Chương 58: Sao cô bé này chẳng có tí đầu óc nào vậy
Huyền Cầm
01/05/2021
Quách Tuấn Kiệt thấy Quách Thanh Tú tỉnh lại thì ném chậu nước xuống loảng xoảng một tiếng rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Nói cho bác cả biết, mật khẩu của cái thẻ này là gì? Nói cho bác cả biết rồi thì bác cả sẽ thả con đi...”
Tầng hầm vốn vô cùng ẩm ướt lạnh lẽo, bây giờ Quách Thanh Tú lại ướt sũng cả người, hắt xì một tiếng vang vọng.
“Bác cả à, tiền này không phải của con đâu, chúng ta đến tự thú với cảnh sát đi! Bác cả à, con xin bác cả đấy...”
Quách Tuấn Kiệt tát một cái vào mặt Quách Thanh Tú: “Đồ ngu, đồ ngu này... Lâm Việt Thịnh chỉ coi mày như một món đồ chơi thôi, vậy mà mày còn suy nghĩ thay cho hắn sợ tao cầm tiền bỏ chạy nữa.”
“Nói cho mày biết, Lâm Việt Thịnh hắn vốn cũng không phải thứ tốt lành gì đâu. Hắn hại chết Hoàng Ngân, hại Á Hân phá sản, còn hại tao bị bọn cho vay nặng lãi truy sát. Thế mà mày còn cương quyết bao che cho hắn, Quách Thanh Tú, đầu óc của mày minh mẫn hơn một chút có được không hả...”
Quách Tuấn Kiệt gầm hét lên.
Quách Thanh Tú ăn phải một cú tát này, trên mặt đau rát.
“Bác cả à, con không biết mật khẩu...”
Quách Tuấn Kiệt vô cùng bực bội hét lên: “Sao mày có thể không biết được kia chứ, không biết mật khẩu thì sao lại có thẻ?”
“Bác cả ơi, thẻ này là con trộm được từ trong túi tiền của Lâm Việt Thịnh. Bác cả cũng nói rồi đấy thôi, hắn chẳng qua chỉ là chơi đùa với con một chút thôi, sao có thể cho con được nhiều tiền thế chứ...”
Quách Tuấn Kiệt trầm mặc một lát, ông cầm cầm điện thoại di động lên rồi nhét vào trong tay Quách Thanh Tú, con dao bổ dưa đã có chút rỉ sắt trong tay đang áp sát lên trên bụng của Quách Thanh Tú.
“Nghe này, không phải là bác cả muốn giết mày đâu, chẳng qua là do mày ương bướng quá thôi. Dù sao bác cả không có tiền thì cũng sẽ mất mạng. Bác cả cũng không muốn để con bơ vơ một mình ở lại trên đời này mà chịu khổ, thế nên nếu không lấy được số tiền kia thì trước tiên bác cả sẽ giết mày, sau đó sẽ tự sát theo, dưới suối vàng cũng có thể chăm sóc cho nhau...”
Quách Thanh Tú sụp đổ: “Bác cả à, bác cả đừng có nói bậy như vậy, người chết là hết, làm gì có cái gì mà dưới suối vàng. Bác cả nghe con nói đi, chúng ta đến tự thú với cảnh sát...”
“Bộp!” Quách Tuấn Kiệt lại tát thêm một tai nữa, nhưng Quách Thanh Tú đã hơi nghiêng sang một bên nên lòng bàn tay chỉ sượt nhẹ qua mặt mà thôi.
Quách Tuấn Kiệt quát lên: “Bây giờ mày lập tức gọi điện cho Lâm Việt Thịnh hỏi hắn mật khẩu đi, nếu không thì mày chết chắc rồi.”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa hất vai cúp điện thoại Quách Tuấn Kiệt: “Bác cả à!”
Dao trong tay Quách Tuấn Kiệt cứa lên cái cổ trắng nõn mềm mại của Quách Thanh Tú, trong chốc lát máu tươi ứa ra.
“Nếu mày không muốn chết thì gọi ngay đi...”
Quách Thanh Tú chọn dãy số điện thoại của Lâm Việt Thịnh. Quách Tuấn Kiệt nhấn phím hands-free, sau đó lại dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô.
“Xin chào, tôi là Huỳnh Minh San thư ký của tổng giám đốc Lâm, xin hỏi có chuyện gì?”
“Là, là tôi, Quách Thanh Tú đây!”
