Chương 58: XUẤT THÂN CỦA A HÀNH (LƯU TỬ HÀNH)
Huyền Vi Ảnh
23/09/2023
Thẫn thờ bước lên phòng, không chú ý còn có người nào đó vừa mới bình tĩnh mở cửa muốn đi xuống xem Thượng Quan Dao đã đi chưa, ai ngờ đụng mặt ngay tức khắc. Nhưng phát hiện được điểm bất thường của cô mà dõi theo, nhíu mày.
Cô mệt mỏi ngồi lên giường. Chuyện này làm rất bí mật, ngay cả bố và anh trai của cô cũng không hề hay biết. Tín hiệu màu sắc đó cô đã mất mười năm để nghiên cứu, tách ghép chỉnh sửa sao cho hoàn thiện. Lại mất gần bốn năm để dạy lại cách này cho A Hành, với ý định chỉ là phòng hờ đưa đến hỗ trợ anh.
Mà thật ra, A Hành mới chính là học trò thực sự của cô, mặc dù chỉ kém hơn 7 tuổi. Năm cậu ta 10 tuổi, cô 17 tuổi lúc đó cô đã bắt đầu huấn luyện nâng cao, thường xuyên ra ngoài tập huấn dã ngoại. Tình cờ gặp được cậu ta ở trong hang sói. Có lẽ mọi người không biết, tính cách thích đùa cợt bây giờ của A Hành đều là do cô dạy cho hắn, nguỵ trang đi tính tình tàn bạo, khát máu, vô tình của loài sói hoang dã. Nhớ năm đó gặp A Hành, cậu ta vẫn còn chạy bằng "bốn chân", tưởng cô là người lạ xâm nhập vào lãnh thổ mà vồ đến với ý định xâu xé. May mắn kinh nghiệm của cô lúc này cũng có được đôi chút, nên miễn cưỡng đối phó được.
Gặp được nhau cũng là một loại cơ duyên, "sói" tuy khó thuần nhưng bản tính vẫn sẽ không như loài người tham lam đáng sợ. Nếu đã thuần được thì chính là trung thành không lừa, không dối, mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không biến một người nào khác trở thành A Hành thứ hai, quá đáng sợ. Cậu ta rất điên cuồng, đưa được đến thế giới này cũng đã rất khó. Gần hai năm tròn cô cứ đi đi về về để cậu ta quen thuộc với mình cũng nhân lúc dạy cho cậu ta biết ăn đồ chín, sinh ra tâm lý dựa dẫm vào cô mà có thể chấp nhận đi theo. Bốn năm kiên nhẫn cuối cùng cũng gặt hái được thành quả. Mà lúc đó cậu ta cũng đã 14 tuổi, đối với một đứa trẻ mang bản tính của sói giờ đây muốn tập cho nó cách trở thành một con người, biết nói, biết nhận thức là điều cực kỳ khó khăn. Nhưng với cô mà nói đã làm sẽ không từ bỏ, sáu năm tiếp theo đã để cậu ta lấy tên là Lưu Tử Hành, chỉ cho xem duy nhất một bộ phim ảnh, cùng luyện nói, để những ảo ảnh bước đi bằng hai chân, nét mặt cảm xúc của con người khắc sâu vào bộ não của cậu ấy. Mà A Hành vì cô cũng rất điên cuồng tiếp thu tất cả mọi thứ trong sáu năm đó, với bộ não bán sói bán người rất thông minh chỉ cần bốn năm tiếp theo là đã có thể đưa ra thực chiến.
"Phải làm sao mới đúng đây?" - Lần đầu tiên cô khó khăn trong việc phải đưa suy nghĩ một thứ gì đó, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình tự đưa mình vào bế tắc. Không biết tiếp theo phải làm gì, phải như thế nào mới đúng.
"Dao." - Bỗng lúc này vang lên tiếng gọi của một người đàn ông.
Bóng đen thoăn thoắt, nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ vào trong.
"Chị không khỏe sao?" - A Hành trước mặt cô chính là con người thật, mang hơi thở dữ tợn, khát máu đi đến.
"Em đến đây có chuyện gì sao?" - Cô không quan tâm câu hỏi của cậu ta mà hỏi.
