Chương 34
Trần Phan Trúc Giang
20/12/2022
Hà Viên không chịu được quá 3 ngày đã đổ bệnh nặng, lúc tôi đến phòng giam của chị ta, vừa vặn nhìn thấy Hồng gia nhà tôi cũng đang ở đấy…
Khẽ nhíu mày nhìn vào bên trong phòng, cảm xúc có chút không vui, chẳng qua là tôi cũng không tỏ ra khó chịu gì, ngược lại còn rất bình thản mà bước vào.
Vừa nhìn thấy tôi, Hà Viên đã sợ hãi nấp vào sau lưng Hồng gia, giống như là gà con nấp vào cánh của gà mẹ mỗi khi gặp kẻ địch mạnh vậy. Thấy chị ta như vậy, tôi chỉ cười nhạt, trào phúng lên tiếng.
– Mới có 3 ngày đã sợ tới như thế rồi à? Tôi có phải rắn đâu, tôi là người đấy…
Càng nghe tôi nói, Hà Viên càng hoảng, chị ta dịch người sát đến Thế Nam, tay vịn chặt vào eo anh ấy, khóc lóc xin Thế Nam bảo vệ. Nhìn thấy Hà Viên cứ dán sát người vào lưng Hồng gia, tôi đột nhiên cảm thấy bất mãn, khó chịu nói:
– Chị cách xa chồng tôi một chút, tôi chưa có ý định g-i-ế-t chị đâu, chị xin xỏ khóc lóc cái gì?
Hồng gia nhìn tôi, ánh mắt anh rất tĩnh, không tức giận cũng không điềm nhiên. Thấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi lại càng khó chịu trong lòng, bực dọc, tôi hỏi:
– Hồng gia, anh nhìn em như thế làm gì? Anh muốn bảo vệ chị ta?
Tôi ngồi trên ghế, mặt đối mặt với Hồng gia, Hà Viên thì vẫn nấp sau lưng Hồng gia, run rẩy không dám bước ra ngoài, cũng không dám tránh sang một bên. Thế trận giằng co khoảng hơn được một phút, Hồng gia lúc này mới chịu lên tiếng. Chỉ là anh không nói chuyện với tôi mà lại hướng mắt về phía chú Ngộ, ra lệnh cho chú ấy.
– Chú Ngộ đưa Hà Viên sang phòng bên cạnh, gọi bác sĩ đến khám cho cô ta. Không có lệnh của con, đừng cho ai khác đến gặp Hà Viên, bất cứ ai cũng không được, kể cả là Phúc Bảo và mẹ con.
Chú Ngộ gật đầu nhận lệnh, chỉ là lúc dìu Hà Viên ra ngoài, chú vẫn không quên lén nhìn tôi vài cái đầy ái ngại. Về phần Hà Viên thì luống cuống đến đi không vững, phải nhờ hai ba người dìu thì mới có thể đi được. Chị ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, lảng tránh rụt rè trông đến đáng thương…
Chờ Hà Viên và người làm ra ngoài hết, trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và Hồng gia. Tôi đang cảm thấy rất khó chịu về hành động vừa rồi của anh ấy, vậy nên tôi không muốn mở lời trước, tôi muốn nghe xem thử anh ấy sẽ nói cái gì với tôi.
Thấy thái độ của tôi ngoan cố như vậy, Hồng gia khẽ thở dài, vẫn là không nỡ nặng lời mà chỉ dịu giọng hỏi tôi:
– Thả nhiều rắn như vậy… em định phá hủy hệ sinh thái của tự nhiên à? Rắn không nên sống ở trong nhà, đến anh nhìn thấy còn thấy sợ.
Biết anh ấy đang muốn giải hoà mọi chuyện, tôi cũng không có ý làm khó gì Hồng gia, chỉ là tôi không muốn bỏ qua cho Hà Viên, tôi không muốn…
Vừa ức vừa khó chịu, tôi kênh kiệu, đáp:
– Anh không sợ rắn, anh là đang sợ vợ bé của anh bị rắn của em dọa đến nửa điên nửa khùng đúng không?
