Chương 5: QUYỀN UY
Huyền Vi Ảnh
23/09/2023
“Người nào vừa mở miệng bước lên đây.” – Thượng Quan Dao tiếp tục nhìn về nhóm binh mới phía dưới.
“Là tôi.” – Người ban nãy mở miệng khinh miệt cô bước lên, hai bên binh lính cũng dạt ra dọn đường cho hắn.
“Đừng tưởng rằng tôi sẽ không đánh phụ nữ, nếu không nhờ có Thượng Quan gia phía sau thì cô nghĩ bản thân hiện tại còn đứng vững được ở đây à?” – Tên kia hống hách khoanh tay bước đến đối diện với cô.
Hắn cao trên mét tám, cô cũng đã mét bảy lăm nên khoảng cách chiều cao vẫn là không chênh lệch nhiều lắm. Khí thế từ trên người cô thì khỏi phải bàn cãi, đương nhiên là sẽ cao hơn những tên này vài bậc.
“Vương Thiên, nhắc nhở cậu một câu. Bình thường cậu có thể ngang ngược như thế nào cũng được, nhưng đối với tình huống hiện tại thì cậu nên suy nghĩ thật kĩ đi.” - Một tên lính cũ phía dưới bên kia không đành lòng mà nhắc nhở hắn.
Vương gia tuy không hiển hách, tài lực cũng không cao nhưng phía bên nhà mẹ hắn lại là Khưu gia, một trong tứ đại gia tộc thành phố A. Tuy không hoạt động trong quân đội, họ vẫn có thể nói là sánh ngang được với Thượng Quan gia, là nguồn tài lực cung cấp vũ khí lớn nhất.
Nên tên Vương Thiên này rất tự cao tự đại, luôn hành xử theo ý mình. Kết bè kết phái ở quân khu 3 này, nhiều lần trốn huấn luyện ra ngoài đi chơi mà các giáo quan đều không ai có thể nói một câu nào, ngoài Dạ Kiêu. Nhưng một mình anh ta thì làm được gì, cũng chỉ có thể la mắng, trách phạt rồi đâu lại vào đấy.
“Trước khi tôi trở về đây, các giáo quan chưa từng dạy cậu là tuyệt đối không được phân biệt nam nữ sao?” – Thượng Quan Dao đưa mắt liếc, khiến người kia ngậm mồm lại. Rồi khoanh tay, híp mắt chờ câu trả lời của hắn. Nếu đã không muốn nói chuyện đàng hoàng với mình thì việc gì phải khiến bản thân chịu thiệt.
“Cái đấy còn cần phải dạy sao, không phải chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết nam và nữ ai hơn ai rồi.” – Vương Thiên dù trong lòng có sợ nhưng vẫn là cứng họng, cản cổ vì sĩ diện nói ngang.
“Ồ, vậy cậu có muốn đấu với tôi không, để được mở mang tầm mắt xem đầu óc nông cạn của mình có vấn đề ở chỗ nào mà giải quyết.” - Cô quả thực là tức đến bật cười, lại có người dám cãi lí với mình.
“Cô...” – Tên kia tức giận khi nhận ra được cô đang nói kháy hắn.
“Thôi thì cứ chọn đối kháng đi, hạng mục này chính là gần như chứng minh cách suy nghĩ đó của cậu, cũng như là xem đầu óc cậu có còn minh mẫn hay không.” - Cô như trầm tư nói. Mà khi câu nói này vừa cất lên, mấy tên lính cũ đã run như cầy sấy. Đây chính là con đường tự tìm đến cái chết ngắn nhất đấy có được không.
“Được thôi. Cho cô chọn thời gian...” – Vương Thiên sau khi nghe vậy cũng gật đầu, nhưng lời còn chưa dứt đã bị cô cắt ngang.
“Hiện tại, ở đây đi.” – Vẻ mặt dửng dưng ban nãy thoáng chốc thay vào đó trở nên lạnh lùng khiến người khác phải choáng.
“Không hối hận?” – Hắn ta có vẻ không tin được mà hỏi lại lần nữa. Khi thấy cô không trả lời, trên khuôn mặt lạnh băng lại đang thể hiện sự bất mãn. Vương Thiên cười lạnh:
“Vậy được. Lady first, nhường cô ba chiêu.”
