Chương 41: Bác Sĩ Trần.
Jini Ngọc
04/01/2021
"Bác sĩ làm phẫu thuật cho mẹ cậu năm đó, bây giờ ông ta đã về nước rồi!"
Nghe giọng Tuyết Linh gấp rút truyền bên tai, Lộ Khiết bật người dậy, biểu cảm kinh ngạc không khác gì Tuyết Linh mới nghe lúc đầu:
"Cậu nói sao? Được rồi! Mình sẽ qua chỗ cậu ngay." Lộ Khiết gấp gáp, đứng dậy. Cô hối hả chạy ra khỏi phòng rồi trở về phòng ngủ chính của mình.
....
Thay đồ xong, Lộ Khiết liền rời khỏi Cảnh Hoàng Viện và lái xe thẳng đến nhà của Tuyết Linh. Trên đường đi, cô không khỏi bàng hoàng, xốt xắn, rốt cuộc thì sự việc được chôn dấu bao lâu nay sắp được phơi bày.
Đạp phanh xe dừng trước con hẻm, Lộ Khiết nhìn thấy Tuyết Linh đứng sát lề đường, tay thì nhìn đồng hồ, cử chỉ như đang chờ đợi cô. Lộ Khiết mở cửa xe bước ra ngoài, khuôn mặt vô cùng tập trung nhìn Tuyết Linh, nói:"Linh Linh, Chuyện là thế nào?"
"Ông ta mới về nước cách nay cũng chỉ được vài ngày nên mình không xác định được địa chỉ của ông ta."
"Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu?"
"Nghe Tiểu Vũ nói, ông ta hiện giờ đang ở bệnh viện."
"Mình sẽ tới gặp ông ta." Lộ Khiết nói xong, nhanh nhẹn quay người bước đi. Thấy thế, Tuyết Linh liền lên tiếng:"Để mình đi cùng cậu!"
"Không cần đâu, không phải hôm nay cậu có buổi huấn luyện quan trọng sao?"
"Mình có thể gác lại, mình không yên tâm để cậu đi một mình." Tuyết Linh nhíu mày nói.
Tính Lộ Khiết trước giờ luôn luôn thẳng thẳng, nói chuyện thường đi thẳng vào vấn đề chính. Nhìn dáng vẻ hấp tấp như vậy của Lộ Khiết, Tuyết Linh chỉ sợ nhất thời kích động, cô ấy không kiểm soát nổi bản thân mà nói ra những điều lung tung thì sẽ không hay cho lắm. Đặc biệt, là việc này liên quan đến mẹ cô, liên quan đến vấn đề mà Lộ Khiết đã từ bỏ những gì mà mình mơ ước để đâm đầu vào tìm hiểu suốt mấy năm nay.
Lộ Khiết hiểu ý của Tuyết Linh, cô lắc nhẹ đầu:"Không cần phải lo. Mình biết phải làm gì mà!"
Cô đã nói vậy thì Tuyết Linh ắt hẳn đã yên tâm được vài phần nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, cô nhìn Lộ Khiết cất tiếng nói:
"Để mình gọi cho Tiểu Vũ ở đó chờ cậu."
"Không cần đâu, chuyện của mình thì tự mình giải quyết sẽ tốt hơn." Nói xong, Lộ Khiết bước lên xe rồi lái đi ngay.
...
Bệnh viện Liên Hoa...
Lộ Khiết bước vào bệnh viện, liền chạy đến khoa ngoại thần kinh, bắt gặp Tiểu Vũ đang đứng ở quầy tiếp tân, cậu ấy đang nghiêm túc nói chuyện với một số nhân viên y tá khác, Lộ Khiết dừng lại thở lấy hơi rồi chậm rãi bước tới bên cậu.
Tiểu Vũ nhìn Lộ Khiết đi tới, cậu nở nụ cười rạng rỡ, chào đoán người đặc biệt:"Bác sĩ Lộ!"
Lộ Khiết bỏ qua những lời chào hỏi của Tiểu Vũ và mọi người ở đó mà gấp gáp hỏi Tiểu Vũ:
"Tiểu Vũ, vị bác sĩ mới về nước, ông ta đang ở đâu?"
