Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 155: Chương 155: Eim và mười vạn năm Địa Hỏa Long
Bao0593846371
30/09/2018
Tiếng gào rống từ tận phía sau ngọn núi, có vẻ như con hồn thú Địa Hỏa Long Vương đang nỗi giận, rốt cuộc thì kẻ nào dám làm phiền lãnh địa của nó?
“À ra, xem ra con thằn lằn chốn trong động cũng lòi đầu ra rồi” Eim đứng ở phía trên cao như một vị thần kiêu ngạo, nhìn xuống phía dưới.
Cậu bé với mái tóc màu vàng, cặp mắt lưu ly đang lơ lửng trên không, ngọn gió thổi lên làm tung bay mái tóc cậu, tà áo bị thổi lên khiến Eim như hòa làm một với ngọn gió, bộ trang phục cổ điển của các quý tộc thời xưa hiển lên nét cấm dục lại thêm phần bá đạo của Eim.
“Hỏa pháo”
Không trả lời lại lời nói của Eim, Địa Hỏa Long đáp trả trực tiếp bằng một đòn tấn công trực diện, phun lửa.
Một ngọn lửa màu đỏ sẫm, kèm chút sắc tố của đất nên có lẫn với chút màu vàng, nhiệt độ cực cao, nếu cho nó thêm chút nhiệt nữa thì sẽ hóa thạch sang lỏng, biến lửa thành nham thạch.
“Ngu xuẩn” Eim khinh thường nhìn đòn tấn công của đối phương, dám không quan tâm đối thủ của mình là ai mà trực tiếp tấn công? Quả là một con súc vật cao ngạo, bộ nó không sợ đắc tội đến những tồn tại cao hơn nó sao?
Đưa một cánh tay ra, kéo một đường ngang sang trái cái “Xoẹt”
Toàn bộ ngọn lửa như gặp phải chúa tể, phân tán ra thành những đốm than hồng nhỏ, lụi tàn trong không khí, như những con đom đóm về đêm lửa sau những chiều lễ hội.
“Âm Linh Đàn Tranh, cút ra đây”
“Tạch” Một cái búng tay từ phía Eim, một luồng sáng cực mạnh phát ra, từ hư không hóa ra một cây đàn xinh đẹp, ẩn chứa tinh linh lực màu vàng huyền bí.
Lẫn theo chút màu xanh của đôi cánh tại lưng của Eim, cây đàn lập tức xoay chuyển nhiều vòng, định hình lại ngay trước mặt của vị tinh linh vương giả này.
Âm Linh đàn tranh như đã sẵn sàng để được khãy lên những khúc nhạc thần thánh, nó dừng lại và tỏa ra một luồng sáng nhẹ nhàng, như cộng hưởng với linh hồn của Eim, khuôn mặt cậu trở nên có một chút nhu hòa hơn, tuy vậy lại không kém phần bá đạo.
“Tưng tưng tưng” Đưa một tay ra khãy lên những sợi dây đàn, âm thanh theo quy luật được phát ra, như có như không thấm vào tai từng người, chấn động đến tận linh hồn.
Không một tổn thương nào đến từ mặt thực chất, nhưng linh hồn của mỗi người đều bị những âm thanh vừa rồi làm cho điên cuồng.
“Gào rống, rốngggg”
Những con vạn năm Địa Hỏa Long hỗn loạn gào thét, như mất đi bình tĩnh, như mất đi sinh lực, một số con lao vào nhau mà húc đầu một cách điên loạn, thả skill một cách hỗn độn.
Tất nhiên cũng có những con không chịu nỗi hồn kỹ của Eim mà lập tức gục ngã, tuy vậy chúng lại không chết, mà chỉ bị Eim làm choáng linh hồn mà thôi, dù sao mục đích lần này của họ không những là kiếm hồn hoàn cho Tôn Vũ, mà nó còn là để giúp Hình Na đồ sát tộc của Địa Hỏa Long, thúc đẩy thức tỉnh võ hồn thứ 2 cơ mà.
“Tiểu Na, đến phiên em rồi đó” Eim rất nhàn rỗi mà quay lại nói với Hình Na, một con bò sát ngu xuẩn lại dám coi thường một tinh linh cao quý như anh, có lẽ anh sẽ chơi với con kiến nhỏ này một chút.
