Chương 93: Để chúng ta ở bên nhau
Huyền Cầm
01/05/2021
"Ba, con đang nằm mơ đúng không!"
Trong lòng Quách Hoàng Tùng cũng chua xót, "Đứa ngốc, không phải mơ, là ba nợ con, ba có lỗi với con, mấy năm nay khiến con chịu khổ rồi."
"Huhu.... nếu mẹ còn thì tốt làm sao!"
Quách Thanh Tú bổ nhào vào lòng Quách Hoàng Tùng khóc lớn, vừa nghĩ tới mẹ cô liền đau lòng, một lúc sau, cô giãy khỏi lòng Quách Hoàng Tùng, "Ba, chuyện của bác cả ba biết chưa?"
Trên mặt Quách Hoàng Tùng hiện lên một lớp khói mù, "Ừm, ba biết. Ông ấy gieo gió gặt bão, mẹ con... đều là ba sai, người ba có lỗi nhất là con. Thanh Tú, đừng nghĩ nhiều nữa, giờ ba về rồi, sẽ không để con chịu khổ nữa."
Đáy mắt Quách Thanh Tú dâng lên một tầng nước ấm, "Ba, bác cả nói ba lỡ tay giết người... Sau đó phải chạy trốn, có phải như vậy không?"
Cô rất lo lắng hạnh phúc trước mắt này chỉ là một hồi ảo ảnh, chẳng mấy chốc sẽ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát.
Khuôn mặt Quách Hoàng Tùng hơi u ám, nhưng ông mỉm cười rất nhanh, "Thanh Tú, con yên tâm, lần này ba sẽ không đi nữa. Năm đó cũng không phải ba ngộ sát, chỉ vì tránh né kẻ thù cho nên mới rời bỏ mọi người...."
Giọng điệu Quách Hoàng Tùng cố ý tỏ ra thoải mái, năm đó nếu chỉ vì trốn tránh kẻ thù, ông đã dẫn theo vợ và con gái rồi.
Bóng ma đáng sợ kia, còn kinh khủng hơn kẻ thù rất nhiều.
"Ba.... vậy bây giờ kẻ thù kia, hắn không tìm ba nữa ư?" Quách Thanh Tú dò hỏi.
Quách Hoàng Tùng mỉm cười đầy yêu thương, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu Quách Thanh Tú, "Đứa nhỏ ngốc, không cần lo cho ba, nếu ba chưa xử lý xong người kia sẽ không tới tìm con đâu."
Lúc này Quách Thanh Tú mới thoải mái cười, cô cao hứng chạy một vòng trong phòng, miệng hoan hô: "Con có ba rồi, con có ba rồi!"
"Haha, Thanh Tú, nghỉ ngơi cẩn thận một chút nhé, ngày mai ba cùng con đi thăm mẹ!"
"Dạ vâng ạ!" Nhắc tới mẹ, trong lòng Quách Thanh Tú vẫn có chút chua chát, mẹ, nếu mẹ không chết thì tốt biết bao, gia đình ba người chúng ta có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Vì đền bù thua thiệt mười năm nay cho con gái, Quách Hoàng Tùng cố gắng sắm vai người cha tận trách, cố gắng hết sức chăm sóc Quách Thanh Tú, làm đồ ăn mà hồi nhỏ cô thích ăn nhất.
Hai cha con mua hoa tươi và đồ cúng, cùng nhau tới phần mộ của mẹ tế bái.
Quách Thanh Tú quỳ gối trước mộ mẹ, "Mẹ, con cùng ba tới thăm mẹ đây, mẹ thấy không ạ? Ba không vứt bỏ chúng ta, ba chỉ vì tình huống bắt buộc thôi."
Buồn thương trong mắt Quách Hoàng Tùng, kết đặc giống như mây đen chẳng thể tan.
Nếu năm đó không phải một bước đi sai, thì hôm nay sẽ không tạo thành kết cục vợ con ly tán thế này.
