Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Chương 43: Nắm Bắt Cơ Hội Tranh Thủ Bắt Chẹt Một Phen (1)
Tân Phong
31/07/2021
Nhưng không có biện pháp nào, đây là những người lợi hại nhất mà lão ta có thể tìm được.
Lâm Phàm trầm tư, rốt cuộc thì đối phương là ai, nhưng đúng là có phạm vi đại khái, chẳng qua là không biết cụ thể thuộc về phương nào, phải nghĩ biện pháp ép hỏi cho ra lẽ.
"Chỉ còn lại một mình ngươi, nói rõ ràng cho ta nghe xem ngươi muốn chết như thế nào, là muốn bị ta đánh thủng lồng ngực, móc tim của ngươi ra, hay là vặn gãy cổ của ngươi đây."
Bước chân của hắn chậm rãi đi về phía đối phương, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn. Tuy rằng dung mạo hắn anh tuấn, thế nhưng phối hợp với nụ cười kia, lại khiến cho người ta có một cảm giác không rét mà run.
"Ngươi…" Trịnh Uyên căng thẳng lùi lại phía sau mấy bước, rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng lão ta chưa chạy được mấy bước thì bỗng nhiên phát hiện Lâm Phàm lại xuất hiện ở trước mặt lão rồi.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt đối phương, ngăn cản đường đi của lão ta, mà Trịnh Uyên ở phía đối diện vung nắm đấm đánh ra, lại bị Lâm Phàm dễ dàng tiếp được.
"Nắm đấm của ngươi thật là mềm yếu vô lực."
Muốn đối phương hoàn toàn chịu thua, thì phải nghiền ép một cách triệt để, khiến cho lão ta cảm giác được sự tuyệt vọng. Chẳng qua không biết đối phương có phải loại người cứng đầu hay không, nếu như là loại ngoan cố cắn chặt không động, thì có chút phiền phức.
Hắn giơ tay lên, giả bộ thành dạng muốn cho đối phương một kích cuối cùng, thế nhưng không nghĩ tới…
Bịch bịch!
Hai đầu gối gấp khúc, quả quyết quỳ xuống.
"Ngươi không thể giết ta, ta là tâm phúc bên người của Nhị công tử, nếu như ngươi giết ta, cho dù có Bát tiểu thư có bảo vệ ngươi thì cũng vô dụng." Hoàn toàn không cần thúc ép dò hỏi, Trịnh Nguyên trực tiếp nói rõ ràng thân phận và bối cảnh của mình, dường như đang sợ Lâm Phàm không biết lão ta là ai, không cách nào lí giải được tính nghiêm trọng của sự việc.
Lâm Phàm bèn giật mặt nạ của lão ta xuống, thấy rõ dung mạo của đối phương, "Là ngươi…"
"Không sai, chính là lão phu." Sau khi công khai thân phận, Trịnh Uyên giống như là đã tìm lại được sự tự tin, đứng dậy đối mặt với Lâm Phàm, nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Ta đến để thăm dò thực lực của ngươi, quả thực không tệ chút nào, Nhị công tử rất tán thưởng ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý đến cậy nhờ Nhị công tử, ta bảo đảm ngươi sẽ có được vinh hoa phú quý."
"Có phải ngươi coi ta thành kẻ ngu không?" Lâm Phàm hỏi.
Toàn thân của Trịnh Uyên run lên, cảm xúc không ổn nảy lên ở trong đầu, lão ta cố gắng tự trấn định nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, con người thường đi đến chỗ cao, nước thường chảy về chỗ trũng, Nhị công tử coi trọng tài hoa của ngươi, muốn thu nhận ngươi, ngươi đừng có không biết suy xét. Ngươi phải nhớ kỹ, Bát tiểu thư chung quy lại chỉ là hạng nữ lưu, không thể dựa vào được."
