Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai
Chương 89: Tối nay đến phòng anh (9)
Công Tử Như Tuyết
05/01/2022
Cam Viện lại cầm bàn tay của con trai lên, chú ý đến những góc móng tay sắc nhọn của cậu, chỉ nhướng mày.
Cô mới giúp cậu làm móng tay ngày hôm qua, một ngày liền mài thành như vậy, thật tinh nghịch..
Lo lắng cậu sẽ vô tình làm mình bị thương, cô quay lại và tìm dụng cụ cắt móng tay để giúp cậu sửa móng tay, nhưng cô cầm bàn tay nhỏ bé của cậu lên và phát hiện có điều gì đó không ổn.
Móng tay của cậu đều ngắn và gần như có đầy rãnh, để bảo vệ móng tay, cô sẽ để lại một chút móng tay, rõ ràng đây không phải là phong cách của cô.
Đứa nhỏ không thể tự cắt móng tay của mình được. Từ sáng đến tối hôm nay, cô chưa bao giờ rời bỏ cậu, ngoại trừ vừa rồi - nhất định là Will.
Hoàng Phủ Quyết thực sự đã dùng kế điệu hổ ly sơn với cô, nếu cô đoán đúng thì chắc chắn anh đã mang theo đồ để lấy máu và xét nghiệm lại ADN.
"Đồ khốn kiếp!"
Cô tức giận cắn môi, đứng dậy đi đi lại nói mấy câu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của cậu.
Cam Viện suy nghĩ một chút, sau đó lập tức xoay người bước ra khỏi phòng, thấy hành lang không có ai, cô lập tức bước lên lầu, đến trước cửa phòng làm việc trên lầu bốn của anh.
Nhìn vào ổ khóa mã bên trên, cô giơ tay nhập một chuỗi số.
Tháp
Cánh cửa thuận lợi mở ra..
Anh thực sự là một lòng, sáu năm vẫn chưa đổi mật khẩu.
Cam Viện đẩy cửa bước vào, sải bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo tìm kiếm, cũng không tốn quá nhiều sức, phát hiện trong ngăn kéo có một chiếc phong bì bằng giấy da bò.
Cô lấy phong bì ra, đổ ra đồ vật bên trong, trong phong bì không có gì ngoài hộ chiếu của cô và Cam Đường.
Bỏ hộ chiếu vào phong bì và cầm trên tay, Cam Viện quay người và sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi trở về phòng, cô lập tức mở vali, lấy giấy tờ tùy thân và tiền trong đó bỏ vào ba lô, xách túi lên phòng đứa nhỏ, lấy một bộ quần áo và giày dép trong tủ của cậu và nhét vào trong ba lô, cô vén chăn bông của cậu ra, lấy chăn quấn lấy thân thể nhỏ bé của cậu nhẹ nhàng ôm cậu chàng vào lòng, Cam Viện đứng dậy bước nhanh xuống lầu.
Trời đã khuya, người hầu đều đã ngủ, chỉ có vệ sĩ đứng ở cửa.
Nhìn thấy Cam Viện ôm Cam Đường xuống, vệ sĩ lập tức chào hỏi.
"Cô Cam?"
"Tiểu Đương bị sốt rồi, mau chauanr bị xe!"
Hai vệ sĩ làm sao dám lơ à, một người lái xe đi tới, người kia tiến lên, cố gắng giúp cô ôm Cam Đường.
Cam Viện thu tay từ chối, "Không được, tôi tự làm được."
Xe rất nhanh ở dưới lầu, vệ sĩ mở cửa, Cam Viện ôm Cam Đường ngồi vào ghế sau.
"Ngài công tước không có ở đây, đừng kinh động mọi người, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo anh ấy trực tiếp đến bệnh viện."
Vệ sĩ không nghĩ nhiều, gật đầu giúp cô đóng cửa lại.
Vệ sĩ ngồi ở ghế lái lập tức khởi động xe và đưa Cam Viện đến bệnh viện gần nhất.
Trong vòng tay của cô, Cam Đường động đậy, cô bận bịu an ủi.
"Tiểu Đường, ngoan, mẹ ở đây.. Ngủ đi!"
Nghe thấy giọng nói của cô, đứa nhỏ tiếp tục ngủ yên.
Cam Viện nhìn nghiêng về phía cửa sổ xe, "Xin lỗi, dừng xe lại, tôi cảm thấy muốn ói."
Vệ sĩ vội vàng dừng xe, xuống xe giúp cô mở cửa.
Đặt Cam Đường lên ghế sau, Cam Viện duỗi chân ra khỏi xe, người liền ngồi xổm bên vệ đường giả vờ nôn mửa. Vệ sĩ bận lên xe lấy khăn giấy và nước..
Phía sau, cô đã đứng dậy và dùng bàn đánh mạnh vào gáy của phía đối phương.
Ngay khi vệ sĩ trở nên mềm nhũn ngã xuống đất, cô dùng hai tay đỡ vào nách đối phương, kéo sang bên đường, cởi cà vạt của đối phương và trói hai tay vào lan can bên đường.
