Chương 60: ĐỢI ĐẾN KHI NÀO EM MỞ LÒNG
Huyền Vi Ảnh
23/09/2023
Nơi Lăng Thiếu Phàm đang ở chính là một tòa nhà cao ốc tọa lạc giữa thành phố S. Đoạn đường đi từ chỗ cô đến đấy cũng chỉ mất có mười phút, bước xuống xe đưa trả tiền taxi rồi đi vào trong.
"Cô Thượng Quan." - Vừa bước vào tòa cao ốc, còn chưa đi được quá chục bước phía trước đã có tiếng gọi.
"Hừ." - Cô hừ lạnh, hiện tại Thượng Quan Dao bị anh chọc giận đang rất không vui. Nếu như làm trái ý, thì có bị gì cũng đừng có trách.
"Mời cô đi hướng này." - Đổ đầy mồ hôi hột làm động tác mời về hướng thang máy.
Cô mang theo khí lạnh đi về phía thang máy bước vào trong, để A Tử nhấn số tầng. Đứng bên cạnh Thượng Quan Dao mà anh ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ting.
Khi thang máy kêu lên một tiếng cửa tự động mở ra, A Tử như gặp được chúa cứu thế, mà đi thẳng ra ngoài dẫn đường mau mau giao lại cho Boss.
Đi vòng vèo qua nhiều ngã rẽ cuối cùng cũng đến một căn phòng độc lập, khác biệt.
Cộc cộc cộc.
Chỉ gõ đủ ba tiếng, A Tử trực tiếp đẩy cửa bước vào trong. Rồi đứng sang một bên, để cô tự mình đi.
Mà Thượng Quan Dao lúc giờ vẫn rất thảnh thơi đi theo sau bước vào. Nhìn người đàn ông chắp tay sau lưng, hướng mặt xuống nhìn thành phố qua cửa kính, cô liền nhún vai đi về phía đó. A Tử ở phía cửa rất "biết điều" mà đi ra ngoài, còn không quên "thiện chí" đóng chặt cửa lại.
Đi từng bước về phía anh, cô tuỳ tiện quăng túi xách lên ghế sofa đứng khoanh tay bên cạnh Lăng Thiếu Phàm.
"Gọi tôi đến là muốn làm gì?" - Đến gần cửa kính nhìn xuống bên dưới dòng xe tấp nập đua nhau chạy, cũng may lúc nãy cô đến nơi là vừa bắt đầu giờ cao điểm. Nếu không sẽ giống như hiện tại, tầng tầng lớp lớp xe đông chật cứng đến không thể nhúc nhích.
"Hôm qua cô sao thế?" - Đôi mắt vẫn lia theo dòng xe bên dưới, môi mỏng, cương nghị mấp máy.
"Cậu gọi tôi đến gấp như vậy chỉ vì chuyện này?" - Quay sang nhìn thẳng vào anh. Đùa cô sao, cô đã mất thời gian nửa tiếng để ngồi xe đi đến đây đấy có được không.
"Ừm." - Lúc này mới xoay đầu sang nhìn cô, khuôn mặt thật ngũ quan sắc sảo khiến Thượng Quan Dao hơi ngây người ra một chút.
"Cậu…" - Nhưng chỉ một lát sau cô liền giật thót tìm kiếm thiết bị điều khiển kéo rèm che cửa sổ lại.
Sau đó là quan sát xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi lại kéo rèm nhìn ra quan sát bốn xung quanh. Khi đã xác định được tất cả đều bình thường thì mới yên tâm thở phào.
Lăng Thiếu Phàm thấy cô như vậy càng thêm nghi ngờ, anh bỗng tiến tới thoắt một cái ép sát cô vào cửa kính, hơi thở thơm mát phả lên mái tóc mềm mại của cô.
"Chị đang có hành xử rất lạ đấy." - Ánh mắt nghi ngờ cùng dò xét nhìn thẳng vào mắt cô.
"Nghe này, Lăng Thiếu Phàm bốn năm rồi cậu là Tôn Bách, Tôn Bách cũng là cậu. Cậu sẽ gắn bó với nó một chặng đường dài nữa, khuôn mặt thật này cũng nên giảm thiểu xuất hiện lại, tránh bị nghi ngờ." - Cô nghiêm túc nói, nhưng trong lòng thật ra lại đang sợ sệt chuyện khác.
"Dao Dao, cô đang sợ sệt chuyện gì?" - Anh không ngốc, có thể nhìn những hành động ban nãy của cô mà đoán được chút ít. Cô dường như rất sợ khuôn mặt thật này của anh xuất hiện.
