Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 141: Chương 141: Trút giận, thảm thương Tử Ma Voi
Bao0593846371
30/09/2018
Bị ném ra ngoài tổn thương cực mạnh, thân thể bị tổn thương nhiều chỗ, khớp xương tại hai chân sau hoàn toàn đứt đoạn và gãy đi, giác mạc của con mắt trái hoàn toàn bị đâm thủng, mất đi khả năng phòng ngự của một chúa tể rừng sâu như nó, chỉ một cú ném tầm thường cũng làm bản thân tổn thương to lớn đến vậy.
“R.. r…r hộc hộc” Không phát âm nổi ra thành tiếng, chỉ còn tiếng thở mạnh của một con vật đáng thương, nó ráng sức đứng dậy bằng hai chân trước, lết đi từng bước một tha theo hai cái chân sau, chỉ cố rời khỏi con ác ma đến từ phía sau.
“Ồ, còn chạy được à?” Eim tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng thực ra bản thân anh rất lạnh tĩnh, anh thừa biết đòn mình ra bao nhiêu và khả năng bị thương của nó bao nhiêu, thứ anh muốn nhìn là cái cảm xúc và nỗ lực chạy trốn của nó thôi, cho nó cơ hội càng cao, ném nó xuống dưới ngục càng sâu.
“Lại đây” Đưa cánh tay ra bóp lại trên hư không, kéo ngược lại về hướng mình, Eim thể hiện uy khí vương giả, một tinh linh vương giả!
“Rống” Quá đau đớn đến nỗi thanh quản bị bóp gãy, một đoạn xiềng xích như có như không bó chặt lại cổ nó, chèn ép cổ họng và đập nát dây thần kinh tại chỗ này, nó rú thét âm thanh cuối cùng mà thanh quản của nó còn có thể phát ra, cơ thể đau đớn bị kéo lại về phía sau một cách chầm chậm.
Không thể làm được gì, càng cố chạy thì sợi dây xiếc lại càng mạnh, nỗi đau càng trở nên chân thực, giữa khao khát sống sót và cơn đau hiện tại, nó cảm thấy tuyệt vọng, cặp mắt chảy ra nước mắt, hai bên khóe mắt bị tổn thương khủng khiếp, nó gồng người, mặc cho nỗi đau đang thấm dần, thấm dần.
Như nhận ra nỗ lực của con Tử Ma Voi, ở phía sau Eim thả chậm dần bước chân của mình, anh nỡ nụ cười xinh đẹp như hoa, con hồn thú ở phía trước không hề biết được anh đang nhìn nó thật kỹ, thật rõ ràng mồn một.
Không hề biết con quái thú hình người đằng sau đang nở nụ cười khủng khiếp ra sao, chỉ cảm nhận được sự trói buộc trở nên lỏng ra, khát vọng cầu sống lại lần nữa dâng lên, nó ráng lao ra một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa thôi, nó tự nhủ vậy đấy.
Sợi dây trói buộc cổ con Tử Ma Voi được tháo lỏng, Eim cũng chả buồn khóa nó lại nữa, để mặc cho nó cố chạy đi, hai chân đằng sau hoàn toàn bị gãy rồi, để xem nó lết xác được bao lâu, anh cứ thể chậm rãi bước đều đi đến bên cạnh con hồn thú một cách chậm rãi.
“Hộc hộc” Không còn âm thanh, thanh quan ép đến hư hao cực độ, chỉ còn lại tiếng thở dốc, bị thương đến vậy mà vẫn còn đi được, quả nhiên là bản năng sinh tồn của mười vạn năm hồn thú, không hổ sống được đến nhường này năm, tuy có chút ngu xuẩn nhưng nỗ lực này vẫn đáng khen đấy, thế cơ mà, anh nghĩ đến lúc chào hỏi lại rồi!
