Chương 69: Kỳ Tình Xảo Ngộ
Tuần Thảo
23/12/2013
Thần sắc biến đổi âm trầm, người trung niên hướng về Thương Nhân từ từ
bước tới, hai tay đưa ra, hai tay trắng, mềm, mường tượng bột nắn, song
ước ẩn một cái gì gây khiếp đảm nơi đối phương.
Dĩ nhiên, Thương Nhân phải hồi hộp lo âu, vô ý trung lùi lại, bên kia tiến tới một bước thì bên này lùi một bước, bên lùi cứ lùi mãi, dần dần đến gần xác chết của Hàn Phương. Rồi Thương Nhân vấp phải xác chết, loạng choạng ngã xuống.
Người trung niên vương tay chụp y, trong khi quá khiếp y không còn một điểm năng lực kháng cự.
Quan Sơn Nguyệt vừa cử cao thanh kiếm vừa chạy đến, người trung niên vụt đứng thẳng lưng quát:
- Ngươi dang ra!
Khi nào Quan Sơn Nguyệt nghe theo lời của lão mà dang?
Nhưng, lời nói của đối phương không hiệu lực, thì cái oai khí của đối phương dường như toàn năng, oai khí đó gieo khiếp đảm nơi chàng, rồi cũng như Thương Nhân, vô ý trung chàng lùi lại hai bước.
Lùi, khiếp đảm, song chàng vẫn còn giữ trọn vẹn tánh quật cường, tay nắm đốc kiếm chặt hơn. Nếu đối phương có động tác nào bất lợi cho Thương Nhân, thì chàng sẵn sàng can thiệp với bất cứ giá nào.
Trước hết người trung niên lấy chiếc điếu lưng ra, hất cái xác của Hàn Phương qua một bên, sau đó mới chỉ hạt thiết châu trong vũng máu, thốt:
- Lão phu không bao giờ xuất thủ đối với những kẻ tay không tấc sắc, ngươi hãy nhặt lấy hạt thiết châu đó mà dùng.
Thương Nhân giật mình, do dự một chút, cuối cùng đưa tay nhặt con toán.
Người trung niên lạnh lùng hỏi:
- Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì nhặt thêm mấy hạt nữa đi.
Thương Nhân rung rung giọng:
- Để làm gì?
Người trung niên trầm lạnh giọng:
- Ngươi giết Hàn Phương, ngươi giết hai tên thủ hạ của lão phu, thủ pháp ngươi khá cao minh đó, lão phu chấp nhận cho ngươi thi triển lại một lần nữa cái thủ pháp đó, giả như ngươi có mệnh hệ nào thì cũng không oán hờn lão phu hẹp lượng.
Thương Nhân cố lấy lại tinh thần, gượng điểm một nụ cười, thốt:
- Thủ pháp của ta chẳng có gì siêu kỳ cả, bất quá chỉ thừa lúc đối phương không phòng bị mà chiếm một thắng thế thôi. Chứ ngươi thì, ngươi có chuẩn bị rồi, vả lại tài năng của ngươi cũng trội hơn ...
Người trung niên ngăn chận:
- Đừng nói nhảm, lão phu dửng dưng trước mọi lời tán dương xoa dịu hoặc cầu tình, cứ chụp lấy cơ hội mà tranh thủ sinh tồn, vì đây là cơ hội duy nhất cho ngươi.
Thương Nhân suy nghĩ một chút, buông rơi thiết hạt châu xuống đất, rồi đáp:
- Hiện tại, tay ta không có tấc sắt nào, tùy ngươi muốn hạ thủ thì cứ làm!
Người trung niên tợ hồ không tường nổi đối phương áp dụng phương pháp lỳ như vậy, thoáng giật mình hỏi:
- Một thủ lãnh ba mươi sáu thủy trại mà lại có thái độ hèn được sao? Trẻ con quá!
Thương Nhân điềm nhiên:
- Đâu có chi hèn? Ngươi thừa hiểu là ta không làm gì thương tổn ngươi được nên cố ý tỏ ra mình anh hùng, khoa trương thái độ đại phương, từ lâu lắm rồi, ta chỉ dùng chiếc bàn toán để thâu vào chứ không hề chi ra thì khi nào ta lầm mưu ngươi?
Người trung niên nổi giận:
- Thế là ngươi không chịu động thủ?
Thương Nhân mỉm cười:
- Ta nhận thấy tài không hơn địch thì làm gì có hứng mà động thủ? Dù cho ta có động thủ hay không, chung quy cũng chẳng tránh khỏi cái chết, như thế ta còn làm một việc vô ích làm chi cho mất thì giờ?
Người trung niên suy nghĩ một chút, cười lạnh thốt:
- Lão phu là Vương Thập Phương, bình sanh tự phụ mình là tay thừa cơ trí, do đó mới được ủy thác chức vụ sư gia trong Vạn Ma Sơn Trang, không ngờ hôm nay lại gặp kẻ đối đầu lợi hại ...
Thương Nhân cũng cười lạnh, thốt:
- Thập phương thì đâu đã có gì kỳ lạ? Chiếc bàn toán của ta còn tính toán được đến thập nhất phương kia mà, hơn ngươi một phương rõ ràng, nếu ngày nào đó ta lọt vào Vạn Ma Sơn Trang, thì cái chức sư gia hẳn là ngươi phải nhường lại cho ta.
Vương Thập Phương khoát tay:
- Không nên nói nhảm. Ngươi không có vũ khí, ta không hề dùng «Phích Lịch Thần Quyền» đánh ngươi, cho nên ta chuẩn cho ngươi một cơ hội.
Thương Nhân mỉm cười:
- Giả như ta không động thủ, thì ngươi không có cớ gì để tắc trách hành động sát hại ta, có phải vậy không?
Vương Thập Phương trừng mắt:
- Chưa hẳn là vậy.
Thương Nhân đánh tiếp một đòn tâm lý thâm hơn:
- Ta biết mà! Có thể là quy củ của Vạn Ma Sơn Trang bắt buộc điều đó!
Vương Thập Phương biến sắc mặt:
- Nói bậy!
Thương Nhân mỉm cười:
- Ta nói không nhảm đâu! Trước đây, ngươi ra lịnh cho Hàn Phương hạ sát bọn ta, hắn có thể xuất thủ ngay được chứ, nhưng hắn cứ dần dà mãi, chờ bọn ta phát động rồi hắn mới khởi thế phản công. Thật ta không hiểu nổi tại sao trang chủ Vạn Ma Sơn Trang lại chấp định một quy tắc hoang đường như vậy.
Vương Thập Phương phẫn nộ:
- Ngươi không xuất thủ, chẳng lẽ lão phu buông tha luôn cho ngươi?
Thương Nhân tiếp:
- Ta không tin ngươi buông tha, song vô luận như thế nào, ta nhất định không xuất thủ. Ngươi có muốn giết ta, thiết tưởng cũng chẳng dễ đâu. Ta dám chắc ngươi vận dụng tâm cơ một cách khổ sở để tìm lý do tắc trách hành động.
Liệu ngươi có tìm được lý do chăng?
Vương Thập Phương thừ người một lúc, rồi thở dài nói:
- Thương Nhân! Lão phu chịu thua, ngươi cứ đi đi!
Thương Nhân lắc đầu:
- Ta không đi.
Vương Thập Phương quắc mắt:
- Lao phu tha chết cho, sao ngươi không đi?
Thương Nhân lại cười:
- Ta không đến nỗi quá ngu mà mắc mưu ngươi. Ta nghĩ, các ngươi còn có một quy định nào khác.
Vương Thập Phương quát:
- Quy định gì?
Thương Nhân giải thích:
- Quy tắc thứ nhất của các ngươi, là không giết người khi người không động thủ. Ngươi tha ta, nhưng ngươi đâu có tha hai tên thuộc hạ của ta? Chúng nó nhảy xuống sông đó, chúng có phản kháng các ngươi đâu? Thế mà các ngươi cũng giết được chúng. Cho nên ta nghĩ, dù sao thì sao, ta nhất định không ly khai nơi này, để tránh khỏi cái tiếng đào tẩu.
Vương Thập Phương cực kỳ phẫn nộ, cao giọng thốt:
- Được rồi, lão phu bắt buộc phải phục ngươi, ngươi thông minh đó, đoán trúng quy củ của Vạn Ma Sơn Trang. Ngươi ở đây, lão phu cũng ở đây, thử xem đến lúc nào, ngươi mới bỏ đi.
Thương Nhân bật cười ha hả:
- Ngươi quyết thi gan với ta? Hay quá! Ngươi hãy nhìn trời kìa, mây kéo như vậy đó, không lâu lắm, sẽ có một cơn mưa to đổ xuống, mưa là có nước, ta chỉ sợ khi nước đổ xuống sẽ có điều bất lợi cho ngươi.
Vương Thập Phương nhìn trời, thần sắc trầm trọng.
