Chương 612
Tha Y Y
01/09/2021
Tân Hoài An vừa đi ra khỏi phòng bệnh của Chử Chấn Phong, còn chưa kịp đi đến chỗ Thiên Nam, đã bị Liễu Thanh Phong kéo vào phòng của anh ta.
Động tác của anh ta quá là đột nhiên, vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa cũng không phản ứng kịp.
Nhìn cánh cửa phòng đóng cái “âm”, vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.
Cái chuyện này… có cần phải báo cáo với cậu Chử không?
Nhưng đó là cậu chủ Liễu nha, anh ta là em họ của cậu Chử, khẳng định sẽ không làm ra chuyện gì đâu.
Nghĩ như thế, các vệ sĩ lựa chọn làm như không có chuyện gì đứng canh giữ ở cửa.
Sau khi Tân Hoài An bị kéo vào trong phòng, bị cơ thể cao lớn khoẻ mạnh của Liễu Thanh Phong ngăn chặn ở tường.
Vết thương trên eo của cô bị kéo căng ra mà hơi cảm thấy đau, khiến cô không khỏi nhíu mày lại.
“Liễu Thanh Phong, anh làm gì vậy?” Tân Hoài An có chút không vui nói.
Liễu Thanh Phong cũng ý thức được động tác của mình mạnh quá, anh ta xin lỗi lùi về sau nửa bước, có lo lắng nói: “Thật xin lỗi, có phải là làm cô đau rồi không?” Nói xong, tay duỗi ra về phía eo của cô, muốn xem vết thương của cô.
Bát Tân Hoài An đánh vào mu bàn tay của anh ta: “Làm gì đấy?” Liễu Thanh Phong phản ứng lại, trên mặt lo lắng: “Tôi, sợ vết thương của cô nứt ra rồi”
“Không nghiêm trọng như thế” Tân Hoài An khôi phục lại vẻ mặt, trong mắt lộ ra sự tìm TÒI.
Liễu Thanh Phong bị cô nhìn đến nỗi không tự nhiên, nhưng nghĩ đến cô thân thiết chăm sóc cho Chử Chấn Phong còn hầm canh cho anh, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Anh ta nhịn không được nói: “Cô nghĩ Chử Chấn Phong như thế nào?”
“Cái gì nghĩ như thế nào?” Tân Hoài An buột miệng nói ra, nghi ngờ nhìn anh ta.
Luôn cảm thấy Liễu Thanh Phong hôm nay có chút không thích hợp.
“Chính là, Thiên Nam…” Liễu Thanh Phong đột nhiên có chút lắp bắp, không biết nói chuyện này ra như thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thanh Phong, rất chắc chăn lắc đầu nói: “Sẽ không” Nói xong, cô nhịn không được nhấn mạnh bổ sung thêm một câu: “Cả đời này của tôi đều không muốn gả cho anh ấy” Liễu Thanh Phong có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy khó hiểu.
Anh ta nhịn không được không khẳng định nhiều hơn, hỏi: “Trước kia hai người còn từng là vợ chồng, chẳng lẽ, cô chưa từng rung động với anh ấy?”
Tân Hoài An nghe thấy câu này, không nhịn được cười ha ha, có chút giễu cợt nói: “Ai sẽ rung động với người đàn ông lạm dụng tình cảm lại hay thay đổi chứ? Hơn nữa…”
Dừng lại một chút, cô nghiêm mặt nói: “Từ lúc sau khi dây dưa với Chử Chấn Phong, ngày tháng của tôi không có một ngày nào là trôi qua yên ổn cả, cũng chỉ có ba năm ở nước ngoài, mới khiến tôi cảm thấy tự nhiên không bị ràng buộc.”
Liễu Thanh Phong nghe đến câu này, trong lòng hơi động.
Anh ta nhanh chóng suy nghĩ một lần, đột nhiên nói: “Nếu như cô không muốn để Chử Chấn Phong cướp Thiên Nam đi, tôi có một cách” Tân Hoài An nhanh chóng nhìn về phía anh ta: “Cái gì?”