"Thông qua La Anh Anh, em điều tra được một chút. Nước W, hình như là đang ngấm ngầm lôi kéo các thế lực ở thành phố A. Hai năm trước, sau lần chúng ta đột nhập cướp được thông tin mật, thành công uy hiếp làm chúng ngưng kế hoạch chuẩn bị tấn công thành phố A. Thì bọn cáo già đó đã tìm được đường lui rồi, mà vừa hay nếu như bí mật trong tay chúng ta đưa ra. Mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu Mộ Dung Đức - Mộ Dung gia, cũng đẩy thành phố A thành con cừu thế thân chịu trận. Nằm không cũng được lợi, nhân lúc đó sẽ đánh chiếm. Mà người bọn chúng nhắm đến đầu tiên sẽ là điểm yếu của chị Lăng Thiếu Phàm." - Cậu ta tuỳ tiện ngồi xuống cái ghế gần đó.
"Bọn chúng đã lên kế hoạch sau khi chuyện vỡ lở." - Cô đã biết chuyện này từ hai năm trước rồi, thế cho nên mới phải đẩy anh ra xa.
"Ồ, vậy tin tức của em cũng không hữu dụng mấy nhỉ?" - A Hành khoanh tay tựa lưng vào ghế nhìn cô.
Im lặng một hồi, cậu ta nhạy bén phát giác ra gần như toàn bộ cảm xúc của cô.
"Chị dao động?" - Chỉ lạnh nhạt nói lên ba từ, nhưng cũng đủ làm cho Thượng Quan Dao giật thót. Đây chính là điểm nguy hiểm của A Hành, cậu ta có tư duy, nhạy bén kinh người cho dù cô đã cố gắng áp chế mọi cảm xúc. Nhưng với đôi mắt tinh ranh của cậu ta, vẫn là bị phơi bày.
"Ừm." - Cô cũng không muốn giấu giếm mà khẽ khàng, xem như đã chấp nhận.
"Vậy chị tiếp theo định làm gì?" - Cậu ta tôn trọng cô, không muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.
"Chưa biết nữa, đến đâu hay đến đó. Nhưng nhớ kĩ, cẩn thận thím Ngọc. Bà ấy có gì đó rất khác thường, phát giác ra cậu và tôi từ rất sớm." - Cô thở dài, rồi lại như nhớ đến việc của thím Ngọc liền nhắc nhở.
"Bà ta biết?" - A Hành vẻ mặt rất không thể tin được hỏi, cậu ta cùng cô rất cẩn trọng. Ngay cả Lăng Thiếu Phàm còn không phát giác ra thì tại sao?
"Có lẽ thân phận của bà ấy rất đặc biệt. Cậu thử bí mật điều tra xem, đề cao cảnh giác, ở đây ngoài Lăng Thiếu Phàm, người nguy hiểm nhất chính là thím Ngọc này."
…
"Thím Ngọc, cô ấy sao thế?" - Lăng Thiếu Phàm vừa nhìn thấy cô không giống như bình thường, định đuổi theo nhưng lại sợ nên mới chạy xuống nhà hỏi thím Ngọc, bà ở dưới đây chắc chắn biết.
"Không có gì, chắc vừa nãy xem bản tin thời sự phát hiện cái gì đấy nên mới như vậy." - Bà ta lại thản nhiên nói dối không chớp mắt, trở về với thím Ngọc vui vui vẻ vẻ hàng ngày khiến anh không thể phát giác.
"Thật sự như vậy?" - Anh nhìn lên màn hình truyền hình còn chưa có tắt ngoài phòng khách, trên bàn còn có đĩa trái cây chưa được động đến.
"Thật, cậu không tin bà già này à?" - Bà ta nguýt anh một cái rồi đi vào nhà bếp, vừa quay đầu thầm thở phào, thằng nhóc này là thứ rất khó đối phó đấy có được không?
"Kì lạ." - Anh lẩm bẩm, cứ thấy có chỗ nào đó rất lạ.
"Boss, A Hành vừa gọi điện báo người của chúng ta ở ngoại ô bị anh Long - kẻ hôm qua bị chúng ta đánh sập sản nghiệp, chó cùng rứt giậu nên mới muốn kéo theo một khu tập trung của chúng ta cùng chết." - A Tử từ bên ngoài đi vào nói.
" Hửm, vẫn còn ngoan cường đến vậy. Bên ấy thế nào rồi?" - Anh nhướng mày.
"A Hành đã giải quyết ổn thoả cả rồi, chỉ gọi điện tới bẩm báo như vậy thôi."
