Quyển 1 - Chương 22: Bắt cóc
Phong Nhi
23/09/2016
Ánh hoàng hôn đã đổ xuống rừng phong Cổ Sinh. Sương cũng bắt đầu xuống dày
đặc hơn, nơi này phía sau Cổ Sinh là một bờ phù sa trải dài, lại có
tiếng sóng ồn ào. Ngọc Dung khẽ nở nụ cười nhìn hắn nói:
- Chúng ta tới nơi rồi.
Trong ánh chiều nhạt là một Đại Hồng Giang lớn, dù ánh sáng không còn rõ nhưng nhìn qua cũng biết con sông này nước không trong xanh như những dòng sông bình thường khác, từng con sóng lớn xô lên nhau chẳng biết bên kia đâu mấy là bờ. Bên ven sông cũng tịnh vắng vẻ không có đến một căn nhà, ngay cả một chiếc đò mộc cũng không thấy.
Tiểu nữ đó bỏ lại chiếc xe gỗ dìu hắn xuống bến sông. Hắn nhìn đại giang mênh mang cười khổ nói:
- Tiểu muội muội ! Làm sao chúng ta qua được sông lớn bây giờ?
Nàng nhìn hắn cười có chút hàm tiếu, lại có phần cảm mến, liền để hắn ngồi tạm xuống một thảm cỏ, lấy ra một cây tiêu bạc đưa lên miệng thổi.
Tiêu khúc ngân nga xuyên qua cả tiếng sóng. Hắn thấy trong lòng cũng hết muộn phiền, lại si ngốc mà nhìn nàng.
Khúc tiêu còn chưa dứt đã thấy bên sông ánh đèn dầu le lói, một chiếc thuyền mộc băng sóng qua sông, người chèo đò vừa đi vừa hát :
Đại Hồng Giang sóng vỗ bạc đầu.
Ta chèo thuyền nhỏ vượt sông sâu.
Rượu cạn một bầu tam sinh thế.
Nhân gian mộng ảo lạc đôi bờ.
Người lái đó đã cập bên bến sông, là một lão bá tuổi cũng đã ngoài thất tuần nhưng phong thái vẫn vô cùng tiêu sái. Tiểu nữ ấy vừa thấy người đã la lên vô cùng phấn khích :
- Tôn sư bá ! Đã lâu rồi không gặp người.
Lão bá ấy có vẻ đăm chiêu một khắc liền nhận ra tiểu nha đầu này.
- Lại là nha đầu ngươi sao?
Nói dứt lời liền quay đò, toan trở về bên kia sông.
Tiểu nữ vội nói với theo:
- Tôn sư bá! Người này nhất định phải qua sông. - Nàng ám chỉ Xương Ngập.
Lão bá đó không quay mặt lại, chỉ trả lời:
- Hắn dù là Thiên Tử ta cũng không cho qua!
- Hắn chính là Thiên Tử! - Nàng vội trả lời.
Lão Bá đó dừng tay thuyền nhìn lại sắc mặt có chút thất thần, vẫn quả quyết nói :
- Là Thiên Tử cũng không thể qua.
Tiểu nữ lưu manh nói:
- Tiểu nữ mang rượu ngon tới!
Lão lưỡng lự một chút, tiểu nữ kia đã lấy ra một bình Tửu Oa Đầu thượng hạng của quán Thường Dân Tửu Lầu nổi tiếng trong thành Nam Sách, lại đưa lên mũi hít một hơi tiếp:
- Thực là rất thơm!
Lão chèo đò quay lại, đoạt lấy bình rượu, liền uống một ngụm rồi mới nói:
- Rượu thì lão nhận nhưng người không thể qua!
Tiểu nữ đó phụng phịu nói:
- Là Gia Gia sai tiểu nữ mang hắn đến.
Lão vẻ mặt rất nghiêm khắc nhìn nàng dò xét, lại lắc đầu nói:
- Năm năm trước ngươi tới đây thổi ngân tiêu gọi lão sang, cũng nói là Gia Gia sai ngươi đến, cuối cùng kết quả thì sao?
Lão đưa mắt qua nhìn Xương Ngập đầy vẻ nghi hoặc, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến vết thương đang chảy máu trên người hắn.
