Chương 87: Phiên ngoại 4 (HOÀN)
Huyền Vi Ảnh
23/09/2023
Tình yêu là thế, con người yếu đuối lắm chỉ vì tình yêu, được yêu mà mạnh
mẽ. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một que kem, một cái bánh,... họ
liền có thể đến với nhau mà không cần lý do.
A Tử, A Hành ở cạnh nhau tròn bốn năm. Cũng hiểu được cái gọi là tình yêu vĩnh cửu là gì. Tình yêu của họ đơn giản, kết hôn rồi trở về chỉ cần kiếm người sinh cho mình một đứa con ruột là đã trở thành gia đình ấm áp.
Phúc Diễn dành bốn năm tiếp theo để theo đuổi Tôn Triệu Mẫn, chạy khắp đó đây bảo vệ, cưng chiều cô. Dùng cả quảng đời còn lại yêu thương cô hết mực. Cuối cùng cũng đổi lại được cái gật đầu, có với nhau một lễ cưới đáng để đời. Sinh thêm một đứa nhỏ kháu khỉnh.
Mộ Dung Bạch thì còn đang khổ sở theo đuổi cô bé A Diên ngày càng trưởng thành xinh đẹp. Hằng ngày phải đổ xô ghen tỵ vì cô bị người khác nhòm ngó quá nhiều. Cuộc chinh phục trái tim cô bé này coi bộ cũng khá là gian nan đấy.
Gia đình nhà Thượng Quan Vũ, Tôn Thiệu vừa chào đón một đứa con gái nuôi hết sức ngoan hiền, đáng yêu. Cuộc sống hằng ngày vẫn thế, an nhàn tịnh dưỡng.
Thượng Quan Dực tính đến nay tuổi cũng đã có chút già. Ông đã tự đến một nơi lạnh lẽo cùng cực như Bắc Cực để sống quãng đời còn lại. Mang theo hình ảnh vợ khắp mọi nơi, coi như hoàn thành được tâm nguyện lúc trước của bà.
Dì Ngọc, bác Hiền thì hằng ngày ở nhà chăm lo cho hai đứa nhỏ nhà cô. Thật là phá đến không chịu nổi, nhưng được cái là rất nghe lời mẹ của nó.
...
"Hừ, lão bố già. Tối nay mời bố đi sang phòng bên cạnh ngủ, đây chính là hang ổ của mẹ con bọn con, bố không có phần." - Lăng Tú Sắc nay đã lớn nhưng vẫn nghịch ngợm đứng chống nạnh đuổi bố nó đi.
"Bi bô..." - Lăng Nghiêm nhỏ tuổi còn chưa biết nói nhưng vẫn gật đầu hưởng ứng chống lại bố nó.
"Dao Dao, em xem, em xem hai đứa nhỏ của em." - Anh vẻ mặt lườm bọn nhỏ dữ tợn, nhưng khi nhìn sang cô lại khác mè nheo.
"Thế nó không phải con anh à?" - Cô lại không quan tâm gạt anh ra, đi lên giường ngủ với bọn nhỏ.
Để lại ai đó đứng ngơ ngác, đây là kết tinh tình yêu của bọn họ. Hay là hòn đá cản đường tình yêu của bọn họ vậy chứ.
_ Trên đời này còn có cái gọi là trùng hợp sao? Không nhé, đó chẳng qua chỉ là cái cớ để em có thể ở bên cạnh anh lâu hơn một chút.
_ Nếu như có tình yêu vĩnh hằng thì em xin giành tặng cho người may mắn duy nhất trong cuộc đời này chính là anh.
_ Yêu một người cũng là học cách làm người. Vì chỉ khi có tình yêu, bản thân mới có hơi ấm của con người.
Lăng Thiếu Phàm - Thượng Quan Dao.
A Tử, A Hành ở cạnh nhau tròn bốn năm. Cũng hiểu được cái gọi là tình yêu vĩnh cửu là gì. Tình yêu của họ đơn giản, kết hôn rồi trở về chỉ cần kiếm người sinh cho mình một đứa con ruột là đã trở thành gia đình ấm áp.
Phúc Diễn dành bốn năm tiếp theo để theo đuổi Tôn Triệu Mẫn, chạy khắp đó đây bảo vệ, cưng chiều cô. Dùng cả quảng đời còn lại yêu thương cô hết mực. Cuối cùng cũng đổi lại được cái gật đầu, có với nhau một lễ cưới đáng để đời. Sinh thêm một đứa nhỏ kháu khỉnh.
Mộ Dung Bạch thì còn đang khổ sở theo đuổi cô bé A Diên ngày càng trưởng thành xinh đẹp. Hằng ngày phải đổ xô ghen tỵ vì cô bị người khác nhòm ngó quá nhiều. Cuộc chinh phục trái tim cô bé này coi bộ cũng khá là gian nan đấy.
Gia đình nhà Thượng Quan Vũ, Tôn Thiệu vừa chào đón một đứa con gái nuôi hết sức ngoan hiền, đáng yêu. Cuộc sống hằng ngày vẫn thế, an nhàn tịnh dưỡng.
Thượng Quan Dực tính đến nay tuổi cũng đã có chút già. Ông đã tự đến một nơi lạnh lẽo cùng cực như Bắc Cực để sống quãng đời còn lại. Mang theo hình ảnh vợ khắp mọi nơi, coi như hoàn thành được tâm nguyện lúc trước của bà.
Dì Ngọc, bác Hiền thì hằng ngày ở nhà chăm lo cho hai đứa nhỏ nhà cô. Thật là phá đến không chịu nổi, nhưng được cái là rất nghe lời mẹ của nó.
...
"Hừ, lão bố già. Tối nay mời bố đi sang phòng bên cạnh ngủ, đây chính là hang ổ của mẹ con bọn con, bố không có phần." - Lăng Tú Sắc nay đã lớn nhưng vẫn nghịch ngợm đứng chống nạnh đuổi bố nó đi.
"Bi bô..." - Lăng Nghiêm nhỏ tuổi còn chưa biết nói nhưng vẫn gật đầu hưởng ứng chống lại bố nó.
"Dao Dao, em xem, em xem hai đứa nhỏ của em." - Anh vẻ mặt lườm bọn nhỏ dữ tợn, nhưng khi nhìn sang cô lại khác mè nheo.
"Thế nó không phải con anh à?" - Cô lại không quan tâm gạt anh ra, đi lên giường ngủ với bọn nhỏ.
Để lại ai đó đứng ngơ ngác, đây là kết tinh tình yêu của bọn họ. Hay là hòn đá cản đường tình yêu của bọn họ vậy chứ.
_ Trên đời này còn có cái gọi là trùng hợp sao? Không nhé, đó chẳng qua chỉ là cái cớ để em có thể ở bên cạnh anh lâu hơn một chút.
_ Nếu như có tình yêu vĩnh hằng thì em xin giành tặng cho người may mắn duy nhất trong cuộc đời này chính là anh.
_ Yêu một người cũng là học cách làm người. Vì chỉ khi có tình yêu, bản thân mới có hơi ấm của con người.
Lăng Thiếu Phàm - Thượng Quan Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.