Đời người mà, chỉ cần một bước sai thì chẳng ngóc đầu lên được nữa.
Từ nghĩa trang trở về, Quách Hoàng Tùng không nói một lời, không khí yên lặng, Quách Thanh Tú chủ động gợi chuyện, "Ba, sau này ba có tính toán gì không?"
Nét mặt Quách Hoàng Tùng phức tạp nhìn về phía xa, "Ba muốn lấy lại Á Hân, năm đó đưa cho bác cả con quản lý, không ngờ tên khốn này lại đem bán Á Hân đi."
Trong lòng Quách Thanh Tú đột nhiên nhớ tới cái gì dó, trong não chỉ kịp lóe lên sau đó lại biến mất, tập trung suy nghĩ thì chẳng nghĩ ra.
"Á Hân.... Hiện giờ Á Hân đang nằm trong tay ai?"
"Hiện giờ là một công ty con trực thuộc tập đoàn ST, thấy sức khỏe của con cũng ổn rồi, ngày mai ba định đi ứng cử vị trí tổng quản lý của công ty Á Hân coi sao, hy vọng có thể thành công."
"Haha, ba văn võ song toàn, càng già càng dẻo dai, nhất định có thể thành công," Quách Thanh Tú cổ vũ cho ba.
"Còn con? Ba muốn để con tiếp tục hoàn thành việc học, con thấy thế nào? Giờ có ba ở đây, con không cần băn khoăn gì nữa."
Trong lòng Quách Thanh Tú vui vẻ, sảng khoái gật đầu đồng ý, "Được ạ! Con cũng muốn!"
"Thanh Tú!"
Trước cửa lớn của tiểu khu, một tiếc xe Chevrolet màu trắng đang đậu, bóng dáng nho nhã của Tăng Thanh Hải bước nhanh tới.
Nét cười trong mắt Quách Thanh Tú đậm dần lên, cô kích động reo hò, "Anh Hải!"
Tăng Thanh Hải ung dung bước tới, mỉm cười đi về phía trước mặt hai cha con.
Khi ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt Quách Hoàng Tùng lập tức có chút chấn động.
Quách Thanh Tú cười nhắc nhở: "Anh Hải, đây là ba em đó, anh không nhớ sao?"
Tăng Thanh Hải lập tức lễ phép lên tiếng chào, "Chú Quách! Con chào chú! Con tới đây thăm một người bạn thì vừa hay gặp hai người, chưa kịp chuẩn bị gì cả, hôm nào đó con sẽ tự mình tới nhà hỏi thăm chú."
Tăng Thanh Hải nhiệt tình lễ phép, nhưng trên mặt Quách Hoàng Tùng lại chẳng có biểu cảm gì, ông chỉ nhàn nhạt hỏi một câu, "Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ?"
"Haha, tốt lắm ạ! Họ đều rất khỏe!"
"Anh Hải, ba con em về nhà trước đây, anh đi làm việc của mình nhé, lần sau gặp lại!"
"Được! Chú Quách, Thanh Tú, con đi trước, lần sau con tới thăm chú."
Bóng dáng của Tăng Thanh Hải rất nhanh đã đi khỏi tầm mắt,
Quách Thanh Tú nhìn nhìn Quách Hoàng Tùng, có chút lo lắng hỏi: "Ba, hình như ba không thích anh Hải lắm?"
Sao Quách Hoàng Tùng lại không nhìn ra tình cảm của con gái, ông hơi nhíu mày, "Tuổi con còn nhỏ, không cần vội vàng yêu đương, sau này có ba bảo vệ con rồi..."
Nhiệt tình của Quách Thanh Tú lập tức bị dập tắt, cô vẫn đang chuẩn bị nói hết ưu điểm của Tăng Thanh Hải cho ba nghe, đáng tiếc một chữ ông vẫn chưa nghe đã lập tức cự tuyệt.
