Chương 174: Chạy tới hong kong chờ sinh
Huyền Cầm
02/05/2021
Lâm Việt Thịnh trừng đôi mắt đen sâu thẳm thẳm, lặng lẽ trừng cô một lúc lâu mới nói với giọng ngang ngược: "Sau này không được phép ở cùng anh ta nữa, nghe rõ chưa hả?"
"Đúng là một kẻ bạo ngược, hôm nay mà không có anh ấy bên cạnh, chưa biết chừng em đã ngất bên vệ đường rồi."
"Hừ, nếu không có anh ta, em mới không ngồi trên xe của anh ta được!"
"Được rồi được rồi, không nói mấy chủ đề nhạt nhẽo này nữa. À phải rồi, bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Việt Thịnh nhìn vào đôi mắt đỏ nhừ của Quách Thanh Tú, hắn chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
Quách Thanh Tú cảm thấy rất kì lạ, Lâm Việt Thịnh vừa vào bệnh viện, không nói năng gì đã đưa cô ra khỏi đó.
Dường như hắn không hề quan tâm đến bệnh tình của cô.
"Bác sĩ, quan tâm cái đám đó nói gì, rặt một đám lang băm, phải rồi, anh định đưa em đi Hong Kong xem thế nào."
"Xem cái gì cơ?"
Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em tự nhìn xem, mắt em đỏ nhừ như mắt thỏ, chắc chắn có gì đó không bình thường."
Quách Thanh Tú chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Anh chê em đấy à?"
"Đúng vậy, anh chê em rồi, anh không thích cả ngày ngủ cùng với một con thỏ."
Lâm Việt Thịnh cố ý nói vậy.
"Lâm Việt Thịnh, anh dám chê em cơ à, em còn chưa chê anh đây, anh nhìn anh đi, suốt ngày hút thuốc, mồm miệng toàn mùi thuốc, đúng là chết ngạt mất thôi."
Quách Thanh Tú cố ý kêu lên, Lâm Việt Thịnh nhân cơ hội đó mà nhào tới, ấn cô lên ghế sô pha.
Hôn lên cái miệng nhỏ của cô, dường như đang trừng phạt, ban nãy cô chê hắn, bây giờ hắn ngang ngược hôn lại cô.
Hắn khóa chặt khoang miệng cô, đầu lưỡi chu du trong khoang miệng, tìm kiếm mật dịch ngọt ngào của cô.
Mỗi tế bào õy trong buồng phổi của Quách Thanh Tú sắp bị hắn hút cạn, cô liều mạng cự tuyệt.
Hồi lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới chịu buông ra, Quách Thanh Tú mặt mũi đỏ bừng, cô thở hổn hển.
Trái tim vẫn đang đập dữ dội không theo quy luật nào.
"Lâm Việt Thịnh, anh là tên khốn nạn, anh tính để cho em chết ngạt phải không?"
"Ha ha, là do em quá kém cỏi, hôn bao nhiêu lâu thế rồi mà không học nổi cách lấy không khí, em nói xem, có phải IQ của em quá thấp rồi không."
"Hừ, đáng ghét, không muốn để ý tới anh nữa." Quách Thanh Tú quay mặt đi, tiếp tục thở hào hển.
"Đừng tức giận, nào, hôn thêm cái nữa, ngày mai anh đưa em đi Hong Kong, dì Trần sẽ đi cùng chúng ta qua đó."
Lâm Việt Thịnh nghiêm túc nghịch nghịch mái tóc cô.
Sự biến hóa trên cơ thể cô, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, hắn bắt buộc phải điều chỉnh lại tâm tình, để bản thân mình trông có vẻ thả lỏng hơn một chút.
Hắn không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng tới cô, khiến cô rơi vào hoang mang.
"Thực sự phải đi Hong Kong hả? Em rất sợ..."
Lâm Việt Thịnh nhéo mũi cô: "Nếu như không đi, sau này bé con có vấn đề gì, chắc chắn em sẽ bảo anh không quan tâm đến nó. Hầy, làm thằng đàn ông sao mà khó thế!"
