Chương 4
Trần Phan Trúc Giang
11/11/2022
Nghe nói hôm nay nhà có khách, cũng lại nghe nói khách là nữ, tôi thân là chủ nhà, từ sớm đã chuẩn bị đâu đó sẵn sàng, không dám để cho khách cảm thấy tôi không có lòng mến khách.
Đêm qua tôi lại không ngủ được, mà cũng không chỉ riêng gì đêm qua, tất cả các đêm trước tôi đều không ngủ được ngon. Tôi nghĩ, đây có thể là triệu chứng phụ của việc được trọng sinh. Cũng không còn cách nào khác, ai biểu trong lòng tôi vẫn còn mang nỗi ám ảnh lớn tới như vậy làm gì. Hiện tại nếu có dùng thuốc ngủ thì cũng chỉ giúp ngủ được một hai hôm mà thôi. Lại không thể nào cứ uống thuốc ngủ mãi được, lạm dụng thuốc ngủ là việc làm cực kỳ tệ hại cho cơ thể. Về chuyện mất ngủ này, để tôi nghiên cứu cách khác thử xem sao…
*
Chồng tôi nói hôm nay sẽ đưa Diệu Nhàn tới, thời gian mà cô ta xuất hiện ở kiếp này có hơi chênh lệch một chút so với kiếp trước. Nhưng tôi nghĩ đó có thể là do chồng tôi làm thay đổi thời gian, bởi vì nghe nói lúc tôi sốt mê man, anh ta có việc rất bận nên vắng nhà một thời gian ngắn. Mà việc chênh lệnh thời gian cũng không có gì quá nghiêm trọng, miễn sao mọi thứ vẫn như vậy, vẫn chính xác như trong kí ức ở kiếp trước của tôi là được.
Tôi ngồi ở trong vườn, sẵn tiện mở máy tính làm việc một chút. Mặc dù sinh ra trong nhà giàu nhưng tôi vẫn phải làm việc để kiếm tiền như bao người khác. Tự tay mình kiếm tiền mới cảm nhận được giá trị của bản thân, cũng không phụ thuộc vào đồng tiền trợ cấp từ bất cứ ai đưa tới. Với lại, công việc này cũng là công việc mà tôi cực kỳ yêu thích, tự mình tạo ra được một thương hiệu thời trang riêng để thoả đam mê và kiếm ra được tiền, phải nói là hạnh phúc tuyệt đỉnh.
– Mợ ơi, mợ…
Đang giải quyết công việc thì nghe tiếng gọi thanh tao của A Tam, tôi ngước mắt nhìn lên, khẽ nhíu mày hỏi con bé.
– Sao vậy? Có chuyện gì hả Tam?
A Tam gật đầu, con bé đi nhanh tới chỗ tôi, thái độ có chút là lạ.
– Dạ, là cậu vừa về, cậu hỏi em mợ ở đâu á mợ. Mà…
– Mà sao? Cậu đưa khách về rồi hả?
Nghe tôi hỏi vậy, A Tam liền gật đầu, biểu hiện này của con bé giống hệt như biểu hiện của một người mẹ đang lo lắng cho hạnh phúc hôn nhân gia đình của con gái mình vậy.
– Dạ, mợ biết rồi hả? Cậu mới đưa một cô gái về… mà mặt mũi cô này… xinh xắn lắm đó mợ.
A Tam nói trong dè chừng, con bé vừa nói vừa nhìn tôi, như đợi xem phản ứng của tôi về việc chồng tôi vừa đưa một cô gái xinh đẹp về nhà là như thế nào….
Nhớ lại kí ức kiếp trước, lúc hay tin Thế Nam đưa Diệu Nhàn về, thái độ của tôi khi đó là cực kỳ hoang mang và lo lắng. Bởi lẽ tôi thừa biết Thế Nam không có tình cảm với tôi nên tôi sợ anh ta đưa người anh ta yêu về, lúc đó tôi sẽ không biết phải xử lý thế nào… tôi thật sự đã rất lo lắng. Mà tính ra thì nỗi lo của tôi cũng đúng đó chứ, chồng tôi vậy mà lại gian díu với cô ta… à không… phải gọi là chị ta mới đúng… Diệu Nhàn lớn tuổi hơn tôi kia mà?
Nhưng tôi vẫn có một thắc mắc, tôi thật sự rất tò mò, tò mò không biết là chồng tôi… anh ta là yêu Diệu Nhàn từ trước… hay là sau khi đưa chị ta về đây… anh ta mới bắt đầu phát sinh tình cảm? Mặc dù thừa biết là cái nào cũng không thể chấp nhận được nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy cực kỳ tò mò… lạ thật!
Nhìn vào đôi mắt tròn trịa chớp chớp của A Tam, tôi lúc này mới đứng dậy, không mặn không nhạt nói với con bé.