Cô vẫn còn nhỏ á?
Thôi được, dù sao ba cũng mới về, cô không muốn xảy ra chuyện với ba, ngày sau còn có thời gian để ba hiểu được anh Hải là một người đàn ông có bao nhiêu ưu điểm.
Sáng ngày hôm sau, Quách Hoàng Tùng làm một bữa cơm thịnh soạn.
Có sữa đậu lành tự tay xay, có cháo nếp cẩm nấu nấm tuyết, ăn cùng trứng gà chiên, Quách Thanh Tú ăn rất ngon miệng.
Quách Hoàng Tùng thay một bộ tây trang màu cà phê, rất ra dáng ổn trọng giỏi giang, cũng thật có khí thế của tổng quản lý.
Quách Thanh Tú nhìn lại nhìn, cười nói: "Ba rất có khí thế, nhất định sẽ thành công."
Quách Hoàng Tùng soi gương chỉnh lại cà vạt, "Ăn nhanh nào, ăn xong ba đưa con đi học, sau đó tới trụ sở tập đoàn ST một chuyến."
"Ba, ba cứ lấy công việc làm chủ đi! Con muốn tới chỗ bạn học xem thử trước một chút, lâu rồi không đi học, không biết tình hình thế nào."
Quách Hoàng Tùng gật đầu, ông nhìn qua đồng hồ, thời gian không còn sớm, "Ba đi đây, tự mình cẩn thận nhé, có việc thì gọi điện cho ba."
"Vâng ạ!" Quách Thanh Tú nhìn bóng ba rời đi, trong lòng thật ngọt ngào, cảm giác có gia đình thật tốt.
Quách Thanh Tú đi khỏi tiểu khu không lâu nhưng luôn cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến đáy lòng cô phát hãi.
Quay đầu nhìn lại thì không phát hiện điều gì.
Thình lình đập vào lòng một người, lồng ngực rắn chắc làm khuôn mặt cô đau nhức.
Ngẩng đầu, đối diện với một đôi con ngươi đen sáng lấp lánh, cô hoảng hốt.
"Anh theo dõi tôi làm gì?" Quách Thanh Tú xoa mặt, mang theo chút tức giận trách mắng.
Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh u ám, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Quách Thanh Tú, người phụ nữ này, thật sự không nhớ hắn sao?
Hắn không tin cô thật sự quên hắn rồi.
"Quách Thanh Tú, cô đang giả vờ?"
Quách Thanh Tú lui về sau một bước, mờ mịt nhìn hắn, "Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh. Tuy tôi không rõ vì sao anh lại vào viện thăm tôi, tôi rất xin lỗi, tôi không biết anh."
Ánh mắt Quách Thanh Tú trong suốt, vẻ mặt ung dung, không hề nhìn ra chút dấu viết che giấu nào.
Một loại cảm giác thật bại sâu sắc bao trùm Lâm Việt Thịnh, lòng tự trọng chịu đả kích mạnh mẽ, hắn vươn tay ra nắm lấy quần áo của Quách Thanh Tú, ánh mắt như lửa, tựa như nhìn xuyên cô.
Sao cô có thể như thế? Chuyện gì cô cũng nhớ, nhưng lại quên mất hắn, cô chán ghét hắn như vậy ư?
Quách Thanh Tú dùng một loại ánh mắt xa cách mà chán ghét nhìn thoáng qua, cánh tay ngăn lại bàn tay to của hắn, "Anh làm gì đấy? Cái tên kỳ quái này, tôi không biết anh, vì sao anh cứ quấn lấy tôi, buông ra, nếu không Tăngi gọi người tới."
Lâm Việt Thịnh gian nan rút tay về, hắn lại kích thích rồi! Hắn hận lúc này không thể ôm người con gái này về, sau đó không để cô chạy thoát nữa.
