Chương 44
Tiêu Đường Đông Qua
08/12/2020
Ngày thứ hai như cũ vẫn là tỉ thí kiếm pháp. Đối thủ của ta là Giản Ninh của Ngô Đồng sơn trang, người đã thắng ở vòng so tài trước. Như ta dự tính, hắn không phải là đối thủ của ta, mười chiêu lúc sau ta đã đánh bại được hắn. Giờ trà chiều cuối cùng đã đến, ta một bên thưởng thức loại trà Long Tĩnh thượng hạng, một bên quan sát trận đấu của mọi người, cùng xem kịch không khác là bao.
Thế nhưng núi cao còn có núi cao hơn, trong những trận tỉ thí lúc sau ta phát hiện một nhân vật lợi hại, đó là thiếu môn chủ Bạch Lộ Ngưng của phái Bạch Lộ. Kiếm thuật của người này cao siêu cực kỳ, tuyệt đối không thua kém Du Dạ Lai. Chưa đến hai mươi chiêu đã khiến cho đối thủ rơi đài, hơn nữa còn hướng về phía ta mà rớt xuống, may mà ta nhanh chóng tránh được, bằng không còn không gãy vụn như chiếc ghế tựa phía sau.
“Vị huynh đài này, khiến ngươi kinh hoảng rồi.” Bạch Lộ Ngưng cũng tương đối lễ độ, chẳng những nâng đối thủ vừa bại dưới tay mình dậy, còn hướng ta giải thích, khiến ta cảm thấy bản thân cực kỳ thiếu phong độ.
“Đâu nào, tại hạ là một nam nhân, có gì mà kinh hoảng không kinh hoảng …… ” Ta gãi gãi đầu, “Ha ha.”
Xem ra trận tỉ thí sau cùng, e là phải cùng vị Bạch thiếu môn chủ này sống mái một phen.
Cơm tối sau trở lại sương phòng đã trông thấy Đế Hạo ngồi ở trước bàn, trên bàn có đặt một giấy gói.
Nói thật, ta có chút đau đầu, sự cố chấp của hắn đôi khi khiến ta không biết nên làm thế nào. Nhưng không gặp được hắn, lòng ta lại cảm giác không vui.
“Ngươi đến rồi à, đã dùng cơm tối chưa?” Ta cười, ngồi vào phía đối diện Đế Hạo.
“Đã dùng.” Đế Hạo hơi hơi nghiêng đầu, dưới bóng trăng mơ hồ, khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn tựa như băng đêm, mang theo thứ ánh sáng thanh lãnh nhưng cũng rất lôi cuốn.
“Sao ngươi hôm nay không đi xem luận võ?” Ta một bên trải giường một bên quay đầu lại hỏi, cả ngày đều xem đấu võ, đôi mắt quả thật có chút mệt mỏi.
“Không hứng thú.” Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản đến nỗi khiến người ta thiếu điều muốn vùi đầu vào chăn, tình huống hiện giờ thật có chút gượng gạo.
“Cũng đúng …… ” Cao thủ như ngươi có thể cảm thấy điều gì có hứng thú chứ?
“Bánh đậu xanh.” Đế Hạo đẩy gói giấy kia đến trước mặt ta.
“A? Sao bỗng nhiên mua bánh đậu xanh thế …… ” Ta vui mừng mở ra giấy gói, thức ăn của Bộc Tà sơn trang quá bổ dưỡng, khiến ta có chút nóng trong người.
“Như thế ngươi sẽ không thể mượn cớ bảo ta rời đi ngươi nữa.”
Bánh đậu xanh nuốt đến cổ họng bỗng nhiên nghẹn cứng khiến ta sinh đau, ta ngước đầu lên nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của hắn, sau đó cảm giác đau đớn ở cổ họng men theo thực quản đi thẳng xuống, cả người bắt đầu đau buốt. Còn nhớ lần trước, ta chính là bảo hắn đi mua bánh đậu xanh để lừa hắn rời đi. Ta giống như đứa ngốc, đưa tay chạm khẽ lên ngón tay hắn, nhưng lại do dự không dám giữ chặt.
Ngón tay Đế Hạo khẽ run lên, sau đó nắm chặt lấy ta, một nụ hôn nhè nhẹ bỗng đặt lên trán, “Ngủ đi.”
