Chương 596
Tha Y Y
30/08/2021
Anh mạnh mẽ sửa lại một chữ kia ở trong miệng, lạnh lùng mà cứng nhắc phun ra hai chữ: “Không có.”
“Quá tốt rồi” Ôn Nhã Ly nhịn không được bèn cảm thán một câu.
Trương Nhược Phi cũng ngầm thở phào một hơi, chỉ cần Chử Chấn Phong không ngăn cản để bọn họ được thăm Tân Hoài An, anh ta đã rất an tâm rồi.
Chử Chấn Phong không nhìn tới hai người đó nữa, con ngươi sâu thẳm khẽ đóng lại.
Vệ Nam thấy thế cũng lập tức hiểu ý bè đi tới trước mặt Trương Nhược Phi nói: “Cậu Trương, bây giờ mấy người cũng đã thăm được cô Tân rồi, xin mời rời đi cho, anh Chử nhà tôi mệt rồi, cần phải được nghỉ ngơi.”
Trương Nhược Phi bày ra vẻ mặt cổ quái nhìn về phía người đàn ông mới nấy còn đang rất “sung mãn”, nay lại bỗng rơi vào trạng thái “mệt mỏi” đang nằm ở trên giường kia, trong lòng thật không còn lời nào để nói.
Anh ta hơi bĩu môi, thật cũng không muốn đi so đo nhiều như vậy bèn lên tiếng: “Được, vậy cậu Chử hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Một bên lại hạ nhẹ giọng mà nói với Tân Hoài An: “Nếu như cô có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ việc nói” Tần Hoài An nhẹ cong khóe môi, lắc lắc đầu.
Dù sao, cô quả thật không cần Trương Nhược Phi giúp mình làm gì cả, cho dù thật sự có thì cũng không phải là vào lúc này.
Cũng giống như lời cô vừa nói khi nấy, ở bên cạnh Chử Chấn Phong vừa là cơ hội để cô bù đắp sai lầm của mình, cũng vừa là nơi an toàn nhất vào lúc này.
Ai biết được sau khi ra ngoài, người nhà họ Hàn sẽ làm gì cô chứ?
Ba năm trước cô đã bị gài bãy một lần rồi, bây giờ nhớ lại, lúc cô đầu độc giết Chử Chấn Phong thì cũng đã không còn đường lui nữa rồi.
Trước ánh mắt thúc giục không ngừng của Vệ Nam, Trương Nhược Phi nói với Tân Hoài An: “Vậy chúng tôi đi đây, chờ sau khi cô trở về, chúng ta lại ăn mừng đoàn tụ nhé” Tân Hoài An gật đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Được, về rồi sẽ cùng nhau nấu lẩu” Ôn Nhã Ly dặn dò: “Chị Hoài An, chị phải nhanh chóng khỏe lại, chăm sóc tốt cho mình đó” Hai người kia nói lời tạm biệt với Tân Hoài An xong mới rời đi.
Cửa phòng mở ra, đã có một người đứng nghiêng người dựa vào cạnh cửa đứng sẵn ở đó, phía trước ngực được treo vải băng gạc cố định cánh tay bị thương.
Trương Nhược Phi và Liễu Thanh Phong đối mặt với nhau ở cửa ra vào, cùng nhau gật đầu ra hiệu, nhưng thật ra lại không nói lời nào mà cứ thế đi lướt qua nhau.
“Cậu Liễu?” Vệ Nam theo bản năng mà thốt lên, có hơi ngạc nhiên. Không phải người này đang bị thương nặng sao, sao hiện tại chỉ mới có một ngày đã có thể đi lại được rồi?
“Tay bị thương chứ chân vẫn lành lặn” Liễu Thanh Phong dường như hiểu được điều muốn nói trong ánh mắt của Vệ Nam bèn đáp.
Vệ Nam ngượng ngùng, lại bắt đầu tò mò mục đích mà người kia tới đây là gì nữa rồi.
Liễu Thanh Phong thản nhiên nói: “Tôi tới thăm anh họ”
“Anh Chử, anh ấy…” Mệt rồi.
Còn không đợi Vệ Nam nói xong, người đàn ông kia đã tự mình bước vào trong phòng bệnh.
Mối quan hệ giữa anh ta và Chử Chấn Phong là anh em họ, Vệ Nam cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể theo sau lưng người kia.
Liễu Thanh Phong một mạch vào trong phòng bệnh, nhưng cũng không có nhìn Chử Chấn Phong mà là tiến thẳng tới chỗ của Tân Hoài An.
Tuy nói là không có bị thương ở chân, nhưng vết thương trên người anh ta lại không hề nhẹ, cho nên bước đi cũng khá là chậm chạp, có thể nói là đang di chuyển.
Tân Hoài An có hơi bất ngờ nhìn anh ta, chủ động tiến lên đón: “Liễu Thanh Phong, anh vừa mới giải phẫu xong thôi, sao lại không chịu nằm ở trên giường chứ?”
“Muốn tới thăm cô một chút.” Liễu Thanh Phong không hề có chút che giấu nào mà nói tới, tiện thể có hơi oan ức nhìn cô: “Ngày hôm qua không phải cô có nói rảnh rỗi sẽ qua bên kia thăm tôi hay sao, rõ ràng là ở gần như vậy nhưng cả ngày rồi mà cô cũng không có qua đó.” Tân Hoài An theo bản năng nhìn về phía Chử Chấn Phong đang nằm trên giường bệnh.