– Xinh lắm à? Để mợ ra xem thử, xem có xinh hơn mợ hay không…
A Tam nghe tôi nói vậy, con bé liền đi sát theo sau lưng tôi, nhí nhố trả lời.
– Cô ấy xinh nhưng không xinh bằng mợ, chỉ xinh ở ngưỡng… à… là ngưỡng có nhan sắc thôi á mợ.
Tôi thoáng buồn cười, lại hỏi:
– Thật không? Không xinh bằng mợ thật à?
A Tam gật đầu lia lịa, đáp nhanh.
– Tất nhiên rồi ạ, ở đây, bao gồm cả phủ Thượng… mợ là xinh nhất rồi… ai cũng công nhận vậy mà.
– Vậy á? A Tam nói vậy là mợ yên tâm rồi, không lo nữa.
Thấy tôi tin tưởng lời của A Tam, con bé bắt đầu sốt sắng kể cho tôi nghe về Diệu Nhàn. Mà cũng chỉ là kể về ngoại hình, về nhan sắc chứ con bé cũng có biết gì về tính cách của chị ta đâu mà kể nhiều. Vừa kể con bé vừa đánh giá, ý tứ có vẻ như không thích Diệu Nhàn nhưng cũng không dám nói thẳng ra với tôi. Mà đúng thật là A Tam không ưa gì Diệu Nhàn này, nhớ lại kiếp trước, cả hai từng có lần gây nhau xém đánh nhau, cũng có thể xem là không đội trời chung…
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp lại Diệu Nhàn trong bất kỳ trường hợp nào. Tôi chắc chắn là không sợ chị ta, nhưng nếu bảo là tôi không lo lắng thì quả thật là đang nói dối…
Lo chứ, sao lại không lo được. Vừa lo không biết sống lại ở kiếp này có giống như ở kiếp trước không. Mà cũng vừa lo cho bản thân tôi, sợ là tôi không đủ kiên nhẫn, không đủ kìm chế mà sút vào mặt chị ta vài chục cái trước khi tôi kịp trả thù… Nhắc tới Diệu Nhàn, máu huyết tôi lại sôi trào lên rồi đây này!
*
Lúc tôi bước vào phòng khách nhỏ, Diệu Nhàn đã có mặt từ khi nào. Vừa nhìn thấy tôi, chị ta đã vội vàng đứng dậy, sau đó là nở một nụ cười cực kỳ thân thiện và niềm nở, chị ta nói:
– Chị dâu… em vừa mới tới… đáng lý phải đi tìm chị chào hỏi trước nhưng em không biết chị đang ở đâu… làm phiền chị quá…
Vẫn là gương mặt này, vẫn là giọng nói này… không sai một ly, không lệch một chút nào so với trong kí ức của tôi. Chờ chị ta đã lâu, thời khắc này cuối cùng cũng đã tới… kích thích thật!
Nhưng sao đột nhiên tôi lại run như thế này vậy? Tay run, chân run, tim đập cực kỳ nhanh, cảm giác nặng trịch nơi lồng ngực… khó thở một cách kỳ lạ…
Tôi khựng bước chân, chân mày nhăn lại, tay đưa lên vuốt ngực liên tục. Tôi đang cố gắng trấn an bản thân tôi rằng là tôi không sao, tôi vẫn ổn, tôi thật sự có thể ổn…
Nhưng mà, tôi hình như càng lúc càng không ổn rồi. Cái cảm giác hiện tại nó rất kỳ lạ, là sợ hãi, là tức giận, là phẫn hận… tất cả mọi cảm xúc kích động đều ùa về cùng một lúc… cơ thể nhỏ bé này của tôi thật sự là không chịu đựng nổi nữa.
Từ từ khuỵ người ngồi xuống, tay vẫn giữ chặt lấy ngực, mồ hôi ồ ạt túa ra, hai mắt tôi nhắm kịt lại, đầu óc dần trở nên mơ hồ không rõ. Một mớ những hình ảnh của ký ức đột nhiên kéo đến một cách hỗn loạn. Nào là cảnh tượng tôi khóc, cảnh tôi bị Diệu Nhàn h-ạ-i rồi cả cảnh tượng linh hồn tôi cứ vất vưởng ở trước cổng phủ Hạ. Từng ký ức một tràn về, lung tung và rối loạn, nó khiến cho tôi cảm thấy đau đớn, cảm thấy sợ hãi, cũng vừa cảm thấy thống khổ tới nghẹt thở. Tôi chống tay xuống đất, khoé môi mấp máy, tôi nỉ non kêu cứu.
– Cứu… làm ơn… tôi không muốn c-h-ế-t… bệnh viện… bệnh viện…
Không chống đỡ được nữa, không thể tỉnh táo được nữa… thật sự quá mức chịu đựng của tôi rồi!
