Chương 50: Chương 50
Jumpvoice
27/12/2016
Thôi Ân Trạch phân tích một chút về thân phận cùng với mưu đồ hiện tại của Liễu Thành Thành, rất nhiều chi tiết khác đều bị lược bỏ. Tất nhiên, hai kẻ Đổng – Cố không hề phát hiện, bản lĩnh nói vòng vo tam cuốc của Thôi Ân Trạch khiến Niệm Nghiễn ngồi bên cạnh nghe thôi mà cũng líu lưỡi.
“Ý của Thôi huynh là, hiện tại chưa biết rõ Liễu Thành Thành muốn tìm kiếm thứ gì, chúng ta phải tìm được nó trước hắn rồi bảo vệ nó, không để cho nó lọt vào tay Liễu Thành Thành.” Sau khi tổng kết lời nói của Thôi Ân Trạch, Cố Thanh Thương chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy. Thôi Ân Trạch chưa từng đề cập đến chuyện làm sao mà bản thân lại có được những tin tức này – Cố Thanh Thương vì thế càng thêm tò mò với người gọi là “Thôi Chính”
“Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Bạch huynh, ý huynh thì sao?” Đổng Nhiên Thanh chưa hiểu hết về Thôi Ân Trạch – hắn cho Đổng Nhiên Thanh cảm giác âm trầm lão luyện, khó dò xét. So sánh hai bên, Niệm Nghiễn có phần đáng tin cậy hơn, tiếp xúc qua mấy lần trước đây, ấn tượng đều rất tốt, Đổng Nhiên Thanh rất muốn lắng nghe ý kiến của Niệm Nghiễn.
“Ta thấy chúng ta nên chia thành hai hướng mà hành động. Một hướng sẽ thăm dò những bước đi tiếp theo của Liễu Thành Thành, hướng còn lại sẽ đi hỏi thăm tin tức của đồ vật kia. Bởi vì Liễu Thành Thành không thể tự mình tìm kiếm nên chắc chắc hắn sẽ phái thuộc hạ của mình đi làm rồi hắn sẽ tung ra một vài hành động khác để dương đông kích tây.”
“Ta thấy những gì Bạch huynh vừa nói rất hợp lý, môn chủ, ngươi nghĩ sao?”
“Ân, ” Cố Thanh Thương trước tỏ vẻ đồng ý “Nhưng chúng ta làm sao có thể phân tán lực lượng đây – chúng ta không hề biết hành tung của Liễu Thành Thành ; còn về chuyện tìm đồ vật kia, Huyền Thiết môn có rất nhiều môn đồ nên có thể dễ dàng hơn một chút.”
Lời của Cố Thanh Thương hoàn toàn hợp lý, hiện tại người có thể suy đoán được hành tung của Liễu Thành Thành chỉ có Thôi Ân Trạch, nhưng lại không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu mà không chịu ra tay, đã vậy, vì sao không bắt buộc hắn——
“Chuyện về Liễu Thành Thành cứ giao cho ta cùng Thôi huynh đi, cũng cho ta có dịp được học hỏi kinh nghiệm của Thôi huynh.” Khi nói tới hai chữ “Thôi huynh” – Niệm Nghiễn cố tình cao giọng, mỉa mai.
“Vậy thì. . . . . . đành phải làm phiền hai vị . Bạch huynh tại sao lại coi nhẹ mình như thế? Bạch huynh anh khí ngút trời lại tự nguyện đứng ở phía sau tương trợ chúng ta, khí phách này, người bình thường không thể nào có được.” Đổng nhiên thanh quả thật rất bội phục trí tuệ của hai người trước mặt, những lời này cũng có thể coi như là những lời mà y tâm huyết.
“Đổng môn chủ quá khen. Sau khi có tin tức, chúng ta sẽ liên lạc với các vị, đa tạ nhị vị khoản đãi, xin phép cáo từ trước .”
