Chương 11: BẪY TRÊU NGƯƠI
Huyền Vi Ảnh
23/09/2023
Binh lính như thường lệ chạy bộ vào buổi sáng xong, rồi đi đến phòng ăn dùng bữa sáng. Thượng Quan Dao thảnh thơi, nhàn nhã đi đến phòng làm việc của sư đoàn trưởng.
“Tiểu tổ tông à, cô lại chọc ghẹo gì ngài ấy có phải không?” – Thanh Đông vừa thấy cô thì hớt hãi chạy lại hỏi, lúc sáng cậu ta đang ngủ nghe tiếng thét đó của Tiền Phong cũng phải giật cả mình.
“Tôi đã làm gì?” – Cô hỏi ngược lại khiến anh ta chỉ biết trừng lớn mắt nhìn. Cho xin đi bà cô, ngài ấy đã tức giận đến mức mắng lớn tên cô như vậy mà cô còn bảo “đã làm gì”, có quỷ mới tin cô đấy.
Thượng Quan Dao thấy vẻ mặt đấy của anh ta chỉ biết nhún vai đi lên phòng của Tiền Phong.
Vừa mở cửa ra, bên tai nhạy cảm nghe thấy âm thanh “vút” xé gió của một vật gì đó đang lao nhanh đến, cô nghiêng đầu né tránh. Cây bút máy bay sượt qua đâm thẳng lên tường.
“Già đầu rồi còn chơi mấy cái trò như vậy không thấy xấu hổ sao?” – Cô trề môi bước vào ghế ngồi.
“Hừ... Cô thì giỏi rồi.” - Vẻ mặt Tiền Phong phải nói là run lên, tức giận đến đỏ cả mặt.
Đêm qua vốn dĩ cô định là đi ngủ sớm, nhưng suy nghĩ về chuyện nhà mãi nên vẫn không thể nào nhắm mắt được, cộng với việc sực nhớ hình như lúc chiều ai đó đã “chơi” mình một vố, mà nhanh chóng quyết định “đánh úp” ông ta ngay trong đêm.
Vì dạo gần đây lão ta mới tỉnh táo mà làm việc nên lượng công việc phải nói là đã chất đống thánh núi, buộc ông và cả thư ký cũng phải ở lại quân khu 3 để giải quyết .
Cô lẻn lên phòng làm việc của ông ta, giăng bẫy đợi người tự chui đầu vào rồi trở về phòng.
Thế là, đúng lúc bọn lính vừa dậy huấn luyện vào buổi sáng. Cũng là lúc ông ta đi đến phòng làm việc, nhìn thấy dầu ăn được đổ đầy dưới đất Tiền Phong nhếch mép.
“Ái chà, đến sớm như vậy à. Tưởng ông đây sẽ mắc lừa sao, bôi rõ ràng như vậy làm gì chứ, ngốc nghếch.” - Vừa nói vừa bước một bước dài qua bên kia mở cửa.
Nhưng vặn tay nắm cửa mãi vẫn không được, đang định giơ chân đạp thì lại như hiểu mấy cái trò vặt này lắm mà trề môi khinh bỉ.
“Bên kia cửa đặt bẫy rồi chứ gì, ông đây không dễ bị qua mắt như thế. Đi lên rừng sống bốn năm liền trở nên đần như vậy từ khi nào thế?”
Tay mò vào túi, cũng may là hôm nay ông ta có đem theo chìa khóa phòng bên người. Nói gì thì nói Tiền Phong vẫn vào thế chuẩn bị để khi mở cửa ra không bị đánh bất ngờ. Nhưng trời cũng không bằng cái con nhóc ranh mãnh kia.