Những tên lính hứng thú chăm chú nhìn cổ vũ. Còn bọn lính cũ thì chỉ biết chắp tay cầu nguyện “bình an” cho Vương Thiên, dù gì cũng là đồng đội vài ngày, vài tháng của bọn họ.
Mà cô khi nghe như vậy chỉ biết đỡ trán. Nếu hiện tại ra tay như lời tên này nói thì không biết mấy lão kia có cười chết cô hay không. Tính ra cũng đã rất lâu rồi chưa ai dám dùng giọng điệu đó với cô.
Thấy cô vẫn đứng im bất động thanh sắc Vương Thiên tưởng là cô đã sợ đến mức chân tay đông cứng không thể di chuyển thì định lên tiếng trêu chọc, ai ngờ đúng lúc này cô lại nói trước.
“Dù gì cũng hơn cậu gần chục tuổi, nếu như ra tay trước thì có phải là làm trò hề cho người ta xem không cơ chứ. Cùng lên đi.” - Nhếch lông mày nhìn về phía hắn.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.” – Vương Thiên phì cười, vẻ mặt thay đổi 180 độ mà vào thể chủ động, bất ngờ xông về phía cô.
Nói là cùng lên nhưng bản thân cô thấy vẫn là nên nhường nhịn “trẻ nhỏ” một tí, không nên lấy kinh nghiệm tuổi tác ra mà bắt nạt bọn chúng.
Chắp tay phía sau lưng chờ cú đấm đang lao nhanh đến về phía mặt. Khi bọn lính mới tưởng chừng như sẽ thấy một màn máu me đáng sợ, còn đang tiếc thương cho khuôn mặt xinh đẹp sắp phải hứng chịu một cú đấm mạnh như vậy, nhất định sẽ hỏng mất. Nhưng khi cú đấm chỉ còn cách khuôn mặt lạnh băng vài xen – ti – mét, cô bỗng nhanh như chớp tránh sang một bên. Cú đấm mạnh theo quán tính vẫn lao nhanh về phía trước khiến Vương Thiên đấm phải không khí mà ngã oạch xuống đất.
Ngã một cú đau đớn, hàm răng còn vô tình cắn phải môi khiến khóe miệng nhanh chóng bật máu, trong khoang miệng là mùi máu tanh nồng đậm.
Vương Thiên liền tức giận đỏ mắt đứng lên. Nếu như ban đầu hắn chỉ là muốn đánh một trận chơi để dạy dỗ cô thôi. Nhưng hiện tại, cô còn chưa có ra chiêu mà miệng mình đã chảy đầy máu. Sĩ diện đàn ông trỗi dậy, nắm chặt nắm tay lần này sử dụng hết sức lực lao về phía cô.
Bọn lính mới há mồm kinh ngạc ban nãy đã bình tĩnh trở lại. May mắn, đúng chính là may mắn Thượng Quan Dao mới né tránh được cú đấm đấy thôi. Nhưng lần này khác, Vương Thiên đã thật sự nổi giận. Sợ là cô gái này sẽ như cánh hoa mặc người bóp nát mất.
Mọi chuyện tưởng như là đã sáng tỏ trong suy nghĩ của bọn lính mới thì đang lúc này, cô lại động thân lần nữa né tránh cú đấm vừa tới nhưng khác ở chỗ bàn tay nhỏ đã nhấc lên nắm lấy cánh tay của Vương Thiên, dùng một chiêu thức quỷ quyệt mà bẻ quặp về phía sau, đạp vào bắp chân của hắn ta thật mạnh khiến Vương Thiên đau đớn mà khụy xuống.
“Một... một chiêu liền có thể hạ gục?” - Một trong những tên lính mới há hốc mồm.
“Anh Thiên nhường phụ nữ đấy, với năng lực của anh ấy làm sao mà có thể thua được.” – Có tên vẫn rất cứng họng cãi cố.