- Tiểu muội! Chuyện này là sao?
Hắn quay lại hỏi Ngọc Dung vẻ tò mò, tiểu nữ ấy mặt liền đỏ hồng, ngại ngùng nói:
- Năm năm trước do hiếu kỳ, tiểu muội cùng hai bằng hữu trộm ngân tiêu của Gia Gia tới đây, kết cục là họ phải ở lại Đào Hoa Đảo mười năm.
Xương Ngập á khẩu lắc đầu.
Nàng nhìn lão bá vẻ mặt đầy khẩn cầu nói:
- Lần này thực sự là Gia Gia sai tiểu nữ tới.
Nàng nói xong liền đưa phong thư buộc trên người A Đào cho lão làm bằng. Lão xem qua thư liền quay lại hỏi Xương Ngập:
- Ngươi thật là Thiên Tử sao?
Hắn gật đầu một cái, lão bá lại tiếp lời:
- Ngươi lên thuyền đi!
Ngọc Dung cùng lão bá dìu hắn lên thuyền, nàng xong suôi mới quay lại đẩy thuyền ra mắt còn chăm chú nhìn hắn không rời nói:
- Tôn Lão Bá ! Xin người chăm sóc huynh ấy giùm tiểu nữ.
Xương Ngập bàng hoàng hỏi lại:
- Muội không đi cùng ta sao?
Tiểu nữ vẻ ngậm ngùi nói:
- Muội cũng muốn đi cùng huynh, nhưng Gia Gia hiện giờ đang gặp phải hiểm nguy muội phải quay lại giúp Gia Gia. Sau này muội nhất định sẽ đến tìm huynh.
Nàng đứng đó không hề rời mắt khỏi con thuyền mộc đang rời xa.
- Tiểu nha đầu! Ngươi đã lớn rồi ! Ha ha ha…
Lão bá chèo thuyền cười lớn vang cả khúc sông
Xương Ngập nói vọng lại:
- Ta sẽ chờ muội đến…
- Ngô ca huynh bảo trọng…
Hắn nhìn bóng nàng đứng đó khuất dần trong hoàng hôn, với hắn mà nói thiên hạ giờ quả thật mênh mang, tiểu nữ ấy cũng đứng lặng ở đó, ngấn lệ đã ướt đôi mắt thu ba, cuối cùng cũng tự nói với mình:
- Thiên tử xấu xa! Huynh phải tự bảo trọng đấy!
Thân hình bé nhỏ của nàng khuất sau rừng Phong Cổ Sinh.
***
Đại Thảo Nguyên, nhóm người của Bình Vương đã khuất sau Trúc Đào Lâm, bọn thập nhị lộ anh hùng vẫn còn nhốn nháo, Phạm Chiêm chợt khụy xuống thổ ra một ngụm huyết lớn, hẳn là nãy giờ lão vẫn cố gượng lại để trấn giữ binh thần.
- Nhị Ca!
Triệu Tông Thuận lúc này thần tình cũng đã bị thương khắp nơi ,tuy vậy thấy nhị ca bị trọng thương liền cùng Hồ Vạn Xuân băng tới đỡ lấy lão. Hồ Vạn Xuân toan dùng nội công trị thương, lão đã vội ngăn lại nói:
- Tam đệ hãy dưỡng thần, địch nhân còn ở phía trước.
Cả bọn Hồ Vạn Xuân, Triệu Tông Thuận, Lý Khuê, Trần Lãm và đám thập nhị lộ anh hùng còn chưa hiểu nguyên do. Trên không trung bỗng phát ra tiếng cười vang động cả Đại Thảo Nguyên:
- Phạm Lệnh Công quả là thần nhãn cao siêu! Ha ha ha.
- “Lão Ám Thiên…”
Tất cả những người có thâm niên trong chốn giang hồ chẳng còn lạ gì tiếng cười như quỷ khóc này, chỉ có điều Lữ Thiên Ảnh vì cớ gì mà lại xuất hiện lúc này, càng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lý Khuê một thân cự kiếm xông lên quát:
- Người quân tử không làm chuyện mờ ám! Lữ tiền bối sao còn chưa ra mặt.