“Okay” Không để ý lắm đến việc Eim có phần hơi phát cáu, mới vào mà chơi hồn kỹ quy mô diện rộng như vậy, quả nhiên là việc con mười vạn năm Địa Hỏa Long đã kích thích Eim một chút.
Cậu tinh linh vương tử bé nhỏ lập tức lao vào trong ngọn núi nơi Địa Hỏa Long mười vạn năm cư trú, sau lưng cậu chỉ là 8 cái hồn hoàn tím tím, đen, đen, đen, đen, đỏ đỏ, tuy là có 2 cái mười vạn năm, tuy nhiên lại chỉ có 8 hoàn, có lẽ đây là lý do để con Địa Hỏa Long có lòng tin và nghĩ rằng bản thân mạnh hơn Eim.
“Ha ha, nhưng mà nhé, số hồn hoàn không có ý nghĩa hoàn toàn đến thực lực của một người đâu” Cặp mắt khát máu, ánh lên những vệt màu đỏ trong đôi mắt lưu ly, đưa lưỡi ra liếm khóe môi cứ như một con quỷ khát máu, Eim phóng tới với tốc độ cực nhanh.
“Ngu xuẩn loài rác rưởi, dám chọc giận bổn long vương?” Địa Hỏa Long phát hiện Eim có thể dễ dàng phá hủy đòn tấn công của bản thân, nó khá ngạc nhiên khi một bát hoàn hồn đấu la lại có năng lực mạnh đến thế, nhưng mà, như vậy vẫn chưa đủ, nó sẽ cho con kiến bé nhỏ phía trước thấy được việc chọc giận nó là một việc ngu xuẩn thế nào, rác rưởi, hãy cảm nhận đi, hãy hối hận vì bản thân đã sinh ra trên đời.
“Ầm, ầm” Âm thanh đi chuyển của Địa Hỏa Long, tuy sở hữu thân hình to lớn, nhưng như vậy không có nghĩa là nó di chuyển chậm, vì có sự tương tác cực mạnh với thuộc tính đất, lợi dụng địa hình cũng là một lợi thế của nó, Địa Hỏa Long lao vào phía Eim cực nhanh.
Hai bên tham chiến như những vì tân tinh, những khối thiên thạch lao vào nhau một cách bất chấp, lực cản không khí làm cho bọn họ như có một vòng sáng xung quanh.
“Ha ha, thú vị bò sát bé nhỏ” Eim thích thú nhìn Địa Hỏa Long, anh không lập tức phóng thích hồn lực và tinh linh lực của tinh linh, mà muốn chơi đùa với con hồn thú bé nhỏ này, muốn để nó cảm thấy mình thật mạnh, mình có cơ hội chiến thắng.
Rồi sau đó, đạp dập nó xuống đất, dẫm nát thân thể, dẫm nát tôn nghiêm, dẫm nát cả linh hồn nó, như vậy mới thích thú chứ.
“Hồn kỹ thứ 2: Giai điệu điên cuồng”
Eim liếm lưỡi, đưa cây đàn tranh ra như một cái thương, di chuyển, tần số, độ cao, lực cản của gió, phạm vi bao phủ, tất cả mọi thứ ánh hết qua ánh mắt của anh chỉ trong một khắc duy nhất.
Cực nhanh, bàn tay của Eim lướt qua cây đàn, đánh ra một khúc nhạc điên cuồng, tại vị trí ngay phía bên trái, sượt qua lỗ tai, màng nhĩ, xương con, đâm thủng.
“Điên cuồng nào!! Rác rưởi bé nhỏ!!” Eim thích thú cười lên, như một con quỷ khát máu, bên trong sự hiền lành thánh thiện của cậu bé tinh linh mà Hình Na từng hay biết, Eim rất khát máu, bản năng bên trong cậu không cho phép bị khinh nhục hay thua cuộc, chỉ ngoại trừ Hình Na ra, không một ai được phép ngẩng đầu trước mặt cậu.
“Rốngggggg” Gào lên đau đớn, tai của Địa Hỏa Long mười vạn năm dễ dàng bị đột phá, màng nhĩ rách ra thành một cái động lớn, phần xương con bị dập cho nát như tương, máu chảy ra điên cuồng.
Hồn lực hỏa thuộc tính của nó vẫn cứ tiếp tục cháy, dù bị thương nhưng mười vạn năm kinh nghiệm vẫn còn đây chứ không mất đi đâu, nhận ra sự nguy hiểm của đối phương, cơ thể Địa Hỏa Long phát sáng, như một quả bom báo hiệu sắp phát nỗ.