“Ồ, cô Quách, chào cô! Bây giờ tổng giám đốc Lâm đang họp, có chuyện gì thì một lúc sau gọi lại có được không ạ?”
Quách Tuấn Kiệt thấp giọng nói: “Để hắn nhận máy!”
Ánh mắt Quách Thanh Tú u oán nhìn Quách Tuấn Kiệt rồi nói tiếp: “Vậy phải làm phiền cô Huỳnh một chút rồi, tôi có việc gấp cần tìm anh ấy.”
“Xin chờ một chút, tôi qua đó hỏi thử...”
Tiếng bước chân của Huỳnh Minh San vang lên: “Tổng giám đốc Lâm, là điện thoại của cô Quách...” Giọng nói rất nhỏ.
Lâm Việt Thịnh bên kia nhận điện thoại nghe rồi bước ra khỏi phòng họp.
“Quách Thanh Tú, em nhớ tôi đến thế à, chỉ mới không về một buổi tối mà đã vội vàng gọi điện thoại đến rồi?”
Trong giọng nói toàn là trêu chọc, cô bé này chưa từng chủ động gọi điện thoại cho hắn lúc sáng sớm như này.
“Ây, Lâm Việt Thịnh...”
Quách Thanh Tú muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt sợ hãi nhìn Quách Tuấn Kiệt. Quách Tuấn Kiệt lại tàn bạo trừng lấy cô một cái, dao trong tay lại kề sát hơn nữa.
“Ây, Lâm Việt Thịnh, tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn hạt dẻ rang. À đúng rồi, cái thẻ vàng kia có thể rút được ba mươi ba tỷ tiền mặt không?”
Trong ánh mắt đục ngầu của Quách Tuấn Kiệt loé lên tia sáng, dao trong tay vẫn không buông lỏng chút nào cả.
“Ba mươi ba tỷ à?” Lâm Việt Thịnh có chút ngạc nhiên: “Em muốn rút ba mươi ba tỷ để làm gì?”
“Ừm, mật khẩu là bao nhiêu?”
Con bé này không phải đầu óc bị chạm mạch rồi đấy chứ, rõ ràng đã nói mật khẩu với cô rồi, sao chớp mắt lại quên ngay thế.
Lâm Việt Thịnh hơi ngẩn ra rồi bỗng lên giọng: “Quách Thanh Tú, không cần mật khẩu đâu, không có giới hạn khoản tiền tối đa, muốn lấy bao nhiêu cũng được cả. Nhưng chỉ có thể tự em đi rút được mà thôi, đây là một loại thẻ VIP.”
Lâm Việt Thịnh nói xong thì Quách Tuấn Kiệt lập tức nhấn tắt điện thoại, sau đấy thu dao lại.
“Nghe này, bây giờ mày đi với tao ra ngân hàng rút tiền, nếu mày dám hô lên nửa tiếng cứu mạng thì bác cả lập tức đâm chết mày...”
Tia sáng trong mắt Quách Tuấn Kiệt vừa hưng phấn cũng vừa xen lẫn vẻ thần kinh.
Sắc mặt của Quách Thanh Tú càng ngày càng tệ, cô chưa bao giờ ngờ rằng Quách Tuấn Kiệt sẽ phát điên thành thế này.
“Bác cả...”
“Có phải mày không muốn đi đúng không?” Quách Tuấn Kiệt lại giơ con dao lên: “Không muốn đi thì bây giờ tao giết mày ngay. Đúng rồi, đừng rút ba mươi tỷ nữa, rút ba trăm tỷ ra đi, không, không, rút luôn ba nghìn tỷ. Dù đã sớm biết nhà họ Lâm có tiền nhưng không ngờ trong một cái thẻ lại không giới hạn mức tối đa, thế thì tốt quá rồi, tao có được hơn ba nghìn tỷ thì có thể trở về là chính mình rồi.”
Quách Tuấn Kiệt hưng phấn tột đỉnh, trong miệng cứ lẩm bẩm không ngừng, tựa như bị thần kinh vậy.
“Bác cả, bác cả cứ trói con thế này thì sao con đi ra ngoài được chứ?”
Quách Tuấn Kiệt mở trói cho cô, cũng đồng thời bảo: “Đừng có mơ đến việc chạy trốn đấy nhé, nếu mày dám chạy trốn thì tao sẽ lập tức đến cổng trường của mày mà nói cho mấy đứa bạn học rằng, Quách Thanh Tú mày đang làm tình nhân của người khác...”