“Quá tốt rồi” Ôn Nhã Ly nhịn không được bèn cảm thán một câu.
Trương Nhược Phi cũng ngầm thở phào một hơi, chỉ cần Chử Chấn Phong không ngăn cản để bọn họ được thăm Tân Hoài An, anh ta đã rất an tâm rồi.
Chử Chấn Phong không nhìn tới hai người đó nữa, con ngươi sâu thẳm khẽ đóng lại.
Vệ Nam thấy thế cũng lập tức hiểu ý bè đi tới trước mặt Trương Nhược Phi nói: “Cậu Trương, bây giờ mấy người cũng đã thăm được cô Tân rồi, xin mời rời đi cho, anh Chử nhà tôi mệt rồi, cần phải được nghỉ ngơi.”
Trương Nhược Phi bày ra vẻ mặt cổ quái nhìn về phía người đàn ông mới nấy còn đang rất “sung mãn”, nay lại bỗng rơi vào trạng thái “mệt mỏi” đang nằm ở trên giường kia, trong lòng thật không còn lời nào để nói.
Anh ta hơi bĩu môi, thật cũng không muốn đi so đo nhiều như vậy bèn lên tiếng: “Được, vậy cậu Chử hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Một bên lại hạ nhẹ giọng mà nói với Tân Hoài An: “Nếu như cô có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ việc nói” Tần Hoài An nhẹ cong khóe môi, lắc lắc đầu.
Dù sao, cô quả thật không cần Trương Nhược Phi giúp mình làm gì cả, cho dù thật sự có thì cũng không phải là vào lúc này.
Cũng giống như lời cô vừa nói khi nấy, ở bên cạnh Chử Chấn Phong vừa là cơ hội để cô bù đắp sai lầm của mình, cũng vừa là nơi an toàn nhất vào lúc này.
Ai biết được sau khi ra ngoài, người nhà họ Hàn sẽ làm gì cô chứ?
Ba năm trước cô đã bị gài bãy một lần rồi, bây giờ nhớ lại, lúc cô đầu độc giết Chử Chấn Phong thì cũng đã không còn đường lui nữa rồi.
Trước ánh mắt thúc giục không ngừng của Vệ Nam, Trương Nhược Phi nói với Tân Hoài An: “Vậy chúng tôi đi đây, chờ sau khi cô trở về, chúng ta lại ăn mừng đoàn tụ nhé” Tân Hoài An gật đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Được, về rồi sẽ cùng nhau nấu lẩu” Ôn Nhã Ly dặn dò: “Chị Hoài An, chị phải nhanh chóng khỏe lại, chăm sóc tốt cho mình đó” Hai người kia nói lời tạm biệt với Tân Hoài An xong mới rời đi.
Cửa phòng mở ra, đã có một người đứng nghiêng người dựa vào cạnh cửa đứng sẵn ở đó, phía trước ngực được treo vải băng gạc cố định cánh tay bị thương.
Trương Nhược Phi và Liễu Thanh Phong đối mặt với nhau ở cửa ra vào, cùng nhau gật đầu ra hiệu, nhưng thật ra lại không nói lời nào mà cứ thế đi lướt qua nhau.
“Cậu Liễu?” Vệ Nam theo bản năng mà thốt lên, có hơi ngạc nhiên. Không phải người này đang bị thương nặng sao, sao hiện tại chỉ mới có một ngày đã có thể đi lại được rồi?
“Tay bị thương chứ chân vẫn lành lặn” Liễu Thanh Phong dường như hiểu được điều muốn nói trong ánh mắt của Vệ Nam bèn đáp.
Vệ Nam ngượng ngùng, lại bắt đầu tò mò mục đích mà người kia tới đây là gì nữa rồi.
Liễu Thanh Phong thản nhiên nói: “Tôi tới thăm anh họ”
“Anh Chử, anh ấy…” Mệt rồi.
Còn không đợi Vệ Nam nói xong, người đàn ông kia đã tự mình bước vào trong phòng bệnh.
Mối quan hệ giữa anh ta và Chử Chấn Phong là anh em họ, Vệ Nam cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể theo sau lưng người kia.
Liễu Thanh Phong một mạch vào trong phòng bệnh, nhưng cũng không có nhìn Chử Chấn Phong mà là tiến thẳng tới chỗ của Tân Hoài An.
Tuy nói là không có bị thương ở chân, nhưng vết thương trên người anh ta lại không hề nhẹ, cho nên bước đi cũng khá là chậm chạp, có thể nói là đang di chuyển.
Tân Hoài An có hơi bất ngờ nhìn anh ta, chủ động tiến lên đón: “Liễu Thanh Phong, anh vừa mới giải phẫu xong thôi, sao lại không chịu nằm ở trên giường chứ?”
“Muốn tới thăm cô một chút.” Liễu Thanh Phong không hề có chút che giấu nào mà nói tới, tiện thể có hơi oan ức nhìn cô: “Ngày hôm qua không phải cô có nói rảnh rỗi sẽ qua bên kia thăm tôi hay sao, rõ ràng là ở gần như vậy nhưng cả ngày rồi mà cô cũng không có qua đó.” Tân Hoài An theo bản năng nhìn về phía Chử Chấn Phong đang nằm trên giường bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.