Ngay lúc nhận thức đang dần mất đi thì đột nhiên, tôi cảm nhận được hơi ấm của con người. Tiếp sau đó, cơ thể tôi được nhấc bổng lên, được ai đó ôm vào lòng rồi gọi tên tôi trong gấp gáp và khẩn khoản…
– Ngọc! Xe… chuẩn bị xe… nhanh lên… nhanh!
***************
“Thân thể của con không giống người thường, nếu không kìm chế được phẫn hận muốn báo thù… thân thể hư nhược này chắc chắn sẽ rời bỏ linh hồn của con… nhớ cho kỹ!”
Giọng nói uy nghiêm của ông lão râu bạc kéo tôi bừng tỉnh lại, trước mắt tôi lúc này là tấm trần nhà trắng toát của phòng bệnh, kèm theo đó là một mùi thơm thoang thoảng của máy xông tinh dầu. Lại nhìn quanh giường bệnh, không thấy truyền nước, cũng không có truyền dịch, mà cũng chẳng có ai ở trong phòng bệnh với tôi cả…
Nằm yên một chốc cho tỉnh táo, sau khi nhớ lại tất cả sự việc, tôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thầm cảm ơn Trời Đất là tôi vẫn còn sống, vẫn còn được hít thở bầu không khí trong lành này. Cứ tưởng lần này là ngủm thiệt rồi chứ, sợ phát khiếp đi được.
Đang còn suy nghĩ miên man thì cửa phòng bệnh được mở ra, người vừa bước vào bên trong là mẹ tôi và còn có cả… Thế Nam nữa!
– Ôi con gái… con tỉnh lại sao không kêu mẹ? Con thấy sao rồi? Có thấy mệt ở đâu không? Mẹ gọi bác sĩ lên kiểm tra cho con nhé?
Thấy mẹ tôi cuống quýt lo cho tôi quá mức, tôi sợ bà lo lắng quá độ, liền lắc đầu, thều thào đáp.
– Đừng mẹ… để lát nữa hãy gọi bác sĩ… con thấy khỏe rồi… con không sao mà.
Mặc dù tôi đã nói là tôi khỏe nhưng mẹ tôi vẫn cứ rối rít hỏi thăm đủ thứ, ép ăn ép uống từ sữa đến cháo, bận rộn hết một buổi mới xong chuyện bồi bổ. Ăn uống xong xuôi, thở phì phò vì no bụng, ngồi trên giường bệnh nhìn lơ đãng, tôi lúc này đột nhiên giật mình khi nhìn thấy chồng tôi… anh ta vẫn ngồi ỳ trong phòng chưa chịu rời đi…
Ơ sao vậy nhỉ? Sao anh ta còn chưa đi nữa? Đang đợi xếp hàng đến lượt thăm bệnh à? Hay là đợi đuổi?
Tôi tròn mắt, nghệch mặt ra hỏi Thế Nam.
– Sao anh vẫn còn ở đây?
Nghe tôi hỏi, Thế Nam còn chưa kịp trả lời thì mẹ tôi đã đi tới phủi nhẹ vào vai tôi, bà nhíu mày, trách móc.
– Con bé này, sao lại hỏi chồng mình như vậy? Bình thường con cũng nói chuyện với chồng con như thế này à? Chồng con nó đợi con tỉnh dậy không dám đi đâu, vậy mà con… vô lương tâm!
Đợi tôi tỉnh dậy? Sao tốt đột xuất vậy? Tốt như vậy thì chắc chắn chỉ có thể là giả vờ thương vợ, giả vờ ra vẻ mà thôi!
Nghe mẹ tôi mắng tôi, Thế Nam lúc này đột nhiên tốt tính nhất thời, tôi vậy mà lại nghe anh ta lên tiếng nói đỡ giúp cho tôi.
– Thiên Ngọc gần đây hơi khó tính, chắc là do vẫn còn bệnh trong người… mẹ đừng trách em ấy. Mẹ trông em ấy giúp con, con xuống gặp bác sĩ một chút, lát nữa sẽ cùng ông ấy lên kiểm tra cho Ngọc.
Mẹ tôi gật đầu đầy vui vẻ, bà quay sang nói cười với con rể quý hóa.
– Ừ, để mẹ trông vợ con cho. Con đi đi, đi nhanh về nhanh. Lát mẹ còn có việc ở nhà, không ở đây với hai đứa được đâu đấy.
Thế Nam vừa gật đầu “vâng dạ”, vừa nhìn lướt về phía tôi. Trên gương mặt tuấn mỹ chỉ toàn là sự kính trọng dành cho mẹ vợ, vậy mà trong ánh mắt lại biểu thị một loại cảm xúc rất đỗi thâm trầm, đúng là loại người giảo hoạt gian manh!