"Ừm, cậu ta hành sự khiến tôi rất yên tâm." - Lăng Thiếu Phàm gật gật đầu, nếu nói A Tử là người anh tin tưởng nhất thì A Hành chính là người khiến anh an tâm nhất. Cẩn trọng, mạnh mẽ, quyết đoán.
Cô mệt mỏi ngồi lên giường. Chuyện này làm rất bí mật, ngay cả bố và anh trai của cô cũng không hề hay biết. Tín hiệu màu sắc đó cô đã mất mười năm để nghiên cứu, tách ghép chỉnh sửa sao cho hoàn thiện. Lại mất gần bốn năm để dạy lại cách này cho A Hành, với ý định chỉ là phòng hờ đưa đến hỗ trợ anh.
Mà thật ra, A Hành mới chính là học trò thực sự của cô, mặc dù chỉ kém hơn 7 tuổi. Năm cậu ta 10 tuổi, cô 17 tuổi lúc đó cô đã bắt đầu huấn luyện nâng cao, thường xuyên ra ngoài tập huấn dã ngoại. Tình cờ gặp được cậu ta ở trong hang sói. Có lẽ mọi người không biết, tính cách thích đùa cợt bây giờ của A Hành đều là do cô dạy cho hắn, nguỵ trang đi tính tình tàn bạo, khát máu, vô tình của loài sói hoang dã. Nhớ năm đó gặp A Hành, cậu ta vẫn còn chạy bằng "bốn chân", tưởng cô là người lạ xâm nhập vào lãnh thổ mà vồ đến với ý định xâu xé. May mắn kinh nghiệm của cô lúc này cũng có được đôi chút, nên miễn cưỡng đối phó được.
Gặp được nhau cũng là một loại cơ duyên, "sói" tuy khó thuần nhưng bản tính vẫn sẽ không như loài người tham lam đáng sợ. Nếu đã thuần được thì chính là trung thành không lừa, không dối, mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không biến một người nào khác trở thành A Hành thứ hai, quá đáng sợ. Cậu ta rất điên cuồng, đưa được đến thế giới này cũng đã rất khó. Gần hai năm tròn cô cứ đi đi về về để cậu ta quen thuộc với mình cũng nhân lúc dạy cho cậu ta biết ăn đồ chín, sinh ra tâm lý dựa dẫm vào cô mà có thể chấp nhận đi theo. Bốn năm kiên nhẫn cuối cùng cũng gặt hái được thành quả. Mà lúc đó cậu ta cũng đã 14 tuổi, đối với một đứa trẻ mang bản tính của sói giờ đây muốn tập cho nó cách trở thành một con người, biết nói, biết nhận thức là điều cực kỳ khó khăn. Nhưng với cô mà nói đã làm sẽ không từ bỏ, sáu năm tiếp theo đã để cậu ta lấy tên là Lưu Tử Hành, chỉ cho xem duy nhất một bộ phim ảnh, cùng luyện nói, để những ảo ảnh bước đi bằng hai chân, nét mặt cảm xúc của con người khắc sâu vào bộ não của cậu ấy. Mà A Hành vì cô cũng rất điên cuồng tiếp thu tất cả mọi thứ trong sáu năm đó, với bộ não bán sói bán người rất thông minh chỉ cần bốn năm tiếp theo là đã có thể đưa ra thực chiến.
"Phải làm sao mới đúng đây?" - Lần đầu tiên cô khó khăn trong việc phải đưa suy nghĩ một thứ gì đó, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình tự đưa mình vào bế tắc. Không biết tiếp theo phải làm gì, phải như thế nào mới đúng.
"Dao." - Bỗng lúc này vang lên tiếng gọi của một người đàn ông.
Bóng đen thoăn thoắt, nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ vào trong.
"Chị không khỏe sao?" - A Hành trước mặt cô chính là con người thật, mang hơi thở dữ tợn, khát máu đi đến.
"Em đến đây có chuyện gì sao?" - Cô không quan tâm câu hỏi của cậu ta mà hỏi.
"Thông qua La Anh Anh, em điều tra được một chút. Nước W, hình như là đang ngấm ngầm lôi kéo các thế lực ở thành phố A. Hai năm trước, sau lần chúng ta đột nhập cướp được thông tin mật, thành công uy hiếp làm chúng ngưng kế hoạch chuẩn bị tấn công thành phố A. Thì bọn cáo già đó đã tìm được đường lui rồi, mà vừa hay nếu như bí mật trong tay chúng ta đưa ra. Mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu Mộ Dung Đức - Mộ Dung gia, cũng đẩy thành phố A thành con cừu thế thân chịu trận. Nằm không cũng được lợi, nhân lúc đó sẽ đánh chiếm. Mà người bọn chúng nhắm đến đầu tiên sẽ là điểm yếu của chị Lăng Thiếu Phàm." - Cậu ta tuỳ tiện ngồi xuống cái ghế gần đó.