Quách Thanh Tú há hốc miệng, không dám tin mà nhìn Quách Tuấn Kiệt, cô bắt đầu hoài nghi, người này rốt cuộc có phải là bác cả của cô hay không?
“Đi thôi!”
Quách Tuấn Kiệt dùng mũ lười trai màu xám che khuất mặt mình lại, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với Quách Thanh Tú, đi ra từ xưởng xe đạp.
Sau khi ra đầu hẻm rồi quẹo trái thì lập tức thấy được một chi nhánh của ngân hàng Trung Hoa.
Quách Tuấn Kiệt do dự một lát rồi vẫn quyết định mạo hiểm đi ra ngoài với Quách Thanh Tú.
Rất nhanh sau đó hai người đã đến được đại sảnh của ngân hàng.
Quách Thanh Tú đưa thẻ ngân hàng trong tay ra: “Đây là thẻ vàng của tôi, tôi muốn rút tiền...”
Quản lý đại sảnh nhận lấy tấm thẻ trong tay Quách Thanh Tú: “Ồ, mời cô ngồi chờ một lát để tôi đi đối chiếu.”
Quách Thanh Tú gật gật đầu rồi quay sang nhìn Quách Tuấn Kiệt. Quách Tuấn Kiệt chỉ để lộ ra hai con mắt, dao găm giấu ở dưới ống tay áo có hơi gồ lên, cô đưa tay sờ sờ cổ của mình, vẫn còn chút máu ứa ra.
Ba phút sau thì quản lý đại sảnh kia lại đi ra: “Chào cô, thẻ này của cô là thẻ VIP không thiết lập giới hạn mức tối đa, nếu cô muốn rút tiền thì xin mời qua đây với tôi...”
Quách Tuấn Kiệt thấy Quách Thanh Tú được mời đi thì cũng vội vàng đi theo.
Quản lý đại sảnh quay đầu lại nhìn Quách Tuấn Kiệt: “Ông ơi, mời ông ngồi chờ ở bên ngoài...”
Quách Tuấn Kiệt vội vàng giải thích: “Tôi là bác cả của con bé, con bé định rút rất nhiều tiền, tôi sợ con bé cầm...”
Quản lý đại sảnh lễ phép cười ôn hòa cản Quách Tuấn Kiệt lại.
“Xin lỗi ông, chúng tôi có quy định chỉ mỗi người chủ thẻ mới được vào trong phòng VIP này, đây là tôi làm theo quy định. Xin ông yên tâm, cho dù có rút bao nhiêu tiền thì chúng tôi đều sẽ làm theo nguyện vọng của cô ấy, cũng cho cô ấy biện pháp bảo vệ an toàn nhất.”
Quách Tuấn Kiệt trơ mắt nhìn bóng dáng Quách Thanh Tú biến mất ở ngã rẽ của hành lang ngân hàng.
Ông cẩn thận nghĩ lại thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng, không phải Quách Thanh Tú nói tấm thẻ này là lén trộm của Lâm Việt Thịnh sao? Tại sao giờ đã thành người chủ thẻ rồi? Con bé này chắc chắn là đã lừa ông.
Quách Tuấn Kiệt nghĩ thông suốt rồi đang định chạy ra ngoài. Đột nhiên có hai tên bảo vệ lập tức vọt ra giữ Quách Tuấn Kiệt lại.
Quách Tuấn Kiệt hét to giãy giụa: “Các người thả tôi ra, các người làm gì thế?”
Bảo vệ chậm rãi lục soát trên người ông lấy ra một con dao găm đã hoen rỉ: “Ông mang theo hung khí vào ngân hàng, có phải là có hành vi gây rối gì đúng không?”
“Thả tôi ra, tôi không có, đây chỉ là dao mà thôi, cũng đâu phải súng gì đâu, các người không thể bắt giữ tôi như vậy...”
Quách Tuấn Kiệt ra sức giãy giụa, lúc này có một đôi giày da sáng bóng bước từ bên ngoài ngân hàng vào trong. Một bóng người thon dài thẳng tắp, một khuôn mặt khôi ngô kiêu ngạo xuất hiện trong tầm mắt ông.
