Chương 675
Tha Y Y
08/09/2021
Có điều anh không có ý định tiếp tục áp bức hỏi chuyện này thêm nữa, hôm nay anh tới đây đề biết về tung tích của mẹ con Tần Hoài An.
Hàn Lệ Thu mưu tính, đa đoan, chưa chắc đã nói thật.
Nhưng nếu như là lời của Vương Thanh Hà…có thể sẽ hỏi ra được thông tin hữu ích nào đó.
Biểu cảm Chử Chấn Phong nghiêm lại, nói: “Nếu cô đã có ý đồ hợp tác với Hàn Lệ Thư từ trước, vậy cô nói cho tôi biết, hiện giờ mẹ con Tần Hoài An đang ở đâu? Nếu cô chịu nói thật, những chuyện trước đây xem như không nhắc lại nữa.”
Vương Thanh Hà ngạc nhiên mà ngước đầu lên nhìn anh.
“Anh tới đây chính là vì Tần Hoài An và con trai cô ta sao?”
Trong lòng Vương Thanh Hà ẩn hiện chút không thoải mái.
Người đàn ông này, lại có thể vì Tần Hoài An mà làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, tới một nơi thế này.
Lẽ nào anh không biết đây là địa bàn của Hàn thị sao?
Không, anh biết.
Chỉ có điều, trong lòng anh, những điều anh không sánh bằng mẹ con Tần Hoài An mà thôi!
Hiểu được điểm này, trong lòng Vương Thanh Hà càng trầm lặng hơn.
“Nói cho tôi biết, bọn họ đang ở đâu?” Chử Chấn Phong không quan tâm tới ánh mắt của Vương Thanh Hà, sốt ruột hỏi lại lần nữa.
Vương Thanh Hà thành thật lắc đầu: “Em không biết, cũng có thể…”
Cô ta dừng lại một chút, cố tình dùng giọng nói thể hiện tâm trạng phức tạp: “Cũng có thể đã chết rồi.”
Nghe thấy vậy, đồng tử của Chử Chấn Phong co rút lại, nhìn chằm chằm cô ta, phát ra một loại cảm giác lạnh lẽo: “Cô nói gì?”
“Anh đã tới nơi này để tìm người đồng nghĩa với việc sát thủ của Hàn thị đã thành công tiêu diệt được mẹ con Tần Hoài An rồi, lẽ nào không, khụ khu…”
Vương Thanh Hà còn chưa kịp nói xong, cổ đã bị bóp chặt lại.
Sát khí trên người Chử Chấn Phong bùng nỗ, giận dữ nhìn cô ta, xác nhận với cô ta: “Mẹ con Tần Hoài An thực sự đã chết rồi?”
“Em, ưm…” Vương Thanh Hà cứ ưm ưm ứ ứ, nói không ra lời, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn anh.
Vương Bách Điền đứng bên cạnh cũng chỉ có thể thay đổi sắc mặt ngay trong chốc lát, nhưng lại sợ hãi không khí lạnh lẽo nguy hiểm phát ra xung quanh người Chử Chấn Phong.
Ông ta chỉ có thể sốt sắng, vội vã nói: “Cậu Chử, cậu mau buông tay đi, ý của Thanh Hà không phải như vậy đâu, nó chỉ là đùa linh tinh thôi ấy mà, mẹ con Tần Hoài An không sao cả…lúc chúng tôi đi lên lầu vừa mới nghe được giám đốc Hàn nói mà, sát thủ phái đi vô dụng không hoàn thành nhiệm vụ, để mẹ con Tần Hoài An trốn thoát rồi…”
Lời nói vừa thốt ra, giờ đến lượt sắc mặt của Hàn Lệ Thu đang xem kịch hay ở trong phòng trầm xuống, mắt kiểm soát tức giận: “Cái thứ đần độn Hàn Âu Dương này, lại thất bại nữa!”
Lúc này Chử Chấn Phong mới chằm chậm buông Vương Thanh Hà ra, ý giết người trên người cũng từ từ bớt đi một chút.
Mẹ con Tần Hoài An trốn thoát rồi sao, vậy thì tốt quá…
Có điều sắc mặt của anh rất nhanh lại lạnh đi, quay người nhìn về phía Hàn Lệ Thu, híp mắt sắc bén nhìn cô ta một cách nguy hiểm.
“Hàn Lệ Thu, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô, nếu cô còn dám ra tay với mẹ con Tần Hoài An nữa tôi nhát định sẽ để cô chết không được yên thân đâu!”