Nhưng hắn không thể, không thể tiếp tục thô bạo giống như trước kia nữa.
Hắn không muốn lại lần nữa đánh mất cô.
Quách Thanh Tú bước nhanh rời khỏi hắn, giống như gặp phải ôn thần gì đó.
Nắm đấm Lâm Việt Thịnh nặng nề đánh vào thân cây, chạc cây đâm thủng lớp da trên tay hắn khiến máu tươi chảy ra ngoài.
"Lê Quyên Quyên, tớ là Quách Thanh Tú, hôm nay tớ quay về trường, cậu đang ở đâu?"
Quách Thanh Tú vừa bước tới gần cổng trường thì ngó đông ngó tây tìm kiếm bóng dáng Lê Quyên Quyên, kết quả lại chẳng thấy gì, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho bạn.
Lê Quyên Quyên đang làm thí nghiệm, vừa nghe lời này liền xoắn lên, "Thanh Tú, cậu điên rồi, sao câu lại quay về."
"Sao thế? Quyên Quyên, cậu không thích tớ quay về sao?" Quách Thanh Tú bước về phía phòng học.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có ánh mắt khác thường của bạn học chiếu về phía cô, có hả hê sung sướng, có coi rẻ khinh thường, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, ở sau lưng cô chỉ trỏ...
Quách Thanh Tú đang bận nghe điện thoại, căn bản không chú ý tới bọn họ đang nói chuyện gì.
"Thanh Tú, cậu đứng ở cổng trường, đợi tớ đợi tớ đó!" Lê Quyên Quyên cúp điện thoại, phóng như bay ra khỏi phòng thí nghiệm.
Quách Thanh Tú ngắt cuộc gọi, lúc này, đã có một đám bạn học vây trước mặt cô.
"Ây, người kia không phải gái bao của khoa XX sao? Sao còn mặt mũi mà tới trường..."
"Đúng thế đúng thế, vì tiền mà bán thân thể của mình, thật sự là làm mất mặt trường học chúng ta, cô ta còn dám quay lại."
Có một bạn học học nữa trực tiếp bước tới, hất một ly nước uống lên mặt cô.
"Quách Thanh Tú, cô thật không biết xấu hổ, vậy mà còn dáng tới làm mất mặt trường đại học S của chúng tôi, nếu tôi là cô thì đã sớm tìm một sợi dây thừng thiết chết mình rồi, mặt mũi đám con gái chúng tôi đều bị cô làm mất sạch."
Đối mặt với ô ngôn uế ngữ của mọi người, Quách Thanh Tú sợ ngây người, "Mọi người, mọi người nói bậy bạ gì đó, tôi không có!"
"Không có? Haha, quả nhiên là da mặt dày thì Việt Thịnh hạ vô địch, chuyện tự mình làm còn quay ra giả vờ như không có gì xảy ra."
"Nhìn cái bộ dạng đáng thương giả bộ trong sáng của cô ta, chắc là làm cho đám đàn ông xem rồi. Thật là đáng tiếc, ài, có phải cô ta người của khoa biểu diễn không, haha, kỹ thuật diễn loại này mà không đi làm nữ chính thì thật đáng tiếc.”
Trong đầu Quách Thanh Tú đột nhiên lóe lên vô số hình ảnh đen trắng, giống như đã từng xuất hiện ở đâu đó rồi, nhưng rốt cuộc là vào lúc nào? Cô muốn tập trung nghĩ cho rõ ràng, nhưng hoàn toàn chẳng nhớ ra, càng nghĩ càng đau đầu.
Lúc này, có một bạn học nữ dứt khoát lấy ra một quả trứng thối ném lên mặt Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú bị đập tới đầu đau não nhức, dưa chuột thối nát, rác rưởi, và cả bình nước đều bị ném tới.
Quách Thanh Tú chỉ cảm thấy trong đầu đau nhức như bị xé rách, cô bụm mặt, từng bước lui về phía sau, cả thế giới như trời rung đất chuyển.