Hồng gia cực kỳ kiên nhẫn với thái độ ngang ngược của tôi, anh tiếp tục dịu giọng.
– Anh biết em giận, cũng biết em phải chịu rất nhiều uất ức… nhưng mà cho anh thêm thời gian để điều tra về chuyện này, nhé?
Tôi nhìn anh, thẳng thắn hỏi:
– Vậy nếu anh điều tra ra lời khai của Hà Viên toàn là dối trá… vậy anh sẽ làm gì? Có giúp em trả thù? Có đuổi chị ta đi không?
Nghe tôi hỏi như vậy, Hồng gia đột nhiên im lặng không trả lời. Sự im lặng của anh khiến tôi đã giận lại càng thêm giận, không có thêm kiên nhẫn ngồi đây gây nhau với anh ấy, tôi liền đứng bật dậy, muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy tôi giận dỗi muốn đi, Hồng gia liền gọi tôi lại, sắc mặt anh nặng nề, ánh mắt trầm tĩnh, anh trầm giọng kêu tôi:
– Ngọc, đừng làm loạn nữa…
Tôi chau mày nhìn anh, bất mãn lớn tiếng:
– Làm loạn? Anh cho rằng em đang làm loạn ở nhà anh sao? Trả thù kẻ đã hại mình thì gọi là làm loạn à? Anh có vấn đề về nhận thức rồi đúng không?
Hồng gia bắt đầu khó chịu về lời nói của tôi, anh nhíu mày nhìn tôi, giọng khàn xuống:
– Ngọc, em là vợ anh… anh chắc chắn sẽ bảo vệ em… em phải tin tưởng anh…
Tôi cười nhạt, cố tình muốn cãi nhau, vậy nên tôi mới tỏ thái độ bất cần đời ra để tranh cãi.
– Tin tưởng anh để được cái gì? Người ta hại vợ anh, anh cũng chỉ có thể nhốt người ta lại? À, cũng đúng, người ta sinh cho anh một đứa con trai, còn em thì không, thế nên sức nặng của em không bì được với mẹ con Phúc Bảo có phải không?
– Ngọc!
Hồng gia gằng nhẹ một tiếng, tôi lại nghe thành anh muốn mắng tôi tới nơi. Khó chịu trong lòng, tôi nhếch môi trào phúng, giận dỗi nói.
– Được rồi được rồi, con trai anh vẫn là nhất, còn tính mạng này của em… không so được với con trai anh và mẹ của con trai anh chứ gì? Anh cứ ở đây bảo vệ chị ta đi, tốt nhất là anh cho 20 người đến canh chừng, chứ nếu không, em lại thuê vệ sỹ đến phá cửa thả rắn dọa c-h-ế-t chị ta đấy…
Khổ sở trước sự giận dữ của tôi, Hồng gia muốn đi về phía tôi thì lại bị tôi xa lánh, tôi bước hẳn ra khỏi phòng, ngỗ nghịch mà lớn tiếng:
– Nhưng để em nói cho anh biết, em sẽ không bỏ qua như thế này đâu, trừ phi… em không còn sống trên đời này nữa. Anh bất công với em thì đừng trách em bất công lại với vợ và con của anh… anh coi chừng Phúc…
Kinh ngạc trước lời nói tùy tiện của tôi, Hồng gia vội vàng chặn ngang không cho tôi nói tiếp. Anh quát lớn:
– Hoàng Thanh Thiên Ngọc!!!
Tiếng quát vang lên, tôi giật mình khi nghe anh gọi hết cả họ và tên của tôi, lại nhìn thấy gương mặt nặng nề tức giận của anh, tôi tức đến đau hết cả lồng ngực. Lửa giận bốc lên cao ngập đầu, cố kìm lại cảm giác muốn rơi nước mắt, tôi uất ức hét lên.
– Hồng Thế Nam… anh… em ghét anh!
