Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Chương 47: Chưa Từng Nghe Qua (1)
Tân Phong
01/08/2021
Không ngờ Lâm Phàm lại trốn ở đây lén lén lút lút, không biết đang làm gì.
“Sau khi lên thuyền, ta đã từng nói bất cứ ai cũng không được phép lười biếng, nhất định phải ở trên boong thuyền chú ý đến tình hình xung quanh. Ngươi đã làm chưa?” Tây Môn Thôi chất vấn.
Lâm Phàm mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương, không cần phải cãi lộn, cũng chẳng phải động thủ.
Tây Môn Thôi thấy Lâm Phàm phớt lờ hắn ta thì giận tím mặt: “Ngươi vốn là tinh anh của Kình Lôi minh, theo lý thuyết thì nên biết bang quy. Nếu như nhóm hàng hoá này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ngươi có thể gánh được trách nhiệm này không?”
Hắn ta nói một cách hiên ngang lẫm liệt, đứng ở trên cao.
Lâm Phàm vẫn không nói chuyện, gặp phải tên phẫn nộ điên cuồng, bèn dùng ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn ta. Như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy mình như một thằng hề, từ đó dần dần bình tĩnh, cái loại xúc động vô dụng này cuối cùng sẽ tan thành mây khói.
“Ngươi có thái độ gì đây?” Tây Môn Thôi cả giận.
“Không có thái độ gì cả.”
Lâm Phàm nói với giọng điệu rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện không đáng kể đến.
Bất cứ ai gặp phải tình huống này đều sẽ bùng nổ ngay tại chỗ. Ta đã rất nghiêm túc nói chuyện với ngươi, ngươi lại mang thái độ chẳng sao cả với ta, rất dễ khiến lòng người bùng nổ.
Ngay lúc Tây Môn Thôi chuẩn bị tiếp tục răn dạy, bên ngoài truyền đến tiếng la hét kinh hoảng.
“Hải tặc đột kích!!!”
“Hải tặc đột kích!!!”
Lâm Phàm lướt thẳng qua Tây Môn Thôi, những bang chúng kia là hắn dẫn tới, những khác sống hay chết không liên quan gì đến hắn, duy chỉ có bọn họ, có thể không chết thì sẽ không chết.
Trên mặt biển, có đội thuyền của hải tặc lái đến từ khắp bốn phía, chặn hoàn toàn đường đi của thuyền hàng.
Hầu hết các thuỷ thủ trên truyền hàng đều là người bình thường, gặp phải hải tặc thì rất lo lắng. Vận tải bằng đường thủy, thỉnh thoảng sẽ gặp phải hải tặc, tốt số thì có thể bình an vô sự, gặp phải một số hải tặc tàn ác thì tình hình sẽ rất tệ. Chúng không chỉ muốn tiền còn muốn cả mạng.
Lâm Phàm đi vào boong thuyền, nhìn bốn phía, trên mặt lộ vẻ rất nghiêm trọng. Ngô Tuấn thấy Lâm Phàm, vội vàng dẫn theo bang chúng đến tập trung.
“Lâm huynh, làm sao bây giờ?” Ngô Tuấn hỏi, tay cầm đao cụ cũng khẽ run. Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, chắc chắn hắn ta rất sợ hãi. Lâm Phàm nói: “Để cho các huynh đệ sát gần vào đây.”
“Tất cả tới đây cho ta.” Ngô Tuấn phất tay hô. Các bang chúng chưa từng thấy hình huống thế này, giống như mấy con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi. Lúc nghe thấy tiếng của Ngô Tuấn họ mới vội vàng chạy tới.
Ra ngoài lại gặp phải mấy chuyện xui xẻo này, không phải tốt số mà là đến có chuẩn bị.
Lúc này.
Tây Môn Thôi nhìn tình hình bây giờ, vẻ mặt nghiêm trọng: “Theo ta qua đó ngăn địch.”
Các bang chúng nhìn Lâm Phàm, chờ Lâm tinh anh lên tiếng.
“Ừ.”
Lâm Phàm gật đầu, nghe theo chỉ huy của Tây Môn Thôi, dặn dò Ngô Tuấn để cho mọi người thông minh thêm một chút. Đừng chủ động tìm đến cái chết mà hắn ta phải xem tình hình trước, nếu như tình hình không ổn thì có thể nhảy khỏi thuyền chạy thoát. Đây là tình huống xấu nhất.
