Chương 788
Tha Y Y
09/10/2021
Sau khi lên một con tàu du lịch sang trọng đẳng cấp, người đàn ông lại nói: “Đưa cô ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng tôi.”
Nói xong, anh ta quay lưng bỏ đi, để lại Hàn Lệ Thu với bóng lưng xám xịt.
Chẳng máy chốc cô ta đã được tắm rửa sạch sẽ, được ném lên giường của người đàn ông đó như một món hàng.
Người đàn ông kéo chiếc áo choàng màu xám trên người xuống, lộ ra một bộ đồ vest màu bạc. Thân hình cao gầy của anh ta tạo nên cảm giác lạnh lùng.
Anh ta tháo chiếc mặt nạ xuống và bước đến chỗ Hàn Lệ Thu, hơi cúi xuống và nắm lấy mắt cá chân nhỏ như em bé của cô ta.
Lòng bàn tay của anh ta lạnh hơn người bình thường nhiều, nhưng Hàn Lệ Thu hoàn toàn không cảm nhận được. Chỉ là đột nhiên bị người khác túm lấy đôi chân tật nguyền của mình như vậy rất nhục nhã.
“Hàn Lệ Thu.” Người đàn ông đó đột nhiên gọi tên cô ta.
Đồng tử cô ta tức thì co. Cô ta nín thở không nói nên lời.
Người đàn ông trầm giọng nói tiếp: “Cô hai nhà họ Hàn vừa sinh ra đã mang chứng bệnh tàn phế. Vài ngày trước còn đối đầu với người đứng đầu nhà họ Chử ngay trên biển, không may bị rơi xuống nước…
Thế giới bên ngoài tưởng rằng cô đã chết, nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội tái sinh.”
“Thật sao?” Hàn Lệ Thu nóng lòng xác nhận. Giọng điệu cô ta có phần hưng phần, không thể che giấu được dục vọng trong lòng.
Người đàn ông cười ra tiếng và nhìn chằm chằm vào cô ta. Lớp sương mờ trong đôi mắt sau lớp mặt nạ dần dần tan biến, lộ ra sắc đỏ nguy hiểm và bí ẩn.
*Cô có muốn trở thành tác phẩm của tôi không?” Anh ta chậm rãi hỏi.
Trong mắt Hàn Lệ Thu hiện lên vẻ khó hiểu. Nhưng ngay sau đó cô ta nghiến răng đáp: “Tôi đồng ý!”
Chỉ cần có thể cho cô ta một cơ hội để tái sinh, dù phải trả cái giá đắt thế nào thì cô ta cũng sẽ không do dựt Vào buổi tối, Liễu Giai Tâm từ bệnh viện trở về.
Vệ Nam đã điều trị cho Chử Gia Mỹ theo đơn thuốc đã được Tần Hoài An điều chỉnh, nó thực sự có hiệu quả. Hôm nay Chử Gia Mỹ ở lại trong bệnh viện và có có người canh gác do Vệ Nam cử tới.
Đến bữa tối, Tần Hoài An và nhà họ Chử cùng dùng bữa.
Trên bàn ăn, Tống Cẩn Dung tò mò hỏi Liễu Giai Tâm: “Hôm nay Gia Mỹ không đến công ty với con sao?
Sao nó vẫn chưa về?”
Hai mắt Liễu Giai Tâm khẽ loé sáng lên, mặt không biến sắc đáp: “Hai ngày nay nó tăng ca ở công ty, lười về cho nên đã ở bên ngoài.”
“Con bé này…” Tống Cẩn Dung nhíu mày, có chút bắt lực.
Liễu Giai Tâm liếc nhìn Chử Chấn Phong. Hai người trao đổi với nhau qua ánh mắt.
Rõ ràng là cả hai đều không định cho bà cụ Chử biết về chuyện của Chử Gia Mỹ.
Tần Hoài An ngòi trên ghế, không nói không rằng tập trung ăn. Chốc chốc lại gắp thức ăn cho Thiên Nam, không xen vào dù chỉ một từ.
Đây là chuyện của nhà họ Chử, không liên quan đến cô.
Lúc này, Liễu Giai Tâm đột nhiên đặt chén đũa xuống và nói với Tống Cẩn Dung: “Mẹ, chuyện của Gia Mỹ và giám đốc Trần, con sẽ cố gắng nhanh chóng quyết định.”
Vừa dứt lời, Tống Cẩn Dung và Chử Chấn Phong đều dừng đũa và nhìn bà ấy.
