Chương 90: Giọng Mã Thành nghe có vẻ thất vọng và tức giận
Tha Y Y
06/07/2021
Tần Hoài An khó hiểu, “Đạo văn?”
“Bài báo cáo cô nộp cho giáo sư Thường trước đây, trên Internet có một bản mẫu! Cô không nói rõ điều đó, kết quả là tài liệu đã được nộp cho hội đồng cuộc thi và nó đã bị loại, không đủ tư cách dự thi! Tất cả mồ hôi, công sức của mọi người làm việc chăm chỉ trong nửa tháng, đều vô ích hết!”
“Cuộc thi chuyên nghiệp như thế này mà việc đạo văn lộ ra thì cô có biết nó ảnh hưởng xấu đến mức nào không? Danh tiếng của giáo sư Thường, đều đã bị huỷ hoại trong tay cô. Cô thật sự khiến ông ấy mất niềm tin vào cô!”
Lời quở trách của thầy giáo Mã cuối cùng khiến Tần Hoài An hiểu ra và hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Cô bị tố đạo văn nên cả đội đã bị loại. “Thầy Mã, tôi có thể đảm bảo rằng từ đầu đến cuối những gì tôi nộp đều là của chính bản thân tôi làm ra, tuyệt đối không có chuyện đạo văn ở đây!”
Tần Hoài An chắc nịch nói.
Sự thật bày ra trước mắt, Mã Thành chắc chắn sẽ không tin cái gọi là đảm bảo của cô.
Anh ta hối hận vì mình sắp chết, bây giờ nghĩ lại, cô gái lần đầu tiên thu thập thông tin đã không giao nộp tài liệu. Đêm hôm kia cô đã đưa ra một bản báo cáo khiến giáo sư Thường phải khen ngợi. Không phải sao chép thì là gì?
Tần Hoài An cũng cảm nhận rõ lời phàn nàn của thầy Mã đối với chính mình, cô không giải thích thêm mà hỏi: “Giáo sư Thường thì sao?”
Mã Thành muốn cô biết mức độ nghiêm trọng của sự việc nên không giấu giếm nói: “Trường học đã đình chỉ công tác giảng dạy của giáo sư Thường. Bước tiếp theo là chấp nhận một cuộc điều tra nghiêm ngặt của bộ phận giám sát. Một khi vấn đề được điều tra ra, danh hiệu có lẽ không giữ được nữa. Giới y học coi như mất mặt, không còn mặt mũi ngẩng đầu lên.”
Tần Hoài An vừa nghe, lông mày dần cau lại.
Sau khi cúp điện thoại, cô tìm số của giáo sư Thường trong danh bạ và gọi.
Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia truyền đến, “Tần Hoài An, tôi rất thất vọng về em.”
Tần Hoài An sững sờ nói: “Giáo sư Thường, em…”
“Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Chúng ta đã trao đổi riêng về dự án này nhiều lần. Những hiểu biết và phân tích của em đều rất độc đáo. Nếu em thực sự đạo văn, thì tôi sẽ viết ngược tên của mình lại thành Thường Thái Minh”
Tần Hoài An bị ông ta chọc đến cười, bất lực nói: “Thật ra đến bây giờ em cũng không biết là rốt cuộc em đã sao chép bài báo cáo nào?”
“Ồ, hãy nhìn vào liên kết mà tôi đã gửi.”
Tần Hoài An mở đường link do giáo sư Thường gửi và nhanh chóng lướt qua, vẻ mặt cô trầm xuống, cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng là một bài báo cáo do cô viết nhưng chữ ký lại là Vương Thanh Hà.
Tần Hoài An nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trong đầu cũng có chút mạnh mối. Người thiết kế với cô là Lâm Bình Nguyên, quả nhiên là Vương Thanh Hà.
Chắc hẳn cô ta đã tìm thấy được thư mục của mình và đăng bài báo này lên Internet.
Chuyện này vẫn chưa tính toán xong với cô ta được. Vì bài báo cáo này mà toàn bộ kết quả nghiên cứu của nhóm đã bị cáo buộc là đạo văn và bị loại khỏi cuộc thi.
Điều quan trọng nhất là nó làm tổn thương giáo thư Thường.
Trong đầu Tần Hoài An hiện lên hình ảnh của một lão già nghiêm nghị với khuôn mặt lạnh lùng.
Trong khoảng thời gian này, giáo sư Thường chăm sóc cô rất tốt, ngoài việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, ông ta còn dạy thêm kiến thức cho cô. Có thể nói là cô được trau dồi rất kỹ càng và được ông ta tin tưởng hết mực.
Sự việc xảy ra như thế làm tổn hại đến uy tín của ông ta, thậm chí ảnh hưởng đến công việc và địa vị của ông ta trong ngành.
Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này, sau này cô còn mặt mũi nào mà gặp giáo sư Thường.
Tần Hoài An kiên quyết nói: “Giáo sư Thường, chuyện này có thể liên quan đến một chuyện bất bình của cá nhân em. Em thật sự xấu hổ khi đã làm liên luy đến giáo sư, nhưng giáo sư yên tâm tôi sẽ giải quyết mọi chuyện! Công sức mọi người đã vất cả hơn nửa tháng, tuyệt đối không thể lãng phí được.”
Giáo sư Thường mỉm cười, tin tưởng nói: “Được rồi, tôi chờ tin vui từ em.”
Tần Hoài An liếc mắt, bấm số của Vương Thanh Hà gọi nhưng lại bị từ chối.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn: “Hôm nay, tôi rất bận, không có thời gian để nói chuyện với cô.”