"Họ đang họp ở giảng đường chính." Tiểu Vũ chớp chớp mắt nhìn cô, nhanh nhẹn trả lời. Cậu cũng cảm thấy lạ, làm việc với cô cũng đã gần hai, ba năm rồi. Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ thấy cô có phản ứng như vậy. Chẳng lẽ, mọi chuyện có liên quan tới vị bác sĩ mới về nước kia sao?
Tiểu Vũ giang mày, chăm chú suy nghĩ không để ý Lộ Khiết đã rời khỏi đó từ lúc nào, cậu ngó đông ngó tây rồi nhìn mọi người, nhưng ánh mắt cậu chỉ muốn hỏi một cô gái:
"Chị ấy đi đâu rồi?"
"Đi về hướng đó!" Người nhân viên nữ cất giọng trong trẻo, chỉ tay về phía dãy phòng làm việc của các bác sĩ cấp cao.
.....
Lộ Khiết được sự chỉ dẫn của một số người đồng nghiệp cũ mà biết được văn phòng hiện giờ của ông ta. Cô mở cửa phòng làm việc ra rồi đi tới bàn trà và ngồi xuống, nhìn xung quanh căn phòng, nó khá lạ, ở đây đã lâu rồi mà cô vẫn chưa biết tới nơi này. Chắn hẳn rằng, giám đốc bệnh viện của cô đã giữ nguyên chỗ làm cũng như chức vụ của ông ta trong khoảng thời gian ông ta ở nước ngoài.
Vốn dĩ, cô rất nôn nóng gặp ông ta để biết được sự tình, nhưng bản tính lịch sự vẫn nằm trong người Lộ Khiết nên cô không xông thẳng vào giảng đường mà ngay ngắn ngồi yên ở đây để chờ đợi.
...
Phía giảng đường...
Trên bụt giảng lớn, hai người đàn ông đứng trước màn hình máy chiếu lớn, bắt tay với nhau.
Phía dưới là những cổ đông lớn cùng đầu tư cho bệnh viện này, họ đều hướng mắt lên bụt giảng mà vỗ tay cuồng nhiệt.
"Cảm ơn giám đốc rất nhiều!" Người đàn ông này cất tiếng nhìn giám đốc khẽ khàng cất tiếng.
"Không có việc gì, anh là người đã góp không ít công sức trong việc gây dựng một Liên Hoa vững mạnh như ngày nay mà vả lại, anh có công lớn như vậy mà lại từ chối thăng chức. Bác sĩ Trần anh đúng là người vừa có tài vừa có đức. Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng!" Vị giám đốc miệng cười tươi như hoa, nhìn bác sĩ Trần với vẻ mặt lịch sự đáp lại.
Ở trong tình thế này, cho dù có ghét hay tôn trọng đối phương thì ở trước mặt những cổ đông lớn thế này thì tốt nhất không nên bày rõ quá bản chất của bản thân.
...
Cuộc họp kết thúc, sau một buổi tiệc nhỏ nhiệt liệt chào đón bác sĩ Trần trở lại bệnh viện một cách nghiêm túc và lịch sự, cuối cùng thì ông ta cũng trở về phòng.
Nghe người nhân viên y tá nói, ở trong văn phòng của ông có người đang chờ. Mày ông khẽ nhíu lại, rồi nhanh nhẹn rảo bước đi về phía phòng.
Mở cánh cửa ra thì bác sĩ Trần nhìn thấy một người con gái trông có vẻ rất quen mặt nhưng không biết là đã từng gặp ở đâu rồi! Ông cũng không quan tâm lắm, liền đi tới cau mày, nheo mắt nhìn cô nói:"Cô là ai? Tìm tôi có việc gì không?"
Lộ Khiết ngẩng mặt lên nhìn bác sĩ Trần, rồi đứng dậy:"Chào ông, tôi là Lộ Khiết. Tôi có chuyện muốn nói với ông."