Quách Thanh Tú giơ chân đạp hắn một cái, Lâm Việt Thịnh tiện tay nắm lấy cổ chân cô mà nắn nắn.
"Ha ha, có phải không thỏa mãn được ham muốn của em không? Thực ra Hong Kong gần như thế, bay đi bay về chừng một tiếng là được, anh vẫn có thể thỏa mãn bất cứ nhu cầu nào của em."
"Cút đi, ai cần anh thỏa mãn chứ."
Thực ra trong lòng Quách Thanh Tú có chút thinh thích, Lâm Việt Thịnh để ý tới đứa con của họ như vậy, thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
"Nào, hôn cái nào!"
Lâm Việt Thịnh nói, Quách Thanh Tú vẫn chưa chuẩn bị xong đã "tách" một tiếng, khoảnh khắc thân mật giữa hai người được lưu lại.
"Này, em vẫn chưa chuẩn bị xong mà, cho em xem xem, có phải xấu chết đi được không?"
"Không cho em xem!"
Lâm Việt Thịnh cố ý giơ điện thoại lên cao, Quách Thanh Tú nhảy lên bắt lấy.
Khi cô sắp chạm được vào điện thoại, cánh tay Lâm Việt Thịnh quét qua, chiếc điện thoại lại bị anh cướp mất.
Quách Thanh Tú giậm chân: "Này, cho em xem với..."
Lâm Việt Thịnh nhìn Quách Thanh Tú tức giận rồi mới đưa điện thoại cho cô: "Nhìn đi, rất xấu xí."
Quách Thanh Tú nhận lấy cái điện thoại, Lâm Việt Thịnh đã cài đặt hình ảnh chụp chung của hai người làm hình nền điện thoại.
Trên ảnh chụp, Quách Thanh Tú ngả vào lòng Lâm Việt Thịnh, cô mỉm cười rất hạnh phúc.
Mà Lâm Việt Thịnh trông vừa ngang ngược phanh lối vừa khôi ngô tuấn tú, hai người ở bên nhau đều cười rất ngọt ngào, rất ấm áp.
"Thế nào, không xấu hoắc chứ, ôi, cái cô gái này..."
Cứ vui đùa hạnh phúc như thế, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Việt Thịnh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, dì Trần đi theo sau, kéo vali hành lý.
Lúc khởi động xe, Quách Thanh Tú quay đầu nhìn về phía sau, nơi mà cô đã sống gần nửa năm càng lúc càng xa khỏi tầm nhìn của cô.
Cứ có cảm giác không ổn lắm, như thể lần này đi, cô sẽ không có cơ hội quay về nữa.
Sau khi vào sân bay, Lâm Việt Thịnh nắm chặt bàn tay cô, cho đến khi tiễn cô đến cửa an ninh của sân bay.
"Sau khi đến đó thì gọi điện thoại cho anh!"
Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng buông tay cô ra, Quách Thanh Tú cảm giác mình như một chiếc lá rụng, dập dềnh, không biết sẽ lưu lạc tới đâu.
"Lâm Việt Thịnh..."
Quách Thanh Tú nhìn hắn với vẻ lưu luyến, từ giây phút này cô mới biết được, hóa ra mình quyến luyến người đàn ông này đến thế.
Nghe thấy tiếng gọi nghẹn ngào của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh càng thấy cảm giác đau xót trong lòng nặng nề hơn.
Hắn vội vã đẩy cô vào bên trong.
"Đừng khóc nữa, đừng để anh cười em thêm."
Lâm Việt Thịnh lớn tiếng nói, Quách Thanh Tú quay đầu cười với hắn, nước mắt cũng chảy ra.
"Khốn nạn, tôi còn lâu mới khóc vì anh nhé?"
Quách Thanh Tú kéo va-li, vội vàng rời khỏi đó, nhưng cứ đi được vài bước, vẫn thường xuyên quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Lâm Việt Thịnh đứng trong đoàn người, ánh mắt thâm trầm nhưng vẫn nóng bỏng mà ấm áp nhìn về phía cô.