A? Tại sao lại phải đi gấp như vậy. Hoài nghi nhìn Thôi Ân Trạch, đối phương không giải thích lời nào, kéo Niệm Nghiễn lôi đi xềnh xệch.
Chẳng lẽ. . . . . . Tức giận? Không có khả năng, dựa vào hiểu biết của Niệm Nghiễn về Thôi Ân Trạch, hắn sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận, lấy tính cách trầm ổn của hắn mà nói – muốn chọc hắn tức giận là chuyện không hề dễ dàng. Chỉ có một lần duy nhất thấy hắn sôi máu đùng đùng, là lần . . . . là lần mình thành thân vài năm trước.
Hai người bước ra cửa phân bộ Huyền Thiết môn, không đợi Niệm Nghiễn mở miệng, Thôi Ân Trạch đã giúp y giải tỏa nghi ngờ trong lòng “Vừa rồi ta nhận được tín hiệu cấp báo của ảnh vệ, chắc là bọn họ đã phát hiện ra hành tung của Liễu Thành Thành.”
Tín hiệu? Mình ở cạnh hắn từ sáng tới giờ có thấy điều gì khác thường đâu? Xem ra, thân thủ của những tên ảnh vệ này quả là xuất chúng, hành động lại bí ẩn vô cùng – chẳng trách Mặc giáo năm đó lại bại dưới tay họ!
Hai người vội vàng chạy về khách ***, trở lại phòng thì thấy có một hắc y nhân đang té trên mặt đất – là một nữ tử. Nhìn sát một chút, Niệm Nghiễn phát hiện đó chính là nữ tử giúp hai người đánh xe mấy hôm trước.
“Bệ hạ. . . . . .” Hơi thở của nữ tử rất mong manh, hiển nhiên là bị thương rất nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đã có tin tức của Liễu Thành Thành chưa?” Thôi Ân Trạch thờ ơ, ngồi xuống bàn bên cạnh, coi như không thấy thương tích của nữ tử.
“Ngươi!” Tuy rằng biết thái độ của hắn đối với cấp dưới từ trước tới nay vẫn lạnh lùng như vậy nhưng Niệm Nghiễn thật sự không đành lòng nhìn một nữ nhân phải chịu đựng đau đớn – dìu nàng lên giường, Niệm Nghiễn giúp nàng kiểm tra thương thế.
Thôi Ân Trạch tuy rằng không hài lòng với nhiều hành động của Niệm Nghiễn, nhưng hắn không dám nói ra. Hắn đường đường là đế vương trên cao, vạn nhân ngưỡng mộ, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh hắn, huống chi là ảnh vệ do chính tay hắn huấn luyện? Phương pháp thống trị ảnh vệ của Thôi Ân Trạch là làm cho bọn họ thuần phục mình, dùng sự quyết đoán, khí thế của mình mà thu phục lòng trung thành của họ, chẳng cần phải suy tính đến những chuyện khác.
Máu chảy không ngừng, nữ tử này hình như bị trúng ám khí gì đó, Niệm Nghiễn muốn giúp nàng chữa thương nhưng lại ngại nam nữ thụ thụ bất thân, hai tay cứ run run, mãi mà vẫn chưa cởi bỏ được y phục của nàng. Thôi Ân Trạch đứng một bên, nhìn ngứa cả mắt, mạnh mẽ chạy lại mà trút bỏ y phục của nữ tử, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết và một vết thương rất nghiêm trọng.
Vừa nhìn thấy nữ tử chỉ còn đồ lót trên người, Niệm Nghiễn quay lại, hốt hoảng chạy ra cửa. Thân thể của nữ nhân, làm sao có thể tùy tiện chạm vào, không biết phải thoa thuốc cho nàng ta thế nào đây?
“Ân. . . . . .” Thôi Ân Trạch không một chút nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của nữ tử. Nữ tử thống khổ rên rỉ, miệng lại bắt đầu bẩm báo tình hình “Bệ hạ, Liễu. . . . . . Ở mười dặm phía tây nam Thành châu, ngoài ta còn có. . . . . mấy hộ pháp của hắn. Dường như bọn chúng đã tìm được thứ đồ vật kia. . . . . Thuộc hạ vô năng, không thể thấy rõ, đã bị. . . . . . Phát hiện . . . . . .”