Bác sĩ Trần nghe lời đề nghị của cô xong, ông liền đắng đo suy nghĩ, mình chưa gặp cô gái này lần nào thì lấy đâu ra chuyện để mà nói? Tuy ông ta nghĩ như vậy, mặc dù không muốn bị người khác làm phiền nhưng để giữ cương vị là một bác sĩ trung thực, nhân từ, ông ta không thể từ chối cô được.
Ông ta mỉm cười đưa tay mời cô ngồi rồi mình cũng ngồi xuống, ông ta vẫn không đáp lời cô ngay mà liền cầm ấm trà rồi lần lượt đổ vào từng ly. Xong xuôi, ông ta đặt ly trà nóng trước mặt cô, mỉm cười cất tiếng nói:"Vị tiểu thư này, không biết cô tìm tôi là có việc gì muốn nói. Nếu liên quan tới vấn đề bệnh tật thì Trần Mã Lương tôi tình nguyện và gắng sức giúp đỡ."
Lộ Khiết mím môi, nhìn ông ta với vẻ mặt bỡ ngỡ. Ông ta quên cô rồi sao? Chẳng phải mấy năm về trước chính ông là chính là người đã hung hăng mắng chửi cô vì cô kích động trong cái chết của mẹ mình sao? Nhưng bây giờ lại tỏ ra vẻ hiền lành, tôn trọng như vậy có phải là quá kỳ lạ không?
Lộ Khiết cố kìm cảm xúc trong lòng mình lại, nhìn Trần Mã Lương trầm giọng nói:
"Bảy năm trước ông từng đảm nhận mổ chính cho một bệnh nhân, có tên là Diệp Tú Chi. Tôi muốn biết rõ những thông tin về ca phẫu thuật đó bởi vì tôi không tìm ra bất cứ một chi tiết nào từ cơ sở lưu trữ ở bệnh viện, cả đoạn video ghi hình ca phẫu thuật lẫn hồ sơ bệnh án, ông có thể giải thích cho tôi không?"
Cái tên Diệp Tú Chi như đánh thẳng vào trí óc của Trần Mã Lương, ông ta nghe cô nói xong thì vắt óc ra suy nghĩ. Được một hồi, bỗng nhiên ông ta nhíu chặt mày lại, cảm xúc vô cùng hoảng loạn nhưng lại cố kìm lại:"Cô ta là ai mà biết tới Diệp Tú Chi?"
"Bác sĩ Trần!" Lộ Khiết chờ đợi ông ta suy nghĩ khá lâu, cô mất kiên nhẫn nên mới lên tiếng gọi tên ông ta.
Bác sĩ Trần mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Tú Chi từng là nỗi sai lầm lớn nhất đời ông ta nên đâu dễ gì mà nói ra, ông ta chép miệng lắc đầu ngao ngán:"Tôi cũng thật muốn giúp cô nhưng cô nghĩ xem, tôi làm trong nghề này cũng đã được ba mươi mấy năm, một ngày không biết đảm nhận bao nhiêu bệnh nhân. Thật sự, người mà cô nhắc tới, tôi không nhớ rõ. Vả lại thời gian cũng đã lâu lắm rồi, bên phía phòng hành chính chắc họ làm mất đâu đấy rồi!"
Làm mất? Ông xem Lộ Khiết là kẻ ngu chắc, thông tin từ bệnh nhân dù bất kể năm tháng nào cũng được bảo mật rất cẩn thận và phải nguyên vẹn. Lúc trước, cô mới vào làm cũng chưa có đủ năng lực để xem xét phòng hành chính phải nhờ mối quan hệ từ bác sĩ Minh. Nhưng đến khi vào được thì hệ thống quản lí bệnh án của mẹ cô đã bị hủy hoàn toàn.
Lộ Khiết đột nhiên cười nhẹ:"Bác sĩ Trần! Ông thật sự không nhớ ra tôi là ai sao?" Cô thở hắt một cái rồi cầm túi sách đứng lên, nhìn thẳng vào mặt ông ta mà nói:"Tôi cũng là một bác sĩ trong khoa này, mọi thông tin về mẹ tôi, tôi đã sớm tìm hiểu rất kỹ, cái chuyện mà phòng hành chính làm mất thông tin bệnh nhân ấy ông nên đem đi lừa người khác thì hơn!"