Hét xong, tôi xoay người đi nhanh ra ngoài, chạy gấp về phòng khoá trái cửa lại, không để cho Hồng gia có cơ hội làm hòa. Tôi cũng thừa biết sau đó Hồng gia có lên phòng tìm tôi nhưng tôi nhất quyết không mở cửa. Hết cách, anh ấy chỉ có thể ôm một bụng khó chịu mà đi làm, muốn mắng muốn chửi tôi cũng chẳng có cơ hội…
Đợi xe của Hồng gia chắc chắn đã rời đi, tôi liền sửa soạn một chút, sau đó đến phòng mẹ chồng một chuyến rồi cứ thế ôm theo một bụng ấm ức về nhà mẹ ruột. Tôi định bụng rồi, nếu như Hồng gia không lết đến giải thích rõ ràng với tôi thì tôi sẽ không thèm về… chắc chắn không về!
*
Tiếng nhạc xập xình ồn ào nhộn nhịp, tôi lắc lư ly cocktail, yên tĩnh một góc nhìn người ở phía dưới đang hưng phấn nhảy nhót loạn xạ. Hiếm khi có dịp đến những nơi ăn chơi như thế này mà tôi lại chẳng có bao nhiêu hứng thú. Mặt mày cứ căng ra, trông y hệt như bị ai ép buộc đến rót rượu cho đại gia vậy.
Đám bạn tôi nhìn thấy tôi như thế, bọn nó hết mắng rồi đến sỉ vả, thế nhưng tôi thật sự không có một chút hứng thú nào để nhảy nhót cả. Nếu không phải vì tôi muốn tránh không gặp mặt Hồng gia thì tôi cũng đã không đến đây ngồi thù lù một chỗ như thế này.
Tôi bỏ nhà chồng ra đi cũng đã được 3 ngày, ngày đầu tiên có về Hoàng gia, nhưng hai ngày sau tôi đến ở khách sạn. Ngày đầu tiên bỏ đi Hồng gia có đến nhà mẹ tìm tôi nhưng tôi giận dỗi không gặp, ngày thứ hai tôi đổi chỗ ở, anh ấy lại gọi điện thoại, nhắn tin loạn lên để tìm. Thế nhưng đến ngày hôm nay, anh ấy lại chẳng thèm gọi, cũng không thèm nhắn tin… đây là muốn bỏ vợ, muốn ly hôn đây mà… số tôi thật sự rất là vô phúc!
Càng nghĩ càng giận, tôi bức bối uống cạn ly rượu của đứa kế bên khiến cả đám nhìn tôi như nhìn thấy sinh vật lạ. Còn đang định uống thêm ly nữa thì ở trước mắt tôi lúc này đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao to chắn ngang. Anh ta còn hiên ngang giành lấy ly rượu trên tay tôi, nhíu mày cảnh cáo không cho tôi uống tiếp…
Ngước mắt lên là nhìn thấy gương mặt của “ngọn nguồn” cơn giận, tôi trừng mắt nhìn anh, đang định mắng cho anh ta một trận thì lại bị anh ta xách đầu vác hẳn lên trên vai. Trong sự trầm trồ của đám bạn tôi, Hồng gia cứ thế vác tôi đi như vác một con heo vừa được chủ trại bán cho lái mua vậy… thảm vô cùng!
Mặc cho tôi la hét, tôi vẫy đạp loạn xạ khi bị kẻ gian “bắt cóc”, thế nhưng đám chị em tốt của tôi thì lại cứ nhe răng nhìn tôi cười khoái chí. Phải rồi, bọn nó bị Hồng gia mua chuộc bằng chiêu thức trả tiền toàn bộ cuộc vui hôm nay nên trông mặt mũi đứa nào đứa nấy đều thấy hiện lên hai chữ “thỏa mãn”. Cái đám bạn “khốn nạn” này của tôi, tôi chắc chắn sẽ nhai đầu từng đứa, ngu ơi là ngu mà!
