Chương 728
Tha Y Y
18/09/2021
Vẻ mặt Vương Thanh Hà rất khó coi, nhất là khi nghĩ đến những gì Chử Gia Mỹ nói, cô ta tức giận run lên.
Đối mặt với sự chất vần của Vương Bách Điền, cô ta ngẩng đầu, nghiền răng nghiền lợi nói: “Bố cho rằng tôi bằng lòng sao?! Trên tay tôi đã nhuốm máu người, còn bằng chứng thì nằm trong tay Chử Gia Mỹ!”
“Cái gì?!” sắc mặt của Vương Bách Điền đột nhiên tái nhọt.
Phải một lúc sau, ông ta mới phản ứng với những gì Vương Thanh Hà đã nói.
Ông ta lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn Vương Thanh Hà, vẻ mặt sợ hãi, “Cô rốt cuộc đã giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi…”
Trong biệt thự.
Tần Hoài An nhìn chằm chằm bọt nước sôi trào trong nồi, giật mình sửng sốt, nhíu mày lộ ra vẻ lo lắng chân thật nhất trong lòng.
Đã mấy giờ trôi qua, Chử Chấn Phong sao vẫn chưa có tin tức gì quay lại? Thiên Nam rốt cuộc đã thế nào rồi?
Tần Hoài An cầm lấy thìa, cáu kỉnh khuấy trong nồi, đậy nắp lại, vặn nhỏ lửa rồi tiếp tục hầm.
Cô không đợi được nữa, xoay người bước ra ngoài, quyết định gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong hỏi tình hình.
Chiếc điện thoại mà lần trước Chử Chấn Phong nhặt được khi anh đi tìm, anh mang về biệt thự cắt vào ngăn kéo phòng – điều này Chử Chấn Phong đột nhiên nhớ ra trước khi rời đi, liền nhờ vệ sĩ đến nói với cô ấy.
Tần Hoài An đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính.
Cô không nghĩ gì liền mở ngăn tủ đầu giường, không thấy điện thoại nhưng lại thấy một sợi dây chuyền rất quen thuộc.
Chắt liệu của sợi dây chuyền giống như đồng, hình dáng đơn giản và mang hơi hướng hoài cổ.
Ma xui quỷ khiến Tần Hoài An cầm nó lên, lật xem phía sau.
Qủa nhiên có một chữ Chử.
Cô nhớ rằng khi cô cứu Chử Chấn Phong ba năm trước, anh đã cưỡng bức đeo một chiếc dây chuyền giống như vậy lên cổ cô.
Chỉ là cô không quan tâm lắm đến sợi dây chuyền này, cũng không biết nó rơi ở đâu.
Đương nhiên Tần Hoài An sẽ không nghĩ rằng đây là sợi dây chuyền trên tay là cùng một dây.
Nói cho cùng, sợi dây chuyền này nhìn thì bình thường, thật ra cũng không đặc biệt lắm, không hiếm thấy nếu Chử Chấn Phong có cùng lúc bốn năm chiếc.
Tần Hoài An cũng không quan tâm lắm, liền đẻ lại sợi dây chuyền.
Khi cô chuẩn đóng ngăn kéo, cô bắt giác bị cuốn hút bởi một cuốn sổ.
Nó là một cuốn sách vẽ của trẻ em.
Cô lấy ra, lật một trang, nhưng đột nhiên sững sờ.
Trên nền giấy vẽ trắng, có một bức tranh với những đường nét đơn giản nhưng màu sắc tươi sáng.
Người bố với mái tóc đen ngắn trong bộ com-lê và người mẹ mặc váy dài với mái tóc dài đang bế đứa con chân tay ngắn ngủn giữa họ, mỗi người đều nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, tạo thành bức tranh ấm áp của một gia đình ba người.
Ở khoảng trống còn dùng bút chì màu xanh viết một dòng chữ: Bồ nói, mẹ sẽ trở về an toàn … Thiên Nam phải đợi mẹ trở lại!
Nét chữ của đứa trẻ, Tần Hoài An không thể không quen thuộc hơn nữa.