Nói xong, Lộ Khiết lạnh nhạt bước đi, được nửa chừng cô đột ngột dừng chân lại rồi quay đầu nhìn ông ta:"Còn nữa, đừng tưởng tôi không biết chuyện gì, ông cứ mặc nhiên khẳng định mình không làm gì trong lần đó thì tùy ông. Ông không nói cũng không sao. Nhưng nói cho ông biết, tôi nhất định sẽ tìm ra mọi việc."
"Rầm!" Tiếng dập cửa vang lên một tiếng không quá lớn. Dù gì, ông ta cũng là người lớn tuổi hơn cô vì vậy cô cũng không thể hành động quá lỗ mãn được.
Sau khi Lộ Khiết đã rời khỏi, bác sĩ Trần tay run run lau sạch mồ hôi trên trán, miệng lẩm bẩm nói không dõng dạc được:
"Vừa nãy, cô ta...cô ta nói gì vậy? Mẹ...mẹ cô ta là Diệp Tú Chi sao?"
Bác sĩ Trần đã làm gì mà khiến cho ông ta lo lắng tới như vậy? Thảo nào, khi nhìn cô ông ta lại có cảm giác quen quen tới như vậy, thì ra cô là nữ sinh của bảy năm trước, vì không làm chủ được mình mà cô đã túm lấy tay áo ông ta rồi cầu xin ông ta tiếng lớn, tiếng nhỏ rằng hãy cứu lấy mẹ. Lúc ấy, ông ta với cương vị là một bác sĩ, đáng lẽ ra nên đưa lời an ủi cô, động viên cô nhiều hơn. Nhưng ông ta không làm vậy, thậm chí ông ta còn hất hủi cô, rồi lớn tiếng mắng cô. Như vậy mà ông ta lại có thể được mọi người tôn trọng như bây giờ sao?
Bác sĩ Trần hít thở lấy hơi rồi lấy điện thoại ra, ông ta gọi cho một người ở trong bệnh viện. Trong vài giây, đầu giây bên kia liền cất ra tiếng nói:
"Anh Lương! Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn hỏi cậu, trong bệnh viện Liên Hoa, ở khoa chúng ta đã từng có một bác sĩ nào tên Lộ Khiết chưa?" Trần Mã Lương nhíu mày hỏi, mặc dù ông ta đã biết trước câu trả lời là có.
"Ừm...có, cô ấy từng là trưởng khoa ngoại thần kinh, nhưng vài tháng trước đã xin nghỉ rồi!"
"Vậy cô ta ở đây làm được bao lâu rồi!"
Vị bác sĩ kia, cũng không thắc mắc gì về những câu hỏi bất bình thường của Trần Mã Lương, hỏi gì thì anh ta trả lời nấy.
Nghe Trần Mã Lương hỏi, vị bác sĩ kia im lặng một hồi để suy nghĩ, ước tính xem cô đã làm được bao lâu rồi. Vì khoảng thời gian, cô làm việc ở đây khá ngắn nên mọi người đều nhớ rất kỹ, anh ta cất giọng trả lời Trần Mã Lương:
"À...ừm, được hai năm rồi!"
Sau khi đã hỏi những câu hỏi muốn biết, Trần Mã Lương liền cúp máy, rồi thở nhẹ, trong lòng giảm đi vài phần lo lắng về bản thân.
Lộ Khiết đã ở bệnh viện lâu như vậy mà cô vẫn chưa tìm ra được gì xem ra năm xưa ông ta đã tiêu hủy tất cả và sạch sẽ. Nhưng mà, đâu ai biết trước được chuyện tương lai, Lộ Khiết đã khẳng định chắc chắn như vậy thì ắt hẳn cô ấy sẽ tìm ra cho được. Cho nên ông ta phải nghĩ cách để sớm làm tan đi nỗi lo lắng trong lòng của mình thì sẽ tốt hơn.