Vác tôi trên vai, mặc cho kẻ đi qua nhìn, người đi lại ngó, Hồng gia vẫn không kiêng dè gì mà vác tôi đi thẳng ra xe. Thả tôi vào trong xe, sau đó chốt khóa cửa lại, anh rồ ga phóng nhanh đến khách sạn mà tôi đang ở. Cuối cùng thì dưới sự hộ tống của vệ sỹ ở khách sạn, Hồng gia cứ thế vác tôi lên phòng một cách dễ dàng, không hề gặp một chút trở ngại gì…
Tôi là người bị vác suốt từ nãy cho tới giờ, ruột gan cồn cào, bất lực mà buông xuôi. Xã hội bây giờ loạn rồi, chỉ cần có tiền, có quyền là muốn “bắt cóc” ai là bắt… thật là đáng sợ!
Lên đến trên phòng, Hồng gia vác tôi đến trước giường lớn rồi thả mạnh tôi xuống. Tôi ngã ra giường, sau đó nhanh chóng lồm cồm bò dậy, vừa vặn nhìn thấy Hồng gia đang cởi nút áo sơ mi trước ngực, bàn tay mạnh mẽ tháo thắt lưng, ánh mắt hoang dã như con sói muốn nhai tươi nuốt sống con mồi là tôi ngay và luôn…
Vừa kinh ngạc vừa kích thích, tôi trố mắt nhìn anh, giọng tôi run run, yếu ớt chống chế.
– Hồng Thế Nam… anh muốn c-ư-ỡ-n-g b-ứ-c em? Anh không được làm bậy, anh mà chạm tới sự trong sạch của em… em c-h-ế-t cho anh vừa lòng!
Hồng gia nhìn tôi, thân trên đã cởi sạch, lộ ra một nửa cơ thể phải nói là… ngon từ thịt, ngọt từ xương, cực kỳ bổ dưỡng cho nữ giới. Ánh mắt anh đểu giả giảo hoạt, nụ cười tà mị quyến rũ, anh cười, nói với tôi.
– Em muốn diễn tuồng gì? Tuồng cô sinh viên xui xẻo và anh chủ tịch biến thái à? Trong sạch? Em nhún nhảy trên người anh chưa đủ? Muốn đổi kiểu khác kịch tính hơn?
Tôi đỏ mặt trước lời nói bạo dạng của Hồng gia, sức chống cự đã yếu lắm rồi nhưng vẫn ngoan cố cự nự.
– Diễn cái gì? Cả ngày hôm nay anh không gọi cho em, cũng không nhắn tin… em nghĩ là anh muốn ly hôn nên em… thành toàn cho anh thôi. Bây giờ anh như thế này… là phạm pháp… vừa tổ chức bắt cóc người, vừa c-ư-ỡ-n-g b-ứ-c người… tội này ở tù đến gục xương…
Người nọ vừa nãy còn rất điềm tĩnh, nhưng khi nghe tôi nhắc đến hai chữ “ly hôn”, người nọ liền nhào đến trên giường, vật tôi ngã ra giường, anh cười đểu, hùng hồn quát lên:
– Câm miệng cho anh! Em muốn ly hôn đúng không, được rồi, để xem qua hết đêm nay… em còn sống đã không rồi tính tiếp…
Vừa nói, Hồng gia vừa vỗ vài phát vào mông tôi, vừa đau vừa ngứa. Tôi xấu hổ đến phát quạu, đang định hỗn chiến đánh nhau một trận thì người trên giường liền giơ nanh múa vuốt lột sạch sành sanh quần áo trên người tôi. Mà quả thật người nọ cảnh cáo không có sai, tôi cũng không biết tôi có thể sống nổi đến ngày mai không nữa?
Đêm khuya tĩnh mịch, phòng nghỉ hạng sang, hai thân thể trần trụi quấn quýt mãi không chịu tách rời. Tiếng rên rỉ của nữ giới hòa cùng chung với tiếng gầm nhẹ của đàn ông, ái muội đến không thể ái muội thêm được nữa…
Bởi ông bà ta nói không có sai, vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường hoà là không oa tí nào mà. Đã vậy lại còn làm hoà bằng cách leo hẳn lên trên giường “oánh” nhau một trận tơi bời như thế này, đây đích thực gọi là “tình thú” của vợ chồng!