“Thế thì cậu cứ thử nhảy lên đấy mà đấu với sĩ quan huấn luyện Thượng Quan xem, xem cô ấy có đánh cậu đến thừa chết thiếu sống hay không?” – Một binh cũ không nhịn được mà khinh bỉ. Ngoài là một “ác bá” trong lòng bọn họ, cô cũng đồng thời kiêm luôn vị trí thần tượng. Phụ nữ thì thế nào, ở đây tất cả đều bình đẳng, huống chi năng lực của cô ấy còn nằm ở một tầm cao khác hẳn bọn họ, không phải nhờ cậy gia thế mà chính là tự nhờ cậy sức mình.
“Thượng Quan Dao, cô...” – Vương Thiên bị bẽ mặt, cánh tay đau đớn phát cáu.
“Cậu vừa gọi tôi là gì?” - Lực tay lại mạnh hơn một chút khiến hắn đau đớn đến rú lên một tiếng.
“Sĩ quan huyến luyện, xin cô tha cho tôi.” - Cuối cùng vì đau quá mà mở miệng cầu xin.
“Nói ra lỗi của mình xem nào?” – Cô vẫn chưa có ý định thả ra mà hỏi.
“Không nghe lời, coi khinh phụ nữ, hết.” - Hắn được thả lỏng hơn một chút, nghiêm mặt nói. Dù không vẻ vang gì nhưng thua thì chính là thua, hắn ta không thể không phục.
“Còn một điều nữa, cậu thử nghĩ kĩ lại xem.” – Cô vẫn giọng nói đó.
“Thưa, tôi không biết còn gì nữa ạ.” - Hắn thật là khổ sở nói.
“Vậy thì chạy hai mươi vòng quanh sân huấn luyện, tự giác ngộ đi.”
Sau khi nói ra hình phạt, thấy hắn không nói gì, cô liền mạnh tay hơn một chút.
“Rõ.” - Vì đau mà thỏa hiệp.
Nghe được điều mình muốn rồi cô mới thả tay ra, mà hắn hiện giờ cũng rất quy cũ, vâng lời mà chạy.
Cô lại liếc mắt sang cái bọn lính mới vẫn còn đứng ngơ ở bên kia, khiến bọn họ đánh cái rùng mình tự giác nối đuôi nhau chạy đến chân núi.
Nhìn thấy đám lính không có chí khí này, cô cũng chỉ biết lắc đầu. Nhất định phải từ từ "trau dồi" cho bọn chúng biết thế nào mới là một người đàn ông, thế nào mới là một binh lính thật thụ.
“Là tôi.” – Người ban nãy mở miệng khinh miệt cô bước lên, hai bên binh lính cũng dạt ra dọn đường cho hắn.
“Đừng tưởng rằng tôi sẽ không đánh phụ nữ, nếu không nhờ có Thượng Quan gia phía sau thì cô nghĩ bản thân hiện tại còn đứng vững được ở đây à?” – Tên kia hống hách khoanh tay bước đến đối diện với cô.
Hắn cao trên mét tám, cô cũng đã mét bảy lăm nên khoảng cách chiều cao vẫn là không chênh lệch nhiều lắm. Khí thế từ trên người cô thì khỏi phải bàn cãi, đương nhiên là sẽ cao hơn những tên này vài bậc.
“Vương Thiên, nhắc nhở cậu một câu. Bình thường cậu có thể ngang ngược như thế nào cũng được, nhưng đối với tình huống hiện tại thì cậu nên suy nghĩ thật kĩ đi.” - Một tên lính cũ phía dưới bên kia không đành lòng mà nhắc nhở hắn.
Vương gia tuy không hiển hách, tài lực cũng không cao nhưng phía bên nhà mẹ hắn lại là Khưu gia, một trong tứ đại gia tộc thành phố A. Tuy không hoạt động trong quân đội, họ vẫn có thể nói là sánh ngang được với Thượng Quan gia, là nguồn tài lực cung cấp vũ khí lớn nhất.
Nên tên Vương Thiên này rất tự cao tự đại, luôn hành xử theo ý mình. Kết bè kết phái ở quân khu 3 này, nhiều lần trốn huấn luyện ra ngoài đi chơi mà các giáo quan đều không ai có thể nói một câu nào, ngoài Dạ Kiêu. Nhưng một mình anh ta thì làm được gì, cũng chỉ có thể la mắng, trách phạt rồi đâu lại vào đấy.