"Ta thảo luận với ngươi không phải về vấn đề này, ngươi thấy ta cự tuyệt, không hoàn thành được nhiệm vụ, thẹn quá hoá giận, lừa gia chủ của ngươi đến đây để trả thù ta." Lâm Phàm nói suy đoán của mình ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, bất luận sự giả dối nào đều có thể che giấu, nhưng ánh mắt là thứ để ta có thể nhìn thấy chỗ sâu trong nội tâm, đó là thứ không có cách nào ẩn giấu được.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Trịnh Uyên vô cùng hoảng hốt, hệt như bị nhìn thấu, cảm giác rất không ổn, lão ta như không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt đối phương.
"Ngươi đừng giả vờ không biết gì cả với ta, nếu như gia chủ của ngươi muốn thu nhận ta, thăm dò năng lực của ta, cũng sẽ không phái loại tôm tép như các ngươi. Ngươi có thể giả bộ không phải, với ta mà nói thì không quan trọng gì cả. Ngươi cứ yên tâm là ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta có thể giao ngươi cho Bát tiểu thư, nói ngươi đến để ám sát ta, đến lúc đó ngươi chính là hung thủ châm ngòi mối quan hệ giữa Bát tiểu thư và Nhị công tử."
"Nếu đúng là công tử nhà ngươi phái ngươi đến như ngươi nói, ngươi chắc chắn sẽ bình an vô sự, nhưng nếu như ngươi hành động lén lút sau lưng hắn, ngươi nói xem ngươi sẽ phải đối mặt với cái gì?"
Lâm Phàm thâm trầm nói, phân tích tình huống cho Trịnh Uyên nghe, thấy vẻ mặt lão ta dần dần có biến hóa, hắn lập tức biết chính mình đoán không sai.
Trịnh Uyên nghe những lời Lâm Phàm nói làm cho trong lòng rất hoảng loạn.
Có nỗi xót xa không thể nói ra được.
Nếu giống như lời Lâm Phàm nói, một khi lão ta bị giao cho Bát tiểu thư, Nhị công tử chắc chắn sẽ biết, đến lúc đó… chỉ nghĩ thôi cũng không rét mà run.
Lâm Phàm rất muốn bóp chết bất cứ phiền phức nào từ trong trứng nước, người ngăn cản hắn tu hành đều đáng chết, nhưng tạm thời không thể giết kẻ đang đứng trước mắt này. Một khi giết lão ta rồi, chắc chắn bọn họ sẽ điều tra đến trên đầu của hắn, đến lúc đó dù cho Nhị công tử chướng mắt kẻ này, cũng sẽ cho rằng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Ngươi giết chó của ta, há có thể để ngươi như ý.
Khi đó phiền toái sẽ kéo đến không ngừng, có chút khó giải quyết.
"Giữa ta và ngươi không có gì đáng nói cả, ta mang ngươi đi."
Vừa dứt lời, Lâm Phàm làm bộ muốn túm lấy lão ta. Trịnh Uyên ngồi co quắp trên mặt đất, nắm lấy ống quần của Lâm Phàm.
"Đại ca, có gì cứ từ từ nói, trên giang hồ không có chuyện gì mà dùng lời lẽ không giải quyết được cả."
Để cho một lão già gọi mình là đại ca, điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy không tốt lắm, nhưng… Lại có loại cảm giác khiến cho hắn tim đập thình thịch.
Có lẽ dùng sai từ ngữ, nhưng những cái này đều không phải là trọng điểm.
"Giải quyết? Ngươi muốn giải quyết như thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
Hắn cảm giác nếu như xử lý một cách thoả đáng, trái lại có thể đạt được lợi ích từ trên người Trịnh Uyên.
Trịnh Uyên nói: "Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, thì đều có thể thỏa mãn ngươi."
"Giao ngân lượng trên người ngươi ra đây." Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cơ hội chỉ có một lần, có đủ tang chứng là đủ để uy hiếp được lão ta, nếu như bây giờ để mặc cho lão rời đi, sau này muốn dùng chuyện này để uy hiếp lão, chỉ cần đối phương to gan một chút, một mực nói rằng chắc chắn không có khả năng đấy, vậy mình cũng chẳng thể làm gì được đối phương.
