Chương 651
Tha Y Y
04/09/2021
Tống Mai đang không biết phải làm sao, nghe thấy Tần Hoài An phân phó thì vội vàng gật đầu, không thể chờ đợi được mà đi ra ngoài.
Có chuyện làm là được rồi, như vậy trong lòng sẽ không sợ nữa.
Nhìn Tống Mai rời đi, Tần Hoài An tiếp tục ôm con, nhẹ nhàng trấn an.
Chờ Tống Mai mang sữa nóng lên, Tần Hoài An tự bón cho Thiên Nam uống xong, cảm xúc thằng bé cũng dần dần ổn định lại, ngủ trong lòng Tần Hoài An.
Tống Mai thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta nhìn mảnh kính vỡ trên đất, thấp giọng nói với Tần Hoài An: “Cô An, vậy tôi dọn dẹp ở đây trước nhé?”
Tần Hoài An gật đầu, ra hiệu bà ta làm nhẹ chút.
Thiên Nam đã bị dọa sợ, phải để cho thằng bé ngủ một giấc thật ngon.
Tống Mai nhẹ nhàng dọn dẹp.
Đợi bà ta quét xong mảnh kính bể trên đất, một bóng hình cao lớn mang theo hơi thở lạnh lùng vội vàng đi vào phòng.
Khi Chử Chấn Phong biết biệt thự bị tập kích, anh không kịp kết thúc cuộc họp mà lập tức chạy về trước.
Lúc này, thầy Thiên Nam ngủ ở trong lòng Tần Hoài An, lại nhìn tháy cửa sổ bị vỡ xuyên thủng, vẻ lạnh lẽo thoáng hiện ra trong mắt anh, bỗng nhiên anh nắm chặt tay lại.
Nhà họ Hàn… thật sự là quá to gan!
Tuy rằng tai nạn không đến mức chết người, nhưng việc này chắc chắn là do nhà họ Hàn khiêu khích.
Chử Chấn Phong giấu đi sự tức giận trên mặt, khôi phục hơi thở lạnh lẽo, đi tới trước mặt Tần Hoài An.
“Thằng bé thế nào rồi?” Anh trầm giọng hỏi.
Tần Hoài An lập tức giơ ngón tay lên, ra hiệu im lặng với anh.
Chử Chấn Phong lập tức im lặng, anh lặng lẽ quan sát Thiên Nam, xác định cậu bé không bị thương.
Có lẽ là đã bị hoảng sợ.
Anh lại nhìn Tần Hoài An, chắc chắn cô cũng không có việc gì, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Anh ngay lập tức đi đến bên cửa sổ.
Cửa số trồng rỗng, cửa kính gần như bị phá nát, gió không kiêng nễ mà lùa vào phòng từ cửa sổ.
Chử Chấn Phong nhíu mày, trở lại bên người Tần Hoài An, anh vô thức hạ giọng nói với cô: “Đưa thằng bé về phòng của tôi đi.”
Sau đó chỉ về phía cửa số.
Tần Hoài An đương nhiên cũng cảm thấy được gió lạnh từ ngoài cửa số thổi vào, trong lòng có chút cảm động.
Cuối cùng, vẫn làm theo điều Chử Chấn Phong nói, cô nhẹ nhàng ôm cậu bé đang ngủ say đi ra ngoài cùng anh.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoài An tới phòng ngủ của Chử Chấn Phong, trước đây nhiều nhất cũng chỉ là liếc nhìn một cái từ bên ngoài cửa phòng.
Phòng ngủ của anh còn lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, còn có cửa số hình cung khoảng hai trăm bảy mươi độ, xung quanh tắt cả đều là màu xanh nước biển, giống như được biển xanh vây quanh, cảnh quan rất đẹp mắt.
Nhìn thấy phòng ngủ của anh, cô mới thật sự hiểu rằng phòng ngủ của mình và Tần Thiên Nam thật sự là không đáng để nhắc tới.