Vừa đút chìa khóa vào ổ khoá chỉ nghe "tách" một cái, bên kia cánh cửa chỉ nghe thấy tiếng “vút” xé gió bay tới, theo quáng tính Tiền Phong liền lui về phía sau, ai ngờ dẫm phải cái thứ mà lúc nãy ông đã khinh bỉ, trơn té oạch lăn ra đất. Nhưng như thế cũng chả sao vì ông vừa thấy một quả tạ to để các binh lính huấn luyện ở dưới sân bị cô vác lên đây dùng làm bẫy cột trên dây xích thông với “công tắc” là khóa cửa, chỉ cần mở khóa cửa quả tạ do cô buộc trên sợi dây thần lập tức bị cắt dây cố định thả bay vút ra đập vỡ cả cánh cửa gỗ. Nhìn thấy thế Tiền Phong liền thở phào nhẹ nhõm:
"Nếu như để cái vật đó đập vào mặt thì không biết phải đến 'mùa mưa' năm nào mình mới tỉnh dậy."
Đang lúc còn cảm thấy bản thân thật may mắn, thì... rầm. Đương nhiên là ông biết quả tạ đó chắc chắn sẽ còn lao lên phía trên đầu mình nữa. Nhưng không ngờ sau âm thanh đó là một trận nước đen sì nhơm nhớp đổ ào xuống người lão, không những thế cái gối trên sofa mà ông thích nhất hiện tại đã "quất quýt" không rời, lông lá bên trong dính chặt lên thứ nước kia. Khiến lão ta phải chà rửa một lúc lâu vào buổi sáng lạnh.
“Bình thường thôi.” – Cô phất phất tay.
“Hừ, cháu không sợ chú sẽ trả đũa nữa à?” - Tiền Phong híp mắt.
“Nếu chú có thể chịu được ba trò của cháu thôi thì cứ đến, cháu tiếp chú.” – Cô giả vờ gật đầu suy nghĩ.
“Cháu...” – Giơ ngón tay run run lên chỉ vào mặt cô, thì thấy cái vệt đen rửa mãi trên tay không hết. Vậy mà vẫn còn chưa có sạch đấy, ác quá ác.
“Thôi, cháu đến đây là để xin nghỉ vài ngày để về nhà giỗ mẹ.” – Cô cũng không đùa nữa mà vào thẳng vấn đề, cứ xem như là một trận "đùa vui", gắn kết "tình hữu nghị". Chịu thôi, mỗi lần cô và lão hồ ly này sống chung một quân khu thì nhất định sẽ xảy ra những loại chuyện tương tự.
“Vài ngày? Thế đợt huấn luyện ngoài trời kia cháu không tham gia à?” – Ông ta khó hiểu nhìn cô, cái con bé này sao thế. Hồi đấy khi còn dưới trướng Lôi Khiếu bình thường nó luôn không về nhà lấy một lần cơ mà, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao.
“Cháu đã bàn giao cho Dạ Kiêu, Tiêu Lãng đưa bọn họ đi rồi.” – Cô vẫn là không có ý giải thích.
“Được rồi, được rồi. Đi ra ngoài đi, cô còn ngồi ở đây nữa là không biết khi nào tôi bất chợt lên huyết áp đâu.” - Tiền Phong phẩy tay đuổi cô đi.
Thượng Quan Dao chỉ biết lắc đầu rồi đi ra ngoài. Trêu có "một tí" đã giận dỗi, hồi đó còn ác liệt hơn sao không thấy lão da mặt mỏng như vậy. Nếu như để Tiền Phong mà biết cái suy nghĩ, làm trò đó với ông ta với cô chỉ là một tí thì có tức chết không.
Thượng Quan Dao đã đi xuống dưới chợt nhớ vẫn chưa mượn điện thoại để báo với Thượng Quan Vũ, liền rẽ sang mượn Thanh Đông một chút, cô không gọi điện mà gửi một tin nhắn.
Nhìn đi nhìn lại sáu chữ này, cô thấy rất ổn, anh nhất định cũng hiểu được liền bấm gửi đi. Như vậy là đủ để nhận ra cô rồi.
***
Tập đoàn VD.