“Ngươi hành động một mình?”
“Vâng . . . . .”
“Quý Liên – ngươi cứ ở lại đây. Quý Minh, Quý Thanh các ngươi cùng ta xuất phát, không biết chừng bọn chúng đã không còn ở đó nữa, truyền lệnh cho tất cả những người còn lại, chú ý chặt chẽ đến những kẻ khả nghi trong thành.” Vừa dứt lời, trong phòng rõ ràng chỉ có ba người mà lại phát ra hai tiếng phụng mệnh của hai kẻ khác. Chỉ một khắc sau, trong phòng chỉ còn lại Niệm Nghiễn và Quý Liên.
Tuy rằng rất muốn đi cùng Thôi Ân Trạch nhưng Niệm Nghiễn hiểu rằng với nội lực của mình bây giờ thì chỉ là gánh nặng cho họ mà thôi, điều mà y có thể làm lúc này chính là giúp Quý Liên trị thương.
“Ân. . . . . .” Miệng vết thương càng lúc càng đau, nữ tử không chịu đựng nổi.
Chuyện này, Niệm Nghiễn cố gắng không chú ý tới sự khác biệt giới tính giữa hai người, dùng y phục đã bị Thôi Ân Trạch xé vụn của nàng tạm cố định vết thương, sau đó cẩn thận mà kiểm tra một lượt. Niệm Nghiễn phát hiện loại ám khí này giống hệt với loại ám khí đã từng được bọn người ám sát mình sử dụng – ám khí có hình móc câu, cắm rất sâu vào da thịt, lại rất khó lấy ra. Cũng may là ám khí không tẩm độc nên tạm thời chưa nguy hiểm tới tính mạng.
Niệm Nghiễn lấy ra một viên thuốc giảm đau cho Quý Liên ăn trước, sau đó lấy ra một thanh đao nhỏ, rửa sạch, hơ nóng trên ngọn nến đặt ở góc phòng. Y phải cắt một ít xung quanh ám khí, làm cho mũi nhọn của nó lộ diện mới có thể rút ra dễ dàng.
“Cô nương, sẽ rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút.” Niệm Nghiễn lấy một chiếc khăn đặt vào miệng nàng, phòng khi nàng ta đau thì có thể cắn vào đó.
“Ân. . . . . .” Da thịt bị cắt xẻ, đau đến tê tâm liệt phế nhưng Quý Liên không hề la lớn, chỉ cắn thật chặt bố khăn.
Dù không có biểu hiện sợ hãi nhưng toàn thân nữ tử đều run rẩy, trên trán đã toát ra mồ hôi đầm đìa.
—— Không biết những ảnh vệ này được huấn luyện thế nào mà ngay cả bản tính yếu đuối của một nữ tử bình thường cũng không còn? Niệm Nghiễn có chút đau lòng cho nàng, tuy rằng che mặt, nhưng nhìn qua cũng biết nàng còn rất trẻ – vậy mà phải chịu đựng loại đau đớn kinh khủng thế này.
Niệm Nghiễn giúp nàng băng bó miệng vết thương, sau đó đắp chăn cho nàng, đi dặn dò tiểu nhị sắc thuốc. Khi trở lại phòng thì phát hiện, nữ tử đã tháo khăn che mặt, đang ngồi ở góc giường, chăm chăm mà nhìn mình.
“Ngươi. . . . . .” Nữ tử ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vì bị thương nên làn da có chút trắng bệch, thiếu tự nhiên.
Niệm Nghiễn muốn nói dăm ba câu chuyện với nàng nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào. Không ngờ, Quý Liên đã mở miệng trước——
“Ngươi biết không?” Quý Liên dừng một chút, “Cho tới bây giờ chưa từng có ai dịu dàng với ta như vậy.”