Lâu lắm, lão thốt:
- Thương Nhân! Ngươi bức lão phu vi phạm quy củ của bổn trang đó nhé!
Thương Nhân cười hì hì:
- Ta đâu có quyền năng cấm đoán ngươi làm cái việc đó? Ngươi muốn vi phạm thì tùy ngươi, song hãy nhớ là ngươi còn phải trở về sơn trang, phục lịnh chủ nhân. Ngươi đã nghĩ ra cách phúc đáp với chủ nhân chưa, mà vội hăm dọa ta?
Vương Thập Phương hừ một tiếng:
- Những kẻ tùy hành của ta đều chết hết, còn ai đâu nữa mà ta sợ sự vi phạm bị tiết lộ?
Thương Nhân ngạo nghễ:
- Ngươi tin chắc là sự bí mật được bảo toàn à? Ngươi có nghĩ đến chuyện Vạn Ma Sơn Trang cho người âm thầm theo dõi ngươi, giám thị hành động của ngươi chăng? Xuất phát một đoàn người quan trọng như các ngươi, thi hành công tác bên ngoài, hẳn chủ nhân của ngươi cũng đề phòng các ngươi chểnh mảng phận sự, hoặc giả sanh tâm phản phúc. Như vậy, ngươi đừng tưởng qua mặt được chủ ngươi.
Vương Thập Phương quát lớn :
- Câm! Câm ngay! Lão phu không muốn nghe ngươi nói nhiều hơn. Chẳng lẽ lão phu không biết rõ hơn ngươi à?
Thương Nhân đắc ý:
- Bởi ngươi thừa hiểu như vậy, nên không dám hạ độc thủ. Vậy cần gì ngươi lý luận, giảng giải dài dòng với ta?
Vương Thập Phương giận quá, song giận thì giận, chứ là gì được bây giờ?
Thương Nhân buông câu nào, cũng trúng tim đen lão ta, phong phóc.
Trong khi đó thì trời tối lại, dần dần.
Vương Thập Phương cũng bối rối dần dần, càng phút càng bối rối hơn. Tuy nhiên, lão vẫn giữ thần sắc âm trầm không tỏ lộ một cảm nghĩ nào nữa.
Thương Nhân khích :
- Trời sắp đổ mưa rồi đó nhé. Ngươi hãy quyết định nhanh đi.
Vương Thập Phương suy nghĩ một lúc lâu, đoạn cất cất giọng sang sảng thốt:
- Vương Thập Phương kính bẩm chủ nhân Vạn Ma Sơn Trang, vì sự tình cấp bách, bắt buộc thuộc hạ phải làm cái việc vi phạm uy điều. Mong chủ nhân lượng xét cho. Khi trở về sơn trang. Thập Phương này sẽ cúi đầu thọ nhận hình phạt.
Thương Nhân thuận miệng mà nói, nói phóng chừng, chứ thực sự đâu có biết là có người theo dõi giám thị bọn Vương Thập Phương? Thế mà y đoán đúng!
Trông Vương Thập Phương khẩn cầu vu vơ, y thấy buồn cười hết sức.
Nhưng y giật mình, nụ cười tắt ngay, bởi có giọng lạnh lùng đâu đây vang lên:
- Không thể được! Xuất ngoại lần này, đành rằng ngươi làm tròn nhiệm vụ, đoạt được chiếc Bích Ngọc Phụng Hoàng song sự thành công đó mất cái giá trị của nó bên cạnh bao nhiêu lỗi lầm ngươi đã làm. Ngươi để lộ điều cơ mật của sơn trang, nếu bổn chủ nhân không theo dõi, thì chẳng biết ngươi còn phạm bao nhiêu lỗi lớn nữa không thể bù trừ! Bây giờ ngươi còn đưa ra một sự thỉnh cầu vô lý, như thế là nghĩa gì chứ?
Âm thinh vừa dứt, từ không trung rơi xuống một đống gì, mọi người cùng đổ mắt nhìn.
Thì ra, là một đống đầu người, máu tươi còn chảy ròng ròng, đầu của bọn hán tử đã bỏ cuộc, chạy đi lúc lên bờ.
Rồi một vật khác rơi theo. Vật sau nầy là chiếc bố chiêu bài của Ngô Khẩu Thiên.
Quan Sơn Nguyệt và Thương Nhân kinh hãi, cùng biến sắc mặt, Ngô Phụng rú lên một tiếng thảm, hôn mê ngay.
Gương mặt Vương Thập Phương đổi thành màu đất, lão ta rung rẩy người trông thảm lạ.
Người từ trong chỗ kín khuất phát âm vọng ra, quả thật là kỳ bí, âm thanh mường tượng phát xuất từ chín tầng không vọng xuống, mà đầu lâu và mảnh bố cũng do từ trên cao xa rơi xuống.
Người đó ẩn mình trong mây hay sao? Điều đó thì chẳng ai tin được như vậy rồi, song không ai biết y ẩn mình ở nơi nào mà liên lạc với Vương Thập Phương.
Cũng chẳng ai hiểu y là nam nhân hay nữ nhân, thuộc lứa tuổi nào, vì âm thanh rất lạnh lùng, khô khan, dường như chẳng phải thứ âm thanh của con người.
Lâu lắm, Vương Thập Phương mới lấy lại bình thường, tuy nhiên lão ta chưa hết run, giọng nói vẫn rung chứng tỏ lão còn quá sợ:
- Chủ nhân có điều gì chỉ thị cho thuộc hạ?
Trên không trung, âm thanh của người thần bí vọng xuống:
- Hậu hoạn, đã do ta tiêu trừ rồi, còn ba người đó, là vấn đề do ngươi giải quyết, người hãy tùy tiện mà liệu lý, xử trí, bất quá, ngươi nên nhớ, vi phạm quy củ của sơn trang thì số phận nào sẽ được dành lại cho ngươi sau này.
Vương Thập Phương vừa lấy lại tinh thần, vụt biến sắc một lần nữa, sững sờ một lúc lâu, khói từ cối điếu bốc lên, khói màu xanh, phản ánh với những đốm lửa bắn ra như sao. Lão rít, lão phun, khói tỏa thành một đám sương mơ, lan rộng dần dần, khói hướng về Thương Nhân bay tới.
Thương Nhân kinh hãi, đưa tay khoát, như để chống cự lại luồng khói mà y sợ là có độc.
Vương Thập Phương mỉm cười, thốt:
- Chung quy rồi ngươi cũng xuất thủ! Lão phu có thể hạ sát ngươi đó nhé!
Âm thanh từ trên không vọng xuống:
- Cái mưu đó được lắm, phải vậy chứ, nếu không thì chức sư gia của ngươi bay theo khói là cái chắc!
Bị quở, thì hãi hùng tới tái mặt, được khen thì gan ruột nở nang gương mặt của Vương Thập Phương tươi lại ngay.
Không chậm trễ lão đánh ra cùng một lúc, tay trên chân dưới một chưởng và một cước, lão dùng chiêu thức cực kỳ độc, quyết hạ sát đối phương cấp tốc.
Thương Nhân bình tĩnh quan sát chiêu công của địch, đoạn lạng người qua một bên, né tránh. Đồng thời, y đánh trả lại một chưởng vào hông Vương Thập Phương.
Vương Thập Phương hụp mình xuống vừa đủ nhường cho chưởng lực của Thương Nhân phớt qua, rồi lão dùng chiếc túi da đựng thuốc phất vào đùi đối phương, cùng một lúc lão phun luôn một đợi khói, trong khói có lửa chớp như sao, mường tượng có tiếng kêu lách tách.
Thương Nhân không dám kinh thường, vội nhún chân nhảy vọt lên không.
Nhưng, Vương Thập Phương vung chiếc điếu, đập cối điếu vào sau ót của Thương Nhân, nếu tử huyệt ở chỗ đó bị chạm thì Thương Nhân mất mạng ngay.
Lơ lửng ở trên không, lại đánh từ dưới lên, từ phía hậu tới, Thương Nhân tài nào xoay trở trách đòn kịp?
Vương Thập Phương cầm chắc với thế công đó, lão hạ đối phương, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng, đúng như lão không ngờ một ánh sáng vàng chớp lên, chiếc điếu của lão bị tiện đôi, tay còn nắm cần điếu, còn cối điếu thì bay đi, rơi xuống một góc xa xa.
Hiển nhiên, Quan Sơn Nguyệt xuất thủ cứu mạng Thương Nhân.
Vương Thập Phương giật mình quát:
- Tiểu tử làm gì thế?
Quan Sơn Nguyệt hoàng ngang ngọn kiếm, cao giọng đáp:
- Tại hạ không thể lấy mắt nhìn người lâm nạn mà không cứu.
Vương Thập Phương nổi giận:
- Thân ngươi chưa chắc gì ngươi bảo toàn nổi, còn can thiệp vào việc của kẻ khác là nghĩa gì chứ?
