Chương 74: Chúng Ta Kết Hôn Đi! (II)
Jini Ngọc
04/01/2021
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Khi tất cả mọi người đều đã trở về biệt thự thì cũng chính là lúc họ tổ chức tang lễ cho Lạc Phi Vân.
Yến Tử Kỳ thì cả ngày nay không ăn uống gì cả, lại khóc nhiều nên vẻ mặt của bà hiện giờ rất xanh zao, ủ rủ mệt mỏi.
Còn Lôi Duật thì nhốt mình trong phòng, tự dằn vặt, trách móc bản thân:"Phi Vân, xin lỗi, là tại anh không tốt!"
Trong căn phòng tối, ánh trăng ngoài cửa khẽ hắt vào, giọt nước mắt long lanh từ trong đáy mắt anh khẽ rơi xuống. Bất chợt, Lôi Duật suy nghĩ lại chuyện lúc sáng:"Rốt cuộc Phi Vân muốn nói gì với mình?"
Lôi Duật điềm tĩnh lại, anh đứng dậy, dùng gương mặt lãnh khốc đi ra khỏi phòng.
"Cốc, cốc, cốc!"
Lý Trân đang ngồi trong phòng, tâm trạng vui cười hả hê về những thành quả mà mình đã đạt được. Bỗng chốc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nên đã bỏ dở việc giũa móng tay mà đi thẳng ra cửa.
"Lôi Duật, anh làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt không thể tiều tụy hơn của anh, Lý Trân liền giật mình, quan tâm hỏi.
Lôi Duật đột ngột gồng mình nắm chặt lấy hai bả vai Lý Trân, không kiềm được cảm xúc mất bình tĩnh hỏi:"Lý Trân, Phi Vân lúc sáng có nói chuyện gì với cô không?"
Lý Trân nhíu mày hoài nghi, tỏ vẻ hoảng sợ rồi nhanh chóng lắc đầu:"Không, không có!"
"Cô ấy định nói chuyện gì đó với tôi, chắc chắn chuyện đó rất quan trọng nhưng tôi lại tỏ thái độ thờ ơ như vậy." Lôi Duật từ từ buông thả Lý Trân ra, quay người tự trách:"Tôi thấy mình rất vô dụng, tôi cứ nghĩ rằng mình xa lánh cô ấy thì sẽ đem đến an toàn cho cô ấy....nhưng không ngờ...chính sự thờ ơ, lạnh nhạt của mình đã gián tiếp đem tới sự nguy hiểm cho cô ấy."
"Lôi Duật, tôi biết anh đang rất là đau khổ nhưng hãy phấn chấn lên." Lý Trân nhíu mày, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lôi Duật, tỏ vẻ đau đớn nói:"Tuy thường ngày, Lạc tiểu thư hay kiếm chuyện, chọc phá, khinh thường tôi nhưng thật ra tôi biết Lạc tiểu thư không cố ý làm như vậy. Cái chết của Lạc tiểu thư cũng khiến tôi rất buồn."
"Lý Trân, cảm ơn cô!" Lôi Duật khẽ gật đầu nói:"Tôi nhất định sẽ tìm ra kẽ đã hại cô ấy và bắt hắn phải trả giá đắc."
Nói rồi, Lôi Duật lãnh đạm bước đi. Nhìn theo bóng lưng Lôi Duật, lông mày của Lý Trân đang nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra, ánh mắt từ đau khổ liền hiện lên ý cười:"Tốt nhất là anh đừng gắng sức mà tìm kiếm. Vì một khi, anh ngán đường tôi thì tôi sẽ không bỏ qua."
Mặc dù, Lôi Duật và Lý Trân lớn lên cùng nhau, dù ít hay nhiều họ cũng phải có tình cảm về anh em. Nhưng bởi vì sự ham muốn của bản thân, Lý Trân đã nhẫn tâm đánh mất đi tình người, cô sẵn sàng diệt trừ bất cứ ai ngăn cản cô kể cả người đó đã từng trải qua sinh tử của mình đi chăng nữa, cô cũng không nương tay.
....
Trung tâm thành phố T, Royal Restaurant.
Tại căn phòng VIP, Hàn Dương Phong ngồi đối diện với cô, mỉm cười cất tiếng hỏi:"Em thấy món ăn ở đây thế nào?"
Lộ Khiết ngồi ăn nhưng thần trí dường như đang suy nghĩ đến chuyện khác nên không để ý đến câu hỏi của Hàn Dương Phong.
