Chương 647
Tha Y Y
04/09/2021
Chử Chấn Phong nheo nheo đôi mắt, trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh, khóe môi lại vì chế giễu mà nhếch lên.
“Vậy cứ xem cô ta có thể lay động được bao nhiêu người.”
Nói xong, anh đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn, ngón tay chỉ vào tên của một công ty ở trong số đó.
“Cậu đi sắp xếp một chút, đích thân tôi sẽ qua đó một chuyến.”
“Đây không phải…”
Vệ Nam kinh ngạc trong chốc lát rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Nửa tiếng sau Chử Chấn Phong cùng với Vệ Nam rời khỏi biệt thự.
Bên phía Tần Hoài An.
Cả đoạn đường cô nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết lúc nào mà ngủ thiếp đi.
Cho tới khi Tôn Bảo Hưng lên tiếng.
“Chị An, chúng ta tới rồi.”
Tần Hoài An mở mắt ra, hướng về phía mà anh ta nói sau đó mở cửa xe.
Vừa bước xuống xe đột nhiên cô giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cửa chính bệnh viện quen thuộc trước mắt.
Đây không phải là bệnh viện Phúc Khang sao?
“Cậu nói bệnh nhân bị gãy xương cánh tay cần phải làm phẫu thuật kia lẽ nào tên là…. Liễu Thanh Phong?”
Tần Hoài An khó hiểu nhìn Tôn Bảo Hưng.
“Ây, chị An có biết sao?” Tôn Bảo Hưng có chút bất ngờ nói.
Tần Hoài An ngay lập tức nhếch miệng, trên mặt không biết nên có biểu cảm như thế nào nữa.
Chẳng trách khi cô nghe Tôn Bảo Hưng nói về phương án trị liệu lại cảm thầy quen tai, thậm chí không nhịn được mà kinh ngạc khi có người có suy nghĩ giống với mình.
Không ngờ rằng…
Tần Hoài An cũng không nói gì nữa: “Phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong hết chưa? Vậy chỉ đường đi.”
Nếu Liễu Thanh Phong đã đồng ý làm phẫu thuật vậy thì chứng tỏ anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Vậy cô cũng không cần phải do dự làm gì nữa, cứ làm theo phương án của bản thân mình thôi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tân Bảo Nga bước tới bước lui đợi Tôn Bảo Hưng tới.
Khi nhìn thấy Tôn Bảo Hưng cuối cùng cũng xuất hiện, mắt cô ta sáng lên, chỉ là vẫn chưa kịp tiến lên đã nhìn thấy Tần Hoài An đi theo phía sau của anh ta.
Cô ta trong chốc lát ngắn ngơ, bước chân dính chặt dưới đất.
Cho tới khi Tôn Bảo Hưng đi tới trước mặt hỏi: “Phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Tần Hoài An nhìn thấy Tân Bảo Nga thì hoàn toàn chắc chắn rằng người lát nữa phải phẫu thuật chính là Liễu Thanh Phong.
Cô nói: “Liễu Thanh Phong đã vào rồi sao? Vậy chúng ta cũng bắt đầu đi.”
Nói xong cô chuyên nghiệp thay đồ bảo hộ khử khuẩn, chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật.
Vào lúc này, cuối cùng Tân Bảo Nga cũng tỉnh táo lại, biểu cảm có chút lạ thường nắm lấy cánh tay của Tôn Bảo Hưng hạ thấp giọng hỏi: “Bảo Hưng, sao Tần Hoài An lại tới đây?”
“Tôi mời chị ấy qua đây giúp đỡ.” Tôn Bảo Hưng nói nhanh không hề suy nghĩ, lại nghỉ ngờ hỏi: “Á, hóa ra cô biết chị ấy hả?”
“Cái người mà anh nói…. là cô ấy?” Tân Bảo Nga biểu cảm có chút phức tạp.
Tôn Bảo Hưng gật đầu: “Tất nhiên là chị ấy, trừ chị ấy ra, bên cạnh tôi không còn tìm ra được bác sĩ phẫu thuật nào giỏi hơn nữa.”
