Chương 800
Tha Y Y
16/10/2021
Đáng ra anh ta nên nhận ra điều đó từ lâu mới phải.
Lúc ở trên du thuyền, nếu như không phải anh đột nhiên đưa ra đề nghị thì sao cô có thể đồng ý chứ?
Liễu Thanh Phong siết chặt tay, mím chặt môi và nói một cách cứng ngắc: “Vậy… Ý của em là gì?”
Giọng điệu của Tần Hoài An rất bình tĩnh và kiên quyết: “Chúng ta nên dừng quan hệ yêu đương này lại.”
Khoảnh khắc cô nói xong, sắc mặt Liễu Thanh Phong bỗng biến đổi và nhịp thở rồi loạn.
Anh ta ưỡn người thẳng tắp nhưng lại cúi đầu xuống, hai hàng lông mày rậm cau lại cùng với đôi mắt nặng trĩu.
Thấy lúc lâu sau anh ta vẫn không lên tiếng, Tần Hoài An cũng có chút bất lực, khẽ thở dài thuyết phục: “Liễu Thanh Phong, anh trở về đi, tôi không muốn anh lãng phí thời gian cho tôi. Tôi thật sự xin lỗi về những hiểu lầm mà tôi mang đền cho anh trước đây.”
Sau đó, cô xoay người bước đi.
Liễu Thanh Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hoe.
Anh ta vui vẻ đến đưa cô đi, vậy mà lại nhận được kết cục như vậy.
Nhìn thấy cô đã đi xa, anh ta không can tâm hét lên: “Không phải anh đang lãng phí thời gian. Tần Hoài An, anh thích em! Cho dù cả đời này chỉ dùng để thích em thì anh cũng cảm thấy xứng đáng!”
Tần Hoài An dừng bước chân, nhưng chỉ là trong chốc lát. Sau đó cô tiếp tục đi về phía trước mà không ngoái đầu nhìn lại.
Thấy vậy, trái tim Liễu Thanh Phong như bị ai bóp nghẹt. Anh ta chưa từng trải qua nỗi đau đớn như thế này bao giờ.
“Anh Thanh Phong…”
Giọng nói của Tân Bảo Nga vang lên sau lưng anh ta.
Liễu Thanh Phong kinh ngạc, chỉ đành từ bỏ ý định đuổi theo Tần Hoài An.
Anh ta hít một hơi sâu rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt như bình thường, xoay người hỏi: “Sao em lại ở đây?”
*Dì Liễu bảo em gọi anh sang đó, hình như dì chuyện muốn nói với anh.” Tân Bảo Nga nói một cách bình tĩnh như thể không nhận ra sự kỳ lạ của anh ta.
Liễu Thanh Phong do dự và liếc nhìn đằng sau vườn.
Anh ta càng nắm chặt tay hơn nữa, nhưng cũng chỉ đành bắt lực buông ra.
Vừa rồi thái độ của Tần Hoài An đã dứt khoát như vậy, còn có gì để nói nữa chứ?
Anh ta nhắm mắt lại và trả lời: “Ừ.”
“Vậy anh đi qua đó đi. Sẵn tiện em đến thăm bà cụ một tý.” Tân Bảo Nga nói.
Liễu Thanh Phong không quan tâm đến cô ta, thản nhiên gật đầu rồi bước đi.
Tân Bảo Nga cảm thấy trong lòng nhói đau khi nghĩ đến những lời anh vừa tỏ tình với Tần Hoài An, sự ghen tị hiện lên trong mắt cô ta.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và bước vào sân với vẻ mặt như bình thường.
Tần Hoài An vốn định đến chỗ bà cụ đón Thiên Nam về, vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói cười của hai bà cháu.
Thấy thế cô để cho Thiên Nam ở lại chơi với bà cụ thêm một lát nữa.
Cô quay người định về lại phòng.
Lúc ở trên du thuyền, nếu như không phải anh đột nhiên đưa ra đề nghị thì sao cô có thể đồng ý chứ?
Liễu Thanh Phong siết chặt tay, mím chặt môi và nói một cách cứng ngắc: “Vậy… Ý của em là gì?”
Giọng điệu của Tần Hoài An rất bình tĩnh và kiên quyết: “Chúng ta nên dừng quan hệ yêu đương này lại.”
Khoảnh khắc cô nói xong, sắc mặt Liễu Thanh Phong bỗng biến đổi và nhịp thở rồi loạn.
Anh ta ưỡn người thẳng tắp nhưng lại cúi đầu xuống, hai hàng lông mày rậm cau lại cùng với đôi mắt nặng trĩu.
Thấy lúc lâu sau anh ta vẫn không lên tiếng, Tần Hoài An cũng có chút bất lực, khẽ thở dài thuyết phục: “Liễu Thanh Phong, anh trở về đi, tôi không muốn anh lãng phí thời gian cho tôi. Tôi thật sự xin lỗi về những hiểu lầm mà tôi mang đền cho anh trước đây.”
Sau đó, cô xoay người bước đi.
Liễu Thanh Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hoe.
Anh ta vui vẻ đến đưa cô đi, vậy mà lại nhận được kết cục như vậy.
Nhìn thấy cô đã đi xa, anh ta không can tâm hét lên: “Không phải anh đang lãng phí thời gian. Tần Hoài An, anh thích em! Cho dù cả đời này chỉ dùng để thích em thì anh cũng cảm thấy xứng đáng!”
Tần Hoài An dừng bước chân, nhưng chỉ là trong chốc lát. Sau đó cô tiếp tục đi về phía trước mà không ngoái đầu nhìn lại.
Thấy vậy, trái tim Liễu Thanh Phong như bị ai bóp nghẹt. Anh ta chưa từng trải qua nỗi đau đớn như thế này bao giờ.
“Anh Thanh Phong…”
Giọng nói của Tân Bảo Nga vang lên sau lưng anh ta.
Liễu Thanh Phong kinh ngạc, chỉ đành từ bỏ ý định đuổi theo Tần Hoài An.
Anh ta hít một hơi sâu rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt như bình thường, xoay người hỏi: “Sao em lại ở đây?”
*Dì Liễu bảo em gọi anh sang đó, hình như dì chuyện muốn nói với anh.” Tân Bảo Nga nói một cách bình tĩnh như thể không nhận ra sự kỳ lạ của anh ta.
Liễu Thanh Phong do dự và liếc nhìn đằng sau vườn.
Anh ta càng nắm chặt tay hơn nữa, nhưng cũng chỉ đành bắt lực buông ra.
Vừa rồi thái độ của Tần Hoài An đã dứt khoát như vậy, còn có gì để nói nữa chứ?
Anh ta nhắm mắt lại và trả lời: “Ừ.”
“Vậy anh đi qua đó đi. Sẵn tiện em đến thăm bà cụ một tý.” Tân Bảo Nga nói.
Liễu Thanh Phong không quan tâm đến cô ta, thản nhiên gật đầu rồi bước đi.
Tân Bảo Nga cảm thấy trong lòng nhói đau khi nghĩ đến những lời anh vừa tỏ tình với Tần Hoài An, sự ghen tị hiện lên trong mắt cô ta.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và bước vào sân với vẻ mặt như bình thường.
Tần Hoài An vốn định đến chỗ bà cụ đón Thiên Nam về, vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói cười của hai bà cháu.
Thấy thế cô để cho Thiên Nam ở lại chơi với bà cụ thêm một lát nữa.
Cô quay người định về lại phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.