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
- Việc đó chưa đến, các hạ khoan đề cập vội. Ít nhất, hiện tại, tại hạ còn sống như thường, và còn sống được phút giây nào là tại hạ dành phút giây đó để làm việc thiện, khi nào chết sẽ hay. Mà chắc gì ai làm cho tại hạ chết nổi? Cho các hạ biết, nhát kiếm vừa rồi chỉ cảnh cáo các hạ thôi đó nhé, chứ nếu tại hạ muốn giết người, thì chiếc điếu đâu bị hủy diệt như vậy?
Vương Thập Phương giận dữ hét:
- Câm ngay! Ngươi tưởng nhát kiếm của người gây tổn thương cho lão phu dễ dàng à?
Quan Sơn Nguyệt trầm giọng:
- Nên thức thời vụ một chút, các hạ ạ! Nếu biết là các hạ ngoan cố, thì tại hạ đã chuyển mũi kiếm vào người thay vì chặt chiếc điếu. Tại hạ bình sanh hành sự quang minh chánh đại không muốn hại chết ai một cách oan uổng. Muốn giết một người, tại hạ luôn cảnh cáo trước, rồi mới hạ thủ sau. Do đó các hạ chưa mất mạng dưới nhát kiếm.
Vương Thập Phương cười lạnh:
- Chiếc áo của ta, bằng da con linh dương, đao kiếm, dù bền đến đâu cũng không chặt đứt nổi!
Quan Sơn Nguyệt bĩu môi:
- Vậy sao? Thế thì các hạ nhìn xuống tà áo xem sao!
Vương Thập Phương cúi mình xuống phía dưới, thấy tà áo bị cắt mất một đoạn vài độ thước, phần bị cắt rơi ngay cạnh chân của lão ta.
Chiếc áo đó, là một vật báu của lão, mặc nó vào là lão không còn sợ đao kiếm chạm mình, hiệu năng của nó đã được chứng minh qua nhiều cuộc giao đấu, nhưng hôm nay lão gặp phải Quan Sơn Nguyệt với thanh Hoàng Diệp Kiếm, chiếc áo không còn là vật bảo đảm an toàn cho lão nữa.
Nếu Quan Sơn Nguyệt chẳng nương tình, đưa lưỡi kiếm lên cao hơn nhắm vào một chỗ nhược nào đó trên thân thế nào, liệu lão có trách khỏi mất mạng hoặc tồn thương không?
Lão thẹn, quá thẹn thành giận, gương mặt trắng xanh của lão bổng ửng đỏ lên, lão ngưng tụ công lực, định phát xuất «Phích Lịch Thần Quyền».
Quan Sơn Nguyệt đã thấy Hàn Phương sử dụng môn công đó, biết là một công phu lợi hại, chính Hàn Phương sử dụng mà còn ghê gớm như thế, thì Vương Thập Phương phải mãnh liệt hơn gấp trăm lần. Chàng cũng ngưng thần giới bị, chờ đợi đối phương xuất thủ.
Nhưng, từ trên không trung, âm thanh bí mật vọng xuống:
- Vương Thập Phương, ngươi định giở «Phích Lịch Thần Quyền» ra thi thố phải không?
Vương Thập Phương hấp tấp đáp:
- Tiểu tử này có võ công rất cao, nếu không thì thế môn công đó thì cũng làm gì hắn nổi.
Người trên không trung cười lạnh:
- Giả như vừa rồi, hắn quyết giết ngươi, thì có còn dùng thần quyền mà đối phó với hắn chăng?
Vương Thập Phương biến sắc mặt sợ hãi hỏi:
- Chủ nhân định chỉ thị thuộc hạ như thế nào?
Người trên không trung, lạnh lùng thốt:
- Luận về tình lý, thì lần xuất phát này, Vạn Ma Sơn Trang đại bại, tất số người bị tiêu diệt, trừ ngươi. Trách nhiệm đó về ai?
Vương Thập Phương vội đáp:
- Lỗi do nơi thuộc hạ. Thuộc hạ xin nạp mình chịu mọi hình phạt! Thuộc hạ nguyện hy sinh tánh mạng này chuộc lại lỗi lầm ...
Người trên không trung «hừ» một tiếng:
- Nạp mình chịu mọi hình phạt? Chứ ngươi trốn tránh được sao? Còn như hy sinh chuộc lỗi lầm thì Vạn Ma Sơn Trang cần phải dùng đến kẻ cầm như chết rồi nhưng được tha thứ cho sống sót, xuất lực đối địch sao?
Vương Thập Phương sợ quá, nhủn người ngã ngồi ngay tại chỗ.
Người trên không trung lại cười:
- Ngươi đừng quá khiếp mà thành ra có bộ dạng đó. Người ta tha chết cho ngươi thì ta cũng không thể giết ngươi, chỉ vì sanh mạng của ngươi không còn ở trong tay của ta nữa, ta không màng đến ngươi làm gì.
Vương Thập Phương lại đứng lên, ngẩng mặt hỏi:
- Thế chủ nhân muốn cho thuộc hạ phải làm như thế nào?
Người trên không trung trầm lạnh giọng:
- Trao Bích Ngọc Phụng Hoàng cho người ta.
Vương Thập Phương không biết được dụng ý của chủ nhân như thế nào, song không dám cãi, ngoan ngoãn đưa tay vào mình lấy chiếc hộp bằng gỗ ra.
Người trên không trung bảo:
- Để xuống đất.
Vương Thập Phương y lời.
Người trên không trung tiếp:
- Gã họ Quan kia, hiện tại, chiếc Bích Ngọc Phụng Hoàng là vật sở hữu của ngươi đó, cho nên ta không cam tâm nhường nó qua tay ngươi.
Quan Sơn Nguyệt vội thốt:
- Tại hạ đâu có muốn chiếm nó?
Người trên không trung cao giọng:
- Vô luận là ngươi muốn hay không muốn, vật đó cũng về tay ngươi rồi, ngươi cầm nó, mang đến Vạn Ma Sơn Trang, ta muốn tự tay đoạt hồi nó từ tay ngươi.
Quan Sơn Nguyệt hoang mang, chẳng hiểu đối phương giở trò quỷ gì, mà cũng không biết có thái độ nào thích hợp với hoàn cảnh.
Người trên không trung lại tiếp:
- Vương Thập Phương, mang nữ nhân họ Ngô và tên thủ lĩnh các thủy trại đó, về thẳng Vạn Ma Sơn Trang, làm con tin, nếu gã họ Quan sợ mà không dám đến, thì chúng ta sẽ giết họ.
Vương Thập Phương «vâng» một tiếng, bước nhanh về phía Thương Nhân.
Quan Sơn Nguyệt đinh ninh là Thương Nhân sẽ phản kháng, ngờ đâu Vương Thập Phương đến sát bên y rồi mà y vẫn sững sờ ngây người như tượng gỗ.
Người trên không trung cười lạnh, thốt:
- Ta đã điểm trúng huyệt đạo của hắn, thủ pháp của ta, chỉ có mỗi mình ta giải khai mà thôi, do đó ta cảnh cáo ngươi, đừng tìm cách cứu giải hắn, dù cho ngươi có giành hắn tại đây, ngươi cũng vô phương cứu sống hắn.
Chính Quan Sơn Nguyệt đang có ý định ngăn trở Vương Thập Phương, nhưng nghe nói thế, lập tức bỏ ngay ý định đó, chàng chỉ còn có cách là mở to mắt nhìn Vương Thập Phương hành động.
Thương Nhân không khác một xác chết, thân thể oặc òa oặc oại trên vai Vương Thập Phương.
Khi Vương Thập Phương tiến về phía Ngô Phụng, người trên không trung ngăn chặn:
- Vương Thập Phương, sở dĩ công tác của ngươi không thành, phần lớn là do nữ nhân, vậy ngươi không nên chạm đến mình nàng nữa, hãy gọi nàng đi theo ngươi.
Ngô Phụng lúc đó đã tỉnh lại rồi, nghe thế liền ngẩng cao mặt đáp:
- Ta không đi đâu cả.
Người trên không trung cười khà khà:
- Nếu ngươi không muốn cho cái lão tướng số biến thành một oan hồn, thì nên ngoan ngoãn nghe lời ta.
Ngô Phụng lộ vẻ khích động:
- Gia gia tôi còn sống à?
Người trên không trung đáp:
- Nếu lão chết rồi, thì ta đã quăng chiếc đầu của lão xuống cho ngươi trông thấy, thay vì quăng tấm bố chiêu bài. Nhưng bây giờ nếu ngươi chỉ nói với ta nửa tiếng không thôi, lập tức chiếc đầu của lão rơi liền, lăn lông lốc cạnh chân ngươi cho ngươi xem.
Ngô Phụng không dám ngoan cố nữa.
Người trên không trung cười khanh khách, tiếp:
- Quan Sơn Nguyệt! Ngươi nói rằng, tại Ngũ Đài Sơn, có con bé họ Trương tài tình lắm, ta hỏi nàng có thủ đoạn thần xuất quỷ một như ta chăng? Nàng có dám chống đối ta chăng?
