Chương 103
Quan Ni Ni
24/02/2023
Một người một chó giằng co trước cửa.
Một con rùa chậm chạp bò trên sàn.
Khương Nghi "a" một tiếng rồi khom người nhặt con rùa lên, vừa ngẩng đầu thì phát hiện mắt xanh lớn và mắt xanh nhỏ đang gườm nhau.
Chó con mắt xanh cảnh giác nhe răng gồng mình nhìn Lục Lê đứng ở cửa.
Trên mặt Lục Lê chẳng có cảm xúc gì, thân hình cao gần mét chín hắt bóng xuống sàn bao trùm chó con đi chập chững trước mặt.
Chó con còn chưa to bằng giày hắn không hề sợ hãi mà tiếp tục nhe răng với hắn.
Mười phút sau.
Khương Nghi ôm chó con ngồi trên ghế salon, cậu khoanh chân hớn hở nói: "Cậu nhìn này, mắt nó giống hệt cậu vậy."
Lục Lê nghiêm mặt không nói lời nào mà chỉ cắt rau trong bếp.
Chó con nằm trong lòng Khương Nghi cực kỳ ngoan, ngoẹo đầu sủa một tiếng rồi dụi vào má cậu khiến vẻ mặt Khương Nghi vô cùng dịu dàng, hai mắt cong cong, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện trên má.
Cậu cũng cúi xuống dụi đầu chó con mượt như nhung, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Nó cũng giống cậu hồi nhỏ nữa."
Lục Lê đập dập một củ tỏi, nghĩ thầm thà nói con rùa bơi oàm oạp trong bể nước giống mình còn hơn.
Khương Nghi co chân lại, ngón tay bị chó con gặm, cậu nói: "Đàn em bảo tìm thấy nó khi trời đang mưa. Lúc đó nó bị vứt ở bồn hoa, nhìn khoảng bốn năm tháng tuổi, toàn thân ướt sũng, mắt cũng không mở ra được, chỉ biết nấp dưới bồn hoa tránh mưa thôi."
Cậu mỉm cười rồi nhẹ giọng nói: "Đàn em còn cho tớ xem ảnh chụp hôm đó nữa."
Lục Lê đang cắt rau trong bếp chợt dừng lại.
Khương Nghi sờ mũi chó con, thấy nó ngoẹo đầu tròn xoe mắt phơi bụng ra thì cười nói: "Cậu còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau hồi bé không? Khi thấy tấm hình kia, tớ lập tức nhớ lại lần đầu tiên tụi mình gặp nhau."
Cũng là mắt xanh, nấp dưới bồn hoa, trời mưa làm toàn thân ướt đẫm, ánh mắt hết sức hung dữ.
Đàn em mềm lòng đem chó con về rồi đưa tới bệnh viện thú y khám, vì đã nuôi rất nhiều mèo con và chó con, hơn nữa chú chó này thuộc giống chó lớn nên đành tìm người khác nhận nuôi.
Sau khi biết Khương Nghi muốn nuôi thú cưng thì hỏi cầu may, còn lấy ảnh ra cho cậu xem.
Khương Nghi vừa thấy tấm hình chụp ngày mưa hôm đó thì lập tức nhớ tới Arno hồi nhỏ.
Sau đó chó con mắt xanh này theo cậu về nhà.
"......"
Lục Lê không lên tiếng, hắn quay đầu nhìn chó con ngoắc đuôi trên ghế salon, đặt dao phay trong tay xuống rồi đi tới tủ lạnh.
Khương Nghi nghịch chân chó con, ngẩng đầu lên thấy Lục Lê lấy từ tủ lạnh ra một hộp ức gà tươi.
Sau đó nghiêm mặt bắt đầu làm đồ ăn dặm cho chó.
Ăn cơm tối xong, trước khi tắm Khương Nghi bế chó con đặt cạnh Lục Lê để một người một chó bồi đắp tình cảm.
Lục Lê lạnh lùng cao ngạo gật đầu rồi săm soi ngắm nghía chó con nhờ giống hắn nên mới được vào nhà này.
Mắt xanh mới tới khá được sủng ái.
Trước khi tắm Khương Nghi còn chơi với nó trên ghế salon một lúc.
Thậm chí tối nay cậu không mở laptop mà nằm gối lên đùi Lục Lê chọn mua đồ dùng cho thú cưng.
Chó con nằm trên ghế salon liếc nam sinh tóc vàng một cái, sau đó quay đầu nhìn con rùa trong bể nước.
Lục Lê: "......"
Khương Nghi tắm xong ra ngoài thì phát hiện Lục Lê đang nghiêm mặt dạy dỗ chó con trên ghế salon.
Nam sinh tóc vàng cao gần mét chín đã từng đấm bể bao cát mà giờ lại ngồi trên ghế salon giảng đạo lý với chó con còn không to bằng giày hắn.
"Mày trừng cái gì mà trừng?"
"Có trừng mày cũng không đến sớm bằng tao đâu."
"Còn trừng nữa à?"
"Còn trừng nữa có tin tao đặt tên mày là chó Rùa không?"
"Biết thân biết phận đi."
"Có mắt xanh thì ngon lắm sao?"
Khương Nghi: "......"
Cậu lau tóc với vẻ mặt phức tạp.
Chó con trên ghế salon sủa mấy tiếng về phía cậu.
Lục Lê quay đầu thấy Khương Nghi mới tắm xong.
Hắn thản nhiên bảo cậu: "Đang giao lưu tình cảm mà. Đừng gấp."
Ánh mắt Khương Nghi phức tạp: "Vậy kết quả giao lưu thế nào rồi?"