Hai mắt ông ta liền lóe sáng lên:"Phải rồi, là người con trai năm đó, thế lực của cậu ta hiện giờ rất lớn. Mình có thể nhờ cậu ta giúp đỡ."
Nghe giọng Tuyết Linh gấp rút truyền bên tai, Lộ Khiết bật người dậy, biểu cảm kinh ngạc không khác gì Tuyết Linh mới nghe lúc đầu:
"Cậu nói sao? Được rồi! Mình sẽ qua chỗ cậu ngay." Lộ Khiết gấp gáp, đứng dậy. Cô hối hả chạy ra khỏi phòng rồi trở về phòng ngủ chính của mình.
....
Thay đồ xong, Lộ Khiết liền rời khỏi Cảnh Hoàng Viện và lái xe thẳng đến nhà của Tuyết Linh. Trên đường đi, cô không khỏi bàng hoàng, xốt xắn, rốt cuộc thì sự việc được chôn dấu bao lâu nay sắp được phơi bày.
Đạp phanh xe dừng trước con hẻm, Lộ Khiết nhìn thấy Tuyết Linh đứng sát lề đường, tay thì nhìn đồng hồ, cử chỉ như đang chờ đợi cô. Lộ Khiết mở cửa xe bước ra ngoài, khuôn mặt vô cùng tập trung nhìn Tuyết Linh, nói:"Linh Linh, Chuyện là thế nào?"
"Ông ta mới về nước cách nay cũng chỉ được vài ngày nên mình không xác định được địa chỉ của ông ta."
"Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu?"
"Nghe Tiểu Vũ nói, ông ta hiện giờ đang ở bệnh viện."
"Mình sẽ tới gặp ông ta." Lộ Khiết nói xong, nhanh nhẹn quay người bước đi. Thấy thế, Tuyết Linh liền lên tiếng:"Để mình đi cùng cậu!"
"Không cần đâu, không phải hôm nay cậu có buổi huấn luyện quan trọng sao?"
"Mình có thể gác lại, mình không yên tâm để cậu đi một mình." Tuyết Linh nhíu mày nói.
Tính Lộ Khiết trước giờ luôn luôn thẳng thẳng, nói chuyện thường đi thẳng vào vấn đề chính. Nhìn dáng vẻ hấp tấp như vậy của Lộ Khiết, Tuyết Linh chỉ sợ nhất thời kích động, cô ấy không kiểm soát nổi bản thân mà nói ra những điều lung tung thì sẽ không hay cho lắm. Đặc biệt, là việc này liên quan đến mẹ cô, liên quan đến vấn đề mà Lộ Khiết đã từ bỏ những gì mà mình mơ ước để đâm đầu vào tìm hiểu suốt mấy năm nay.
Lộ Khiết hiểu ý của Tuyết Linh, cô lắc nhẹ đầu:"Không cần phải lo. Mình biết phải làm gì mà!"
Cô đã nói vậy thì Tuyết Linh ắt hẳn đã yên tâm được vài phần nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, cô nhìn Lộ Khiết cất tiếng nói:
"Để mình gọi cho Tiểu Vũ ở đó chờ cậu."
"Không cần đâu, chuyện của mình thì tự mình giải quyết sẽ tốt hơn." Nói xong, Lộ Khiết bước lên xe rồi lái đi ngay.
...
Bệnh viện Liên Hoa...
Lộ Khiết bước vào bệnh viện, liền chạy đến khoa ngoại thần kinh, bắt gặp Tiểu Vũ đang đứng ở quầy tiếp tân, cậu ấy đang nghiêm túc nói chuyện với một số nhân viên y tá khác, Lộ Khiết dừng lại thở lấy hơi rồi chậm rãi bước tới bên cậu.
Tiểu Vũ nhìn Lộ Khiết đi tới, cậu nở nụ cười rạng rỡ, chào đoán người đặc biệt:"Bác sĩ Lộ!"
Lộ Khiết bỏ qua những lời chào hỏi của Tiểu Vũ và mọi người ở đó mà gấp gáp hỏi Tiểu Vũ:
"Tiểu Vũ, vị bác sĩ mới về nước, ông ta đang ở đâu?"