Trong lòng Quách Hoàng Tùng cũng chua xót, "Đứa ngốc, không phải mơ, là ba nợ con, ba có lỗi với con, mấy năm nay khiến con chịu khổ rồi."
"Huhu.... nếu mẹ còn thì tốt làm sao!"
Quách Thanh Tú bổ nhào vào lòng Quách Hoàng Tùng khóc lớn, vừa nghĩ tới mẹ cô liền đau lòng, một lúc sau, cô giãy khỏi lòng Quách Hoàng Tùng, "Ba, chuyện của bác cả ba biết chưa?"
Trên mặt Quách Hoàng Tùng hiện lên một lớp khói mù, "Ừm, ba biết. Ông ấy gieo gió gặt bão, mẹ con... đều là ba sai, người ba có lỗi nhất là con. Thanh Tú, đừng nghĩ nhiều nữa, giờ ba về rồi, sẽ không để con chịu khổ nữa."
Đáy mắt Quách Thanh Tú dâng lên một tầng nước ấm, "Ba, bác cả nói ba lỡ tay giết người... Sau đó phải chạy trốn, có phải như vậy không?"
Cô rất lo lắng hạnh phúc trước mắt này chỉ là một hồi ảo ảnh, chẳng mấy chốc sẽ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát.
Khuôn mặt Quách Hoàng Tùng hơi u ám, nhưng ông mỉm cười rất nhanh, "Thanh Tú, con yên tâm, lần này ba sẽ không đi nữa. Năm đó cũng không phải ba ngộ sát, chỉ vì tránh né kẻ thù cho nên mới rời bỏ mọi người...."
Giọng điệu Quách Hoàng Tùng cố ý tỏ ra thoải mái, năm đó nếu chỉ vì trốn tránh kẻ thù, ông đã dẫn theo vợ và con gái rồi.
Bóng ma đáng sợ kia, còn kinh khủng hơn kẻ thù rất nhiều.
"Ba.... vậy bây giờ kẻ thù kia, hắn không tìm ba nữa ư?" Quách Thanh Tú dò hỏi.
Quách Hoàng Tùng mỉm cười đầy yêu thương, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu Quách Thanh Tú, "Đứa nhỏ ngốc, không cần lo cho ba, nếu ba chưa xử lý xong người kia sẽ không tới tìm con đâu."
Lúc này Quách Thanh Tú mới thoải mái cười, cô cao hứng chạy một vòng trong phòng, miệng hoan hô: "Con có ba rồi, con có ba rồi!"
"Haha, Thanh Tú, nghỉ ngơi cẩn thận một chút nhé, ngày mai ba cùng con đi thăm mẹ!"
"Dạ vâng ạ!" Nhắc tới mẹ, trong lòng Quách Thanh Tú vẫn có chút chua chát, mẹ, nếu mẹ không chết thì tốt biết bao, gia đình ba người chúng ta có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Vì đền bù thua thiệt mười năm nay cho con gái, Quách Hoàng Tùng cố gắng sắm vai người cha tận trách, cố gắng hết sức chăm sóc Quách Thanh Tú, làm đồ ăn mà hồi nhỏ cô thích ăn nhất.
Hai cha con mua hoa tươi và đồ cúng, cùng nhau tới phần mộ của mẹ tế bái.
Quách Thanh Tú quỳ gối trước mộ mẹ, "Mẹ, con cùng ba tới thăm mẹ đây, mẹ thấy không ạ? Ba không vứt bỏ chúng ta, ba chỉ vì tình huống bắt buộc thôi."
Buồn thương trong mắt Quách Hoàng Tùng, kết đặc giống như mây đen chẳng thể tan.
Nếu năm đó không phải một bước đi sai, thì hôm nay sẽ không tạo thành kết cục vợ con ly tán thế này.
