Chương 41: Chương 41
Trần Phan Trúc Giang
25/12/2022
Tôi bước ra khỏi khuôn viên nhà mình, nhìn bầu trời đầy nắng ở trên đỉnh đầu, thế nhưng trong mắt tôi lại giống như chỉ nhìn thấy một màu xám của sự âm u…
Ông nội bước song song bên cạnh tôi, ông cố sức khuyên nhủ.
– Biết là sẽ khó cho con, nhưng thà là khó thế này để về sau con không phải khổ. Là con nên nội mới cho con lựa chọn, nếu đổi lại là Kim Ngọc, vậy thì sẽ không có sự lựa chọn nào khác dành cho con bé cả. Con sinh ra là con cháu Hoàng gia, mang dòng máu trâm anh thế phiệt chảy ở trong người. Ngoài việc sống thật tốt, con còn cần sống một cuộc đời thật huy hoàng nữa…
Dừng chút, ông nội lại vỗ nhè nhẹ lên vai tôi an ủi, giọng ông thật trầm:
– Sắp xếp mọi thứ cho ổn thỏa, con là đứa có năng lực, tìm cách kết hôn được, vậy thì chuyện ly hôn có khó khăn gì. Có cần gì thì nói với nội, nội giúp con. Trước mắt nội thấy con cứ vịn vào cớ con riêng của Thế Nam là được, chỉ cần con đề nghị, Thế Nam sẽ đồng ý.
Tôi im lặng không đáp lời, mà thật tâm tôi cũng không biết nên nói cái gì với ông nội tôi vào lúc này nữa. Chỉ cần tôi đề nghị thì Thế Nam sẽ đồng ý ly hôn sao? Nếu dễ như thế thì tôi và anh đã chia tay nhau lâu rồi, còn đợi gì đến ngày hôm nay…
Thấy tôi cứ im lặng, ông nội chắc cũng biết rằng tôi đang rất khó chịu, có thể là chịu đựng không nổi vẻ mặt đau khổ này của tôi, ông nội mới thở dài, bất lực tiếng:
– Thôi được rồi, nếu con không mở lời đòi ly hôn được thì cứ để như vậy đi. Đợi sau khi hai bên nổ phát súng đầu tiên, nội sẽ kêu ba mẹ con đến kéo con về. Người ngoài bọn họ muốn nghĩ thế nào thì tùy đi, Hoàng gia ta bảo vệ được con là được rồi. Qua một thời gian, để mọi chuyện lắng xuống, cũng không còn ai nhớ đến con đã từng làm dâu phủ Hạ nữa đâu. Nếu được thì cứ ở bên đấy không cần về lại, nội lo cho con cả đời vẫn được.
Tôi vẫn không cho ý kiến gì về chuyện sẽ rời khỏi Thế Nam, tôi lúc này chỉ ủ dột nhắc đến Trịnh gia.
– Con sẽ tính lại, sau đó gọi cho nội sau. Nhưng còn Trịnh gia, Trịnh gia có nguy cơ bị xóa sổ không hả nội?
Ông nội nghiêm mặt, âm trầm trả lời:
– Không rõ. Phải xem ba con cố gắng được đến đâu, Hoàng gia chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Bọn họ là có làm có chịu, mưu kế không sâu thì trước sau gì cũng phải nhận lại cái kết đắng. Nhưng mà thật ra, nếu như cậu con không còn thì có thể hậu quả sẽ không đến mức tệ như ông nghĩ. Chỉ là với tính cách của Hồng Thế Nam, một khi nó biết ba nó là bị hãm hại mà chết… vậy thì không liên quan đến việc cậu con có chết hay không… nó vẫn sẽ trả thù. Cuộc chiến thượng vị là như vậy, kẻ thắng thì bàn tay nhuốm đầy máu tươi, còn kẻ thua thì luôn nung nấu tìm cách trả thù. Vòng lặp này sẽ không vì ai mà dừng, gia tộc nào rồi cũng sẽ trải qua như thế…
Lại quay sang nhìn tôi, ông nội một lần nữa khuyên nhủ căn dặn tôi.
