Chương 64: BỆNH
Huyền Vi Ảnh
23/09/2023
Tối đến.
Thượng Quan Dao đứng một mình trong bóng tối trước cửa sổ, nhìn vào đêm đen. Không biết sẽ đáng sợ đến thế nào nếu bên ngoài không có ánh trăng soi sáng, liệu nó có yên bình như hiện tại, hay là rối rắm giống như trong lòng cô.
Trăng hôm nay đặc biệt sáng, soi rõ như phác hoạ lên từng nét "quyến rũ" của cảnh vật trong màn đêm.
Bỗng bên eo bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, hơi thở cùng mùi hương quen thuộc nhanh chóng xộc thẳng lên mũi khiến cô cảm thấy dễ chịu, an toàn hơn.
"Đang suy nghĩ gì?" - Giọng nói đàn ông quyến rũ vang bên tai, hơi thở nóng ấm phả lên cổ làm cô hơi rụt lại.
"Chỉ là nghĩ nên trở về rồi, cũng không thể ở đây mãi. Mộ Dung Đức, lão cáo già đó sẽ nghi ngờ." - Cô thở dài, lấy lão già kia ra làm bia đỡ đạn.
Mấy lão cáo già bên nước W, còn đang nhăm nhe cô. Mà vừa hay cô lại mới thả hai tên kia trở về, phế tay chúng thì chính là đang khiêu khích. Rất sớm thôi lại đến nữa, cô còn chưa muốn nói cho anh biết chuyện này.
"Em trước nay chưa từng sợ bất cứ thứ gì?" - Hơi thở có chút dao động của anh khiến cô thoáng giật mình.
"Hiện tại bên nước W còn chưa có biết khi nào sẽ nổ ra trận chiến. Không thể quá cố chấp làm theo ý mình được." - Xoay ngang tựa đầu vào lòng ngực rộng ấm áp của anh.
Sau đó, cả hai liền im lặng không ai lên tiếng nói chuyện nữa.
'Thiếu Phàm, tôi vẫn là không muốn để cậu rơi vào nguy hiểm.'
…
Nắng sớm bên ngoài thông qua khe cửa sổ lọt vào trong gian phòng vì có ai đó mà trở nên ấm áp. Tiếp xúc với thứ ánh sáng lạ, Thượng Quan Dao nhíu mày thức dậy, đầu óc đau nhức. Đưa một tay lên day day huyệt thái dương, cảm nhận được hơi ấm ở đầu ngón tay, thì rất khó chịu.
'Lại bị ốm rồi? Mình yếu như vậy từ khi nào thế?' - Cô lẩm bẩm.
Rồi nhìn sang bên cạnh, Lăng Thiếu Phàm vẫn còn chưa chịu trở về phòng mình thay đồ đi làm.
Cô bất giác đưa một ngón tay trỏ lên vuốt theo từng đường nét trên gương mặt của anh. Người này thật nghe lời cô, đến việc ở nhà cũng không chịu tháo lớp mặt nạ này ra nữa. Khẽ cười, đúng lúc này bàn tay to lớn của anh nhanh như chớp bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.
"Mới sáng sớm em đã muốn quyến rũ tôi rồi sao?" - Âm giọng buổi sáng sau khi tỉnh giấc của Lăng Thiếu Phàm đặc biệt quyến rũ lòng người, luôn khiến lòng cô xao xuyến. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ đưa lên môi mỏng hôn nhẹ một cái, đôi mắt cương nghị lúc này mới mở ra. Trong mắt hoàn toàn không có một chút mơ hồ như người vừa ngủ dậy.
"Nên dậy đi làm rồi. Chiều nay tôi cũng trở về thành phố A." - Cô nói, xưng hô vẫn rất lạnh nhạt.
"Ừm." - Vẻ mặt dù rất không nỡ nhưng vẫn là ngậm ngùi chấp nhận.
Cô thấy vậychỉ biết khẽ lắc đầu, rồi đứng lên. Nhưng chưa đi được vài bước đầu lại choáng suýt thì ngã, may nhờ có anh kịp lúc đỡ lấy cô vững vàng trên tay.
"Chị sao thế?" - Lúc nãy Lăng Thiếu Phàm chỉ cầm lấy tay của cô nên chưa thể cảm nhận được hơi ấm từ trên người cô. Hiện tại ôm cô vào trong lòng như ôm một một cái bánh bao nóng, vừa mềm vừa ấm áp.