Lâm Phàm trầm tư, rốt cuộc thì đối phương là ai, nhưng đúng là có phạm vi đại khái, chẳng qua là không biết cụ thể thuộc về phương nào, phải nghĩ biện pháp ép hỏi cho ra lẽ.
"Chỉ còn lại một mình ngươi, nói rõ ràng cho ta nghe xem ngươi muốn chết như thế nào, là muốn bị ta đánh thủng lồng ngực, móc tim của ngươi ra, hay là vặn gãy cổ của ngươi đây."
Bước chân của hắn chậm rãi đi về phía đối phương, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn. Tuy rằng dung mạo hắn anh tuấn, thế nhưng phối hợp với nụ cười kia, lại khiến cho người ta có một cảm giác không rét mà run.
"Ngươi…" Trịnh Uyên căng thẳng lùi lại phía sau mấy bước, rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng lão ta chưa chạy được mấy bước thì bỗng nhiên phát hiện Lâm Phàm lại xuất hiện ở trước mặt lão rồi.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt đối phương, ngăn cản đường đi của lão ta, mà Trịnh Uyên ở phía đối diện vung nắm đấm đánh ra, lại bị Lâm Phàm dễ dàng tiếp được.
"Nắm đấm của ngươi thật là mềm yếu vô lực."
Muốn đối phương hoàn toàn chịu thua, thì phải nghiền ép một cách triệt để, khiến cho lão ta cảm giác được sự tuyệt vọng. Chẳng qua không biết đối phương có phải loại người cứng đầu hay không, nếu như là loại ngoan cố cắn chặt không động, thì có chút phiền phức.
Hắn giơ tay lên, giả bộ thành dạng muốn cho đối phương một kích cuối cùng, thế nhưng không nghĩ tới…
Bịch bịch!
Hai đầu gối gấp khúc, quả quyết quỳ xuống.
"Ngươi không thể giết ta, ta là tâm phúc bên người của Nhị công tử, nếu như ngươi giết ta, cho dù có Bát tiểu thư có bảo vệ ngươi thì cũng vô dụng." Hoàn toàn không cần thúc ép dò hỏi, Trịnh Nguyên trực tiếp nói rõ ràng thân phận và bối cảnh của mình, dường như đang sợ Lâm Phàm không biết lão ta là ai, không cách nào lí giải được tính nghiêm trọng của sự việc.
Lâm Phàm bèn giật mặt nạ của lão ta xuống, thấy rõ dung mạo của đối phương, "Là ngươi…"
"Không sai, chính là lão phu." Sau khi công khai thân phận, Trịnh Uyên giống như là đã tìm lại được sự tự tin, đứng dậy đối mặt với Lâm Phàm, nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Ta đến để thăm dò thực lực của ngươi, quả thực không tệ chút nào, Nhị công tử rất tán thưởng ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý đến cậy nhờ Nhị công tử, ta bảo đảm ngươi sẽ có được vinh hoa phú quý."
"Có phải ngươi coi ta thành kẻ ngu không?" Lâm Phàm hỏi.
Toàn thân của Trịnh Uyên run lên, cảm xúc không ổn nảy lên ở trong đầu, lão ta cố gắng tự trấn định nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, con người thường đi đến chỗ cao, nước thường chảy về chỗ trũng, Nhị công tử coi trọng tài hoa của ngươi, muốn thu nhận ngươi, ngươi đừng có không biết suy xét. Ngươi phải nhớ kỹ, Bát tiểu thư chung quy lại chỉ là hạng nữ lưu, không thể dựa vào được."