Thượng Quan Vũ đang mở một cuộc họp báo cáo, trình bày các việc làm ăn sắp tới thì điện thoại “ting” một cái, là âm thanh thông báo có tin nhắn mới. Vốn dĩ là không định cầm lên để xem nhưng khi nhìn lướt qua thấy dòng chữ ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn từ một số điện thoại lạ gửi đến thì nhanh chóng cầm lên mừng rỡ. Số điện thoại này của anh chỉ có mỗi cô cùng bố biết, vậy nên cũng chỉ có một người nói với anh bằng ngữ điệu như thế thôi.
Đọc đi đọc lại vài lần, rồi bấm gọi ngay cho Thượng Quan Dực quên mất mình còn đang ngồi trước mặt của bao nhiêu là nhân viên, cấp dưới.
[Lão cha, chiều nay năm giờ bảo bối nhà chúng ta sẽ về. Bố nhất định chuẩn bị cho tốt đấy.] - Điện thoại vừa được kết nối anh liền nói.
[Về thì sao, ta không quan tâm.] – Im lặng một hồi, tưởng là không có ai nghe máy. Vừa định ngắt máy thì bên kia vọng lại âm thanh của ông.
Không đợi anh nói lời nào ông liền ngắt kết nối.
“Cứng đầu.” – Nhìn màn hình đen mà Thượng Quan Vũ mắng.
Nhưng khi ngước đầu lên thì đã thấy cấp dưới của mình ngừng việc báo cáo lại từ khi nào mà quay sang đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn mình.
Thôi xong, hình tượng ông chủ cao lãnh bấy lâu nay của anh từ khi “bảo bối” trở về liền sụp đổ...
“Tan họp đi.” – Nhưng rồi cũng không quan tâm mà đứng dậy đi ra ngoài.
“Đó chắc chắn là ai đã giả dạng ông chủ đến đây để đánh lừa chúng ta.” – Nhân viên há hốc mồm tự an ủi chính mình.
Người mà lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, khó gần bắt bọn họ tăng ca liên tục thế nhưng lại ngồi một chỗ cười ngây ngốc, rồi lại mắng chửi. Nét mặt thay đổi liên tục khiến bọn họ choáng váng.
"Ôi có ai đến tát tôi một cái để tôi biết đây không phải là 'ác mộng' đi." - Có nhân viên nữa than.
Bốp.
***
“Tiểu tổ tông à, cô lại chọc ghẹo gì ngài ấy có phải không?” – Thanh Đông vừa thấy cô thì hớt hãi chạy lại hỏi, lúc sáng cậu ta đang ngủ nghe tiếng thét đó của Tiền Phong cũng phải giật cả mình.
“Tôi đã làm gì?” – Cô hỏi ngược lại khiến anh ta chỉ biết trừng lớn mắt nhìn. Cho xin đi bà cô, ngài ấy đã tức giận đến mức mắng lớn tên cô như vậy mà cô còn bảo “đã làm gì”, có quỷ mới tin cô đấy.
Thượng Quan Dao thấy vẻ mặt đấy của anh ta chỉ biết nhún vai đi lên phòng của Tiền Phong.
Vừa mở cửa ra, bên tai nhạy cảm nghe thấy âm thanh “vút” xé gió của một vật gì đó đang lao nhanh đến, cô nghiêng đầu né tránh. Cây bút máy bay sượt qua đâm thẳng lên tường.
“Già đầu rồi còn chơi mấy cái trò như vậy không thấy xấu hổ sao?” – Cô trề môi bước vào ghế ngồi.
“Hừ... Cô thì giỏi rồi.” - Vẻ mặt Tiền Phong phải nói là run lên, tức giận đến đỏ cả mặt.
Đêm qua vốn dĩ cô định là đi ngủ sớm, nhưng suy nghĩ về chuyện nhà mãi nên vẫn không thể nào nhắm mắt được, cộng với việc sực nhớ hình như lúc chiều ai đó đã “chơi” mình một vố, mà nhanh chóng quyết định “đánh úp” ông ta ngay trong đêm.
Vì dạo gần đây lão ta mới tỉnh táo mà làm việc nên lượng công việc phải nói là đã chất đống thánh núi, buộc ông và cả thư ký cũng phải ở lại quân khu 3 để giải quyết .