"Tôi không sao." - Cô lắc lắc đầu, rồi muốn đứng thẳng dậy đi tiếp thì lại bị anh ngang nhiên ôm ngang lấy, còn đưa trán đến gần chạm vào trán của cô, đo thân nhiệt. Vì hành động này mà Thượng Quan Dao bị bất ngờ, khẽ rụt cổ lại như con cún nhỏ sợ hãi.
"Sốt rồi, tối hôm qua lại đứng trước cửa sổ lâu như vậy. Hừ." - Đặt cô xuống giường, đắp chăn lại vừa tức giận nói.
"Tôi…" - Cô còn định lên tiếng nói gì đó nữa nhưng lại bị anh cắt ngang.
"Chừng nào em hết sốt rồi thì tôi mới cho em về." - Anh lạnh lùng không quan tâm mà nói, cái người phụ nữ này, vài tháng nữa là 30 tuổi rồi. Thân còn là một bác sĩ, lại không biết lo cho bản thân mình gì cả.
Giờ là đang ở tiết hạ nóng oi ả vào buổi sáng lẫn chiều, nhưng ban đêm ở thành phố S lại đặc biệt trở lạnh. Thân thể dù có sắt thép cỡ nào cũng không thể thích ứng kịp với tốc độ thời tiết thay đổi này. Hai năm trước, Lăng Thiếu Phàm đến đây cũng thường bị như vậy.
"Thím Ngọc, chuẩn bị cho tôi một chút nước ấm, còn có thuốc hạ sốt nữa… À, còn có nấu cho tôi một chút cháo. Lát tôi sẽ xuống lấy." - Đi xuống lầu nhìn thấy thím Ngọc đang từ trong bếp bưng các đĩa đồ ăn sáng ra, anh không đi đến ngồi vào bàn ăn như hằng ngày. mà chạy đến dặn dò. Rồi lại chạy lên trên phòng mình, vệ sinh cá nhân.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh lại chạy sang phòng nhìn xem tình hình của cô. Lúc nãy vì sợ cô "gian dối" mình để trở về nhanh, nên hiện tại có mặt ở đây anh mới dám đưa cặp nhiệt kế đến để đo thân nhiệt cho cô.
"37,7 độ. Hừ." - Nhìn con số trên nhiệt kế mà anh có chút tức giận. Hôm qua anh nên giục cô vào ngủ sớm, lại còn đứng ở bên ngoài để hứng gió như vậy.
Thượng Quan Dao im lặng trùm kín chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt màu hổ phách nhìn anh. Nếu như bây giờ cô mà lên tiếng muốn đi, anh nhất định sẽ bắt nhốt cô ở lại. Chịu thôi, cô không đánh lại anh là thật, lại còn "trọng thương" như vậy thì làm sao mà có thể đánh đây. Tốt nhất là im lặng vẫn hơn.
Lăng Thiếu Phàm đã sớm xuống tự mình bưng cháo cùng thuốc lên cho cô. Nhìn anh cứ đi đi lại lại vì mình, Thượng Quan Dao thật cảm thấy mình khá may mắn, may mắn vì anh đã để ý mình. May mắn vì mình đã không chọn rời bỏ anh, cũng may mắn vì cô có cơ hội được bảo vệ anh.
Anh tỉ mỉ, chạy vào phòng vệ sinh lại lấy ra một cái khăn đã sấp nước ấm, mang đến cho cô lau mặt. Rồi mới chịu ngồi sang một bên thổi cháo đưa đến miệng cho cô.
Anh dịu dàng, chu đáo chăm sóc cô từng li từng tí. Cháo phải thổi vừa ấm để cô có thể ăn. Mà cô cũng rất phối hợp ngồi yên để mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Cậu không đi làm à?" - Cô hỏi, giọng nói vì bị bệnh mà bình thường đã trầm hiện tại còn bị khàn nữa nên có chút khó nghe.
"Tôi là ông chủ, em không cần lo." - Anh mà đi thì có phải cô cũng chạy mất không.
"Được, được." - Nhìn ra được anh không tin mình, cô chỉ biết khẽ thở dài thuận theo.
"Uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi đi." - Anh đưa thuốc cho cô, thấy cô không cầm liền nhướng mày uy hiếp.