Hàn Lệ Thu đang tức giận chuyện Hàn Âu Dương làm không được việc, lại cộng thêm bị Chử Chân Phong cảnh cáo, cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, bật cười một cách điên cuồng.
Hàn Lệ Thu mưu tính, đa đoan, chưa chắc đã nói thật.
Nhưng nếu như là lời của Vương Thanh Hà…có thể sẽ hỏi ra được thông tin hữu ích nào đó.
Biểu cảm Chử Chấn Phong nghiêm lại, nói: “Nếu cô đã có ý đồ hợp tác với Hàn Lệ Thư từ trước, vậy cô nói cho tôi biết, hiện giờ mẹ con Tần Hoài An đang ở đâu? Nếu cô chịu nói thật, những chuyện trước đây xem như không nhắc lại nữa.”
Vương Thanh Hà ngạc nhiên mà ngước đầu lên nhìn anh.
“Anh tới đây chính là vì Tần Hoài An và con trai cô ta sao?”
Trong lòng Vương Thanh Hà ẩn hiện chút không thoải mái.
Người đàn ông này, lại có thể vì Tần Hoài An mà làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, tới một nơi thế này.
Lẽ nào anh không biết đây là địa bàn của Hàn thị sao?
Không, anh biết.
Chỉ có điều, trong lòng anh, những điều anh không sánh bằng mẹ con Tần Hoài An mà thôi!
Hiểu được điểm này, trong lòng Vương Thanh Hà càng trầm lặng hơn.
“Nói cho tôi biết, bọn họ đang ở đâu?” Chử Chấn Phong không quan tâm tới ánh mắt của Vương Thanh Hà, sốt ruột hỏi lại lần nữa.
Vương Thanh Hà thành thật lắc đầu: “Em không biết, cũng có thể…”
Cô ta dừng lại một chút, cố tình dùng giọng nói thể hiện tâm trạng phức tạp: “Cũng có thể đã chết rồi.”
Nghe thấy vậy, đồng tử của Chử Chấn Phong co rút lại, nhìn chằm chằm cô ta, phát ra một loại cảm giác lạnh lẽo: “Cô nói gì?”
“Anh đã tới nơi này để tìm người đồng nghĩa với việc sát thủ của Hàn thị đã thành công tiêu diệt được mẹ con Tần Hoài An rồi, lẽ nào không, khụ khu…”
Vương Thanh Hà còn chưa kịp nói xong, cổ đã bị bóp chặt lại.
Sát khí trên người Chử Chấn Phong bùng nỗ, giận dữ nhìn cô ta, xác nhận với cô ta: “Mẹ con Tần Hoài An thực sự đã chết rồi?”
“Em, ưm…” Vương Thanh Hà cứ ưm ưm ứ ứ, nói không ra lời, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn anh.
Vương Bách Điền đứng bên cạnh cũng chỉ có thể thay đổi sắc mặt ngay trong chốc lát, nhưng lại sợ hãi không khí lạnh lẽo nguy hiểm phát ra xung quanh người Chử Chấn Phong.
Ông ta chỉ có thể sốt sắng, vội vã nói: “Cậu Chử, cậu mau buông tay đi, ý của Thanh Hà không phải như vậy đâu, nó chỉ là đùa linh tinh thôi ấy mà, mẹ con Tần Hoài An không sao cả…lúc chúng tôi đi lên lầu vừa mới nghe được giám đốc Hàn nói mà, sát thủ phái đi vô dụng không hoàn thành nhiệm vụ, để mẹ con Tần Hoài An trốn thoát rồi…”
Lời nói vừa thốt ra, giờ đến lượt sắc mặt của Hàn Lệ Thu đang xem kịch hay ở trong phòng trầm xuống, mắt kiểm soát tức giận: “Cái thứ đần độn Hàn Âu Dương này, lại thất bại nữa!”
Lúc này Chử Chấn Phong mới chằm chậm buông Vương Thanh Hà ra, ý giết người trên người cũng từ từ bớt đi một chút.
Mẹ con Tần Hoài An trốn thoát rồi sao, vậy thì tốt quá…
Có điều sắc mặt của anh rất nhanh lại lạnh đi, quay người nhìn về phía Hàn Lệ Thu, híp mắt sắc bén nhìn cô ta một cách nguy hiểm.
“Hàn Lệ Thu, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô, nếu cô còn dám ra tay với mẹ con Tần Hoài An nữa tôi nhát định sẽ để cô chết không được yên thân đâu!”
Hàn Lệ Thu đang tức giận chuyện Hàn Âu Dương làm không được việc, lại cộng thêm bị Chử Chân Phong cảnh cáo, cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, bật cười một cách điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.