. . . . . . Quả nhiên, một nữ tử nếu muốn trở thành ảnh vệ cũng phải trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
“Ta từng vô cùng hận ngươi.”
Lời nói của Quý Liên làm cho Niệm Nghiễn vô cùng kinh ngạc, đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ——./
“Ý của Thôi huynh là, hiện tại chưa biết rõ Liễu Thành Thành muốn tìm kiếm thứ gì, chúng ta phải tìm được nó trước hắn rồi bảo vệ nó, không để cho nó lọt vào tay Liễu Thành Thành.” Sau khi tổng kết lời nói của Thôi Ân Trạch, Cố Thanh Thương chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy. Thôi Ân Trạch chưa từng đề cập đến chuyện làm sao mà bản thân lại có được những tin tức này – Cố Thanh Thương vì thế càng thêm tò mò với người gọi là “Thôi Chính”
“Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Bạch huynh, ý huynh thì sao?” Đổng Nhiên Thanh chưa hiểu hết về Thôi Ân Trạch – hắn cho Đổng Nhiên Thanh cảm giác âm trầm lão luyện, khó dò xét. So sánh hai bên, Niệm Nghiễn có phần đáng tin cậy hơn, tiếp xúc qua mấy lần trước đây, ấn tượng đều rất tốt, Đổng Nhiên Thanh rất muốn lắng nghe ý kiến của Niệm Nghiễn.
“Ta thấy chúng ta nên chia thành hai hướng mà hành động. Một hướng sẽ thăm dò những bước đi tiếp theo của Liễu Thành Thành, hướng còn lại sẽ đi hỏi thăm tin tức của đồ vật kia. Bởi vì Liễu Thành Thành không thể tự mình tìm kiếm nên chắc chắc hắn sẽ phái thuộc hạ của mình đi làm rồi hắn sẽ tung ra một vài hành động khác để dương đông kích tây.”
“Ta thấy những gì Bạch huynh vừa nói rất hợp lý, môn chủ, ngươi nghĩ sao?”
“Ân, ” Cố Thanh Thương trước tỏ vẻ đồng ý “Nhưng chúng ta làm sao có thể phân tán lực lượng đây – chúng ta không hề biết hành tung của Liễu Thành Thành ; còn về chuyện tìm đồ vật kia, Huyền Thiết môn có rất nhiều môn đồ nên có thể dễ dàng hơn một chút.”
Lời của Cố Thanh Thương hoàn toàn hợp lý, hiện tại người có thể suy đoán được hành tung của Liễu Thành Thành chỉ có Thôi Ân Trạch, nhưng lại không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu mà không chịu ra tay, đã vậy, vì sao không bắt buộc hắn——
“Chuyện về Liễu Thành Thành cứ giao cho ta cùng Thôi huynh đi, cũng cho ta có dịp được học hỏi kinh nghiệm của Thôi huynh.” Khi nói tới hai chữ “Thôi huynh” – Niệm Nghiễn cố tình cao giọng, mỉa mai.
“Vậy thì. . . . . . đành phải làm phiền hai vị . Bạch huynh tại sao lại coi nhẹ mình như thế? Bạch huynh anh khí ngút trời lại tự nguyện đứng ở phía sau tương trợ chúng ta, khí phách này, người bình thường không thể nào có được.” Đổng nhiên thanh quả thật rất bội phục trí tuệ của hai người trước mặt, những lời này cũng có thể coi như là những lời mà y tâm huyết.
“Đổng môn chủ quá khen. Sau khi có tin tức, chúng ta sẽ liên lạc với các vị, đa tạ nhị vị khoản đãi, xin phép cáo từ trước .”
A? Tại sao lại phải đi gấp như vậy. Hoài nghi nhìn Thôi Ân Trạch, đối phương không giải thích lời nào, kéo Niệm Nghiễn lôi đi xềnh xệch.