Cô rất muốn chạy ngược trở về, sau đó nói với hắn, cô không muốn đi Hong Kong, cô không muốn đi một chút nào.
Thế nhưng, khi bàn tay cô sờ đến chiếc bụng đã gồ lên của mình, cô lại lập tức kiên định đi về phía trước.
Vì đứa trẻ này, cô không thể không nhẫn nhịn cảm giác cô quạnh nhất thời này.
Trên máy bay, Quách Thanh Tú nghịch điện thoại mà ngẩn ngơ.
Mới rời khỏi Lâm Việt Thịnh chưa được nửa tiếng, cô đã thấy nhớ hắn lắm rồi, phải làm sao đây?
Cô muốn nghe giọng hắn, cô muốn nghe hắn mắng, nghe hắn nói cô là một người phụ nữ ngốc.
Nhưng trên máy bay không được mở máy, cô đành phải nhẫn nhịn.
Dì Trần cười cười: "Cô Quách, nhanh thôi, còn nửa tiếng nữa, chúng ta xuống máy bay là có thể gọi điện thoại qua bên đó rồi."
Quách Thanh Tú buồn rầu nhìn dì Trần: "Dì Trần, có phải tôi vô dụng lắm không? Mới được một lúc mà tôi đã nhớ anh ấy rồi."
"Khà khà, chuyện này rất bình thường thôi. Cậu chủ cũng lưu luyến cô lắm, nếu không phải do công việc quá bận rộn, chắc chắn cậu chủ sẽ đích thân đưa cô đi Hong Kong. Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, bên phía Hong Kong đã được chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, cậu chủ là một người đàn ông rất chu đáo, cậu chủ sẽ không để cô chịu thiệt đâu."
Dù sao có một người thân quen là dì Trần ở bên cạnh, Quách Thanh Tú cũng dần dần yên tâm hơn, thỉnh thoảng lại sờ bụng mình.
"Bé con, bây giờ chúng ta đang ngồi máy bay nè, con có thể cảm nhận được không? Con có thấy nhớ ba con không?"
Quách Thanh Tú nhắm mắt lại, lầm bầm nói chuyện với bé con trong bụng mình.
Sau khi xuống máy bay, bên đó có xe đón Quách Thanh Tú đã đợi sẵn bên ngoài.
Tuy rằng chỉ là hành trình bay ngắn ngủi nhưng Quách Thanh Tú cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vốn định xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho Lâm Việt Thịnh, nhưng sau khi ra khỏi sân bay, cô lại ngủ gật trên xe.
Khi mở mắt ra một lần nữa, chiếc xe đã dừng trước biệt thự bên bờ biển.
"Dì Trần, không phải chúng ta đi bệnh viện sao? Đây là chỗ nào vậy?
Dì Trần mỉm cười: "Cậu chủ đã cho mời bác sĩ nước ngoài tốt nhất đến đây để chữa trị cho co, có lẽ vẫn cần đến bệnh viện, nhưng trước hết ở ở đây quan sát một thời gian đã, cô Quách chỉ có thai thôi mà, có phải bệnh nặng gì đâu?"
Quách Thanh Tú bán tín bán nghi nhìn dì Trần, theo dì Trần xuống xe.
Thực ra nếu nhìn từ bên ngoài thì căn biệt thự này kha khá giống với căn biệt thự ở thành phố S, chỉ có điều ở bên ngoài có thêm một vòng tường bao và vài người bảo vệ canh gác.
"Dì Trần, sao tôi cảm thấy là lạ, trị an ở Hong Kong không bằng trong nước ạ? Cần thiết phải dựng tường bao cao như vậy ư?"
"Cô Quách, sao cô nghĩ nhiều như vậy, hay là cô gọi điện thoại cho cậu chủ đi?"
Quách Thanh Tú lắc đầu: "Trước hết không cần đâu, chúng ta vào đi, mệt quá, tôi muốn tắm một cái!"