“Lết nãy giờ thoải mái chứ?” Eim đột nhiên xuất hiện trước mặt con Tử Ma Voi, bàn tay thoát tục chạm vào vòi con Tử Ma Voi một cách nhẹ nhàng, vuốt ve nó một cách từ tốn làm cho toàn bộ lông của con hồn thú xù lên, nó cảm giác khủng khiếp, tử vong một lần nữa đến rất gần, toàn bộ nỗ lực của nó hoàn toàn đổ xuống sông xuống bể, khốn kiếp, tha cho nó đi mà, ai đó cứu nó với!
“Hộc hộc” ráng thở thật mạnh, nó quay đầu lại muốn chốn khỏi Eim, nhưng tốc độ của cái thân xác khổng lồ này khi bị thương di chuyển chậm đến mức đáng thương, anh cũng lười đùa với nó rồi.
“Hồn kỹ:Từ khúc tra tấn”
Hồn hoàn thứ 5 sáng lên, mặc dù không cần thiết phải dùng hồn kỹ, nhưng giống như tên gọi của hồn kỹ mà Eim đang xài, anh muốn tra tấn con hồn thú đã làm tổn thương Hình Na, gãy lên khúc đàn âm trầm, đánh thẳng vào tâm linh con hồn thú.
“Ầm ầm ầm ầm” Lần này thì con Tử Ma Voi còn không thể thở nổi, não nó như vỡ ra, âm thanh từ cây đàn tranh của Eim hoàn toàn làm nó điên cuồng, đau đầu đến mức phát nổ, không còn di chuyển nổi nữa, nó lăn đùng ra đất điên cuồng va chạm, thân thể một lần nữa tổn thương.
“Hừm, có vẻ như không thể chịu đựng thêm được nữa rồi nhỉ? Mà không có âm thanh gào thét có vẻ nhàm chán thật!” Eim đơn giản đưa tay lên cằm suy nghĩ, làm bộ như nhận ra được điều thiếu sót trong cách tra tấn của bản thân, anh lập tức sử dụng hồn kỹ thứ 6 thứ 7 một cách điên cuồng.
“Hồn kỹ: Từ khúc trần gian + Từ khúc nhân sinh”
Cặp combo hồn kỹ có thể nói là chúa tể trong lĩnh vực chữa trị, nhưng mà, nếu sử dụng nó theo cách của một khống chế hệ hồn sư thì!
“Rống, rống, rốngggggggg” Âm thanh gào thét của con Tử Ma Voi một lần nữa được vang ra, thanh quản nó được chữa trị, không những thế, tất cả các bộ phận khác bị tổn thương nặng nề cũng đang được “chữa trị” cấp tốc.
Ai cũng biết, dục tốc bất đạt, Eim lại đang thúc đẩy quá trình tăng sinh tự tái tạo của cơ thể con Tử Ma Voi lên mức tối đa, nhìn thì có vẻ hồi phục nhanh đấy, nhưng những tế bào này sẽ không có tuổi thọ quá lâu, mà, nói chung thì chịu đựng hết cơn tra tấn của anh nó cũng chả còn cần sống nữa.
Chân trước, chân sau, phần bụng, con mắt, các lớp cơ đỏ loét chứa máu được tạo ra một cách nhanh kinh khủng, cơ thể Tử Ma Voi đang hồi phục lại, vết thương nhanh chóng được khép kín, phần thịt lồi ra các thớ cục tế bào đỏ tươi liên tục đập mạnh thể hiện nhịp sống, trong rất kinh tởm, nhưng hiệu quả lại rất cao, đặc biệt là vùng mắt và cổ họng, phần thanh quản bị lồi ra một cục to đùng như thể đang nhét một con trâu con bò chèn vào họng nó, thật khủng khiếp.
“Rống, rống” Giết, giết nó đi, làm ơn, nếu thế này thì nó không muốn sống nữa, dù cho cơ thể có đang được chữa trị nhưng cảm giác này, nỗi đau này, cơn tra tấn tinh thần thần, tận mắt chứng kiến cơ thể mình “ đột biến” thành một hình thù thú không ra thú, quỷ không ra quỷ, nó cảm thấy tự buồn nôn chính bản thân.