Tần Hoài An không còn cách nào khác, cũng đành đặt đũa xuống.
Nói xong, anh ta quay lưng bỏ đi, để lại Hàn Lệ Thu với bóng lưng xám xịt.
Chẳng máy chốc cô ta đã được tắm rửa sạch sẽ, được ném lên giường của người đàn ông đó như một món hàng.
Người đàn ông kéo chiếc áo choàng màu xám trên người xuống, lộ ra một bộ đồ vest màu bạc. Thân hình cao gầy của anh ta tạo nên cảm giác lạnh lùng.
Anh ta tháo chiếc mặt nạ xuống và bước đến chỗ Hàn Lệ Thu, hơi cúi xuống và nắm lấy mắt cá chân nhỏ như em bé của cô ta.
Lòng bàn tay của anh ta lạnh hơn người bình thường nhiều, nhưng Hàn Lệ Thu hoàn toàn không cảm nhận được. Chỉ là đột nhiên bị người khác túm lấy đôi chân tật nguyền của mình như vậy rất nhục nhã.
“Hàn Lệ Thu.” Người đàn ông đó đột nhiên gọi tên cô ta.
Đồng tử cô ta tức thì co. Cô ta nín thở không nói nên lời.
Người đàn ông trầm giọng nói tiếp: “Cô hai nhà họ Hàn vừa sinh ra đã mang chứng bệnh tàn phế. Vài ngày trước còn đối đầu với người đứng đầu nhà họ Chử ngay trên biển, không may bị rơi xuống nước…
Thế giới bên ngoài tưởng rằng cô đã chết, nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội tái sinh.”
“Thật sao?” Hàn Lệ Thu nóng lòng xác nhận. Giọng điệu cô ta có phần hưng phần, không thể che giấu được dục vọng trong lòng.
Người đàn ông cười ra tiếng và nhìn chằm chằm vào cô ta. Lớp sương mờ trong đôi mắt sau lớp mặt nạ dần dần tan biến, lộ ra sắc đỏ nguy hiểm và bí ẩn.
*Cô có muốn trở thành tác phẩm của tôi không?” Anh ta chậm rãi hỏi.
Trong mắt Hàn Lệ Thu hiện lên vẻ khó hiểu. Nhưng ngay sau đó cô ta nghiến răng đáp: “Tôi đồng ý!”
Chỉ cần có thể cho cô ta một cơ hội để tái sinh, dù phải trả cái giá đắt thế nào thì cô ta cũng sẽ không do dựt Vào buổi tối, Liễu Giai Tâm từ bệnh viện trở về.
Vệ Nam đã điều trị cho Chử Gia Mỹ theo đơn thuốc đã được Tần Hoài An điều chỉnh, nó thực sự có hiệu quả. Hôm nay Chử Gia Mỹ ở lại trong bệnh viện và có có người canh gác do Vệ Nam cử tới.
Đến bữa tối, Tần Hoài An và nhà họ Chử cùng dùng bữa.
Trên bàn ăn, Tống Cẩn Dung tò mò hỏi Liễu Giai Tâm: “Hôm nay Gia Mỹ không đến công ty với con sao?
Sao nó vẫn chưa về?”
Hai mắt Liễu Giai Tâm khẽ loé sáng lên, mặt không biến sắc đáp: “Hai ngày nay nó tăng ca ở công ty, lười về cho nên đã ở bên ngoài.”
“Con bé này…” Tống Cẩn Dung nhíu mày, có chút bắt lực.
Liễu Giai Tâm liếc nhìn Chử Chấn Phong. Hai người trao đổi với nhau qua ánh mắt.
Rõ ràng là cả hai đều không định cho bà cụ Chử biết về chuyện của Chử Gia Mỹ.
Tần Hoài An ngòi trên ghế, không nói không rằng tập trung ăn. Chốc chốc lại gắp thức ăn cho Thiên Nam, không xen vào dù chỉ một từ.
Đây là chuyện của nhà họ Chử, không liên quan đến cô.
Lúc này, Liễu Giai Tâm đột nhiên đặt chén đũa xuống và nói với Tống Cẩn Dung: “Mẹ, chuyện của Gia Mỹ và giám đốc Trần, con sẽ cố gắng nhanh chóng quyết định.”
Vừa dứt lời, Tống Cẩn Dung và Chử Chấn Phong đều dừng đũa và nhìn bà ấy.
Tần Hoài An không còn cách nào khác, cũng đành đặt đũa xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.