Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 71

Tiêu Đường Đông Qua

08/12/2020

‘Ta hiện tại không có muốn phong lưu… được chưa?’ ta vẻ mặt đáng thương quay sang nhìn hắn.

Khóe môi Khinh Hàn nhếch lên nở một nụ cười làm cho ta thần hồn điên đảo, hắn cứ từ từ mà nói bên tai ta: ‘không được…’ sau đó ta cảm giác hai chân mình đang bị tách ra, hắn mạnh mẽ tách mông như hoa của ta ra, làm cho nước lạnh của hồ tràn vào ồ ồ, ta không khỏi ngã mình về phía trước, đáng tiếc cái tảng đá kia làm ta một chút cũng không nhúc nhích được gì cả.

Hắn dù là vẫn đang ung dung cười khẽ bên tai của ta, nhưng lại để cho phân thân cực đại đang nóng rực đang đặt ở huyệt động của ta, tựa hồ như không vội vàng tiến vào bên trong, cứ ngay những nếp uốn mà day dưa, ta chính là bị hắn làm cho mất kiên nhẫn, lớn tiếng mà nói: ‘muốn vào thì vào ngay, không được vờn ta như……’

Ta nói còn chưa hoàn chỉnh câu, Khinh Hàn liền đâm thẳng vào, nước bị hắn làm cho văng tung tóe, ta đau quá hét to: ‘ôi mẹ của con ơi—-.’

‘Tiểu Đậu Tử, như thế này đã được chưa?’ vừa nói hắn vừa đem hung khi nhúc nhích đi ra làm cho ta như nhuyễn đi, rồi lại tiến vào chỗ sâu nhất làm cho ta phải thét lớn.

Khinh Hàn đem tay của ta đặt trên tảng đá, hạ thân cứ thế là chuyển động, đầu chôn ở cổ ta, liếm láp và cắn ta: ‘Tiểu Đậu Tử thả lỏng một chút, ta còn muốn nữa……’

Ta lắc đầu thật nhanh, phát ra âm thanh rên rỉ, hắn kéo một tay của ta choàng qua thắt lưng, xoa nắn hạ thân của ta, làm cho ta phản ứng trong tay hắn, rồi phía sau lại thả lỏng, rồi lại thật nhanh chóng tiến vào bên trong,  cái loại ma cảm giác xác thịt này làm cho ta cảm thấy như đang thiêu đốt cả người.

Bên tai ta tiếng nứa bùm bùm văng lên, làm cho ta thật xấu hổ, đến mắt ta cũng chả muốn mở ra. Cứ như thế ta tựa vào tảng đá còn hắn thì cứ thế mà ra vào một trận, thân thể ta bắt đầu nhũn ta, ngã vào trong nước, hai tay của hắn lần vào trong đùi non của ta nâng hai chân của ta lên, cứ thế mà di chuyển, nơi tiếp xúc lưng ta và ngực hắn bỗng càng nóng rực hơn, cảm thấy từng mạch máu trong người ta cứ rần rật, làm ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Khinh Hàn tách môi ta ra, đầu lưỡi cứ thế mà tung hoành trong đó, làm nước miếng bên môi ta không kịp đi vào trong miệng……Khinh Hàn hai tay nắm lấy hai chân của ta, đem vòng quanh lưng cả hắn, mỗi lần ra vào đều làm ta cảm thấy kinh hãi, ta lo lắng hắn sẽ làm thủng mật đạo của ta mất, vì thế ta tựa lưng vào tảng đá tay thì ôm thật chặt hắn.

‘Tiểu Đậu Tử……bên trong ngươi thật thoải mái……’ âm thanh khoái cảm nỉ non từ trong miệng hắn phát ra.

Thế là ra vào lại càng mãnh liệt hơn, trong tim ta bỗn có âm thanh cất lên như đang ca một bài hát, sau đó hắn lại mạnh mẽ tiến vào đũng đạo của ta, hắn chậm tãi buông hai chân ta xuống, rồi ngã vào người ta mà nặng nề thở dốc.

Ta bất ngờ, nhìn thấy khuôn mặt đang trong cơn ý loạn tình mê của hắn, hắn lại nói: ‘trở về rồi lại tiếp nhé……ta muốn thêm một lần nữa……’

Mắt của ta trong phút chốc lại mở to.

Trên đường đi về hang núi, ta không nghĩ được gì, ta không muốn mình phải bỏ mạng tai đây a. Vì thế ta âm thầm muốn dùng sức lực mà điểm huyệt đạo của Khinh Hàn, nhắn lại nhẹ nhàng tránh qua, lại còn tiện tay nhéo ta một cái đau muốn chết luôn, mặt của ta cũng trắng nhách luôn.