"Bọn chúng đã lên kế hoạch sau khi chuyện vỡ lở." - Cô đã biết chuyện này từ hai năm trước rồi, thế cho nên mới phải đẩy anh ra xa.
"Ồ, vậy tin tức của em cũng không hữu dụng mấy nhỉ?" - A Hành khoanh tay tựa lưng vào ghế nhìn cô.
Im lặng một hồi, cậu ta nhạy bén phát giác ra gần như toàn bộ cảm xúc của cô.
"Chị dao động?" - Chỉ lạnh nhạt nói lên ba từ, nhưng cũng đủ làm cho Thượng Quan Dao giật thót. Đây chính là điểm nguy hiểm của A Hành, cậu ta có tư duy, nhạy bén kinh người cho dù cô đã cố gắng áp chế mọi cảm xúc. Nhưng với đôi mắt tinh ranh của cậu ta, vẫn là bị phơi bày.
"Ừm." - Cô cũng không muốn giấu giếm mà khẽ khàng, xem như đã chấp nhận.
"Vậy chị tiếp theo định làm gì?" - Cậu ta tôn trọng cô, không muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.
"Chưa biết nữa, đến đâu hay đến đó. Nhưng nhớ kĩ, cẩn thận thím Ngọc. Bà ấy có gì đó rất khác thường, phát giác ra cậu và tôi từ rất sớm." - Cô thở dài, rồi lại như nhớ đến việc của thím Ngọc liền nhắc nhở.
"Bà ta biết?" - A Hành vẻ mặt rất không thể tin được hỏi, cậu ta cùng cô rất cẩn trọng. Ngay cả Lăng Thiếu Phàm còn không phát giác ra thì tại sao?
"Có lẽ thân phận của bà ấy rất đặc biệt. Cậu thử bí mật điều tra xem, đề cao cảnh giác, ở đây ngoài Lăng Thiếu Phàm, người nguy hiểm nhất chính là thím Ngọc này."
…
"Thím Ngọc, cô ấy sao thế?" - Lăng Thiếu Phàm vừa nhìn thấy cô không giống như bình thường, định đuổi theo nhưng lại sợ nên mới chạy xuống nhà hỏi thím Ngọc, bà ở dưới đây chắc chắn biết.
"Không có gì, chắc vừa nãy xem bản tin thời sự phát hiện cái gì đấy nên mới như vậy." - Bà ta lại thản nhiên nói dối không chớp mắt, trở về với thím Ngọc vui vui vẻ vẻ hàng ngày khiến anh không thể phát giác.
"Thật sự như vậy?" - Anh nhìn lên màn hình truyền hình còn chưa có tắt ngoài phòng khách, trên bàn còn có đĩa trái cây chưa được động đến.
"Thật, cậu không tin bà già này à?" - Bà ta nguýt anh một cái rồi đi vào nhà bếp, vừa quay đầu thầm thở phào, thằng nhóc này là thứ rất khó đối phó đấy có được không?
"Kì lạ." - Anh lẩm bẩm, cứ thấy có chỗ nào đó rất lạ.
"Boss, A Hành vừa gọi điện báo người của chúng ta ở ngoại ô bị anh Long - kẻ hôm qua bị chúng ta đánh sập sản nghiệp, chó cùng rứt giậu nên mới muốn kéo theo một khu tập trung của chúng ta cùng chết." - A Tử từ bên ngoài đi vào nói.
" Hửm, vẫn còn ngoan cường đến vậy. Bên ấy thế nào rồi?" - Anh nhướng mày.
"A Hành đã giải quyết ổn thoả cả rồi, chỉ gọi điện tới bẩm báo như vậy thôi."
"Ừm, cậu ta hành sự khiến tôi rất yên tâm." - Lăng Thiếu Phàm gật gật đầu, nếu nói A Tử là người anh tin tưởng nhất thì A Hành chính là người khiến anh an tâm nhất. Cẩn trọng, mạnh mẽ, quyết đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.