Cho đến phút giây này, Quan Sơn Nguyệt chưa biết mảy may về đối tượng.
Bởi thế, chàng do dự, không dám vội đáp lời.
Người trên không trung cười vang, tiếp luôn:
- Vấn đề đó, ta để tùy ngươi thong thả suy nghĩ. Ta chỉ đề tỉnh ngươi một câu này, là trong vòng ba hôm, nếu ngươi không đến Vạn Ma Sơn Trang thì ta sẽ bắt người tại Ngũ Đài Sơn làm áp lực với ngươi, cứ mỗi hôm ta giết một tên, cho ngươi xem ...
Quan Sơn Nguyệt không còn dằn lòng được nữa, hét to:
- Không cần chờ đợi ba hôm hay mấy hôm, hiện tại các hạ cứ xuống ngay đây, chúng ta giải quyết vấn đề ngay lập tức. Tại hạ còn bao nhiêu chuyện khác phải làm, không thể vì một chuyện này mà bỏ các việc đó.
Người trên không trung cười nhẹ, đáp:
- Ngươi muốn giải quyết ngay vấn đề, song ta thì không muốn hội kiến ngươi trong hiện tại. Ta đưa ra một thời hạn ba hôm, ngươi đến hay không tùy ngươi vậy. Nên nhớ ta không khi nào sợ ngươi trốn mất.
Đoạn y gọi:
- Vương Thập Phương! Chuẩn bị ly khai cục trường!
Vương Thập Phương đáp ứng một tiếng.
Quan Sơn Nguyệt toan bước tới ngăn cản, bỗng một tiếng đùng vang lên, khói mờ bốc trước mặt, che khuất nhãn tuyến của chàng. Khói lan nhanh, bao bọc chung quanh chàng, chẳng biết thứ khói gì, dày độ bao nhiêu.
Chàng vung kiếm chạy loạn trong vầng khói, nhưng chỉ chạy loanh quanh trong vòng một trượng tròn thôi, nếu chàng vượt ra ngoài phạm vi đó một bước, thì có một kình lực hất chàng trở lại chỗ cũ.
Không lâu lắm, vầng khói đó tan đi, áp lực bên ngoài cũng nhẹ đi Quan Sơn Nguyệt lúc đó mới hoạt động được theo ý muốn. Nhưng còn gì làm nữa? Chàng không thấy một bóng người nào quanh chàng. Đến cả những xác chết, trước đó nằm la liệt trên mặt đất, bây giờ cũng biến mất như những người sống. Chỉ còn lại cái hộp bằng gỗ, đựng Bích Ngọc Phụng Hoàng nằm trước mặt chàng, cách không xa lắm.
Chàng bước tới, thất trên hộp có một mảnh giấy, không chậm trễ, chàng đọc:
«Nếu thật có cái tâm phó ước như lời đề nghị, thì ngươi không nên mở vội chiếc hộp này, bởi vật trong hộp vị tất thuộc quyền sở hữu của ngươi, cái quyền đó chỉ thuộc đứt về ngươi sau khi cuộc ước hội diễn tiến xong. Còn như ngươi không muốn đến Vạn Ma Sơn Trang thì ngay bây giờ đi thẳng đến Ngũ Đài Sơn thông tri bằng hữu của ngươi bảo tất cả nên tìm chỗ an toàn lẩn tránh, may ra bọn ấy còn giữ được chiếc đầu trên cổ.» Bên dưới mảnh giấy là một dọc tên người, tên Trương Thanh, Giang Phàm, Liễu Y Ảo, Lạc Tiểu Hồng, và những người khác trong Thái Cực Phái, nhưng chỉ là tên nữ nhân, không có tên một nam nhân nào cả, cứ đó mà suy, người bí mật kia hiểu rất rành tình hình trên Ngũ Đài Sơn như lòng bàn tay.
Quan Sơn Nguyệt không khỏi kinh hãi. Chủ nhân Vạn Ma Sơn Trang là ai, mà lại có tài thông thiên triệt địa như thế? Trương Thanh dù có Xà Thần bên cạnh liệu nàng đủ tài năng đương cự với người bí mật này chăng?
Nếu chàng giữ nguyên tánh khí ngông cuồng, không chịu đến thẳng Vạn Ma Sơn Trang, hội ước với y, thì chắc chắn là bọn Trương Thanh sẽ bị hại nơi tay độc của người này? Dĩ nhiên chàng không muốn có việc như vậy. Thì còn có cách là phải đến Vạn Ma Sơn Trang, hội ước với người bí mật.
Nội cái việc hội kiến với con người tài ba đó, cũng đáng giá cho cuộc viễn hành ngoài chương trình dự liệu, không nói chi đến việc cứu cha con Ngô Khẩu Thiên và Thương Nhân, việc mà chàng phải làm, không thể bỏ qua được.
Nhưng, Vạn Ma Sơn Trang ở tại địa phương nào? Muốn đến đó, phải do lộ trình nào? Con người bí mật đó, an bài mọi việc rất chu đáo, song lại quên mất chỉ chỗ cho chàng.
Chàng thừ người một lúc, rồi cất chiếc hộp vào mình.
Đúng lúc đó, từ phía sau lưng chàng, có âm thinh vọng đến:
- Ngươi nhất định phó ước!
Quan Sơn Nguyệt vụt quay người lại, thấy một thiếu nữ bận áo trắng, bỏ xõa tóc dài, phủ kín đôi bờ vai, mặt đẹp nhưng rất lạnh lùng. Chàng giật mình, hỏi:
- Cô nương là ai?
Thiếu nữ nhạt giọng đáp:
- Tôi là thị tỳ. Chủ nhân Vạn Ma Sơn Trang lưu tôi lại đây. Tôi tên là Ngọc Phương.
Quan Sơn Nguyệt thốt:
- Ngọc cô nương ...
Thiếu nữ vẫn lạnh lùng, chận lại:
- Họ của tôi đâu phải là Ngọc? Tên tôi là Ngọc, thiếu hiệp cứ gọi Ngọc Phương, đừng thêm hai tiếng cô nương làm chi. Tôi không xứng đáng.
Quan Sơn Nguyệt giật mình, cảm thấy thiếu nữ này bất cận nhân tình không tưởng nổi, thảo nào mà nàng chẳng có bộ mặt lạnh như giá băng. Chàng còn nói được gì nữa với nàng. Suy nghĩ một lúc, chàng hỏi:
- Chủ nhân cô nương là ai?
Nàng đã bảo chàng đừng dùng hai tiếng cô nương, song không gọi như vậy thì xưng hô bằng cách nào bây giờ?
Ngọc Phương lạnh lùng đáp:
- Nếu thiếu hiệp định phó ước, thì khi nào song phương gặp nhau thiếu hiệp sẽ hiểu, cần gì phải hỏi?
Quan Sơn Nguyệt bình sanh chưa hề gặp cái thứ người ngang ngạnh lạnh lùng hầu như chẳng có mảy mai lễ độ, dù muốn dù không chàng cũng có giận ít nhiều, cũng may là nàng còn gọi chàng với hai tiếng thiếu hiệp, nếu nàng dùng cái tiếng ngươi cộc lốc, hẳn là chàng phải tức tràn lòng.
Không muốn nói nhiều với nàng nữa, Quan Sơn Nguyệt buông gọn:
- Đi!
Ngọc Phương không cười, nhếch khóe mắt xéo qua, khinh khỉnh:
- Quyết tâm phải không?
Quan Sơn Nguyệt sừng sộ:
- Tự nhiên. Nếu không, thì tại hạ bảo đi làm gì?
Bây giờ thì Ngọc Phương không kiêng nể nữa:
- Vậy thì ngươi lên ngồi trên lưng ta đây, ta cõng ngươi đi.
Nàng khom mình xuống.
Quan Sơn Nguyệt giận hơn một chút nữa:
- Nói bậy! Ta không có chân sao, lại phải nhờ ngươi cõng?
Ngọc Phương trầm giọng:
- Đi chậm như ngươi, thì ba năm nữa cũng chưa đến nơi, ngươi nên nhớ là hạn định chỉ có ba hôm thôi đấy.
Thốt xong, chẳng đợi Quan Sơn Nguyệt có đồng ý hay không, nàng bước nhanh tới, vươn tay điểm vào một huyệt đạo nơi hông chàng.
Chàng nghe toàn tân tê dại, muốn cự nự cũng không còn một điểm nhỏ khí lực để phản kháng.
Ngọc Phương chụp Quan Sơn Nguyệt, đặt lên lưng nàng rồi lạnh lùng bảo:
- Có đói, có khát hay muốn gì, cứ nói thật với ta, ta sẽ dừng lại cho đừng cậy tài giở thói làm càng mà phải khổ.