"Không có, cậu phải nhớ. Tôi chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ bản thân mình hiện tại là Tôn Bách, không phải Lăng Thiếu Phàm. Khuôn mặt này không thể tùy tiện xuất hiện." - Càng nói cô càng để lộ sơ hở, không biết từ khi nào đứng trước mặt anh cô lại khó nói dối đến như vậy.
Lăng Thiếu Phàm híp mắt nhìn cô, anh biết cô đang che giấu một điều gì đó. Có lẽ cô không tin tưởng anh nên mới không nói. Người con gái này anh yêu cô tròn 22 năm rồi, kể từ lúc 5 tuổi đã biết nhận thức. Như ai cũng biết, thành phố A có tứ đại gia tộc Thượng Quan, Mộ Dung, Lăng, Khưu. Con cháu của những đại gia tộc này lúc nhỏ sẽ theo hình thức tự nguyện, đứa trẻ nào muốn nối nghiệp đời trước đều sẽ được sắp xếp theo học tại một trường quân đội thiếu niên. Mà năm đó chỉ có con gái út Thượng Quan gia, con trai duy nhất nhà họ Lăng là tham gia khóa học.
Lăng gia năm đó cũng vừa lúc bố mẹ anh mất. Một đứa nhóc 5 tuổi một mình phiêu bạc, gánh vác toàn thể gia tộc là một điều rất viễn vông. Nhưng đúng lúc đó, Thượng Quan Dực đã chìa tay ra giúp đỡ anh, nhận anh làm học trò mà xem như con cái trong nhà, nuôi dạy. Được ông cho theo học tại trường cùng cô, vì là một đứa mồ côi mà thường xuyên bị bắt nạt, dị lập. Cũng may lúc đó đã có cô đứng ra bảo vệ anh, sau này bọn họ còn chơi rất thân. Nhưng kể từ lúc biết anh là học trò được bố mình nhận nuôi, cô đã mặc kệ không quan tâm bỏ mặc anh một mình tự sinh tự diệt không đoái hoài đến nữa. Cũng từ đó mà không liên lạc với nhau, anh luôn biết mọi tình huống của cô nhưng cô dường như lại chưa từng nhớ anh. Vì lẽ thể mà sau mỗi lần anh hỏi "Chị đã quên thật rồi sao?" nét mặt đều rất u buồn..
Anh ngoan cố giữ vững tình yêu chỉ dành cho cô đến tận hôm nay, vẫn còn bền bỉ.
"Dao Dao, có thể để tôi ở bên cạnh em không. Tôi không có ước muốn gì nhiều, chỉ muốn được ở bên cạnh em. Dù có trở thành tình nhân, tôi cũng chấp nhận." - Anh rất mệt mỏi, cùng đau khổ gục mặt xuống vai cô nỉ non. Giống như hai năm trước anh cũng đã gục mặt vào vai cô giống như vậy.
"Cậu…" - Cô muốn từ chối nhưng cổ họng nghẹn ứ không nói được, như có thứ gì đó chắn ngang không cho Thượng Quan Dao phát ra bất kì một âm thanh nào.
"Có được không, tôi không cần biết những thắc mắc trong lòng trước đây nữa, chỉ muốn đơn giản là được ở bên cạnh em." - Giọng nói từ tính, quyến rũ lại vang bên tai khiến cô cứng đờ. Những lời khuyên chân thành của thím Ngọc hôm trước cứ thế lặp đi lặp lại bên tai.
"Chắc chắn không hỏi nữa?" - Cô vô thức nói, nhưng nói ra rồi có hối hận cũng không kịp, cô không thể rút lại lời nói nữa.
"Tôi sẽ đợi, đợi đến khi nào em chịu mở lòng nói với tôi." - Anh ngước mặt lên, ánh mắt chân thành mà sâu sắc.
Trong thâm tâm Thượng Quan Dao lúc này lại đang gào thét. Cậu không cần phải như vậy, vốn dĩ cậu không cần chờ đợi nhưng thứ lỗi tôi không muốn cậu vì tôi mà liên lụy, không muốn mất đi người mình yêu thương nữa.
"Thiếu Phàm, làm ơn…" - Cô nhíu mày, đổi lại gục đầu lên ngực anh cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh.
"Dao Dao, được chứ?" - Anh lại hỏi.
Đợi một lúc lâu sau cô mới ngước đầu lên, đôi mắt có chút mơ hồ nhìn sâu vào mắt anh. Khoảng cách hơi thở dần được thu hẹp, cho đến khi hòa quyện vào nhau. Đôi môi mỏng bạc mang hơi lạnh của anh áp lên đôi môi anh đào căng mọng mềm mại, ấm áp của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng day dứt, rồi lại thô bạo cắn mút như muốn trút hết nỗi nhớ thương trong hai năm qua.