“Xoẹt xoẹt, bịch bịch bịch” Liên tục các vết dao đâm cứa vào các cục tế bào lồi ra trên thân thể Tử Ma Voi, Eim nhẹ nhàng như đang cắt tiết gà chọt vào các cục tế bào tăng sinh đang chữa trị, lúc này cảm nhận của Tử Ma Voi là nhạy cảm nhất, thậm chí còn không cần dùng hồn kỹ thì chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã làm nó đủ đau điếng đến điên cuồng rồi chứ nó gì chặt mất quá trình tự hồi phục của nó.
Đau điếng đến độ không còn gào thét được nữa, não nó tự động xuất huyết, nhưng lại cũng tự động tự tái tạo hồi phục, khung xương sọ bị chèn ép đến phình ra, cái đầu trở nên biến dị, chết tiệt, giết nó đi, giết nó đi, giết nó đi mà.
Nước mắt chảy ra, tinh thần con Tử Ma Voi kiệt quệ, nhưng Eim vẫn không hề tha thứ hay thương xót, cuộc tra tấn vẫn diễn ra, cho đến khi con hồn thú to xác này không còn giữ được tinh thần và hình thể được nữa, cho đến xương cốt vỡ vụn, da thịt hóa tro, máu dịch tràn lan, cái đầu nổ tung, hãy cảm nhận sự đau đớn này, cơn say của bữa tiệc ác quỷ.
“Ầm, oành” Cho đến khi con Tử Ma Voi hóa thành từng cục từng cục máu riêng biệt, còn không biết phần nào là đầu phần nào là thân, hồn hoàn mười vạn năm hoàn toàn bị tiêu hủy, chỉ còn lại một cái hồn cốt còn sót lại, Eim chỉ đơn giản búng ra một ngọn lửa rửa sạch các dấu vết, còn cái hồn cốt này thì có vẻ tiện nghi cho Dạ Phong rồi, dù sao thì Hình Na cũng không xài được.
Cầm lên mảnh hồn cốt chân trái mười vạn năm Tử Ma Voi hồn thú, Eim bay trở lại bên cạnh Hình Na, quan sát thấy tình trạng của cô trở nên tốt hơn, anh thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh chờ đợi cho cô bé này tỉnh lại, mày trái nhíu lại, thời gian của anh không còn nhiều, tuy nhiên vì đảm bảo an toàn, trước khi anh dẫn đám nhóc này rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm anh sẽ chưa rời đi
“R.. r…r hộc hộc” Không phát âm nổi ra thành tiếng, chỉ còn tiếng thở mạnh của một con vật đáng thương, nó ráng sức đứng dậy bằng hai chân trước, lết đi từng bước một tha theo hai cái chân sau, chỉ cố rời khỏi con ác ma đến từ phía sau.
“Ồ, còn chạy được à?” Eim tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng thực ra bản thân anh rất lạnh tĩnh, anh thừa biết đòn mình ra bao nhiêu và khả năng bị thương của nó bao nhiêu, thứ anh muốn nhìn là cái cảm xúc và nỗ lực chạy trốn của nó thôi, cho nó cơ hội càng cao, ném nó xuống dưới ngục càng sâu.
“Lại đây” Đưa cánh tay ra bóp lại trên hư không, kéo ngược lại về hướng mình, Eim thể hiện uy khí vương giả, một tinh linh vương giả!
“Rống” Quá đau đớn đến nỗi thanh quản bị bóp gãy, một đoạn xiềng xích như có như không bó chặt lại cổ nó, chèn ép cổ họng và đập nát dây thần kinh tại chỗ này, nó rú thét âm thanh cuối cùng mà thanh quản của nó còn có thể phát ra, cơ thể đau đớn bị kéo lại về phía sau một cách chầm chậm.
Không thể làm được gì, càng cố chạy thì sợi dây xiếc lại càng mạnh, nỗi đau càng trở nên chân thực, giữa khao khát sống sót và cơn đau hiện tại, nó cảm thấy tuyệt vọng, cặp mắt chảy ra nước mắt, hai bên khóe mắt bị tổn thương khủng khiếp, nó gồng người, mặc cho nỗi đau đang thấm dần, thấm dần.