– Nội không thể hai tay ôm hết việc của bọn họ vào người được, chuyện của Hồng gia nội không thể xen vào, mà chuyện của Trịnh gia thì nội lại càng không muốn xen vào. Nội chỉ có thể bảo vệ con, bảo vệ Kim Ngọc, bảo vệ con cháu của họ Hoàng… còn chuyện ân oán của gia tộc khác… nội chỉ nghe thôi chứ không thể nhúng tay vào được. Con về suy nghĩ lại, có đáp án chính xác thì báo cho nội, nội cho người sắp xếp. Vẫn nên suy nghĩ nhanh một chút, đừng chần chừ, hệ lụy của việc chần chừ là rất lớn. Con phải nhớ, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì con vẫn là con cháu Hoàng gia, vẫn nên đặt Hoàng gia lên hàng đầu, chớ có quên xuất thân của mình là từ đâu…
Tôi mím môi gật đầu, sau đó liền chào tạm biệt ông nội rồi thẩn thờ ra xe đi về. Trong đoạn thời gian ngắn mà nhận đến hai tin tức có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, bản thân tôi quả thật không tiếp thu nổi, bội thực thông tin mất rồi…
Đúng là khi vừa trọng sinh sống lại, tôi có ý định muốn ly hôn, tôi không phủ nhận. Thế nhưng khi tôi nhìn rõ được cảm xúc thật trong lòng mình thì tôi lại không hề mong muốn việc tôi và Thế Nam ly hôn sẽ xảy ra. Yêu vào là cố chấp như thế đó, cố chấp đến hai kiếp, cố chấp với chấp niệm điên cuồng trong lòng mình. Tôi không cần biết kiếp này Thế Nam có lại phụ bạc tôi hay không, nhưng tôi nhìn ra được là anh ấy có tình cảm với tôi, tình cảm không hề giả tạo. Hai người bọn tôi chỉ vừa mới bắt đầu, chưa kịp có thời gian tìm hiểu thì đã bắt phải chia xa, quả thật là tôi không cam lòng. Còn chưa nói đến hiện tại, tôi đang mang thai, là con của tôi và Hồng gia, đứa nhỏ chỉ vừa tượng hình, Hồng gia vẫn chưa biết đến sự hiện diện của bé con nữa cơ mà…
Có thể nào, có thể nào bỏ qua hết tất cả mọi thứ được không? Tôi không trả thù Diệu Nhàn nữa, không tính toán với Hà Viên nữa, không oán hờn Thế Nam nữa, cũng không để ý chuyện kiếp trước nữa. Đổi lại Thế Nam sẽ không trả thù cậu tôi, không gây chiến với phủ Thượng, không đẩy bản thân anh vào thế khó… Hai người bọn tôi bỏ qua hết tất cả, rồi cứ thế an nhàn mà sống qua ngày… nắm tay nhau bình yên đi hết một kiếp… có thể nào như thế được không?!
*
Một tuần sau ngày mà cậu trăn trối, cậu mất…
Bầu trời hôm đó của tôi ảm đạm đi rất nhiều, trong lòng là chua xót, là đau đớn, là xót xa, cũng vừa là tức giận. Giá như, giá như cậu không liên quan gì đến nhà họ Hồng, vậy thì cậu đâu phải ra đi trong đau đớn và tủi nhục như vậy. Tôi vừa giận mà cũng vừa thương, gào thét lên cũng không được, mà khóc to lên lại càng không xong. Tôi nhìn di ảnh của cậu, nhìn hàng trăm vòng hoa được gửi đến cúng viên, lại nhìn mợ và đám con của cậu đang chia bè cô lập Hà Quân… tâm tôi thật sự lạnh lẽo. Việc mà cậu đã làm với Hồng gia phủ Hạ, đó có phải gọi là quả báo nhãn tiền không, người làm việc xấu đều sẽ không thoát được quả báo cay đắng?