Phòng ốc na ná nhau, đến cả phòng ngủ cũng giống, vẫn có dì Trần bên cạnh, chỉ thiếu mỗi Lâm Việt Thịnh.
Cô và Lâm Việt Thịnh tách ra rồi, cách nhau một đại dương sâu thẳm.
"Xin chào cô Quách, tôi là Wister, tôi là bác sĩ tư nhân của cô..."
Quách Thanh Tú vừa vào nhà đã có một người đàn ông ngoại quốc râu ria xồm xoàm mặc âu phục mỉm cười bước tới.
Quách Thanh Tú khựng lại, đờ đẫn giơ tay ra.
"Chào ông!"
Thực ra người ngoại quốc này vẫn rất trẻ, chỉ là bộ râu đó khiến người ta đó không thể chấp nhận được, đôi mắt màu xanh nhạt còn thấp thoáng nét cười.
"Anh Wister, đợi cô Quách nghỉ ngơi trước đã rồi hẵng kiểm tra!" Dì Trần nhìn mặt mũi Quách Thanh Tú mệt mỏi mà lên tiếng nhắc nhở.
"Được thôi, không gấp, mời cô Quách cứ tự nhiên!"
Wister mỉm cười nói.
Khóe miệng Quách Thanh Tú hơi giật giật, cô từ từ lên tiếng, dì Trần đi ngay phía sau cô.
Cũng may mà có dì Trần đi theo, nếu không cô thực sự không quen việc sống một mình trong hoàn cảnh xa lạ.
"Dì Trần, chúng ta phải ở đây trong bao lâu?"
Quách Thanh Tú ngồi trên giường, hai tay ôm bụng, rất nhớ cảm giác ở trong nước.
Dì Trần vội vàng sắp xếp quần áo, cười cười: "Nếu cô Quách rất nhớ cậu chủ thì gọi một cuộc về hỏi đi, chưa biết chừng bây giờ cậu chủ đang lo cho cô Quách đấy?"
"Tôi đâu có nhớ anh ấy!" Quách Thanh Tú không hề gọi điện, cô đặt điện thoại xuống, từ từ đi tới trước khung cửa sổ, kéo chiếc rèm có viền hoa ra, nhìn về vùng biển rộng lớn ở phía xa xa.
Thực ra khu nhà ở gần biển này còn có vài căn biệt nữa, nhưng khoảng cách giữa các căn khá xa nhau.
Bờ biển ở đây toàn đá ngầm, không có bãi cái xinh đẹp như bờ biển trong nước, nói thật lòng, có vẻ khá buồn tẻ.
Quách Thanh Tú đi vài vòng, cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi vào số của Lâm Việt Thịnh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, đầu dây bên kia mới vang lên một giọng nói.
"Xin chào, tôi là Huỳnh Minh San, trợ lý của tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc đang họp."
Quách Thanh Tú khẽ khựng lại: "Ồ, không sao đâu, lát nữa tôi lại gọi cho anh ấy."
"Ôi, là cô Quách hả! Phiền cô đợi một lát, tôi đi hỏi lại."
Nhận ra được giọng của Quách Thanh Tú, Huỳnh Minh San lập tức đổi thái độ, cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài cửa.
Quách Thanh Tú đợi mãi, một hồi lâu sau, trong điện thoại cuối cùng vang lên tiếng của Lâm Việt Thịnh.
"Đến nơi chưa?"
"Đúng vậy, đến rồi, bây giờ khá ổn, Lâm Việt Thịnh, anh có nhớ em không?"
Quách Thanh Tú nghe thấy giọng hắn, tâm trạng đã sáng ngời lên.
"Anh đang bận, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em!"
Lâm Việt Thịnh không nói gì nhiều đã cúp điện thoại, Quách Thanh Tú có chút thất vọng, không giống với tưởng tượng của cô lắm.
Dì Trần nhìn gương mặt thất vọng của Quách Thanh Tú mà lập tức tiến tới an ủi: "Cô Quách, có phải cậu chủ bận lắm không?"