Như nhận ra nỗ lực của con Tử Ma Voi, ở phía sau Eim thả chậm dần bước chân của mình, anh nỡ nụ cười xinh đẹp như hoa, con hồn thú ở phía trước không hề biết được anh đang nhìn nó thật kỹ, thật rõ ràng mồn một.
Không hề biết con quái thú hình người đằng sau đang nở nụ cười khủng khiếp ra sao, chỉ cảm nhận được sự trói buộc trở nên lỏng ra, khát vọng cầu sống lại lần nữa dâng lên, nó ráng lao ra một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa thôi, nó tự nhủ vậy đấy.
Sợi dây trói buộc cổ con Tử Ma Voi được tháo lỏng, Eim cũng chả buồn khóa nó lại nữa, để mặc cho nó cố chạy đi, hai chân đằng sau hoàn toàn bị gãy rồi, để xem nó lết xác được bao lâu, anh cứ thể chậm rãi bước đều đi đến bên cạnh con hồn thú một cách chậm rãi.
“Hộc hộc” Không còn âm thanh, thanh quan ép đến hư hao cực độ, chỉ còn lại tiếng thở dốc, bị thương đến vậy mà vẫn còn đi được, quả nhiên là bản năng sinh tồn của mười vạn năm hồn thú, không hổ sống được đến nhường này năm, tuy có chút ngu xuẩn nhưng nỗ lực này vẫn đáng khen đấy, thế cơ mà, anh nghĩ đến lúc chào hỏi lại rồi!
“Lết nãy giờ thoải mái chứ?” Eim đột nhiên xuất hiện trước mặt con Tử Ma Voi, bàn tay thoát tục chạm vào vòi con Tử Ma Voi một cách nhẹ nhàng, vuốt ve nó một cách từ tốn làm cho toàn bộ lông của con hồn thú xù lên, nó cảm giác khủng khiếp, tử vong một lần nữa đến rất gần, toàn bộ nỗ lực của nó hoàn toàn đổ xuống sông xuống bể, khốn kiếp, tha cho nó đi mà, ai đó cứu nó với!
“Hộc hộc” ráng thở thật mạnh, nó quay đầu lại muốn chốn khỏi Eim, nhưng tốc độ của cái thân xác khổng lồ này khi bị thương di chuyển chậm đến mức đáng thương, anh cũng lười đùa với nó rồi.
“Hồn kỹ:Từ khúc tra tấn”
Hồn hoàn thứ 5 sáng lên, mặc dù không cần thiết phải dùng hồn kỹ, nhưng giống như tên gọi của hồn kỹ mà Eim đang xài, anh muốn tra tấn con hồn thú đã làm tổn thương Hình Na, gãy lên khúc đàn âm trầm, đánh thẳng vào tâm linh con hồn thú.
“Ầm ầm ầm ầm” Lần này thì con Tử Ma Voi còn không thể thở nổi, não nó như vỡ ra, âm thanh từ cây đàn tranh của Eim hoàn toàn làm nó điên cuồng, đau đầu đến mức phát nổ, không còn di chuyển nổi nữa, nó lăn đùng ra đất điên cuồng va chạm, thân thể một lần nữa tổn thương.
“Hừm, có vẻ như không thể chịu đựng thêm được nữa rồi nhỉ? Mà không có âm thanh gào thét có vẻ nhàm chán thật!” Eim đơn giản đưa tay lên cằm suy nghĩ, làm bộ như nhận ra được điều thiếu sót trong cách tra tấn của bản thân, anh lập tức sử dụng hồn kỹ thứ 6 thứ 7 một cách điên cuồng.
“Hồn kỹ: Từ khúc trần gian + Từ khúc nhân sinh”
Cặp combo hồn kỹ có thể nói là chúa tể trong lĩnh vực chữa trị, nhưng mà, nếu sử dụng nó theo cách của một khống chế hệ hồn sư thì!
“Rống, rống, rốngggggggg” Âm thanh gào thét của con Tử Ma Voi một lần nữa được vang ra, thanh quản nó được chữa trị, không những thế, tất cả các bộ phận khác bị tổn thương nặng nề cũng đang được “chữa trị” cấp tốc.