“Hồn Kỹ: Bom nguyên tử bạo tạc”
Toàn bộ khu vực quanh ngọn núi đều bị hồn kỹ của Địa Hỏa Long bao phủ, xem ra vì danh dự và an toàn của bản thân, mấy con vạn năm hồn thú này chả là cái thá gì cả nhỉ? Vậy thì không tiếc khi cho Hình Na giết hết rồi.
Eim cười lạnh, coi anh như không khí sao? Muốn đánh giết toàn bộ trên diện rộng? Vậy phải xem mày có thể làm được điều đó không cái đã!!
Mặc cho hồn kỹ phát động, Eim đứng đối diện con Địa Hỏa Long, mái tóc màu vàng che đi ánh mắt hút hồn của cậu, con hồn thú không hề biết hành động của mình bị Eim khinh rẻ coi thường, nó vẫn cười đểu mà sử dụng hồn kỹ.
“Ầm, ầm ầm” Toàn bộ khu vực bị bao phủ bởi khói, đám Hình Na bị lực xung kích chấn cho ngã bệch xuống đất, tuy nhiên không có một tổn thương cụ thể nào đến người bọn họ cả, kể cả đám Địa Hỏa Long vạn năm và ngàn năm phía bên cạnh, không có dấu hiệu mất mát sinh mệnh.
“Uầy, Eim chơi ác thiệt, giờ này chắc con Địa Hỏa Long mười vạn năm chắc vẫn còn đắc ý lắm, hồn kỹ được thi triển ra toàn bộ cơ mà!!” Hình Na đổ mồ hôi mà lẫm nhẫm.
“Xoẹt” Toàn bộ lớp khói bao phủ quanh Eim lập tức bị kéo đi, xóa đi lớp mù của làn khói, một vị thần xinh đẹp xuất hiện, Eim đứng sừng sững cười lạnh nhìn Địa Hỏa Long.
Quả nhiên, con hồn thú ngu xuẩn này tưởng skill của mình đã thành công đồ sát tất cả, thế nhưng mà, cái quái gì mà thằng ranh con này vẫn còn đứng ở đây, thậm chí, thậm chí là còn chẳng có vết thương nào, thế đếu nà…
Căng trợn con mắt mình ra, Nó hoảng sợ khi đánh mùi được khí tức của Eim, khí tức của một vị chúa tể, ngu rồi, nó vừa,.. nó vừa làm cái quái gì thế này, cầu xin? cầu xinn? không, phải bỏ chạy?
“Quỳ xuống” Âm thanh của Eim vang lên chặn lại dòng suy nghĩ của Địa Hỏa Long, cây đàn tranh một lần nữa được đưa lên, một tiếng khãy nhỏ trên thân đàn, sợi dây rung nhẹ.
“Hồn kỹ thứ 1: Âm Ba Cầm”
Một đợt sóng âm ba hiện ra như một cái móng vuốt của quỷ dữ, lượng âm ba được tạo ra hình dạng như Eim mong muốn, khả năng khống chế tinh thần lực thật sự là quá bá đạo.
“Ầm, Ầmmmmmmmmm”
Con Địa Hỏa Long bị dộng thật mạnh xuống đất, trên chính lãnh địa của nó, nó bị kéo thật dài trên mặt đất, da vảy bị sứt nẻ, máu chảy ra, cặp mắt như điên dại, nó bị kéo thật mạnh tới phía trước Eim.
Đưa một ngón trỏ bên phải lên ngoắc một cái, như có một lực hút kéo đầu con hồn thú lên, để cặp mắt nó giao tiếp trực diện với cặp mắt xinh đẹp của Eim, cậu cười thật tươi đẹp, như những đóa hoa thuần khiết, nhưng trong mắt con hồn thú, Eim như hóa thành quỷ dữ, và chính con quỷ dữ đó đang nói chuyện với chính bản thân nó:
“Last chance, cơ hội ra đòn của mày hết rồi nhé, tận hưởng cảm giác tuyệt vọng nào, rác rưỡi bé nhỏ!!” Eim cười khúc khích, nụ cười của anh làm cho đám Hình Na ở dưới nỗi da gà, đáng sợ vl, may mà hồi trước đấu với cô Eim không hề nghiêm túc, nếu không chỉ hồn kỹ thứ hai vừa nãy thôi là đủ để cô về nhà ăn gà cúng cùng ông bà rồi.