Lâm Việt Thịnh tháo kính râm đang đeo trên mặt xuống, ánh mắt tối sầm lạnh lẽo đi tới trước mặt Quách Tuấn Kiệt: “Việt Thịnh đàng có đường ông không đi, địa ngục không cửa ông lại xông đến.”
Quách Tuấn Kiệt trợn tròn hai mắt, ông không ngờ Lâm Việt Thịnh lại đến chỗ này.
“Lâm Việt Thịnh, mày dám động vào tao thì Quách Thanh Tú sẽ không tha thứ cho mày đâu.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh tối lại: “Đưa ông ta về!”
Vệ sĩ đi theo phía sau hắn bước thẳng đến trước mặt Quách Tuấn Kiệt, lôi Quách Tuấn Kiệt từ trong tay bảo vệ đi.
Bên trong phòng VIP, Quách Thanh Tú đang thấp thỏm bất an ngồi đó.
Mặc dù nói là đi vào rút tiền nhưng chỗ này chỉ là một phòng trà nghỉ ngơi.
Bên trong ngoại trừ ghế sofa cùng một cái bàn nhỏ ra thì cũng chẳng có nhân viên nào cả.
Một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên, Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Quách Thanh Tú vội vàng đứng lên: “Lâm Việt Thịnh!!”
Lâm Việt Thịnh liếc mắt đã thấy ngay vết thương trên cổ cô bèn nhanh chân đi đến, vươn tay mở cổ áo của cô ra.
“Quách Thanh Tú, em được lắm! Cấm em không được ra ngoài thì em nhất định phải tự mình trốn đi cho bằng được. Em không thể đợi được nữa mà muốn nhanh chóng ôm tiền của tôi chạy đi như thế sao?”
Quách Thanh Tú còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, sốt sắng nhìn Lâm Việt Thịnh: “Xin lỗi, là do bác cả của tôi cần tiền. Anh đừng trách bác ấy, anh giúp tôi báo cảnh sát đi, ông nợ bọn cho vay nặng lãi rất nhiều, ông còn đang bị bọn cho vay nặng lãi truy sát nữa...”
Lâm Việt Thịnh đưa tay véo mũi cô.
“Trở về ngay cho tôi, sau đó thì giải thích cho rõ ràng...”
Sau khi trở về biệt thự thì Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh cưỡng chế dắt đến phòng tắm, sau khi cọ rửa sạch sẽ vết thương rồi lại thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái. Giúp cô bôi thuốc xong, sau đó lại lấy máy sấy tóc cho cô.
“Xin lỗi mà Lâm Việt Thịnh, tôi không ngờ bác cả sẽ trở nên đáng sợ như vậy.”
Lâm Việt Thịnh bất mãn lau lau tóc cho cô: “Sao em lại ngu ngốc như thế chứ, sao lại đi tin tưởng Quách Tuấn Kiệt.”
Quách Thanh Tú co người lại: “Bác bị cảnh sát dẫn đi rồi sao?”
Lâm Việt Thịnh hơi nheo mắt lại. Tóc của Quách Thanh Tú được sấy khô rồi, Lâm Việt Thịnh tắt máy sấy tóc đi.
“Quách Thanh Tú, Quách Tuấn Kiệt làm sao dụ em đến được cái ngõ hẻm kia?”
Quách Thanh Tú không nói chuyện của Lê Hùng Việt ra mà chỉ lạnh nhạt nói: “Mấy ngày này em nhận được tin nhắn kỳ lạ nên sau đấy đến đó xem thử...”
Khóe môi xinh đẹp của Lâm Việt Thịnh lộ ra một tia châm biếm: “Chẳng lẽ em không biết ở đó có một tên điên chuyên cưỡng hiếp phụ nữ sao?”
Quách Thanh Tú xoa cằm: “Không phải là bác cả của em đấy chứ?”
“Tôi thật không thể hiểu nổi sao em có thể đi tin ông ta như vậy. Ông ta là một tên điên phát rồ đã được vài người bị hại xác nhận rồi. Vì thế sau này em cũng đừng có mơ lặp lại chuyện này.”
Lâm Việt Thịnh nói xong thì thả máy sấy tóc xuống rồi ngang ngược đè Quách Thanh Tú xuống giường.
“Nghe này, nghỉ ngơi thật tốt cho tôi, cấm không được bước ra khỏi căn phòng này nửa bước...”