Đội thuyền của hải tặc đến gần, nhóm hải tặc hung ác thấy thuyền hàng thì trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn. Đám tiểu tốt vung dây móc câu cắm vào thuyền hàng sau đó kéo thẳng dây câu rồi từ dây câu leo qua phía thuyền hàng.
Tây Môn Thôi chửi thầm trong lòng. Biết là thuyền hàng thường xuyên gặp phải hải tặc quấy nhiễu nhưng mà đám hải tặc trước mặt này rõ ràng là đã được huấn luyện có trình tự, chứ không phải loại tán binh kia.
“Chém đứt dây câu, đừng để bọn chúng qua đây.” Tây Môn Thôi rút đao chém về phía dây câu, loảng xoảng một tiếng, dây câu không đứt nhưng đao trong tay lại nứt một đường.
Mặt Tây Môn Thôi biến sắc, rõ ràng không ngờ tới tình huống này.
Đám hải tặc kia đến có chuẩn bị trước.
Mấy thứ dụng cụ cũng được chuẩn bị rất tinh xảo.
Lâm Phàm vẫn luôn quan sát tình hình tại hiện trường. Hiện tại thực lực của những tên hải tặc trên thuyền thuộc mức trung bình, mạnh hơn một chút so với người bình thường. Nếu như tất cả đều ở thực lực này thì không cần hắn ra tay, Tây Môn Thôi một mình cũng có thể quét sạch.
Lúc này.
Một bóng dáng khiến Lâm Phàm chú ý.
Trên mặt biển cách đó không xa, một chiếc thuyền chạy đến, một vị nam tử chắp tay ra sau lưng, ngạo nghễ đứng ở mui thuyền. Theo cách ăn mặc, hình thể, khí tức trên người hắn ta đã tạo nên khoảng cách rõ rệt với đám tiểu tốt hải tặc kia.
Nam tử di chuyển, nhảy lên một cái mũi chân đã đạp nhẹ trên mặt biển, bay lên trời tựa như đại bàng giương cánh liệng trên không rồi vững vàng đáp xuống boong thuyền của thuyền buôn.
Đám tiểu tốt hải tặc tránh sang một bên, đứng ở phía sau nam tử, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Đồng thời chúng lộ ra biểu cảm vô cùng tham lam với đồ vật trên thuyền hàng này.
Lâm Phàm đánh giá, vị trước mắt này hẳn là cao thủ, làn da ngăm đen thô ráp, tràn ngập sức mạnh bùng nổ.
Tình hình cục diện đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Đám hải tặc kinh nghiệm phong phú tay từng dính máu, về mặt khí thế đã áp chế bọn họ ngay tức khắc. Các thuỷ thủ không hề có sức chiến đấu thấy cục diện này đã sợ hãi rụt rè trốn đến xó nào đó từ lâu rồi.
Nhóm bang chúng bên cạnh hắn này mặc dù đã trải qua tu luyện, có sức chiến đấu, nhưng so sánh với đám hải tặc đã nhiễm mạng người này, khí thế kém hơn không chỉ một chút.
“Ngươi biết bơi không?” Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.
Ngô Tuấn nói: “Có.”
“Nhóm huynh đệ khác cũng thế sao?”
“Vâng.”
“Được. Nghe ta nói đây, nếu ta bảo nhảy xuống biển thì phải quyết đoán một chút.”
Lâm Phàm nói rất nhỏ, đã lo xong dự định xấu nhất. Nếu như tình hình thật sự không ổn, thì để bọn họ nhảy xuống biển rời đi còn tốt hơn là đứng trên boong thuyền chờ người tới giết.
Tây Môn Thôi ôm quyền nói: “Tại hạ Tây Môn Thôi, nể tình đồng đạo trong giang hồ, nhân xưng Lãng Lý Bạch Long, không biến tôn tính đại danh của các hạ?”
Tự nói danh hiệu, hiểu rõ hai bên là ai xem có phải người quen biết không cũng dễ dàng hoá giải từ tranh đấu thành nhẹ nhàng hơn.
“Sa Hải bang, Tào Hạc.”