"Ta thảo luận với ngươi không phải về vấn đề này, ngươi thấy ta cự tuyệt, không hoàn thành được nhiệm vụ, thẹn quá hoá giận, lừa gia chủ của ngươi đến đây để trả thù ta." Lâm Phàm nói suy đoán của mình ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, bất luận sự giả dối nào đều có thể che giấu, nhưng ánh mắt là thứ để ta có thể nhìn thấy chỗ sâu trong nội tâm, đó là thứ không có cách nào ẩn giấu được.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Trịnh Uyên vô cùng hoảng hốt, hệt như bị nhìn thấu, cảm giác rất không ổn, lão ta như không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt đối phương.
"Ngươi đừng giả vờ không biết gì cả với ta, nếu như gia chủ của ngươi muốn thu nhận ta, thăm dò năng lực của ta, cũng sẽ không phái loại tôm tép như các ngươi. Ngươi có thể giả bộ không phải, với ta mà nói thì không quan trọng gì cả. Ngươi cứ yên tâm là ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta có thể giao ngươi cho Bát tiểu thư, nói ngươi đến để ám sát ta, đến lúc đó ngươi chính là hung thủ châm ngòi mối quan hệ giữa Bát tiểu thư và Nhị công tử."
"Nếu đúng là công tử nhà ngươi phái ngươi đến như ngươi nói, ngươi chắc chắn sẽ bình an vô sự, nhưng nếu như ngươi hành động lén lút sau lưng hắn, ngươi nói xem ngươi sẽ phải đối mặt với cái gì?"
Lâm Phàm thâm trầm nói, phân tích tình huống cho Trịnh Uyên nghe, thấy vẻ mặt lão ta dần dần có biến hóa, hắn lập tức biết chính mình đoán không sai.
Trịnh Uyên nghe những lời Lâm Phàm nói làm cho trong lòng rất hoảng loạn.
Có nỗi xót xa không thể nói ra được.
Nếu giống như lời Lâm Phàm nói, một khi lão ta bị giao cho Bát tiểu thư, Nhị công tử chắc chắn sẽ biết, đến lúc đó… chỉ nghĩ thôi cũng không rét mà run.
Lâm Phàm rất muốn bóp chết bất cứ phiền phức nào từ trong trứng nước, người ngăn cản hắn tu hành đều đáng chết, nhưng tạm thời không thể giết kẻ đang đứng trước mắt này. Một khi giết lão ta rồi, chắc chắn bọn họ sẽ điều tra đến trên đầu của hắn, đến lúc đó dù cho Nhị công tử chướng mắt kẻ này, cũng sẽ cho rằng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Ngươi giết chó của ta, há có thể để ngươi như ý.
Khi đó phiền toái sẽ kéo đến không ngừng, có chút khó giải quyết.
"Giữa ta và ngươi không có gì đáng nói cả, ta mang ngươi đi."
Vừa dứt lời, Lâm Phàm làm bộ muốn túm lấy lão ta. Trịnh Uyên ngồi co quắp trên mặt đất, nắm lấy ống quần của Lâm Phàm.
"Đại ca, có gì cứ từ từ nói, trên giang hồ không có chuyện gì mà dùng lời lẽ không giải quyết được cả."
Để cho một lão già gọi mình là đại ca, điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy không tốt lắm, nhưng… Lại có loại cảm giác khiến cho hắn tim đập thình thịch.
Có lẽ dùng sai từ ngữ, nhưng những cái này đều không phải là trọng điểm.
"Giải quyết? Ngươi muốn giải quyết như thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
Hắn cảm giác nếu như xử lý một cách thoả đáng, trái lại có thể đạt được lợi ích từ trên người Trịnh Uyên.
Trịnh Uyên nói: "Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, thì đều có thể thỏa mãn ngươi."
"Giao ngân lượng trên người ngươi ra đây." Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cơ hội chỉ có một lần, có đủ tang chứng là đủ để uy hiếp được lão ta, nếu như bây giờ để mặc cho lão rời đi, sau này muốn dùng chuyện này để uy hiếp lão, chỉ cần đối phương to gan một chút, một mực nói rằng chắc chắn không có khả năng đấy, vậy mình cũng chẳng thể làm gì được đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.