“Tôi cưới cô” Vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu quyết đoán dứt khoát, ăn nói mạnh mẽ.
Không giống như đang đùa.
Động tác của anh ta quá là đột nhiên, vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa cũng không phản ứng kịp.
Nhìn cánh cửa phòng đóng cái “âm”, vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.
Cái chuyện này… có cần phải báo cáo với cậu Chử không?
Nhưng đó là cậu chủ Liễu nha, anh ta là em họ của cậu Chử, khẳng định sẽ không làm ra chuyện gì đâu.
Nghĩ như thế, các vệ sĩ lựa chọn làm như không có chuyện gì đứng canh giữ ở cửa.
Sau khi Tân Hoài An bị kéo vào trong phòng, bị cơ thể cao lớn khoẻ mạnh của Liễu Thanh Phong ngăn chặn ở tường.
Vết thương trên eo của cô bị kéo căng ra mà hơi cảm thấy đau, khiến cô không khỏi nhíu mày lại.
“Liễu Thanh Phong, anh làm gì vậy?” Tân Hoài An có chút không vui nói.
Liễu Thanh Phong cũng ý thức được động tác của mình mạnh quá, anh ta xin lỗi lùi về sau nửa bước, có lo lắng nói: “Thật xin lỗi, có phải là làm cô đau rồi không?” Nói xong, tay duỗi ra về phía eo của cô, muốn xem vết thương của cô.
Bát Tân Hoài An đánh vào mu bàn tay của anh ta: “Làm gì đấy?” Liễu Thanh Phong phản ứng lại, trên mặt lo lắng: “Tôi, sợ vết thương của cô nứt ra rồi”
“Không nghiêm trọng như thế” Tân Hoài An khôi phục lại vẻ mặt, trong mắt lộ ra sự tìm TÒI.
Liễu Thanh Phong bị cô nhìn đến nỗi không tự nhiên, nhưng nghĩ đến cô thân thiết chăm sóc cho Chử Chấn Phong còn hầm canh cho anh, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Anh ta nhịn không được nói: “Cô nghĩ Chử Chấn Phong như thế nào?”
“Cái gì nghĩ như thế nào?” Tân Hoài An buột miệng nói ra, nghi ngờ nhìn anh ta.
Luôn cảm thấy Liễu Thanh Phong hôm nay có chút không thích hợp.
“Chính là, Thiên Nam…” Liễu Thanh Phong đột nhiên có chút lắp bắp, không biết nói chuyện này ra như thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thanh Phong, rất chắc chăn lắc đầu nói: “Sẽ không” Nói xong, cô nhịn không được nhấn mạnh bổ sung thêm một câu: “Cả đời này của tôi đều không muốn gả cho anh ấy” Liễu Thanh Phong có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy khó hiểu.
Anh ta nhịn không được không khẳng định nhiều hơn, hỏi: “Trước kia hai người còn từng là vợ chồng, chẳng lẽ, cô chưa từng rung động với anh ấy?”
Tân Hoài An nghe thấy câu này, không nhịn được cười ha ha, có chút giễu cợt nói: “Ai sẽ rung động với người đàn ông lạm dụng tình cảm lại hay thay đổi chứ? Hơn nữa…”
Dừng lại một chút, cô nghiêm mặt nói: “Từ lúc sau khi dây dưa với Chử Chấn Phong, ngày tháng của tôi không có một ngày nào là trôi qua yên ổn cả, cũng chỉ có ba năm ở nước ngoài, mới khiến tôi cảm thấy tự nhiên không bị ràng buộc.”
Liễu Thanh Phong nghe đến câu này, trong lòng hơi động.
Anh ta nhanh chóng suy nghĩ một lần, đột nhiên nói: “Nếu như cô không muốn để Chử Chấn Phong cướp Thiên Nam đi, tôi có một cách” Tân Hoài An nhanh chóng nhìn về phía anh ta: “Cái gì?”
“Tôi cưới cô” Vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu quyết đoán dứt khoát, ăn nói mạnh mẽ.
Không giống như đang đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.