Cô rút điện thoại di động của đối phương ra, giơ tay ném xuống dưới sông.
Cô mới giúp cậu làm móng tay ngày hôm qua, một ngày liền mài thành như vậy, thật tinh nghịch..
Lo lắng cậu sẽ vô tình làm mình bị thương, cô quay lại và tìm dụng cụ cắt móng tay để giúp cậu sửa móng tay, nhưng cô cầm bàn tay nhỏ bé của cậu lên và phát hiện có điều gì đó không ổn.
Móng tay của cậu đều ngắn và gần như có đầy rãnh, để bảo vệ móng tay, cô sẽ để lại một chút móng tay, rõ ràng đây không phải là phong cách của cô.
Đứa nhỏ không thể tự cắt móng tay của mình được. Từ sáng đến tối hôm nay, cô chưa bao giờ rời bỏ cậu, ngoại trừ vừa rồi - nhất định là Will.
Hoàng Phủ Quyết thực sự đã dùng kế điệu hổ ly sơn với cô, nếu cô đoán đúng thì chắc chắn anh đã mang theo đồ để lấy máu và xét nghiệm lại ADN.
"Đồ khốn kiếp!"
Cô tức giận cắn môi, đứng dậy đi đi lại nói mấy câu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của cậu.
Cam Viện suy nghĩ một chút, sau đó lập tức xoay người bước ra khỏi phòng, thấy hành lang không có ai, cô lập tức bước lên lầu, đến trước cửa phòng làm việc trên lầu bốn của anh.
Nhìn vào ổ khóa mã bên trên, cô giơ tay nhập một chuỗi số.
Tháp
Cánh cửa thuận lợi mở ra..
Anh thực sự là một lòng, sáu năm vẫn chưa đổi mật khẩu.
Cam Viện đẩy cửa bước vào, sải bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo tìm kiếm, cũng không tốn quá nhiều sức, phát hiện trong ngăn kéo có một chiếc phong bì bằng giấy da bò.
Cô lấy phong bì ra, đổ ra đồ vật bên trong, trong phong bì không có gì ngoài hộ chiếu của cô và Cam Đường.
Bỏ hộ chiếu vào phong bì và cầm trên tay, Cam Viện quay người và sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi trở về phòng, cô lập tức mở vali, lấy giấy tờ tùy thân và tiền trong đó bỏ vào ba lô, xách túi lên phòng đứa nhỏ, lấy một bộ quần áo và giày dép trong tủ của cậu và nhét vào trong ba lô, cô vén chăn bông của cậu ra, lấy chăn quấn lấy thân thể nhỏ bé của cậu nhẹ nhàng ôm cậu chàng vào lòng, Cam Viện đứng dậy bước nhanh xuống lầu.
Trời đã khuya, người hầu đều đã ngủ, chỉ có vệ sĩ đứng ở cửa.
Nhìn thấy Cam Viện ôm Cam Đường xuống, vệ sĩ lập tức chào hỏi.
"Cô Cam?"
"Tiểu Đương bị sốt rồi, mau chauanr bị xe!"
Hai vệ sĩ làm sao dám lơ à, một người lái xe đi tới, người kia tiến lên, cố gắng giúp cô ôm Cam Đường.
Cam Viện thu tay từ chối, "Không được, tôi tự làm được."
Xe rất nhanh ở dưới lầu, vệ sĩ mở cửa, Cam Viện ôm Cam Đường ngồi vào ghế sau.
"Ngài công tước không có ở đây, đừng kinh động mọi người, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo anh ấy trực tiếp đến bệnh viện."
Vệ sĩ không nghĩ nhiều, gật đầu giúp cô đóng cửa lại.
Vệ sĩ ngồi ở ghế lái lập tức khởi động xe và đưa Cam Viện đến bệnh viện gần nhất.
Trong vòng tay của cô, Cam Đường động đậy, cô bận bịu an ủi.
"Tiểu Đường, ngoan, mẹ ở đây.. Ngủ đi!"
Nghe thấy giọng nói của cô, đứa nhỏ tiếp tục ngủ yên.
Cam Viện nhìn nghiêng về phía cửa sổ xe, "Xin lỗi, dừng xe lại, tôi cảm thấy muốn ói."
Vệ sĩ vội vàng dừng xe, xuống xe giúp cô mở cửa.
Đặt Cam Đường lên ghế sau, Cam Viện duỗi chân ra khỏi xe, người liền ngồi xổm bên vệ đường giả vờ nôn mửa. Vệ sĩ bận lên xe lấy khăn giấy và nước..
Phía sau, cô đã đứng dậy và dùng bàn đánh mạnh vào gáy của phía đối phương.
Ngay khi vệ sĩ trở nên mềm nhũn ngã xuống đất, cô dùng hai tay đỡ vào nách đối phương, kéo sang bên đường, cởi cà vạt của đối phương và trói hai tay vào lan can bên đường.
Cô rút điện thoại di động của đối phương ra, giơ tay ném xuống dưới sông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.