Gió lộng bốn bề đều không thấy một bóng người, đám thập nhị lộ anh hùng liền rút binh khí toan phòng thủ thì phát hiện nội lực đều không điều tức được. Hoảng loạn nói:
- Là Đoạn Cốt Tán chư vị xin hãy cẩn trọng!
Chưa dứt lời thì cả đám thập nhị lộ anh hùng đều trở lên vô lực khụy xuống, chỉ còn những bậc cao thủ nội lực cao thâm như Hồ Vạn Xuân, Triệu Tông Thuận , Lý Khuê, Trần Lãm, Nguyễn Thủ Tiệp là còn thủ thế lại được.
Hồ Vạn Xuân lên tiếng:
- Lão Ám Thiên! Ngươi hạ độc bỉ ổi là nhằm nước đục thả câu sao?
Từ trên không trung một lão nhân từ từ đáp xuống, người này đeo mặt nạ sắt, tóc mai đã bạc trắng nhưng tóc trên đầu vẫn xanh đen, hẳn không thể đoán niên thời bao nhiêu, chỉ thấy y kỹ thuật khinh công quả thật tuyệt thế, người đó cất lời:
- Ám Thiên ta đến mời các vị tới Lữ Đường Gia Bảo một chuyến.
Lý Khuê thần sắc bất bình quát:
- Lão quái nhân đỡ kiếm của ta! - Dứt lời Cự Kiếm đã lao tới.
Một thân bạch y tuấn mĩ tay cầm Bạch Phiến băng ngang qua đỡ lấy Cự Kiếm, không ai khác chính là Lữ Đường.
- Gia phụ! Tên này để hài nhi giải quyết.
Lão Ám Thiên dặn dò:
- Không được đánh chết hắn nghe chưa!
Hắn hàm tiếu đáp lời:
- Hài nhi tuân mệnh. - Nói xong tiêu sái mà đối chiêu với Lý Khuê.
- Nhật Quang Minh Chiếu! - Lý Khuê giơ cao Cự Kiếm đánh tới, nhưng khí lực trong người bỗng trở lên cạn kiệt, chiêu thức cũng trở lên vô lực thổ ra một ngụm huyết lớn.
Lữ Đường kiêu ngạo nhìn hắn nói:
- Đoạt Cốt Tán nếu càng cố công vận lực sẽ dẫn đến đoạn mạch mà chết, ta khuyên ngươi nên cẩn trọng.
Lý Khuê đành cười khổ, lúc này đám nhân sỹ bên ngoài cũng đã trúng độc cả, Lão Ám Thiên liền cất lời nói:
- Các ngươi mau giải bọn chúng về Lữ Đường Gia Bảo.
Tức thì bọn Lữ Thuận, Lữ Phượng Nhi, Mạnh Nguyên còn cả Lữ Kiệt và Lữ Tiểu Bạch cùng mấy Hắc Y Nhân đáp xuống thoắt cái đã mang các Trưởng Môn: Thiên Quân Môn, Yên Viên Phái, An Nam Quyền, Thập đạo ni cô Nga My Triệu Tử Anh , Trưởng chi Võ Đang Giang Nam Mộc Thanh, Hai anh em của của phái Không Động Vũ Văn , Vũ Điệp và đám Phạm Chiêm, Triệu Tông Thuận, Trần Lãm đi mất. Lữ Đường cũng đoạt Lý Khuê theo.
Lúc này chỉ còn lại Hồ Vạn Xuân cùng Lữ Thiên Ảnh đang so chiêu, Hồ Vạn Xuân phần vì trúng độc, phần vì công lực không bằng Lữ Thiên Ảnh cũng đang tỏ ra thất thế, mấy chi phái nhỏ và đám môn đồ đi theo đều bất lực đứng nhìn.
- Tam Sinh Ảo Diệu! Vạn Khúc Chú Hồn Âm.
Ngân Tiêu vang lên trong gió, vạn cánh hoa cúc trong Đại Thảo Nguyên cũng bay theo tiếng sáo, thực như một tuyệt cảnh ngưng tụ thành một trận bão hương tấn công về phía Lữ Thiên Ảnh.
Hự..