“À ra, xem ra con thằn lằn chốn trong động cũng lòi đầu ra rồi” Eim đứng ở phía trên cao như một vị thần kiêu ngạo, nhìn xuống phía dưới.
Cậu bé với mái tóc màu vàng, cặp mắt lưu ly đang lơ lửng trên không, ngọn gió thổi lên làm tung bay mái tóc cậu, tà áo bị thổi lên khiến Eim như hòa làm một với ngọn gió, bộ trang phục cổ điển của các quý tộc thời xưa hiển lên nét cấm dục lại thêm phần bá đạo của Eim.
“Hỏa pháo”
Không trả lời lại lời nói của Eim, Địa Hỏa Long đáp trả trực tiếp bằng một đòn tấn công trực diện, phun lửa.
Một ngọn lửa màu đỏ sẫm, kèm chút sắc tố của đất nên có lẫn với chút màu vàng, nhiệt độ cực cao, nếu cho nó thêm chút nhiệt nữa thì sẽ hóa thạch sang lỏng, biến lửa thành nham thạch.
“Ngu xuẩn” Eim khinh thường nhìn đòn tấn công của đối phương, dám không quan tâm đối thủ của mình là ai mà trực tiếp tấn công? Quả là một con súc vật cao ngạo, bộ nó không sợ đắc tội đến những tồn tại cao hơn nó sao?
Đưa một cánh tay ra, kéo một đường ngang sang trái cái “Xoẹt”
Toàn bộ ngọn lửa như gặp phải chúa tể, phân tán ra thành những đốm than hồng nhỏ, lụi tàn trong không khí, như những con đom đóm về đêm lửa sau những chiều lễ hội.
“Âm Linh Đàn Tranh, cút ra đây”
“Tạch” Một cái búng tay từ phía Eim, một luồng sáng cực mạnh phát ra, từ hư không hóa ra một cây đàn xinh đẹp, ẩn chứa tinh linh lực màu vàng huyền bí.
Lẫn theo chút màu xanh của đôi cánh tại lưng của Eim, cây đàn lập tức xoay chuyển nhiều vòng, định hình lại ngay trước mặt của vị tinh linh vương giả này.
Âm Linh đàn tranh như đã sẵn sàng để được khãy lên những khúc nhạc thần thánh, nó dừng lại và tỏa ra một luồng sáng nhẹ nhàng, như cộng hưởng với linh hồn của Eim, khuôn mặt cậu trở nên có một chút nhu hòa hơn, tuy vậy lại không kém phần bá đạo.
“Tưng tưng tưng” Đưa một tay ra khãy lên những sợi dây đàn, âm thanh theo quy luật được phát ra, như có như không thấm vào tai từng người, chấn động đến tận linh hồn.
Không một tổn thương nào đến từ mặt thực chất, nhưng linh hồn của mỗi người đều bị những âm thanh vừa rồi làm cho điên cuồng.
“Gào rống, rốngggg”
Những con vạn năm Địa Hỏa Long hỗn loạn gào thét, như mất đi bình tĩnh, như mất đi sinh lực, một số con lao vào nhau mà húc đầu một cách điên loạn, thả skill một cách hỗn độn.
Tất nhiên cũng có những con không chịu nỗi hồn kỹ của Eim mà lập tức gục ngã, tuy vậy chúng lại không chết, mà chỉ bị Eim làm choáng linh hồn mà thôi, dù sao mục đích lần này của họ không những là kiếm hồn hoàn cho Tôn Vũ, mà nó còn là để giúp Hình Na đồ sát tộc của Địa Hỏa Long, thúc đẩy thức tỉnh võ hồn thứ 2 cơ mà.
“Tiểu Na, đến phiên em rồi đó” Eim rất nhàn rỗi mà quay lại nói với Hình Na, một con bò sát ngu xuẩn lại dám coi thường một tinh linh cao quý như anh, có lẽ anh sẽ chơi với con kiến nhỏ này một chút.
“Okay” Không để ý lắm đến việc Eim có phần hơi phát cáu, mới vào mà chơi hồn kỹ quy mô diện rộng như vậy, quả nhiên là việc con mười vạn năm Địa Hỏa Long đã kích thích Eim một chút.