Đôi mắt của Thế Nam rất đẹp, rất cuốn hút, lúc vui thì trông thân thiện, lúc giận thì lại chứa sát khí ngút trời. Mà đặc biệt nhất là những lúc giống như thế này… ánh nhìn thâm trầm khó dò, đáy mắt sâu hút, không nhìn ra được một chút ẩn ý cảm xúc nào cả. Quái nhỉ? Sao đột nhiên tôi lại thấy chồng tôi… anh ta có phần gian xảo côn đồ khác thường vậy?
Đợi Thế Nam đi rồi, mẹ tôi liền phi tới chỗ tôi, bà cú một phát lên đầu tôi, sau đó quở trách.
– Con nhỏ này! Con bị làm sao vậy? Sao lại nói chuyện như thế với A Nam?
Tôi xoa xoa đầu, trợn mắt nhìn mẹ mình rồi kêu lên.
– Đau ạ! Con đang bệnh mà mẹ còn đánh con!
Mẹ tôi lườm nguýt tôi, bà càm ràm:
– Nếu để ba con nghe được con nói chuyện như thế với chồng, ông ấy sẽ lôi con về nhà, sau đó sẽ mắng cho con một trận vì cái tội ăn nói kỳ cục của con, đến ông nội cũng không cứu con được đâu. Lễ nghi mà con học đâu hết rồi? Ai dạy con nói chuyện với chồng như vậy?
Tôi mếu máo phản bác trong yếu ớt.
– Nhưng… nói như vậy cũng được mà… anh ấy có nói gì đâu ạ? Với lại, đúng là con đang bệnh nên mới nói trống lốc với chồng như vậy, chứ bình thường con nói chuyện dịu dàng cực… toàn dạ vâng không đó… con nói thiệt!
Mẹ tôi vẫn không tin, bà tiếp tục mắng:
– Con đừng tưởng con gả đi rồi là mẹ không biết con sống thế nào. Dạo gần đây thái độ của con kỳ quái lắm đấy nhé, mẹ biết hết đấy, không giấu được mẹ đâu…
Dừng chút, bà uống vào một ngụm nước, sau đó lấy hơi, tiếp sau đó nữa là tuôn ra một trào như thác nước đổ, không cách nào ngăn lại được.
– Là ai đòi nhịn ăn, đòi bỏ nhà đi, đòi gả cho người ta bằng được? Là ai cãi lời ông nội, ai làm cho ba ruột của mình tức đến nhập viện? Là ai vậy hả? Mẹ nói cho con biết, con mà không sống tốt thì ba con sẽ g-i-ế-t c-h-ế-t con trước, sau đó ông ấy tự g-i-ế-t chính mình luôn cho con vừa lòng. Làm dâu phủ Thượng không làm, gào rú muốn làm dâu phủ Hạ. Bây giờ ý muốn được toại nguyện thì lại có thái độ như vậy? Hay là con chán chồng con rồi, hối hận rồi nên mới như thế?
– Con… con không…
Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ tôi đã cau mày cắt ngang, bà cảnh cáo.
– Suốt từ sáng đến giờ, chồng con canh chừng con không rời một bước, đến cuộc họp gì đó cũng phải hủy vì lo lắng cho một đứa đang trương thay ngủ say đến mức chảy cả nước dãi như con. Mẹ không biết chồng con có thương con thật lòng hay không nhưng mà mẹ có thể nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của nó khi nhìn về phía con. Là vợ chồng, sống cạnh một thời gian rồi dần dần sẽ nảy sinh tình cảm… huống hồ gì chồng này là do con chọn, con chớ có làm bừa, nhà họ Hoàng không thể mất hết mặt mũi dưới tay con đâu đấy.
Tôi khổ sở kêu lên:
– Mẹ nói cái gì vậy, con có làm cái gì bậy đâu? Sao mẹ cứ mắng con mãi thế?
Mẹ tôi lại vả vào đầu tôi một phát, bà trợn mắt quát:
– Cái mồm hay cãi! Được cái nói rồi lại phủi mông không dám nhận hả con? Là ai trước mặt mẹ, trước mặt Thế Nam đòi viết giấy ly hôn? Đã vậy còn to mồm bảo là thích người khác rồi? Trời ơi cái con bé này, mẹ tức c-h-ế-t với con. Nếu không phải chồng con ngăn mẹ thì mẹ đã đánh cho con một trận rồi. Đàn bà gì như con hả? Mày liệu hồn đấy con, đừng để mẹ điên lên mẹ cho mày một trận… con với chả cái!
Ơ khoan, tôi nói vậy khi nào? Tôi đòi ly hôn khi nào? Tôi… à à… tôi hiểu rồi… thì ra hôm trước lúc ngồi trong xe, Thế Nam là muốn nhắc đến chuyện này… là chuyện tôi đòi ly hôn…
Nhưng… sao anh ta lại không đồng ý ly hôn vậy nhỉ? Anh ta rõ ràng là không thích tôi, kiếp trước còn muốn ly hôn với tôi kia mà? Có cơ hội tốt để thoát khỏi tôi… tại sao lại không tận dụng? Sao vậy nhỉ?!