Hồ Vạn Xuân thổ ra một ngụm huyết, áng chừng lão cũng đã trúng độc Đoạn Cốt Tán, vạn cánh hoa trên trời đồng loạt rơi xuống theo gió, hẳn là người điều khiển đã vô lực.
- Ta khuyên các ngươi lên giữ sức mà cứu người!
Lão dứt lời thân ảnh đã mờ trong ánh hoàng hôn, chỉ còn tiếng nói vọng lại:
- Muốn cứu các đại trưởng môn hãy bảo Yên Nam Tử, Cầm Thánh mang Hỏa Long Thương và Cổ Cầm tới gặp ta.
Bọn người Lữ Đường Gia Bảo rời đi chưa lâu, Ngọc Dung cũng về đến Đại Thảo Nguyên, lúc này trời đã tối chỉ thấy một đám đèn đuốc và nhân sỹ thập nhi lộ anh hùng trúng độc ở đó, nàng liền bỏ thuốc giải ra giải độc đồng thời cũng hỏi nguyên do.
Trong lúc kể lại đầu đuôi đám nhân sỹ bắt đầu đổ dồn sang nghi ngờ Hồ Vạn Xuân, có nhiều lời rì rầm to nhỏ:
- “Tại sao Trưởng Môn Ngũ Tiên Phái lại không bị bắt đi?”
- “Lúc đó chẳng phải lão cũng bị trúng độc sao?”
Vạn Xuân thần tình cũng không biết giải thích ra sao, ngay cả trong đầu lão lúc này cũng đang tự hỏi mấy câu hỏi đó:
- “Hắn phải chăng là đồng đảng của Lữ Gia?”
Đã bắt đầu có lời kết tội lão.
- A Di Đà Phật! Các vị xin hãy nghe bần tăng nói một lời!
Trong ánh lửa bập bùng một tăng nhân trẻ bước ra, người này khoác áo cà sa lấp lánh, thần nhãn có ánh diên Phật.
Vạn Xuân đáp lễ hỏi:
- Vị cao tăng đây không biết cao danh quý tánh là gi?
Tăng nhân trẻ khiêm tốn vái lại:
- Thí chủ quá lời rồi! Bần tăng pháp hiệu Vạn Hạnh. Trụ trì mới của điện Lục Tổ Nam Thiếu Lâm.
- A Di Đà Phật!
Đám nhân sỹ cùng Vạn Xuân đều hành lễ vẻ tiếc thương cho Đại Sư Thiền Ông,Vạn Hạnh tạ lễ lại nói:
- Các vị! Theo bần tăng thấy thì Lữ Ảnh Thiên cố ý không bắt Hồ tiền bối là vì một nguyên do: Từ đây tới Linh Phong nơi Yên Nam lão tiền bối quy ẩn xa đến ngàn dặm, lại nhiều quái thú, sơn tặc. Người thương đến được đó quay về cũng mất ít nhất một năm, nhưng Hồ tiền bối khinh công xuất thế đi về chỉ mất nửa tuần trăng, hơn nữa Hồ tiền bối và Yên Nam lão tiền bối còn có giao tình. Chuyện mời người lần này hạ sơn ngoài tiền bối e rằng không có người thứ hai.
Mọi người đều nhìn nhau vỡ lẽ liền quay sang thi lễ với Hồ Vạn Xuân đồng thanh mà nói:
- Thật mong Hồ tiên sinh lượng thứ! Chuyện lần này xin tiên sinh giúp đỡ.
Vạn Xuân tạ lễ nói:
- Các vị chớ khách khí! Chuyện này ta xin hết lòng! Chỉ có điều … Cầm Thánh phu nhân lâu nay thoái ẩn giang hồ, lại không ai rõ danh tính của bà ta, e rằng tìm được người này hẳn không phải chuyện bình thường.
Tăng nhân trẻ liền lên tiếng:
- Việc cầu Cầm Thánh phu nhân bần tăng xin gắng sức!
Mọi người đều quay lại nhìn tăng nhân đó vô cùng kinh ngạc. Hồ Vạn Xuân lúc này độc đã giải hết chín phần liền cáo từ nói:
- Việc gấp gáp! Lão phu xin đi trước. - Nói dứt lời thân ảnh đã mất hút dưới bóng trăng.