Ta nằm trên giường nhìn hắn đắp chăn cho ta, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Không cần như thế, nhìn trầm mặc kiêu ngạo khiến người khác kính sợ đến vậy nhưng lại bình tĩnh mà bao dung của ta hết thảy.
Ta nhắm mắt lại, cảm giác ươn ướt từ khóe mắt rơi xuống lại bất ngờ được người nhẹ nhàng lau đi. Ta mở mắt ra, trông thấy tuyệt thế dung nhan của Khinh Hàn.
“Ta đang nghĩ, liệu có chăng một lúc nào đó ngươi cũng sẽ như thế vì ta mà thương tâm.” Hắn cười nhạt, dùng ngữ khí chế nhạo mà nói, ta phút chốc có cảm giác thôi thúc muốn chạm lên gò má của hắn, bàn tay giơ ra nhưng thoáng cái đã bị hắn tránh đi.
“Ta …… ” Ta đương nhiên có, mỗi khi tự nhủ với lòng mình không được có lần sau nữa, thế nhưng ‘lần sau’ lại luôn đến bất ngờ.
“Kiếm thuật của Bạch Lộ Ngưng quả không tồi nhỉ?” Khinh Hàn đứng dậy đi đến trước bàn, tự rót cho mình một tách trà.
“Ưm, không phải không tồi, mà là rất lợi hại.” Ta ngồi dậy trên giường, “Ngươi đã đi xem luận võ? Ngồi ở đâu xem thế, rõ ràng ngươi và Đế Hạo đều không có xuất hiện mà.”
“Ta không đi xem, nhưng không có nghĩa là ta không phái Điệp Y đi xem. Còn chuyện này, ngươi sẽ không thật sự cho rằng vị Bạch thiếu môn chủ kia là nam nhân chứ?” Khinh Hàn dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc mà lườm ta một cái.
“Hắn …… ” Ta bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp, “Lẽ nào là nữ cải nam trang? Nhưng nếu như thế, cho dù có thắng luận võ, lúc thành thân còn không bị phát hiện?”
Tiếng cười thuần hậu của Khinh Hàn nhẹ nhàng vang lên trong khí trời đêm, “Nguyên lai ngươi không phải có chút ngốc, mà là phi thường ngốc. Lăng Tử Phong đang mang thai, tất nhiên không thể động phòng, ngươi nghĩ thân phận nữ nhi của Bạch Lộ Ngưng làm sao bị phát hiện được. Hơn nữa, chiêu thức võ công của Bạch Lộ Ngưng ngươi không cảm thấy có chút quen mắt sao?”
Ta nhíu mày, trong đầu cố nhớ lại tường tận chiêu thức của Bạch Lộ Ngưng lúc chiều ngọ, bộ pháp lúc nàng vận kiếm quả thật giống như đã từng bắt gặp qua ở đâu ……
“Nàng là nữ tử đã diệt môn Phùng gia, sau đó ở Thiếu Lâm Tự hạ mê dược với chúng ta.” Khinh Hàn một tiếng bừng tỉnh người trong mộng.
“Cái gì!” Ta thiếu điều nhảy dựng lên, không sai, càng nghĩ càng thấy giống, “Nhưng ngươi và Dạ Lưu Hiểu không phải đều cho rằng nàng là người của Bích U Cung ư, sao giờ lại biến thành người của Bạch Lộ môn? Lại còn là thiếu chủ …… “
Khinh Hàn khẽ đung đưa đầu, trong nụ cười chứa đầy thâm ý.
“Không lẽ …… Bạch Lộ môn cùng Phùng gia như nhau …… kỳ thật đã không còn tồn tại?” Ta có chút kinh hoàng với suy nghĩ này của bản thân.
“Nhụ tử khả giáo~” (hài tử dễ dạy bảo) Khinh Hàn gõ nhẹ lên cái đầu không quá thông minh của ta, “Nếu ngươi thắng trong luận võ và trở thành rể hiền của Lăng Tiêu, mà quan hệ giữa ngươi cùng ta và Đế Hạo lại không đơn giản, chẳng khác nào Lăng Tiêu trở thành đồng minh với ta và Đế Hạo, Bích U Cung thấy thế làm sao có thể không nôn nóng? Từ tình hình ngươi so tài với Du Dạ Lai xem ra, Bạch Lộ Ngưng chẳng những muốn ngươi thua, mà còn muốn mạng của ngươi.”
Đúng thế, cùng Du Dạ Lai tỷ thí, nếu Khinh Hàn không có mặt, nói không chừng ta đã game over rồi.