Đêm qua tôi lại không ngủ được, mà cũng không chỉ riêng gì đêm qua, tất cả các đêm trước tôi đều không ngủ được ngon. Tôi nghĩ, đây có thể là triệu chứng phụ của việc được trọng sinh. Cũng không còn cách nào khác, ai biểu trong lòng tôi vẫn còn mang nỗi ám ảnh lớn tới như vậy làm gì. Hiện tại nếu có dùng thuốc ngủ thì cũng chỉ giúp ngủ được một hai hôm mà thôi. Lại không thể nào cứ uống thuốc ngủ mãi được, lạm dụng thuốc ngủ là việc làm cực kỳ tệ hại cho cơ thể. Về chuyện mất ngủ này, để tôi nghiên cứu cách khác thử xem sao…
*
Chồng tôi nói hôm nay sẽ đưa Diệu Nhàn tới, thời gian mà cô ta xuất hiện ở kiếp này có hơi chênh lệch một chút so với kiếp trước. Nhưng tôi nghĩ đó có thể là do chồng tôi làm thay đổi thời gian, bởi vì nghe nói lúc tôi sốt mê man, anh ta có việc rất bận nên vắng nhà một thời gian ngắn. Mà việc chênh lệnh thời gian cũng không có gì quá nghiêm trọng, miễn sao mọi thứ vẫn như vậy, vẫn chính xác như trong kí ức ở kiếp trước của tôi là được.
Tôi ngồi ở trong vườn, sẵn tiện mở máy tính làm việc một chút. Mặc dù sinh ra trong nhà giàu nhưng tôi vẫn phải làm việc để kiếm tiền như bao người khác. Tự tay mình kiếm tiền mới cảm nhận được giá trị của bản thân, cũng không phụ thuộc vào đồng tiền trợ cấp từ bất cứ ai đưa tới. Với lại, công việc này cũng là công việc mà tôi cực kỳ yêu thích, tự mình tạo ra được một thương hiệu thời trang riêng để thoả đam mê và kiếm ra được tiền, phải nói là hạnh phúc tuyệt đỉnh.
– Mợ ơi, mợ…
Đang giải quyết công việc thì nghe tiếng gọi thanh tao của A Tam, tôi ngước mắt nhìn lên, khẽ nhíu mày hỏi con bé.
– Sao vậy? Có chuyện gì hả Tam?
A Tam gật đầu, con bé đi nhanh tới chỗ tôi, thái độ có chút là lạ.
– Dạ, là cậu vừa về, cậu hỏi em mợ ở đâu á mợ. Mà…
– Mà sao? Cậu đưa khách về rồi hả?
Nghe tôi hỏi vậy, A Tam liền gật đầu, biểu hiện này của con bé giống hệt như biểu hiện của một người mẹ đang lo lắng cho hạnh phúc hôn nhân gia đình của con gái mình vậy.
– Dạ, mợ biết rồi hả? Cậu mới đưa một cô gái về… mà mặt mũi cô này… xinh xắn lắm đó mợ.
A Tam nói trong dè chừng, con bé vừa nói vừa nhìn tôi, như đợi xem phản ứng của tôi về việc chồng tôi vừa đưa một cô gái xinh đẹp về nhà là như thế nào….
Nhớ lại kí ức kiếp trước, lúc hay tin Thế Nam đưa Diệu Nhàn về, thái độ của tôi khi đó là cực kỳ hoang mang và lo lắng. Bởi lẽ tôi thừa biết Thế Nam không có tình cảm với tôi nên tôi sợ anh ta đưa người anh ta yêu về, lúc đó tôi sẽ không biết phải xử lý thế nào… tôi thật sự đã rất lo lắng. Mà tính ra thì nỗi lo của tôi cũng đúng đó chứ, chồng tôi vậy mà lại gian díu với cô ta… à không… phải gọi là chị ta mới đúng… Diệu Nhàn lớn tuổi hơn tôi kia mà?
Nhưng tôi vẫn có một thắc mắc, tôi thật sự rất tò mò, tò mò không biết là chồng tôi… anh ta là yêu Diệu Nhàn từ trước… hay là sau khi đưa chị ta về đây… anh ta mới bắt đầu phát sinh tình cảm? Mặc dù thừa biết là cái nào cũng không thể chấp nhận được nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy cực kỳ tò mò… lạ thật!
Nhìn vào đôi mắt tròn trịa chớp chớp của A Tam, tôi lúc này mới đứng dậy, không mặn không nhạt nói với con bé.
– Xinh lắm à? Để mợ ra xem thử, xem có xinh hơn mợ hay không…
A Tam nghe tôi nói vậy, con bé liền đi sát theo sau lưng tôi, nhí nhố trả lời.