Quách Thanh Tú cười cười lắc đầu: "Tôi không sao đâu, dì Trần, dì cứ đi làm việc đi!"
"Đúng là một kẻ bạo ngược, hôm nay mà không có anh ấy bên cạnh, chưa biết chừng em đã ngất bên vệ đường rồi."
"Hừ, nếu không có anh ta, em mới không ngồi trên xe của anh ta được!"
"Được rồi được rồi, không nói mấy chủ đề nhạt nhẽo này nữa. À phải rồi, bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Việt Thịnh nhìn vào đôi mắt đỏ nhừ của Quách Thanh Tú, hắn chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
Quách Thanh Tú cảm thấy rất kì lạ, Lâm Việt Thịnh vừa vào bệnh viện, không nói năng gì đã đưa cô ra khỏi đó.
Dường như hắn không hề quan tâm đến bệnh tình của cô.
"Bác sĩ, quan tâm cái đám đó nói gì, rặt một đám lang băm, phải rồi, anh định đưa em đi Hong Kong xem thế nào."
"Xem cái gì cơ?"
Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em tự nhìn xem, mắt em đỏ nhừ như mắt thỏ, chắc chắn có gì đó không bình thường."
Quách Thanh Tú chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Anh chê em đấy à?"
"Đúng vậy, anh chê em rồi, anh không thích cả ngày ngủ cùng với một con thỏ."
Lâm Việt Thịnh cố ý nói vậy.
"Lâm Việt Thịnh, anh dám chê em cơ à, em còn chưa chê anh đây, anh nhìn anh đi, suốt ngày hút thuốc, mồm miệng toàn mùi thuốc, đúng là chết ngạt mất thôi."
Quách Thanh Tú cố ý kêu lên, Lâm Việt Thịnh nhân cơ hội đó mà nhào tới, ấn cô lên ghế sô pha.
Hôn lên cái miệng nhỏ của cô, dường như đang trừng phạt, ban nãy cô chê hắn, bây giờ hắn ngang ngược hôn lại cô.
Hắn khóa chặt khoang miệng cô, đầu lưỡi chu du trong khoang miệng, tìm kiếm mật dịch ngọt ngào của cô.
Mỗi tế bào õy trong buồng phổi của Quách Thanh Tú sắp bị hắn hút cạn, cô liều mạng cự tuyệt.
Hồi lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới chịu buông ra, Quách Thanh Tú mặt mũi đỏ bừng, cô thở hổn hển.
Trái tim vẫn đang đập dữ dội không theo quy luật nào.
"Lâm Việt Thịnh, anh là tên khốn nạn, anh tính để cho em chết ngạt phải không?"
"Ha ha, là do em quá kém cỏi, hôn bao nhiêu lâu thế rồi mà không học nổi cách lấy không khí, em nói xem, có phải IQ của em quá thấp rồi không."
"Hừ, đáng ghét, không muốn để ý tới anh nữa." Quách Thanh Tú quay mặt đi, tiếp tục thở hào hển.
"Đừng tức giận, nào, hôn thêm cái nữa, ngày mai anh đưa em đi Hong Kong, dì Trần sẽ đi cùng chúng ta qua đó."
Lâm Việt Thịnh nghiêm túc nghịch nghịch mái tóc cô.
Sự biến hóa trên cơ thể cô, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, hắn bắt buộc phải điều chỉnh lại tâm tình, để bản thân mình trông có vẻ thả lỏng hơn một chút.
Hắn không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng tới cô, khiến cô rơi vào hoang mang.
"Thực sự phải đi Hong Kong hả? Em rất sợ..."
Lâm Việt Thịnh nhéo mũi cô: "Nếu như không đi, sau này bé con có vấn đề gì, chắc chắn em sẽ bảo anh không quan tâm đến nó. Hầy, làm thằng đàn ông sao mà khó thế!"
Quách Thanh Tú giơ chân đạp hắn một cái, Lâm Việt Thịnh tiện tay nắm lấy cổ chân cô mà nắn nắn.
