Quyển 1 - Chương 47: Tri nhân
Phong Nhi
28/09/2016
Lưu Cơ cảm thấy toàn thân bị một luồng khí hàn băng phong tỏa, lại được hắc y này vận khinh công mang đi không biết đã bao xa, tâm trí dần dần chìm vào mơ hồ.
Đến khi hắn tỉnh lại đã thấy mình đang ở giữa một vùng đồng bằng heo hút, xung quanh cỏ bụi cao đến ngập đầu, nơi này duy chỉ có một thảm cỏ thấp, cỡ bằng gian nhà lá ba gian. Hắc y kia vẫn tọa thiền ở đó. Lưu Cơ nhớ lại một hồi cũng đoán ra là y đang vận khí trị thương, tự nhiên lại thấy bản thân mình cũng đau nhói vài nơi, nhưng cảm giác lạnh băng không còn nữa. Đang toan hỏi y vài lời, hắc y hàng mi khẽ lay động nói:
- Ngươi tỉnh lại rồi sao.
Lưu Cơ vòng tay đáp:
- Đa tạ vị ân nhân đã cứu mạng?
Hắc y thờ ơ nói:
- Là do công tử đây mạng lớn, ta vốn không có khả năng này. Khi ở Nguyễn Xá Trang, ngươi bị Lão Đại Ác dùng Hàn Băng Chưởng đánh trúng, chính viên Kim Linh huyền ngọc trên người đã vô tình hấp thu hàn độc cứu ngươi một mạng.
Lưu Cơ nghe không khỏi thất kinh, liền sờ vào trong áo, quả đúng nơi mà hắn bị Hàn Băng đánh trúng là nơi cất giữ Kim Linh Huyền Ngọc, kinh tâm nghĩ:
- ‘Người này danh phận quả thật không tầm thường, tại sao hắn lại cứu mình, lại còn biết cả bí mật của Kim Linh Huyền Ngọc?’
Lại liền nhớ đến Đan muội cùng bọn Nguyễn Bặc cũng có mặt ở đó vội hỏi:
- Ân nhân, không biết những bằng hữu của tại hạ hiện giờ ra sao?
Hắc y đáy mắt lưu chuyển nhìn hắn nói:
- Đinh Hoàn có một người như ngươi bên cạnh quả thật may mắn. – Liền vận khí thu về Đan Điền.
Hắc y lãnh đạm đứng dậy mắt nhìn về phía trời xa, tiếp:
- Bọn chúng không sao. Phía trước hai dặm là trấn Tiên Du, ngươi tự mình đến đó sẽ gặp thôi.
- Đa tạ ân nhân chỉ điểm! – Lưu Cơ nghe vậy mừng rỡ đáp tạ.
Hắc y một vẻ thản nhiên nói:
- Người quân tử muốn làm việc lớn phải dựa theo thời, bảy ngày nữa Tiên Du có mưa lớn, còn sợ không cứu được người sao?
- Có mưa lớn?
Lưu Cơ có chút thắc mắc toan hỏi lại, chỉ thấy hắc y ánh mắt đăm chiêu hướng về phương bắc, gật đầu với hắn một cái, lặng lẽ bước dần vào trong màn đêm.
Lưu Cơ vội hỏi với theo:
- Không biết danh tánh ân nhân là gì để ngày sau còn báo đáp?
Trong bóng trăng yếu ớt, lời nói vọng lại:
- Tại hạ danh xưng là Long Ẩn Thiền Môn, sau này còn phải mong Lưu công tử giúp đỡ.
Hắc y đi rồi, khoảng trời mênh mang lúc này chỉ còn một mình Lưu Cơ đứng lại, những lời của hắc y vừa rồi như vẫn đọng lại trong tâm hắn.
***
Tử Trầm Sơn phủ sương trắng, gió lạnh thổi khá mạnh, ngồi bên một tảng đá lớn là một tăng nhân trẻ tuổi, tăng bào vũ động theo gió đông. Gió lạnh buốt thổi mạnh từng đợt nhưng vẻ mặt vị tiểu sư phụ vẫn rất hồng hào, miệng đang niệm một đoạn kinh, tâm không mảy may một chút xao động. Tiểu tăng Thiện Thanh ngồi như vậy đã hai canh giờ, từ khi mặt trời mới mọc ở phía đông, bây giờ đã cao tới ngọn sào.