Đời người mà, chỉ cần một bước sai thì chẳng ngóc đầu lên được nữa.
Từ nghĩa trang trở về, Quách Hoàng Tùng không nói một lời, không khí yên lặng, Quách Thanh Tú chủ động gợi chuyện, "Ba, sau này ba có tính toán gì không?"
Nét mặt Quách Hoàng Tùng phức tạp nhìn về phía xa, "Ba muốn lấy lại Á Hân, năm đó đưa cho bác cả con quản lý, không ngờ tên khốn này lại đem bán Á Hân đi."
Trong lòng Quách Thanh Tú đột nhiên nhớ tới cái gì dó, trong não chỉ kịp lóe lên sau đó lại biến mất, tập trung suy nghĩ thì chẳng nghĩ ra.
"Á Hân.... Hiện giờ Á Hân đang nằm trong tay ai?"
"Hiện giờ là một công ty con trực thuộc tập đoàn ST, thấy sức khỏe của con cũng ổn rồi, ngày mai ba định đi ứng cử vị trí tổng quản lý của công ty Á Hân coi sao, hy vọng có thể thành công."
"Haha, ba văn võ song toàn, càng già càng dẻo dai, nhất định có thể thành công," Quách Thanh Tú cổ vũ cho ba.
"Còn con? Ba muốn để con tiếp tục hoàn thành việc học, con thấy thế nào? Giờ có ba ở đây, con không cần băn khoăn gì nữa."
Trong lòng Quách Thanh Tú vui vẻ, sảng khoái gật đầu đồng ý, "Được ạ! Con cũng muốn!"
"Thanh Tú!"
Trước cửa lớn của tiểu khu, một tiếc xe Chevrolet màu trắng đang đậu, bóng dáng nho nhã của Tăng Thanh Hải bước nhanh tới.
Nét cười trong mắt Quách Thanh Tú đậm dần lên, cô kích động reo hò, "Anh Hải!"
Tăng Thanh Hải ung dung bước tới, mỉm cười đi về phía trước mặt hai cha con.
Khi ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt Quách Hoàng Tùng lập tức có chút chấn động.
Quách Thanh Tú cười nhắc nhở: "Anh Hải, đây là ba em đó, anh không nhớ sao?"
Tăng Thanh Hải lập tức lễ phép lên tiếng chào, "Chú Quách! Con chào chú! Con tới đây thăm một người bạn thì vừa hay gặp hai người, chưa kịp chuẩn bị gì cả, hôm nào đó con sẽ tự mình tới nhà hỏi thăm chú."
Tăng Thanh Hải nhiệt tình lễ phép, nhưng trên mặt Quách Hoàng Tùng lại chẳng có biểu cảm gì, ông chỉ nhàn nhạt hỏi một câu, "Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ?"
"Haha, tốt lắm ạ! Họ đều rất khỏe!"
"Anh Hải, ba con em về nhà trước đây, anh đi làm việc của mình nhé, lần sau gặp lại!"
"Được! Chú Quách, Thanh Tú, con đi trước, lần sau con tới thăm chú."
Bóng dáng của Tăng Thanh Hải rất nhanh đã đi khỏi tầm mắt,
Quách Thanh Tú nhìn nhìn Quách Hoàng Tùng, có chút lo lắng hỏi: "Ba, hình như ba không thích anh Hải lắm?"
Sao Quách Hoàng Tùng lại không nhìn ra tình cảm của con gái, ông hơi nhíu mày, "Tuổi con còn nhỏ, không cần vội vàng yêu đương, sau này có ba bảo vệ con rồi..."
Nhiệt tình của Quách Thanh Tú lập tức bị dập tắt, cô vẫn đang chuẩn bị nói hết ưu điểm của Tăng Thanh Hải cho ba nghe, đáng tiếc một chữ ông vẫn chưa nghe đã lập tức cự tuyệt.
Cô vẫn còn nhỏ á?