"Ha ha, có phải không thỏa mãn được ham muốn của em không? Thực ra Hong Kong gần như thế, bay đi bay về chừng một tiếng là được, anh vẫn có thể thỏa mãn bất cứ nhu cầu nào của em."
"Cút đi, ai cần anh thỏa mãn chứ."
Thực ra trong lòng Quách Thanh Tú có chút thinh thích, Lâm Việt Thịnh để ý tới đứa con của họ như vậy, thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
"Nào, hôn cái nào!"
Lâm Việt Thịnh nói, Quách Thanh Tú vẫn chưa chuẩn bị xong đã "tách" một tiếng, khoảnh khắc thân mật giữa hai người được lưu lại.
"Này, em vẫn chưa chuẩn bị xong mà, cho em xem xem, có phải xấu chết đi được không?"
"Không cho em xem!"
Lâm Việt Thịnh cố ý giơ điện thoại lên cao, Quách Thanh Tú nhảy lên bắt lấy.
Khi cô sắp chạm được vào điện thoại, cánh tay Lâm Việt Thịnh quét qua, chiếc điện thoại lại bị anh cướp mất.
Quách Thanh Tú giậm chân: "Này, cho em xem với..."
Lâm Việt Thịnh nhìn Quách Thanh Tú tức giận rồi mới đưa điện thoại cho cô: "Nhìn đi, rất xấu xí."
Quách Thanh Tú nhận lấy cái điện thoại, Lâm Việt Thịnh đã cài đặt hình ảnh chụp chung của hai người làm hình nền điện thoại.
Trên ảnh chụp, Quách Thanh Tú ngả vào lòng Lâm Việt Thịnh, cô mỉm cười rất hạnh phúc.
Mà Lâm Việt Thịnh trông vừa ngang ngược phanh lối vừa khôi ngô tuấn tú, hai người ở bên nhau đều cười rất ngọt ngào, rất ấm áp.
"Thế nào, không xấu hoắc chứ, ôi, cái cô gái này..."
Cứ vui đùa hạnh phúc như thế, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Việt Thịnh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, dì Trần đi theo sau, kéo vali hành lý.
Lúc khởi động xe, Quách Thanh Tú quay đầu nhìn về phía sau, nơi mà cô đã sống gần nửa năm càng lúc càng xa khỏi tầm nhìn của cô.
Cứ có cảm giác không ổn lắm, như thể lần này đi, cô sẽ không có cơ hội quay về nữa.
Sau khi vào sân bay, Lâm Việt Thịnh nắm chặt bàn tay cô, cho đến khi tiễn cô đến cửa an ninh của sân bay.
"Sau khi đến đó thì gọi điện thoại cho anh!"
Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng buông tay cô ra, Quách Thanh Tú cảm giác mình như một chiếc lá rụng, dập dềnh, không biết sẽ lưu lạc tới đâu.
"Lâm Việt Thịnh..."
Quách Thanh Tú nhìn hắn với vẻ lưu luyến, từ giây phút này cô mới biết được, hóa ra mình quyến luyến người đàn ông này đến thế.
Nghe thấy tiếng gọi nghẹn ngào của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh càng thấy cảm giác đau xót trong lòng nặng nề hơn.
Hắn vội vã đẩy cô vào bên trong.
"Đừng khóc nữa, đừng để anh cười em thêm."
Lâm Việt Thịnh lớn tiếng nói, Quách Thanh Tú quay đầu cười với hắn, nước mắt cũng chảy ra.
"Khốn nạn, tôi còn lâu mới khóc vì anh nhé?"
Quách Thanh Tú kéo va-li, vội vàng rời khỏi đó, nhưng cứ đi được vài bước, vẫn thường xuyên quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Lâm Việt Thịnh đứng trong đoàn người, ánh mắt thâm trầm nhưng vẫn nóng bỏng mà ấm áp nhìn về phía cô.