Nàng nhún chân, thân mình vọt tới, nàng chạy nhanh hơn bay, Quan Sơn Nguyệt phải phục thầm, nhưng chàng cũng thẹn, giận.
Thẹn và giận cũng vô ích khi chàng không còn làm gì được nữa.
Dĩ nhiên, Thương Nhân phải hồi hộp lo âu, vô ý trung lùi lại, bên kia tiến tới một bước thì bên này lùi một bước, bên lùi cứ lùi mãi, dần dần đến gần xác chết của Hàn Phương. Rồi Thương Nhân vấp phải xác chết, loạng choạng ngã xuống.
Người trung niên vương tay chụp y, trong khi quá khiếp y không còn một điểm năng lực kháng cự.
Quan Sơn Nguyệt vừa cử cao thanh kiếm vừa chạy đến, người trung niên vụt đứng thẳng lưng quát:
- Ngươi dang ra!
Khi nào Quan Sơn Nguyệt nghe theo lời của lão mà dang?
Nhưng, lời nói của đối phương không hiệu lực, thì cái oai khí của đối phương dường như toàn năng, oai khí đó gieo khiếp đảm nơi chàng, rồi cũng như Thương Nhân, vô ý trung chàng lùi lại hai bước.
Lùi, khiếp đảm, song chàng vẫn còn giữ trọn vẹn tánh quật cường, tay nắm đốc kiếm chặt hơn. Nếu đối phương có động tác nào bất lợi cho Thương Nhân, thì chàng sẵn sàng can thiệp với bất cứ giá nào.
Trước hết người trung niên lấy chiếc điếu lưng ra, hất cái xác của Hàn Phương qua một bên, sau đó mới chỉ hạt thiết châu trong vũng máu, thốt:
- Lão phu không bao giờ xuất thủ đối với những kẻ tay không tấc sắc, ngươi hãy nhặt lấy hạt thiết châu đó mà dùng.
Thương Nhân giật mình, do dự một chút, cuối cùng đưa tay nhặt con toán.
Người trung niên lạnh lùng hỏi:
- Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì nhặt thêm mấy hạt nữa đi.
Thương Nhân rung rung giọng:
- Để làm gì?
Người trung niên trầm lạnh giọng:
- Ngươi giết Hàn Phương, ngươi giết hai tên thủ hạ của lão phu, thủ pháp ngươi khá cao minh đó, lão phu chấp nhận cho ngươi thi triển lại một lần nữa cái thủ pháp đó, giả như ngươi có mệnh hệ nào thì cũng không oán hờn lão phu hẹp lượng.
Thương Nhân cố lấy lại tinh thần, gượng điểm một nụ cười, thốt:
- Thủ pháp của ta chẳng có gì siêu kỳ cả, bất quá chỉ thừa lúc đối phương không phòng bị mà chiếm một thắng thế thôi. Chứ ngươi thì, ngươi có chuẩn bị rồi, vả lại tài năng của ngươi cũng trội hơn ...
Người trung niên ngăn chận:
- Đừng nói nhảm, lão phu dửng dưng trước mọi lời tán dương xoa dịu hoặc cầu tình, cứ chụp lấy cơ hội mà tranh thủ sinh tồn, vì đây là cơ hội duy nhất cho ngươi.
Thương Nhân suy nghĩ một chút, buông rơi thiết hạt châu xuống đất, rồi đáp:
- Hiện tại, tay ta không có tấc sắt nào, tùy ngươi muốn hạ thủ thì cứ làm!
Người trung niên tợ hồ không tường nổi đối phương áp dụng phương pháp lỳ như vậy, thoáng giật mình hỏi:
- Một thủ lãnh ba mươi sáu thủy trại mà lại có thái độ hèn được sao? Trẻ con quá!
Thương Nhân điềm nhiên:
- Đâu có chi hèn? Ngươi thừa hiểu là ta không làm gì thương tổn ngươi được nên cố ý tỏ ra mình anh hùng, khoa trương thái độ đại phương, từ lâu lắm rồi, ta chỉ dùng chiếc bàn toán để thâu vào chứ không hề chi ra thì khi nào ta lầm mưu ngươi?
Người trung niên nổi giận:
- Thế là ngươi không chịu động thủ?
Thương Nhân mỉm cười:
- Ta nhận thấy tài không hơn địch thì làm gì có hứng mà động thủ? Dù cho ta có động thủ hay không, chung quy cũng chẳng tránh khỏi cái chết, như thế ta còn làm một việc vô ích làm chi cho mất thì giờ?
Người trung niên suy nghĩ một chút, cười lạnh thốt:
- Lão phu là Vương Thập Phương, bình sanh tự phụ mình là tay thừa cơ trí, do đó mới được ủy thác chức vụ sư gia trong Vạn Ma Sơn Trang, không ngờ hôm nay lại gặp kẻ đối đầu lợi hại ...
Thương Nhân cũng cười lạnh, thốt:
- Thập phương thì đâu đã có gì kỳ lạ? Chiếc bàn toán của ta còn tính toán được đến thập nhất phương kia mà, hơn ngươi một phương rõ ràng, nếu ngày nào đó ta lọt vào Vạn Ma Sơn Trang, thì cái chức sư gia hẳn là ngươi phải nhường lại cho ta.
Vương Thập Phương khoát tay:
- Không nên nói nhảm. Ngươi không có vũ khí, ta không hề dùng «Phích Lịch Thần Quyền» đánh ngươi, cho nên ta chuẩn cho ngươi một cơ hội.
Thương Nhân mỉm cười:
- Giả như ta không động thủ, thì ngươi không có cớ gì để tắc trách hành động sát hại ta, có phải vậy không?
Vương Thập Phương trừng mắt:
- Chưa hẳn là vậy.
Thương Nhân đánh tiếp một đòn tâm lý thâm hơn:
- Ta biết mà! Có thể là quy củ của Vạn Ma Sơn Trang bắt buộc điều đó!
Vương Thập Phương biến sắc mặt:
- Nói bậy!
Thương Nhân mỉm cười:
- Ta nói không nhảm đâu! Trước đây, ngươi ra lịnh cho Hàn Phương hạ sát bọn ta, hắn có thể xuất thủ ngay được chứ, nhưng hắn cứ dần dà mãi, chờ bọn ta phát động rồi hắn mới khởi thế phản công. Thật ta không hiểu nổi tại sao trang chủ Vạn Ma Sơn Trang lại chấp định một quy tắc hoang đường như vậy.
Vương Thập Phương phẫn nộ:
- Ngươi không xuất thủ, chẳng lẽ lão phu buông tha luôn cho ngươi?
Thương Nhân tiếp:
- Ta không tin ngươi buông tha, song vô luận như thế nào, ta nhất định không xuất thủ. Ngươi có muốn giết ta, thiết tưởng cũng chẳng dễ đâu. Ta dám chắc ngươi vận dụng tâm cơ một cách khổ sở để tìm lý do tắc trách hành động.
Liệu ngươi có tìm được lý do chăng?
Vương Thập Phương thừ người một lúc, rồi thở dài nói:
- Thương Nhân! Lão phu chịu thua, ngươi cứ đi đi!
Thương Nhân lắc đầu:
- Ta không đi.
Vương Thập Phương quắc mắt:
- Lao phu tha chết cho, sao ngươi không đi?
Thương Nhân lại cười:
- Ta không đến nỗi quá ngu mà mắc mưu ngươi. Ta nghĩ, các ngươi còn có một quy định nào khác.
Vương Thập Phương quát:
- Quy định gì?
Thương Nhân giải thích:
- Quy tắc thứ nhất của các ngươi, là không giết người khi người không động thủ. Ngươi tha ta, nhưng ngươi đâu có tha hai tên thuộc hạ của ta? Chúng nó nhảy xuống sông đó, chúng có phản kháng các ngươi đâu? Thế mà các ngươi cũng giết được chúng. Cho nên ta nghĩ, dù sao thì sao, ta nhất định không ly khai nơi này, để tránh khỏi cái tiếng đào tẩu.
Vương Thập Phương cực kỳ phẫn nộ, cao giọng thốt:
- Được rồi, lão phu bắt buộc phải phục ngươi, ngươi thông minh đó, đoán trúng quy củ của Vạn Ma Sơn Trang. Ngươi ở đây, lão phu cũng ở đây, thử xem đến lúc nào, ngươi mới bỏ đi.
Thương Nhân bật cười ha hả:
- Ngươi quyết thi gan với ta? Hay quá! Ngươi hãy nhìn trời kìa, mây kéo như vậy đó, không lâu lắm, sẽ có một cơn mưa to đổ xuống, mưa là có nước, ta chỉ sợ khi nước đổ xuống sẽ có điều bất lợi cho ngươi.
Vương Thập Phương nhìn trời, thần sắc trầm trọng.
Lâu lắm, lão thốt:
- Thương Nhân! Ngươi bức lão phu vi phạm quy củ của bổn trang đó nhé!