"Họ đang họp ở giảng đường chính." Tiểu Vũ chớp chớp mắt nhìn cô, nhanh nhẹn trả lời. Cậu cũng cảm thấy lạ, làm việc với cô cũng đã gần hai, ba năm rồi. Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ thấy cô có phản ứng như vậy. Chẳng lẽ, mọi chuyện có liên quan tới vị bác sĩ mới về nước kia sao?
Tiểu Vũ giang mày, chăm chú suy nghĩ không để ý Lộ Khiết đã rời khỏi đó từ lúc nào, cậu ngó đông ngó tây rồi nhìn mọi người, nhưng ánh mắt cậu chỉ muốn hỏi một cô gái:
"Chị ấy đi đâu rồi?"
"Đi về hướng đó!" Người nhân viên nữ cất giọng trong trẻo, chỉ tay về phía dãy phòng làm việc của các bác sĩ cấp cao.
.....
Lộ Khiết được sự chỉ dẫn của một số người đồng nghiệp cũ mà biết được văn phòng hiện giờ của ông ta. Cô mở cửa phòng làm việc ra rồi đi tới bàn trà và ngồi xuống, nhìn xung quanh căn phòng, nó khá lạ, ở đây đã lâu rồi mà cô vẫn chưa biết tới nơi này. Chắn hẳn rằng, giám đốc bệnh viện của cô đã giữ nguyên chỗ làm cũng như chức vụ của ông ta trong khoảng thời gian ông ta ở nước ngoài.
Vốn dĩ, cô rất nôn nóng gặp ông ta để biết được sự tình, nhưng bản tính lịch sự vẫn nằm trong người Lộ Khiết nên cô không xông thẳng vào giảng đường mà ngay ngắn ngồi yên ở đây để chờ đợi.
...
Phía giảng đường...
Trên bụt giảng lớn, hai người đàn ông đứng trước màn hình máy chiếu lớn, bắt tay với nhau.
Phía dưới là những cổ đông lớn cùng đầu tư cho bệnh viện này, họ đều hướng mắt lên bụt giảng mà vỗ tay cuồng nhiệt.
"Cảm ơn giám đốc rất nhiều!" Người đàn ông này cất tiếng nhìn giám đốc khẽ khàng cất tiếng.
"Không có việc gì, anh là người đã góp không ít công sức trong việc gây dựng một Liên Hoa vững mạnh như ngày nay mà vả lại, anh có công lớn như vậy mà lại từ chối thăng chức. Bác sĩ Trần anh đúng là người vừa có tài vừa có đức. Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng!" Vị giám đốc miệng cười tươi như hoa, nhìn bác sĩ Trần với vẻ mặt lịch sự đáp lại.
Ở trong tình thế này, cho dù có ghét hay tôn trọng đối phương thì ở trước mặt những cổ đông lớn thế này thì tốt nhất không nên bày rõ quá bản chất của bản thân.
...
Cuộc họp kết thúc, sau một buổi tiệc nhỏ nhiệt liệt chào đón bác sĩ Trần trở lại bệnh viện một cách nghiêm túc và lịch sự, cuối cùng thì ông ta cũng trở về phòng.
Nghe người nhân viên y tá nói, ở trong văn phòng của ông có người đang chờ. Mày ông khẽ nhíu lại, rồi nhanh nhẹn rảo bước đi về phía phòng.
Mở cánh cửa ra thì bác sĩ Trần nhìn thấy một người con gái trông có vẻ rất quen mặt nhưng không biết là đã từng gặp ở đâu rồi! Ông cũng không quan tâm lắm, liền đi tới cau mày, nheo mắt nhìn cô nói:"Cô là ai? Tìm tôi có việc gì không?"
Lộ Khiết ngẩng mặt lên nhìn bác sĩ Trần, rồi đứng dậy:"Chào ông, tôi là Lộ Khiết. Tôi có chuyện muốn nói với ông."
Bác sĩ Trần nghe lời đề nghị của cô xong, ông liền đắng đo suy nghĩ, mình chưa gặp cô gái này lần nào thì lấy đâu ra chuyện để mà nói? Tuy ông ta nghĩ như vậy, mặc dù không muốn bị người khác làm phiền nhưng để giữ cương vị là một bác sĩ trung thực, nhân từ, ông ta không thể từ chối cô được.
