Chương 712
Tha Y Y
12/09/2021
Sau một loạt tiếng động trong đầm nước, Chử Chấn Phong mặc đồ lặn cuối cùng cũng lên được bờ.
Anh chưa kịp quan sát cái mật địa dưới buổi này, thì ánh mắt của anh đã bị đôi nam nữ đang ngủ cùng nhau trên tảng đá lớn cách đó không xa hút mắt.
“Tần Hoài An!”
Một tiếng hét tức giận đột nhiên vang lên.
Tần Hoài An đang ngủ bị giật hết cả mình, nhíu mày mơ hồ.
Quái lạ, làm sao cô có thể nghe được giọng của Chử Chân Phong.
Sau đó, những tiếng bước chân nặng nè tiến đến.
Tần Hoài An như cảm nhận được điều gì đó không ổn, cuối cùng mí mắt nặng trĩu mở ra.
Cái gì không nhìn thì không quan trọng.
Cô rõ ràng nhìn thấy một bóng người và hùng hỗ đi về phía cô.
Đó là bóng người bởi vì đối phương đang mặc đồ lặn, cả người bị gói gọn vào trong đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn, trên mặt mang theo kính lặn.
Cô vừa tỉnh dậy thì tầm mắt đã mờ đi, không nhìn rõ mặt người kia, chỉ cảm thấy… quen quen.
Chẳng lẽ là sát thủ do nhà họ Hàn phái tới đã đuổi đến truy sát hay sao?!
Phỏng đoán này đột nhiên hiện ra trong đầu cô, Tần Hoài An đột nhiên cảnh giác ngồi dậy, vô thức chặn lên Liễu Thanh Phong trên người đầy thương tích, thuận tay cầm lấy một viên đá bên cạnh ném ra.
“AI”
Bởi vì không phòng bị nên Chử Chấn Phong bị đá trực tiếp đập vào đầu, bước chân liền theo đó mà dừng lại.
Anh ngẩng đầu tức giận hét lớn: “Tôi đây vắt vả đi tìm em mà em còn còn đánh tôi?!”
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Hoài An, anh cởi mũ và kính trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng sâu sắc, sự lạnh lùng đến bức người.
“Chử Chấn Phong?! Tại sao anh lại …” Tần Hoài An vô thức thốt lên, sau đó không biết cô nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cô hơi trầm xuống.
Hóa ra những gì cô nhìn thấy trước khi rơi xuống biển không phải ảo giác, đó thực sự là Chử Chấn Phong, nếu không anh ta sẽ không phát hiện mình nhanh như vậy.
Chử Chấn Phong giơ tay sờ lên đầu, đau quá!
Viên đá vừa rồi bị ném không hề nhẹ.
Anh lại tức giận trừng mắt nhìn Tần Hoài An, rồi ánh mắt lại rơi vào Liễu Thanh Phong đang ngủ say bên cạnh cô.
Lúc này, Liễu Thanh Phong cũng thức giấc và quay lại vì tiếng ồn ào của hai người.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Liễu Thanh Phong nhanh chóng khóa chặt bộ đồ lặn của Chử Chấn Phong, sau đó nhìn chằm chằm dấu chân ướt đẫm phía sau, lan thẳng đến mép vực.
Anh ta đoán đúng, lối ra quả nhiên là ở đầm nước!
Liễu Thanh Phong nắm lấy tay Tần Hoài An ra hiệu cho cô.
Tần Hoài An cũng vừa nhìn thầy dầu vết trên mặt đất, gật đầu hiểu ý anh ta.
Ánh mắt giữa hai người họ, được nhìn trong đôi mắt giận dữ của Chử Chấn Phong, thực sự chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Ngủ cùng nhau còn chưa đủ, lại liếc mắt đưa tình trước mặt anh, xem như anh không tồn tại, phải không?
IChử Chấn Phong sải bước đi tới, vươn tay, trực tiếp ôm lấy Tần Hoài An từ trên phiến đá xuống.
Anh chưa kịp quan sát cái mật địa dưới buổi này, thì ánh mắt của anh đã bị đôi nam nữ đang ngủ cùng nhau trên tảng đá lớn cách đó không xa hút mắt.
“Tần Hoài An!”
Một tiếng hét tức giận đột nhiên vang lên.
Tần Hoài An đang ngủ bị giật hết cả mình, nhíu mày mơ hồ.
Quái lạ, làm sao cô có thể nghe được giọng của Chử Chân Phong.
Sau đó, những tiếng bước chân nặng nè tiến đến.
Tần Hoài An như cảm nhận được điều gì đó không ổn, cuối cùng mí mắt nặng trĩu mở ra.
Cái gì không nhìn thì không quan trọng.
Cô rõ ràng nhìn thấy một bóng người và hùng hỗ đi về phía cô.
Đó là bóng người bởi vì đối phương đang mặc đồ lặn, cả người bị gói gọn vào trong đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn, trên mặt mang theo kính lặn.
Cô vừa tỉnh dậy thì tầm mắt đã mờ đi, không nhìn rõ mặt người kia, chỉ cảm thấy… quen quen.
Chẳng lẽ là sát thủ do nhà họ Hàn phái tới đã đuổi đến truy sát hay sao?!
Phỏng đoán này đột nhiên hiện ra trong đầu cô, Tần Hoài An đột nhiên cảnh giác ngồi dậy, vô thức chặn lên Liễu Thanh Phong trên người đầy thương tích, thuận tay cầm lấy một viên đá bên cạnh ném ra.
“AI”
Bởi vì không phòng bị nên Chử Chấn Phong bị đá trực tiếp đập vào đầu, bước chân liền theo đó mà dừng lại.
Anh ngẩng đầu tức giận hét lớn: “Tôi đây vắt vả đi tìm em mà em còn còn đánh tôi?!”
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Hoài An, anh cởi mũ và kính trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng sâu sắc, sự lạnh lùng đến bức người.
“Chử Chấn Phong?! Tại sao anh lại …” Tần Hoài An vô thức thốt lên, sau đó không biết cô nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cô hơi trầm xuống.
Hóa ra những gì cô nhìn thấy trước khi rơi xuống biển không phải ảo giác, đó thực sự là Chử Chấn Phong, nếu không anh ta sẽ không phát hiện mình nhanh như vậy.
Chử Chấn Phong giơ tay sờ lên đầu, đau quá!
Viên đá vừa rồi bị ném không hề nhẹ.
Anh lại tức giận trừng mắt nhìn Tần Hoài An, rồi ánh mắt lại rơi vào Liễu Thanh Phong đang ngủ say bên cạnh cô.
Lúc này, Liễu Thanh Phong cũng thức giấc và quay lại vì tiếng ồn ào của hai người.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Liễu Thanh Phong nhanh chóng khóa chặt bộ đồ lặn của Chử Chấn Phong, sau đó nhìn chằm chằm dấu chân ướt đẫm phía sau, lan thẳng đến mép vực.
Anh ta đoán đúng, lối ra quả nhiên là ở đầm nước!
Liễu Thanh Phong nắm lấy tay Tần Hoài An ra hiệu cho cô.
Tần Hoài An cũng vừa nhìn thầy dầu vết trên mặt đất, gật đầu hiểu ý anh ta.
Ánh mắt giữa hai người họ, được nhìn trong đôi mắt giận dữ của Chử Chấn Phong, thực sự chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Ngủ cùng nhau còn chưa đủ, lại liếc mắt đưa tình trước mặt anh, xem như anh không tồn tại, phải không?
IChử Chấn Phong sải bước đi tới, vươn tay, trực tiếp ôm lấy Tần Hoài An từ trên phiến đá xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.