Khẽ nhíu mày nhìn vào bên trong phòng, cảm xúc có chút không vui, chẳng qua là tôi cũng không tỏ ra khó chịu gì, ngược lại còn rất bình thản mà bước vào.
Vừa nhìn thấy tôi, Hà Viên đã sợ hãi nấp vào sau lưng Hồng gia, giống như là gà con nấp vào cánh của gà mẹ mỗi khi gặp kẻ địch mạnh vậy. Thấy chị ta như vậy, tôi chỉ cười nhạt, trào phúng lên tiếng.
– Mới có 3 ngày đã sợ tới như thế rồi à? Tôi có phải rắn đâu, tôi là người đấy…
Càng nghe tôi nói, Hà Viên càng hoảng, chị ta dịch người sát đến Thế Nam, tay vịn chặt vào eo anh ấy, khóc lóc xin Thế Nam bảo vệ. Nhìn thấy Hà Viên cứ dán sát người vào lưng Hồng gia, tôi đột nhiên cảm thấy bất mãn, khó chịu nói:
– Chị cách xa chồng tôi một chút, tôi chưa có ý định g-i-ế-t chị đâu, chị xin xỏ khóc lóc cái gì?
Hồng gia nhìn tôi, ánh mắt anh rất tĩnh, không tức giận cũng không điềm nhiên. Thấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi lại càng khó chịu trong lòng, bực dọc, tôi hỏi:
– Hồng gia, anh nhìn em như thế làm gì? Anh muốn bảo vệ chị ta?
Tôi ngồi trên ghế, mặt đối mặt với Hồng gia, Hà Viên thì vẫn nấp sau lưng Hồng gia, run rẩy không dám bước ra ngoài, cũng không dám tránh sang một bên. Thế trận giằng co khoảng hơn được một phút, Hồng gia lúc này mới chịu lên tiếng. Chỉ là anh không nói chuyện với tôi mà lại hướng mắt về phía chú Ngộ, ra lệnh cho chú ấy.
– Chú Ngộ đưa Hà Viên sang phòng bên cạnh, gọi bác sĩ đến khám cho cô ta. Không có lệnh của con, đừng cho ai khác đến gặp Hà Viên, bất cứ ai cũng không được, kể cả là Phúc Bảo và mẹ con.
Chú Ngộ gật đầu nhận lệnh, chỉ là lúc dìu Hà Viên ra ngoài, chú vẫn không quên lén nhìn tôi vài cái đầy ái ngại. Về phần Hà Viên thì luống cuống đến đi không vững, phải nhờ hai ba người dìu thì mới có thể đi được. Chị ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, lảng tránh rụt rè trông đến đáng thương…
Chờ Hà Viên và người làm ra ngoài hết, trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và Hồng gia. Tôi đang cảm thấy rất khó chịu về hành động vừa rồi của anh ấy, vậy nên tôi không muốn mở lời trước, tôi muốn nghe xem thử anh ấy sẽ nói cái gì với tôi.
Thấy thái độ của tôi ngoan cố như vậy, Hồng gia khẽ thở dài, vẫn là không nỡ nặng lời mà chỉ dịu giọng hỏi tôi:
– Thả nhiều rắn như vậy… em định phá hủy hệ sinh thái của tự nhiên à? Rắn không nên sống ở trong nhà, đến anh nhìn thấy còn thấy sợ.
Biết anh ấy đang muốn giải hoà mọi chuyện, tôi cũng không có ý làm khó gì Hồng gia, chỉ là tôi không muốn bỏ qua cho Hà Viên, tôi không muốn…
Vừa ức vừa khó chịu, tôi kênh kiệu, đáp:
– Anh không sợ rắn, anh là đang sợ vợ bé của anh bị rắn của em dọa đến nửa điên nửa khùng đúng không?
Hồng gia cực kỳ kiên nhẫn với thái độ ngang ngược của tôi, anh tiếp tục dịu giọng.