Cô lẻn lên phòng làm việc của ông ta, giăng bẫy đợi người tự chui đầu vào rồi trở về phòng.
Thế là, đúng lúc bọn lính vừa dậy huấn luyện vào buổi sáng. Cũng là lúc ông ta đi đến phòng làm việc, nhìn thấy dầu ăn được đổ đầy dưới đất Tiền Phong nhếch mép.
“Ái chà, đến sớm như vậy à. Tưởng ông đây sẽ mắc lừa sao, bôi rõ ràng như vậy làm gì chứ, ngốc nghếch.” - Vừa nói vừa bước một bước dài qua bên kia mở cửa.
Nhưng vặn tay nắm cửa mãi vẫn không được, đang định giơ chân đạp thì lại như hiểu mấy cái trò vặt này lắm mà trề môi khinh bỉ.
“Bên kia cửa đặt bẫy rồi chứ gì, ông đây không dễ bị qua mắt như thế. Đi lên rừng sống bốn năm liền trở nên đần như vậy từ khi nào thế?”
Tay mò vào túi, cũng may là hôm nay ông ta có đem theo chìa khóa phòng bên người. Nói gì thì nói Tiền Phong vẫn vào thế chuẩn bị để khi mở cửa ra không bị đánh bất ngờ. Nhưng trời cũng không bằng cái con nhóc ranh mãnh kia.
Vừa đút chìa khóa vào ổ khoá chỉ nghe "tách" một cái, bên kia cánh cửa chỉ nghe thấy tiếng “vút” xé gió bay tới, theo quáng tính Tiền Phong liền lui về phía sau, ai ngờ dẫm phải cái thứ mà lúc nãy ông đã khinh bỉ, trơn té oạch lăn ra đất. Nhưng như thế cũng chả sao vì ông vừa thấy một quả tạ to để các binh lính huấn luyện ở dưới sân bị cô vác lên đây dùng làm bẫy cột trên dây xích thông với “công tắc” là khóa cửa, chỉ cần mở khóa cửa quả tạ do cô buộc trên sợi dây thần lập tức bị cắt dây cố định thả bay vút ra đập vỡ cả cánh cửa gỗ. Nhìn thấy thế Tiền Phong liền thở phào nhẹ nhõm:
"Nếu như để cái vật đó đập vào mặt thì không biết phải đến 'mùa mưa' năm nào mình mới tỉnh dậy."
Đang lúc còn cảm thấy bản thân thật may mắn, thì... rầm. Đương nhiên là ông biết quả tạ đó chắc chắn sẽ còn lao lên phía trên đầu mình nữa. Nhưng không ngờ sau âm thanh đó là một trận nước đen sì nhơm nhớp đổ ào xuống người lão, không những thế cái gối trên sofa mà ông thích nhất hiện tại đã "quất quýt" không rời, lông lá bên trong dính chặt lên thứ nước kia. Khiến lão ta phải chà rửa một lúc lâu vào buổi sáng lạnh.
“Bình thường thôi.” – Cô phất phất tay.
“Hừ, cháu không sợ chú sẽ trả đũa nữa à?” - Tiền Phong híp mắt.
“Nếu chú có thể chịu được ba trò của cháu thôi thì cứ đến, cháu tiếp chú.” – Cô giả vờ gật đầu suy nghĩ.
“Cháu...” – Giơ ngón tay run run lên chỉ vào mặt cô, thì thấy cái vệt đen rửa mãi trên tay không hết. Vậy mà vẫn còn chưa có sạch đấy, ác quá ác.
“Thôi, cháu đến đây là để xin nghỉ vài ngày để về nhà giỗ mẹ.” – Cô cũng không đùa nữa mà vào thẳng vấn đề, cứ xem như là một trận "đùa vui", gắn kết "tình hữu nghị". Chịu thôi, mỗi lần cô và lão hồ ly này sống chung một quân khu thì nhất định sẽ xảy ra những loại chuyện tương tự.