Lâm Việt Thịnh nói xong thì tắt đèn tường trong phòng rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Tối hôm qua Quách Thanh Tú vốn không được ngủ ngon giấc, cộng thêm ban ngày phải chịu đựng sự sợ hãi lớn như thế nên đã nặng nề ngủ thiếp đi.
“Nói cho bác cả biết, mật khẩu của cái thẻ này là gì? Nói cho bác cả biết rồi thì bác cả sẽ thả con đi...”
Tầng hầm vốn vô cùng ẩm ướt lạnh lẽo, bây giờ Quách Thanh Tú lại ướt sũng cả người, hắt xì một tiếng vang vọng.
“Bác cả à, tiền này không phải của con đâu, chúng ta đến tự thú với cảnh sát đi! Bác cả à, con xin bác cả đấy...”
Quách Tuấn Kiệt tát một cái vào mặt Quách Thanh Tú: “Đồ ngu, đồ ngu này... Lâm Việt Thịnh chỉ coi mày như một món đồ chơi thôi, vậy mà mày còn suy nghĩ thay cho hắn sợ tao cầm tiền bỏ chạy nữa.”
“Nói cho mày biết, Lâm Việt Thịnh hắn vốn cũng không phải thứ tốt lành gì đâu. Hắn hại chết Hoàng Ngân, hại Á Hân phá sản, còn hại tao bị bọn cho vay nặng lãi truy sát. Thế mà mày còn cương quyết bao che cho hắn, Quách Thanh Tú, đầu óc của mày minh mẫn hơn một chút có được không hả...”
Quách Tuấn Kiệt gầm hét lên.
Quách Thanh Tú ăn phải một cú tát này, trên mặt đau rát.
“Bác cả à, con không biết mật khẩu...”
Quách Tuấn Kiệt vô cùng bực bội hét lên: “Sao mày có thể không biết được kia chứ, không biết mật khẩu thì sao lại có thẻ?”
“Bác cả ơi, thẻ này là con trộm được từ trong túi tiền của Lâm Việt Thịnh. Bác cả cũng nói rồi đấy thôi, hắn chẳng qua chỉ là chơi đùa với con một chút thôi, sao có thể cho con được nhiều tiền thế chứ...”
Quách Tuấn Kiệt trầm mặc một lát, ông cầm cầm điện thoại di động lên rồi nhét vào trong tay Quách Thanh Tú, con dao bổ dưa đã có chút rỉ sắt trong tay đang áp sát lên trên bụng của Quách Thanh Tú.
“Nghe này, không phải là bác cả muốn giết mày đâu, chẳng qua là do mày ương bướng quá thôi. Dù sao bác cả không có tiền thì cũng sẽ mất mạng. Bác cả cũng không muốn để con bơ vơ một mình ở lại trên đời này mà chịu khổ, thế nên nếu không lấy được số tiền kia thì trước tiên bác cả sẽ giết mày, sau đó sẽ tự sát theo, dưới suối vàng cũng có thể chăm sóc cho nhau...”
Quách Thanh Tú sụp đổ: “Bác cả à, bác cả đừng có nói bậy như vậy, người chết là hết, làm gì có cái gì mà dưới suối vàng. Bác cả nghe con nói đi, chúng ta đến tự thú với cảnh sát...”
“Bộp!” Quách Tuấn Kiệt lại tát thêm một tai nữa, nhưng Quách Thanh Tú đã hơi nghiêng sang một bên nên lòng bàn tay chỉ sượt nhẹ qua mặt mà thôi.
Quách Tuấn Kiệt quát lên: “Bây giờ mày lập tức gọi điện cho Lâm Việt Thịnh hỏi hắn mật khẩu đi, nếu không thì mày chết chắc rồi.”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa hất vai cúp điện thoại Quách Tuấn Kiệt: “Bác cả à!”
Dao trong tay Quách Tuấn Kiệt cứa lên cái cổ trắng nõn mềm mại của Quách Thanh Tú, trong chốc lát máu tươi ứa ra.
“Nếu mày không muốn chết thì gọi ngay đi...”
Quách Thanh Tú chọn dãy số điện thoại của Lâm Việt Thịnh. Quách Tuấn Kiệt nhấn phím hands-free, sau đó lại dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô.
“Xin chào, tôi là Huỳnh Minh San thư ký của tổng giám đốc Lâm, xin hỏi có chuyện gì?”
“Là, là tôi, Quách Thanh Tú đây!”
“Ồ, cô Quách, chào cô! Bây giờ tổng giám đốc Lâm đang họp, có chuyện gì thì một lúc sau gọi lại có được không ạ?”