“Ngươi chính là Huyết Thủ đồ tể tiếng tăm lừng lẫy trên hải đạo?” Vẻ mặt Tây Môn Thôi thay đổi.
“Sau khi lên thuyền, ta đã từng nói bất cứ ai cũng không được phép lười biếng, nhất định phải ở trên boong thuyền chú ý đến tình hình xung quanh. Ngươi đã làm chưa?” Tây Môn Thôi chất vấn.
Lâm Phàm mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương, không cần phải cãi lộn, cũng chẳng phải động thủ.
Tây Môn Thôi thấy Lâm Phàm phớt lờ hắn ta thì giận tím mặt: “Ngươi vốn là tinh anh của Kình Lôi minh, theo lý thuyết thì nên biết bang quy. Nếu như nhóm hàng hoá này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ngươi có thể gánh được trách nhiệm này không?”
Hắn ta nói một cách hiên ngang lẫm liệt, đứng ở trên cao.
Lâm Phàm vẫn không nói chuyện, gặp phải tên phẫn nộ điên cuồng, bèn dùng ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn ta. Như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy mình như một thằng hề, từ đó dần dần bình tĩnh, cái loại xúc động vô dụng này cuối cùng sẽ tan thành mây khói.
“Ngươi có thái độ gì đây?” Tây Môn Thôi cả giận.
“Không có thái độ gì cả.”
Lâm Phàm nói với giọng điệu rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện không đáng kể đến.
Bất cứ ai gặp phải tình huống này đều sẽ bùng nổ ngay tại chỗ. Ta đã rất nghiêm túc nói chuyện với ngươi, ngươi lại mang thái độ chẳng sao cả với ta, rất dễ khiến lòng người bùng nổ.
Ngay lúc Tây Môn Thôi chuẩn bị tiếp tục răn dạy, bên ngoài truyền đến tiếng la hét kinh hoảng.
“Hải tặc đột kích!!!”
“Hải tặc đột kích!!!”
Lâm Phàm lướt thẳng qua Tây Môn Thôi, những bang chúng kia là hắn dẫn tới, những khác sống hay chết không liên quan gì đến hắn, duy chỉ có bọn họ, có thể không chết thì sẽ không chết.
Trên mặt biển, có đội thuyền của hải tặc lái đến từ khắp bốn phía, chặn hoàn toàn đường đi của thuyền hàng.
Hầu hết các thuỷ thủ trên truyền hàng đều là người bình thường, gặp phải hải tặc thì rất lo lắng. Vận tải bằng đường thủy, thỉnh thoảng sẽ gặp phải hải tặc, tốt số thì có thể bình an vô sự, gặp phải một số hải tặc tàn ác thì tình hình sẽ rất tệ. Chúng không chỉ muốn tiền còn muốn cả mạng.
Lâm Phàm đi vào boong thuyền, nhìn bốn phía, trên mặt lộ vẻ rất nghiêm trọng. Ngô Tuấn thấy Lâm Phàm, vội vàng dẫn theo bang chúng đến tập trung.
“Lâm huynh, làm sao bây giờ?” Ngô Tuấn hỏi, tay cầm đao cụ cũng khẽ run. Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, chắc chắn hắn ta rất sợ hãi. Lâm Phàm nói: “Để cho các huynh đệ sát gần vào đây.”
“Tất cả tới đây cho ta.” Ngô Tuấn phất tay hô. Các bang chúng chưa từng thấy hình huống thế này, giống như mấy con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi. Lúc nghe thấy tiếng của Ngô Tuấn họ mới vội vàng chạy tới.
Ra ngoài lại gặp phải mấy chuyện xui xẻo này, không phải tốt số mà là đến có chuẩn bị.
Lúc này.
Tây Môn Thôi nhìn tình hình bây giờ, vẻ mặt nghiêm trọng: “Theo ta qua đó ngăn địch.”
Các bang chúng nhìn Lâm Phàm, chờ Lâm tinh anh lên tiếng.
“Ừ.”
Lâm Phàm gật đầu, nghe theo chỉ huy của Tây Môn Thôi, dặn dò Ngô Tuấn để cho mọi người thông minh thêm một chút. Đừng chủ động tìm đến cái chết mà hắn ta phải xem tình hình trước, nếu như tình hình không ổn thì có thể nhảy khỏi thuyền chạy thoát. Đây là tình huống xấu nhất.
