Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai
Chương 75: Tôi đánh giá thấp cô ấy (6)
Công Tử Như Tuyết
05/10/2021
"Được rồi." Will hít một hơi, thận trọng nói, "có muốn hay không.. gửi
bàn chải đánh răng và các đồ dùng khác của Tiểu Đường đến phòng thí
nghiệm để xem có thể tách ra DNA không?"
Hoàng Phủ Quyết xoay người lại, "Thay vì thế, không bằng trực tiếp mang cậu ấy đi rút máu sẽ chuẩn xác hơn"
"Đó là sự thật." Will khẽ nhếch môi, rồi cảm thấy ớn lạnh bao trùm. Anh ta ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt u ám của người đàn ông. Trái tim Will run lên, và anh ta hiểu ngay, "Tôi xin lỗi, thưa ngài Công tước, Tôi đã không nghĩ cân nhắc nó chu toàn."
Với sự suy nghĩ kín đáo của Hoàng Phủ Quyết, làm sao anh ta có thể không nghĩ ra điều này.
Chỉ là làm như vậy, không thể tránh khỏi bứt giây động rừng, đồ dùng cần thiết hàng ngày của đứa nhỏ đều do Cam Viện mang theo, với sự cẩn thận của người phụ nữ đó, một khi anh hơi có động tác một chút, cô sẽ lập tức phát hiện.
Lần này, anh không thể mắc thêm sai lầm nào nữa.
* * *
* * *
Bảo tàng Louvre.
Cam Đường mặc chiếc quần yếm màu nâu cổ điển màu xanh nước hồ phản chiếu làn da như ngọc bích, cặp kính tròn bằng nhựa càng trở nên dịu dàng đứng trong lối đi đầy nghệ thuật của bảo tàng Louvre, dường như một căn phòng là do bàn tay của Chúa tạo tác.
Nhiều du khách ban đầu đến xem tác phẩm nghệ thuật thậm chí còn lấy máy ảnh ra và muốn chụp ảnh cậu nhưng ngay lập tức bị nhân viên đi cùng chặn lại.
Lần này là ảnh quảng cáo của bộ âu phục trang trọng mới, đương nhiên không thể lưu hành trước khi công ty chính thức quảng bá.
Cam Viện đứng sang một bên với chiếc ba lô trên lưng, điện thoại di động luôn cầm trên tay, cô chụp hai bức ảnh mỗi khi cậu thay quần áo.
Sau khi hoàn thành cảnh chụp bảo tàng Louvre, tổ công tác ăn trưa ở một nhà hàng gần đó rồi rẽ ra sông Seine để quay địa điểm.
"Thật tuyệt.. rất tốt.. chính là tư thế này, đừng nhúc nhích.. Được.."
"Tốt lắm, đây hai cái nữa, một chút đi chú.. tốt!"
* * *
Suốt cả quá trình chụp, người chụp đều có tâm trạng phấn khích, ngoài khen ngợi thì còn hơn cả bấm máy, bấm nút chụp, bấm nút chụp..
Vốn dĩ chụp ảnh thiếu nhi là khó nhất.
Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, không có nhiều người có cảm giác về ống kính, năm, sáu tuổi là thời điểm chúng hiếu động, trẻ em chưa có hiểu biết về người mẫu người lớn, hơn nữa đứa trẻ giống vậy cũng yếu ớt, tùy hứng, anh vốn dĩ còn lo lắng chụp ảnh sẽ không suôn sẻ, nhưng không ngờ kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Cậu bé có khí chất nổi bật và tính cách điềm đạm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Cậu tự nhiên cao quý, phù hợp với trang phục trẻ em lịch lãm và hơn nữa sông Seine đang khiêu khích thành phố với bề dày lịch sử và văn hóa, giơ tay nhấc chân tùy tiện chụp một cái là ra một tấm ảnh đẹp.
Anh ta không cần phải chỉ đạo và thiết kế các biểu tình, động tác. Đoạn đườngnày, những gì anh ta làm giống như một người thư ký hơn.
Dù là ảnh xa hay cận cảnh, dù đang cười hay đang nghiêm túc, đang chạy, quay người.. thậm chí là ngồi xổm xuống và buộc dây giày..
Tất cả những cảm giác mà anh ta cần đều có thể tìm thấy ở cậu bé, và hơn nữa cậu ấy không có chút nào là giả bộ.
Là một người mẹ, Cam Viện cũng rất hợp tác, không chỉ giúp xách đồ mà còn thỉnh thoảng mua đồ uống cho mọi người chứ không làm phiền như các bậc phụ huynh khác.
Nhìn chung, công việc diễn ra suôn sẻ, anh ta nghĩ sẽ mất ít nhất hai ngày để hoàn thành, nhưng chỉ bận rộn trong một ngày là hoàn thành công việc.
"Cô Cam, con trai cô thực sự rất tuyệt vời." Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh và chỉ vào những bức ảnh cho Cam Viện, "Nhìn này.. những bức ảnh này thậm chí không cần sửa lại.."
"Chính là do anh chụp tốt"
"Chú Tiểu Ngũ." Cam Đường bước ra ngoài, "Chú có thể giúp con chụp tấm hình chung với mẹ con được không?"
"Tất nhiên rồi." Tiểu Ngũ cười đáp lại, "Nào, chú sẽ giúp con chụp."
Cam Viện vội vàng từ chối "Không được, tôi dùng điện thoại di động để chụp ảnh."