Tần Hoài An chợt nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức họp báo ra mắt của Vương Thanh Hà.
“Bài báo cáo cô nộp cho giáo sư Thường trước đây, trên Internet có một bản mẫu! Cô không nói rõ điều đó, kết quả là tài liệu đã được nộp cho hội đồng cuộc thi và nó đã bị loại, không đủ tư cách dự thi! Tất cả mồ hôi, công sức của mọi người làm việc chăm chỉ trong nửa tháng, đều vô ích hết!”
“Cuộc thi chuyên nghiệp như thế này mà việc đạo văn lộ ra thì cô có biết nó ảnh hưởng xấu đến mức nào không? Danh tiếng của giáo sư Thường, đều đã bị huỷ hoại trong tay cô. Cô thật sự khiến ông ấy mất niềm tin vào cô!”
Lời quở trách của thầy giáo Mã cuối cùng khiến Tần Hoài An hiểu ra và hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Cô bị tố đạo văn nên cả đội đã bị loại. “Thầy Mã, tôi có thể đảm bảo rằng từ đầu đến cuối những gì tôi nộp đều là của chính bản thân tôi làm ra, tuyệt đối không có chuyện đạo văn ở đây!”
Tần Hoài An chắc nịch nói.
Sự thật bày ra trước mắt, Mã Thành chắc chắn sẽ không tin cái gọi là đảm bảo của cô.
Anh ta hối hận vì mình sắp chết, bây giờ nghĩ lại, cô gái lần đầu tiên thu thập thông tin đã không giao nộp tài liệu. Đêm hôm kia cô đã đưa ra một bản báo cáo khiến giáo sư Thường phải khen ngợi. Không phải sao chép thì là gì?
Tần Hoài An cũng cảm nhận rõ lời phàn nàn của thầy Mã đối với chính mình, cô không giải thích thêm mà hỏi: “Giáo sư Thường thì sao?”
Mã Thành muốn cô biết mức độ nghiêm trọng của sự việc nên không giấu giếm nói: “Trường học đã đình chỉ công tác giảng dạy của giáo sư Thường. Bước tiếp theo là chấp nhận một cuộc điều tra nghiêm ngặt của bộ phận giám sát. Một khi vấn đề được điều tra ra, danh hiệu có lẽ không giữ được nữa. Giới y học coi như mất mặt, không còn mặt mũi ngẩng đầu lên.”
Tần Hoài An vừa nghe, lông mày dần cau lại.
Sau khi cúp điện thoại, cô tìm số của giáo sư Thường trong danh bạ và gọi.
Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia truyền đến, “Tần Hoài An, tôi rất thất vọng về em.”
Tần Hoài An sững sờ nói: “Giáo sư Thường, em…”
“Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Chúng ta đã trao đổi riêng về dự án này nhiều lần. Những hiểu biết và phân tích của em đều rất độc đáo. Nếu em thực sự đạo văn, thì tôi sẽ viết ngược tên của mình lại thành Thường Thái Minh”
Tần Hoài An bị ông ta chọc đến cười, bất lực nói: “Thật ra đến bây giờ em cũng không biết là rốt cuộc em đã sao chép bài báo cáo nào?”
“Ồ, hãy nhìn vào liên kết mà tôi đã gửi.”
Tần Hoài An mở đường link do giáo sư Thường gửi và nhanh chóng lướt qua, vẻ mặt cô trầm xuống, cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng là một bài báo cáo do cô viết nhưng chữ ký lại là Vương Thanh Hà.
Tần Hoài An nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trong đầu cũng có chút mạnh mối. Người thiết kế với cô là Lâm Bình Nguyên, quả nhiên là Vương Thanh Hà.
Chắc hẳn cô ta đã tìm thấy được thư mục của mình và đăng bài báo này lên Internet.
Chuyện này vẫn chưa tính toán xong với cô ta được. Vì bài báo cáo này mà toàn bộ kết quả nghiên cứu của nhóm đã bị cáo buộc là đạo văn và bị loại khỏi cuộc thi.
Điều quan trọng nhất là nó làm tổn thương giáo thư Thường.
Trong đầu Tần Hoài An hiện lên hình ảnh của một lão già nghiêm nghị với khuôn mặt lạnh lùng.
Trong khoảng thời gian này, giáo sư Thường chăm sóc cô rất tốt, ngoài việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, ông ta còn dạy thêm kiến thức cho cô. Có thể nói là cô được trau dồi rất kỹ càng và được ông ta tin tưởng hết mực.
Sự việc xảy ra như thế làm tổn hại đến uy tín của ông ta, thậm chí ảnh hưởng đến công việc và địa vị của ông ta trong ngành.
Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này, sau này cô còn mặt mũi nào mà gặp giáo sư Thường.
Tần Hoài An kiên quyết nói: “Giáo sư Thường, chuyện này có thể liên quan đến một chuyện bất bình của cá nhân em. Em thật sự xấu hổ khi đã làm liên luy đến giáo sư, nhưng giáo sư yên tâm tôi sẽ giải quyết mọi chuyện! Công sức mọi người đã vất cả hơn nửa tháng, tuyệt đối không thể lãng phí được.”
Giáo sư Thường mỉm cười, tin tưởng nói: “Được rồi, tôi chờ tin vui từ em.”
Tần Hoài An liếc mắt, bấm số của Vương Thanh Hà gọi nhưng lại bị từ chối.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn: “Hôm nay, tôi rất bận, không có thời gian để nói chuyện với cô.”
Tần Hoài An chợt nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức họp báo ra mắt của Vương Thanh Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.