"Tôi không uống thuốc có được không?" - Ánh mắt có chút cầu xin ngước mặt nhìn anh, khiến trái tim ai đó như bị mèo cào mà ngứa ngáy, nhưng không chấp nhận chính là không chấp nhận.
"Không uống." - Thấy mình đã hạ mình như vậy rồi anh còn không chấp nhận, nên cô lật mặt. Mỗi lần bị bệnh Thượng Quan Dao đều là ở nơi hoang sơ, rừng rú phải cố nhai mấy loại dược, thuốc đắng ngắt này. Nếu như không cần cô nhất định sẽ không uống.
"Em thật sự không uống?" - Anh híp mắt nhìn cái người cứng đầu nói trở mặt liền trở mặt quay đầu đi hướng khác.
"Ừm." - Cô ừm rồi không nói gì nữa.
Thấy anh bỗng dưng im lặng không lên tiếng, tưởng là anh giận. Ai ngờ vừa quay đầu sang muốn nhìn xem vẻ mặt của ai kia, thì đột nhiên bị Lăng Thiếu Phàm giữ chặt gáy. Áp đôi môi bạc mỏng lên môi mình.
Cô trợn to mắt, cái tên này vậy mà dám bắt ép cô bằng cách này. Thượng Quan Dao cố chấp cắn chặt răng, không cho anh đẩy viên thuốc từ miệng mình sang, bàn tay đưa lên muốn đẩy anh ra liên tục. Bất quá, Lăng Thiếu Phàm lại dùng "hạ sách". Anh đưa một bên bàn tay to lớn của mình vào trong áo của cô, lần đến đôi gò bồng khẽ xoa nắn. Cô bị trêu chọc cộng với việc sức khoẻ yếu ớt không thể chịu đựng được nữa, liền buông xuôi để anh muốn làm gì thì làm. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh liền nhếch mép dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra rồi đẩy viên thuốc con nhộng sang, còn chưa chịu thả ra để cô nuốt xuống rồi mới chịu buông tha.
Cô gái nhỏ được thả ra liền thở dốc, vẻ mặt tức giận nhìn anh. Lăng Thiếu Phàm chỉ mỉm cười, còn khiêu khích quệt một cái qua môi mình khiến ai đó tức điên. Rồi lại quay sang đưa ly nước ấm đến cho cô, định cứng đầu quay đi không muốn nhận. Thuốc thì cũng đã uống rồi, có uống nước hay không thì có tác dụng gì chứ. Nếu như để anh biết được cái suy nghĩ này của một vị bác sĩ như cô, nhất định sẽ ra tay kí đầu một cái.
"Em tự uống, hay là tôi lại giúp em một lần nữa." - Anh vô sỉ nói, khiến ai đó phải cắn răng quay lại cầm lấy ly nước uống cạn, rồi nhét ly vào tay anh. Nằm xuống kéo chăn nhắm mắt vờ ngủ.
"Cứng đầu." - Thấy hành động trẻ con như vậy anh chỉ biết cười sủng nịch, nhéo mũi người kia, rồi đưa đồ ra cho người bên ngoài đem xuống. Còn mình thì lại đến bên cạnh giường cô ngồi xuống, mắt nhìn không chớp.
"Trở về phòng mình xử lý công việc đi, tôi ngủ cậu nhìn chằm chằm như thế làm tôi không ngủ được." - Cô bị anh nhìn mãi không thể nào ngủ được mà mở mắt mắng.
"Ồ, được." - Anh nghe cô nói mình cứ ngồi nhìn như vậy, cô sẽ không ngủ được nên đứng lên.
Đang khi Thượng Quan Dao chuẩn bị thở phào thì ai đó như xối một gáo nước lạnh, bỏ dép đi trong nhà ra nhảy lên nằm cạnh cô. Không những thế còn ôm chặt lấy cô không buông.
"Vậy thì tôi ôm em cùng ngủ." - Mặt dày cạ cạ cằm vào đầu nhỏ của cô.
Thượng Quan Dao thật đến mệt với anh, cô mới là người bị bệnh đấy có được không. Người ta thường nói, khi một người bị bệnh nhất định họ sẽ rất bám người, đặc biệt là người mình xem là quan trọng nhất. Nhưng nhìn xem, đây là ngược lại, Lăng Thiếu Phàm dính cô cứ như cả người được tẩm keo, không thể gỡ ra nỗi.