Tuy nhiên, Tần Hoài An cũng không quan sát quá nhiều, cô thu ánh mắt lại, đi về phía chiếc giường lớn màu xanh đậm ở giữa phòng ngủ.
Có chuyện làm là được rồi, như vậy trong lòng sẽ không sợ nữa.
Nhìn Tống Mai rời đi, Tần Hoài An tiếp tục ôm con, nhẹ nhàng trấn an.
Chờ Tống Mai mang sữa nóng lên, Tần Hoài An tự bón cho Thiên Nam uống xong, cảm xúc thằng bé cũng dần dần ổn định lại, ngủ trong lòng Tần Hoài An.
Tống Mai thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta nhìn mảnh kính vỡ trên đất, thấp giọng nói với Tần Hoài An: “Cô An, vậy tôi dọn dẹp ở đây trước nhé?”
Tần Hoài An gật đầu, ra hiệu bà ta làm nhẹ chút.
Thiên Nam đã bị dọa sợ, phải để cho thằng bé ngủ một giấc thật ngon.
Tống Mai nhẹ nhàng dọn dẹp.
Đợi bà ta quét xong mảnh kính bể trên đất, một bóng hình cao lớn mang theo hơi thở lạnh lùng vội vàng đi vào phòng.
Khi Chử Chấn Phong biết biệt thự bị tập kích, anh không kịp kết thúc cuộc họp mà lập tức chạy về trước.
Lúc này, thầy Thiên Nam ngủ ở trong lòng Tần Hoài An, lại nhìn tháy cửa sổ bị vỡ xuyên thủng, vẻ lạnh lẽo thoáng hiện ra trong mắt anh, bỗng nhiên anh nắm chặt tay lại.
Nhà họ Hàn… thật sự là quá to gan!
Tuy rằng tai nạn không đến mức chết người, nhưng việc này chắc chắn là do nhà họ Hàn khiêu khích.
Chử Chấn Phong giấu đi sự tức giận trên mặt, khôi phục hơi thở lạnh lẽo, đi tới trước mặt Tần Hoài An.
“Thằng bé thế nào rồi?” Anh trầm giọng hỏi.
Tần Hoài An lập tức giơ ngón tay lên, ra hiệu im lặng với anh.
Chử Chấn Phong lập tức im lặng, anh lặng lẽ quan sát Thiên Nam, xác định cậu bé không bị thương.
Có lẽ là đã bị hoảng sợ.
Anh lại nhìn Tần Hoài An, chắc chắn cô cũng không có việc gì, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Anh ngay lập tức đi đến bên cửa sổ.
Cửa số trồng rỗng, cửa kính gần như bị phá nát, gió không kiêng nễ mà lùa vào phòng từ cửa sổ.
Chử Chấn Phong nhíu mày, trở lại bên người Tần Hoài An, anh vô thức hạ giọng nói với cô: “Đưa thằng bé về phòng của tôi đi.”
Sau đó chỉ về phía cửa số.
Tần Hoài An đương nhiên cũng cảm thấy được gió lạnh từ ngoài cửa số thổi vào, trong lòng có chút cảm động.
Cuối cùng, vẫn làm theo điều Chử Chấn Phong nói, cô nhẹ nhàng ôm cậu bé đang ngủ say đi ra ngoài cùng anh.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoài An tới phòng ngủ của Chử Chấn Phong, trước đây nhiều nhất cũng chỉ là liếc nhìn một cái từ bên ngoài cửa phòng.
Phòng ngủ của anh còn lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, còn có cửa số hình cung khoảng hai trăm bảy mươi độ, xung quanh tắt cả đều là màu xanh nước biển, giống như được biển xanh vây quanh, cảnh quan rất đẹp mắt.
Nhìn thấy phòng ngủ của anh, cô mới thật sự hiểu rằng phòng ngủ của mình và Tần Thiên Nam thật sự là không đáng để nhắc tới.
Tuy nhiên, Tần Hoài An cũng không quan sát quá nhiều, cô thu ánh mắt lại, đi về phía chiếc giường lớn màu xanh đậm ở giữa phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.