“Vài ngày? Thế đợt huấn luyện ngoài trời kia cháu không tham gia à?” – Ông ta khó hiểu nhìn cô, cái con bé này sao thế. Hồi đấy khi còn dưới trướng Lôi Khiếu bình thường nó luôn không về nhà lấy một lần cơ mà, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao.
“Cháu đã bàn giao cho Dạ Kiêu, Tiêu Lãng đưa bọn họ đi rồi.” – Cô vẫn là không có ý giải thích.
“Được rồi, được rồi. Đi ra ngoài đi, cô còn ngồi ở đây nữa là không biết khi nào tôi bất chợt lên huyết áp đâu.” - Tiền Phong phẩy tay đuổi cô đi.
Thượng Quan Dao chỉ biết lắc đầu rồi đi ra ngoài. Trêu có "một tí" đã giận dỗi, hồi đó còn ác liệt hơn sao không thấy lão da mặt mỏng như vậy. Nếu như để Tiền Phong mà biết cái suy nghĩ, làm trò đó với ông ta với cô chỉ là một tí thì có tức chết không.
Thượng Quan Dao đã đi xuống dưới chợt nhớ vẫn chưa mượn điện thoại để báo với Thượng Quan Vũ, liền rẽ sang mượn Thanh Đông một chút, cô không gọi điện mà gửi một tin nhắn.
Nhìn đi nhìn lại sáu chữ này, cô thấy rất ổn, anh nhất định cũng hiểu được liền bấm gửi đi. Như vậy là đủ để nhận ra cô rồi.
***
Tập đoàn VD.
Thượng Quan Vũ đang mở một cuộc họp báo cáo, trình bày các việc làm ăn sắp tới thì điện thoại “ting” một cái, là âm thanh thông báo có tin nhắn mới. Vốn dĩ là không định cầm lên để xem nhưng khi nhìn lướt qua thấy dòng chữ ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn từ một số điện thoại lạ gửi đến thì nhanh chóng cầm lên mừng rỡ. Số điện thoại này của anh chỉ có mỗi cô cùng bố biết, vậy nên cũng chỉ có một người nói với anh bằng ngữ điệu như thế thôi.
Đọc đi đọc lại vài lần, rồi bấm gọi ngay cho Thượng Quan Dực quên mất mình còn đang ngồi trước mặt của bao nhiêu là nhân viên, cấp dưới.
[Lão cha, chiều nay năm giờ bảo bối nhà chúng ta sẽ về. Bố nhất định chuẩn bị cho tốt đấy.] - Điện thoại vừa được kết nối anh liền nói.
[Về thì sao, ta không quan tâm.] – Im lặng một hồi, tưởng là không có ai nghe máy. Vừa định ngắt máy thì bên kia vọng lại âm thanh của ông.
Không đợi anh nói lời nào ông liền ngắt kết nối.
“Cứng đầu.” – Nhìn màn hình đen mà Thượng Quan Vũ mắng.
Nhưng khi ngước đầu lên thì đã thấy cấp dưới của mình ngừng việc báo cáo lại từ khi nào mà quay sang đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn mình.
Thôi xong, hình tượng ông chủ cao lãnh bấy lâu nay của anh từ khi “bảo bối” trở về liền sụp đổ...
“Tan họp đi.” – Nhưng rồi cũng không quan tâm mà đứng dậy đi ra ngoài.
“Đó chắc chắn là ai đã giả dạng ông chủ đến đây để đánh lừa chúng ta.” – Nhân viên há hốc mồm tự an ủi chính mình.
Người mà lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, khó gần bắt bọn họ tăng ca liên tục thế nhưng lại ngồi một chỗ cười ngây ngốc, rồi lại mắng chửi. Nét mặt thay đổi liên tục khiến bọn họ choáng váng.
"Ôi có ai đến tát tôi một cái để tôi biết đây không phải là 'ác mộng' đi." - Có nhân viên nữa than.
Bốp.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.