- Vạn Hạnh cũng xin cáo lui.
Tăng nhân trẻ cúi lễ cũng khuất trong đêm.
- Chúng ta tới nơi rồi.
Trong ánh chiều nhạt là một Đại Hồng Giang lớn, dù ánh sáng không còn rõ nhưng nhìn qua cũng biết con sông này nước không trong xanh như những dòng sông bình thường khác, từng con sóng lớn xô lên nhau chẳng biết bên kia đâu mấy là bờ. Bên ven sông cũng tịnh vắng vẻ không có đến một căn nhà, ngay cả một chiếc đò mộc cũng không thấy.
Tiểu nữ đó bỏ lại chiếc xe gỗ dìu hắn xuống bến sông. Hắn nhìn đại giang mênh mang cười khổ nói:
- Tiểu muội muội ! Làm sao chúng ta qua được sông lớn bây giờ?
Nàng nhìn hắn cười có chút hàm tiếu, lại có phần cảm mến, liền để hắn ngồi tạm xuống một thảm cỏ, lấy ra một cây tiêu bạc đưa lên miệng thổi.
Tiêu khúc ngân nga xuyên qua cả tiếng sóng. Hắn thấy trong lòng cũng hết muộn phiền, lại si ngốc mà nhìn nàng.
Khúc tiêu còn chưa dứt đã thấy bên sông ánh đèn dầu le lói, một chiếc thuyền mộc băng sóng qua sông, người chèo đò vừa đi vừa hát :
Đại Hồng Giang sóng vỗ bạc đầu.
Ta chèo thuyền nhỏ vượt sông sâu.
Rượu cạn một bầu tam sinh thế.
Nhân gian mộng ảo lạc đôi bờ.
Người lái đó đã cập bên bến sông, là một lão bá tuổi cũng đã ngoài thất tuần nhưng phong thái vẫn vô cùng tiêu sái. Tiểu nữ ấy vừa thấy người đã la lên vô cùng phấn khích :
- Tôn sư bá ! Đã lâu rồi không gặp người.
Lão bá ấy có vẻ đăm chiêu một khắc liền nhận ra tiểu nha đầu này.
- Lại là nha đầu ngươi sao?
Nói dứt lời liền quay đò, toan trở về bên kia sông.
Tiểu nữ vội nói với theo:
- Tôn sư bá! Người này nhất định phải qua sông. - Nàng ám chỉ Xương Ngập.
Lão bá đó không quay mặt lại, chỉ trả lời:
- Hắn dù là Thiên Tử ta cũng không cho qua!
- Hắn chính là Thiên Tử! - Nàng vội trả lời.
Lão Bá đó dừng tay thuyền nhìn lại sắc mặt có chút thất thần, vẫn quả quyết nói :
- Là Thiên Tử cũng không thể qua.
Tiểu nữ lưu manh nói:
- Tiểu nữ mang rượu ngon tới!
Lão lưỡng lự một chút, tiểu nữ kia đã lấy ra một bình Tửu Oa Đầu thượng hạng của quán Thường Dân Tửu Lầu nổi tiếng trong thành Nam Sách, lại đưa lên mũi hít một hơi tiếp:
- Thực là rất thơm!
Lão chèo đò quay lại, đoạt lấy bình rượu, liền uống một ngụm rồi mới nói:
- Rượu thì lão nhận nhưng người không thể qua!
Tiểu nữ đó phụng phịu nói:
- Là Gia Gia sai tiểu nữ mang hắn đến.
Lão vẻ mặt rất nghiêm khắc nhìn nàng dò xét, lại lắc đầu nói:
- Năm năm trước ngươi tới đây thổi ngân tiêu gọi lão sang, cũng nói là Gia Gia sai ngươi đến, cuối cùng kết quả thì sao?
Lão đưa mắt qua nhìn Xương Ngập đầy vẻ nghi hoặc, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến vết thương đang chảy máu trên người hắn.
- Tiểu muội! Chuyện này là sao?
