Chương 822
Tha Y Y
24/10/2021
Nói xong người giúp việc đó chỉ tay vào chiếc khay, ý nói trong đó có chứa đồ rồi đưa đến trước mặt Tần Hoài An: “Thưa mợ chủ, đây là bộ quần áo mà cậu chủ Chấn Phong đã chuẩn bị cho mợ mặc vào tối nay.
Mợ có muốn thay ngay lúc này luôn không ạ?”
Mà Tần Hoài An lại chỉ chú ý vào lời nói lúc nãy của đối phương: “Anh ấy còn mời cả phóng viên và bạn bè đến nữa sao?”
Cô rất ngạc nhiên, đồng thời cũng có một linh cảm không tốt.
Cô cứ cho rằng cùng lắm thì Chử Chấn Phong cũng chỉ cầu hôn cô trước mặt người nhà họ Chử. Đến lúc đó cô chỉ việc nói rõ ràng và từ chối là được…
Nhưng không ngờ anh còn mời phóng viên và bạn bè đến. Nếu như cô từ chối anh thì… Chẳng khác nào khiến anh mắt mặt trước mọi người?
Với lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình, chắc Chấn anh sẽ không tha cho cô.
Nghĩ đến đây, Tần Hoài An không thể bình tĩnh được nữa.
Cô nhắc nhở người giúp việc: “Tôi không phải mợ chủ của nhà họ Chử!”
Sau đó cô bưng trên tay bánh trung thu vội vàng đi về phía đại sảnh.
Xem ra cô không còn có thể đợi Chử Chấn Phong trở lại được nữa.
Còn người giúp việc từ xa nhìn theo bóng lưng của cô, vội đặt chiếc khay lên bàn đá ngoài sân rồi gọi một cú điện thoại.
“Thưa thím, tôi đã nói với cô Tần những lời thím bảo rồi. Nhưng mà… Cậu chủ Chấn Phong đã nói muốn cho cô Tần một bắt ngờ, không cho chúng tôi tiết lộ chuyện này. Hơn nữa tôi cũng không nghe nói đã sắp xếp cho phóng viên đến…”
“Yên tâm, cô làm tốt lắm! Sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng một phụ nữ trung niên bên trong điện thoại vang lên.
Sau khi dập máy, người giúp việc mỉm cười nhìn màn hình điện thoại thông báo đã chuyền khoản thành công.
Sợ bị người khác phát hiện, cô ta đưa quần áo xong lập tức rời khỏi.
Tần Hoài An giao bánh trung thu đến sảnh trước. Cô chào hỏi, đồng thời cảm ơn sự quan tâm bà cụ Chử và những người khác trong suốt những ngày qua.
Sau đó cô lấy cớ đưa Thiên Nam về phòng quần áo.
Cô nhìn bộ quần áo được người giúp việc mang đến tận phòng, đó là một bộ váy dài tinh xảo.
Sắc mặt Tần Hoài An trở nên lạnh lùng.
Cô xoay người và nghiêm nghị nói với Thiên Nam: “Con yêu, có thể mẹ sẽ phải rời khỏi đây sớm hơn dự kiến.”
Từ những lời người giúp việc nói, cô đoán người nhà họ Chử đều biết chuyện Chử Chấn Phong sẽ cầu hôn cô. Chỉ có một mình cô không biết chuyện này.
Đó là còn chưa nói tới việc có mặt của phóng viên và những người bạn của anh.
Đợi đến khi Chử Chấn Phong cầu hôn thì người khó xử sẽ chính là cô.
Mợ có muốn thay ngay lúc này luôn không ạ?”
Mà Tần Hoài An lại chỉ chú ý vào lời nói lúc nãy của đối phương: “Anh ấy còn mời cả phóng viên và bạn bè đến nữa sao?”
Cô rất ngạc nhiên, đồng thời cũng có một linh cảm không tốt.
Cô cứ cho rằng cùng lắm thì Chử Chấn Phong cũng chỉ cầu hôn cô trước mặt người nhà họ Chử. Đến lúc đó cô chỉ việc nói rõ ràng và từ chối là được…
Nhưng không ngờ anh còn mời phóng viên và bạn bè đến. Nếu như cô từ chối anh thì… Chẳng khác nào khiến anh mắt mặt trước mọi người?
Với lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình, chắc Chấn anh sẽ không tha cho cô.
Nghĩ đến đây, Tần Hoài An không thể bình tĩnh được nữa.
Cô nhắc nhở người giúp việc: “Tôi không phải mợ chủ của nhà họ Chử!”
Sau đó cô bưng trên tay bánh trung thu vội vàng đi về phía đại sảnh.
Xem ra cô không còn có thể đợi Chử Chấn Phong trở lại được nữa.
Còn người giúp việc từ xa nhìn theo bóng lưng của cô, vội đặt chiếc khay lên bàn đá ngoài sân rồi gọi một cú điện thoại.
“Thưa thím, tôi đã nói với cô Tần những lời thím bảo rồi. Nhưng mà… Cậu chủ Chấn Phong đã nói muốn cho cô Tần một bắt ngờ, không cho chúng tôi tiết lộ chuyện này. Hơn nữa tôi cũng không nghe nói đã sắp xếp cho phóng viên đến…”
“Yên tâm, cô làm tốt lắm! Sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng một phụ nữ trung niên bên trong điện thoại vang lên.
Sau khi dập máy, người giúp việc mỉm cười nhìn màn hình điện thoại thông báo đã chuyền khoản thành công.
Sợ bị người khác phát hiện, cô ta đưa quần áo xong lập tức rời khỏi.
Tần Hoài An giao bánh trung thu đến sảnh trước. Cô chào hỏi, đồng thời cảm ơn sự quan tâm bà cụ Chử và những người khác trong suốt những ngày qua.
Sau đó cô lấy cớ đưa Thiên Nam về phòng quần áo.
Cô nhìn bộ quần áo được người giúp việc mang đến tận phòng, đó là một bộ váy dài tinh xảo.
Sắc mặt Tần Hoài An trở nên lạnh lùng.
Cô xoay người và nghiêm nghị nói với Thiên Nam: “Con yêu, có thể mẹ sẽ phải rời khỏi đây sớm hơn dự kiến.”
Từ những lời người giúp việc nói, cô đoán người nhà họ Chử đều biết chuyện Chử Chấn Phong sẽ cầu hôn cô. Chỉ có một mình cô không biết chuyện này.
Đó là còn chưa nói tới việc có mặt của phóng viên và những người bạn của anh.
Đợi đến khi Chử Chấn Phong cầu hôn thì người khó xử sẽ chính là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.