Chẳng lẽ. . . . . . Tức giận? Không có khả năng, dựa vào hiểu biết của Niệm Nghiễn về Thôi Ân Trạch, hắn sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận, lấy tính cách trầm ổn của hắn mà nói – muốn chọc hắn tức giận là chuyện không hề dễ dàng. Chỉ có một lần duy nhất thấy hắn sôi máu đùng đùng, là lần . . . . là lần mình thành thân vài năm trước.
Hai người bước ra cửa phân bộ Huyền Thiết môn, không đợi Niệm Nghiễn mở miệng, Thôi Ân Trạch đã giúp y giải tỏa nghi ngờ trong lòng “Vừa rồi ta nhận được tín hiệu cấp báo của ảnh vệ, chắc là bọn họ đã phát hiện ra hành tung của Liễu Thành Thành.”
Tín hiệu? Mình ở cạnh hắn từ sáng tới giờ có thấy điều gì khác thường đâu? Xem ra, thân thủ của những tên ảnh vệ này quả là xuất chúng, hành động lại bí ẩn vô cùng – chẳng trách Mặc giáo năm đó lại bại dưới tay họ!
Hai người vội vàng chạy về khách ***, trở lại phòng thì thấy có một hắc y nhân đang té trên mặt đất – là một nữ tử. Nhìn sát một chút, Niệm Nghiễn phát hiện đó chính là nữ tử giúp hai người đánh xe mấy hôm trước.
“Bệ hạ. . . . . .” Hơi thở của nữ tử rất mong manh, hiển nhiên là bị thương rất nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đã có tin tức của Liễu Thành Thành chưa?” Thôi Ân Trạch thờ ơ, ngồi xuống bàn bên cạnh, coi như không thấy thương tích của nữ tử.
“Ngươi!” Tuy rằng biết thái độ của hắn đối với cấp dưới từ trước tới nay vẫn lạnh lùng như vậy nhưng Niệm Nghiễn thật sự không đành lòng nhìn một nữ nhân phải chịu đựng đau đớn – dìu nàng lên giường, Niệm Nghiễn giúp nàng kiểm tra thương thế.
Thôi Ân Trạch tuy rằng không hài lòng với nhiều hành động của Niệm Nghiễn, nhưng hắn không dám nói ra. Hắn đường đường là đế vương trên cao, vạn nhân ngưỡng mộ, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh hắn, huống chi là ảnh vệ do chính tay hắn huấn luyện? Phương pháp thống trị ảnh vệ của Thôi Ân Trạch là làm cho bọn họ thuần phục mình, dùng sự quyết đoán, khí thế của mình mà thu phục lòng trung thành của họ, chẳng cần phải suy tính đến những chuyện khác.
Máu chảy không ngừng, nữ tử này hình như bị trúng ám khí gì đó, Niệm Nghiễn muốn giúp nàng chữa thương nhưng lại ngại nam nữ thụ thụ bất thân, hai tay cứ run run, mãi mà vẫn chưa cởi bỏ được y phục của nàng. Thôi Ân Trạch đứng một bên, nhìn ngứa cả mắt, mạnh mẽ chạy lại mà trút bỏ y phục của nữ tử, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết và một vết thương rất nghiêm trọng.
Vừa nhìn thấy nữ tử chỉ còn đồ lót trên người, Niệm Nghiễn quay lại, hốt hoảng chạy ra cửa. Thân thể của nữ nhân, làm sao có thể tùy tiện chạm vào, không biết phải thoa thuốc cho nàng ta thế nào đây?
“Ân. . . . . .” Thôi Ân Trạch không một chút nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của nữ tử. Nữ tử thống khổ rên rỉ, miệng lại bắt đầu bẩm báo tình hình “Bệ hạ, Liễu. . . . . . Ở mười dặm phía tây nam Thành châu, ngoài ta còn có. . . . . mấy hộ pháp của hắn. Dường như bọn chúng đã tìm được thứ đồ vật kia. . . . . Thuộc hạ vô năng, không thể thấy rõ, đã bị. . . . . . Phát hiện . . . . . .”
“Ngươi hành động một mình?”
“Vâng . . . . .”