Ông ta mỉm cười đưa tay mời cô ngồi rồi mình cũng ngồi xuống, ông ta vẫn không đáp lời cô ngay mà liền cầm ấm trà rồi lần lượt đổ vào từng ly. Xong xuôi, ông ta đặt ly trà nóng trước mặt cô, mỉm cười cất tiếng nói:"Vị tiểu thư này, không biết cô tìm tôi là có việc gì muốn nói. Nếu liên quan tới vấn đề bệnh tật thì Trần Mã Lương tôi tình nguyện và gắng sức giúp đỡ."
Lộ Khiết mím môi, nhìn ông ta với vẻ mặt bỡ ngỡ. Ông ta quên cô rồi sao? Chẳng phải mấy năm về trước chính ông là chính là người đã hung hăng mắng chửi cô vì cô kích động trong cái chết của mẹ mình sao? Nhưng bây giờ lại tỏ ra vẻ hiền lành, tôn trọng như vậy có phải là quá kỳ lạ không?
Lộ Khiết cố kìm cảm xúc trong lòng mình lại, nhìn Trần Mã Lương trầm giọng nói:
"Bảy năm trước ông từng đảm nhận mổ chính cho một bệnh nhân, có tên là Diệp Tú Chi. Tôi muốn biết rõ những thông tin về ca phẫu thuật đó bởi vì tôi không tìm ra bất cứ một chi tiết nào từ cơ sở lưu trữ ở bệnh viện, cả đoạn video ghi hình ca phẫu thuật lẫn hồ sơ bệnh án, ông có thể giải thích cho tôi không?"
Cái tên Diệp Tú Chi như đánh thẳng vào trí óc của Trần Mã Lương, ông ta nghe cô nói xong thì vắt óc ra suy nghĩ. Được một hồi, bỗng nhiên ông ta nhíu chặt mày lại, cảm xúc vô cùng hoảng loạn nhưng lại cố kìm lại:"Cô ta là ai mà biết tới Diệp Tú Chi?"
"Bác sĩ Trần!" Lộ Khiết chờ đợi ông ta suy nghĩ khá lâu, cô mất kiên nhẫn nên mới lên tiếng gọi tên ông ta.
Bác sĩ Trần mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Tú Chi từng là nỗi sai lầm lớn nhất đời ông ta nên đâu dễ gì mà nói ra, ông ta chép miệng lắc đầu ngao ngán:"Tôi cũng thật muốn giúp cô nhưng cô nghĩ xem, tôi làm trong nghề này cũng đã được ba mươi mấy năm, một ngày không biết đảm nhận bao nhiêu bệnh nhân. Thật sự, người mà cô nhắc tới, tôi không nhớ rõ. Vả lại thời gian cũng đã lâu lắm rồi, bên phía phòng hành chính chắc họ làm mất đâu đấy rồi!"
Làm mất? Ông xem Lộ Khiết là kẻ ngu chắc, thông tin từ bệnh nhân dù bất kể năm tháng nào cũng được bảo mật rất cẩn thận và phải nguyên vẹn. Lúc trước, cô mới vào làm cũng chưa có đủ năng lực để xem xét phòng hành chính phải nhờ mối quan hệ từ bác sĩ Minh. Nhưng đến khi vào được thì hệ thống quản lí bệnh án của mẹ cô đã bị hủy hoàn toàn.
Lộ Khiết đột nhiên cười nhẹ:"Bác sĩ Trần! Ông thật sự không nhớ ra tôi là ai sao?" Cô thở hắt một cái rồi cầm túi sách đứng lên, nhìn thẳng vào mặt ông ta mà nói:"Tôi cũng là một bác sĩ trong khoa này, mọi thông tin về mẹ tôi, tôi đã sớm tìm hiểu rất kỹ, cái chuyện mà phòng hành chính làm mất thông tin bệnh nhân ấy ông nên đem đi lừa người khác thì hơn!"