"Điện thoại di động đâu chụp được toàn cảnh, hoàng hôn lúc này rất đẹp, tôi sẽ giúp các người chụp một bức ảnh toàn cảnh."
Hoàng Phủ Quyết xoay người lại, "Thay vì thế, không bằng trực tiếp mang cậu ấy đi rút máu sẽ chuẩn xác hơn"
"Đó là sự thật." Will khẽ nhếch môi, rồi cảm thấy ớn lạnh bao trùm. Anh ta ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt u ám của người đàn ông. Trái tim Will run lên, và anh ta hiểu ngay, "Tôi xin lỗi, thưa ngài Công tước, Tôi đã không nghĩ cân nhắc nó chu toàn."
Với sự suy nghĩ kín đáo của Hoàng Phủ Quyết, làm sao anh ta có thể không nghĩ ra điều này.
Chỉ là làm như vậy, không thể tránh khỏi bứt giây động rừng, đồ dùng cần thiết hàng ngày của đứa nhỏ đều do Cam Viện mang theo, với sự cẩn thận của người phụ nữ đó, một khi anh hơi có động tác một chút, cô sẽ lập tức phát hiện.
Lần này, anh không thể mắc thêm sai lầm nào nữa.
* * *
* * *
Bảo tàng Louvre.
Cam Đường mặc chiếc quần yếm màu nâu cổ điển màu xanh nước hồ phản chiếu làn da như ngọc bích, cặp kính tròn bằng nhựa càng trở nên dịu dàng đứng trong lối đi đầy nghệ thuật của bảo tàng Louvre, dường như một căn phòng là do bàn tay của Chúa tạo tác.
Nhiều du khách ban đầu đến xem tác phẩm nghệ thuật thậm chí còn lấy máy ảnh ra và muốn chụp ảnh cậu nhưng ngay lập tức bị nhân viên đi cùng chặn lại.
Lần này là ảnh quảng cáo của bộ âu phục trang trọng mới, đương nhiên không thể lưu hành trước khi công ty chính thức quảng bá.
Cam Viện đứng sang một bên với chiếc ba lô trên lưng, điện thoại di động luôn cầm trên tay, cô chụp hai bức ảnh mỗi khi cậu thay quần áo.
Sau khi hoàn thành cảnh chụp bảo tàng Louvre, tổ công tác ăn trưa ở một nhà hàng gần đó rồi rẽ ra sông Seine để quay địa điểm.
"Thật tuyệt.. rất tốt.. chính là tư thế này, đừng nhúc nhích.. Được.."
"Tốt lắm, đây hai cái nữa, một chút đi chú.. tốt!"
* * *
Suốt cả quá trình chụp, người chụp đều có tâm trạng phấn khích, ngoài khen ngợi thì còn hơn cả bấm máy, bấm nút chụp, bấm nút chụp..
Vốn dĩ chụp ảnh thiếu nhi là khó nhất.
Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, không có nhiều người có cảm giác về ống kính, năm, sáu tuổi là thời điểm chúng hiếu động, trẻ em chưa có hiểu biết về người mẫu người lớn, hơn nữa đứa trẻ giống vậy cũng yếu ớt, tùy hứng, anh vốn dĩ còn lo lắng chụp ảnh sẽ không suôn sẻ, nhưng không ngờ kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Cậu bé có khí chất nổi bật và tính cách điềm đạm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Cậu tự nhiên cao quý, phù hợp với trang phục trẻ em lịch lãm và hơn nữa sông Seine đang khiêu khích thành phố với bề dày lịch sử và văn hóa, giơ tay nhấc chân tùy tiện chụp một cái là ra một tấm ảnh đẹp.
Anh ta không cần phải chỉ đạo và thiết kế các biểu tình, động tác. Đoạn đườngnày, những gì anh ta làm giống như một người thư ký hơn.
Dù là ảnh xa hay cận cảnh, dù đang cười hay đang nghiêm túc, đang chạy, quay người.. thậm chí là ngồi xổm xuống và buộc dây giày..
Tất cả những cảm giác mà anh ta cần đều có thể tìm thấy ở cậu bé, và hơn nữa cậu ấy không có chút nào là giả bộ.
Là một người mẹ, Cam Viện cũng rất hợp tác, không chỉ giúp xách đồ mà còn thỉnh thoảng mua đồ uống cho mọi người chứ không làm phiền như các bậc phụ huynh khác.
Nhìn chung, công việc diễn ra suôn sẻ, anh ta nghĩ sẽ mất ít nhất hai ngày để hoàn thành, nhưng chỉ bận rộn trong một ngày là hoàn thành công việc.
"Cô Cam, con trai cô thực sự rất tuyệt vời." Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh và chỉ vào những bức ảnh cho Cam Viện, "Nhìn này.. những bức ảnh này thậm chí không cần sửa lại.."
"Chính là do anh chụp tốt"
"Chú Tiểu Ngũ." Cam Đường bước ra ngoài, "Chú có thể giúp con chụp tấm hình chung với mẹ con được không?"
"Tất nhiên rồi." Tiểu Ngũ cười đáp lại, "Nào, chú sẽ giúp con chụp."
Cam Viện vội vàng từ chối "Không được, tôi dùng điện thoại di động để chụp ảnh."
"Điện thoại di động đâu chụp được toàn cảnh, hoàng hôn lúc này rất đẹp, tôi sẽ giúp các người chụp một bức ảnh toàn cảnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.