– Cô ấy xinh nhưng không xinh bằng mợ, chỉ xinh ở ngưỡng… à… là ngưỡng có nhan sắc thôi á mợ.
Tôi thoáng buồn cười, lại hỏi:
– Thật không? Không xinh bằng mợ thật à?
A Tam gật đầu lia lịa, đáp nhanh.
– Tất nhiên rồi ạ, ở đây, bao gồm cả phủ Thượng… mợ là xinh nhất rồi… ai cũng công nhận vậy mà.
– Vậy á? A Tam nói vậy là mợ yên tâm rồi, không lo nữa.
Thấy tôi tin tưởng lời của A Tam, con bé bắt đầu sốt sắng kể cho tôi nghe về Diệu Nhàn. Mà cũng chỉ là kể về ngoại hình, về nhan sắc chứ con bé cũng có biết gì về tính cách của chị ta đâu mà kể nhiều. Vừa kể con bé vừa đánh giá, ý tứ có vẻ như không thích Diệu Nhàn nhưng cũng không dám nói thẳng ra với tôi. Mà đúng thật là A Tam không ưa gì Diệu Nhàn này, nhớ lại kiếp trước, cả hai từng có lần gây nhau xém đánh nhau, cũng có thể xem là không đội trời chung…
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp lại Diệu Nhàn trong bất kỳ trường hợp nào. Tôi chắc chắn là không sợ chị ta, nhưng nếu bảo là tôi không lo lắng thì quả thật là đang nói dối…
Lo chứ, sao lại không lo được. Vừa lo không biết sống lại ở kiếp này có giống như ở kiếp trước không. Mà cũng vừa lo cho bản thân tôi, sợ là tôi không đủ kiên nhẫn, không đủ kìm chế mà sút vào mặt chị ta vài chục cái trước khi tôi kịp trả thù… Nhắc tới Diệu Nhàn, máu huyết tôi lại sôi trào lên rồi đây này!
*
Lúc tôi bước vào phòng khách nhỏ, Diệu Nhàn đã có mặt từ khi nào. Vừa nhìn thấy tôi, chị ta đã vội vàng đứng dậy, sau đó là nở một nụ cười cực kỳ thân thiện và niềm nở, chị ta nói:
– Chị dâu… em vừa mới tới… đáng lý phải đi tìm chị chào hỏi trước nhưng em không biết chị đang ở đâu… làm phiền chị quá…
Vẫn là gương mặt này, vẫn là giọng nói này… không sai một ly, không lệch một chút nào so với trong kí ức của tôi. Chờ chị ta đã lâu, thời khắc này cuối cùng cũng đã tới… kích thích thật!
Nhưng sao đột nhiên tôi lại run như thế này vậy? Tay run, chân run, tim đập cực kỳ nhanh, cảm giác nặng trịch nơi lồng ngực… khó thở một cách kỳ lạ…
Tôi khựng bước chân, chân mày nhăn lại, tay đưa lên vuốt ngực liên tục. Tôi đang cố gắng trấn an bản thân tôi rằng là tôi không sao, tôi vẫn ổn, tôi thật sự có thể ổn…
Nhưng mà, tôi hình như càng lúc càng không ổn rồi. Cái cảm giác hiện tại nó rất kỳ lạ, là sợ hãi, là tức giận, là phẫn hận… tất cả mọi cảm xúc kích động đều ùa về cùng một lúc… cơ thể nhỏ bé này của tôi thật sự là không chịu đựng nổi nữa.
Từ từ khuỵ người ngồi xuống, tay vẫn giữ chặt lấy ngực, mồ hôi ồ ạt túa ra, hai mắt tôi nhắm kịt lại, đầu óc dần trở nên mơ hồ không rõ. Một mớ những hình ảnh của ký ức đột nhiên kéo đến một cách hỗn loạn. Nào là cảnh tượng tôi khóc, cảnh tôi bị Diệu Nhàn h-ạ-i rồi cả cảnh tượng linh hồn tôi cứ vất vưởng ở trước cổng phủ Hạ. Từng ký ức một tràn về, lung tung và rối loạn, nó khiến cho tôi cảm thấy đau đớn, cảm thấy sợ hãi, cũng vừa cảm thấy thống khổ tới nghẹt thở. Tôi chống tay xuống đất, khoé môi mấp máy, tôi nỉ non kêu cứu.
– Cứu… làm ơn… tôi không muốn c-h-ế-t… bệnh viện… bệnh viện…
Không chống đỡ được nữa, không thể tỉnh táo được nữa… thật sự quá mức chịu đựng của tôi rồi!
Ngay lúc nhận thức đang dần mất đi thì đột nhiên, tôi cảm nhận được hơi ấm của con người. Tiếp sau đó, cơ thể tôi được nhấc bổng lên, được ai đó ôm vào lòng rồi gọi tên tôi trong gấp gáp và khẩn khoản…
– Ngọc! Xe… chuẩn bị xe… nhanh lên… nhanh!