“Trước khi tôi trở về đây, các giáo quan chưa từng dạy cậu là tuyệt đối không được phân biệt nam nữ sao?” – Thượng Quan Dao đưa mắt liếc, khiến người kia ngậm mồm lại. Rồi khoanh tay, híp mắt chờ câu trả lời của hắn. Nếu đã không muốn nói chuyện đàng hoàng với mình thì việc gì phải khiến bản thân chịu thiệt.
“Cái đấy còn cần phải dạy sao, không phải chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết nam và nữ ai hơn ai rồi.” – Vương Thiên dù trong lòng có sợ nhưng vẫn là cứng họng, cản cổ vì sĩ diện nói ngang.
“Ồ, vậy cậu có muốn đấu với tôi không, để được mở mang tầm mắt xem đầu óc nông cạn của mình có vấn đề ở chỗ nào mà giải quyết.” - Cô quả thực là tức đến bật cười, lại có người dám cãi lí với mình.
“Cô...” – Tên kia tức giận khi nhận ra được cô đang nói kháy hắn.
“Thôi thì cứ chọn đối kháng đi, hạng mục này chính là gần như chứng minh cách suy nghĩ đó của cậu, cũng như là xem đầu óc cậu có còn minh mẫn hay không.” - Cô như trầm tư nói. Mà khi câu nói này vừa cất lên, mấy tên lính cũ đã run như cầy sấy. Đây chính là con đường tự tìm đến cái chết ngắn nhất đấy có được không.
“Được thôi. Cho cô chọn thời gian...” – Vương Thiên sau khi nghe vậy cũng gật đầu, nhưng lời còn chưa dứt đã bị cô cắt ngang.
“Hiện tại, ở đây đi.” – Vẻ mặt dửng dưng ban nãy thoáng chốc thay vào đó trở nên lạnh lùng khiến người khác phải choáng.
“Không hối hận?” – Hắn ta có vẻ không tin được mà hỏi lại lần nữa. Khi thấy cô không trả lời, trên khuôn mặt lạnh băng lại đang thể hiện sự bất mãn. Vương Thiên cười lạnh:
“Vậy được. Lady first, nhường cô ba chiêu.”
Những tên lính hứng thú chăm chú nhìn cổ vũ. Còn bọn lính cũ thì chỉ biết chắp tay cầu nguyện “bình an” cho Vương Thiên, dù gì cũng là đồng đội vài ngày, vài tháng của bọn họ.
Mà cô khi nghe như vậy chỉ biết đỡ trán. Nếu hiện tại ra tay như lời tên này nói thì không biết mấy lão kia có cười chết cô hay không. Tính ra cũng đã rất lâu rồi chưa ai dám dùng giọng điệu đó với cô.
Thấy cô vẫn đứng im bất động thanh sắc Vương Thiên tưởng là cô đã sợ đến mức chân tay đông cứng không thể di chuyển thì định lên tiếng trêu chọc, ai ngờ đúng lúc này cô lại nói trước.
“Dù gì cũng hơn cậu gần chục tuổi, nếu như ra tay trước thì có phải là làm trò hề cho người ta xem không cơ chứ. Cùng lên đi.” - Nhếch lông mày nhìn về phía hắn.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.” – Vương Thiên phì cười, vẻ mặt thay đổi 180 độ mà vào thể chủ động, bất ngờ xông về phía cô.
Nói là cùng lên nhưng bản thân cô thấy vẫn là nên nhường nhịn “trẻ nhỏ” một tí, không nên lấy kinh nghiệm tuổi tác ra mà bắt nạt bọn chúng.
Chắp tay phía sau lưng chờ cú đấm đang lao nhanh đến về phía mặt. Khi bọn lính mới tưởng chừng như sẽ thấy một màn máu me đáng sợ, còn đang tiếc thương cho khuôn mặt xinh đẹp sắp phải hứng chịu một cú đấm mạnh như vậy, nhất định sẽ hỏng mất. Nhưng khi cú đấm chỉ còn cách khuôn mặt lạnh băng vài xen – ti – mét, cô bỗng nhanh như chớp tránh sang một bên. Cú đấm mạnh theo quán tính vẫn lao nhanh về phía trước khiến Vương Thiên đấm phải không khí mà ngã oạch xuống đất.