Cậu tinh linh vương tử bé nhỏ lập tức lao vào trong ngọn núi nơi Địa Hỏa Long mười vạn năm cư trú, sau lưng cậu chỉ là 8 cái hồn hoàn tím tím, đen, đen, đen, đen, đỏ đỏ, tuy là có 2 cái mười vạn năm, tuy nhiên lại chỉ có 8 hoàn, có lẽ đây là lý do để con Địa Hỏa Long có lòng tin và nghĩ rằng bản thân mạnh hơn Eim.
“Ha ha, nhưng mà nhé, số hồn hoàn không có ý nghĩa hoàn toàn đến thực lực của một người đâu” Cặp mắt khát máu, ánh lên những vệt màu đỏ trong đôi mắt lưu ly, đưa lưỡi ra liếm khóe môi cứ như một con quỷ khát máu, Eim phóng tới với tốc độ cực nhanh.
“Ngu xuẩn loài rác rưởi, dám chọc giận bổn long vương?” Địa Hỏa Long phát hiện Eim có thể dễ dàng phá hủy đòn tấn công của bản thân, nó khá ngạc nhiên khi một bát hoàn hồn đấu la lại có năng lực mạnh đến thế, nhưng mà, như vậy vẫn chưa đủ, nó sẽ cho con kiến bé nhỏ phía trước thấy được việc chọc giận nó là một việc ngu xuẩn thế nào, rác rưởi, hãy cảm nhận đi, hãy hối hận vì bản thân đã sinh ra trên đời.
“Ầm, ầm” Âm thanh đi chuyển của Địa Hỏa Long, tuy sở hữu thân hình to lớn, nhưng như vậy không có nghĩa là nó di chuyển chậm, vì có sự tương tác cực mạnh với thuộc tính đất, lợi dụng địa hình cũng là một lợi thế của nó, Địa Hỏa Long lao vào phía Eim cực nhanh.
Hai bên tham chiến như những vì tân tinh, những khối thiên thạch lao vào nhau một cách bất chấp, lực cản không khí làm cho bọn họ như có một vòng sáng xung quanh.
“Ha ha, thú vị bò sát bé nhỏ” Eim thích thú nhìn Địa Hỏa Long, anh không lập tức phóng thích hồn lực và tinh linh lực của tinh linh, mà muốn chơi đùa với con hồn thú bé nhỏ này, muốn để nó cảm thấy mình thật mạnh, mình có cơ hội chiến thắng.
Rồi sau đó, đạp dập nó xuống đất, dẫm nát thân thể, dẫm nát tôn nghiêm, dẫm nát cả linh hồn nó, như vậy mới thích thú chứ.
“Hồn kỹ thứ 2: Giai điệu điên cuồng”
Eim liếm lưỡi, đưa cây đàn tranh ra như một cái thương, di chuyển, tần số, độ cao, lực cản của gió, phạm vi bao phủ, tất cả mọi thứ ánh hết qua ánh mắt của anh chỉ trong một khắc duy nhất.
Cực nhanh, bàn tay của Eim lướt qua cây đàn, đánh ra một khúc nhạc điên cuồng, tại vị trí ngay phía bên trái, sượt qua lỗ tai, màng nhĩ, xương con, đâm thủng.
“Điên cuồng nào!! Rác rưởi bé nhỏ!!” Eim thích thú cười lên, như một con quỷ khát máu, bên trong sự hiền lành thánh thiện của cậu bé tinh linh mà Hình Na từng hay biết, Eim rất khát máu, bản năng bên trong cậu không cho phép bị khinh nhục hay thua cuộc, chỉ ngoại trừ Hình Na ra, không một ai được phép ngẩng đầu trước mặt cậu.
“Rốngggggg” Gào lên đau đớn, tai của Địa Hỏa Long mười vạn năm dễ dàng bị đột phá, màng nhĩ rách ra thành một cái động lớn, phần xương con bị dập cho nát như tương, máu chảy ra điên cuồng.
Hồn lực hỏa thuộc tính của nó vẫn cứ tiếp tục cháy, dù bị thương nhưng mười vạn năm kinh nghiệm vẫn còn đây chứ không mất đi đâu, nhận ra sự nguy hiểm của đối phương, cơ thể Địa Hỏa Long phát sáng, như một quả bom báo hiệu sắp phát nỗ.