...
Thượng Quan Dao đứng một mình trong bóng tối trước cửa sổ, nhìn vào đêm đen. Không biết sẽ đáng sợ đến thế nào nếu bên ngoài không có ánh trăng soi sáng, liệu nó có yên bình như hiện tại, hay là rối rắm giống như trong lòng cô.
Trăng hôm nay đặc biệt sáng, soi rõ như phác hoạ lên từng nét "quyến rũ" của cảnh vật trong màn đêm.
Bỗng bên eo bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, hơi thở cùng mùi hương quen thuộc nhanh chóng xộc thẳng lên mũi khiến cô cảm thấy dễ chịu, an toàn hơn.
"Đang suy nghĩ gì?" - Giọng nói đàn ông quyến rũ vang bên tai, hơi thở nóng ấm phả lên cổ làm cô hơi rụt lại.
"Chỉ là nghĩ nên trở về rồi, cũng không thể ở đây mãi. Mộ Dung Đức, lão cáo già đó sẽ nghi ngờ." - Cô thở dài, lấy lão già kia ra làm bia đỡ đạn.
Mấy lão cáo già bên nước W, còn đang nhăm nhe cô. Mà vừa hay cô lại mới thả hai tên kia trở về, phế tay chúng thì chính là đang khiêu khích. Rất sớm thôi lại đến nữa, cô còn chưa muốn nói cho anh biết chuyện này.
"Em trước nay chưa từng sợ bất cứ thứ gì?" - Hơi thở có chút dao động của anh khiến cô thoáng giật mình.
"Hiện tại bên nước W còn chưa có biết khi nào sẽ nổ ra trận chiến. Không thể quá cố chấp làm theo ý mình được." - Xoay ngang tựa đầu vào lòng ngực rộng ấm áp của anh.
Sau đó, cả hai liền im lặng không ai lên tiếng nói chuyện nữa.
'Thiếu Phàm, tôi vẫn là không muốn để cậu rơi vào nguy hiểm.'
…
Nắng sớm bên ngoài thông qua khe cửa sổ lọt vào trong gian phòng vì có ai đó mà trở nên ấm áp. Tiếp xúc với thứ ánh sáng lạ, Thượng Quan Dao nhíu mày thức dậy, đầu óc đau nhức. Đưa một tay lên day day huyệt thái dương, cảm nhận được hơi ấm ở đầu ngón tay, thì rất khó chịu.
'Lại bị ốm rồi? Mình yếu như vậy từ khi nào thế?' - Cô lẩm bẩm.
Rồi nhìn sang bên cạnh, Lăng Thiếu Phàm vẫn còn chưa chịu trở về phòng mình thay đồ đi làm.
Cô bất giác đưa một ngón tay trỏ lên vuốt theo từng đường nét trên gương mặt của anh. Người này thật nghe lời cô, đến việc ở nhà cũng không chịu tháo lớp mặt nạ này ra nữa. Khẽ cười, đúng lúc này bàn tay to lớn của anh nhanh như chớp bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.
"Mới sáng sớm em đã muốn quyến rũ tôi rồi sao?" - Âm giọng buổi sáng sau khi tỉnh giấc của Lăng Thiếu Phàm đặc biệt quyến rũ lòng người, luôn khiến lòng cô xao xuyến. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ đưa lên môi mỏng hôn nhẹ một cái, đôi mắt cương nghị lúc này mới mở ra. Trong mắt hoàn toàn không có một chút mơ hồ như người vừa ngủ dậy.
"Nên dậy đi làm rồi. Chiều nay tôi cũng trở về thành phố A." - Cô nói, xưng hô vẫn rất lạnh nhạt.
"Ừm." - Vẻ mặt dù rất không nỡ nhưng vẫn là ngậm ngùi chấp nhận.
Cô thấy vậychỉ biết khẽ lắc đầu, rồi đứng lên. Nhưng chưa đi được vài bước đầu lại choáng suýt thì ngã, may nhờ có anh kịp lúc đỡ lấy cô vững vàng trên tay.
"Chị sao thế?" - Lúc nãy Lăng Thiếu Phàm chỉ cầm lấy tay của cô nên chưa thể cảm nhận được hơi ấm từ trên người cô. Hiện tại ôm cô vào trong lòng như ôm một một cái bánh bao nóng, vừa mềm vừa ấm áp.