Hắn quay lại hỏi Ngọc Dung vẻ tò mò, tiểu nữ ấy mặt liền đỏ hồng, ngại ngùng nói:
- Năm năm trước do hiếu kỳ, tiểu muội cùng hai bằng hữu trộm ngân tiêu của Gia Gia tới đây, kết cục là họ phải ở lại Đào Hoa Đảo mười năm.
Xương Ngập á khẩu lắc đầu.
Nàng nhìn lão bá vẻ mặt đầy khẩn cầu nói:
- Lần này thực sự là Gia Gia sai tiểu nữ tới.
Nàng nói xong liền đưa phong thư buộc trên người A Đào cho lão làm bằng. Lão xem qua thư liền quay lại hỏi Xương Ngập:
- Ngươi thật là Thiên Tử sao?
Hắn gật đầu một cái, lão bá lại tiếp lời:
- Ngươi lên thuyền đi!
Ngọc Dung cùng lão bá dìu hắn lên thuyền, nàng xong suôi mới quay lại đẩy thuyền ra mắt còn chăm chú nhìn hắn không rời nói:
- Tôn Lão Bá ! Xin người chăm sóc huynh ấy giùm tiểu nữ.
Xương Ngập bàng hoàng hỏi lại:
- Muội không đi cùng ta sao?
Tiểu nữ vẻ ngậm ngùi nói:
- Muội cũng muốn đi cùng huynh, nhưng Gia Gia hiện giờ đang gặp phải hiểm nguy muội phải quay lại giúp Gia Gia. Sau này muội nhất định sẽ đến tìm huynh.
Nàng đứng đó không hề rời mắt khỏi con thuyền mộc đang rời xa.
- Tiểu nha đầu! Ngươi đã lớn rồi ! Ha ha ha…
Lão bá chèo thuyền cười lớn vang cả khúc sông
Xương Ngập nói vọng lại:
- Ta sẽ chờ muội đến…
- Ngô ca huynh bảo trọng…
Hắn nhìn bóng nàng đứng đó khuất dần trong hoàng hôn, với hắn mà nói thiên hạ giờ quả thật mênh mang, tiểu nữ ấy cũng đứng lặng ở đó, ngấn lệ đã ướt đôi mắt thu ba, cuối cùng cũng tự nói với mình:
- Thiên tử xấu xa! Huynh phải tự bảo trọng đấy!
Thân hình bé nhỏ của nàng khuất sau rừng Phong Cổ Sinh.
***
Đại Thảo Nguyên, nhóm người của Bình Vương đã khuất sau Trúc Đào Lâm, bọn thập nhị lộ anh hùng vẫn còn nhốn nháo, Phạm Chiêm chợt khụy xuống thổ ra một ngụm huyết lớn, hẳn là nãy giờ lão vẫn cố gượng lại để trấn giữ binh thần.
- Nhị Ca!
Triệu Tông Thuận lúc này thần tình cũng đã bị thương khắp nơi ,tuy vậy thấy nhị ca bị trọng thương liền cùng Hồ Vạn Xuân băng tới đỡ lấy lão. Hồ Vạn Xuân toan dùng nội công trị thương, lão đã vội ngăn lại nói:
- Tam đệ hãy dưỡng thần, địch nhân còn ở phía trước.
Cả bọn Hồ Vạn Xuân, Triệu Tông Thuận, Lý Khuê, Trần Lãm và đám thập nhị lộ anh hùng còn chưa hiểu nguyên do. Trên không trung bỗng phát ra tiếng cười vang động cả Đại Thảo Nguyên:
- Phạm Lệnh Công quả là thần nhãn cao siêu! Ha ha ha.
- “Lão Ám Thiên…”
Tất cả những người có thâm niên trong chốn giang hồ chẳng còn lạ gì tiếng cười như quỷ khóc này, chỉ có điều Lữ Thiên Ảnh vì cớ gì mà lại xuất hiện lúc này, càng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lý Khuê một thân cự kiếm xông lên quát:
- Người quân tử không làm chuyện mờ ám! Lữ tiền bối sao còn chưa ra mặt.
Gió lộng bốn bề đều không thấy một bóng người, đám thập nhị lộ anh hùng liền rút binh khí toan phòng thủ thì phát hiện nội lực đều không điều tức được. Hoảng loạn nói:
- Là Đoạn Cốt Tán chư vị xin hãy cẩn trọng!