Thương Nhân cười hì hì:
- Ta đâu có quyền năng cấm đoán ngươi làm cái việc đó? Ngươi muốn vi phạm thì tùy ngươi, song hãy nhớ là ngươi còn phải trở về sơn trang, phục lịnh chủ nhân. Ngươi đã nghĩ ra cách phúc đáp với chủ nhân chưa, mà vội hăm dọa ta?
Vương Thập Phương hừ một tiếng:
- Những kẻ tùy hành của ta đều chết hết, còn ai đâu nữa mà ta sợ sự vi phạm bị tiết lộ?
Thương Nhân ngạo nghễ:
- Ngươi tin chắc là sự bí mật được bảo toàn à? Ngươi có nghĩ đến chuyện Vạn Ma Sơn Trang cho người âm thầm theo dõi ngươi, giám thị hành động của ngươi chăng? Xuất phát một đoàn người quan trọng như các ngươi, thi hành công tác bên ngoài, hẳn chủ nhân của ngươi cũng đề phòng các ngươi chểnh mảng phận sự, hoặc giả sanh tâm phản phúc. Như vậy, ngươi đừng tưởng qua mặt được chủ ngươi.
Vương Thập Phương quát lớn :
- Câm! Câm ngay! Lão phu không muốn nghe ngươi nói nhiều hơn. Chẳng lẽ lão phu không biết rõ hơn ngươi à?
Thương Nhân đắc ý:
- Bởi ngươi thừa hiểu như vậy, nên không dám hạ độc thủ. Vậy cần gì ngươi lý luận, giảng giải dài dòng với ta?
Vương Thập Phương giận quá, song giận thì giận, chứ là gì được bây giờ?
Thương Nhân buông câu nào, cũng trúng tim đen lão ta, phong phóc.
Trong khi đó thì trời tối lại, dần dần.
Vương Thập Phương cũng bối rối dần dần, càng phút càng bối rối hơn. Tuy nhiên, lão vẫn giữ thần sắc âm trầm không tỏ lộ một cảm nghĩ nào nữa.
Thương Nhân khích :
- Trời sắp đổ mưa rồi đó nhé. Ngươi hãy quyết định nhanh đi.
Vương Thập Phương suy nghĩ một lúc lâu, đoạn cất cất giọng sang sảng thốt:
- Vương Thập Phương kính bẩm chủ nhân Vạn Ma Sơn Trang, vì sự tình cấp bách, bắt buộc thuộc hạ phải làm cái việc vi phạm uy điều. Mong chủ nhân lượng xét cho. Khi trở về sơn trang. Thập Phương này sẽ cúi đầu thọ nhận hình phạt.
Thương Nhân thuận miệng mà nói, nói phóng chừng, chứ thực sự đâu có biết là có người theo dõi giám thị bọn Vương Thập Phương? Thế mà y đoán đúng!
Trông Vương Thập Phương khẩn cầu vu vơ, y thấy buồn cười hết sức.
Nhưng y giật mình, nụ cười tắt ngay, bởi có giọng lạnh lùng đâu đây vang lên:
- Không thể được! Xuất ngoại lần này, đành rằng ngươi làm tròn nhiệm vụ, đoạt được chiếc Bích Ngọc Phụng Hoàng song sự thành công đó mất cái giá trị của nó bên cạnh bao nhiêu lỗi lầm ngươi đã làm. Ngươi để lộ điều cơ mật của sơn trang, nếu bổn chủ nhân không theo dõi, thì chẳng biết ngươi còn phạm bao nhiêu lỗi lớn nữa không thể bù trừ! Bây giờ ngươi còn đưa ra một sự thỉnh cầu vô lý, như thế là nghĩa gì chứ?
Âm thinh vừa dứt, từ không trung rơi xuống một đống gì, mọi người cùng đổ mắt nhìn.
Thì ra, là một đống đầu người, máu tươi còn chảy ròng ròng, đầu của bọn hán tử đã bỏ cuộc, chạy đi lúc lên bờ.
Rồi một vật khác rơi theo. Vật sau nầy là chiếc bố chiêu bài của Ngô Khẩu Thiên.
Quan Sơn Nguyệt và Thương Nhân kinh hãi, cùng biến sắc mặt, Ngô Phụng rú lên một tiếng thảm, hôn mê ngay.
Gương mặt Vương Thập Phương đổi thành màu đất, lão ta rung rẩy người trông thảm lạ.
Người từ trong chỗ kín khuất phát âm vọng ra, quả thật là kỳ bí, âm thanh mường tượng phát xuất từ chín tầng không vọng xuống, mà đầu lâu và mảnh bố cũng do từ trên cao xa rơi xuống.
Người đó ẩn mình trong mây hay sao? Điều đó thì chẳng ai tin được như vậy rồi, song không ai biết y ẩn mình ở nơi nào mà liên lạc với Vương Thập Phương.
Cũng chẳng ai hiểu y là nam nhân hay nữ nhân, thuộc lứa tuổi nào, vì âm thanh rất lạnh lùng, khô khan, dường như chẳng phải thứ âm thanh của con người.
Lâu lắm, Vương Thập Phương mới lấy lại bình thường, tuy nhiên lão ta chưa hết run, giọng nói vẫn rung chứng tỏ lão còn quá sợ:
- Chủ nhân có điều gì chỉ thị cho thuộc hạ?
Trên không trung, âm thanh của người thần bí vọng xuống:
- Hậu hoạn, đã do ta tiêu trừ rồi, còn ba người đó, là vấn đề do ngươi giải quyết, người hãy tùy tiện mà liệu lý, xử trí, bất quá, ngươi nên nhớ, vi phạm quy củ của sơn trang thì số phận nào sẽ được dành lại cho ngươi sau này.
Vương Thập Phương vừa lấy lại tinh thần, vụt biến sắc một lần nữa, sững sờ một lúc lâu, khói từ cối điếu bốc lên, khói màu xanh, phản ánh với những đốm lửa bắn ra như sao. Lão rít, lão phun, khói tỏa thành một đám sương mơ, lan rộng dần dần, khói hướng về Thương Nhân bay tới.
Thương Nhân kinh hãi, đưa tay khoát, như để chống cự lại luồng khói mà y sợ là có độc.
Vương Thập Phương mỉm cười, thốt:
- Chung quy rồi ngươi cũng xuất thủ! Lão phu có thể hạ sát ngươi đó nhé!
Âm thanh từ trên không vọng xuống:
- Cái mưu đó được lắm, phải vậy chứ, nếu không thì chức sư gia của ngươi bay theo khói là cái chắc!
Bị quở, thì hãi hùng tới tái mặt, được khen thì gan ruột nở nang gương mặt của Vương Thập Phương tươi lại ngay.
Không chậm trễ lão đánh ra cùng một lúc, tay trên chân dưới một chưởng và một cước, lão dùng chiêu thức cực kỳ độc, quyết hạ sát đối phương cấp tốc.
Thương Nhân bình tĩnh quan sát chiêu công của địch, đoạn lạng người qua một bên, né tránh. Đồng thời, y đánh trả lại một chưởng vào hông Vương Thập Phương.
Vương Thập Phương hụp mình xuống vừa đủ nhường cho chưởng lực của Thương Nhân phớt qua, rồi lão dùng chiếc túi da đựng thuốc phất vào đùi đối phương, cùng một lúc lão phun luôn một đợi khói, trong khói có lửa chớp như sao, mường tượng có tiếng kêu lách tách.
Thương Nhân không dám kinh thường, vội nhún chân nhảy vọt lên không.
Nhưng, Vương Thập Phương vung chiếc điếu, đập cối điếu vào sau ót của Thương Nhân, nếu tử huyệt ở chỗ đó bị chạm thì Thương Nhân mất mạng ngay.
Lơ lửng ở trên không, lại đánh từ dưới lên, từ phía hậu tới, Thương Nhân tài nào xoay trở trách đòn kịp?
Vương Thập Phương cầm chắc với thế công đó, lão hạ đối phương, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng, đúng như lão không ngờ một ánh sáng vàng chớp lên, chiếc điếu của lão bị tiện đôi, tay còn nắm cần điếu, còn cối điếu thì bay đi, rơi xuống một góc xa xa.
Hiển nhiên, Quan Sơn Nguyệt xuất thủ cứu mạng Thương Nhân.
Vương Thập Phương giật mình quát:
- Tiểu tử làm gì thế?
Quan Sơn Nguyệt hoàng ngang ngọn kiếm, cao giọng đáp:
- Tại hạ không thể lấy mắt nhìn người lâm nạn mà không cứu.
Vương Thập Phương nổi giận:
- Thân ngươi chưa chắc gì ngươi bảo toàn nổi, còn can thiệp vào việc của kẻ khác là nghĩa gì chứ?