"Không biết bây giờ mọi người ở đó sao rồi?"
Nhìn Lộ Khiết có vẻ thất thần, anh nhíu mày khẽ cất tiếng gọi:"Lộ Khiết!"
Bị gọi bất thình lình như vậy, cô giật mình nhẹ rồi cong môi cười cười nhìn anh.
"Món ăn không hợp khẩu vị sao?"
Lộ Khiết liền lắc đầu:"Không có, rất ngon."
"Vậy em ăn nhiều vào!" Hàn Dương Phong vừa nói nói cười cười vừa gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
.....
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Trời đã trở khuya, Tư Cảnh Nam đứng ở quầy bar trong căn phòng làm việc của mình. Anh lấy chiếc ly thủy tinh, mặt đáy hình ngũ giác, bỏ vào đó vài cục đá.
Tư Cảnh Nam chọn một loại rượu quen thuộc mà mình vẫn thường hay dùng, anh rót một ít vào chiếc ly ấy. Bỗng chốc, hành động của anh chợt dừng lại vì sự xen ngang của tên vệ sĩ.
"Lão đại, có chuyện không hay rồi!" Tên vệ sĩ nhanh chóng mở cửa rồi gấp rút nói.
"Chuyện gì?" Tư Cảnh Nam vẫn quay lưng với tên vệ sĩ, lãnh đạm cất tiếng.
"Chuyến hàng bên cửa khẩu X đột nhiên bị thanh tra chặn lại."
"Cái gì?" Tư Cảnh Nam quay người, nhíu mày nhìn tên vệ sĩ lên tiếng:"Chẳng phải đã thương lượng kỹ với bên đó rồi sao?"
"Hình như bên phía tuần trực đã thay đổi người rồi!" Nghe giọng nói bực tức của Tư Cảnh Nam, tên vệ sĩ sợ hãi, run run cất tiếng.
"Nói với Tân Trạch liên lạc với ông chủ Maris để chuyển đổi địa điểm. Còn bên phía thanh tra, tôi sẽ liên hệ rồi giải quyết sau!"
"Rõ."
"Ra ngoài!" Tư Cảnh Nam lạnh giọng ra lệnh.
Tư Cảnh Nam vung tay hất đổ mọi thứ nằm trên quầy. Cả chai rượu và chiếc ly thủy tinh đều rơi xuống đất và vỡ tan. Anh hít thở lấy mấy hơi để cơn giận nguôi xuống.
Rời khỏi căn phòng, Tư Cảnh Nam đứng trước ban công gió lớn, hơi thở anh ngày càng nặng nhọc, phóng xa tầm mắt nhìn vô định vào một nơi nào đó. Anh không còn quan tâm tới chuyến hàng vừa rồi nữa mà chú tâm vào sự việc đã xảy ra với Lộ Khiết và Phi Vân. Anh cảm thấy mình bất lực thật sự, tại sao một lão đại luôn luôn lãnh khốc, thông minh nhanh nhẹn trong giới xã hội đen, được mọi người vinh danh tài giỏi nhưng việc bảo vệ người thân của mình cũng làm không xong thì có xứng đáng nhận danh hiệu đó không?
Tư Cảnh Nam đã mệt mỏi lắm rồi, chưa đầy một năm mà anh đã trải qua nỗi đau xé gan, xé thịt vì sự ra đi của hai người con gái anh yêu thương. Nỗi đau này cũng giống như nỗi đau của hai mươi bốn năm về trước, anh tận mắt chứng kiến cảnh cha mình chết dưới tay kẻ thù. Hai nỗi đau này kết hợp lại,càng làm cho Tư Cảnh Nam thêm phần điên đảo. Hung thủ gây ra mọi chuyện chỉ có một người và anh cam đoan rằng, anh nhất định sẽ không tha cho hắn.
Thù mới nợ cũ tính luôn một lần!
Gió mang theo cảm giác mát dịu thoáng lướt qua khuôn mặt điển trai của Tư Cảnh Nam, làn tóc mái mỏng mượt khẽ rủ xuống trước trán, che đi một phần suy nghĩ trong đáy mắt anh. Rồi đột nhiên, Tư Cảnh Nam cảm nhận được, có một người đang giang tay ôm lấy anh. Tư Cảnh Nam chợt nghiên đầu, nhìn ở khóe mắt thì nhận ra rằng người đang ở gần mình là Lý Trân.