“Hồn Kỹ: Bom nguyên tử bạo tạc”
Toàn bộ khu vực quanh ngọn núi đều bị hồn kỹ của Địa Hỏa Long bao phủ, xem ra vì danh dự và an toàn của bản thân, mấy con vạn năm hồn thú này chả là cái thá gì cả nhỉ? Vậy thì không tiếc khi cho Hình Na giết hết rồi.
Eim cười lạnh, coi anh như không khí sao? Muốn đánh giết toàn bộ trên diện rộng? Vậy phải xem mày có thể làm được điều đó không cái đã!!
Mặc cho hồn kỹ phát động, Eim đứng đối diện con Địa Hỏa Long, mái tóc màu vàng che đi ánh mắt hút hồn của cậu, con hồn thú không hề biết hành động của mình bị Eim khinh rẻ coi thường, nó vẫn cười đểu mà sử dụng hồn kỹ.
“Ầm, ầm ầm” Toàn bộ khu vực bị bao phủ bởi khói, đám Hình Na bị lực xung kích chấn cho ngã bệch xuống đất, tuy nhiên không có một tổn thương cụ thể nào đến người bọn họ cả, kể cả đám Địa Hỏa Long vạn năm và ngàn năm phía bên cạnh, không có dấu hiệu mất mát sinh mệnh.
“Uầy, Eim chơi ác thiệt, giờ này chắc con Địa Hỏa Long mười vạn năm chắc vẫn còn đắc ý lắm, hồn kỹ được thi triển ra toàn bộ cơ mà!!” Hình Na đổ mồ hôi mà lẫm nhẫm.
“Xoẹt” Toàn bộ lớp khói bao phủ quanh Eim lập tức bị kéo đi, xóa đi lớp mù của làn khói, một vị thần xinh đẹp xuất hiện, Eim đứng sừng sững cười lạnh nhìn Địa Hỏa Long.
Quả nhiên, con hồn thú ngu xuẩn này tưởng skill của mình đã thành công đồ sát tất cả, thế nhưng mà, cái quái gì mà thằng ranh con này vẫn còn đứng ở đây, thậm chí, thậm chí là còn chẳng có vết thương nào, thế đếu nà…
Căng trợn con mắt mình ra, Nó hoảng sợ khi đánh mùi được khí tức của Eim, khí tức của một vị chúa tể, ngu rồi, nó vừa,.. nó vừa làm cái quái gì thế này, cầu xin? cầu xinn? không, phải bỏ chạy?
“Quỳ xuống” Âm thanh của Eim vang lên chặn lại dòng suy nghĩ của Địa Hỏa Long, cây đàn tranh một lần nữa được đưa lên, một tiếng khãy nhỏ trên thân đàn, sợi dây rung nhẹ.
“Hồn kỹ thứ 1: Âm Ba Cầm”
Một đợt sóng âm ba hiện ra như một cái móng vuốt của quỷ dữ, lượng âm ba được tạo ra hình dạng như Eim mong muốn, khả năng khống chế tinh thần lực thật sự là quá bá đạo.
“Ầm, Ầmmmmmmmmm”
Con Địa Hỏa Long bị dộng thật mạnh xuống đất, trên chính lãnh địa của nó, nó bị kéo thật dài trên mặt đất, da vảy bị sứt nẻ, máu chảy ra, cặp mắt như điên dại, nó bị kéo thật mạnh tới phía trước Eim.
Đưa một ngón trỏ bên phải lên ngoắc một cái, như có một lực hút kéo đầu con hồn thú lên, để cặp mắt nó giao tiếp trực diện với cặp mắt xinh đẹp của Eim, cậu cười thật tươi đẹp, như những đóa hoa thuần khiết, nhưng trong mắt con hồn thú, Eim như hóa thành quỷ dữ, và chính con quỷ dữ đó đang nói chuyện với chính bản thân nó:
“Last chance, cơ hội ra đòn của mày hết rồi nhé, tận hưởng cảm giác tuyệt vọng nào, rác rưỡi bé nhỏ!!” Eim cười khúc khích, nụ cười của anh làm cho đám Hình Na ở dưới nỗi da gà, đáng sợ vl, may mà hồi trước đấu với cô Eim không hề nghiêm túc, nếu không chỉ hồn kỹ thứ hai vừa nãy thôi là đủ để cô về nhà ăn gà cúng cùng ông bà rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.