“Quý Liên – ngươi cứ ở lại đây. Quý Minh, Quý Thanh các ngươi cùng ta xuất phát, không biết chừng bọn chúng đã không còn ở đó nữa, truyền lệnh cho tất cả những người còn lại, chú ý chặt chẽ đến những kẻ khả nghi trong thành.” Vừa dứt lời, trong phòng rõ ràng chỉ có ba người mà lại phát ra hai tiếng phụng mệnh của hai kẻ khác. Chỉ một khắc sau, trong phòng chỉ còn lại Niệm Nghiễn và Quý Liên.
Tuy rằng rất muốn đi cùng Thôi Ân Trạch nhưng Niệm Nghiễn hiểu rằng với nội lực của mình bây giờ thì chỉ là gánh nặng cho họ mà thôi, điều mà y có thể làm lúc này chính là giúp Quý Liên trị thương.
“Ân. . . . . .” Miệng vết thương càng lúc càng đau, nữ tử không chịu đựng nổi.
Chuyện này, Niệm Nghiễn cố gắng không chú ý tới sự khác biệt giới tính giữa hai người, dùng y phục đã bị Thôi Ân Trạch xé vụn của nàng tạm cố định vết thương, sau đó cẩn thận mà kiểm tra một lượt. Niệm Nghiễn phát hiện loại ám khí này giống hệt với loại ám khí đã từng được bọn người ám sát mình sử dụng – ám khí có hình móc câu, cắm rất sâu vào da thịt, lại rất khó lấy ra. Cũng may là ám khí không tẩm độc nên tạm thời chưa nguy hiểm tới tính mạng.
Niệm Nghiễn lấy ra một viên thuốc giảm đau cho Quý Liên ăn trước, sau đó lấy ra một thanh đao nhỏ, rửa sạch, hơ nóng trên ngọn nến đặt ở góc phòng. Y phải cắt một ít xung quanh ám khí, làm cho mũi nhọn của nó lộ diện mới có thể rút ra dễ dàng.
“Cô nương, sẽ rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút.” Niệm Nghiễn lấy một chiếc khăn đặt vào miệng nàng, phòng khi nàng ta đau thì có thể cắn vào đó.
“Ân. . . . . .” Da thịt bị cắt xẻ, đau đến tê tâm liệt phế nhưng Quý Liên không hề la lớn, chỉ cắn thật chặt bố khăn.
Dù không có biểu hiện sợ hãi nhưng toàn thân nữ tử đều run rẩy, trên trán đã toát ra mồ hôi đầm đìa.
—— Không biết những ảnh vệ này được huấn luyện thế nào mà ngay cả bản tính yếu đuối của một nữ tử bình thường cũng không còn? Niệm Nghiễn có chút đau lòng cho nàng, tuy rằng che mặt, nhưng nhìn qua cũng biết nàng còn rất trẻ – vậy mà phải chịu đựng loại đau đớn kinh khủng thế này.
Niệm Nghiễn giúp nàng băng bó miệng vết thương, sau đó đắp chăn cho nàng, đi dặn dò tiểu nhị sắc thuốc. Khi trở lại phòng thì phát hiện, nữ tử đã tháo khăn che mặt, đang ngồi ở góc giường, chăm chăm mà nhìn mình.
“Ngươi. . . . . .” Nữ tử ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vì bị thương nên làn da có chút trắng bệch, thiếu tự nhiên.
Niệm Nghiễn muốn nói dăm ba câu chuyện với nàng nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào. Không ngờ, Quý Liên đã mở miệng trước——
“Ngươi biết không?” Quý Liên dừng một chút, “Cho tới bây giờ chưa từng có ai dịu dàng với ta như vậy.”
. . . . . . Quả nhiên, một nữ tử nếu muốn trở thành ảnh vệ cũng phải trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
“Ta từng vô cùng hận ngươi.”
Lời nói của Quý Liên làm cho Niệm Nghiễn vô cùng kinh ngạc, đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ——./
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.