Chương 660
Tha Y Y
05/09/2021
Tần Hoài An cũng không ngăn cậu ta lại, để cho cậu ta bề Thiên Nam từng bước nhỏ đuổi theo Chử Chấn Phong, cô cũng tự nhiên đầy nhanh tốc độ.
Vài người lần lượt bước vào trong phòng bệnh.
Trên giường, gương mặt Liễu Giai Tâm ửng đỏ, đôi mắt mơ hồ, thỉnh thoảng lại ho khan khiến cho cả lồng ngực run lên.
Bà ấy nôn ra một cục máu đỏ sẫm, y tá phụ trách hoảng loạn lấy khăn tay ra lau, khăn tay cũng bị nhuốm đầy màu đỏ.
Chử Chấn Phong nhìn thấy, mắt anh đột nhiệt co rút lại.
Chử Gia Mỹ đứng bên cạnh lập tức nghênh đón: “Anh, anh về rồi, mẹ đột nhiên như vậy…”
Ánh mắt cô ta hoảng loạn, gương mặt đau thương.
Chử Chấn Phong ấn lên vai cô ta, ý bảo cô ta bình tĩnh lại.
Sau đó anh xoay sang một vị bác sĩ khác trong phòng, trầm giọng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Cậu Chử.” Một bác sĩ khoảng năm mươi tuổi đi ra cầm theo giấy khám sức khỏe trong tay, xem ông ta có vẻ là người rất có kinh nghiệm.
“Tôi đã làm bác sĩ được bốn mươi năm, chưa từng gặp qua tình huống giống như bà Chử đây, toàn thân bà ấy suy nhược, gan bị tổn thương, kết quả kiểm tra được cho ra, không có mục nào bình thường, điều này… chúng tôi thật sự là…”
Nếp nhăn trên gương mặt bác sĩ bởi vì bối rối mà đan hết vào nhau.
Đối diện với khí thế lạnh lẽo của Chử Chấn Phong, ông ta chỉ có thể bắt lực thở dài: “Nếu nói đến bệnh, trên người bà Chử toàn là bệnh, nhưng cụ thể là bệnh gì thì không nói rõ được.”
Chử Chấn Phong đột nhiên giáng một đắm lên bức tường.
Âm thanh phát ra đã làm chắn động toàn bộ người trong phòng.
“Nếu không kiểm tra ra được bệnh gì, thì đầu tiên nên nghĩ cách chữa bệnh chứ! Nếu cứ tiếp tục nôn như vậy, máu cũng sẽ bị nôn hết ra mất!” Chử Chấn Phong gầm lên một tiếng.
Các bác sĩ đồng loạt nhìn nhau.
Bác sĩ già vội vã gật đầu: “Chúng tôi lập tức đi thảo luận kế hoạch trị liệu!”
Nói xong ông ta lệnh cho đám bác sĩ ra ngoài.
Vệ Nam cũng đi ra cùng.
Trong phòng chỉ còn lại Chử Chấn Phong và mẹ con Tần Hoài An, còn có Chử Gia Mỹ đứng bên cạnh.
Chử Chấn Phong đưa mắt nhìn về phía Tần Hoài An, đôi môi mỏng mím lại, nói với cô: “Tần Hoài An, cầu xin cô.”
Anh hiếm có khi nói lời khách khí như vậy nói với cô.
Trong lòng Tần Hoài An khẽ dao động, gật đầu.
Chử Gia Mỹ nhìn thấy Tần Hoài An đang đi về phía giường bệnh của Liễu Giai Tâm, khẽ cắn môi, cuối cùng không nhịn được nói: “Anh, bệnh viện của chúng ta đã kiểm tra tỉ mỉ cho mẹ. mà cũng không biết rằng là loại tình huống nào, Tần Hoài An chỉ nhìn qua loa một cái thì có thể nhìn ra được cái gì chứ?”
Chử Chấn Phong nghe được lời cô ta nói, lạnh lùng nói: “Em im miệng lại cho anh! Nếu như trong này.
không có việc để làm thì đi ra ngoài.”
Chử Gia Mỹ cắn răng nói: “Em không tin cô ta có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ!”
Nói xong cô ta tức giận bỏ ra ngoài.