Chưa dứt lời thì cả đám thập nhị lộ anh hùng đều trở lên vô lực khụy xuống, chỉ còn những bậc cao thủ nội lực cao thâm như Hồ Vạn Xuân, Triệu Tông Thuận , Lý Khuê, Trần Lãm, Nguyễn Thủ Tiệp là còn thủ thế lại được.
Hồ Vạn Xuân lên tiếng:
- Lão Ám Thiên! Ngươi hạ độc bỉ ổi là nhằm nước đục thả câu sao?
Từ trên không trung một lão nhân từ từ đáp xuống, người này đeo mặt nạ sắt, tóc mai đã bạc trắng nhưng tóc trên đầu vẫn xanh đen, hẳn không thể đoán niên thời bao nhiêu, chỉ thấy y kỹ thuật khinh công quả thật tuyệt thế, người đó cất lời:
- Ám Thiên ta đến mời các vị tới Lữ Đường Gia Bảo một chuyến.
Lý Khuê thần sắc bất bình quát:
- Lão quái nhân đỡ kiếm của ta! - Dứt lời Cự Kiếm đã lao tới.
Một thân bạch y tuấn mĩ tay cầm Bạch Phiến băng ngang qua đỡ lấy Cự Kiếm, không ai khác chính là Lữ Đường.
- Gia phụ! Tên này để hài nhi giải quyết.
Lão Ám Thiên dặn dò:
- Không được đánh chết hắn nghe chưa!
Hắn hàm tiếu đáp lời:
- Hài nhi tuân mệnh. - Nói xong tiêu sái mà đối chiêu với Lý Khuê.
- Nhật Quang Minh Chiếu! - Lý Khuê giơ cao Cự Kiếm đánh tới, nhưng khí lực trong người bỗng trở lên cạn kiệt, chiêu thức cũng trở lên vô lực thổ ra một ngụm huyết lớn.
Lữ Đường kiêu ngạo nhìn hắn nói:
- Đoạt Cốt Tán nếu càng cố công vận lực sẽ dẫn đến đoạn mạch mà chết, ta khuyên ngươi nên cẩn trọng.
Lý Khuê đành cười khổ, lúc này đám nhân sỹ bên ngoài cũng đã trúng độc cả, Lão Ám Thiên liền cất lời nói:
- Các ngươi mau giải bọn chúng về Lữ Đường Gia Bảo.
Tức thì bọn Lữ Thuận, Lữ Phượng Nhi, Mạnh Nguyên còn cả Lữ Kiệt và Lữ Tiểu Bạch cùng mấy Hắc Y Nhân đáp xuống thoắt cái đã mang các Trưởng Môn: Thiên Quân Môn, Yên Viên Phái, An Nam Quyền, Thập đạo ni cô Nga My Triệu Tử Anh , Trưởng chi Võ Đang Giang Nam Mộc Thanh, Hai anh em của của phái Không Động Vũ Văn , Vũ Điệp và đám Phạm Chiêm, Triệu Tông Thuận, Trần Lãm đi mất. Lữ Đường cũng đoạt Lý Khuê theo.
Lúc này chỉ còn lại Hồ Vạn Xuân cùng Lữ Thiên Ảnh đang so chiêu, Hồ Vạn Xuân phần vì trúng độc, phần vì công lực không bằng Lữ Thiên Ảnh cũng đang tỏ ra thất thế, mấy chi phái nhỏ và đám môn đồ đi theo đều bất lực đứng nhìn.
- Tam Sinh Ảo Diệu! Vạn Khúc Chú Hồn Âm.
Ngân Tiêu vang lên trong gió, vạn cánh hoa cúc trong Đại Thảo Nguyên cũng bay theo tiếng sáo, thực như một tuyệt cảnh ngưng tụ thành một trận bão hương tấn công về phía Lữ Thiên Ảnh.
Hự..
Hồ Vạn Xuân thổ ra một ngụm huyết, áng chừng lão cũng đã trúng độc Đoạn Cốt Tán, vạn cánh hoa trên trời đồng loạt rơi xuống theo gió, hẳn là người điều khiển đã vô lực.