***************
“Thân thể của con không giống người thường, nếu không kìm chế được phẫn hận muốn báo thù… thân thể hư nhược này chắc chắn sẽ rời bỏ linh hồn của con… nhớ cho kỹ!”
Giọng nói uy nghiêm của ông lão râu bạc kéo tôi bừng tỉnh lại, trước mắt tôi lúc này là tấm trần nhà trắng toát của phòng bệnh, kèm theo đó là một mùi thơm thoang thoảng của máy xông tinh dầu. Lại nhìn quanh giường bệnh, không thấy truyền nước, cũng không có truyền dịch, mà cũng chẳng có ai ở trong phòng bệnh với tôi cả…
Nằm yên một chốc cho tỉnh táo, sau khi nhớ lại tất cả sự việc, tôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thầm cảm ơn Trời Đất là tôi vẫn còn sống, vẫn còn được hít thở bầu không khí trong lành này. Cứ tưởng lần này là ngủm thiệt rồi chứ, sợ phát khiếp đi được.
Đang còn suy nghĩ miên man thì cửa phòng bệnh được mở ra, người vừa bước vào bên trong là mẹ tôi và còn có cả… Thế Nam nữa!
– Ôi con gái… con tỉnh lại sao không kêu mẹ? Con thấy sao rồi? Có thấy mệt ở đâu không? Mẹ gọi bác sĩ lên kiểm tra cho con nhé?
Thấy mẹ tôi cuống quýt lo cho tôi quá mức, tôi sợ bà lo lắng quá độ, liền lắc đầu, thều thào đáp.
– Đừng mẹ… để lát nữa hãy gọi bác sĩ… con thấy khỏe rồi… con không sao mà.
Mặc dù tôi đã nói là tôi khỏe nhưng mẹ tôi vẫn cứ rối rít hỏi thăm đủ thứ, ép ăn ép uống từ sữa đến cháo, bận rộn hết một buổi mới xong chuyện bồi bổ. Ăn uống xong xuôi, thở phì phò vì no bụng, ngồi trên giường bệnh nhìn lơ đãng, tôi lúc này đột nhiên giật mình khi nhìn thấy chồng tôi… anh ta vẫn ngồi ỳ trong phòng chưa chịu rời đi…
Ơ sao vậy nhỉ? Sao anh ta còn chưa đi nữa? Đang đợi xếp hàng đến lượt thăm bệnh à? Hay là đợi đuổi?
Tôi tròn mắt, nghệch mặt ra hỏi Thế Nam.
– Sao anh vẫn còn ở đây?
Nghe tôi hỏi, Thế Nam còn chưa kịp trả lời thì mẹ tôi đã đi tới phủi nhẹ vào vai tôi, bà nhíu mày, trách móc.
– Con bé này, sao lại hỏi chồng mình như vậy? Bình thường con cũng nói chuyện với chồng con như thế này à? Chồng con nó đợi con tỉnh dậy không dám đi đâu, vậy mà con… vô lương tâm!
Đợi tôi tỉnh dậy? Sao tốt đột xuất vậy? Tốt như vậy thì chắc chắn chỉ có thể là giả vờ thương vợ, giả vờ ra vẻ mà thôi!
Nghe mẹ tôi mắng tôi, Thế Nam lúc này đột nhiên tốt tính nhất thời, tôi vậy mà lại nghe anh ta lên tiếng nói đỡ giúp cho tôi.
– Thiên Ngọc gần đây hơi khó tính, chắc là do vẫn còn bệnh trong người… mẹ đừng trách em ấy. Mẹ trông em ấy giúp con, con xuống gặp bác sĩ một chút, lát nữa sẽ cùng ông ấy lên kiểm tra cho Ngọc.
Mẹ tôi gật đầu đầy vui vẻ, bà quay sang nói cười với con rể quý hóa.
– Ừ, để mẹ trông vợ con cho. Con đi đi, đi nhanh về nhanh. Lát mẹ còn có việc ở nhà, không ở đây với hai đứa được đâu đấy.
Thế Nam vừa gật đầu “vâng dạ”, vừa nhìn lướt về phía tôi. Trên gương mặt tuấn mỹ chỉ toàn là sự kính trọng dành cho mẹ vợ, vậy mà trong ánh mắt lại biểu thị một loại cảm xúc rất đỗi thâm trầm, đúng là loại người giảo hoạt gian manh!
Đôi mắt của Thế Nam rất đẹp, rất cuốn hút, lúc vui thì trông thân thiện, lúc giận thì lại chứa sát khí ngút trời. Mà đặc biệt nhất là những lúc giống như thế này… ánh nhìn thâm trầm khó dò, đáy mắt sâu hút, không nhìn ra được một chút ẩn ý cảm xúc nào cả. Quái nhỉ? Sao đột nhiên tôi lại thấy chồng tôi… anh ta có phần gian xảo côn đồ khác thường vậy?