"Tôi không sao." - Cô lắc lắc đầu, rồi muốn đứng thẳng dậy đi tiếp thì lại bị anh ngang nhiên ôm ngang lấy, còn đưa trán đến gần chạm vào trán của cô, đo thân nhiệt. Vì hành động này mà Thượng Quan Dao bị bất ngờ, khẽ rụt cổ lại như con cún nhỏ sợ hãi.
"Sốt rồi, tối hôm qua lại đứng trước cửa sổ lâu như vậy. Hừ." - Đặt cô xuống giường, đắp chăn lại vừa tức giận nói.
"Tôi…" - Cô còn định lên tiếng nói gì đó nữa nhưng lại bị anh cắt ngang.
"Chừng nào em hết sốt rồi thì tôi mới cho em về." - Anh lạnh lùng không quan tâm mà nói, cái người phụ nữ này, vài tháng nữa là 30 tuổi rồi. Thân còn là một bác sĩ, lại không biết lo cho bản thân mình gì cả.
Giờ là đang ở tiết hạ nóng oi ả vào buổi sáng lẫn chiều, nhưng ban đêm ở thành phố S lại đặc biệt trở lạnh. Thân thể dù có sắt thép cỡ nào cũng không thể thích ứng kịp với tốc độ thời tiết thay đổi này. Hai năm trước, Lăng Thiếu Phàm đến đây cũng thường bị như vậy.
"Thím Ngọc, chuẩn bị cho tôi một chút nước ấm, còn có thuốc hạ sốt nữa… À, còn có nấu cho tôi một chút cháo. Lát tôi sẽ xuống lấy." - Đi xuống lầu nhìn thấy thím Ngọc đang từ trong bếp bưng các đĩa đồ ăn sáng ra, anh không đi đến ngồi vào bàn ăn như hằng ngày. mà chạy đến dặn dò. Rồi lại chạy lên trên phòng mình, vệ sinh cá nhân.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh lại chạy sang phòng nhìn xem tình hình của cô. Lúc nãy vì sợ cô "gian dối" mình để trở về nhanh, nên hiện tại có mặt ở đây anh mới dám đưa cặp nhiệt kế đến để đo thân nhiệt cho cô.
"37,7 độ. Hừ." - Nhìn con số trên nhiệt kế mà anh có chút tức giận. Hôm qua anh nên giục cô vào ngủ sớm, lại còn đứng ở bên ngoài để hứng gió như vậy.
Thượng Quan Dao im lặng trùm kín chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt màu hổ phách nhìn anh. Nếu như bây giờ cô mà lên tiếng muốn đi, anh nhất định sẽ bắt nhốt cô ở lại. Chịu thôi, cô không đánh lại anh là thật, lại còn "trọng thương" như vậy thì làm sao mà có thể đánh đây. Tốt nhất là im lặng vẫn hơn.
Lăng Thiếu Phàm đã sớm xuống tự mình bưng cháo cùng thuốc lên cho cô. Nhìn anh cứ đi đi lại lại vì mình, Thượng Quan Dao thật cảm thấy mình khá may mắn, may mắn vì anh đã để ý mình. May mắn vì mình đã không chọn rời bỏ anh, cũng may mắn vì cô có cơ hội được bảo vệ anh.
Anh tỉ mỉ, chạy vào phòng vệ sinh lại lấy ra một cái khăn đã sấp nước ấm, mang đến cho cô lau mặt. Rồi mới chịu ngồi sang một bên thổi cháo đưa đến miệng cho cô.
Anh dịu dàng, chu đáo chăm sóc cô từng li từng tí. Cháo phải thổi vừa ấm để cô có thể ăn. Mà cô cũng rất phối hợp ngồi yên để mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Cậu không đi làm à?" - Cô hỏi, giọng nói vì bị bệnh mà bình thường đã trầm hiện tại còn bị khàn nữa nên có chút khó nghe.
"Tôi là ông chủ, em không cần lo." - Anh mà đi thì có phải cô cũng chạy mất không.
"Được, được." - Nhìn ra được anh không tin mình, cô chỉ biết khẽ thở dài thuận theo.
"Uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi đi." - Anh đưa thuốc cho cô, thấy cô không cầm liền nhướng mày uy hiếp.