Thôi được, dù sao ba cũng mới về, cô không muốn xảy ra chuyện với ba, ngày sau còn có thời gian để ba hiểu được anh Hải là một người đàn ông có bao nhiêu ưu điểm.
Sáng ngày hôm sau, Quách Hoàng Tùng làm một bữa cơm thịnh soạn.
Có sữa đậu lành tự tay xay, có cháo nếp cẩm nấu nấm tuyết, ăn cùng trứng gà chiên, Quách Thanh Tú ăn rất ngon miệng.
Quách Hoàng Tùng thay một bộ tây trang màu cà phê, rất ra dáng ổn trọng giỏi giang, cũng thật có khí thế của tổng quản lý.
Quách Thanh Tú nhìn lại nhìn, cười nói: "Ba rất có khí thế, nhất định sẽ thành công."
Quách Hoàng Tùng soi gương chỉnh lại cà vạt, "Ăn nhanh nào, ăn xong ba đưa con đi học, sau đó tới trụ sở tập đoàn ST một chuyến."
"Ba, ba cứ lấy công việc làm chủ đi! Con muốn tới chỗ bạn học xem thử trước một chút, lâu rồi không đi học, không biết tình hình thế nào."
Quách Hoàng Tùng gật đầu, ông nhìn qua đồng hồ, thời gian không còn sớm, "Ba đi đây, tự mình cẩn thận nhé, có việc thì gọi điện cho ba."
"Vâng ạ!" Quách Thanh Tú nhìn bóng ba rời đi, trong lòng thật ngọt ngào, cảm giác có gia đình thật tốt.
Quách Thanh Tú đi khỏi tiểu khu không lâu nhưng luôn cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến đáy lòng cô phát hãi.
Quay đầu nhìn lại thì không phát hiện điều gì.
Thình lình đập vào lòng một người, lồng ngực rắn chắc làm khuôn mặt cô đau nhức.
Ngẩng đầu, đối diện với một đôi con ngươi đen sáng lấp lánh, cô hoảng hốt.
"Anh theo dõi tôi làm gì?" Quách Thanh Tú xoa mặt, mang theo chút tức giận trách mắng.
Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh u ám, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Quách Thanh Tú, người phụ nữ này, thật sự không nhớ hắn sao?
Hắn không tin cô thật sự quên hắn rồi.
"Quách Thanh Tú, cô đang giả vờ?"
Quách Thanh Tú lui về sau một bước, mờ mịt nhìn hắn, "Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh. Tuy tôi không rõ vì sao anh lại vào viện thăm tôi, tôi rất xin lỗi, tôi không biết anh."
Ánh mắt Quách Thanh Tú trong suốt, vẻ mặt ung dung, không hề nhìn ra chút dấu viết che giấu nào.
Một loại cảm giác thật bại sâu sắc bao trùm Lâm Việt Thịnh, lòng tự trọng chịu đả kích mạnh mẽ, hắn vươn tay ra nắm lấy quần áo của Quách Thanh Tú, ánh mắt như lửa, tựa như nhìn xuyên cô.
Sao cô có thể như thế? Chuyện gì cô cũng nhớ, nhưng lại quên mất hắn, cô chán ghét hắn như vậy ư?
Quách Thanh Tú dùng một loại ánh mắt xa cách mà chán ghét nhìn thoáng qua, cánh tay ngăn lại bàn tay to của hắn, "Anh làm gì đấy? Cái tên kỳ quái này, tôi không biết anh, vì sao anh cứ quấn lấy tôi, buông ra, nếu không Tăngi gọi người tới."
Lâm Việt Thịnh gian nan rút tay về, hắn lại kích thích rồi! Hắn hận lúc này không thể ôm người con gái này về, sau đó không để cô chạy thoát nữa.
Nhưng hắn không thể, không thể tiếp tục thô bạo giống như trước kia nữa.