Ai cũng biết, dục tốc bất đạt, Eim lại đang thúc đẩy quá trình tăng sinh tự tái tạo của cơ thể con Tử Ma Voi lên mức tối đa, nhìn thì có vẻ hồi phục nhanh đấy, nhưng những tế bào này sẽ không có tuổi thọ quá lâu, mà, nói chung thì chịu đựng hết cơn tra tấn của anh nó cũng chả còn cần sống nữa.
Chân trước, chân sau, phần bụng, con mắt, các lớp cơ đỏ loét chứa máu được tạo ra một cách nhanh kinh khủng, cơ thể Tử Ma Voi đang hồi phục lại, vết thương nhanh chóng được khép kín, phần thịt lồi ra các thớ cục tế bào đỏ tươi liên tục đập mạnh thể hiện nhịp sống, trong rất kinh tởm, nhưng hiệu quả lại rất cao, đặc biệt là vùng mắt và cổ họng, phần thanh quản bị lồi ra một cục to đùng như thể đang nhét một con trâu con bò chèn vào họng nó, thật khủng khiếp.
“Rống, rống” Giết, giết nó đi, làm ơn, nếu thế này thì nó không muốn sống nữa, dù cho cơ thể có đang được chữa trị nhưng cảm giác này, nỗi đau này, cơn tra tấn tinh thần thần, tận mắt chứng kiến cơ thể mình “ đột biến” thành một hình thù thú không ra thú, quỷ không ra quỷ, nó cảm thấy tự buồn nôn chính bản thân.
“Xoẹt xoẹt, bịch bịch bịch” Liên tục các vết dao đâm cứa vào các cục tế bào lồi ra trên thân thể Tử Ma Voi, Eim nhẹ nhàng như đang cắt tiết gà chọt vào các cục tế bào tăng sinh đang chữa trị, lúc này cảm nhận của Tử Ma Voi là nhạy cảm nhất, thậm chí còn không cần dùng hồn kỹ thì chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã làm nó đủ đau điếng đến điên cuồng rồi chứ nó gì chặt mất quá trình tự hồi phục của nó.
Đau điếng đến độ không còn gào thét được nữa, não nó tự động xuất huyết, nhưng lại cũng tự động tự tái tạo hồi phục, khung xương sọ bị chèn ép đến phình ra, cái đầu trở nên biến dị, chết tiệt, giết nó đi, giết nó đi, giết nó đi mà.
Nước mắt chảy ra, tinh thần con Tử Ma Voi kiệt quệ, nhưng Eim vẫn không hề tha thứ hay thương xót, cuộc tra tấn vẫn diễn ra, cho đến khi con hồn thú to xác này không còn giữ được tinh thần và hình thể được nữa, cho đến xương cốt vỡ vụn, da thịt hóa tro, máu dịch tràn lan, cái đầu nổ tung, hãy cảm nhận sự đau đớn này, cơn say của bữa tiệc ác quỷ.
“Ầm, oành” Cho đến khi con Tử Ma Voi hóa thành từng cục từng cục máu riêng biệt, còn không biết phần nào là đầu phần nào là thân, hồn hoàn mười vạn năm hoàn toàn bị tiêu hủy, chỉ còn lại một cái hồn cốt còn sót lại, Eim chỉ đơn giản búng ra một ngọn lửa rửa sạch các dấu vết, còn cái hồn cốt này thì có vẻ tiện nghi cho Dạ Phong rồi, dù sao thì Hình Na cũng không xài được.
Cầm lên mảnh hồn cốt chân trái mười vạn năm Tử Ma Voi hồn thú, Eim bay trở lại bên cạnh Hình Na, quan sát thấy tình trạng của cô trở nên tốt hơn, anh thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh chờ đợi cho cô bé này tỉnh lại, mày trái nhíu lại, thời gian của anh không còn nhiều, tuy nhiên vì đảm bảo an toàn, trước khi anh dẫn đám nhóc này rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm anh sẽ chưa rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.