‘Tiểu Đậu Tử, ngươi xem ta yêu thương ngươi không đủ hay sao, lại còn lại giở trò gian xảo như thế nữa hả!’ cái dung nhan tuyệt sắc khuynh thế của hắn giờ phút này ta xì mà còn muốn thưởng thức, hắn lôi ta vào trong hang, rồi một phen túm ta lên chiếc giường làm bằng tình thương.

‘Vừa rồi đã đủ rồi mà……ngươi đừng muốn nữa nha……nếu như ngươi làm ta ngày mai không thể xuống giường, thì ai là người bắt cá cho ngươi ăn hở? Ai sẽ là người đi hái rau dại cho ngươi ăn đây?’



Môi của hắn cứ thế mà chuyển động ngọt ngào, đầu lưỡi cứ thế mà chà sát đôi môi cánh hoa của ta, mặt hắn không đỏ, tim không đập nhanh mà nói: ‘ta đây chỉ cần ăn ngươi là đủ no rồi.’

Trên mặt ta biểu cảm chỉ còn có thể nói là hai từ ‘thê thảm’ không gì sánh kịp luôn, cánh tay muốn thoát ra khỏi hắn, hắn lại đem đầu ta áp vào vai hắn, lại làm cho ta nằm xuống giường, sau đó cứ thế mà nhẹ giọng nói bên tai ta: ‘Tiểu Đậu Tử……ta hình như là chưa bao giờ ‘yêu thương’ ngươi ở trong này cả……’

Ta bị tiếng nói của hắn mê hoặc, phút chốc ta trở nên thất thần, ngay tại giờ phút này, phân thân cực đại của hắn không do dự tiến thẳng vào trong ta, ta giãy dụa mạnh mẽ, một tay hắn đè giữ ta lại, phân thân thì dũng mãnh tiến lui trong ta, làm cho ta không cử động được, hắn thì cảm giác như  vẫn còn chưa đủ.

Lại nâng hai chân của ta lên, đặt trên vai của hắn, lại ra vào thật mãnh liệt,mà ta chỉ có thể trưng ra cái bộ mặt muốn xin hắn tha thứ.

Quả nhiên sau cái hôm hoan ái quá độ đó, ta không có cách nào đứng lên được, Khinh Hàn ra ngoài bắt cá, làm canh cá cho ta uống, nhưng mật cứ bị hắn làm bể ra rất đắng, ta cau mày nói không uống, hắn lại trực tiếp vói vào trong quần ta, cười khanh khách nói: ‘nếu ngươi nói không uống, hay là chúng ta dùng thời gian này để hoạt động vài lần nha?’

Ta vội lắc đầu: ‘uống—-ta uống ngay—–‘

Ta thầm tính toán trong lòng, không chỉ để cho một mình Khinh Hàn luyện chữa thương thôi, ta cũng phải chăm chỉ tập luyện mới được, bằng không công phu cứ tàn tàn thế thì bị sẽ bị khi dễ cả đời mất.

Hiaz, này thì Ngự Hoa Bát thức Khinh Hàn hàn dạy ta, ta đem chưởng pháp ra phát huy mà kết quả dù thế nào cũng cứ kém so với Khinh Hàn……không công bằng……không công bằng a……

Ta đem bộ Ngự Hoa Bát thức ra bên thượng nguồn đầy cỏ lau mà nghiền ngẫm, mỗi ngày đều suy nghĩ chiêu để hóa giải. Còn có chưởng pháp của Khinh Hàn nếu mà muốn phá giải thì ta phải phải làm thế nào a.

Ta cứ ở bờ sông mà tập luyện, hơn nữa ta còn phát minh ramột chưởng pháp phối hợp với ‘Phù Trầm’ một phát một có thể bắt được cá đang bơi trong nước mà trên mặt nước lại không có một tia gợn sóng luôn.

Chưởng pháp ta phát hiện còn làm chính cả ta bất ngờ luôn nha, nhưng khi đó đứng nơi bờ biển thì thấy Khinh Hàn đang đứng nới đó nhìn ta mà cười cười mang vẻ nghiền ngẫm a.

‘Tiểu Đậu Tử chưởng pháp vừa rồi của ngươi thật lợi hai đó nha.’

‘A—-chỉ là muốn bắt cá thôi mà—‘ Khinh Hàn thong thả đi đến trước mặt của ta, còn đem con cá vẫn còn dính nước trên tay ta mà nhìn, làm lòng ta bỗn run lên sợ hãi.

Quả nhiên đến tối, ta bị hắn gây sức ép thật thảm thương……

Khinh Hàn ôm ta đang buồn ngủ mắt trĩu nặng mà hỏi: ‘ chưởng pháp của ngươi không tệ, ngươi đặt tên chưa?’