"Tư Cảnh Nam, em biết tâm trạng của anh bây giờ. Nhưng anh nhất định phải bình tĩnh, đừng nản lòng. Mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc sớm thôi, em sẽ luôn ở cạnh anh." Lý Trân tựa đầu vào tấm lưng ấm áp của Tư Cảnh Nam, chất giọng ngọt ngào, dịu nhẹ khẽ khàng rót vào tai anh giống như cô đang hiểu hết nỗi lòng của anh.
Yên lặng trong giây lát, Tư Cảnh Nam đưa tay vịnh lên thành lan can. Đúng, Lý Trân nói rất đúng, mọi chuyện rồi sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Lý Trân mỉm cười, ôm Tư Cảnh Nam ngày một chặt hơn. Cuối cùng thì cô cũng được anh dần chấp nhận, ngày đó sẽ không còn xa nữa, kế hoạch của cô....thành công rồi!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Một khoảng thời gian sau, tất cả mọi chuyện cũng đều đã sóng yên biển lặng. Mọi người trong nhà dường như không còn chịu áp lực nặng nề ấy nữa nhưng còn riêng với Yến Tử Kỳ thì cảm thấy vô cùng trống vắng, đứa con gái duy nhất hay lấy lòng bà ngày nào giờ đã không còn nữa. Cảm giác làm mẹ thì ai rồi cùng sẽ hiểu, chỉ cần con của mình bị thương nhẹ ngoài da thôi thì người làm mẹ cũng đã nháo nhào lên lo lắng và đau xót rồi chưa kể tới chuyện bị ốm, đau chứ nói đến chi là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Yến Tử Kỳ mấy ngày hôm nay suy nghĩ cũng khá nhiều, cảm thấy đã thông suốt, bà đứng dậy rồi lặng lẽ bước tới phòng của Tư Cảnh Nam.
Nhìn thấy bà bước vào, Tư Cảnh Nam nhanh nhẹn bỏ tập tài liệu xuống rồi đi tới đỡ lấy bà.
"Mẹ, mẹ ổn chứ?"
Yến Tử Kỳ lắc đầu, mỉm cười:"Mẹ không sao?" Bà nhìn anh, giọng nói trở nên nghiêm túc:"Nam, mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Có chuyện gì mẹ cứ nói!"
Bà ngồi trên ghế sofa thở dài một hơi rồi mới cất tiếng:"Bây giờ quá nhiều chuyện đã xảy ra với gia đình mình, hết Lộ Khiết rồi lại tới Phi Vân...rồi mẹ không biết khi nào sẽ tới mẹ..."
"Mẹ...." Tư Cảnh Nam đang định nói thì bị bà đưa tay ngăn lại.
"Mẹ chỉ muốn con đừng vấn thân vào nguy hiểm nữa mà hãy nghĩ tới việc yên bề gia thất để đến khi nào mẹ chết thì còn có mặt mũi mà nhìn mặt anh Tư."
"Mẹ đừng nói vậy, con sẽ không để ai trong nhà này gặp nguy hiểm nữa!" Tư Cảnh Nam nhíu mày, kiên định nói.
Bà cười nhẹ, khẽ lắc đầu khuyên nhủ:"Mẹ chỉ còn mình con thôi. Nam, nghe lời mẹ được không?"
Sau một hồi, anh mới cất tiếng trả lời bà:"Con sẽ suy nghĩ lại chuyện mẹ nói...còn giờ, con đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi nhé. Vài bữa nay, con thấy mẹ mất ngủ, hay là con gọi Vương Nguyên tới kiểm tra cho mẹ."
Yến Tử Kỳ khẽ lắc đầu từ chối:"Không cần!"
Sau khi đưa bà trở về phòng, Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi.
Bà ngồi trong phòng, mệt mỏi than ngắn thở dài, bà biết Tư Cảnh Nam rất cứng đầu, liệu rằng anh sẽ suy nghĩ về chuyện mà đã đề nghị hay không?
....
Tư Cảnh Nam vừa đi vừa nghĩ ngợi, ánh mắt thoáng lên tia do dự. Bà bảo anh phải yên bề gia thất thì bà mới an tâm, mọi chuyện đã xảy ra vừa rồi quá phức tạp khiến bà đau khổ vô cùng. Và bây giờ, anh không muốn làm bà đau khổ thêm nữa. Nhưng anh phải làm sao bây giờ, tìm ai để bầu bạn trong khoảng thời gian về sau đây?
Khi tất cả mọi người đều đã trở về biệt thự thì cũng chính là lúc họ tổ chức tang lễ cho Lạc Phi Vân.
Yến Tử Kỳ thì cả ngày nay không ăn uống gì cả, lại khóc nhiều nên vẻ mặt của bà hiện giờ rất xanh zao, ủ rủ mệt mỏi.
Còn Lôi Duật thì nhốt mình trong phòng, tự dằn vặt, trách móc bản thân:"Phi Vân, xin lỗi, là tại anh không tốt!"
Trong căn phòng tối, ánh trăng ngoài cửa khẽ hắt vào, giọt nước mắt long lanh từ trong đáy mắt anh khẽ rơi xuống. Bất chợt, Lôi Duật suy nghĩ lại chuyện lúc sáng:"Rốt cuộc Phi Vân muốn nói gì với mình?"
Lôi Duật điềm tĩnh lại, anh đứng dậy, dùng gương mặt lãnh khốc đi ra khỏi phòng.
"Cốc, cốc, cốc!"
Lý Trân đang ngồi trong phòng, tâm trạng vui cười hả hê về những thành quả mà mình đã đạt được. Bỗng chốc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nên đã bỏ dở việc giũa móng tay mà đi thẳng ra cửa.
"Lôi Duật, anh làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt không thể tiều tụy hơn của anh, Lý Trân liền giật mình, quan tâm hỏi.
Lôi Duật đột ngột gồng mình nắm chặt lấy hai bả vai Lý Trân, không kiềm được cảm xúc mất bình tĩnh hỏi:"Lý Trân, Phi Vân lúc sáng có nói chuyện gì với cô không?"
Lý Trân nhíu mày hoài nghi, tỏ vẻ hoảng sợ rồi nhanh chóng lắc đầu:"Không, không có!"
"Cô ấy định nói chuyện gì đó với tôi, chắc chắn chuyện đó rất quan trọng nhưng tôi lại tỏ thái độ thờ ơ như vậy." Lôi Duật từ từ buông thả Lý Trân ra, quay người tự trách:"Tôi thấy mình rất vô dụng, tôi cứ nghĩ rằng mình xa lánh cô ấy thì sẽ đem đến an toàn cho cô ấy....nhưng không ngờ...chính sự thờ ơ, lạnh nhạt của mình đã gián tiếp đem tới sự nguy hiểm cho cô ấy."
"Lôi Duật, tôi biết anh đang rất là đau khổ nhưng hãy phấn chấn lên." Lý Trân nhíu mày, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lôi Duật, tỏ vẻ đau đớn nói:"Tuy thường ngày, Lạc tiểu thư hay kiếm chuyện, chọc phá, khinh thường tôi nhưng thật ra tôi biết Lạc tiểu thư không cố ý làm như vậy. Cái chết của Lạc tiểu thư cũng khiến tôi rất buồn."
"Lý Trân, cảm ơn cô!" Lôi Duật khẽ gật đầu nói:"Tôi nhất định sẽ tìm ra kẽ đã hại cô ấy và bắt hắn phải trả giá đắc."
Nói rồi, Lôi Duật lãnh đạm bước đi. Nhìn theo bóng lưng Lôi Duật, lông mày của Lý Trân đang nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra, ánh mắt từ đau khổ liền hiện lên ý cười:"Tốt nhất là anh đừng gắng sức mà tìm kiếm. Vì một khi, anh ngán đường tôi thì tôi sẽ không bỏ qua."
Mặc dù, Lôi Duật và Lý Trân lớn lên cùng nhau, dù ít hay nhiều họ cũng phải có tình cảm về anh em. Nhưng bởi vì sự ham muốn của bản thân, Lý Trân đã nhẫn tâm đánh mất đi tình người, cô sẵn sàng diệt trừ bất cứ ai ngăn cản cô kể cả người đó đã từng trải qua sinh tử của mình đi chăng nữa, cô cũng không nương tay.
....
Trung tâm thành phố T, Royal Restaurant.
Tại căn phòng VIP, Hàn Dương Phong ngồi đối diện với cô, mỉm cười cất tiếng hỏi:"Em thấy món ăn ở đây thế nào?"
Lộ Khiết ngồi ăn nhưng thần trí dường như đang suy nghĩ đến chuyện khác nên không để ý đến câu hỏi của Hàn Dương Phong.