Nhà họ Hồng đến viếng, chú Ba không đi, đại diện là Hồng Lâm và Hồng Vũ, cũng là kẻ nằm trong diện tình nghi giết cậu tôi. Thế Nam cũng đang ở tang lễ, đích thân anh đón tiếp anh em Hồng Lâm. Thật ra mà nói, người như tôi cũng nhìn ra được là anh em bọn họ không hòa hợp nhau. Mà người ngoài đã nhìn ra được, vậy thì tình hình tranh đấu giữa anh em bọn họ thật sự còn căng thẳng đến mức nào nữa…
Hà Quân ngồi ở bên cạnh tôi, thần sắc anh nhợt nhạt nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở cảnh báo tôi.
– Anh em nhà họ Hồng trò chuyện với nhau cũng khác người, cứ như chuẩn bị đánh nhau tới nơi. Không biết khi lên “chiến trường” còn dọa người khác tới cỡ nào nữa?
Tôi dựa người lại sát bên cạnh anh ấy, thấp giọng thì thầm:
– Hai đánh một không chột cũng què, Hồng gia nhà em có thể chịu không nổi…
Hà Quân lắc đầu:
– Anh không nghĩ vậy, em đừng đánh giá thấp chồng em…
– Thế anh nghĩ sao?
Sắc mặt Hà Quân bình tĩnh, anh ấy nhỏ giọng luận tình hình.
– Hồng Lâm là tướng hiếu chiến, Hồng Vũ là tay sai, chỉ có Hồng Thế Nam mới vừa là vua vừa là tướng. Nếu như nhà họ Hồng nổ chiến, anh chọn theo phe Thế Nam, em tin không?
Tôi kinh ngạc nhìn Hà Quân, hỏi trong dò xét:
– Hà Quân… không đùa được đâu… có thể chết người đấy?
Hà Quân cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt của anh ấy vô cùng kiên định.
– Anh không đùa, anh theo Thế Nam một phần là vì em, một phần là vì muốn chuộc lại lỗi lầm cho ba. Anh cũng không có vợ con gì, không có ràng buộc… Nếu thắng thì vinh quang giành lấy cơ đồ Trịnh gia, còn nếu thua thì cùng lắm là mất mạng thôi. Anh không hối tiếc, cũng không ân hận… ba anh giết người… anh giúp lại con trai của người bị hại… anh nghĩ quyết định của anh là đúng đắn.
– Nhưng… nếu điều tra ra được là do Thế Nam nhà em…
Tôi còn chưa nói hết câu thì Hà Quân đã chặn ngang lại, anh không cho tôi nói tiếp nữa.
– Anh biết, anh cũng đã lường trước được việc này. Nhưng dưới góc nhìn của anh, anh không nghĩ là do Thế Nam làm… Mà nếu như đúng thật là cậu ấy làm, vậy thì anh cũng không dám có ý kiến. Mạng của ba cậu ấy, tương lai huy hoàng của cậu ấy đều vì ba mà bị phá hủy… thù này không trả… cậu ấy sống cũng không yên.
Tôi nhìn Hà Quân, nhìn thẳng vào gương mặt non choẹt của anh ấy mà trong lòng có quá nhiều kinh ngạc. Tôi chưa từng nghĩ là Hà Quân lại có thể nhìn xa trông rộng được tới như thế, tính toán của anh vượt xa tầm suy đoán của tôi, vừa mạo hiểm mà cũng vừa tròn đạo lý…
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Hà Quân đưa tay vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, anh thấp giọng, nói rất khẽ.
– Đừng hâm mộ anh như thế, chồng em rất giỏi mà, em nên tin vào cách nhìn nhận của anh đi…
Nói rồi, Hà Quân rời đi để tiếp khách đến viếng, nhìn bóng lưng cao gầy liêu xiêu của anh, tôi đột nhiên giống như nhìn thấy được bóng lưng của cậu tôi lúc còn trẻ. Hà Quân thật sự rất giống cậu lúc trẻ, giống đến như thế này thì ai còn dám nghi kỵ là anh ấy không phải con ruột của cậu tôi?
Đùa, hôm cậu tôi mất, mợ tôi nhất quyết không cho Hà Quân chịu tang, buộc lòng luật sư Hà phải tiết lộ một phần di chúc của cậu trước. Mà đúng như mẹ tôi đã đoán, Hà Quân chính xác là con trai ruột của cậu, chưa nói đến việc, cậu còn để cho anh ấy vị trí “con trai trưởng” vinh dự nhất của Trịnh gia. Điều này làm cho mợ tôi tức đến nôn ra máu, xém chút nữa là nhập viện không trụ nổi. Sự thật đằng sau về thân phận của Hà Quân và mẹ anh ấy là như thế nào thì tôi không rõ. Nhưng mà mẹ tôi nói, mẹ ruột của Hà Quân là người con gái mà cậu tôi dành cả tuổi thanh xuân để yêu thương… vậy nên Hà Quân xứng đáng…
Tôi thở dài ra một hơi, nhìn một vòng quang cảnh trong tang lễ, lại âm thầm đặt tay lên bụng mình… trong lòng hỗn loạn với hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ phức tạp. Không biết tương lai thế nào, không biết rồi mai đây ai thắng ai thua, tôi chỉ hy vọng là con tôi sẽ được bình an mà sinh ra đời. Nếu như được, tôi cầu cho con tôi sẽ không rơi vào những chuyện tranh quyền đoạt vị như thế này, bé con cứ bình an mà lớn lên, vui vẻ tìm một nửa yêu thương mình rồi sống hạnh phúc đến già… chỉ cần như thế là được!
*
Một tuần sau ngày cậu tôi nằm xuống, nhà họ Trịnh công bố di chúc, trận chiến tranh đoạt bắt đầu diễn ra…
Song song với nhà họ Trịnh, nhà họ Hồng cũng bắt đầu nổi lên sóng ngầm, chỉ là ngọn sóng bắt nguồn từ phủ Thượng, chứ không phải là từ phủ Hạ như mọi người vẫn đang suy đoán. Xem ra là Hồng Lâm có vẻ không đợi được nữa rồi, cha con bọn họ muốn thống nhất bờ cõi, xưng bá một phương…
Mà trong thời gian này, tôi cũng đã đưa ra được quyết định cho bản thân mình. Chỉ là trước khi rời đi, tôi phải làm cho xong những việc còn đang dang dỡ cái đã…
Thứ nhất là Diệu Nhàn, thứ hai là Hà Viên… đến phiên kết thúc rồi!
Ông nội bước song song bên cạnh tôi, ông cố sức khuyên nhủ.
– Biết là sẽ khó cho con, nhưng thà là khó thế này để về sau con không phải khổ. Là con nên nội mới cho con lựa chọn, nếu đổi lại là Kim Ngọc, vậy thì sẽ không có sự lựa chọn nào khác dành cho con bé cả. Con sinh ra là con cháu Hoàng gia, mang dòng máu trâm anh thế phiệt chảy ở trong người. Ngoài việc sống thật tốt, con còn cần sống một cuộc đời thật huy hoàng nữa…
Dừng chút, ông nội lại vỗ nhè nhẹ lên vai tôi an ủi, giọng ông thật trầm:
– Sắp xếp mọi thứ cho ổn thỏa, con là đứa có năng lực, tìm cách kết hôn được, vậy thì chuyện ly hôn có khó khăn gì. Có cần gì thì nói với nội, nội giúp con. Trước mắt nội thấy con cứ vịn vào cớ con riêng của Thế Nam là được, chỉ cần con đề nghị, Thế Nam sẽ đồng ý.
Tôi im lặng không đáp lời, mà thật tâm tôi cũng không biết nên nói cái gì với ông nội tôi vào lúc này nữa. Chỉ cần tôi đề nghị thì Thế Nam sẽ đồng ý ly hôn sao? Nếu dễ như thế thì tôi và anh đã chia tay nhau lâu rồi, còn đợi gì đến ngày hôm nay…
Thấy tôi cứ im lặng, ông nội chắc cũng biết rằng tôi đang rất khó chịu, có thể là chịu đựng không nổi vẻ mặt đau khổ này của tôi, ông nội mới thở dài, bất lực tiếng:
– Thôi được rồi, nếu con không mở lời đòi ly hôn được thì cứ để như vậy đi. Đợi sau khi hai bên nổ phát súng đầu tiên, nội sẽ kêu ba mẹ con đến kéo con về. Người ngoài bọn họ muốn nghĩ thế nào thì tùy đi, Hoàng gia ta bảo vệ được con là được rồi. Qua một thời gian, để mọi chuyện lắng xuống, cũng không còn ai nhớ đến con đã từng làm dâu phủ Hạ nữa đâu. Nếu được thì cứ ở bên đấy không cần về lại, nội lo cho con cả đời vẫn được.