Ta đang trong cơn loạn mi buồn ngủ muốn chết mà bịa bịa chuyện nói: ‘ dù sao để bắt cá cũng tốt lắm gọi là trảo ngư chưởng đi!’

‘Tiều tử thúi—–‘ Khinh Hàn dùng sức mà cắn cắn cái mũi của ta, ‘ chưởng pháp của ngươi thật sự rất tuyệt, nhưng vẫn có điểm sơ hở làm cho người khác phản công được, có muốn tu chỉnh không?’



Ta ngọ nguậy thân mình, nhép nhép miệng nói: ‘ ta mệt qua……ngày mai đi mà……’

‘Được………ngươi ngủ đi……’ hắn tựa hồ như có chút áy náy khi ép ta thê thảm thế nửa đêm thế này, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của ta, hôn sau gáy ta rồi liền ôm ta chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, thắ lưng đau ơi là đau ta ngồi ở bờ biển, nhớ đến lời Khinh Hàn nói chưởng pháp của ta có điểm sơ hở, ta nghĩ đến nữa ngày cũng không nghĩ ra cách khắc phục. Ta lại nhìn đến khoảng không của bầu trời, hôm nay có lẽ sẽ có mưa chăng, mùi trong không khí mông lung làm ta đoán như thế, không khí có chút ẩm ướt, còn cá thì phóng lên trên mặt nước.

Đúng rồi! Biến đởi từ kiếm pháp sang chưởng pháp! Ta đem Ngự Hoa Bát thức mà Khinh Hàn dạy ta, cũng có Lưu Vân Phân Thủy kiếm Đế Hạo dạy ta mà kết hợp vào chưởng pháp!

Nhớ đến Đế Hạo lòng ta bỗng một trận nhói.

Hắn hiện tại ra sao? Có phải là vẫn kiêu hãnh như trước một mình hành tẩu trên giang hồ hay không?

Ta khẽ cười nhạt, thở dài rồi đứng lên. Có thể nhìn đến khoảng không trung mà nhớ đến hắn cũng làm cho lòng ta thoải mái một chút.

Đế Hạo, người đã ở thật sâu trong trí nhớ của ta, ta từng muốn nó vĩnh viễn bị chôn giấu, nhưng phát hiện càng muốn vùi lấp thì lại càng làm cho ta đã từng khắc cốt ghi tâm sâu đến mức nào. Nếu đã là thế, thì cần gì phải ép buộc bản thân mình quên đi chứ?

Ta đem chiêu Lưu Vân Phân Thủy kiếm chuyển hóa, làm cho bộ chưởng pháp của ta phối hợp chuyển động càng trôi chảy, xem ra ý tưởng kết hợp của ta không qua tê, trời sắp bắt đầu mưa, ta hí hửng chạy một mạch về hang núi.

Khinh Hàn đã muốn thu chân khí về, thấy thân ảnh ta chạy vào buồn cười nói: ‘ cứ tưởng hôm nay ta sẽ thấy một con chim nhỏ ướt sũng chứ!’

Ta nhìn hắn cười hắc hắc: ‘ ngại ghê nha, hôm nay ta quên bắt cá mất tiêu rồi!’

‘Ngươi nghiên cứu chưởng pháp thế nào rồi? có tiến triển gì không?  Hay là nhờ ta giúp ngươi!” Khinh Hàn dựa người vào bên cạnh cười nói.

‘Ta mới không thèm nha!’ ta bĩu môi, chưởng pháp ta nghĩ ra chính là muốn đối phó với ngươi, còn chưa nghiên cứu xong sao có thể cho ngươi coi được, ta đời này không cò muốn làm con cá nằm trên thớt trước mặt ngươi nha: ‘ à mà Khinh Hàn, nguyên khí của ngươi thế nào rồi? đã bốn tháng rồi, ta xem ngươi  cũng khá một chút, khi nào khôi phục thì phải nói cho ta biết nha.’

‘Thế nào, ngươi nghĩ là ta khôi phục liền muốn đưa  ngươi trở lên sao?’ ta khi đó đang thay y phục, cũng không có chú ý đến giọng điệu lời hắn nói.

‘Không phải, nơi này không có thị phi, lại tĩnh lặng, ta ta thấy rất tốt.’ Ta lộ ra một vẻ mặt tươi cười mà nhìn hắn, có một tẹo không đứng đắn: ‘ ở cùng mỹ nhân nơi đây, không phải rất tốt sao?’

‘Ít nói nhăng nói cụi, ngươi bỏ dược phồn hoa bên ngoài kia sao? hắn lấy tay chống càm mà nhìn ta

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook