Quyển 1 - Chương 26: Cầm tâm
Phong Nhi
23/09/2016
Cơn mưa cuối thu mãi không dứt.
Bên lầu vọng nguyệt hai người vẫn mải mê trò truyện, đôi lúc lại trao một ánh mắt tình tứ, đến khi mặt trời đã vượt quá đỉnh đầu mưa mới tạnh hẳn. Ái Liên đi mua hoa đăng cũng đã về đến nơi, nàng liền giục:
- Tiểu thư! Chúng ta đi thả hoa đăng cầu phúc cho công tử.
Nàng cúi chào vị công tử kia một cái. Đinh Hoàn cũng đáp lại một lễ.
Vân Nga liền chào từ biệt rồi rời đi ngay. Đinh Hoàn vẫn còn đứng đó ngẩn ngơ, cuối cùng mới chợt nhớ ra liền gọi với theo:
- Tại hạ còn chưa biết tiểu thư ở đâu!
Vân Nga ngoái lại cười hóm hỉnh nói:
- Nếu còn gặp lại lần sau sẽ nói để công tử hay!
Bóng nàng khuất hẳn, hắn còn đứng đó đến nửa thì thần, mắt tịnh nhìn vào hư không.
Lúc này bọn Bặc, Điền, Cơ, Tú cũng đã về đến nơi. Sáng nay khi rời khỏi khách trọ, cả bọn đã hẹn nhau khi xong công vụ sẽ gặp lại ở bên lầu vọng nguyệt trên sông Văn Giang.
Đinh Điền nhanh nhảu nói:
- Đinh huynh! Huynh có chuyện gì mà thất thần ra như vậy?
Lời Đinh Điền bất giác đưa hắn về thực tại
- Không có chuyện gì!
Lưu Cơ nhìn hắn vẻ mặt có phần nghiêm túc
- Tiểu cô nương đó vừa ở đây?
Đinh Hoàn không phản bác, ngay từ lần gặp đầu tiên ở ngoài trấn Văn Giang Lưu Cơ đã có dự cảm không tốt về người thiếu nữ này, mặc dù là không rõ nguyên cơ .
Trong số năm huynh đệ kết nghĩa Lưu Cơ được coi là học thức uyên bác hơn cả, cũng là người mà Đinh Hoàn luôn hỏi ý kiến. Lưu Cơ với Đinh Hoàn luôn luôn xem trọng. Đinh Hoàn xưa nay hành sự đều vô cùng dứt khoát. Ngoài việc nam nhân đại sự, những việc nữ nhi tầm thường đều không làm hắn phiền lòng, nhưng lần này trước nữ nhân đó dường như Đinh Hoàn không còn là hắn nữa, người phụ nữ khiến đàn ông điên đảo như thế xưa nay đều có nhiều hệ lụy.
Đinh Hoàn lúc này đã quay sang hỏi Trịnh Tú:
- Trịnh đệ! Đệ điều tra đến đâu rồi?
Trịnh Tú làm vẻ thần bí nói:
- Có ba chuyện quan trọng: hai tốt, một xấu. Huynh muốn nghe chuyện nào trước.
Nguyễn Bặc có phần nôn nóng nói:
- Sốt ruột ! Đệ nói mau đi.
Trịnh Tú mất hứng nói:
- Chuyện tốt là thập nhị lộ anh hùng đều đã có mặt ở Văn Giang. Nghe nói hiện giờ Lữ Gia đang thu giữ cả ba viên Thần Châu.
Hắn thở dài một cái nói:
- Nhưng cả ba nhân vật chính đều chưa thấy xuất hiện. Hiện giờ chưa ai dám ra mặt vì Lữ Thiên Ảnh vô cùng lợi hại.
Bặc hỏi tiếp:
- Chuyện tốt thứ hai là gì?
Trịnh Tú mím môi nhìn Đinh Hoàn. Lưu Cơ có vẻ đã đoán ra nhưng Đinh Điền và Nguyễn Bặc lại tỏ ra sốt ruột. Đinh Hoàn cũng quay sang nhìn phản ứng của Lưu Cơ đoạn nói:
- Đệ nói đi không sao đâu!
Trịnh Tú mới tiếp:
- Vị tiểu thư mà huynh muốn tìm đang ở tại khách trọ Thần Tài trong trấn Văn Giang.
Đinh Hoàn nghe đến đây vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Lưu Cơ liền hỏi tiếp:
- Đi cùng cô ta có những ai?
- Là một vị phu nhân khoảng trên tuổi tứ tuần. Lại lịch không rõ ràng. Người này từ khi đến Văn Giang đều chưa từng bước chân ra ngoài. Đệ nghi ngờ.
Lưu Cơ có phần thất thần nói:
- Không lẽ là bà ta…!
Nguyễn Bặc, Đinh Điền có phần phân vân nhìn Lưu Cơ sốt sắng hỏi:
- Ý huynh là…?
Hai người quay lại nhìn Trịnh Tú. Hắn lại mím chặt môi lại.
- Cầm…
Đinh Điền, Nguyễn Bặc cũng không nói hết câu đều tự nhiên đều im bặt. Lại dồn cả ánh mắt sang Đinh Hoàn. Hắn không tỏ thái độ gì cả, liền quay mặt nhìn ra sông Văn Giang.
Lưu Cơ đưa ánh mắt nhìn ba người còn lại. Bọn họ như có giao cảm liền rời cả đi. Trên vọng lâu lúc này còn lại hai người Lưu Cơ và Đinh Hoàn cùng đứng đó lặng im.
Cuối cùng thì Lưu Cơ cũng là người lên tiếng trước :
- Đinh huynh! Huynh và Đan Gia muội muội đã sớm có đính ước. Chuyện này…
Đinh Hoàn giận nói:
- Chuyện này đều do mẫu thân ta sắp đặt. Ta vốn chỉ coi Đan Gia như nghĩa muội mà thôi! Điều này ngươi cũng biết mà.
Lưu Cơ buồn rầu nói:
- Nhưng Đan Gia.... trong lòng muội ấy luôn chỉ có huynh! Muội ấy đều vì huynh mà làm tất cả.
Đinh Hoàn không nói gì cả. Lưu Cơ có chút quan sát lại tiếp lời:
- Hơn nữa nữ nhân này lai lịch thần bí! Huynh…
Đinh Hoàn ngắt lời:
- Chuyện này ta đã có chủ ý. Mong đệ không làm khó ta!
Lưu Cơ đành lặng im buồn rầu. Đinh Hoàn vẫn đứng lặng nhìn về phía dòng nước êm trôi.
Gió lạnh thổi từ sông Văn Giang hắt vào làm tung bay tà áo của nam tử hán đó. Trái tim chàng phải chăng cũng đang bềnh bồng trôi như ngọn nước sông kia.
Vân Nga và Ái Liên về đến khách trọ.
Nàng vẫn còn nở nụ cười trên môi nói chuyện với nha đầu Ái Liên. Khi bước vào sảnh khách trọ thì chợt nhận ra một bầu không khí vô cùng khó thở. Nàng bỗng nhiên dừng hẳn nụ cười đảo nhìn quanh một lượt thấy khách trọ lúc này đều trật kín khách. Những người ngồi trong này đều mang theo khí giới, thần thái cũng khác hẳn người thường. Nàng chưa hết bàng hoàng bên trên đã nghe tiếng cười đê tiện quen thuộc.
- Tiểu mĩ nhân! Nàng chạy đâu cho thoát! Hắc hắc !
Nàng thần sắc thất kinh nhìn lên phía chính sảnh, không ai khác chính lè tên Trịnh Tam. Hắn lúc này đang băng cánh tay đã cụt một bàn. Sắc diện có vẻ không được tốt lắm, có điều nụ cười đê tiện vẫn không hề thay đổi.
Ngồi trên hắn còn có ba người khác. Nàng có thể đoán ra đây là ba kẻ còn lại trong tứ ác mà tên Trịnh Tam này đã từng nói đến. Một ả phu nhân khoảng trên dưới tứ tuần, khoác xiêm y có phần lòe loẹt. Khuôn mặt ả khá là kiều mị, có điều trang điểm có phần hơi quái dị, lại trông rất phong tình. Ả nhìn nàng từ đầu tới chân liền lên tiếng.
- Quả là một tiểu nha đầu xinh đẹp. Tam sư huynh! Huynh để ta dẫn ả về Nguyệt Hoa Phường chắc sẽ kiếm được nhiều lời!
Người này biệt danh Hồng Tứ Nương. Là chủ Nguyệt Hoa Phường một khách điếm nổi tiếng trong vùng. Mười năm trước ả lưu lạc đến Văn Giang, nhờ có chút công phu, lại thêm sắc phong tình đã khiến nhiều kẻ phải kinh sợ. Sau đó lại ra nhập tứ ác quả như hổ thêm cánh, chẳng mấy chốc đã chiếm giữ toàn bộ Hồng Điếm ở Văn Giang.
Tên Trịnh Tam nhổ toẹt một cái nói:
- Hồng Tứ Nương để Lão Tam ta chơi chán sẽ vứt qua cho muội!
Ả phu nhân tên Hồng Tứ Nương có chiều không ưng hứ một cái, liền quay về chỗ ngồi không nói thêm câu gì.
Nàng phút này nhận ra mình đã ở cuối đường, liền rút kiếm lùi lại thủ thế. Nha đầu Ái Liên đã sợ run lên bần bật đứng nép cạnh tiểu thư.
Ở trong khách trọ lúc này ngoài số lâu la của bọn tứ ác còn nhiều kiếm khách khác của các lộ anh hùng. Có người tỏ thái độ không bằng lòng nhưng lại không chịu ra mặt, nhiều kẻ khác thì vờ như không biết chuyện gì. Nàng cũng chỉ mong trong số đó có người đứng lên bảo vệ mình. Ý nghĩ này khiến nàng có phần thất vọng. Quả là trên đời này kiếm một chàng si ngốc như Đinh Hoàn thật không dễ.
Ở trong một góc khá khuất của chính sảnh có một nam nhân đội mũ vành lớn che kín mặt. Ngồi cùng nam nhân đó là một nữ nhân giả trang nam. Nữ nhân giả trang đó co phần lo lắng nói với nam nhân:
- Ngô ca! Đó là hai tiểu thư chúng ta đụng phải lúc sáng trên phố. Chúng ta có nên ra tay giúp nàng ta hay không?
Xương Ngập không phải không phải không muốn ra tay mà cơ bản sợ Vân Nga sẽ nhận ra hắn. Hơn nữa hắn thấy tình hình còn chưa đến mức khẩn trương liền nói:
- Muội yên tâm! Để đến lúc nguy cấp chúng ta ra mặt cũng chưa muộn.
Ở trên chính sảnh một lão nhân khuôn mặt dữ tợn, để râu quai nón, thân hình thấp béo đi xuống quanh Vân Nga lẩm bẩm nói:
- Tiểu nha đầu! Nhìn ngươi thật thông minh lanh lợi, có căn cốt trở thành nhân tài võ họ. Tiếc là ta không nhận đệ tử là nữ.
Người này biệt hiệu là Hồ Lão Nhị. Chữ hồ trong hồ đồ, lão tình tình cổ quái. Thường khi không thích là giết người không cần nguyên do nên còn có cái biệt hiệu là Lão Hồ Đồ
Nàng khinh bỉ nói:
- Lão quái nhân! Ai thèm nhận ngươi làm sư phụ chứ!
Lão giận đỏ mặt nhìn nàng dọa dẫm, nàng cũng chẳng chút kinh sợ vẫn một vẻ khinh nhờn. Lão nhìn một lúc đành á khẩu quay sang Trịnh Tam gắt.
- Lão Tam! Tiểu nương tử của ngươi xấc láo với ta! Mau dậy cho ả một bài học.
Trịnh Tam toan sấn ra nhưng lại chợt nhớ đến cái tay cụt của mình liền nói:
- Lão Hồ Đồ! Sao ngươi không tự làm đi?
Lão Nhị quay lại nhìn vẻ mặt khinh nhờn của Vân Nga liền bứt tai vò đầu rít lên.
- Ta không đánh nhau với nữ nhân!
Bên dưới có mấy tiếng cười ồ. Trịnh Tam nhổ toẹt một cái chửi lại:
- Con mẹ! Ngươi hàng ngày vẫn đánh nhau với Hồng Tứ Nương đó thôi!
Lão quay sang nhìn ả lòe loẹt, sần mắt lên quát:
- Cô ta không phải nữ nhân.
Hồng Tứ Nương nãy giờ trong lòng đã không thấy thoải mái lại nghe Lão Nhị nói vậy liền nổi trận lôi đình xông lại nói:
- Ngươi nói ai không phải nữ nhân! Có muốn cùng ta đánh một trận không?
Hai người mặt đã đối mặt, thân thủ cũng đã sẵn sàng ra chiêu.
- Im hết cả đi!
Lão Đại vẻ mặt lạnh lùng đập bàn quát. Hai người kia nghe thấy đều im bặt trở về chỗ ngồi không dám nói thêm lời nào.
- Bắt cô ta giải về!
Lão vừa ra lệnh thì bọn lâu la đã xông lên. Ngô Xương Ngập và Ngọc Dung toan băng ra thì trong đám kiếm khách một nam nhân đã chắn bọn lâu la lại quát:
- Giữa thanh thiên bạch nhật! Tứ đại ác nhân lại bắt nạt hai tiểu cô nương yêu đuối, không sợ thiên hạ chê cười sao!
Người này mặc một đạo quan màu lam nhạt, tay cầm một thanh Cự Kiếm, vẻ mặt tuấn tú, tuổi chừng 27 28.
Trịnh Tam cười đê tiện nói:
- Ác nhân còn sợ chê cười sao…!haha.
Cả bọn lâu la cùng Lão Nhị, Hồng Tứ Nương đều phá lên cười. Chỉ có Lão Đại vẫn lạnh lùng im bặt.
Nam nhân đó lấy làm tức giận lao lên quát.
- Lời lẽ không thấu! Để kiếm này nói lý với ngươi.
Lão Nhị cũng nổi hứng vung đao lao ra tiếp chiêu. Hai người quần nhau loạn cả khách trọ. Lão Nhị tuy là kẻ hồ đồ cổ quái nhưng thân pháp vô cùng mau lẹ , khiến cho nam nhân khách hiệp kia cũng vô cùng vất vả đỡ trả.
Bọn lâu la được thể liền xông ra. Mấy kiếm khách trong quán thấy nam nhân kia nghĩa khí tương trợ chẳng nhẽ lại rụt đầu đứng xem, cũng rút vũ khí ra thủ giúp hai cô gái. Quả thật là một thân nữ nhân hiểm cảnh khó tránh kiếm khách suy lòng.
Bọn lâu la thuộc hạng võ sĩ tầm thường thoáng cái đã đều bị đánh văng ra, không ít kẻ bị thương. Mấy kiếm khách đó lại dồn về phía Trịnh Tam toan đánh cho hắn một trận. Trịnh Tam lúc này bị thương không dám chống trả đành lùi về phía Lão Đại, ấm ớ dọa mấy tên áp sát.
- Các ngươi dám đối đầu với tứ ác thật là chán sống rồi!
Rầm…
Lão Đại đã đánh một chưởng xuống bàn khiến bốn chân bàn gãy vụn sập xuống. Lại vung ra một chưởng đẩy bốn kiếm khách ở gần văng ra tận đến gần cửa, thụ thương rất lặng. Thấy cảnh đó cả đám lâu la và kiếm khách trong quán đều khiếp vía im lặng. Chỉ có Hồ Lão Nhị và nam nhân kia vẫn mải mê so đao.
Cửa trên lầu hai chợt mở, một phu nhân thân vận bạch y, mặt bịt khăn lụa trắng, tay ôm một cây Cổ Cầm bước ra. Thần thái vô cùng điềm tĩnh, giọng nhẹ nhàng quát:
- Các người đánh nô tài cũng phải xem mặt chủ nhân. Trên đất thiên tử mà dám làm chuyện bất nghĩa không sợ bị tru diệt sao?
Vân Nga và Ái Liên thấy người xuất hiện mừng rỡ reo lên:
- Phu nhân!
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nơi phu nhân đó đứng. Lão Nhị cũng dừng đao ngoái lại. Nãy giờ đánh với kiếm khách này lão không đã tay chút nào đang muốn tìm đối thủ xứng tầm. Song cũng đành vò đầu kêu khổ nói:
- Lại là nữ nhân sao!
Hồng Tứ Nương bực dọc quát:
- Ả trắng trẻo kia! để ta rạch nát mặt ngươi xem còn dám lớn tiếng không.
Dứt lời đã phi thân vút lên. Vị phu nhân kia thần sắc tịnh không có chút thay đổi, chỉ đưa tay gảy nhẹ một cung cầm. Hồng Tứ Nương đã bị một kình lực kinh thiên giáng mạnh ả xuống đất, thổ ngay ra một ngụm máu tươi. Mọi người nhìn cảnh này đều thất sắc, ngay cả Vân Nga cũng hết sức kinh ngạc.
Lão Đại có phần thất sắc, lời nói đã mất tự chủ:
- Ngươi là...?
Vị phu nhân ấy không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Vân Nga và Ái Liên nhẹ nhàng nói:
- Các ngươi vào trong đi!
Nói xong cũng quay bước vào trong phòng. Bên ngoài nhốn nháo hỏi nhau:
- Bà ta là ai?
- …?
Hai tiểu nữ không quên vái tạ nam nhân đó một cái, vội theo cầu thang lên phòng. Vị nam nhân kia nhìn theo bóng Ái Liên khuất hẳn mới thôi.
Lão Đại vẫn vẻ thất sắc quát:
- Đi về thôi!
Mấy tên lâu la vội đến đỡ Hồng Tứ Nương đã thụ thương khá nặng. Trịnh Tam cũng khiếp vía không dám hỏi thêm câu nào. Hồ Lão Nhị đành bứt tai vò đầu bỏ đi theo sau Lão Đại.
Khách trọ lại trở về không khí yên bình.
Bên lầu vọng nguyệt hai người vẫn mải mê trò truyện, đôi lúc lại trao một ánh mắt tình tứ, đến khi mặt trời đã vượt quá đỉnh đầu mưa mới tạnh hẳn. Ái Liên đi mua hoa đăng cũng đã về đến nơi, nàng liền giục:
- Tiểu thư! Chúng ta đi thả hoa đăng cầu phúc cho công tử.
Nàng cúi chào vị công tử kia một cái. Đinh Hoàn cũng đáp lại một lễ.
Vân Nga liền chào từ biệt rồi rời đi ngay. Đinh Hoàn vẫn còn đứng đó ngẩn ngơ, cuối cùng mới chợt nhớ ra liền gọi với theo:
- Tại hạ còn chưa biết tiểu thư ở đâu!
Vân Nga ngoái lại cười hóm hỉnh nói:
- Nếu còn gặp lại lần sau sẽ nói để công tử hay!
Bóng nàng khuất hẳn, hắn còn đứng đó đến nửa thì thần, mắt tịnh nhìn vào hư không.
Lúc này bọn Bặc, Điền, Cơ, Tú cũng đã về đến nơi. Sáng nay khi rời khỏi khách trọ, cả bọn đã hẹn nhau khi xong công vụ sẽ gặp lại ở bên lầu vọng nguyệt trên sông Văn Giang.
Đinh Điền nhanh nhảu nói:
- Đinh huynh! Huynh có chuyện gì mà thất thần ra như vậy?
Lời Đinh Điền bất giác đưa hắn về thực tại
- Không có chuyện gì!
Lưu Cơ nhìn hắn vẻ mặt có phần nghiêm túc
- Tiểu cô nương đó vừa ở đây?
Đinh Hoàn không phản bác, ngay từ lần gặp đầu tiên ở ngoài trấn Văn Giang Lưu Cơ đã có dự cảm không tốt về người thiếu nữ này, mặc dù là không rõ nguyên cơ .
Trong số năm huynh đệ kết nghĩa Lưu Cơ được coi là học thức uyên bác hơn cả, cũng là người mà Đinh Hoàn luôn hỏi ý kiến. Lưu Cơ với Đinh Hoàn luôn luôn xem trọng. Đinh Hoàn xưa nay hành sự đều vô cùng dứt khoát. Ngoài việc nam nhân đại sự, những việc nữ nhi tầm thường đều không làm hắn phiền lòng, nhưng lần này trước nữ nhân đó dường như Đinh Hoàn không còn là hắn nữa, người phụ nữ khiến đàn ông điên đảo như thế xưa nay đều có nhiều hệ lụy.
Đinh Hoàn lúc này đã quay sang hỏi Trịnh Tú:
- Trịnh đệ! Đệ điều tra đến đâu rồi?
Trịnh Tú làm vẻ thần bí nói:
- Có ba chuyện quan trọng: hai tốt, một xấu. Huynh muốn nghe chuyện nào trước.
Nguyễn Bặc có phần nôn nóng nói:
- Sốt ruột ! Đệ nói mau đi.
Trịnh Tú mất hứng nói:
- Chuyện tốt là thập nhị lộ anh hùng đều đã có mặt ở Văn Giang. Nghe nói hiện giờ Lữ Gia đang thu giữ cả ba viên Thần Châu.
Hắn thở dài một cái nói:
- Nhưng cả ba nhân vật chính đều chưa thấy xuất hiện. Hiện giờ chưa ai dám ra mặt vì Lữ Thiên Ảnh vô cùng lợi hại.
Bặc hỏi tiếp:
- Chuyện tốt thứ hai là gì?
Trịnh Tú mím môi nhìn Đinh Hoàn. Lưu Cơ có vẻ đã đoán ra nhưng Đinh Điền và Nguyễn Bặc lại tỏ ra sốt ruột. Đinh Hoàn cũng quay sang nhìn phản ứng của Lưu Cơ đoạn nói:
- Đệ nói đi không sao đâu!
Trịnh Tú mới tiếp:
- Vị tiểu thư mà huynh muốn tìm đang ở tại khách trọ Thần Tài trong trấn Văn Giang.
Đinh Hoàn nghe đến đây vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Lưu Cơ liền hỏi tiếp:
- Đi cùng cô ta có những ai?
- Là một vị phu nhân khoảng trên tuổi tứ tuần. Lại lịch không rõ ràng. Người này từ khi đến Văn Giang đều chưa từng bước chân ra ngoài. Đệ nghi ngờ.
Lưu Cơ có phần thất thần nói:
- Không lẽ là bà ta…!
Nguyễn Bặc, Đinh Điền có phần phân vân nhìn Lưu Cơ sốt sắng hỏi:
- Ý huynh là…?
Hai người quay lại nhìn Trịnh Tú. Hắn lại mím chặt môi lại.
- Cầm…
Đinh Điền, Nguyễn Bặc cũng không nói hết câu đều tự nhiên đều im bặt. Lại dồn cả ánh mắt sang Đinh Hoàn. Hắn không tỏ thái độ gì cả, liền quay mặt nhìn ra sông Văn Giang.
Lưu Cơ đưa ánh mắt nhìn ba người còn lại. Bọn họ như có giao cảm liền rời cả đi. Trên vọng lâu lúc này còn lại hai người Lưu Cơ và Đinh Hoàn cùng đứng đó lặng im.
Cuối cùng thì Lưu Cơ cũng là người lên tiếng trước :
- Đinh huynh! Huynh và Đan Gia muội muội đã sớm có đính ước. Chuyện này…
Đinh Hoàn giận nói:
- Chuyện này đều do mẫu thân ta sắp đặt. Ta vốn chỉ coi Đan Gia như nghĩa muội mà thôi! Điều này ngươi cũng biết mà.
Lưu Cơ buồn rầu nói:
- Nhưng Đan Gia.... trong lòng muội ấy luôn chỉ có huynh! Muội ấy đều vì huynh mà làm tất cả.
Đinh Hoàn không nói gì cả. Lưu Cơ có chút quan sát lại tiếp lời:
- Hơn nữa nữ nhân này lai lịch thần bí! Huynh…
Đinh Hoàn ngắt lời:
- Chuyện này ta đã có chủ ý. Mong đệ không làm khó ta!
Lưu Cơ đành lặng im buồn rầu. Đinh Hoàn vẫn đứng lặng nhìn về phía dòng nước êm trôi.
Gió lạnh thổi từ sông Văn Giang hắt vào làm tung bay tà áo của nam tử hán đó. Trái tim chàng phải chăng cũng đang bềnh bồng trôi như ngọn nước sông kia.
Vân Nga và Ái Liên về đến khách trọ.
Nàng vẫn còn nở nụ cười trên môi nói chuyện với nha đầu Ái Liên. Khi bước vào sảnh khách trọ thì chợt nhận ra một bầu không khí vô cùng khó thở. Nàng bỗng nhiên dừng hẳn nụ cười đảo nhìn quanh một lượt thấy khách trọ lúc này đều trật kín khách. Những người ngồi trong này đều mang theo khí giới, thần thái cũng khác hẳn người thường. Nàng chưa hết bàng hoàng bên trên đã nghe tiếng cười đê tiện quen thuộc.
- Tiểu mĩ nhân! Nàng chạy đâu cho thoát! Hắc hắc !
Nàng thần sắc thất kinh nhìn lên phía chính sảnh, không ai khác chính lè tên Trịnh Tam. Hắn lúc này đang băng cánh tay đã cụt một bàn. Sắc diện có vẻ không được tốt lắm, có điều nụ cười đê tiện vẫn không hề thay đổi.
Ngồi trên hắn còn có ba người khác. Nàng có thể đoán ra đây là ba kẻ còn lại trong tứ ác mà tên Trịnh Tam này đã từng nói đến. Một ả phu nhân khoảng trên dưới tứ tuần, khoác xiêm y có phần lòe loẹt. Khuôn mặt ả khá là kiều mị, có điều trang điểm có phần hơi quái dị, lại trông rất phong tình. Ả nhìn nàng từ đầu tới chân liền lên tiếng.
- Quả là một tiểu nha đầu xinh đẹp. Tam sư huynh! Huynh để ta dẫn ả về Nguyệt Hoa Phường chắc sẽ kiếm được nhiều lời!
Người này biệt danh Hồng Tứ Nương. Là chủ Nguyệt Hoa Phường một khách điếm nổi tiếng trong vùng. Mười năm trước ả lưu lạc đến Văn Giang, nhờ có chút công phu, lại thêm sắc phong tình đã khiến nhiều kẻ phải kinh sợ. Sau đó lại ra nhập tứ ác quả như hổ thêm cánh, chẳng mấy chốc đã chiếm giữ toàn bộ Hồng Điếm ở Văn Giang.
Tên Trịnh Tam nhổ toẹt một cái nói:
- Hồng Tứ Nương để Lão Tam ta chơi chán sẽ vứt qua cho muội!
Ả phu nhân tên Hồng Tứ Nương có chiều không ưng hứ một cái, liền quay về chỗ ngồi không nói thêm câu gì.
Nàng phút này nhận ra mình đã ở cuối đường, liền rút kiếm lùi lại thủ thế. Nha đầu Ái Liên đã sợ run lên bần bật đứng nép cạnh tiểu thư.
Ở trong khách trọ lúc này ngoài số lâu la của bọn tứ ác còn nhiều kiếm khách khác của các lộ anh hùng. Có người tỏ thái độ không bằng lòng nhưng lại không chịu ra mặt, nhiều kẻ khác thì vờ như không biết chuyện gì. Nàng cũng chỉ mong trong số đó có người đứng lên bảo vệ mình. Ý nghĩ này khiến nàng có phần thất vọng. Quả là trên đời này kiếm một chàng si ngốc như Đinh Hoàn thật không dễ.
Ở trong một góc khá khuất của chính sảnh có một nam nhân đội mũ vành lớn che kín mặt. Ngồi cùng nam nhân đó là một nữ nhân giả trang nam. Nữ nhân giả trang đó co phần lo lắng nói với nam nhân:
- Ngô ca! Đó là hai tiểu thư chúng ta đụng phải lúc sáng trên phố. Chúng ta có nên ra tay giúp nàng ta hay không?
Xương Ngập không phải không phải không muốn ra tay mà cơ bản sợ Vân Nga sẽ nhận ra hắn. Hơn nữa hắn thấy tình hình còn chưa đến mức khẩn trương liền nói:
- Muội yên tâm! Để đến lúc nguy cấp chúng ta ra mặt cũng chưa muộn.
Ở trên chính sảnh một lão nhân khuôn mặt dữ tợn, để râu quai nón, thân hình thấp béo đi xuống quanh Vân Nga lẩm bẩm nói:
- Tiểu nha đầu! Nhìn ngươi thật thông minh lanh lợi, có căn cốt trở thành nhân tài võ họ. Tiếc là ta không nhận đệ tử là nữ.
Người này biệt hiệu là Hồ Lão Nhị. Chữ hồ trong hồ đồ, lão tình tình cổ quái. Thường khi không thích là giết người không cần nguyên do nên còn có cái biệt hiệu là Lão Hồ Đồ
Nàng khinh bỉ nói:
- Lão quái nhân! Ai thèm nhận ngươi làm sư phụ chứ!
Lão giận đỏ mặt nhìn nàng dọa dẫm, nàng cũng chẳng chút kinh sợ vẫn một vẻ khinh nhờn. Lão nhìn một lúc đành á khẩu quay sang Trịnh Tam gắt.
- Lão Tam! Tiểu nương tử của ngươi xấc láo với ta! Mau dậy cho ả một bài học.
Trịnh Tam toan sấn ra nhưng lại chợt nhớ đến cái tay cụt của mình liền nói:
- Lão Hồ Đồ! Sao ngươi không tự làm đi?
Lão Nhị quay lại nhìn vẻ mặt khinh nhờn của Vân Nga liền bứt tai vò đầu rít lên.
- Ta không đánh nhau với nữ nhân!
Bên dưới có mấy tiếng cười ồ. Trịnh Tam nhổ toẹt một cái chửi lại:
- Con mẹ! Ngươi hàng ngày vẫn đánh nhau với Hồng Tứ Nương đó thôi!
Lão quay sang nhìn ả lòe loẹt, sần mắt lên quát:
- Cô ta không phải nữ nhân.
Hồng Tứ Nương nãy giờ trong lòng đã không thấy thoải mái lại nghe Lão Nhị nói vậy liền nổi trận lôi đình xông lại nói:
- Ngươi nói ai không phải nữ nhân! Có muốn cùng ta đánh một trận không?
Hai người mặt đã đối mặt, thân thủ cũng đã sẵn sàng ra chiêu.
- Im hết cả đi!
Lão Đại vẻ mặt lạnh lùng đập bàn quát. Hai người kia nghe thấy đều im bặt trở về chỗ ngồi không dám nói thêm lời nào.
- Bắt cô ta giải về!
Lão vừa ra lệnh thì bọn lâu la đã xông lên. Ngô Xương Ngập và Ngọc Dung toan băng ra thì trong đám kiếm khách một nam nhân đã chắn bọn lâu la lại quát:
- Giữa thanh thiên bạch nhật! Tứ đại ác nhân lại bắt nạt hai tiểu cô nương yêu đuối, không sợ thiên hạ chê cười sao!
Người này mặc một đạo quan màu lam nhạt, tay cầm một thanh Cự Kiếm, vẻ mặt tuấn tú, tuổi chừng 27 28.