– Anh biết em giận, cũng biết em phải chịu rất nhiều uất ức… nhưng mà cho anh thêm thời gian để điều tra về chuyện này, nhé?
Tôi nhìn anh, thẳng thắn hỏi:
– Vậy nếu anh điều tra ra lời khai của Hà Viên toàn là dối trá… vậy anh sẽ làm gì? Có giúp em trả thù? Có đuổi chị ta đi không?
Nghe tôi hỏi như vậy, Hồng gia đột nhiên im lặng không trả lời. Sự im lặng của anh khiến tôi đã giận lại càng thêm giận, không có thêm kiên nhẫn ngồi đây gây nhau với anh ấy, tôi liền đứng bật dậy, muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy tôi giận dỗi muốn đi, Hồng gia liền gọi tôi lại, sắc mặt anh nặng nề, ánh mắt trầm tĩnh, anh trầm giọng kêu tôi:
– Ngọc, đừng làm loạn nữa…
Tôi chau mày nhìn anh, bất mãn lớn tiếng:
– Làm loạn? Anh cho rằng em đang làm loạn ở nhà anh sao? Trả thù kẻ đã hại mình thì gọi là làm loạn à? Anh có vấn đề về nhận thức rồi đúng không?
Hồng gia bắt đầu khó chịu về lời nói của tôi, anh nhíu mày nhìn tôi, giọng khàn xuống:
– Ngọc, em là vợ anh… anh chắc chắn sẽ bảo vệ em… em phải tin tưởng anh…
Tôi cười nhạt, cố tình muốn cãi nhau, vậy nên tôi mới tỏ thái độ bất cần đời ra để tranh cãi.
– Tin tưởng anh để được cái gì? Người ta hại vợ anh, anh cũng chỉ có thể nhốt người ta lại? À, cũng đúng, người ta sinh cho anh một đứa con trai, còn em thì không, thế nên sức nặng của em không bì được với mẹ con Phúc Bảo có phải không?
– Ngọc!
Hồng gia gằng nhẹ một tiếng, tôi lại nghe thành anh muốn mắng tôi tới nơi. Khó chịu trong lòng, tôi nhếch môi trào phúng, giận dỗi nói.
– Được rồi được rồi, con trai anh vẫn là nhất, còn tính mạng này của em… không so được với con trai anh và mẹ của con trai anh chứ gì? Anh cứ ở đây bảo vệ chị ta đi, tốt nhất là anh cho 20 người đến canh chừng, chứ nếu không, em lại thuê vệ sỹ đến phá cửa thả rắn dọa c-h-ế-t chị ta đấy…
Khổ sở trước sự giận dữ của tôi, Hồng gia muốn đi về phía tôi thì lại bị tôi xa lánh, tôi bước hẳn ra khỏi phòng, ngỗ nghịch mà lớn tiếng:
– Nhưng để em nói cho anh biết, em sẽ không bỏ qua như thế này đâu, trừ phi… em không còn sống trên đời này nữa. Anh bất công với em thì đừng trách em bất công lại với vợ và con của anh… anh coi chừng Phúc…
Kinh ngạc trước lời nói tùy tiện của tôi, Hồng gia vội vàng chặn ngang không cho tôi nói tiếp. Anh quát lớn:
– Hoàng Thanh Thiên Ngọc!!!
Tiếng quát vang lên, tôi giật mình khi nghe anh gọi hết cả họ và tên của tôi, lại nhìn thấy gương mặt nặng nề tức giận của anh, tôi tức đến đau hết cả lồng ngực. Lửa giận bốc lên cao ngập đầu, cố kìm lại cảm giác muốn rơi nước mắt, tôi uất ức hét lên.
– Hồng Thế Nam… anh… em ghét anh!