Nói xong, Tôn Bảo Hưng đi theo Tần Hoài An, cùng cô mặc đồ phẫu thuật khử khuẩn.
“Vậy cứ xem cô ta có thể lay động được bao nhiêu người.”
Nói xong, anh đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn, ngón tay chỉ vào tên của một công ty ở trong số đó.
“Cậu đi sắp xếp một chút, đích thân tôi sẽ qua đó một chuyến.”
“Đây không phải…”
Vệ Nam kinh ngạc trong chốc lát rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Nửa tiếng sau Chử Chấn Phong cùng với Vệ Nam rời khỏi biệt thự.
Bên phía Tần Hoài An.
Cả đoạn đường cô nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết lúc nào mà ngủ thiếp đi.
Cho tới khi Tôn Bảo Hưng lên tiếng.
“Chị An, chúng ta tới rồi.”
Tần Hoài An mở mắt ra, hướng về phía mà anh ta nói sau đó mở cửa xe.
Vừa bước xuống xe đột nhiên cô giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cửa chính bệnh viện quen thuộc trước mắt.
Đây không phải là bệnh viện Phúc Khang sao?
“Cậu nói bệnh nhân bị gãy xương cánh tay cần phải làm phẫu thuật kia lẽ nào tên là…. Liễu Thanh Phong?”
Tần Hoài An khó hiểu nhìn Tôn Bảo Hưng.
“Ây, chị An có biết sao?” Tôn Bảo Hưng có chút bất ngờ nói.
Tần Hoài An ngay lập tức nhếch miệng, trên mặt không biết nên có biểu cảm như thế nào nữa.
Chẳng trách khi cô nghe Tôn Bảo Hưng nói về phương án trị liệu lại cảm thầy quen tai, thậm chí không nhịn được mà kinh ngạc khi có người có suy nghĩ giống với mình.
Không ngờ rằng…
Tần Hoài An cũng không nói gì nữa: “Phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong hết chưa? Vậy chỉ đường đi.”
Nếu Liễu Thanh Phong đã đồng ý làm phẫu thuật vậy thì chứng tỏ anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Vậy cô cũng không cần phải do dự làm gì nữa, cứ làm theo phương án của bản thân mình thôi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tân Bảo Nga bước tới bước lui đợi Tôn Bảo Hưng tới.
Khi nhìn thấy Tôn Bảo Hưng cuối cùng cũng xuất hiện, mắt cô ta sáng lên, chỉ là vẫn chưa kịp tiến lên đã nhìn thấy Tần Hoài An đi theo phía sau của anh ta.
Cô ta trong chốc lát ngắn ngơ, bước chân dính chặt dưới đất.
Cho tới khi Tôn Bảo Hưng đi tới trước mặt hỏi: “Phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Tần Hoài An nhìn thấy Tân Bảo Nga thì hoàn toàn chắc chắn rằng người lát nữa phải phẫu thuật chính là Liễu Thanh Phong.
Cô nói: “Liễu Thanh Phong đã vào rồi sao? Vậy chúng ta cũng bắt đầu đi.”
Nói xong cô chuyên nghiệp thay đồ bảo hộ khử khuẩn, chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật.
Vào lúc này, cuối cùng Tân Bảo Nga cũng tỉnh táo lại, biểu cảm có chút lạ thường nắm lấy cánh tay của Tôn Bảo Hưng hạ thấp giọng hỏi: “Bảo Hưng, sao Tần Hoài An lại tới đây?”
“Tôi mời chị ấy qua đây giúp đỡ.” Tôn Bảo Hưng nói nhanh không hề suy nghĩ, lại nghỉ ngờ hỏi: “Á, hóa ra cô biết chị ấy hả?”
“Cái người mà anh nói…. là cô ấy?” Tân Bảo Nga biểu cảm có chút phức tạp.
Tôn Bảo Hưng gật đầu: “Tất nhiên là chị ấy, trừ chị ấy ra, bên cạnh tôi không còn tìm ra được bác sĩ phẫu thuật nào giỏi hơn nữa.”
Nói xong, Tôn Bảo Hưng đi theo Tần Hoài An, cùng cô mặc đồ phẫu thuật khử khuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.