Trịnh Tam cười đê tiện nói:
- Ác nhân còn sợ chê cười sao…!haha.
Cả bọn lâu la cùng Lão Nhị, Hồng Tứ Nương đều phá lên cười. Chỉ có Lão Đại vẫn lạnh lùng im bặt.
Nam nhân đó lấy làm tức giận lao lên quát.
- Lời lẽ không thấu! Để kiếm này nói lý với ngươi.
Lão Nhị cũng nổi hứng vung đao lao ra tiếp chiêu. Hai người quần nhau loạn cả khách trọ. Lão Nhị tuy là kẻ hồ đồ cổ quái nhưng thân pháp vô cùng mau lẹ , khiến cho nam nhân khách hiệp kia cũng vô cùng vất vả đỡ trả.
Bọn lâu la được thể liền xông ra. Mấy kiếm khách trong quán thấy nam nhân kia nghĩa khí tương trợ chẳng nhẽ lại rụt đầu đứng xem, cũng rút vũ khí ra thủ giúp hai cô gái. Quả thật là một thân nữ nhân hiểm cảnh khó tránh kiếm khách suy lòng.
Bọn lâu la thuộc hạng võ sĩ tầm thường thoáng cái đã đều bị đánh văng ra, không ít kẻ bị thương. Mấy kiếm khách đó lại dồn về phía Trịnh Tam toan đánh cho hắn một trận. Trịnh Tam lúc này bị thương không dám chống trả đành lùi về phía Lão Đại, ấm ớ dọa mấy tên áp sát.
- Các ngươi dám đối đầu với tứ ác thật là chán sống rồi!
Rầm…
Lão Đại đã đánh một chưởng xuống bàn khiến bốn chân bàn gãy vụn sập xuống. Lại vung ra một chưởng đẩy bốn kiếm khách ở gần văng ra tận đến gần cửa, thụ thương rất lặng. Thấy cảnh đó cả đám lâu la và kiếm khách trong quán đều khiếp vía im lặng. Chỉ có Hồ Lão Nhị và nam nhân kia vẫn mải mê so đao.
Cửa trên lầu hai chợt mở, một phu nhân thân vận bạch y, mặt bịt khăn lụa trắng, tay ôm một cây Cổ Cầm bước ra. Thần thái vô cùng điềm tĩnh, giọng nhẹ nhàng quát:
- Các người đánh nô tài cũng phải xem mặt chủ nhân. Trên đất thiên tử mà dám làm chuyện bất nghĩa không sợ bị tru diệt sao?
Vân Nga và Ái Liên thấy người xuất hiện mừng rỡ reo lên:
- Phu nhân!
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nơi phu nhân đó đứng. Lão Nhị cũng dừng đao ngoái lại. Nãy giờ đánh với kiếm khách này lão không đã tay chút nào đang muốn tìm đối thủ xứng tầm. Song cũng đành vò đầu kêu khổ nói:
- Lại là nữ nhân sao!
Hồng Tứ Nương bực dọc quát:
- Ả trắng trẻo kia! để ta rạch nát mặt ngươi xem còn dám lớn tiếng không.
Dứt lời đã phi thân vút lên. Vị phu nhân kia thần sắc tịnh không có chút thay đổi, chỉ đưa tay gảy nhẹ một cung cầm. Hồng Tứ Nương đã bị một kình lực kinh thiên giáng mạnh ả xuống đất, thổ ngay ra một ngụm máu tươi. Mọi người nhìn cảnh này đều thất sắc, ngay cả Vân Nga cũng hết sức kinh ngạc.
Lão Đại có phần thất sắc, lời nói đã mất tự chủ:
- Ngươi là...?
Vị phu nhân ấy không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Vân Nga và Ái Liên nhẹ nhàng nói:
- Các ngươi vào trong đi!
Nói xong cũng quay bước vào trong phòng. Bên ngoài nhốn nháo hỏi nhau:
- Bà ta là ai?
- …?
Hai tiểu nữ không quên vái tạ nam nhân đó một cái, vội theo cầu thang lên phòng. Vị nam nhân kia nhìn theo bóng Ái Liên khuất hẳn mới thôi.
Lão Đại vẫn vẻ thất sắc quát:
- Đi về thôi!
Mấy tên lâu la vội đến đỡ Hồng Tứ Nương đã thụ thương khá nặng. Trịnh Tam cũng khiếp vía không dám hỏi thêm câu nào. Hồ Lão Nhị đành bứt tai vò đầu bỏ đi theo sau Lão Đại.
Khách trọ lại trở về không khí yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.