Quách Tuấn Kiệt thấp giọng nói: “Để hắn nhận máy!”
Ánh mắt Quách Thanh Tú u oán nhìn Quách Tuấn Kiệt rồi nói tiếp: “Vậy phải làm phiền cô Huỳnh một chút rồi, tôi có việc gấp cần tìm anh ấy.”
“Xin chờ một chút, tôi qua đó hỏi thử...”
Tiếng bước chân của Huỳnh Minh San vang lên: “Tổng giám đốc Lâm, là điện thoại của cô Quách...” Giọng nói rất nhỏ.
Lâm Việt Thịnh bên kia nhận điện thoại nghe rồi bước ra khỏi phòng họp.
“Quách Thanh Tú, em nhớ tôi đến thế à, chỉ mới không về một buổi tối mà đã vội vàng gọi điện thoại đến rồi?”
Trong giọng nói toàn là trêu chọc, cô bé này chưa từng chủ động gọi điện thoại cho hắn lúc sáng sớm như này.
“Ây, Lâm Việt Thịnh...”
Quách Thanh Tú muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt sợ hãi nhìn Quách Tuấn Kiệt. Quách Tuấn Kiệt lại tàn bạo trừng lấy cô một cái, dao trong tay lại kề sát hơn nữa.
“Ây, Lâm Việt Thịnh, tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn hạt dẻ rang. À đúng rồi, cái thẻ vàng kia có thể rút được ba mươi ba tỷ tiền mặt không?”
Trong ánh mắt đục ngầu của Quách Tuấn Kiệt loé lên tia sáng, dao trong tay vẫn không buông lỏng chút nào cả.
“Ba mươi ba tỷ à?” Lâm Việt Thịnh có chút ngạc nhiên: “Em muốn rút ba mươi ba tỷ để làm gì?”
“Ừm, mật khẩu là bao nhiêu?”
Con bé này không phải đầu óc bị chạm mạch rồi đấy chứ, rõ ràng đã nói mật khẩu với cô rồi, sao chớp mắt lại quên ngay thế.
Lâm Việt Thịnh hơi ngẩn ra rồi bỗng lên giọng: “Quách Thanh Tú, không cần mật khẩu đâu, không có giới hạn khoản tiền tối đa, muốn lấy bao nhiêu cũng được cả. Nhưng chỉ có thể tự em đi rút được mà thôi, đây là một loại thẻ VIP.”
Lâm Việt Thịnh nói xong thì Quách Tuấn Kiệt lập tức nhấn tắt điện thoại, sau đấy thu dao lại.
“Nghe này, bây giờ mày đi với tao ra ngân hàng rút tiền, nếu mày dám hô lên nửa tiếng cứu mạng thì bác cả lập tức đâm chết mày...”
Tia sáng trong mắt Quách Tuấn Kiệt vừa hưng phấn cũng vừa xen lẫn vẻ thần kinh.
Sắc mặt của Quách Thanh Tú càng ngày càng tệ, cô chưa bao giờ ngờ rằng Quách Tuấn Kiệt sẽ phát điên thành thế này.
“Bác cả...”
“Có phải mày không muốn đi đúng không?” Quách Tuấn Kiệt lại giơ con dao lên: “Không muốn đi thì bây giờ tao giết mày ngay. Đúng rồi, đừng rút ba mươi tỷ nữa, rút ba trăm tỷ ra đi, không, không, rút luôn ba nghìn tỷ. Dù đã sớm biết nhà họ Lâm có tiền nhưng không ngờ trong một cái thẻ lại không giới hạn mức tối đa, thế thì tốt quá rồi, tao có được hơn ba nghìn tỷ thì có thể trở về là chính mình rồi.”
Quách Tuấn Kiệt hưng phấn tột đỉnh, trong miệng cứ lẩm bẩm không ngừng, tựa như bị thần kinh vậy.
“Bác cả, bác cả cứ trói con thế này thì sao con đi ra ngoài được chứ?”
Quách Tuấn Kiệt mở trói cho cô, cũng đồng thời bảo: “Đừng có mơ đến việc chạy trốn đấy nhé, nếu mày dám chạy trốn thì tao sẽ lập tức đến cổng trường của mày mà nói cho mấy đứa bạn học rằng, Quách Thanh Tú mày đang làm tình nhân của người khác...”