Nói xong, Lộ Khiết lạnh nhạt bước đi, được nửa chừng cô đột ngột dừng chân lại rồi quay đầu nhìn ông ta:"Còn nữa, đừng tưởng tôi không biết chuyện gì, ông cứ mặc nhiên khẳng định mình không làm gì trong lần đó thì tùy ông. Ông không nói cũng không sao. Nhưng nói cho ông biết, tôi nhất định sẽ tìm ra mọi việc."
"Rầm!" Tiếng dập cửa vang lên một tiếng không quá lớn. Dù gì, ông ta cũng là người lớn tuổi hơn cô vì vậy cô cũng không thể hành động quá lỗ mãn được.
Sau khi Lộ Khiết đã rời khỏi, bác sĩ Trần tay run run lau sạch mồ hôi trên trán, miệng lẩm bẩm nói không dõng dạc được:
"Vừa nãy, cô ta...cô ta nói gì vậy? Mẹ...mẹ cô ta là Diệp Tú Chi sao?"
Bác sĩ Trần đã làm gì mà khiến cho ông ta lo lắng tới như vậy? Thảo nào, khi nhìn cô ông ta lại có cảm giác quen quen tới như vậy, thì ra cô là nữ sinh của bảy năm trước, vì không làm chủ được mình mà cô đã túm lấy tay áo ông ta rồi cầu xin ông ta tiếng lớn, tiếng nhỏ rằng hãy cứu lấy mẹ. Lúc ấy, ông ta với cương vị là một bác sĩ, đáng lẽ ra nên đưa lời an ủi cô, động viên cô nhiều hơn. Nhưng ông ta không làm vậy, thậm chí ông ta còn hất hủi cô, rồi lớn tiếng mắng cô. Như vậy mà ông ta lại có thể được mọi người tôn trọng như bây giờ sao?
Bác sĩ Trần hít thở lấy hơi rồi lấy điện thoại ra, ông ta gọi cho một người ở trong bệnh viện. Trong vài giây, đầu giây bên kia liền cất ra tiếng nói:
"Anh Lương! Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn hỏi cậu, trong bệnh viện Liên Hoa, ở khoa chúng ta đã từng có một bác sĩ nào tên Lộ Khiết chưa?" Trần Mã Lương nhíu mày hỏi, mặc dù ông ta đã biết trước câu trả lời là có.
"Ừm...có, cô ấy từng là trưởng khoa ngoại thần kinh, nhưng vài tháng trước đã xin nghỉ rồi!"
"Vậy cô ta ở đây làm được bao lâu rồi!"
Vị bác sĩ kia, cũng không thắc mắc gì về những câu hỏi bất bình thường của Trần Mã Lương, hỏi gì thì anh ta trả lời nấy.
Nghe Trần Mã Lương hỏi, vị bác sĩ kia im lặng một hồi để suy nghĩ, ước tính xem cô đã làm được bao lâu rồi. Vì khoảng thời gian, cô làm việc ở đây khá ngắn nên mọi người đều nhớ rất kỹ, anh ta cất giọng trả lời Trần Mã Lương:
"À...ừm, được hai năm rồi!"
Sau khi đã hỏi những câu hỏi muốn biết, Trần Mã Lương liền cúp máy, rồi thở nhẹ, trong lòng giảm đi vài phần lo lắng về bản thân.
Lộ Khiết đã ở bệnh viện lâu như vậy mà cô vẫn chưa tìm ra được gì xem ra năm xưa ông ta đã tiêu hủy tất cả và sạch sẽ. Nhưng mà, đâu ai biết trước được chuyện tương lai, Lộ Khiết đã khẳng định chắc chắn như vậy thì ắt hẳn cô ấy sẽ tìm ra cho được. Cho nên ông ta phải nghĩ cách để sớm làm tan đi nỗi lo lắng trong lòng của mình thì sẽ tốt hơn.
Hai mắt ông ta liền lóe sáng lên:"Phải rồi, là người con trai năm đó, thế lực của cậu ta hiện giờ rất lớn. Mình có thể nhờ cậu ta giúp đỡ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.