Tần Hoài An vừa giơ tay lên chạm vào mạch của Liễu Giai Tâm, nghe thấy hai anh em đang tranh chấp, cô quay đầu lại nói với Chử Chấn Phong: “Anh cũng đi ra ngoài.”
Vài người lần lượt bước vào trong phòng bệnh.
Trên giường, gương mặt Liễu Giai Tâm ửng đỏ, đôi mắt mơ hồ, thỉnh thoảng lại ho khan khiến cho cả lồng ngực run lên.
Bà ấy nôn ra một cục máu đỏ sẫm, y tá phụ trách hoảng loạn lấy khăn tay ra lau, khăn tay cũng bị nhuốm đầy màu đỏ.
Chử Chấn Phong nhìn thấy, mắt anh đột nhiệt co rút lại.
Chử Gia Mỹ đứng bên cạnh lập tức nghênh đón: “Anh, anh về rồi, mẹ đột nhiên như vậy…”
Ánh mắt cô ta hoảng loạn, gương mặt đau thương.
Chử Chấn Phong ấn lên vai cô ta, ý bảo cô ta bình tĩnh lại.
Sau đó anh xoay sang một vị bác sĩ khác trong phòng, trầm giọng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Cậu Chử.” Một bác sĩ khoảng năm mươi tuổi đi ra cầm theo giấy khám sức khỏe trong tay, xem ông ta có vẻ là người rất có kinh nghiệm.
“Tôi đã làm bác sĩ được bốn mươi năm, chưa từng gặp qua tình huống giống như bà Chử đây, toàn thân bà ấy suy nhược, gan bị tổn thương, kết quả kiểm tra được cho ra, không có mục nào bình thường, điều này… chúng tôi thật sự là…”
Nếp nhăn trên gương mặt bác sĩ bởi vì bối rối mà đan hết vào nhau.
Đối diện với khí thế lạnh lẽo của Chử Chấn Phong, ông ta chỉ có thể bắt lực thở dài: “Nếu nói đến bệnh, trên người bà Chử toàn là bệnh, nhưng cụ thể là bệnh gì thì không nói rõ được.”
Chử Chấn Phong đột nhiên giáng một đắm lên bức tường.
Âm thanh phát ra đã làm chắn động toàn bộ người trong phòng.
“Nếu không kiểm tra ra được bệnh gì, thì đầu tiên nên nghĩ cách chữa bệnh chứ! Nếu cứ tiếp tục nôn như vậy, máu cũng sẽ bị nôn hết ra mất!” Chử Chấn Phong gầm lên một tiếng.
Các bác sĩ đồng loạt nhìn nhau.
Bác sĩ già vội vã gật đầu: “Chúng tôi lập tức đi thảo luận kế hoạch trị liệu!”
Nói xong ông ta lệnh cho đám bác sĩ ra ngoài.
Vệ Nam cũng đi ra cùng.
Trong phòng chỉ còn lại Chử Chấn Phong và mẹ con Tần Hoài An, còn có Chử Gia Mỹ đứng bên cạnh.
Chử Chấn Phong đưa mắt nhìn về phía Tần Hoài An, đôi môi mỏng mím lại, nói với cô: “Tần Hoài An, cầu xin cô.”
Anh hiếm có khi nói lời khách khí như vậy nói với cô.
Trong lòng Tần Hoài An khẽ dao động, gật đầu.
Chử Gia Mỹ nhìn thấy Tần Hoài An đang đi về phía giường bệnh của Liễu Giai Tâm, khẽ cắn môi, cuối cùng không nhịn được nói: “Anh, bệnh viện của chúng ta đã kiểm tra tỉ mỉ cho mẹ. mà cũng không biết rằng là loại tình huống nào, Tần Hoài An chỉ nhìn qua loa một cái thì có thể nhìn ra được cái gì chứ?”
Chử Chấn Phong nghe được lời cô ta nói, lạnh lùng nói: “Em im miệng lại cho anh! Nếu như trong này.
không có việc để làm thì đi ra ngoài.”
Chử Gia Mỹ cắn răng nói: “Em không tin cô ta có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ!”
Nói xong cô ta tức giận bỏ ra ngoài.
Tần Hoài An vừa giơ tay lên chạm vào mạch của Liễu Giai Tâm, nghe thấy hai anh em đang tranh chấp, cô quay đầu lại nói với Chử Chấn Phong: “Anh cũng đi ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.