Quách Thanh Tú há hốc miệng, không dám tin mà nhìn Quách Tuấn Kiệt, cô bắt đầu hoài nghi, người này rốt cuộc có phải là bác cả của cô hay không?
“Đi thôi!”
Quách Tuấn Kiệt dùng mũ lười trai màu xám che khuất mặt mình lại, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với Quách Thanh Tú, đi ra từ xưởng xe đạp.
Sau khi ra đầu hẻm rồi quẹo trái thì lập tức thấy được một chi nhánh của ngân hàng Trung Hoa.
Quách Tuấn Kiệt do dự một lát rồi vẫn quyết định mạo hiểm đi ra ngoài với Quách Thanh Tú.
Rất nhanh sau đó hai người đã đến được đại sảnh của ngân hàng.
Quách Thanh Tú đưa thẻ ngân hàng trong tay ra: “Đây là thẻ vàng của tôi, tôi muốn rút tiền...”
Quản lý đại sảnh nhận lấy tấm thẻ trong tay Quách Thanh Tú: “Ồ, mời cô ngồi chờ một lát để tôi đi đối chiếu.”
Quách Thanh Tú gật gật đầu rồi quay sang nhìn Quách Tuấn Kiệt. Quách Tuấn Kiệt chỉ để lộ ra hai con mắt, dao găm giấu ở dưới ống tay áo có hơi gồ lên, cô đưa tay sờ sờ cổ của mình, vẫn còn chút máu ứa ra.
Ba phút sau thì quản lý đại sảnh kia lại đi ra: “Chào cô, thẻ này của cô là thẻ VIP không thiết lập giới hạn mức tối đa, nếu cô muốn rút tiền thì xin mời qua đây với tôi...”
Quách Tuấn Kiệt thấy Quách Thanh Tú được mời đi thì cũng vội vàng đi theo.
Quản lý đại sảnh quay đầu lại nhìn Quách Tuấn Kiệt: “Ông ơi, mời ông ngồi chờ ở bên ngoài...”
Quách Tuấn Kiệt vội vàng giải thích: “Tôi là bác cả của con bé, con bé định rút rất nhiều tiền, tôi sợ con bé cầm...”
Quản lý đại sảnh lễ phép cười ôn hòa cản Quách Tuấn Kiệt lại.
“Xin lỗi ông, chúng tôi có quy định chỉ mỗi người chủ thẻ mới được vào trong phòng VIP này, đây là tôi làm theo quy định. Xin ông yên tâm, cho dù có rút bao nhiêu tiền thì chúng tôi đều sẽ làm theo nguyện vọng của cô ấy, cũng cho cô ấy biện pháp bảo vệ an toàn nhất.”
Quách Tuấn Kiệt trơ mắt nhìn bóng dáng Quách Thanh Tú biến mất ở ngã rẽ của hành lang ngân hàng.
Ông cẩn thận nghĩ lại thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng, không phải Quách Thanh Tú nói tấm thẻ này là lén trộm của Lâm Việt Thịnh sao? Tại sao giờ đã thành người chủ thẻ rồi? Con bé này chắc chắn là đã lừa ông.
Quách Tuấn Kiệt nghĩ thông suốt rồi đang định chạy ra ngoài. Đột nhiên có hai tên bảo vệ lập tức vọt ra giữ Quách Tuấn Kiệt lại.
Quách Tuấn Kiệt hét to giãy giụa: “Các người thả tôi ra, các người làm gì thế?”
Bảo vệ chậm rãi lục soát trên người ông lấy ra một con dao găm đã hoen rỉ: “Ông mang theo hung khí vào ngân hàng, có phải là có hành vi gây rối gì đúng không?”
“Thả tôi ra, tôi không có, đây chỉ là dao mà thôi, cũng đâu phải súng gì đâu, các người không thể bắt giữ tôi như vậy...”
Quách Tuấn Kiệt ra sức giãy giụa, lúc này có một đôi giày da sáng bóng bước từ bên ngoài ngân hàng vào trong. Một bóng người thon dài thẳng tắp, một khuôn mặt khôi ngô kiêu ngạo xuất hiện trong tầm mắt ông.
Lâm Việt Thịnh tháo kính râm đang đeo trên mặt xuống, ánh mắt tối sầm lạnh lẽo đi tới trước mặt Quách Tuấn Kiệt: “Việt Thịnh đàng có đường ông không đi, địa ngục không cửa ông lại xông đến.”