Cô rất muốn chạy ngược trở về, sau đó nói với hắn, cô không muốn đi Hong Kong, cô không muốn đi một chút nào.
Thế nhưng, khi bàn tay cô sờ đến chiếc bụng đã gồ lên của mình, cô lại lập tức kiên định đi về phía trước.
Vì đứa trẻ này, cô không thể không nhẫn nhịn cảm giác cô quạnh nhất thời này.
Trên máy bay, Quách Thanh Tú nghịch điện thoại mà ngẩn ngơ.
Mới rời khỏi Lâm Việt Thịnh chưa được nửa tiếng, cô đã thấy nhớ hắn lắm rồi, phải làm sao đây?
Cô muốn nghe giọng hắn, cô muốn nghe hắn mắng, nghe hắn nói cô là một người phụ nữ ngốc.
Nhưng trên máy bay không được mở máy, cô đành phải nhẫn nhịn.
Dì Trần cười cười: "Cô Quách, nhanh thôi, còn nửa tiếng nữa, chúng ta xuống máy bay là có thể gọi điện thoại qua bên đó rồi."
Quách Thanh Tú buồn rầu nhìn dì Trần: "Dì Trần, có phải tôi vô dụng lắm không? Mới được một lúc mà tôi đã nhớ anh ấy rồi."
"Khà khà, chuyện này rất bình thường thôi. Cậu chủ cũng lưu luyến cô lắm, nếu không phải do công việc quá bận rộn, chắc chắn cậu chủ sẽ đích thân đưa cô đi Hong Kong. Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, bên phía Hong Kong đã được chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, cậu chủ là một người đàn ông rất chu đáo, cậu chủ sẽ không để cô chịu thiệt đâu."
Dù sao có một người thân quen là dì Trần ở bên cạnh, Quách Thanh Tú cũng dần dần yên tâm hơn, thỉnh thoảng lại sờ bụng mình.
"Bé con, bây giờ chúng ta đang ngồi máy bay nè, con có thể cảm nhận được không? Con có thấy nhớ ba con không?"
Quách Thanh Tú nhắm mắt lại, lầm bầm nói chuyện với bé con trong bụng mình.
Sau khi xuống máy bay, bên đó có xe đón Quách Thanh Tú đã đợi sẵn bên ngoài.
Tuy rằng chỉ là hành trình bay ngắn ngủi nhưng Quách Thanh Tú cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vốn định xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho Lâm Việt Thịnh, nhưng sau khi ra khỏi sân bay, cô lại ngủ gật trên xe.
Khi mở mắt ra một lần nữa, chiếc xe đã dừng trước biệt thự bên bờ biển.
"Dì Trần, không phải chúng ta đi bệnh viện sao? Đây là chỗ nào vậy?
Dì Trần mỉm cười: "Cậu chủ đã cho mời bác sĩ nước ngoài tốt nhất đến đây để chữa trị cho co, có lẽ vẫn cần đến bệnh viện, nhưng trước hết ở ở đây quan sát một thời gian đã, cô Quách chỉ có thai thôi mà, có phải bệnh nặng gì đâu?"
Quách Thanh Tú bán tín bán nghi nhìn dì Trần, theo dì Trần xuống xe.
Thực ra nếu nhìn từ bên ngoài thì căn biệt thự này kha khá giống với căn biệt thự ở thành phố S, chỉ có điều ở bên ngoài có thêm một vòng tường bao và vài người bảo vệ canh gác.
"Dì Trần, sao tôi cảm thấy là lạ, trị an ở Hong Kong không bằng trong nước ạ? Cần thiết phải dựng tường bao cao như vậy ư?"
"Cô Quách, sao cô nghĩ nhiều như vậy, hay là cô gọi điện thoại cho cậu chủ đi?"
Quách Thanh Tú lắc đầu: "Trước hết không cần đâu, chúng ta vào đi, mệt quá, tôi muốn tắm một cái!"
Phòng ốc na ná nhau, đến cả phòng ngủ cũng giống, vẫn có dì Trần bên cạnh, chỉ thiếu mỗi Lâm Việt Thịnh.