"Cô Thượng Quan." - Vừa bước vào tòa cao ốc, còn chưa đi được quá chục bước phía trước đã có tiếng gọi.
"Hừ." - Cô hừ lạnh, hiện tại Thượng Quan Dao bị anh chọc giận đang rất không vui. Nếu như làm trái ý, thì có bị gì cũng đừng có trách.
"Mời cô đi hướng này." - Đổ đầy mồ hôi hột làm động tác mời về hướng thang máy.
Cô mang theo khí lạnh đi về phía thang máy bước vào trong, để A Tử nhấn số tầng. Đứng bên cạnh Thượng Quan Dao mà anh ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ting.
Khi thang máy kêu lên một tiếng cửa tự động mở ra, A Tử như gặp được chúa cứu thế, mà đi thẳng ra ngoài dẫn đường mau mau giao lại cho Boss.
Đi vòng vèo qua nhiều ngã rẽ cuối cùng cũng đến một căn phòng độc lập, khác biệt.
Cộc cộc cộc.
Chỉ gõ đủ ba tiếng, A Tử trực tiếp đẩy cửa bước vào trong. Rồi đứng sang một bên, để cô tự mình đi.
Mà Thượng Quan Dao lúc giờ vẫn rất thảnh thơi đi theo sau bước vào. Nhìn người đàn ông chắp tay sau lưng, hướng mặt xuống nhìn thành phố qua cửa kính, cô liền nhún vai đi về phía đó. A Tử ở phía cửa rất "biết điều" mà đi ra ngoài, còn không quên "thiện chí" đóng chặt cửa lại.
Đi từng bước về phía anh, cô tuỳ tiện quăng túi xách lên ghế sofa đứng khoanh tay bên cạnh Lăng Thiếu Phàm.
"Gọi tôi đến là muốn làm gì?" - Đến gần cửa kính nhìn xuống bên dưới dòng xe tấp nập đua nhau chạy, cũng may lúc nãy cô đến nơi là vừa bắt đầu giờ cao điểm. Nếu không sẽ giống như hiện tại, tầng tầng lớp lớp xe đông chật cứng đến không thể nhúc nhích.
"Hôm qua cô sao thế?" - Đôi mắt vẫn lia theo dòng xe bên dưới, môi mỏng, cương nghị mấp máy.
"Cậu gọi tôi đến gấp như vậy chỉ vì chuyện này?" - Quay sang nhìn thẳng vào anh. Đùa cô sao, cô đã mất thời gian nửa tiếng để ngồi xe đi đến đây đấy có được không.
"Ừm." - Lúc này mới xoay đầu sang nhìn cô, khuôn mặt thật ngũ quan sắc sảo khiến Thượng Quan Dao hơi ngây người ra một chút.
"Cậu…" - Nhưng chỉ một lát sau cô liền giật thót tìm kiếm thiết bị điều khiển kéo rèm che cửa sổ lại.
Sau đó là quan sát xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi lại kéo rèm nhìn ra quan sát bốn xung quanh. Khi đã xác định được tất cả đều bình thường thì mới yên tâm thở phào.
Lăng Thiếu Phàm thấy cô như vậy càng thêm nghi ngờ, anh bỗng tiến tới thoắt một cái ép sát cô vào cửa kính, hơi thở thơm mát phả lên mái tóc mềm mại của cô.
"Chị đang có hành xử rất lạ đấy." - Ánh mắt nghi ngờ cùng dò xét nhìn thẳng vào mắt cô.
"Nghe này, Lăng Thiếu Phàm bốn năm rồi cậu là Tôn Bách, Tôn Bách cũng là cậu. Cậu sẽ gắn bó với nó một chặng đường dài nữa, khuôn mặt thật này cũng nên giảm thiểu xuất hiện lại, tránh bị nghi ngờ." - Cô nghiêm túc nói, nhưng trong lòng thật ra lại đang sợ sệt chuyện khác.
"Dao Dao, cô đang sợ sệt chuyện gì?" - Anh không ngốc, có thể nhìn những hành động ban nãy của cô mà đoán được chút ít. Cô dường như rất sợ khuôn mặt thật này của anh xuất hiện.
"Không có, cậu phải nhớ. Tôi chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ bản thân mình hiện tại là Tôn Bách, không phải Lăng Thiếu Phàm. Khuôn mặt này không thể tùy tiện xuất hiện." - Càng nói cô càng để lộ sơ hở, không biết từ khi nào đứng trước mặt anh cô lại khó nói dối đến như vậy.