Quách Tuấn Kiệt trợn tròn hai mắt, ông không ngờ Lâm Việt Thịnh lại đến chỗ này.
“Lâm Việt Thịnh, mày dám động vào tao thì Quách Thanh Tú sẽ không tha thứ cho mày đâu.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh tối lại: “Đưa ông ta về!”
Vệ sĩ đi theo phía sau hắn bước thẳng đến trước mặt Quách Tuấn Kiệt, lôi Quách Tuấn Kiệt từ trong tay bảo vệ đi.
Bên trong phòng VIP, Quách Thanh Tú đang thấp thỏm bất an ngồi đó.
Mặc dù nói là đi vào rút tiền nhưng chỗ này chỉ là một phòng trà nghỉ ngơi.
Bên trong ngoại trừ ghế sofa cùng một cái bàn nhỏ ra thì cũng chẳng có nhân viên nào cả.
Một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên, Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Quách Thanh Tú vội vàng đứng lên: “Lâm Việt Thịnh!!”
Lâm Việt Thịnh liếc mắt đã thấy ngay vết thương trên cổ cô bèn nhanh chân đi đến, vươn tay mở cổ áo của cô ra.
“Quách Thanh Tú, em được lắm! Cấm em không được ra ngoài thì em nhất định phải tự mình trốn đi cho bằng được. Em không thể đợi được nữa mà muốn nhanh chóng ôm tiền của tôi chạy đi như thế sao?”
Quách Thanh Tú còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, sốt sắng nhìn Lâm Việt Thịnh: “Xin lỗi, là do bác cả của tôi cần tiền. Anh đừng trách bác ấy, anh giúp tôi báo cảnh sát đi, ông nợ bọn cho vay nặng lãi rất nhiều, ông còn đang bị bọn cho vay nặng lãi truy sát nữa...”
Lâm Việt Thịnh đưa tay véo mũi cô.
“Trở về ngay cho tôi, sau đó thì giải thích cho rõ ràng...”
Sau khi trở về biệt thự thì Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh cưỡng chế dắt đến phòng tắm, sau khi cọ rửa sạch sẽ vết thương rồi lại thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái. Giúp cô bôi thuốc xong, sau đó lại lấy máy sấy tóc cho cô.
“Xin lỗi mà Lâm Việt Thịnh, tôi không ngờ bác cả sẽ trở nên đáng sợ như vậy.”
Lâm Việt Thịnh bất mãn lau lau tóc cho cô: “Sao em lại ngu ngốc như thế chứ, sao lại đi tin tưởng Quách Tuấn Kiệt.”
Quách Thanh Tú co người lại: “Bác bị cảnh sát dẫn đi rồi sao?”
Lâm Việt Thịnh hơi nheo mắt lại. Tóc của Quách Thanh Tú được sấy khô rồi, Lâm Việt Thịnh tắt máy sấy tóc đi.
“Quách Thanh Tú, Quách Tuấn Kiệt làm sao dụ em đến được cái ngõ hẻm kia?”
Quách Thanh Tú không nói chuyện của Lê Hùng Việt ra mà chỉ lạnh nhạt nói: “Mấy ngày này em nhận được tin nhắn kỳ lạ nên sau đấy đến đó xem thử...”
Khóe môi xinh đẹp của Lâm Việt Thịnh lộ ra một tia châm biếm: “Chẳng lẽ em không biết ở đó có một tên điên chuyên cưỡng hiếp phụ nữ sao?”
Quách Thanh Tú xoa cằm: “Không phải là bác cả của em đấy chứ?”
“Tôi thật không thể hiểu nổi sao em có thể đi tin ông ta như vậy. Ông ta là một tên điên phát rồ đã được vài người bị hại xác nhận rồi. Vì thế sau này em cũng đừng có mơ lặp lại chuyện này.”
Lâm Việt Thịnh nói xong thì thả máy sấy tóc xuống rồi ngang ngược đè Quách Thanh Tú xuống giường.
“Nghe này, nghỉ ngơi thật tốt cho tôi, cấm không được bước ra khỏi căn phòng này nửa bước...”
Lâm Việt Thịnh nói xong thì tắt đèn tường trong phòng rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Tối hôm qua Quách Thanh Tú vốn không được ngủ ngon giấc, cộng thêm ban ngày phải chịu đựng sự sợ hãi lớn như thế nên đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.