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
- Việc đó chưa đến, các hạ khoan đề cập vội. Ít nhất, hiện tại, tại hạ còn sống như thường, và còn sống được phút giây nào là tại hạ dành phút giây đó để làm việc thiện, khi nào chết sẽ hay. Mà chắc gì ai làm cho tại hạ chết nổi? Cho các hạ biết, nhát kiếm vừa rồi chỉ cảnh cáo các hạ thôi đó nhé, chứ nếu tại hạ muốn giết người, thì chiếc điếu đâu bị hủy diệt như vậy?
Vương Thập Phương giận dữ hét:
- Câm ngay! Ngươi tưởng nhát kiếm của người gây tổn thương cho lão phu dễ dàng à?
Quan Sơn Nguyệt trầm giọng:
- Nên thức thời vụ một chút, các hạ ạ! Nếu biết là các hạ ngoan cố, thì tại hạ đã chuyển mũi kiếm vào người thay vì chặt chiếc điếu. Tại hạ bình sanh hành sự quang minh chánh đại không muốn hại chết ai một cách oan uổng. Muốn giết một người, tại hạ luôn cảnh cáo trước, rồi mới hạ thủ sau. Do đó các hạ chưa mất mạng dưới nhát kiếm.
Vương Thập Phương cười lạnh:
- Chiếc áo của ta, bằng da con linh dương, đao kiếm, dù bền đến đâu cũng không chặt đứt nổi!
Quan Sơn Nguyệt bĩu môi:
- Vậy sao? Thế thì các hạ nhìn xuống tà áo xem sao!
Vương Thập Phương cúi mình xuống phía dưới, thấy tà áo bị cắt mất một đoạn vài độ thước, phần bị cắt rơi ngay cạnh chân của lão ta.
Chiếc áo đó, là một vật báu của lão, mặc nó vào là lão không còn sợ đao kiếm chạm mình, hiệu năng của nó đã được chứng minh qua nhiều cuộc giao đấu, nhưng hôm nay lão gặp phải Quan Sơn Nguyệt với thanh Hoàng Diệp Kiếm, chiếc áo không còn là vật bảo đảm an toàn cho lão nữa.
Nếu Quan Sơn Nguyệt chẳng nương tình, đưa lưỡi kiếm lên cao hơn nhắm vào một chỗ nhược nào đó trên thân thế nào, liệu lão có trách khỏi mất mạng hoặc tồn thương không?
Lão thẹn, quá thẹn thành giận, gương mặt trắng xanh của lão bổng ửng đỏ lên, lão ngưng tụ công lực, định phát xuất «Phích Lịch Thần Quyền».
Quan Sơn Nguyệt đã thấy Hàn Phương sử dụng môn công đó, biết là một công phu lợi hại, chính Hàn Phương sử dụng mà còn ghê gớm như thế, thì Vương Thập Phương phải mãnh liệt hơn gấp trăm lần. Chàng cũng ngưng thần giới bị, chờ đợi đối phương xuất thủ.
Nhưng, từ trên không trung, âm thanh bí mật vọng xuống:
- Vương Thập Phương, ngươi định giở «Phích Lịch Thần Quyền» ra thi thố phải không?
Vương Thập Phương hấp tấp đáp:
- Tiểu tử này có võ công rất cao, nếu không thì thế môn công đó thì cũng làm gì hắn nổi.
Người trên không trung cười lạnh:
- Giả như vừa rồi, hắn quyết giết ngươi, thì có còn dùng thần quyền mà đối phó với hắn chăng?
Vương Thập Phương biến sắc mặt sợ hãi hỏi:
- Chủ nhân định chỉ thị thuộc hạ như thế nào?
Người trên không trung, lạnh lùng thốt:
- Luận về tình lý, thì lần xuất phát này, Vạn Ma Sơn Trang đại bại, tất số người bị tiêu diệt, trừ ngươi. Trách nhiệm đó về ai?
Vương Thập Phương vội đáp:
- Lỗi do nơi thuộc hạ. Thuộc hạ xin nạp mình chịu mọi hình phạt! Thuộc hạ nguyện hy sinh tánh mạng này chuộc lại lỗi lầm ...
Người trên không trung «hừ» một tiếng:
- Nạp mình chịu mọi hình phạt? Chứ ngươi trốn tránh được sao? Còn như hy sinh chuộc lỗi lầm thì Vạn Ma Sơn Trang cần phải dùng đến kẻ cầm như chết rồi nhưng được tha thứ cho sống sót, xuất lực đối địch sao?
Vương Thập Phương sợ quá, nhủn người ngã ngồi ngay tại chỗ.
Người trên không trung lại cười:
- Ngươi đừng quá khiếp mà thành ra có bộ dạng đó. Người ta tha chết cho ngươi thì ta cũng không thể giết ngươi, chỉ vì sanh mạng của ngươi không còn ở trong tay của ta nữa, ta không màng đến ngươi làm gì.
Vương Thập Phương lại đứng lên, ngẩng mặt hỏi:
- Thế chủ nhân muốn cho thuộc hạ phải làm như thế nào?
Người trên không trung trầm lạnh giọng:
- Trao Bích Ngọc Phụng Hoàng cho người ta.
Vương Thập Phương không biết được dụng ý của chủ nhân như thế nào, song không dám cãi, ngoan ngoãn đưa tay vào mình lấy chiếc hộp bằng gỗ ra.
Người trên không trung bảo:
- Để xuống đất.
Vương Thập Phương y lời.
Người trên không trung tiếp:
- Gã họ Quan kia, hiện tại, chiếc Bích Ngọc Phụng Hoàng là vật sở hữu của ngươi đó, cho nên ta không cam tâm nhường nó qua tay ngươi.
Quan Sơn Nguyệt vội thốt:
- Tại hạ đâu có muốn chiếm nó?
Người trên không trung cao giọng:
- Vô luận là ngươi muốn hay không muốn, vật đó cũng về tay ngươi rồi, ngươi cầm nó, mang đến Vạn Ma Sơn Trang, ta muốn tự tay đoạt hồi nó từ tay ngươi.
Quan Sơn Nguyệt hoang mang, chẳng hiểu đối phương giở trò quỷ gì, mà cũng không biết có thái độ nào thích hợp với hoàn cảnh.
Người trên không trung lại tiếp:
- Vương Thập Phương, mang nữ nhân họ Ngô và tên thủ lĩnh các thủy trại đó, về thẳng Vạn Ma Sơn Trang, làm con tin, nếu gã họ Quan sợ mà không dám đến, thì chúng ta sẽ giết họ.
Vương Thập Phương «vâng» một tiếng, bước nhanh về phía Thương Nhân.
Quan Sơn Nguyệt đinh ninh là Thương Nhân sẽ phản kháng, ngờ đâu Vương Thập Phương đến sát bên y rồi mà y vẫn sững sờ ngây người như tượng gỗ.
Người trên không trung cười lạnh, thốt:
- Ta đã điểm trúng huyệt đạo của hắn, thủ pháp của ta, chỉ có mỗi mình ta giải khai mà thôi, do đó ta cảnh cáo ngươi, đừng tìm cách cứu giải hắn, dù cho ngươi có giành hắn tại đây, ngươi cũng vô phương cứu sống hắn.
Chính Quan Sơn Nguyệt đang có ý định ngăn trở Vương Thập Phương, nhưng nghe nói thế, lập tức bỏ ngay ý định đó, chàng chỉ còn có cách là mở to mắt nhìn Vương Thập Phương hành động.
Thương Nhân không khác một xác chết, thân thể oặc òa oặc oại trên vai Vương Thập Phương.
Khi Vương Thập Phương tiến về phía Ngô Phụng, người trên không trung ngăn chặn:
- Vương Thập Phương, sở dĩ công tác của ngươi không thành, phần lớn là do nữ nhân, vậy ngươi không nên chạm đến mình nàng nữa, hãy gọi nàng đi theo ngươi.
Ngô Phụng lúc đó đã tỉnh lại rồi, nghe thế liền ngẩng cao mặt đáp:
- Ta không đi đâu cả.
Người trên không trung cười khà khà:
- Nếu ngươi không muốn cho cái lão tướng số biến thành một oan hồn, thì nên ngoan ngoãn nghe lời ta.
Ngô Phụng lộ vẻ khích động:
- Gia gia tôi còn sống à?
Người trên không trung đáp:
- Nếu lão chết rồi, thì ta đã quăng chiếc đầu của lão xuống cho ngươi trông thấy, thay vì quăng tấm bố chiêu bài. Nhưng bây giờ nếu ngươi chỉ nói với ta nửa tiếng không thôi, lập tức chiếc đầu của lão rơi liền, lăn lông lốc cạnh chân ngươi cho ngươi xem.
Ngô Phụng không dám ngoan cố nữa.
Người trên không trung cười khanh khách, tiếp:
- Quan Sơn Nguyệt! Ngươi nói rằng, tại Ngũ Đài Sơn, có con bé họ Trương tài tình lắm, ta hỏi nàng có thủ đoạn thần xuất quỷ một như ta chăng? Nàng có dám chống đối ta chăng?
Cho đến phút giây này, Quan Sơn Nguyệt chưa biết mảy may về đối tượng.