Cô và Lâm Việt Thịnh tách ra rồi, cách nhau một đại dương sâu thẳm.
"Xin chào cô Quách, tôi là Wister, tôi là bác sĩ tư nhân của cô..."
Quách Thanh Tú vừa vào nhà đã có một người đàn ông ngoại quốc râu ria xồm xoàm mặc âu phục mỉm cười bước tới.
Quách Thanh Tú khựng lại, đờ đẫn giơ tay ra.
"Chào ông!"
Thực ra người ngoại quốc này vẫn rất trẻ, chỉ là bộ râu đó khiến người ta đó không thể chấp nhận được, đôi mắt màu xanh nhạt còn thấp thoáng nét cười.
"Anh Wister, đợi cô Quách nghỉ ngơi trước đã rồi hẵng kiểm tra!" Dì Trần nhìn mặt mũi Quách Thanh Tú mệt mỏi mà lên tiếng nhắc nhở.
"Được thôi, không gấp, mời cô Quách cứ tự nhiên!"
Wister mỉm cười nói.
Khóe miệng Quách Thanh Tú hơi giật giật, cô từ từ lên tiếng, dì Trần đi ngay phía sau cô.
Cũng may mà có dì Trần đi theo, nếu không cô thực sự không quen việc sống một mình trong hoàn cảnh xa lạ.
"Dì Trần, chúng ta phải ở đây trong bao lâu?"
Quách Thanh Tú ngồi trên giường, hai tay ôm bụng, rất nhớ cảm giác ở trong nước.
Dì Trần vội vàng sắp xếp quần áo, cười cười: "Nếu cô Quách rất nhớ cậu chủ thì gọi một cuộc về hỏi đi, chưa biết chừng bây giờ cậu chủ đang lo cho cô Quách đấy?"
"Tôi đâu có nhớ anh ấy!" Quách Thanh Tú không hề gọi điện, cô đặt điện thoại xuống, từ từ đi tới trước khung cửa sổ, kéo chiếc rèm có viền hoa ra, nhìn về vùng biển rộng lớn ở phía xa xa.
Thực ra khu nhà ở gần biển này còn có vài căn biệt nữa, nhưng khoảng cách giữa các căn khá xa nhau.
Bờ biển ở đây toàn đá ngầm, không có bãi cái xinh đẹp như bờ biển trong nước, nói thật lòng, có vẻ khá buồn tẻ.
Quách Thanh Tú đi vài vòng, cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi vào số của Lâm Việt Thịnh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, đầu dây bên kia mới vang lên một giọng nói.
"Xin chào, tôi là Huỳnh Minh San, trợ lý của tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc đang họp."
Quách Thanh Tú khẽ khựng lại: "Ồ, không sao đâu, lát nữa tôi lại gọi cho anh ấy."
"Ôi, là cô Quách hả! Phiền cô đợi một lát, tôi đi hỏi lại."
Nhận ra được giọng của Quách Thanh Tú, Huỳnh Minh San lập tức đổi thái độ, cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài cửa.
Quách Thanh Tú đợi mãi, một hồi lâu sau, trong điện thoại cuối cùng vang lên tiếng của Lâm Việt Thịnh.
"Đến nơi chưa?"
"Đúng vậy, đến rồi, bây giờ khá ổn, Lâm Việt Thịnh, anh có nhớ em không?"
Quách Thanh Tú nghe thấy giọng hắn, tâm trạng đã sáng ngời lên.
"Anh đang bận, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em!"
Lâm Việt Thịnh không nói gì nhiều đã cúp điện thoại, Quách Thanh Tú có chút thất vọng, không giống với tưởng tượng của cô lắm.
Dì Trần nhìn gương mặt thất vọng của Quách Thanh Tú mà lập tức tiến tới an ủi: "Cô Quách, có phải cậu chủ bận lắm không?"
Quách Thanh Tú cười cười lắc đầu: "Tôi không sao đâu, dì Trần, dì cứ đi làm việc đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.