“Thế ta nên làm gì bây giờ?” Lúc này ta thật hận chết tử lão đầu, nếu không phải do lão ta làm sao lại rơi vào bãi nước đục này chứ?
“Nếu là đọ kiếm, Lưu Vân Phân Thủy Kiếm Pháp của Đế Hạo quả thật không tồi, nếu được Đế Hạo trông chừng lúc ngươi so kiếm, nàng ta sẽ không dám giở trò, hơn nữa tuyệt đối sẽ bị ngươi đánh bại. Nếu vậy ta và Đế Hạo sẽ không đem nàng để vào mắt, đợi đến khi ngươi và nàng tỷ thí chưởng pháp, nói không chừng ta và hắn sẽ không đi xem chiến, và rồi, trong lúc luận võ nàng ta hại ngươi cũng đều có thể viện cớ là do tai nạn.”
“Nói thẳng xem ngươi tính cứu ta bằng cách nào đi!” Ta dùng nắm tay nện nhẹ vào lòng ngực hắn.
“Tàm Đậu thiếu hiệp, ngươi cũng trực tiếp thật đó.” Khinh Hàn khẽ nhíu mày.
“Trên mặt ngươi ghi rõ rành rành mấy chữ: ‘ta biết nên làm gì, nhanh nhanh cầu ta cứu ngươi đi’,” ta nhếch môi.
“A.” Khinh Hàn vuốt cằm, “Ta chỉ có thể gấp rút dạy ngươi Ngự Hoa Bát Thức, may mà Hàn Thiền chỉ của Bạch Lộ Ngưng vẫn chưa luyện đến mức thuần thục, bằng không lâm trận mới mài gươm, ta xem ngươi cũng không có cơ hội thắng.”
“Ngự Hoa Bát Thức? Đó không phải là …… ” Ta kinh ngạc đến nỗi thân thể bất động.
“Thành danh tuyệt kỹ của ta?” Khinh Hàn chẳng nói chẳng rằng cười cười, “Cũng như Đế Hạo, võ công lợi hại của ta hằng hà sa số, chỉ là một bộ Ngự Hoa Bát Thức cũng không có gì đáng luyến tiếc. Có điều, trước hết ngươi vẫn là lưu lại phong thư thì hơn, tránh cho Đế Hạo tìm được lại cho ta thêm một chưởng.” Khinh Hàn đứng dậy, tay áo phất nhẹ, tiêu sái tựa phong.
Thế nhưng núi cao còn có núi cao hơn, trong những trận tỉ thí lúc sau ta phát hiện một nhân vật lợi hại, đó là thiếu môn chủ Bạch Lộ Ngưng của phái Bạch Lộ. Kiếm thuật của người này cao siêu cực kỳ, tuyệt đối không thua kém Du Dạ Lai. Chưa đến hai mươi chiêu đã khiến cho đối thủ rơi đài, hơn nữa còn hướng về phía ta mà rớt xuống, may mà ta nhanh chóng tránh được, bằng không còn không gãy vụn như chiếc ghế tựa phía sau.
“Vị huynh đài này, khiến ngươi kinh hoảng rồi.” Bạch Lộ Ngưng cũng tương đối lễ độ, chẳng những nâng đối thủ vừa bại dưới tay mình dậy, còn hướng ta giải thích, khiến ta cảm thấy bản thân cực kỳ thiếu phong độ.
“Đâu nào, tại hạ là một nam nhân, có gì mà kinh hoảng không kinh hoảng …… ” Ta gãi gãi đầu, “Ha ha.”
Xem ra trận tỉ thí sau cùng, e là phải cùng vị Bạch thiếu môn chủ này sống mái một phen.
Cơm tối sau trở lại sương phòng đã trông thấy Đế Hạo ngồi ở trước bàn, trên bàn có đặt một giấy gói.
Nói thật, ta có chút đau đầu, sự cố chấp của hắn đôi khi khiến ta không biết nên làm thế nào. Nhưng không gặp được hắn, lòng ta lại cảm giác không vui.
“Ngươi đến rồi à, đã dùng cơm tối chưa?” Ta cười, ngồi vào phía đối diện Đế Hạo.
“Đã dùng.” Đế Hạo hơi hơi nghiêng đầu, dưới bóng trăng mơ hồ, khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn tựa như băng đêm, mang theo thứ ánh sáng thanh lãnh nhưng cũng rất lôi cuốn.
