Chương 87
Tha Y Y
06/07/2021
May mắn thay, mọi người đều đeo khẩu trang và quần áo bảo hộ trong khi làm thực nghiệm, và họ không thể nhìn thấy nhau trông như thế nào, Tần Hoài An đến phòng thí nghiệm sớm nhất và rời đi muộn nhất, càng không có ai có thể nhìn thấy dung mạo của cô.
Thường xuyên qua lại, nhưng ngược lại Tần Hoài An đã trở thành nhân vật bí ẩn nhất trong phòng thí nghiệm.
Vào ban đêm, cô phải đến bệnh viện để xem tình trạng của bà nội mình.
Tuần này, Chử Chấn Phong dường như cũng rất bận rộn, hai người hầu như không gặp nhau nên đương nhiên anh không quan tâm nhiều đến chuyện của cô.
Ngày phẫu thuật của bà nội sắp đến như đã hẹn.
Ngày hôm đó, Tần Hoài An đã cố ý xin nghỉ phép với thầy giáo Mã, sáng sớm đã vội vàng đến bệnh viện. Cô cố tình gửi một tin nhắn cho vợ của Chung Nhật Tâm, nói với họ rằng hôm nay bà nội có một ca phẫu thuật, nhưng họ không xuất hiện.
Chẳng qua Tần Hoài An không quan tâm, hiện giờ trong lòng cô đều đang nghĩ về ca phẫu thuật của bà nội.
Nhìn bác sĩ chuẩn bị cho bà nội vào phòng mổ.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trái tim của cô cũng như bị thắt lại.
Đối với một người già 80 tuổi bị phẫu thuật cắt lồng ngực, một chút bất cần có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Hoài An khó chịu đi lang thang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trước phòng mổ vắng vẻ, dáng cô hơi gầy.
“Bệnh viện tư nhân Phú Khang là bệnh viện tốt nhất thuộc quyền quản lý của Chử thị, bác sĩ phẫu thuật chính thực hiện ca phẫu thuật cho bà của cô, là bác sỹ giỏi nhất trong bệnh viện phó trưởng khoa Hồng, không cần phải lo lắng quá như vậy”
Chử Chấn Phong không biết xuất hiện từ lúc nào, một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh cô.
Tần Hoài An ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại an ủi mình. “Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng nói một câu, quay đầu nhìn phòng phẫu thuật một lần nữa, đan chặt hai ngón tay vào nhau.
Chử Chấn Phong liếc nhìn cô rồi im lặng quay đi.
Anh ấy không rời đi mà đến thăm bà Chử.
“A Chử, bà nghe nói hôm nay bà nội của Tần Hoài An đã phẫu thuật, con giúp bà đi xem xem tình hình diễn ra như thế nào.” Tống Cẩn Dung nói.
Chử Chấn Phong cúi đầu gọt táo: “Chỉ là một ca phẫu thuật, có gì hay để xem.”
Tống Cẩn Dung không khỏi cau mày: “Đứa trẻ này từ khi còn nhỏ được bà nội nhận nuôi, và chắc chắn phải có tình cảm sâu sắc, trong trường hợp có điều gì đó không ổn thì…”
Chử Chấn Phong cắt một miếng táo đưa cho bà ấy, bất lực nói: “Bà nội, bà quan tâm đến Tần Hoài An như vậy sao? Tại sao không thấy bà quan tâm đến cháu dâu của mình nhiều hơn.”
Tống Cẩn Dung chu miệng, không cầm miếng táo mà anh ấy đưa cho: “Bà đây là có ơn lo bảo đáp! Người ta là ân nhân cứu mạng của bà, ngoài ra, Thanh Hà là vợ của cháu, bản thân cháu không quan tâm, để cho bà là một bà già đi quan tâm, không biết xấu hổ mà?”
Chử Chấn Phong ngay lập tức im lặng, ai bảo những lời bà cụ nói đều là sự thật chứ.
Sau hơn ba giờ chờ đợi, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc. Tần Hoài An nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang từ từ mở ra, nhanh chóng chào hỏi, tuy nhiên, cô không dám lại gân mà đợi các bác sĩ, y tá chuyển giường bệnh về khu cách ly.
Cô lấy hết can đảm để kéo cánh tay bác sĩ: “Xin hỏi, tình hình ca phẫu thuật thế nào rồi?”
“Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, nhưng sau này tiên lượng bệnh thế nào?
Chúng ta cần quan sát thêm.”
Khi Tân Hoài An nghe được câu trả lời của bác sĩ, mắt Tần Hoài An trở nên nóng rực, cô vội vàng cúi người cảm ơn: “Cảm ơn!”
Sau đó một mình đi về phía thang máy.
Trong thang máy, cô không kìm chế được kích động trong lòng, hai mắt đẫm lệ nhưng khóe môi không khỏi nhếch lên.
Với một âm thanh định tai nhức óc, cửa thang máy đột ngột mở ra.