Ngã một cú đau đớn, hàm răng còn vô tình cắn phải môi khiến khóe miệng nhanh chóng bật máu, trong khoang miệng là mùi máu tanh nồng đậm.
Vương Thiên liền tức giận đỏ mắt đứng lên. Nếu như ban đầu hắn chỉ là muốn đánh một trận chơi để dạy dỗ cô thôi. Nhưng hiện tại, cô còn chưa có ra chiêu mà miệng mình đã chảy đầy máu. Sĩ diện đàn ông trỗi dậy, nắm chặt nắm tay lần này sử dụng hết sức lực lao về phía cô.
Bọn lính mới há mồm kinh ngạc ban nãy đã bình tĩnh trở lại. May mắn, đúng chính là may mắn Thượng Quan Dao mới né tránh được cú đấm đấy thôi. Nhưng lần này khác, Vương Thiên đã thật sự nổi giận. Sợ là cô gái này sẽ như cánh hoa mặc người bóp nát mất.
Mọi chuyện tưởng như là đã sáng tỏ trong suy nghĩ của bọn lính mới thì đang lúc này, cô lại động thân lần nữa né tránh cú đấm vừa tới nhưng khác ở chỗ bàn tay nhỏ đã nhấc lên nắm lấy cánh tay của Vương Thiên, dùng một chiêu thức quỷ quyệt mà bẻ quặp về phía sau, đạp vào bắp chân của hắn ta thật mạnh khiến Vương Thiên đau đớn mà khụy xuống.
“Một... một chiêu liền có thể hạ gục?” - Một trong những tên lính mới há hốc mồm.
“Anh Thiên nhường phụ nữ đấy, với năng lực của anh ấy làm sao mà có thể thua được.” – Có tên vẫn rất cứng họng cãi cố.
“Thế thì cậu cứ thử nhảy lên đấy mà đấu với sĩ quan huấn luyện Thượng Quan xem, xem cô ấy có đánh cậu đến thừa chết thiếu sống hay không?” – Một binh cũ không nhịn được mà khinh bỉ. Ngoài là một “ác bá” trong lòng bọn họ, cô cũng đồng thời kiêm luôn vị trí thần tượng. Phụ nữ thì thế nào, ở đây tất cả đều bình đẳng, huống chi năng lực của cô ấy còn nằm ở một tầm cao khác hẳn bọn họ, không phải nhờ cậy gia thế mà chính là tự nhờ cậy sức mình.
“Thượng Quan Dao, cô...” – Vương Thiên bị bẽ mặt, cánh tay đau đớn phát cáu.
“Cậu vừa gọi tôi là gì?” - Lực tay lại mạnh hơn một chút khiến hắn đau đớn đến rú lên một tiếng.
“Sĩ quan huyến luyện, xin cô tha cho tôi.” - Cuối cùng vì đau quá mà mở miệng cầu xin.
“Nói ra lỗi của mình xem nào?” – Cô vẫn chưa có ý định thả ra mà hỏi.
“Không nghe lời, coi khinh phụ nữ, hết.” - Hắn được thả lỏng hơn một chút, nghiêm mặt nói. Dù không vẻ vang gì nhưng thua thì chính là thua, hắn ta không thể không phục.
“Còn một điều nữa, cậu thử nghĩ kĩ lại xem.” – Cô vẫn giọng nói đó.
“Thưa, tôi không biết còn gì nữa ạ.” - Hắn thật là khổ sở nói.
“Vậy thì chạy hai mươi vòng quanh sân huấn luyện, tự giác ngộ đi.”
Sau khi nói ra hình phạt, thấy hắn không nói gì, cô liền mạnh tay hơn một chút.
“Rõ.” - Vì đau mà thỏa hiệp.
Nghe được điều mình muốn rồi cô mới thả tay ra, mà hắn hiện giờ cũng rất quy cũ, vâng lời mà chạy.
Cô lại liếc mắt sang cái bọn lính mới vẫn còn đứng ngơ ở bên kia, khiến bọn họ đánh cái rùng mình tự giác nối đuôi nhau chạy đến chân núi.
Nhìn thấy đám lính không có chí khí này, cô cũng chỉ biết lắc đầu. Nhất định phải từ từ "trau dồi" cho bọn chúng biết thế nào mới là một người đàn ông, thế nào mới là một binh lính thật thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.