Hét xong, tôi xoay người đi nhanh ra ngoài, chạy gấp về phòng khoá trái cửa lại, không để cho Hồng gia có cơ hội làm hòa. Tôi cũng thừa biết sau đó Hồng gia có lên phòng tìm tôi nhưng tôi nhất quyết không mở cửa. Hết cách, anh ấy chỉ có thể ôm một bụng khó chịu mà đi làm, muốn mắng muốn chửi tôi cũng chẳng có cơ hội…
Đợi xe của Hồng gia chắc chắn đã rời đi, tôi liền sửa soạn một chút, sau đó đến phòng mẹ chồng một chuyến rồi cứ thế ôm theo một bụng ấm ức về nhà mẹ ruột. Tôi định bụng rồi, nếu như Hồng gia không lết đến giải thích rõ ràng với tôi thì tôi sẽ không thèm về… chắc chắn không về!
*
Tiếng nhạc xập xình ồn ào nhộn nhịp, tôi lắc lư ly cocktail, yên tĩnh một góc nhìn người ở phía dưới đang hưng phấn nhảy nhót loạn xạ. Hiếm khi có dịp đến những nơi ăn chơi như thế này mà tôi lại chẳng có bao nhiêu hứng thú. Mặt mày cứ căng ra, trông y hệt như bị ai ép buộc đến rót rượu cho đại gia vậy.
Đám bạn tôi nhìn thấy tôi như thế, bọn nó hết mắng rồi đến sỉ vả, thế nhưng tôi thật sự không có một chút hứng thú nào để nhảy nhót cả. Nếu không phải vì tôi muốn tránh không gặp mặt Hồng gia thì tôi cũng đã không đến đây ngồi thù lù một chỗ như thế này.
Tôi bỏ nhà chồng ra đi cũng đã được 3 ngày, ngày đầu tiên có về Hoàng gia, nhưng hai ngày sau tôi đến ở khách sạn. Ngày đầu tiên bỏ đi Hồng gia có đến nhà mẹ tìm tôi nhưng tôi giận dỗi không gặp, ngày thứ hai tôi đổi chỗ ở, anh ấy lại gọi điện thoại, nhắn tin loạn lên để tìm. Thế nhưng đến ngày hôm nay, anh ấy lại chẳng thèm gọi, cũng không thèm nhắn tin… đây là muốn bỏ vợ, muốn ly hôn đây mà… số tôi thật sự rất là vô phúc!
Càng nghĩ càng giận, tôi bức bối uống cạn ly rượu của đứa kế bên khiến cả đám nhìn tôi như nhìn thấy sinh vật lạ. Còn đang định uống thêm ly nữa thì ở trước mắt tôi lúc này đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao to chắn ngang. Anh ta còn hiên ngang giành lấy ly rượu trên tay tôi, nhíu mày cảnh cáo không cho tôi uống tiếp…
Ngước mắt lên là nhìn thấy gương mặt của “ngọn nguồn” cơn giận, tôi trừng mắt nhìn anh, đang định mắng cho anh ta một trận thì lại bị anh ta xách đầu vác hẳn lên trên vai. Trong sự trầm trồ của đám bạn tôi, Hồng gia cứ thế vác tôi đi như vác một con heo vừa được chủ trại bán cho lái mua vậy… thảm vô cùng!
Mặc cho tôi la hét, tôi vẫy đạp loạn xạ khi bị kẻ gian “bắt cóc”, thế nhưng đám chị em tốt của tôi thì lại cứ nhe răng nhìn tôi cười khoái chí. Phải rồi, bọn nó bị Hồng gia mua chuộc bằng chiêu thức trả tiền toàn bộ cuộc vui hôm nay nên trông mặt mũi đứa nào đứa nấy đều thấy hiện lên hai chữ “thỏa mãn”. Cái đám bạn “khốn nạn” này của tôi, tôi chắc chắn sẽ nhai đầu từng đứa, ngu ơi là ngu mà!