Trong Vọng Lâu gần bên tảng đá lớn, hương trầm thoảng bay trong gió. Tiểu hòa thượng Chân Lưu đang ngồi rót trà. Ngồi bên phải là một vị cao tăng mi trắng như sương, gương mặt nhân từ. Ngồi bên trái lão thí chủ tóc trắng như cước thở dài nói:
- Mùa Đông năm nay ngắm hoa đào ở Tử Trầm lại thiếu mất một người. Ba năm sau biết đâu đệ cũng không thể tới được!
Vị cao tăng trầm mặc nói:
- Sinh tử luân hồi đều có kiếp mệnh, dù chúng ta không đến, Tử Trầm Sơn hoa đào vẫn nở rực rỡ.
Vân Phong đưa mắt nhìn ra ngoài Vọng Lâu, gió đông thổi mạnh, những cánh hoa đào đang nhẹ bay trong gió. Phạm Chiêm đưa mắt nhìn về phía Thiện Thanh đang ngồi khổ tu, thần sắc có phần rạng rỡ hơn nói:
- Ba năm trước cậu ta còn là một chú tiểu, ba năm sau gặp đã cao lớn thàn một nam nhân rồi.
- Sao không phải một hòa thượng mà lại là một nam nhân? – Vân Phong bất giác hỏi.
- Đệ còn nhớ ba năm trước, khi gặp cậu ta ở Phong Châu, huynh một mực từ chối, nói là trần duyên của cậu ta chưa dứt, sau này không thể lưu lại ở chốn thiền môn sao?
- A Di Đà Phật! – Vân Phong chắp tay trước ngực, trầm tĩnh không nói gì thêm.
Phạm Chiêm đưa mắt sang nhìn tiểu hòa thượng đang ngồi châm trà, lại đưa mắt nhìn về nghĩa huynh Vân Phong nói:
- Lần này đệ đến Tử Trầm Vô Vi thực là còn muốn xin với huynh một chuyện.
- Đệ muốn đón người? – Vân Phong hỏi.
- Chính là muốn đón Tiểu Vương Gia về.
Vân Phong đưa mắt nhìn Chân Lưu trầm ngâm nói:
- Chuyện này ta không quyết được, đệ tự hỏi Chân Lưu đi.
Vẻ mặt của Phạm Chiêm có chút bất ngờ, liền nhìn xuống khuôn mặt sáng ngời của Xương Tỷ, bất giác cũng thấy vẻ mặt của cậu bé này toát lên một vầng hào quang, cẩn trọng hỏi:
- Tiểu Vương Gia, người là chân mệnh thiên tử, lão thần vâng mệnh Tiên Chúa đến đón người về Nam Sách Phủ.
Chân Lưu ánh mắt lay động, nhìn qua sư phụ Vân Phong, lại quay sang cung kính nói với Phạm lão:
- Lão tiên gia, phụ thân ta, người có khỏe không?
- Nhờ phúc Tiên Đế, Điện Hạ vẫn được bình an.
Chân Lưu khóe mắt có phần long lanh tiếp:
- Sư phụ thường dạy Chân Lưu rằng: Nhân sinh vô thường, vạn vật đều có sinh mệnh. Chân Lưu không muốn làm Vương Tử, chỉ mong được ở lại Tử Trầm Vô Vi chăm sóc phần mộ cho mẫu thân, mong lão tiền bối chuyển lời đến thân phụ, Chân Lưu kiếp này xin chịu tội bất hiếu với người.
Phạm Chiêm nghe lời nói này từ một cậu bé 11 tuổi, thần sắc không khỏi chút bàng hoàng, phút chốc cũng đã hiểu ra, đành thở dài nhìn ra ngoài vọng lâu, ngoài đó gió lạnh vẫn thổi mạnh, cánh hoa đào vẫn đang tung bay.
***
Trở lại Nguyễn Xá Trang, bên một Vọng Lâu giữa hoa viên xanh ngát, nơi này mặc cho gió lạnh mùa đông đang ra sức giày vò, hoa vẫn rực rỡ khoe sắc. Trong hoa viên cảnh sắc bài trí vô cùng bắt mắt, những lối đi được ghép tỷ mỷ công phu bởi những viên đá bản rộng màu xanh lục óng ánh hoa cương. Vọng lâu lợp ngói hài đỏ, xây theo hình bát giác, bên dưới là một dòng suối chảy êm đềm, phía đầu của dòng suối được xây dựng kỳ công này lại là một bức tranh sơn thủy hữu tình được ghép lại bằng gốm nhiều màu sắc, quả đúng là một kỳ tác giữa chốn nhân gian.
Nguyễn Thu Thủy đứng soi mình bên vọng lâu, làn nước suối trong vắt chỉ vài con cá chép vàng đang ngắm nàng, dứt khoát quên cả bơi đi, bờ môi mọng đỏ, cổ thon trắng thuần, vai gầy, lưng ong, mắt trong sáng ngần như thu thủy. Quả là một tuyệt mỹ giai nhân, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.
Nàng còn đang mơ hồ ngắm bức tranh bên suối, một nô tì đã bước vào cúi xuống thưa:
- Cung chủ, lão gia cho gọi tiểu thư!
Thuy Thủy cười bâng quơ nhìn bức họa, quay lại nói với thị tì:
- Ta biết rồi.
Nói xong liền theo thị nữ đó men theo con đường lát đá xanh lục bước về phía Nhất Bảo XáTrang
Nhẹ gót ra đến cuối hoa viên chợt thấy một đám đệ tử Thiên Môn áp giải một nam nhân tuổi chứng đôi mươi. Nam nhân này tuy thần sắc xa sút nhưng vẫn thập phần tuấn mỹ, khi đi qua nam nhân này, chẳng hiểu vì sao tim nàng bỗng nhói lên một cái, liền đưa mắt nhìn y một khắc,
Bọn đệ tử Thiên Môn đi khỏi mới quay sang thị nữ hỏi:
- Nguyễn Xá Trang gần đây có chuyện gì sao?
Đứa thị nữ ánh mắt tinh nhanh khẽ nói:
- Mấy hôm trước có ba người dung mạo quái dị đến trang, chính họ mang người đó đến.
Thị nữ nhìn về phía mấy đệ tử áp dải nam nhân kia ám chỉ.
Thu Thủy không lấy làm quan tâm, hời hợt hỏi:
- Ngươi biết lão gia gọi ta đến vì chuyện gì không?
Thị nữ làm vẻ mặt nghiêm trọng, lại dè dặt theo thái độ của tiểu thư nói:
- Sáng nay có một nhóm người Lý Gia đến phủ, tiểu nữ đoán là người dẫn đầu là Lý Lão Gia.
- Lý Thuần có đến không? – Thu Thủy rầu rầu hỏi.
Thị nữ vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một khắc nói:
- Hình như không thấy, tiểu nữ thấy Lý Lão Gia đi cùng một vị hòa thượng và một vị công tử tuổi cũng khoảng ngoài ba mươi năm, người này đeo một thanh Cự Kiếm lớn, hình như nghe gọi là Nhị Gia
- Nhị Tuyệt Kiếm Kiếm Lý Lãnh Công!
Thị nữ má hồng nói tiếp:
- Nhìn cũng rất phong thái.
Nàng ta nhìn nha đầu đó cười nói:
- Hạnh Hoa, nha đầu ngươi thật không có liêm sỉ nha. – Nói xong thần sắc lại một vẻ đượm buồn, nhìn lên trời than. – Phụ thân nhất định gả ta cho tên Lý Thuấn chưa một lần gặp mặt đó sao?
Nha đầu Hạnh Hoa thấy quang sắc trên mặt tiểu thư có chút thay đổi, liền đỡ lời:
- Biết đâu Lý Thuấn này cũng là một trang hảo hán, thập phần tuấn mỹ thì sao!
Thu Thủy nhìn nàng nghiêm nghị nói:
- Vậy ngươi thay ta gả về cho Lý Gia nhé!
Nha đầu Hạnh Hoa hốt hoảng vội nói:
- Làm sao được chứ, tiểu nữ chỉ là một nha đầu. - Nhìn lên đã thấy vị tiểu thư có ý cười nàng, liền chữa tiếp. - Hơn nữ tiểu nữ không muốn rời xa tiểu thư.
Thu Thủy chỉ cười không nói, hai người dạo bước đã đến gần Nhất Bảo Nguyễn Xá Trang, bên trong đã nghe rõ tiếng gia phụ và Lý sư bá trò truyện vui vẻ.
Nguyễn Thu Thủy lấy lại vẻ mặt vô thường, tiến vào cúi xuống hành lễ nói:
- Nha đầu Nguyễn Thu Thủy vấn an phụ mẫu, vấn an Lý sư bá!
Nàng quay sang trước vị tăng nhân trẻ dừng lại một khắc, chưa biết chào sao cho phải. Lý sư bá đã cười lớn giới thiệu:
- Vị đây pháp hiệu là Vạn Hạnh, trụ trì mới của điện Lục Tổ. Xét về quan hệ huyết thống ta gọi là Thập Tam Đệ.
Lời này tuy có chút khoa trương nhưng cũng khiến một người uyên sâu như Thu Thủy có phần bất ngờ, người này dung mạo nhìn qua chỉ mới khoảng hai mươi năm, vậy mà đã là trụ trì của một chùa lớn như Lục Tổ, thật khiến người ta không khỏi nể phục, liền vội hành lễ nói:
- Thu Thủy vấn an Thập Tam Thúc!
Vạn Hanh liền chắp tay đáp nói:
- A Di Đà Phật! Thí chủ cứ gọi bần đạo là Vạn Hạnh được rồi.
Nàng tạ lễ quay sang phía Lý Khuê, toan hành lễ hắn đã vội xua tay nói:
- Ngũ muội cần gì phải khách khí, chúng ta sớm muộn đều là người một nhà cả.
Lời này khiến sắc mặt của Thu Thủy chợt xám lại, không nói thêm được lời nào. Cuối cùng suy nghĩ liền trả lời lại:
- Nhị sư huynh nói sai rồi, muội và Thuần sư huynh mười năm rồi chưa một lần gặp mặt, chuyện này… còn chưa biết thế nào.
Cả khách đường nghe lời này của Thu Thủy đã chìm vào im lặng, chẳng khác nào gáo nước lạnh dội lên đầu mấy vị thượng khách ở đây. Nguyễn Thủ Tiệp thì khỏi nói sắc mặt đã xám bệch lại, Nguyễn phu nhân cũng không khỏi bẽ mặt một phen, nhưng tình thế cấp bách, lúc này chỉ duy bà ta còn giữ phần bình tĩnh vội nói chen vào.
- Thu Thủy còn trẻ người non dạ, lời nói không biết suy nghĩ thấu đáo, mong các vị bỏ qua.
Vị Lý sư bá ngồi trên đành cười qua quýt một lượt.
Nguyễn Thu Thủy vẻ mặt có phần nghiêm nghị nhắc lại:
- Mong các vị sư thúc bá thông cảm, Thu Thủy tự thấy mình học thức còn thua kém Thuấn huynh, chuyện này… Thu Thủy vốn không thể tuân lời.
Rầm…
Thủ Tiệp tay đập xuống bàn lớn quát:
- Hồng Hoa, đưa tiểu thư về thư phòng đọc sách, khi nào ngộ ra thì đến gặp ta.
Thu Thủy biết là phụ thân đang giận không tiện nói thêm, liền cùng nha đầu Hạnh Hoa hành lễ lui ra ngoài.
Thủ Tiệp bất quá không nói thêm được, liền quay sang phu nhân trút giận nói:
- Đều là tại bà nuông chiều nó quá sinh hư!
Lý sư bá liền đỡ lời nói:
- Nguyễn huynh chuyện này không trách Thu Thủy được, cũng tại tên Lý Thuấn nhà ta hư hỏng, suốt ngày đều rong chơi ở ngoài, lần này ta về Lý Gia Trang nhất định sẽ bắt nó đến Nguyễn Xá Trang tạ lỗi.
Thủ Tiệp đành gượng cười, không khí lại trở về bầu suồng sã ban đầu.
Đến khi hắn tỉnh lại đã thấy mình đang ở giữa một vùng đồng bằng heo hút, xung quanh cỏ bụi cao đến ngập đầu, nơi này duy chỉ có một thảm cỏ thấp, cỡ bằng gian nhà lá ba gian. Hắc y kia vẫn tọa thiền ở đó. Lưu Cơ nhớ lại một hồi cũng đoán ra là y đang vận khí trị thương, tự nhiên lại thấy bản thân mình cũng đau nhói vài nơi, nhưng cảm giác lạnh băng không còn nữa. Đang toan hỏi y vài lời, hắc y hàng mi khẽ lay động nói:
- Ngươi tỉnh lại rồi sao.
Lưu Cơ vòng tay đáp:
- Đa tạ vị ân nhân đã cứu mạng?
Hắc y thờ ơ nói:
- Là do công tử đây mạng lớn, ta vốn không có khả năng này. Khi ở Nguyễn Xá Trang, ngươi bị Lão Đại Ác dùng Hàn Băng Chưởng đánh trúng, chính viên Kim Linh huyền ngọc trên người đã vô tình hấp thu hàn độc cứu ngươi một mạng.
Lưu Cơ nghe không khỏi thất kinh, liền sờ vào trong áo, quả đúng nơi mà hắn bị Hàn Băng đánh trúng là nơi cất giữ Kim Linh Huyền Ngọc, kinh tâm nghĩ:
- ‘Người này danh phận quả thật không tầm thường, tại sao hắn lại cứu mình, lại còn biết cả bí mật của Kim Linh Huyền Ngọc?’
Lại liền nhớ đến Đan muội cùng bọn Nguyễn Bặc cũng có mặt ở đó vội hỏi:
- Ân nhân, không biết những bằng hữu của tại hạ hiện giờ ra sao?
Hắc y đáy mắt lưu chuyển nhìn hắn nói:
- Đinh Hoàn có một người như ngươi bên cạnh quả thật may mắn. – Liền vận khí thu về Đan Điền.
Hắc y lãnh đạm đứng dậy mắt nhìn về phía trời xa, tiếp:
- Bọn chúng không sao. Phía trước hai dặm là trấn Tiên Du, ngươi tự mình đến đó sẽ gặp thôi.
- Đa tạ ân nhân chỉ điểm! – Lưu Cơ nghe vậy mừng rỡ đáp tạ.
Hắc y một vẻ thản nhiên nói:
- Người quân tử muốn làm việc lớn phải dựa theo thời, bảy ngày nữa Tiên Du có mưa lớn, còn sợ không cứu được người sao?
- Có mưa lớn?
Lưu Cơ có chút thắc mắc toan hỏi lại, chỉ thấy hắc y ánh mắt đăm chiêu hướng về phương bắc, gật đầu với hắn một cái, lặng lẽ bước dần vào trong màn đêm.
Lưu Cơ vội hỏi với theo:
- Không biết danh tánh ân nhân là gì để ngày sau còn báo đáp?
Trong bóng trăng yếu ớt, lời nói vọng lại:
- Tại hạ danh xưng là Long Ẩn Thiền Môn, sau này còn phải mong Lưu công tử giúp đỡ.
Hắc y đi rồi, khoảng trời mênh mang lúc này chỉ còn một mình Lưu Cơ đứng lại, những lời của hắc y vừa rồi như vẫn đọng lại trong tâm hắn.
***
Tử Trầm Sơn phủ sương trắng, gió lạnh thổi khá mạnh, ngồi bên một tảng đá lớn là một tăng nhân trẻ tuổi, tăng bào vũ động theo gió đông. Gió lạnh buốt thổi mạnh từng đợt nhưng vẻ mặt vị tiểu sư phụ vẫn rất hồng hào, miệng đang niệm một đoạn kinh, tâm không mảy may một chút xao động. Tiểu tăng Thiện Thanh ngồi như vậy đã hai canh giờ, từ khi mặt trời mới mọc ở phía đông, bây giờ đã cao tới ngọn sào.
Trong Vọng Lâu gần bên tảng đá lớn, hương trầm thoảng bay trong gió. Tiểu hòa thượng Chân Lưu đang ngồi rót trà. Ngồi bên phải là một vị cao tăng mi trắng như sương, gương mặt nhân từ. Ngồi bên trái lão thí chủ tóc trắng như cước thở dài nói:
- Mùa Đông năm nay ngắm hoa đào ở Tử Trầm lại thiếu mất một người. Ba năm sau biết đâu đệ cũng không thể tới được!
Vị cao tăng trầm mặc nói:
- Sinh tử luân hồi đều có kiếp mệnh, dù chúng ta không đến, Tử Trầm Sơn hoa đào vẫn nở rực rỡ.
Vân Phong đưa mắt nhìn ra ngoài Vọng Lâu, gió đông thổi mạnh, những cánh hoa đào đang nhẹ bay trong gió. Phạm Chiêm đưa mắt nhìn về phía Thiện Thanh đang ngồi khổ tu, thần sắc có phần rạng rỡ hơn nói:
- Ba năm trước cậu ta còn là một chú tiểu, ba năm sau gặp đã cao lớn thàn một nam nhân rồi.
- Sao không phải một hòa thượng mà lại là một nam nhân? – Vân Phong bất giác hỏi.
- Đệ còn nhớ ba năm trước, khi gặp cậu ta ở Phong Châu, huynh một mực từ chối, nói là trần duyên của cậu ta chưa dứt, sau này không thể lưu lại ở chốn thiền môn sao?
- A Di Đà Phật! – Vân Phong chắp tay trước ngực, trầm tĩnh không nói gì thêm.
Phạm Chiêm đưa mắt sang nhìn tiểu hòa thượng đang ngồi châm trà, lại đưa mắt nhìn về nghĩa huynh Vân Phong nói:
- Lần này đệ đến Tử Trầm Vô Vi thực là còn muốn xin với huynh một chuyện.
- Đệ muốn đón người? – Vân Phong hỏi.
- Chính là muốn đón Tiểu Vương Gia về.
Vân Phong đưa mắt nhìn Chân Lưu trầm ngâm nói:
- Chuyện này ta không quyết được, đệ tự hỏi Chân Lưu đi.
Vẻ mặt của Phạm Chiêm có chút bất ngờ, liền nhìn xuống khuôn mặt sáng ngời của Xương Tỷ, bất giác cũng thấy vẻ mặt của cậu bé này toát lên một vầng hào quang, cẩn trọng hỏi:
- Tiểu Vương Gia, người là chân mệnh thiên tử, lão thần vâng mệnh Tiên Chúa đến đón người về Nam Sách Phủ.
Chân Lưu ánh mắt lay động, nhìn qua sư phụ Vân Phong, lại quay sang cung kính nói với Phạm lão:
- Lão tiên gia, phụ thân ta, người có khỏe không?
- Nhờ phúc Tiên Đế, Điện Hạ vẫn được bình an.
Chân Lưu khóe mắt có phần long lanh tiếp:
- Sư phụ thường dạy Chân Lưu rằng: Nhân sinh vô thường, vạn vật đều có sinh mệnh. Chân Lưu không muốn làm Vương Tử, chỉ mong được ở lại Tử Trầm Vô Vi chăm sóc phần mộ cho mẫu thân, mong lão tiền bối chuyển lời đến thân phụ, Chân Lưu kiếp này xin chịu tội bất hiếu với người.
Phạm Chiêm nghe lời nói này từ một cậu bé 11 tuổi, thần sắc không khỏi chút bàng hoàng, phút chốc cũng đã hiểu ra, đành thở dài nhìn ra ngoài vọng lâu, ngoài đó gió lạnh vẫn thổi mạnh, cánh hoa đào vẫn đang tung bay.
***
Trở lại Nguyễn Xá Trang, bên một Vọng Lâu giữa hoa viên xanh ngát, nơi này mặc cho gió lạnh mùa đông đang ra sức giày vò, hoa vẫn rực rỡ khoe sắc. Trong hoa viên cảnh sắc bài trí vô cùng bắt mắt, những lối đi được ghép tỷ mỷ công phu bởi những viên đá bản rộng màu xanh lục óng ánh hoa cương. Vọng lâu lợp ngói hài đỏ, xây theo hình bát giác, bên dưới là một dòng suối chảy êm đềm, phía đầu của dòng suối được xây dựng kỳ công này lại là một bức tranh sơn thủy hữu tình được ghép lại bằng gốm nhiều màu sắc, quả đúng là một kỳ tác giữa chốn nhân gian.
Nguyễn Thu Thủy đứng soi mình bên vọng lâu, làn nước suối trong vắt chỉ vài con cá chép vàng đang ngắm nàng, dứt khoát quên cả bơi đi, bờ môi mọng đỏ, cổ thon trắng thuần, vai gầy, lưng ong, mắt trong sáng ngần như thu thủy. Quả là một tuyệt mỹ giai nhân, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.
Nàng còn đang mơ hồ ngắm bức tranh bên suối, một nô tì đã bước vào cúi xuống thưa:
- Cung chủ, lão gia cho gọi tiểu thư!
Thuy Thủy cười bâng quơ nhìn bức họa, quay lại nói với thị tì:
- Ta biết rồi.
Nói xong liền theo thị nữ đó men theo con đường lát đá xanh lục bước về phía Nhất Bảo XáTrang
Nhẹ gót ra đến cuối hoa viên chợt thấy một đám đệ tử Thiên Môn áp giải một nam nhân tuổi chứng đôi mươi. Nam nhân này tuy thần sắc xa sút nhưng vẫn thập phần tuấn mỹ, khi đi qua nam nhân này, chẳng hiểu vì sao tim nàng bỗng nhói lên một cái, liền đưa mắt nhìn y một khắc,
Bọn đệ tử Thiên Môn đi khỏi mới quay sang thị nữ hỏi:
- Nguyễn Xá Trang gần đây có chuyện gì sao?
Đứa thị nữ ánh mắt tinh nhanh khẽ nói:
- Mấy hôm trước có ba người dung mạo quái dị đến trang, chính họ mang người đó đến.
Thị nữ nhìn về phía mấy đệ tử áp dải nam nhân kia ám chỉ.
Thu Thủy không lấy làm quan tâm, hời hợt hỏi:
- Ngươi biết lão gia gọi ta đến vì chuyện gì không?
Thị nữ làm vẻ mặt nghiêm trọng, lại dè dặt theo thái độ của tiểu thư nói:
- Sáng nay có một nhóm người Lý Gia đến phủ, tiểu nữ đoán là người dẫn đầu là Lý Lão Gia.
- Lý Thuần có đến không? – Thu Thủy rầu rầu hỏi.
Thị nữ vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một khắc nói:
- Hình như không thấy, tiểu nữ thấy Lý Lão Gia đi cùng một vị hòa thượng và một vị công tử tuổi cũng khoảng ngoài ba mươi năm, người này đeo một thanh Cự Kiếm lớn, hình như nghe gọi là Nhị Gia
- Nhị Tuyệt Kiếm Kiếm Lý Lãnh Công!
Thị nữ má hồng nói tiếp:
- Nhìn cũng rất phong thái.
Nàng ta nhìn nha đầu đó cười nói:
- Hạnh Hoa, nha đầu ngươi thật không có liêm sỉ nha. – Nói xong thần sắc lại một vẻ đượm buồn, nhìn lên trời than. – Phụ thân nhất định gả ta cho tên Lý Thuấn chưa một lần gặp mặt đó sao?
Nha đầu Hạnh Hoa thấy quang sắc trên mặt tiểu thư có chút thay đổi, liền đỡ lời:
- Biết đâu Lý Thuấn này cũng là một trang hảo hán, thập phần tuấn mỹ thì sao!
Thu Thủy nhìn nàng nghiêm nghị nói:
- Vậy ngươi thay ta gả về cho Lý Gia nhé!
Nha đầu Hạnh Hoa hốt hoảng vội nói:
- Làm sao được chứ, tiểu nữ chỉ là một nha đầu. - Nhìn lên đã thấy vị tiểu thư có ý cười nàng, liền chữa tiếp. - Hơn nữ tiểu nữ không muốn rời xa tiểu thư.
Thu Thủy chỉ cười không nói, hai người dạo bước đã đến gần Nhất Bảo Nguyễn Xá Trang, bên trong đã nghe rõ tiếng gia phụ và Lý sư bá trò truyện vui vẻ.
Nguyễn Thu Thủy lấy lại vẻ mặt vô thường, tiến vào cúi xuống hành lễ nói:
- Nha đầu Nguyễn Thu Thủy vấn an phụ mẫu, vấn an Lý sư bá!
Nàng quay sang trước vị tăng nhân trẻ dừng lại một khắc, chưa biết chào sao cho phải. Lý sư bá đã cười lớn giới thiệu:
- Vị đây pháp hiệu là Vạn Hạnh, trụ trì mới của điện Lục Tổ. Xét về quan hệ huyết thống ta gọi là Thập Tam Đệ.
Lời này tuy có chút khoa trương nhưng cũng khiến một người uyên sâu như Thu Thủy có phần bất ngờ, người này dung mạo nhìn qua chỉ mới khoảng hai mươi năm, vậy mà đã là trụ trì của một chùa lớn như Lục Tổ, thật khiến người ta không khỏi nể phục, liền vội hành lễ nói:
- Thu Thủy vấn an Thập Tam Thúc!
Vạn Hanh liền chắp tay đáp nói:
- A Di Đà Phật! Thí chủ cứ gọi bần đạo là Vạn Hạnh được rồi.
Nàng tạ lễ quay sang phía Lý Khuê, toan hành lễ hắn đã vội xua tay nói:
- Ngũ muội cần gì phải khách khí, chúng ta sớm muộn đều là người một nhà cả.
Lời này khiến sắc mặt của Thu Thủy chợt xám lại, không nói thêm được lời nào. Cuối cùng suy nghĩ liền trả lời lại:
- Nhị sư huynh nói sai rồi, muội và Thuần sư huynh mười năm rồi chưa một lần gặp mặt, chuyện này… còn chưa biết thế nào.
Cả khách đường nghe lời này của Thu Thủy đã chìm vào im lặng, chẳng khác nào gáo nước lạnh dội lên đầu mấy vị thượng khách ở đây. Nguyễn Thủ Tiệp thì khỏi nói sắc mặt đã xám bệch lại, Nguyễn phu nhân cũng không khỏi bẽ mặt một phen, nhưng tình thế cấp bách, lúc này chỉ duy bà ta còn giữ phần bình tĩnh vội nói chen vào.
- Thu Thủy còn trẻ người non dạ, lời nói không biết suy nghĩ thấu đáo, mong các vị bỏ qua.
Vị Lý sư bá ngồi trên đành cười qua quýt một lượt.
Nguyễn Thu Thủy vẻ mặt có phần nghiêm nghị nhắc lại:
- Mong các vị sư thúc bá thông cảm, Thu Thủy tự thấy mình học thức còn thua kém Thuấn huynh, chuyện này… Thu Thủy vốn không thể tuân lời.
Rầm…
Thủ Tiệp tay đập xuống bàn lớn quát:
- Hồng Hoa, đưa tiểu thư về thư phòng đọc sách, khi nào ngộ ra thì đến gặp ta.
Thu Thủy biết là phụ thân đang giận không tiện nói thêm, liền cùng nha đầu Hạnh Hoa hành lễ lui ra ngoài.
Thủ Tiệp bất quá không nói thêm được, liền quay sang phu nhân trút giận nói:
- Đều là tại bà nuông chiều nó quá sinh hư!
Lý sư bá liền đỡ lời nói:
- Nguyễn huynh chuyện này không trách Thu Thủy được, cũng tại tên Lý Thuấn nhà ta hư hỏng, suốt ngày đều rong chơi ở ngoài, lần này ta về Lý Gia Trang nhất định sẽ bắt nó đến Nguyễn Xá Trang tạ lỗi.
Thủ Tiệp đành gượng cười, không khí lại trở về bầu suồng sã ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.