Chương 717
Tha Y Y
13/09/2021
Trong suốt thời gian qua, điều khiến anh khó chịu nhất là Tần Hoài An luôn tránh mặt anh và coi anh như một tai họa.
Vì vậy, khi giọng nói của Liễu Thanh Phong vừa dứt, khí lạnh toàn thân của Chử Chấn Phong đột nhiên tăng vọt.
Anh nhìn chằm chằm Liễu Thanh Phong một cách trầm tư, sát khí toàn thân của anh dường như là thực, mạnh mẽ đến bức người.
“Vệ Nam!” Anh đột nhiên hét lên.
Vệ Nam nãy giờ vẫn nhìn qua lại giữa hai người, Vệ Nam đang đấu tranh gay gắt đột nhiên bị gọi tên, anh ta vội vàng đáp: “Cậu Chử, anh có gì cần dặn dò?”
Chử Chấn Phong lạnh lùng ra lệnh, “Ném Liễu Thanh Phong xuống biển!”
“Hả? Cái này…”
Vệ Nam đột nhiên cau mày vô thức nhìn Liễu Dật Phong một cái.
Mặc dù không ngờ cậu Liễn thật sự sẽ cướp Tần Hoài An từ cậu Chử, nhưng lẽ nào anh ta không biết cậu Chử có tình ý gì vớiTần Hoài An.
Khi Vệ Nam quay sang Chử Chấn Phong, anh ta ngọt giọng thuyết phục: “Làm vậy với cậu Liễu … cũng không tốt, dù sao thì, anh ta chính là, em họ của anh…”
Chử Chấn Phong lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thanh Phong một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Một người em họ như vậy, anh thật sự không cần!
Không khí trên tàu đã đi vào bề tắc.
Vệ Nam phải nháy mắt với thuyền trưởng và bảo anh ta lái thuyền nhanh hơn, kẻo hai người đụng độ trên thuyền, nếu không, thuyền sẽ bị lật.
Tần Hoài An vẫn luôn yên lặng nhìn Chử Chấn Phong, hơi nhíu mày.
Dựa vào trực giác của cô, Chử Chấn Phong nhất định sẽ không chịu để yên.
Liễu Thanh Phong ở bên cạnh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ không để anh ta mang em đi. Khi lên bờ, anh sẽ cùng em đi tìm Thiên Nam trước.”
“Nhưng thương tích của anh…”
“Không sao đâu.” Liễu Thanh Phong nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Hoài An mím môi không nói gì nữa, cô quả thực rất lo lắng cho sự an toàn của Thiên Nam, cô không biết liệu cậu bé trốn ở dưới đáy cabin có ai phát hiện hay không…
Mặc dù giọng nói của hai người đối thoại rất nhỏ, nhưng thính giác của Chử Chấn Phong vượt xa người thường, anh vẫn nghe được nội dung cuộc đối thoại của họ.
Anh nhếch khóe môi, trong đầu đã có sẵn một ý tưởng.
Tàu rất nhanh đã cập bờ.
Chử Chấn Phong dẫn đầu sải bước lên cảng, xoay người lại, duỗi tay nói: “Tần Hoài An, lại đây.”
Tần Hoài An nhìn Liễu Thanh Phong bên cạnh, sau đó nhìn anh, trong mắt hiện lên sự từ chối.
Chử Chấn Phong hừ một tiếng lạnh lùng rồi nhắc nhở: “Muốn gặp Thiên Nam thì tới đây.”
“Anh nói cái gì?” Tần Hoài An buột miệng hỏi.
Chử Chấn Phong không giải thích mà chỉ kiên định nhìn cô và để cô tự quyết định.
Tần Hoài An nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng không khỏi có chút phỏng đoán.
Cô suy đoán hỏi: “Chẳng lẽ…… Thiên Nam đang ở chỗ của anh?”
Vì vậy, khi giọng nói của Liễu Thanh Phong vừa dứt, khí lạnh toàn thân của Chử Chấn Phong đột nhiên tăng vọt.
Anh nhìn chằm chằm Liễu Thanh Phong một cách trầm tư, sát khí toàn thân của anh dường như là thực, mạnh mẽ đến bức người.
“Vệ Nam!” Anh đột nhiên hét lên.
Vệ Nam nãy giờ vẫn nhìn qua lại giữa hai người, Vệ Nam đang đấu tranh gay gắt đột nhiên bị gọi tên, anh ta vội vàng đáp: “Cậu Chử, anh có gì cần dặn dò?”
Chử Chấn Phong lạnh lùng ra lệnh, “Ném Liễu Thanh Phong xuống biển!”
“Hả? Cái này…”
Vệ Nam đột nhiên cau mày vô thức nhìn Liễu Dật Phong một cái.
Mặc dù không ngờ cậu Liễn thật sự sẽ cướp Tần Hoài An từ cậu Chử, nhưng lẽ nào anh ta không biết cậu Chử có tình ý gì vớiTần Hoài An.
Khi Vệ Nam quay sang Chử Chấn Phong, anh ta ngọt giọng thuyết phục: “Làm vậy với cậu Liễu … cũng không tốt, dù sao thì, anh ta chính là, em họ của anh…”
Chử Chấn Phong lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thanh Phong một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Một người em họ như vậy, anh thật sự không cần!
Không khí trên tàu đã đi vào bề tắc.
Vệ Nam phải nháy mắt với thuyền trưởng và bảo anh ta lái thuyền nhanh hơn, kẻo hai người đụng độ trên thuyền, nếu không, thuyền sẽ bị lật.
Tần Hoài An vẫn luôn yên lặng nhìn Chử Chấn Phong, hơi nhíu mày.
Dựa vào trực giác của cô, Chử Chấn Phong nhất định sẽ không chịu để yên.
Liễu Thanh Phong ở bên cạnh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ không để anh ta mang em đi. Khi lên bờ, anh sẽ cùng em đi tìm Thiên Nam trước.”
“Nhưng thương tích của anh…”
“Không sao đâu.” Liễu Thanh Phong nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Hoài An mím môi không nói gì nữa, cô quả thực rất lo lắng cho sự an toàn của Thiên Nam, cô không biết liệu cậu bé trốn ở dưới đáy cabin có ai phát hiện hay không…
Mặc dù giọng nói của hai người đối thoại rất nhỏ, nhưng thính giác của Chử Chấn Phong vượt xa người thường, anh vẫn nghe được nội dung cuộc đối thoại của họ.
Anh nhếch khóe môi, trong đầu đã có sẵn một ý tưởng.
Tàu rất nhanh đã cập bờ.
Chử Chấn Phong dẫn đầu sải bước lên cảng, xoay người lại, duỗi tay nói: “Tần Hoài An, lại đây.”
Tần Hoài An nhìn Liễu Thanh Phong bên cạnh, sau đó nhìn anh, trong mắt hiện lên sự từ chối.
Chử Chấn Phong hừ một tiếng lạnh lùng rồi nhắc nhở: “Muốn gặp Thiên Nam thì tới đây.”
“Anh nói cái gì?” Tần Hoài An buột miệng hỏi.
Chử Chấn Phong không giải thích mà chỉ kiên định nhìn cô và để cô tự quyết định.
Tần Hoài An nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng không khỏi có chút phỏng đoán.
Cô suy đoán hỏi: “Chẳng lẽ…… Thiên Nam đang ở chỗ của anh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.