“Sao ngươi hôm nay không đi xem luận võ?” Ta một bên trải giường một bên quay đầu lại hỏi, cả ngày đều xem đấu võ, đôi mắt quả thật có chút mệt mỏi.
“Không hứng thú.” Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản đến nỗi khiến người ta thiếu điều muốn vùi đầu vào chăn, tình huống hiện giờ thật có chút gượng gạo.
“Cũng đúng …… ” Cao thủ như ngươi có thể cảm thấy điều gì có hứng thú chứ?
“Bánh đậu xanh.” Đế Hạo đẩy gói giấy kia đến trước mặt ta.
“A? Sao bỗng nhiên mua bánh đậu xanh thế …… ” Ta vui mừng mở ra giấy gói, thức ăn của Bộc Tà sơn trang quá bổ dưỡng, khiến ta có chút nóng trong người.
“Như thế ngươi sẽ không thể mượn cớ bảo ta rời đi ngươi nữa.”
Bánh đậu xanh nuốt đến cổ họng bỗng nhiên nghẹn cứng khiến ta sinh đau, ta ngước đầu lên nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của hắn, sau đó cảm giác đau đớn ở cổ họng men theo thực quản đi thẳng xuống, cả người bắt đầu đau buốt. Còn nhớ lần trước, ta chính là bảo hắn đi mua bánh đậu xanh để lừa hắn rời đi. Ta giống như đứa ngốc, đưa tay chạm khẽ lên ngón tay hắn, nhưng lại do dự không dám giữ chặt.
Ngón tay Đế Hạo khẽ run lên, sau đó nắm chặt lấy ta, một nụ hôn nhè nhẹ bỗng đặt lên trán, “Ngủ đi.”
Ta nằm trên giường nhìn hắn đắp chăn cho ta, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Không cần như thế, nhìn trầm mặc kiêu ngạo khiến người khác kính sợ đến vậy nhưng lại bình tĩnh mà bao dung của ta hết thảy.
Ta nhắm mắt lại, cảm giác ươn ướt từ khóe mắt rơi xuống lại bất ngờ được người nhẹ nhàng lau đi. Ta mở mắt ra, trông thấy tuyệt thế dung nhan của Khinh Hàn.
“Ta đang nghĩ, liệu có chăng một lúc nào đó ngươi cũng sẽ như thế vì ta mà thương tâm.” Hắn cười nhạt, dùng ngữ khí chế nhạo mà nói, ta phút chốc có cảm giác thôi thúc muốn chạm lên gò má của hắn, bàn tay giơ ra nhưng thoáng cái đã bị hắn tránh đi.
“Ta …… ” Ta đương nhiên có, mỗi khi tự nhủ với lòng mình không được có lần sau nữa, thế nhưng ‘lần sau’ lại luôn đến bất ngờ.
“Kiếm thuật của Bạch Lộ Ngưng quả không tồi nhỉ?” Khinh Hàn đứng dậy đi đến trước bàn, tự rót cho mình một tách trà.
“Ưm, không phải không tồi, mà là rất lợi hại.” Ta ngồi dậy trên giường, “Ngươi đã đi xem luận võ? Ngồi ở đâu xem thế, rõ ràng ngươi và Đế Hạo đều không có xuất hiện mà.”
“Ta không đi xem, nhưng không có nghĩa là ta không phái Điệp Y đi xem. Còn chuyện này, ngươi sẽ không thật sự cho rằng vị Bạch thiếu môn chủ kia là nam nhân chứ?” Khinh Hàn dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc mà lườm ta một cái.
“Hắn …… ” Ta bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp, “Lẽ nào là nữ cải nam trang? Nhưng nếu như thế, cho dù có thắng luận võ, lúc thành thân còn không bị phát hiện?”
Tiếng cười thuần hậu của Khinh Hàn nhẹ nhàng vang lên trong khí trời đêm, “Nguyên lai ngươi không phải có chút ngốc, mà là phi thường ngốc. Lăng Tử Phong đang mang thai, tất nhiên không thể động phòng, ngươi nghĩ thân phận nữ nhi của Bạch Lộ Ngưng làm sao bị phát hiện được. Hơn nữa, chiêu thức võ công của Bạch Lộ Ngưng ngươi không cảm thấy có chút quen mắt sao?”