Vác tôi trên vai, mặc cho kẻ đi qua nhìn, người đi lại ngó, Hồng gia vẫn không kiêng dè gì mà vác tôi đi thẳng ra xe. Thả tôi vào trong xe, sau đó chốt khóa cửa lại, anh rồ ga phóng nhanh đến khách sạn mà tôi đang ở. Cuối cùng thì dưới sự hộ tống của vệ sỹ ở khách sạn, Hồng gia cứ thế vác tôi lên phòng một cách dễ dàng, không hề gặp một chút trở ngại gì…
Tôi là người bị vác suốt từ nãy cho tới giờ, ruột gan cồn cào, bất lực mà buông xuôi. Xã hội bây giờ loạn rồi, chỉ cần có tiền, có quyền là muốn “bắt cóc” ai là bắt… thật là đáng sợ!
Lên đến trên phòng, Hồng gia vác tôi đến trước giường lớn rồi thả mạnh tôi xuống. Tôi ngã ra giường, sau đó nhanh chóng lồm cồm bò dậy, vừa vặn nhìn thấy Hồng gia đang cởi nút áo sơ mi trước ngực, bàn tay mạnh mẽ tháo thắt lưng, ánh mắt hoang dã như con sói muốn nhai tươi nuốt sống con mồi là tôi ngay và luôn…
Vừa kinh ngạc vừa kích thích, tôi trố mắt nhìn anh, giọng tôi run run, yếu ớt chống chế.
– Hồng Thế Nam… anh muốn c-ư-ỡ-n-g b-ứ-c em? Anh không được làm bậy, anh mà chạm tới sự trong sạch của em… em c-h-ế-t cho anh vừa lòng!
Hồng gia nhìn tôi, thân trên đã cởi sạch, lộ ra một nửa cơ thể phải nói là… ngon từ thịt, ngọt từ xương, cực kỳ bổ dưỡng cho nữ giới. Ánh mắt anh đểu giả giảo hoạt, nụ cười tà mị quyến rũ, anh cười, nói với tôi.
– Em muốn diễn tuồng gì? Tuồng cô sinh viên xui xẻo và anh chủ tịch biến thái à? Trong sạch? Em nhún nhảy trên người anh chưa đủ? Muốn đổi kiểu khác kịch tính hơn?
Tôi đỏ mặt trước lời nói bạo dạng của Hồng gia, sức chống cự đã yếu lắm rồi nhưng vẫn ngoan cố cự nự.
– Diễn cái gì? Cả ngày hôm nay anh không gọi cho em, cũng không nhắn tin… em nghĩ là anh muốn ly hôn nên em… thành toàn cho anh thôi. Bây giờ anh như thế này… là phạm pháp… vừa tổ chức bắt cóc người, vừa c-ư-ỡ-n-g b-ứ-c người… tội này ở tù đến gục xương…
Người nọ vừa nãy còn rất điềm tĩnh, nhưng khi nghe tôi nhắc đến hai chữ “ly hôn”, người nọ liền nhào đến trên giường, vật tôi ngã ra giường, anh cười đểu, hùng hồn quát lên:
– Câm miệng cho anh! Em muốn ly hôn đúng không, được rồi, để xem qua hết đêm nay… em còn sống đã không rồi tính tiếp…
Vừa nói, Hồng gia vừa vỗ vài phát vào mông tôi, vừa đau vừa ngứa. Tôi xấu hổ đến phát quạu, đang định hỗn chiến đánh nhau một trận thì người trên giường liền giơ nanh múa vuốt lột sạch sành sanh quần áo trên người tôi. Mà quả thật người nọ cảnh cáo không có sai, tôi cũng không biết tôi có thể sống nổi đến ngày mai không nữa?
Đêm khuya tĩnh mịch, phòng nghỉ hạng sang, hai thân thể trần trụi quấn quýt mãi không chịu tách rời. Tiếng rên rỉ của nữ giới hòa cùng chung với tiếng gầm nhẹ của đàn ông, ái muội đến không thể ái muội thêm được nữa…
Bởi ông bà ta nói không có sai, vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường hoà là không oa tí nào mà. Đã vậy lại còn làm hoà bằng cách leo hẳn lên trên giường “oánh” nhau một trận tơi bời như thế này, đây đích thực gọi là “tình thú” của vợ chồng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.