Đợi Thế Nam đi rồi, mẹ tôi liền phi tới chỗ tôi, bà cú một phát lên đầu tôi, sau đó quở trách.
– Con nhỏ này! Con bị làm sao vậy? Sao lại nói chuyện như thế với A Nam?
Tôi xoa xoa đầu, trợn mắt nhìn mẹ mình rồi kêu lên.
– Đau ạ! Con đang bệnh mà mẹ còn đánh con!
Mẹ tôi lườm nguýt tôi, bà càm ràm:
– Nếu để ba con nghe được con nói chuyện như thế với chồng, ông ấy sẽ lôi con về nhà, sau đó sẽ mắng cho con một trận vì cái tội ăn nói kỳ cục của con, đến ông nội cũng không cứu con được đâu. Lễ nghi mà con học đâu hết rồi? Ai dạy con nói chuyện với chồng như vậy?
Tôi mếu máo phản bác trong yếu ớt.
– Nhưng… nói như vậy cũng được mà… anh ấy có nói gì đâu ạ? Với lại, đúng là con đang bệnh nên mới nói trống lốc với chồng như vậy, chứ bình thường con nói chuyện dịu dàng cực… toàn dạ vâng không đó… con nói thiệt!
Mẹ tôi vẫn không tin, bà tiếp tục mắng:
– Con đừng tưởng con gả đi rồi là mẹ không biết con sống thế nào. Dạo gần đây thái độ của con kỳ quái lắm đấy nhé, mẹ biết hết đấy, không giấu được mẹ đâu…
Dừng chút, bà uống vào một ngụm nước, sau đó lấy hơi, tiếp sau đó nữa là tuôn ra một trào như thác nước đổ, không cách nào ngăn lại được.
– Là ai đòi nhịn ăn, đòi bỏ nhà đi, đòi gả cho người ta bằng được? Là ai cãi lời ông nội, ai làm cho ba ruột của mình tức đến nhập viện? Là ai vậy hả? Mẹ nói cho con biết, con mà không sống tốt thì ba con sẽ g-i-ế-t c-h-ế-t con trước, sau đó ông ấy tự g-i-ế-t chính mình luôn cho con vừa lòng. Làm dâu phủ Thượng không làm, gào rú muốn làm dâu phủ Hạ. Bây giờ ý muốn được toại nguyện thì lại có thái độ như vậy? Hay là con chán chồng con rồi, hối hận rồi nên mới như thế?
– Con… con không…
Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ tôi đã cau mày cắt ngang, bà cảnh cáo.
– Suốt từ sáng đến giờ, chồng con canh chừng con không rời một bước, đến cuộc họp gì đó cũng phải hủy vì lo lắng cho một đứa đang trương thay ngủ say đến mức chảy cả nước dãi như con. Mẹ không biết chồng con có thương con thật lòng hay không nhưng mà mẹ có thể nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của nó khi nhìn về phía con. Là vợ chồng, sống cạnh một thời gian rồi dần dần sẽ nảy sinh tình cảm… huống hồ gì chồng này là do con chọn, con chớ có làm bừa, nhà họ Hoàng không thể mất hết mặt mũi dưới tay con đâu đấy.
Tôi khổ sở kêu lên:
– Mẹ nói cái gì vậy, con có làm cái gì bậy đâu? Sao mẹ cứ mắng con mãi thế?
Mẹ tôi lại vả vào đầu tôi một phát, bà trợn mắt quát:
– Cái mồm hay cãi! Được cái nói rồi lại phủi mông không dám nhận hả con? Là ai trước mặt mẹ, trước mặt Thế Nam đòi viết giấy ly hôn? Đã vậy còn to mồm bảo là thích người khác rồi? Trời ơi cái con bé này, mẹ tức c-h-ế-t với con. Nếu không phải chồng con ngăn mẹ thì mẹ đã đánh cho con một trận rồi. Đàn bà gì như con hả? Mày liệu hồn đấy con, đừng để mẹ điên lên mẹ cho mày một trận… con với chả cái!
Ơ khoan, tôi nói vậy khi nào? Tôi đòi ly hôn khi nào? Tôi… à à… tôi hiểu rồi… thì ra hôm trước lúc ngồi trong xe, Thế Nam là muốn nhắc đến chuyện này… là chuyện tôi đòi ly hôn…
Nhưng… sao anh ta lại không đồng ý ly hôn vậy nhỉ? Anh ta rõ ràng là không thích tôi, kiếp trước còn muốn ly hôn với tôi kia mà? Có cơ hội tốt để thoát khỏi tôi… tại sao lại không tận dụng? Sao vậy nhỉ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.