- Ta khuyên các ngươi lên giữ sức mà cứu người!
Lão dứt lời thân ảnh đã mờ trong ánh hoàng hôn, chỉ còn tiếng nói vọng lại:
- Muốn cứu các đại trưởng môn hãy bảo Yên Nam Tử, Cầm Thánh mang Hỏa Long Thương và Cổ Cầm tới gặp ta.
Bọn người Lữ Đường Gia Bảo rời đi chưa lâu, Ngọc Dung cũng về đến Đại Thảo Nguyên, lúc này trời đã tối chỉ thấy một đám đèn đuốc và nhân sỹ thập nhi lộ anh hùng trúng độc ở đó, nàng liền bỏ thuốc giải ra giải độc đồng thời cũng hỏi nguyên do.
Trong lúc kể lại đầu đuôi đám nhân sỹ bắt đầu đổ dồn sang nghi ngờ Hồ Vạn Xuân, có nhiều lời rì rầm to nhỏ:
- “Tại sao Trưởng Môn Ngũ Tiên Phái lại không bị bắt đi?”
- “Lúc đó chẳng phải lão cũng bị trúng độc sao?”
Vạn Xuân thần tình cũng không biết giải thích ra sao, ngay cả trong đầu lão lúc này cũng đang tự hỏi mấy câu hỏi đó:
- “Hắn phải chăng là đồng đảng của Lữ Gia?”
Đã bắt đầu có lời kết tội lão.
- A Di Đà Phật! Các vị xin hãy nghe bần tăng nói một lời!
Trong ánh lửa bập bùng một tăng nhân trẻ bước ra, người này khoác áo cà sa lấp lánh, thần nhãn có ánh diên Phật.
Vạn Xuân đáp lễ hỏi:
- Vị cao tăng đây không biết cao danh quý tánh là gi?
Tăng nhân trẻ khiêm tốn vái lại:
- Thí chủ quá lời rồi! Bần tăng pháp hiệu Vạn Hạnh. Trụ trì mới của điện Lục Tổ Nam Thiếu Lâm.
- A Di Đà Phật!
Đám nhân sỹ cùng Vạn Xuân đều hành lễ vẻ tiếc thương cho Đại Sư Thiền Ông,Vạn Hạnh tạ lễ lại nói:
- Các vị! Theo bần tăng thấy thì Lữ Ảnh Thiên cố ý không bắt Hồ tiền bối là vì một nguyên do: Từ đây tới Linh Phong nơi Yên Nam lão tiền bối quy ẩn xa đến ngàn dặm, lại nhiều quái thú, sơn tặc. Người thương đến được đó quay về cũng mất ít nhất một năm, nhưng Hồ tiền bối khinh công xuất thế đi về chỉ mất nửa tuần trăng, hơn nữa Hồ tiền bối và Yên Nam lão tiền bối còn có giao tình. Chuyện mời người lần này hạ sơn ngoài tiền bối e rằng không có người thứ hai.
Mọi người đều nhìn nhau vỡ lẽ liền quay sang thi lễ với Hồ Vạn Xuân đồng thanh mà nói:
- Thật mong Hồ tiên sinh lượng thứ! Chuyện lần này xin tiên sinh giúp đỡ.
Vạn Xuân tạ lễ nói:
- Các vị chớ khách khí! Chuyện này ta xin hết lòng! Chỉ có điều … Cầm Thánh phu nhân lâu nay thoái ẩn giang hồ, lại không ai rõ danh tính của bà ta, e rằng tìm được người này hẳn không phải chuyện bình thường.
Tăng nhân trẻ liền lên tiếng:
- Việc cầu Cầm Thánh phu nhân bần tăng xin gắng sức!
Mọi người đều quay lại nhìn tăng nhân đó vô cùng kinh ngạc. Hồ Vạn Xuân lúc này độc đã giải hết chín phần liền cáo từ nói:
- Việc gấp gáp! Lão phu xin đi trước. - Nói dứt lời thân ảnh đã mất hút dưới bóng trăng.
- Vạn Hạnh cũng xin cáo lui.
Tăng nhân trẻ cúi lễ cũng khuất trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.