Chương 777
Tha Y Y
06/10/2021
Đúng lúc Tần Hoài An cũng lên tiếng giải thích: “Bản thân hai cái chưa đủ trúng độc, nhưng nếu thường xuyên kết hợp cùng nhau sẽ hình thành một loại độc tố đặc biệt, sẽ tích tụ trong cơ thể chờ thời cơ thích hợp phát tác.”
Nghe vậy, Liễu Giai Tâm nhìn Chử Gia Mỹ với vẻ mặt bị thương, nhưng không nói được lời nào.
Chử Gia Mỹ không dám nhìn vào ánh mắt của bà ấy, ngoài lương tâm cắn rứt còn có sự ăn năn hối lỗi vô cùng.
Sao cô ta có thể làm ra một việc ngu xuẫn như vậy?
Cô ta đã hai lần hạ độc, một lần ám sát ngay trước mặt, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Liễu Giai Tâm sẽ không tha thứ cho cô ta, anh trai cô ta… lại càng không tha cho cô ta!
Chử Gia Mỹ nghĩ đến đây, sau lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Cô ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chử Chấn Phong, mở miệng cầu xin tha thứ: “Anh…”
Lời vừa buông ra, một mùi tanh xộc lên cổ họng.
Lập tức sau đó, cô ta phun ra một ngụm máu và văng lên cả mu bàn tay.
Nhìn thấy chính mình nôn ra máu, Chử Gia Mỹ sửng sốt. . ngôn tình hay
Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An vang lên: “Cô tiếp xúc với chất độc đó trong thời gian dài, trong quá trình pha trà, chất độc cũng đã xâm nhập vào cơ thể cô. Cô bây giờ mức độ trúng độc không khác gì với bà Chử trước đó.”
Con ngươi của Chử Gia Mỹ co rút lại, vừa muốn nói, một ngụm máu lại trào ra.
Cô ta bắt lực lấy tay che miệng, rơi nước mắt hồi hận.
Thấy vậy Tần Hoài An bắt lực thở dài, trong tiềm thức liếc nhìn Chử Chấn Phong.
Sau khi được sự đồng ý của đối phương, cô lập tức bước lên phía trước, ngồi xỗm bên cạnh, lấy kim bạc trong túi ra.
“Tôi sẽ giúp cô kiềm chế độc tính trước. Chỉ cần được chữa trị kịp thời, không chết đâu.”
Khi nghe được mình sẽ không chết, đôi mắt Chử Gia Mỹ đột nhiên lộ ra vẻ kích động nhưng sau đó lại tối tăm lại.
Cho dù cô không bị trúng độc chết, nhà họ Chử cũng sẽ không tha cho cô.
Cô đầy bàn tay chuẩn bị châm kim của Tần Hoài An ra, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống vị tanh cỗ họng, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, còn sống làm gì chứ?
Thà chết cho rồi… khụ khụ!”
Nói xong, cô ta liền ho ra một bãi máu.
Tần Hoài An nhíu mày, sau khi do dự một hồi, trong mắt cô lóe lên sự kiên quyết.
Cô vừa giữ tay cô ta lại rồi nhanh chóng châm ba kim lên người cô ta.
Bắt gặp ánh mắt giật mình của Chử Gia Mỹ, cô lạnh lùng nói: “Bây giờ, việc sống chết của cô là do tôi quyết định.”
Mặt Chử Gia Mỹ rối bời nhìn cô, không nói được lời nào.
Cô đã từng rất thô lỗ với Tần Hoài An và luôn gây khó dễ cho cô… Tại sao, cô vẫn nhất quyết muốn cứu cô ta?
Sau khi Tần Hoài An châm kim, cô ngẩng đầu đối mặt với sự nghỉ ngờ trong ánh mắt của cô ta, như thể nhìn thầu suy nghĩ của cô ta, thản nhiên phun ra mấy chữ: “Bởi vì tôi là bác sĩ.”
Nghe vậy, Liễu Giai Tâm nhìn Chử Gia Mỹ với vẻ mặt bị thương, nhưng không nói được lời nào.
Chử Gia Mỹ không dám nhìn vào ánh mắt của bà ấy, ngoài lương tâm cắn rứt còn có sự ăn năn hối lỗi vô cùng.
Sao cô ta có thể làm ra một việc ngu xuẫn như vậy?
Cô ta đã hai lần hạ độc, một lần ám sát ngay trước mặt, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Liễu Giai Tâm sẽ không tha thứ cho cô ta, anh trai cô ta… lại càng không tha cho cô ta!
Chử Gia Mỹ nghĩ đến đây, sau lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Cô ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chử Chấn Phong, mở miệng cầu xin tha thứ: “Anh…”
Lời vừa buông ra, một mùi tanh xộc lên cổ họng.
Lập tức sau đó, cô ta phun ra một ngụm máu và văng lên cả mu bàn tay.
Nhìn thấy chính mình nôn ra máu, Chử Gia Mỹ sửng sốt. . ngôn tình hay
Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An vang lên: “Cô tiếp xúc với chất độc đó trong thời gian dài, trong quá trình pha trà, chất độc cũng đã xâm nhập vào cơ thể cô. Cô bây giờ mức độ trúng độc không khác gì với bà Chử trước đó.”
Con ngươi của Chử Gia Mỹ co rút lại, vừa muốn nói, một ngụm máu lại trào ra.
Cô ta bắt lực lấy tay che miệng, rơi nước mắt hồi hận.
Thấy vậy Tần Hoài An bắt lực thở dài, trong tiềm thức liếc nhìn Chử Chấn Phong.
Sau khi được sự đồng ý của đối phương, cô lập tức bước lên phía trước, ngồi xỗm bên cạnh, lấy kim bạc trong túi ra.
“Tôi sẽ giúp cô kiềm chế độc tính trước. Chỉ cần được chữa trị kịp thời, không chết đâu.”
Khi nghe được mình sẽ không chết, đôi mắt Chử Gia Mỹ đột nhiên lộ ra vẻ kích động nhưng sau đó lại tối tăm lại.
Cho dù cô không bị trúng độc chết, nhà họ Chử cũng sẽ không tha cho cô.
Cô đầy bàn tay chuẩn bị châm kim của Tần Hoài An ra, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống vị tanh cỗ họng, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, còn sống làm gì chứ?
Thà chết cho rồi… khụ khụ!”
Nói xong, cô ta liền ho ra một bãi máu.
Tần Hoài An nhíu mày, sau khi do dự một hồi, trong mắt cô lóe lên sự kiên quyết.
Cô vừa giữ tay cô ta lại rồi nhanh chóng châm ba kim lên người cô ta.
Bắt gặp ánh mắt giật mình của Chử Gia Mỹ, cô lạnh lùng nói: “Bây giờ, việc sống chết của cô là do tôi quyết định.”
Mặt Chử Gia Mỹ rối bời nhìn cô, không nói được lời nào.
Cô đã từng rất thô lỗ với Tần Hoài An và luôn gây khó dễ cho cô… Tại sao, cô vẫn nhất quyết muốn cứu cô ta?
Sau khi Tần Hoài An châm kim, cô ngẩng đầu đối mặt với sự nghỉ ngờ trong ánh mắt của cô ta, như thể nhìn thầu suy nghĩ của cô ta, thản nhiên phun ra mấy chữ: “Bởi vì tôi là bác sĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.