Lăng Thiếu Phàm híp mắt nhìn cô, anh biết cô đang che giấu một điều gì đó. Có lẽ cô không tin tưởng anh nên mới không nói. Người con gái này anh yêu cô tròn 22 năm rồi, kể từ lúc 5 tuổi đã biết nhận thức. Như ai cũng biết, thành phố A có tứ đại gia tộc Thượng Quan, Mộ Dung, Lăng, Khưu. Con cháu của những đại gia tộc này lúc nhỏ sẽ theo hình thức tự nguyện, đứa trẻ nào muốn nối nghiệp đời trước đều sẽ được sắp xếp theo học tại một trường quân đội thiếu niên. Mà năm đó chỉ có con gái út Thượng Quan gia, con trai duy nhất nhà họ Lăng là tham gia khóa học.
Lăng gia năm đó cũng vừa lúc bố mẹ anh mất. Một đứa nhóc 5 tuổi một mình phiêu bạc, gánh vác toàn thể gia tộc là một điều rất viễn vông. Nhưng đúng lúc đó, Thượng Quan Dực đã chìa tay ra giúp đỡ anh, nhận anh làm học trò mà xem như con cái trong nhà, nuôi dạy. Được ông cho theo học tại trường cùng cô, vì là một đứa mồ côi mà thường xuyên bị bắt nạt, dị lập. Cũng may lúc đó đã có cô đứng ra bảo vệ anh, sau này bọn họ còn chơi rất thân. Nhưng kể từ lúc biết anh là học trò được bố mình nhận nuôi, cô đã mặc kệ không quan tâm bỏ mặc anh một mình tự sinh tự diệt không đoái hoài đến nữa. Cũng từ đó mà không liên lạc với nhau, anh luôn biết mọi tình huống của cô nhưng cô dường như lại chưa từng nhớ anh. Vì lẽ thể mà sau mỗi lần anh hỏi "Chị đã quên thật rồi sao?" nét mặt đều rất u buồn..
Anh ngoan cố giữ vững tình yêu chỉ dành cho cô đến tận hôm nay, vẫn còn bền bỉ.
"Dao Dao, có thể để tôi ở bên cạnh em không. Tôi không có ước muốn gì nhiều, chỉ muốn được ở bên cạnh em. Dù có trở thành tình nhân, tôi cũng chấp nhận." - Anh rất mệt mỏi, cùng đau khổ gục mặt xuống vai cô nỉ non. Giống như hai năm trước anh cũng đã gục mặt vào vai cô giống như vậy.
"Cậu…" - Cô muốn từ chối nhưng cổ họng nghẹn ứ không nói được, như có thứ gì đó chắn ngang không cho Thượng Quan Dao phát ra bất kì một âm thanh nào.
"Có được không, tôi không cần biết những thắc mắc trong lòng trước đây nữa, chỉ muốn đơn giản là được ở bên cạnh em." - Giọng nói từ tính, quyến rũ lại vang bên tai khiến cô cứng đờ. Những lời khuyên chân thành của thím Ngọc hôm trước cứ thế lặp đi lặp lại bên tai.
"Chắc chắn không hỏi nữa?" - Cô vô thức nói, nhưng nói ra rồi có hối hận cũng không kịp, cô không thể rút lại lời nói nữa.
"Tôi sẽ đợi, đợi đến khi nào em chịu mở lòng nói với tôi." - Anh ngước mặt lên, ánh mắt chân thành mà sâu sắc.
Trong thâm tâm Thượng Quan Dao lúc này lại đang gào thét. Cậu không cần phải như vậy, vốn dĩ cậu không cần chờ đợi nhưng thứ lỗi tôi không muốn cậu vì tôi mà liên lụy, không muốn mất đi người mình yêu thương nữa.
"Thiếu Phàm, làm ơn…" - Cô nhíu mày, đổi lại gục đầu lên ngực anh cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh.
"Dao Dao, được chứ?" - Anh lại hỏi.
Đợi một lúc lâu sau cô mới ngước đầu lên, đôi mắt có chút mơ hồ nhìn sâu vào mắt anh. Khoảng cách hơi thở dần được thu hẹp, cho đến khi hòa quyện vào nhau. Đôi môi mỏng bạc mang hơi lạnh của anh áp lên đôi môi anh đào căng mọng mềm mại, ấm áp của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng day dứt, rồi lại thô bạo cắn mút như muốn trút hết nỗi nhớ thương trong hai năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.