"Không biết bây giờ mọi người ở đó sao rồi?"
Nhìn Lộ Khiết có vẻ thất thần, anh nhíu mày khẽ cất tiếng gọi:"Lộ Khiết!"
Bị gọi bất thình lình như vậy, cô giật mình nhẹ rồi cong môi cười cười nhìn anh.
"Món ăn không hợp khẩu vị sao?"
Lộ Khiết liền lắc đầu:"Không có, rất ngon."
"Vậy em ăn nhiều vào!" Hàn Dương Phong vừa nói nói cười cười vừa gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
.....
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Trời đã trở khuya, Tư Cảnh Nam đứng ở quầy bar trong căn phòng làm việc của mình. Anh lấy chiếc ly thủy tinh, mặt đáy hình ngũ giác, bỏ vào đó vài cục đá.
Tư Cảnh Nam chọn một loại rượu quen thuộc mà mình vẫn thường hay dùng, anh rót một ít vào chiếc ly ấy. Bỗng chốc, hành động của anh chợt dừng lại vì sự xen ngang của tên vệ sĩ.
"Lão đại, có chuyện không hay rồi!" Tên vệ sĩ nhanh chóng mở cửa rồi gấp rút nói.
"Chuyện gì?" Tư Cảnh Nam vẫn quay lưng với tên vệ sĩ, lãnh đạm cất tiếng.
"Chuyến hàng bên cửa khẩu X đột nhiên bị thanh tra chặn lại."
"Cái gì?" Tư Cảnh Nam quay người, nhíu mày nhìn tên vệ sĩ lên tiếng:"Chẳng phải đã thương lượng kỹ với bên đó rồi sao?"
"Hình như bên phía tuần trực đã thay đổi người rồi!" Nghe giọng nói bực tức của Tư Cảnh Nam, tên vệ sĩ sợ hãi, run run cất tiếng.
"Nói với Tân Trạch liên lạc với ông chủ Maris để chuyển đổi địa điểm. Còn bên phía thanh tra, tôi sẽ liên hệ rồi giải quyết sau!"
"Rõ."
"Ra ngoài!" Tư Cảnh Nam lạnh giọng ra lệnh.
Tư Cảnh Nam vung tay hất đổ mọi thứ nằm trên quầy. Cả chai rượu và chiếc ly thủy tinh đều rơi xuống đất và vỡ tan. Anh hít thở lấy mấy hơi để cơn giận nguôi xuống.
Rời khỏi căn phòng, Tư Cảnh Nam đứng trước ban công gió lớn, hơi thở anh ngày càng nặng nhọc, phóng xa tầm mắt nhìn vô định vào một nơi nào đó. Anh không còn quan tâm tới chuyến hàng vừa rồi nữa mà chú tâm vào sự việc đã xảy ra với Lộ Khiết và Phi Vân. Anh cảm thấy mình bất lực thật sự, tại sao một lão đại luôn luôn lãnh khốc, thông minh nhanh nhẹn trong giới xã hội đen, được mọi người vinh danh tài giỏi nhưng việc bảo vệ người thân của mình cũng làm không xong thì có xứng đáng nhận danh hiệu đó không?
Tư Cảnh Nam đã mệt mỏi lắm rồi, chưa đầy một năm mà anh đã trải qua nỗi đau xé gan, xé thịt vì sự ra đi của hai người con gái anh yêu thương. Nỗi đau này cũng giống như nỗi đau của hai mươi bốn năm về trước, anh tận mắt chứng kiến cảnh cha mình chết dưới tay kẻ thù. Hai nỗi đau này kết hợp lại,càng làm cho Tư Cảnh Nam thêm phần điên đảo. Hung thủ gây ra mọi chuyện chỉ có một người và anh cam đoan rằng, anh nhất định sẽ không tha cho hắn.
Thù mới nợ cũ tính luôn một lần!
Gió mang theo cảm giác mát dịu thoáng lướt qua khuôn mặt điển trai của Tư Cảnh Nam, làn tóc mái mỏng mượt khẽ rủ xuống trước trán, che đi một phần suy nghĩ trong đáy mắt anh. Rồi đột nhiên, Tư Cảnh Nam cảm nhận được, có một người đang giang tay ôm lấy anh. Tư Cảnh Nam chợt nghiên đầu, nhìn ở khóe mắt thì nhận ra rằng người đang ở gần mình là Lý Trân.