Chử Chấn Phong đang chuẩn bị bước vào thang máy, nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của Tần Hoài An.
Sau một khoảng lặng ngắn, anh ấy bước vào như thường lệ.
Thường xuyên qua lại, nhưng ngược lại Tần Hoài An đã trở thành nhân vật bí ẩn nhất trong phòng thí nghiệm.
Vào ban đêm, cô phải đến bệnh viện để xem tình trạng của bà nội mình.
Tuần này, Chử Chấn Phong dường như cũng rất bận rộn, hai người hầu như không gặp nhau nên đương nhiên anh không quan tâm nhiều đến chuyện của cô.
Ngày phẫu thuật của bà nội sắp đến như đã hẹn.
Ngày hôm đó, Tần Hoài An đã cố ý xin nghỉ phép với thầy giáo Mã, sáng sớm đã vội vàng đến bệnh viện. Cô cố tình gửi một tin nhắn cho vợ của Chung Nhật Tâm, nói với họ rằng hôm nay bà nội có một ca phẫu thuật, nhưng họ không xuất hiện.
Chẳng qua Tần Hoài An không quan tâm, hiện giờ trong lòng cô đều đang nghĩ về ca phẫu thuật của bà nội.
Nhìn bác sĩ chuẩn bị cho bà nội vào phòng mổ.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trái tim của cô cũng như bị thắt lại.
Đối với một người già 80 tuổi bị phẫu thuật cắt lồng ngực, một chút bất cần có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Hoài An khó chịu đi lang thang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trước phòng mổ vắng vẻ, dáng cô hơi gầy.
“Bệnh viện tư nhân Phú Khang là bệnh viện tốt nhất thuộc quyền quản lý của Chử thị, bác sĩ phẫu thuật chính thực hiện ca phẫu thuật cho bà của cô, là bác sỹ giỏi nhất trong bệnh viện phó trưởng khoa Hồng, không cần phải lo lắng quá như vậy”
Chử Chấn Phong không biết xuất hiện từ lúc nào, một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh cô.
Tần Hoài An ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại an ủi mình. “Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng nói một câu, quay đầu nhìn phòng phẫu thuật một lần nữa, đan chặt hai ngón tay vào nhau.
Chử Chấn Phong liếc nhìn cô rồi im lặng quay đi.
Anh ấy không rời đi mà đến thăm bà Chử.
“A Chử, bà nghe nói hôm nay bà nội của Tần Hoài An đã phẫu thuật, con giúp bà đi xem xem tình hình diễn ra như thế nào.” Tống Cẩn Dung nói.
Chử Chấn Phong cúi đầu gọt táo: “Chỉ là một ca phẫu thuật, có gì hay để xem.”
Tống Cẩn Dung không khỏi cau mày: “Đứa trẻ này từ khi còn nhỏ được bà nội nhận nuôi, và chắc chắn phải có tình cảm sâu sắc, trong trường hợp có điều gì đó không ổn thì…”
Chử Chấn Phong cắt một miếng táo đưa cho bà ấy, bất lực nói: “Bà nội, bà quan tâm đến Tần Hoài An như vậy sao? Tại sao không thấy bà quan tâm đến cháu dâu của mình nhiều hơn.”
Tống Cẩn Dung chu miệng, không cầm miếng táo mà anh ấy đưa cho: “Bà đây là có ơn lo bảo đáp! Người ta là ân nhân cứu mạng của bà, ngoài ra, Thanh Hà là vợ của cháu, bản thân cháu không quan tâm, để cho bà là một bà già đi quan tâm, không biết xấu hổ mà?”
Chử Chấn Phong ngay lập tức im lặng, ai bảo những lời bà cụ nói đều là sự thật chứ.
Sau hơn ba giờ chờ đợi, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc. Tần Hoài An nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang từ từ mở ra, nhanh chóng chào hỏi, tuy nhiên, cô không dám lại gân mà đợi các bác sĩ, y tá chuyển giường bệnh về khu cách ly.
Cô lấy hết can đảm để kéo cánh tay bác sĩ: “Xin hỏi, tình hình ca phẫu thuật thế nào rồi?”
“Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, nhưng sau này tiên lượng bệnh thế nào?
Chúng ta cần quan sát thêm.”
Khi Tân Hoài An nghe được câu trả lời của bác sĩ, mắt Tần Hoài An trở nên nóng rực, cô vội vàng cúi người cảm ơn: “Cảm ơn!”
Sau đó một mình đi về phía thang máy.
Trong thang máy, cô không kìm chế được kích động trong lòng, hai mắt đẫm lệ nhưng khóe môi không khỏi nhếch lên.
Với một âm thanh định tai nhức óc, cửa thang máy đột ngột mở ra.
Chử Chấn Phong đang chuẩn bị bước vào thang máy, nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của Tần Hoài An.
Sau một khoảng lặng ngắn, anh ấy bước vào như thường lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.