Nhìn thấy hàng chử này, chóp mũi cô đột nhiên cay.
Đối mặt với sự chất vần của Vương Bách Điền, cô ta ngẩng đầu, nghiền răng nghiền lợi nói: “Bố cho rằng tôi bằng lòng sao?! Trên tay tôi đã nhuốm máu người, còn bằng chứng thì nằm trong tay Chử Gia Mỹ!”
“Cái gì?!” sắc mặt của Vương Bách Điền đột nhiên tái nhọt.
Phải một lúc sau, ông ta mới phản ứng với những gì Vương Thanh Hà đã nói.
Ông ta lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn Vương Thanh Hà, vẻ mặt sợ hãi, “Cô rốt cuộc đã giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi…”
Trong biệt thự.
Tần Hoài An nhìn chằm chằm bọt nước sôi trào trong nồi, giật mình sửng sốt, nhíu mày lộ ra vẻ lo lắng chân thật nhất trong lòng.
Đã mấy giờ trôi qua, Chử Chấn Phong sao vẫn chưa có tin tức gì quay lại? Thiên Nam rốt cuộc đã thế nào rồi?
Tần Hoài An cầm lấy thìa, cáu kỉnh khuấy trong nồi, đậy nắp lại, vặn nhỏ lửa rồi tiếp tục hầm.
Cô không đợi được nữa, xoay người bước ra ngoài, quyết định gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong hỏi tình hình.
Chiếc điện thoại mà lần trước Chử Chấn Phong nhặt được khi anh đi tìm, anh mang về biệt thự cắt vào ngăn kéo phòng – điều này Chử Chấn Phong đột nhiên nhớ ra trước khi rời đi, liền nhờ vệ sĩ đến nói với cô ấy.
Tần Hoài An đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính.
Cô không nghĩ gì liền mở ngăn tủ đầu giường, không thấy điện thoại nhưng lại thấy một sợi dây chuyền rất quen thuộc.
Chắt liệu của sợi dây chuyền giống như đồng, hình dáng đơn giản và mang hơi hướng hoài cổ.
Ma xui quỷ khiến Tần Hoài An cầm nó lên, lật xem phía sau.
Qủa nhiên có một chữ Chử.
Cô nhớ rằng khi cô cứu Chử Chấn Phong ba năm trước, anh đã cưỡng bức đeo một chiếc dây chuyền giống như vậy lên cổ cô.
Chỉ là cô không quan tâm lắm đến sợi dây chuyền này, cũng không biết nó rơi ở đâu.
Đương nhiên Tần Hoài An sẽ không nghĩ rằng đây là sợi dây chuyền trên tay là cùng một dây.
Nói cho cùng, sợi dây chuyền này nhìn thì bình thường, thật ra cũng không đặc biệt lắm, không hiếm thấy nếu Chử Chấn Phong có cùng lúc bốn năm chiếc.
Tần Hoài An cũng không quan tâm lắm, liền đẻ lại sợi dây chuyền.
Khi cô chuẩn đóng ngăn kéo, cô bắt giác bị cuốn hút bởi một cuốn sổ.
Nó là một cuốn sách vẽ của trẻ em.
Cô lấy ra, lật một trang, nhưng đột nhiên sững sờ.
Trên nền giấy vẽ trắng, có một bức tranh với những đường nét đơn giản nhưng màu sắc tươi sáng.
Người bố với mái tóc đen ngắn trong bộ com-lê và người mẹ mặc váy dài với mái tóc dài đang bế đứa con chân tay ngắn ngủn giữa họ, mỗi người đều nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, tạo thành bức tranh ấm áp của một gia đình ba người.
Ở khoảng trống còn dùng bút chì màu xanh viết một dòng chữ: Bồ nói, mẹ sẽ trở về an toàn … Thiên Nam phải đợi mẹ trở lại!
Nét chữ của đứa trẻ, Tần Hoài An không thể không quen thuộc hơn nữa.
Nhìn thấy hàng chử này, chóp mũi cô đột nhiên cay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.