"Tư Cảnh Nam, em biết tâm trạng của anh bây giờ. Nhưng anh nhất định phải bình tĩnh, đừng nản lòng. Mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc sớm thôi, em sẽ luôn ở cạnh anh." Lý Trân tựa đầu vào tấm lưng ấm áp của Tư Cảnh Nam, chất giọng ngọt ngào, dịu nhẹ khẽ khàng rót vào tai anh giống như cô đang hiểu hết nỗi lòng của anh.
Yên lặng trong giây lát, Tư Cảnh Nam đưa tay vịnh lên thành lan can. Đúng, Lý Trân nói rất đúng, mọi chuyện rồi sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Lý Trân mỉm cười, ôm Tư Cảnh Nam ngày một chặt hơn. Cuối cùng thì cô cũng được anh dần chấp nhận, ngày đó sẽ không còn xa nữa, kế hoạch của cô....thành công rồi!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Một khoảng thời gian sau, tất cả mọi chuyện cũng đều đã sóng yên biển lặng. Mọi người trong nhà dường như không còn chịu áp lực nặng nề ấy nữa nhưng còn riêng với Yến Tử Kỳ thì cảm thấy vô cùng trống vắng, đứa con gái duy nhất hay lấy lòng bà ngày nào giờ đã không còn nữa. Cảm giác làm mẹ thì ai rồi cùng sẽ hiểu, chỉ cần con của mình bị thương nhẹ ngoài da thôi thì người làm mẹ cũng đã nháo nhào lên lo lắng và đau xót rồi chưa kể tới chuyện bị ốm, đau chứ nói đến chi là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Yến Tử Kỳ mấy ngày hôm nay suy nghĩ cũng khá nhiều, cảm thấy đã thông suốt, bà đứng dậy rồi lặng lẽ bước tới phòng của Tư Cảnh Nam.
Nhìn thấy bà bước vào, Tư Cảnh Nam nhanh nhẹn bỏ tập tài liệu xuống rồi đi tới đỡ lấy bà.
"Mẹ, mẹ ổn chứ?"
Yến Tử Kỳ lắc đầu, mỉm cười:"Mẹ không sao?" Bà nhìn anh, giọng nói trở nên nghiêm túc:"Nam, mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Có chuyện gì mẹ cứ nói!"
Bà ngồi trên ghế sofa thở dài một hơi rồi mới cất tiếng:"Bây giờ quá nhiều chuyện đã xảy ra với gia đình mình, hết Lộ Khiết rồi lại tới Phi Vân...rồi mẹ không biết khi nào sẽ tới mẹ..."
"Mẹ...." Tư Cảnh Nam đang định nói thì bị bà đưa tay ngăn lại.
"Mẹ chỉ muốn con đừng vấn thân vào nguy hiểm nữa mà hãy nghĩ tới việc yên bề gia thất để đến khi nào mẹ chết thì còn có mặt mũi mà nhìn mặt anh Tư."
"Mẹ đừng nói vậy, con sẽ không để ai trong nhà này gặp nguy hiểm nữa!" Tư Cảnh Nam nhíu mày, kiên định nói.
Bà cười nhẹ, khẽ lắc đầu khuyên nhủ:"Mẹ chỉ còn mình con thôi. Nam, nghe lời mẹ được không?"
Sau một hồi, anh mới cất tiếng trả lời bà:"Con sẽ suy nghĩ lại chuyện mẹ nói...còn giờ, con đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi nhé. Vài bữa nay, con thấy mẹ mất ngủ, hay là con gọi Vương Nguyên tới kiểm tra cho mẹ."
Yến Tử Kỳ khẽ lắc đầu từ chối:"Không cần!"
Sau khi đưa bà trở về phòng, Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi.
Bà ngồi trong phòng, mệt mỏi than ngắn thở dài, bà biết Tư Cảnh Nam rất cứng đầu, liệu rằng anh sẽ suy nghĩ về chuyện mà đã đề nghị hay không?
....
Tư Cảnh Nam vừa đi vừa nghĩ ngợi, ánh mắt thoáng lên tia do dự. Bà bảo anh phải yên bề gia thất thì bà mới an tâm, mọi chuyện đã xảy ra vừa rồi quá phức tạp khiến bà đau khổ vô cùng. Và bây giờ, anh không muốn làm bà đau khổ thêm nữa. Nhưng anh phải làm sao bây giờ, tìm ai để bầu bạn trong khoảng thời gian về sau đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.