Tôi vẫn không cho ý kiến gì về chuyện sẽ rời khỏi Thế Nam, tôi lúc này chỉ ủ dột nhắc đến Trịnh gia.
– Con sẽ tính lại, sau đó gọi cho nội sau. Nhưng còn Trịnh gia, Trịnh gia có nguy cơ bị xóa sổ không hả nội?
Ông nội nghiêm mặt, âm trầm trả lời:
– Không rõ. Phải xem ba con cố gắng được đến đâu, Hoàng gia chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Bọn họ là có làm có chịu, mưu kế không sâu thì trước sau gì cũng phải nhận lại cái kết đắng. Nhưng mà thật ra, nếu như cậu con không còn thì có thể hậu quả sẽ không đến mức tệ như ông nghĩ. Chỉ là với tính cách của Hồng Thế Nam, một khi nó biết ba nó là bị hãm hại mà chết… vậy thì không liên quan đến việc cậu con có chết hay không… nó vẫn sẽ trả thù. Cuộc chiến thượng vị là như vậy, kẻ thắng thì bàn tay nhuốm đầy máu tươi, còn kẻ thua thì luôn nung nấu tìm cách trả thù. Vòng lặp này sẽ không vì ai mà dừng, gia tộc nào rồi cũng sẽ trải qua như thế…
Lại quay sang nhìn tôi, ông nội một lần nữa khuyên nhủ căn dặn tôi.
– Nội không thể hai tay ôm hết việc của bọn họ vào người được, chuyện của Hồng gia nội không thể xen vào, mà chuyện của Trịnh gia thì nội lại càng không muốn xen vào. Nội chỉ có thể bảo vệ con, bảo vệ Kim Ngọc, bảo vệ con cháu của họ Hoàng… còn chuyện ân oán của gia tộc khác… nội chỉ nghe thôi chứ không thể nhúng tay vào được. Con về suy nghĩ lại, có đáp án chính xác thì báo cho nội, nội cho người sắp xếp. Vẫn nên suy nghĩ nhanh một chút, đừng chần chừ, hệ lụy của việc chần chừ là rất lớn. Con phải nhớ, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì con vẫn là con cháu Hoàng gia, vẫn nên đặt Hoàng gia lên hàng đầu, chớ có quên xuất thân của mình là từ đâu…
Tôi mím môi gật đầu, sau đó liền chào tạm biệt ông nội rồi thẩn thờ ra xe đi về. Trong đoạn thời gian ngắn mà nhận đến hai tin tức có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, bản thân tôi quả thật không tiếp thu nổi, bội thực thông tin mất rồi…
Đúng là khi vừa trọng sinh sống lại, tôi có ý định muốn ly hôn, tôi không phủ nhận. Thế nhưng khi tôi nhìn rõ được cảm xúc thật trong lòng mình thì tôi lại không hề mong muốn việc tôi và Thế Nam ly hôn sẽ xảy ra. Yêu vào là cố chấp như thế đó, cố chấp đến hai kiếp, cố chấp với chấp niệm điên cuồng trong lòng mình. Tôi không cần biết kiếp này Thế Nam có lại phụ bạc tôi hay không, nhưng tôi nhìn ra được là anh ấy có tình cảm với tôi, tình cảm không hề giả tạo. Hai người bọn tôi chỉ vừa mới bắt đầu, chưa kịp có thời gian tìm hiểu thì đã bắt phải chia xa, quả thật là tôi không cam lòng. Còn chưa nói đến hiện tại, tôi đang mang thai, là con của tôi và Hồng gia, đứa nhỏ chỉ vừa tượng hình, Hồng gia vẫn chưa biết đến sự hiện diện của bé con nữa cơ mà…
Có thể nào, có thể nào bỏ qua hết tất cả mọi thứ được không? Tôi không trả thù Diệu Nhàn nữa, không tính toán với Hà Viên nữa, không oán hờn Thế Nam nữa, cũng không để ý chuyện kiếp trước nữa. Đổi lại Thế Nam sẽ không trả thù cậu tôi, không gây chiến với phủ Thượng, không đẩy bản thân anh vào thế khó… Hai người bọn tôi bỏ qua hết tất cả, rồi cứ thế an nhàn mà sống qua ngày… nắm tay nhau bình yên đi hết một kiếp… có thể nào như thế được không?!
*
Một tuần sau ngày mà cậu trăn trối, cậu mất…
Bầu trời hôm đó của tôi ảm đạm đi rất nhiều, trong lòng là chua xót, là đau đớn, là xót xa, cũng vừa là tức giận. Giá như, giá như cậu không liên quan gì đến nhà họ Hồng, vậy thì cậu đâu phải ra đi trong đau đớn và tủi nhục như vậy. Tôi vừa giận mà cũng vừa thương, gào thét lên cũng không được, mà khóc to lên lại càng không xong. Tôi nhìn di ảnh của cậu, nhìn hàng trăm vòng hoa được gửi đến cúng viên, lại nhìn mợ và đám con của cậu đang chia bè cô lập Hà Quân… tâm tôi thật sự lạnh lẽo. Việc mà cậu đã làm với Hồng gia phủ Hạ, đó có phải gọi là quả báo nhãn tiền không, người làm việc xấu đều sẽ không thoát được quả báo cay đắng?
Nhà họ Hồng đến viếng, chú Ba không đi, đại diện là Hồng Lâm và Hồng Vũ, cũng là kẻ nằm trong diện tình nghi giết cậu tôi. Thế Nam cũng đang ở tang lễ, đích thân anh đón tiếp anh em Hồng Lâm. Thật ra mà nói, người như tôi cũng nhìn ra được là anh em bọn họ không hòa hợp nhau. Mà người ngoài đã nhìn ra được, vậy thì tình hình tranh đấu giữa anh em bọn họ thật sự còn căng thẳng đến mức nào nữa…
Hà Quân ngồi ở bên cạnh tôi, thần sắc anh nhợt nhạt nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở cảnh báo tôi.
– Anh em nhà họ Hồng trò chuyện với nhau cũng khác người, cứ như chuẩn bị đánh nhau tới nơi. Không biết khi lên “chiến trường” còn dọa người khác tới cỡ nào nữa?
Tôi dựa người lại sát bên cạnh anh ấy, thấp giọng thì thầm:
– Hai đánh một không chột cũng què, Hồng gia nhà em có thể chịu không nổi…
Hà Quân lắc đầu:
– Anh không nghĩ vậy, em đừng đánh giá thấp chồng em…
– Thế anh nghĩ sao?
Sắc mặt Hà Quân bình tĩnh, anh ấy nhỏ giọng luận tình hình.
– Hồng Lâm là tướng hiếu chiến, Hồng Vũ là tay sai, chỉ có Hồng Thế Nam mới vừa là vua vừa là tướng. Nếu như nhà họ Hồng nổ chiến, anh chọn theo phe Thế Nam, em tin không?
Tôi kinh ngạc nhìn Hà Quân, hỏi trong dò xét:
– Hà Quân… không đùa được đâu… có thể chết người đấy?
Hà Quân cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt của anh ấy vô cùng kiên định.
– Anh không đùa, anh theo Thế Nam một phần là vì em, một phần là vì muốn chuộc lại lỗi lầm cho ba. Anh cũng không có vợ con gì, không có ràng buộc… Nếu thắng thì vinh quang giành lấy cơ đồ Trịnh gia, còn nếu thua thì cùng lắm là mất mạng thôi. Anh không hối tiếc, cũng không ân hận… ba anh giết người… anh giúp lại con trai của người bị hại… anh nghĩ quyết định của anh là đúng đắn.
– Nhưng… nếu điều tra ra được là do Thế Nam nhà em…
Tôi còn chưa nói hết câu thì Hà Quân đã chặn ngang lại, anh không cho tôi nói tiếp nữa.
– Anh biết, anh cũng đã lường trước được việc này. Nhưng dưới góc nhìn của anh, anh không nghĩ là do Thế Nam làm… Mà nếu như đúng thật là cậu ấy làm, vậy thì anh cũng không dám có ý kiến. Mạng của ba cậu ấy, tương lai huy hoàng của cậu ấy đều vì ba mà bị phá hủy… thù này không trả… cậu ấy sống cũng không yên.
Tôi nhìn Hà Quân, nhìn thẳng vào gương mặt non choẹt của anh ấy mà trong lòng có quá nhiều kinh ngạc. Tôi chưa từng nghĩ là Hà Quân lại có thể nhìn xa trông rộng được tới như thế, tính toán của anh vượt xa tầm suy đoán của tôi, vừa mạo hiểm mà cũng vừa tròn đạo lý…
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Hà Quân đưa tay vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, anh thấp giọng, nói rất khẽ.
– Đừng hâm mộ anh như thế, chồng em rất giỏi mà, em nên tin vào cách nhìn nhận của anh đi…
Nói rồi, Hà Quân rời đi để tiếp khách đến viếng, nhìn bóng lưng cao gầy liêu xiêu của anh, tôi đột nhiên giống như nhìn thấy được bóng lưng của cậu tôi lúc còn trẻ. Hà Quân thật sự rất giống cậu lúc trẻ, giống đến như thế này thì ai còn dám nghi kỵ là anh ấy không phải con ruột của cậu tôi?
Đùa, hôm cậu tôi mất, mợ tôi nhất quyết không cho Hà Quân chịu tang, buộc lòng luật sư Hà phải tiết lộ một phần di chúc của cậu trước. Mà đúng như mẹ tôi đã đoán, Hà Quân chính xác là con trai ruột của cậu, chưa nói đến việc, cậu còn để cho anh ấy vị trí “con trai trưởng” vinh dự nhất của Trịnh gia. Điều này làm cho mợ tôi tức đến nôn ra máu, xém chút nữa là nhập viện không trụ nổi. Sự thật đằng sau về thân phận của Hà Quân và mẹ anh ấy là như thế nào thì tôi không rõ. Nhưng mà mẹ tôi nói, mẹ ruột của Hà Quân là người con gái mà cậu tôi dành cả tuổi thanh xuân để yêu thương… vậy nên Hà Quân xứng đáng…
Tôi thở dài ra một hơi, nhìn một vòng quang cảnh trong tang lễ, lại âm thầm đặt tay lên bụng mình… trong lòng hỗn loạn với hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ phức tạp. Không biết tương lai thế nào, không biết rồi mai đây ai thắng ai thua, tôi chỉ hy vọng là con tôi sẽ được bình an mà sinh ra đời. Nếu như được, tôi cầu cho con tôi sẽ không rơi vào những chuyện tranh quyền đoạt vị như thế này, bé con cứ bình an mà lớn lên, vui vẻ tìm một nửa yêu thương mình rồi sống hạnh phúc đến già… chỉ cần như thế là được!
*
Một tuần sau ngày cậu tôi nằm xuống, nhà họ Trịnh công bố di chúc, trận chiến tranh đoạt bắt đầu diễn ra…
Song song với nhà họ Trịnh, nhà họ Hồng cũng bắt đầu nổi lên sóng ngầm, chỉ là ngọn sóng bắt nguồn từ phủ Thượng, chứ không phải là từ phủ Hạ như mọi người vẫn đang suy đoán. Xem ra là Hồng Lâm có vẻ không đợi được nữa rồi, cha con bọn họ muốn thống nhất bờ cõi, xưng bá một phương…
Mà trong thời gian này, tôi cũng đã đưa ra được quyết định cho bản thân mình. Chỉ là trước khi rời đi, tôi phải làm cho xong những việc còn đang dang dỡ cái đã…
Thứ nhất là Diệu Nhàn, thứ hai là Hà Viên… đến phiên kết thúc rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.