Đội thuyền của hải tặc đến gần, nhóm hải tặc hung ác thấy thuyền hàng thì trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn. Đám tiểu tốt vung dây móc câu cắm vào thuyền hàng sau đó kéo thẳng dây câu rồi từ dây câu leo qua phía thuyền hàng.
Tây Môn Thôi chửi thầm trong lòng. Biết là thuyền hàng thường xuyên gặp phải hải tặc quấy nhiễu nhưng mà đám hải tặc trước mặt này rõ ràng là đã được huấn luyện có trình tự, chứ không phải loại tán binh kia.
“Chém đứt dây câu, đừng để bọn chúng qua đây.” Tây Môn Thôi rút đao chém về phía dây câu, loảng xoảng một tiếng, dây câu không đứt nhưng đao trong tay lại nứt một đường.
Mặt Tây Môn Thôi biến sắc, rõ ràng không ngờ tới tình huống này.
Đám hải tặc kia đến có chuẩn bị trước.
Mấy thứ dụng cụ cũng được chuẩn bị rất tinh xảo.
Lâm Phàm vẫn luôn quan sát tình hình tại hiện trường. Hiện tại thực lực của những tên hải tặc trên thuyền thuộc mức trung bình, mạnh hơn một chút so với người bình thường. Nếu như tất cả đều ở thực lực này thì không cần hắn ra tay, Tây Môn Thôi một mình cũng có thể quét sạch.
Lúc này.
Một bóng dáng khiến Lâm Phàm chú ý.
Trên mặt biển cách đó không xa, một chiếc thuyền chạy đến, một vị nam tử chắp tay ra sau lưng, ngạo nghễ đứng ở mui thuyền. Theo cách ăn mặc, hình thể, khí tức trên người hắn ta đã tạo nên khoảng cách rõ rệt với đám tiểu tốt hải tặc kia.
Nam tử di chuyển, nhảy lên một cái mũi chân đã đạp nhẹ trên mặt biển, bay lên trời tựa như đại bàng giương cánh liệng trên không rồi vững vàng đáp xuống boong thuyền của thuyền buôn.
Đám tiểu tốt hải tặc tránh sang một bên, đứng ở phía sau nam tử, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Đồng thời chúng lộ ra biểu cảm vô cùng tham lam với đồ vật trên thuyền hàng này.
Lâm Phàm đánh giá, vị trước mắt này hẳn là cao thủ, làn da ngăm đen thô ráp, tràn ngập sức mạnh bùng nổ.
Tình hình cục diện đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Đám hải tặc kinh nghiệm phong phú tay từng dính máu, về mặt khí thế đã áp chế bọn họ ngay tức khắc. Các thuỷ thủ không hề có sức chiến đấu thấy cục diện này đã sợ hãi rụt rè trốn đến xó nào đó từ lâu rồi.
Nhóm bang chúng bên cạnh hắn này mặc dù đã trải qua tu luyện, có sức chiến đấu, nhưng so sánh với đám hải tặc đã nhiễm mạng người này, khí thế kém hơn không chỉ một chút.
“Ngươi biết bơi không?” Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.
Ngô Tuấn nói: “Có.”
“Nhóm huynh đệ khác cũng thế sao?”
“Vâng.”
“Được. Nghe ta nói đây, nếu ta bảo nhảy xuống biển thì phải quyết đoán một chút.”
Lâm Phàm nói rất nhỏ, đã lo xong dự định xấu nhất. Nếu như tình hình thật sự không ổn, thì để bọn họ nhảy xuống biển rời đi còn tốt hơn là đứng trên boong thuyền chờ người tới giết.
Tây Môn Thôi ôm quyền nói: “Tại hạ Tây Môn Thôi, nể tình đồng đạo trong giang hồ, nhân xưng Lãng Lý Bạch Long, không biến tôn tính đại danh của các hạ?”
Tự nói danh hiệu, hiểu rõ hai bên là ai xem có phải người quen biết không cũng dễ dàng hoá giải từ tranh đấu thành nhẹ nhàng hơn.
“Sa Hải bang, Tào Hạc.”
“Ngươi chính là Huyết Thủ đồ tể tiếng tăm lừng lẫy trên hải đạo?” Vẻ mặt Tây Môn Thôi thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.