Ta nhíu mày, trong đầu cố nhớ lại tường tận chiêu thức của Bạch Lộ Ngưng lúc chiều ngọ, bộ pháp lúc nàng vận kiếm quả thật giống như đã từng bắt gặp qua ở đâu ……
“Nàng là nữ tử đã diệt môn Phùng gia, sau đó ở Thiếu Lâm Tự hạ mê dược với chúng ta.” Khinh Hàn một tiếng bừng tỉnh người trong mộng.
“Cái gì!” Ta thiếu điều nhảy dựng lên, không sai, càng nghĩ càng thấy giống, “Nhưng ngươi và Dạ Lưu Hiểu không phải đều cho rằng nàng là người của Bích U Cung ư, sao giờ lại biến thành người của Bạch Lộ môn? Lại còn là thiếu chủ …… “
Khinh Hàn khẽ đung đưa đầu, trong nụ cười chứa đầy thâm ý.
“Không lẽ …… Bạch Lộ môn cùng Phùng gia như nhau …… kỳ thật đã không còn tồn tại?” Ta có chút kinh hoàng với suy nghĩ này của bản thân.
“Nhụ tử khả giáo~” (hài tử dễ dạy bảo) Khinh Hàn gõ nhẹ lên cái đầu không quá thông minh của ta, “Nếu ngươi thắng trong luận võ và trở thành rể hiền của Lăng Tiêu, mà quan hệ giữa ngươi cùng ta và Đế Hạo lại không đơn giản, chẳng khác nào Lăng Tiêu trở thành đồng minh với ta và Đế Hạo, Bích U Cung thấy thế làm sao có thể không nôn nóng? Từ tình hình ngươi so tài với Du Dạ Lai xem ra, Bạch Lộ Ngưng chẳng những muốn ngươi thua, mà còn muốn mạng của ngươi.”
Đúng thế, cùng Du Dạ Lai tỷ thí, nếu Khinh Hàn không có mặt, nói không chừng ta đã game over rồi.
“Thế ta nên làm gì bây giờ?” Lúc này ta thật hận chết tử lão đầu, nếu không phải do lão ta làm sao lại rơi vào bãi nước đục này chứ?
“Nếu là đọ kiếm, Lưu Vân Phân Thủy Kiếm Pháp của Đế Hạo quả thật không tồi, nếu được Đế Hạo trông chừng lúc ngươi so kiếm, nàng ta sẽ không dám giở trò, hơn nữa tuyệt đối sẽ bị ngươi đánh bại. Nếu vậy ta và Đế Hạo sẽ không đem nàng để vào mắt, đợi đến khi ngươi và nàng tỷ thí chưởng pháp, nói không chừng ta và hắn sẽ không đi xem chiến, và rồi, trong lúc luận võ nàng ta hại ngươi cũng đều có thể viện cớ là do tai nạn.”
“Nói thẳng xem ngươi tính cứu ta bằng cách nào đi!” Ta dùng nắm tay nện nhẹ vào lòng ngực hắn.
“Tàm Đậu thiếu hiệp, ngươi cũng trực tiếp thật đó.” Khinh Hàn khẽ nhíu mày.
“Trên mặt ngươi ghi rõ rành rành mấy chữ: ‘ta biết nên làm gì, nhanh nhanh cầu ta cứu ngươi đi’,” ta nhếch môi.
“A.” Khinh Hàn vuốt cằm, “Ta chỉ có thể gấp rút dạy ngươi Ngự Hoa Bát Thức, may mà Hàn Thiền chỉ của Bạch Lộ Ngưng vẫn chưa luyện đến mức thuần thục, bằng không lâm trận mới mài gươm, ta xem ngươi cũng không có cơ hội thắng.”
“Ngự Hoa Bát Thức? Đó không phải là …… ” Ta kinh ngạc đến nỗi thân thể bất động.
“Thành danh tuyệt kỹ của ta?” Khinh Hàn chẳng nói chẳng rằng cười cười, “Cũng như Đế Hạo, võ công lợi hại của ta hằng hà sa số, chỉ là một bộ Ngự Hoa Bát Thức cũng không có gì đáng luyến tiếc. Có điều, trước hết ngươi vẫn là lưu lại phong thư thì hơn, tránh cho Đế Hạo tìm được lại cho ta thêm một chưởng.” Khinh Hàn đứng dậy, tay áo phất nhẹ, tiêu sái tựa phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.