Hắn không muốn lại lần nữa đánh mất cô.
Quách Thanh Tú bước nhanh rời khỏi hắn, giống như gặp phải ôn thần gì đó.
Nắm đấm Lâm Việt Thịnh nặng nề đánh vào thân cây, chạc cây đâm thủng lớp da trên tay hắn khiến máu tươi chảy ra ngoài.
"Lê Quyên Quyên, tớ là Quách Thanh Tú, hôm nay tớ quay về trường, cậu đang ở đâu?"
Quách Thanh Tú vừa bước tới gần cổng trường thì ngó đông ngó tây tìm kiếm bóng dáng Lê Quyên Quyên, kết quả lại chẳng thấy gì, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho bạn.
Lê Quyên Quyên đang làm thí nghiệm, vừa nghe lời này liền xoắn lên, "Thanh Tú, cậu điên rồi, sao câu lại quay về."
"Sao thế? Quyên Quyên, cậu không thích tớ quay về sao?" Quách Thanh Tú bước về phía phòng học.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có ánh mắt khác thường của bạn học chiếu về phía cô, có hả hê sung sướng, có coi rẻ khinh thường, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, ở sau lưng cô chỉ trỏ...
Quách Thanh Tú đang bận nghe điện thoại, căn bản không chú ý tới bọn họ đang nói chuyện gì.
"Thanh Tú, cậu đứng ở cổng trường, đợi tớ đợi tớ đó!" Lê Quyên Quyên cúp điện thoại, phóng như bay ra khỏi phòng thí nghiệm.
Quách Thanh Tú ngắt cuộc gọi, lúc này, đã có một đám bạn học vây trước mặt cô.
"Ây, người kia không phải gái bao của khoa XX sao? Sao còn mặt mũi mà tới trường..."
"Đúng thế đúng thế, vì tiền mà bán thân thể của mình, thật sự là làm mất mặt trường học chúng ta, cô ta còn dám quay lại."
Có một bạn học học nữa trực tiếp bước tới, hất một ly nước uống lên mặt cô.
"Quách Thanh Tú, cô thật không biết xấu hổ, vậy mà còn dáng tới làm mất mặt trường đại học S của chúng tôi, nếu tôi là cô thì đã sớm tìm một sợi dây thừng thiết chết mình rồi, mặt mũi đám con gái chúng tôi đều bị cô làm mất sạch."
Đối mặt với ô ngôn uế ngữ của mọi người, Quách Thanh Tú sợ ngây người, "Mọi người, mọi người nói bậy bạ gì đó, tôi không có!"
"Không có? Haha, quả nhiên là da mặt dày thì Việt Thịnh hạ vô địch, chuyện tự mình làm còn quay ra giả vờ như không có gì xảy ra."
"Nhìn cái bộ dạng đáng thương giả bộ trong sáng của cô ta, chắc là làm cho đám đàn ông xem rồi. Thật là đáng tiếc, ài, có phải cô ta người của khoa biểu diễn không, haha, kỹ thuật diễn loại này mà không đi làm nữ chính thì thật đáng tiếc.”
Trong đầu Quách Thanh Tú đột nhiên lóe lên vô số hình ảnh đen trắng, giống như đã từng xuất hiện ở đâu đó rồi, nhưng rốt cuộc là vào lúc nào? Cô muốn tập trung nghĩ cho rõ ràng, nhưng hoàn toàn chẳng nhớ ra, càng nghĩ càng đau đầu.
Lúc này, có một bạn học nữ dứt khoát lấy ra một quả trứng thối ném lên mặt Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú bị đập tới đầu đau não nhức, dưa chuột thối nát, rác rưởi, và cả bình nước đều bị ném tới.
Quách Thanh Tú chỉ cảm thấy trong đầu đau nhức như bị xé rách, cô bụm mặt, từng bước lui về phía sau, cả thế giới như trời rung đất chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.