"Tôi không uống thuốc có được không?" - Ánh mắt có chút cầu xin ngước mặt nhìn anh, khiến trái tim ai đó như bị mèo cào mà ngứa ngáy, nhưng không chấp nhận chính là không chấp nhận.
"Không uống." - Thấy mình đã hạ mình như vậy rồi anh còn không chấp nhận, nên cô lật mặt. Mỗi lần bị bệnh Thượng Quan Dao đều là ở nơi hoang sơ, rừng rú phải cố nhai mấy loại dược, thuốc đắng ngắt này. Nếu như không cần cô nhất định sẽ không uống.
"Em thật sự không uống?" - Anh híp mắt nhìn cái người cứng đầu nói trở mặt liền trở mặt quay đầu đi hướng khác.
"Ừm." - Cô ừm rồi không nói gì nữa.
Thấy anh bỗng dưng im lặng không lên tiếng, tưởng là anh giận. Ai ngờ vừa quay đầu sang muốn nhìn xem vẻ mặt của ai kia, thì đột nhiên bị Lăng Thiếu Phàm giữ chặt gáy. Áp đôi môi bạc mỏng lên môi mình.
Cô trợn to mắt, cái tên này vậy mà dám bắt ép cô bằng cách này. Thượng Quan Dao cố chấp cắn chặt răng, không cho anh đẩy viên thuốc từ miệng mình sang, bàn tay đưa lên muốn đẩy anh ra liên tục. Bất quá, Lăng Thiếu Phàm lại dùng "hạ sách". Anh đưa một bên bàn tay to lớn của mình vào trong áo của cô, lần đến đôi gò bồng khẽ xoa nắn. Cô bị trêu chọc cộng với việc sức khoẻ yếu ớt không thể chịu đựng được nữa, liền buông xuôi để anh muốn làm gì thì làm. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh liền nhếch mép dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra rồi đẩy viên thuốc con nhộng sang, còn chưa chịu thả ra để cô nuốt xuống rồi mới chịu buông tha.
Cô gái nhỏ được thả ra liền thở dốc, vẻ mặt tức giận nhìn anh. Lăng Thiếu Phàm chỉ mỉm cười, còn khiêu khích quệt một cái qua môi mình khiến ai đó tức điên. Rồi lại quay sang đưa ly nước ấm đến cho cô, định cứng đầu quay đi không muốn nhận. Thuốc thì cũng đã uống rồi, có uống nước hay không thì có tác dụng gì chứ. Nếu như để anh biết được cái suy nghĩ này của một vị bác sĩ như cô, nhất định sẽ ra tay kí đầu một cái.
"Em tự uống, hay là tôi lại giúp em một lần nữa." - Anh vô sỉ nói, khiến ai đó phải cắn răng quay lại cầm lấy ly nước uống cạn, rồi nhét ly vào tay anh. Nằm xuống kéo chăn nhắm mắt vờ ngủ.
"Cứng đầu." - Thấy hành động trẻ con như vậy anh chỉ biết cười sủng nịch, nhéo mũi người kia, rồi đưa đồ ra cho người bên ngoài đem xuống. Còn mình thì lại đến bên cạnh giường cô ngồi xuống, mắt nhìn không chớp.
"Trở về phòng mình xử lý công việc đi, tôi ngủ cậu nhìn chằm chằm như thế làm tôi không ngủ được." - Cô bị anh nhìn mãi không thể nào ngủ được mà mở mắt mắng.
"Ồ, được." - Anh nghe cô nói mình cứ ngồi nhìn như vậy, cô sẽ không ngủ được nên đứng lên.
Đang khi Thượng Quan Dao chuẩn bị thở phào thì ai đó như xối một gáo nước lạnh, bỏ dép đi trong nhà ra nhảy lên nằm cạnh cô. Không những thế còn ôm chặt lấy cô không buông.
"Vậy thì tôi ôm em cùng ngủ." - Mặt dày cạ cạ cằm vào đầu nhỏ của cô.
Thượng Quan Dao thật đến mệt với anh, cô mới là người bị bệnh đấy có được không. Người ta thường nói, khi một người bị bệnh nhất định họ sẽ rất bám người, đặc biệt là người mình xem là quan trọng nhất. Nhưng nhìn xem, đây là ngược lại, Lăng Thiếu Phàm dính cô cứ như cả người được tẩm keo, không thể gỡ ra nỗi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.