Bởi thế, chàng do dự, không dám vội đáp lời.
Người trên không trung cười vang, tiếp luôn:
- Vấn đề đó, ta để tùy ngươi thong thả suy nghĩ. Ta chỉ đề tỉnh ngươi một câu này, là trong vòng ba hôm, nếu ngươi không đến Vạn Ma Sơn Trang thì ta sẽ bắt người tại Ngũ Đài Sơn làm áp lực với ngươi, cứ mỗi hôm ta giết một tên, cho ngươi xem ...
Quan Sơn Nguyệt không còn dằn lòng được nữa, hét to:
- Không cần chờ đợi ba hôm hay mấy hôm, hiện tại các hạ cứ xuống ngay đây, chúng ta giải quyết vấn đề ngay lập tức. Tại hạ còn bao nhiêu chuyện khác phải làm, không thể vì một chuyện này mà bỏ các việc đó.
Người trên không trung cười nhẹ, đáp:
- Ngươi muốn giải quyết ngay vấn đề, song ta thì không muốn hội kiến ngươi trong hiện tại. Ta đưa ra một thời hạn ba hôm, ngươi đến hay không tùy ngươi vậy. Nên nhớ ta không khi nào sợ ngươi trốn mất.
Đoạn y gọi:
- Vương Thập Phương! Chuẩn bị ly khai cục trường!
Vương Thập Phương đáp ứng một tiếng.
Quan Sơn Nguyệt toan bước tới ngăn cản, bỗng một tiếng đùng vang lên, khói mờ bốc trước mặt, che khuất nhãn tuyến của chàng. Khói lan nhanh, bao bọc chung quanh chàng, chẳng biết thứ khói gì, dày độ bao nhiêu.
Chàng vung kiếm chạy loạn trong vầng khói, nhưng chỉ chạy loanh quanh trong vòng một trượng tròn thôi, nếu chàng vượt ra ngoài phạm vi đó một bước, thì có một kình lực hất chàng trở lại chỗ cũ.
Không lâu lắm, vầng khói đó tan đi, áp lực bên ngoài cũng nhẹ đi Quan Sơn Nguyệt lúc đó mới hoạt động được theo ý muốn. Nhưng còn gì làm nữa? Chàng không thấy một bóng người nào quanh chàng. Đến cả những xác chết, trước đó nằm la liệt trên mặt đất, bây giờ cũng biến mất như những người sống. Chỉ còn lại cái hộp bằng gỗ, đựng Bích Ngọc Phụng Hoàng nằm trước mặt chàng, cách không xa lắm.
Chàng bước tới, thất trên hộp có một mảnh giấy, không chậm trễ, chàng đọc:
«Nếu thật có cái tâm phó ước như lời đề nghị, thì ngươi không nên mở vội chiếc hộp này, bởi vật trong hộp vị tất thuộc quyền sở hữu của ngươi, cái quyền đó chỉ thuộc đứt về ngươi sau khi cuộc ước hội diễn tiến xong. Còn như ngươi không muốn đến Vạn Ma Sơn Trang thì ngay bây giờ đi thẳng đến Ngũ Đài Sơn thông tri bằng hữu của ngươi bảo tất cả nên tìm chỗ an toàn lẩn tránh, may ra bọn ấy còn giữ được chiếc đầu trên cổ.» Bên dưới mảnh giấy là một dọc tên người, tên Trương Thanh, Giang Phàm, Liễu Y Ảo, Lạc Tiểu Hồng, và những người khác trong Thái Cực Phái, nhưng chỉ là tên nữ nhân, không có tên một nam nhân nào cả, cứ đó mà suy, người bí mật kia hiểu rất rành tình hình trên Ngũ Đài Sơn như lòng bàn tay.
Quan Sơn Nguyệt không khỏi kinh hãi. Chủ nhân Vạn Ma Sơn Trang là ai, mà lại có tài thông thiên triệt địa như thế? Trương Thanh dù có Xà Thần bên cạnh liệu nàng đủ tài năng đương cự với người bí mật này chăng?
Nếu chàng giữ nguyên tánh khí ngông cuồng, không chịu đến thẳng Vạn Ma Sơn Trang, hội ước với y, thì chắc chắn là bọn Trương Thanh sẽ bị hại nơi tay độc của người này? Dĩ nhiên chàng không muốn có việc như vậy. Thì còn có cách là phải đến Vạn Ma Sơn Trang, hội ước với người bí mật.
Nội cái việc hội kiến với con người tài ba đó, cũng đáng giá cho cuộc viễn hành ngoài chương trình dự liệu, không nói chi đến việc cứu cha con Ngô Khẩu Thiên và Thương Nhân, việc mà chàng phải làm, không thể bỏ qua được.
Nhưng, Vạn Ma Sơn Trang ở tại địa phương nào? Muốn đến đó, phải do lộ trình nào? Con người bí mật đó, an bài mọi việc rất chu đáo, song lại quên mất chỉ chỗ cho chàng.
Chàng thừ người một lúc, rồi cất chiếc hộp vào mình.
Đúng lúc đó, từ phía sau lưng chàng, có âm thinh vọng đến:
- Ngươi nhất định phó ước!
Quan Sơn Nguyệt vụt quay người lại, thấy một thiếu nữ bận áo trắng, bỏ xõa tóc dài, phủ kín đôi bờ vai, mặt đẹp nhưng rất lạnh lùng. Chàng giật mình, hỏi:
- Cô nương là ai?
Thiếu nữ nhạt giọng đáp:
- Tôi là thị tỳ. Chủ nhân Vạn Ma Sơn Trang lưu tôi lại đây. Tôi tên là Ngọc Phương.
Quan Sơn Nguyệt thốt:
- Ngọc cô nương ...
Thiếu nữ vẫn lạnh lùng, chận lại:
- Họ của tôi đâu phải là Ngọc? Tên tôi là Ngọc, thiếu hiệp cứ gọi Ngọc Phương, đừng thêm hai tiếng cô nương làm chi. Tôi không xứng đáng.
Quan Sơn Nguyệt giật mình, cảm thấy thiếu nữ này bất cận nhân tình không tưởng nổi, thảo nào mà nàng chẳng có bộ mặt lạnh như giá băng. Chàng còn nói được gì nữa với nàng. Suy nghĩ một lúc, chàng hỏi:
- Chủ nhân cô nương là ai?
Nàng đã bảo chàng đừng dùng hai tiếng cô nương, song không gọi như vậy thì xưng hô bằng cách nào bây giờ?
Ngọc Phương lạnh lùng đáp:
- Nếu thiếu hiệp định phó ước, thì khi nào song phương gặp nhau thiếu hiệp sẽ hiểu, cần gì phải hỏi?
Quan Sơn Nguyệt bình sanh chưa hề gặp cái thứ người ngang ngạnh lạnh lùng hầu như chẳng có mảy mai lễ độ, dù muốn dù không chàng cũng có giận ít nhiều, cũng may là nàng còn gọi chàng với hai tiếng thiếu hiệp, nếu nàng dùng cái tiếng ngươi cộc lốc, hẳn là chàng phải tức tràn lòng.
Không muốn nói nhiều với nàng nữa, Quan Sơn Nguyệt buông gọn:
- Đi!
Ngọc Phương không cười, nhếch khóe mắt xéo qua, khinh khỉnh:
- Quyết tâm phải không?
Quan Sơn Nguyệt sừng sộ:
- Tự nhiên. Nếu không, thì tại hạ bảo đi làm gì?
Bây giờ thì Ngọc Phương không kiêng nể nữa:
- Vậy thì ngươi lên ngồi trên lưng ta đây, ta cõng ngươi đi.
Nàng khom mình xuống.
Quan Sơn Nguyệt giận hơn một chút nữa:
- Nói bậy! Ta không có chân sao, lại phải nhờ ngươi cõng?
Ngọc Phương trầm giọng:
- Đi chậm như ngươi, thì ba năm nữa cũng chưa đến nơi, ngươi nên nhớ là hạn định chỉ có ba hôm thôi đấy.
Thốt xong, chẳng đợi Quan Sơn Nguyệt có đồng ý hay không, nàng bước nhanh tới, vươn tay điểm vào một huyệt đạo nơi hông chàng.
Chàng nghe toàn tân tê dại, muốn cự nự cũng không còn một điểm nhỏ khí lực để phản kháng.
Ngọc Phương chụp Quan Sơn Nguyệt, đặt lên lưng nàng rồi lạnh lùng bảo:
- Có đói, có khát hay muốn gì, cứ nói thật với ta, ta sẽ dừng lại cho đừng cậy tài giở thói làm càng mà phải khổ.
Nàng nhún chân, thân mình vọt tới, nàng chạy nhanh hơn bay, Quan Sơn Nguyệt phải phục thầm, nhưng chàng cũng thẹn, giận.
Thẹn và giận cũng vô ích khi chàng không còn làm gì được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.