Lục Lê: "Kết quả là nó nói muốn tên Rùa."
Chó con trên ghế salon sủa nhặng xị như đang cố biểu đạt gì đó.
Lục Lê: "Cậu xem nó vui chưa kìa."
Hắn cúi đầu thân mật nói: "Nào, Rùa xoay một vòng xem nào."
Khương Nghi: "......"
Đến lúc đi ngủ, một người một chó vẫn chưa bắt tay làm hòa.
Biểu hiện cụ thể là vừa đóng cửa phòng ngủ thì chó con mắt xanh đã điên cuồng cào cửa, vừa cào vừa kêu ư ử, tựa như không hiểu tại sao Khương Nghi ở với mình cả ngày tự dưng biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Lúc đó hai người vừa lên giường.
Thậm chí Lục Lê đã sắp kéo ra ngăn tủ dưới cùng để lấy đồ.
Sắc mặt Khương Nghi trên giường ửng hồng, bờ môi ướt mọng, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu do dự hỏi: "Có phải Vượng Vượng đang cào cửa không?"
Vì tên Rùa khó nghe quá nên Khương Nghi đã chọn một chữ trong đó, đặt tên cho chó con là Vượng Vượng.
Lục Lê liếm môi, hắn cúi đầu thân mật cọ chóp mũi Khương Nghi rồi nói không phải.
"Gâu——"
Một giây sau, tiếng kêu lớn hơn vang lên kèm theo tiếng móng chó con cào cửa phòng ngủ.
Khương Nghi nhổm dậy quay đầu nhìn ra cửa, cậu đứng dậy vội vàng khoác áo rồi nói: "Không được, hình như tớ nghe tiếng Vượng Vượng thì phải."
Hai phút sau.
Chó con mắt xanh nằm trong lòng Khương Nghi, ngoẹo đầu nũng nịu với cậu.
"......"
Lục Lê xụ mặt nhìn chó con ngoắc đuôi trên thảm rồi lại nhìn Khương Nghi ngồi xổm trên sàn xoa lưng nó, kiên nhẫn dỗ dành nó đừng sợ.
Thậm chí Khương Nghi còn mặc sơ mi trắng của hắn.
Dỗ xong đứa nhỏ, Khương Nghi vừa thở phào nhẹ nhõm thì quay đầu thấy bé lớn phụng phịu.
Khương Nghi: "......"
Cậu đành phải kiên trì dỗ bé lớn.
Sau khi dỗ xong cả hai, Khương Nghi mới yên tâm nằm ngủ, hoàn toàn không hề hay biết hơn mười hai giờ đêm Lục Lê đứng dậy xách chó con ngủ say trên thảm ra phòng khách.
Hơn bốn giờ sáng, chó con tỉnh dậy tìm nam sinh tóc đen có mùi thơm dễ chịu kia, ra sức chui vào phòng ngủ rồi mò tới tấm thảm nằm ngáy o o.
Hơn sáu giờ sáng, Lục Lê tự động thức giấc, việc đầu tiên là nhéo má người bên cạnh, kết quả vừa nghiêng đầu thì lập tức trông thấy chó con ngủ khò khò trên thảm.
"......"
Thứ đồ chơi này sao cứ như âm hồn không tan vậy?
Khương Nghi có sức hút với mắt xanh mạnh thế cơ à?
Lục Lê xụ mặt xuống giường bế chó con ra tấm thảm ở phòng khách rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Sau khi tỉnh giấc, Khương Nghi mơ màng hé mắt nhìn về phía thảm rồi hỏi bằng giọng khàn khàn mới ngủ dậy: "Vượng Vượng đâu rồi?"
Lục Lê nói nó đang ăn ở ngoài.
Khương Nghi yên tâm ngáp một cái, hồi lâu sau mới mơ màng nói với Lục Lê buổi sáng tốt lành.
Mãi hai tuần sau một người một chó mới chịu bắt tay làm hòa.
Đó là lần đầu tiên Lục Lê đem chó con ra gọi Khương Nghi về.
Tối hôm đó Khương Nghi vốn định ở phòng thí nghiệm với các đàn anh đến chín giờ.
Nhưng Lục Lê gửi cho cậu một video, trong video chó con cắn quần áo Khương Nghi kêu ư ử, thỉnh thoảng còn chạy ra cửa nhìn quanh như đang chờ cậu về.
Trong video, đôi mắt xanh biếc của chó con tiu nghỉu cụp xuống, nằm rạp trên sàn nhìn cực kỳ tội nghiệp.
Khương Nghi mềm lòng, thế là bảy giờ tối đã về nhà.
Lục Lê hết sức hài lòng với điều này.
Nhưng lần thứ hai hắn đem con rùa ra triệu hồi Khương Nghi lại thất bại.
Trong video con rùa đen bò trên khóa cửa, bóng lưng cô đơn như đang đợi ai đó.
Lục Lê còn gửi mấy tin nhắn tha thiết nói Khương Nghi nên thường xuyên về sớm, ngày nào rùa đen cũng ngóng trông cậu về cả.
Lúc đó Khương Nghi im lặng hết hai phút rồi mới trả lời.
Cậu chậm rãi nói với Lục Lê.
Rùa đen nhà mình không thể nào leo lên khóa cửa được.
Lục Lê cũng im lặng một phút, sau đó tỉnh bơ rút lại video và tin nhắn.
Triệu hồi thất bại.
Lần sau vẫn phải dùng chó Rùa thôi.
Một con rùa chậm chạp bò trên sàn.
Khương Nghi "a" một tiếng rồi khom người nhặt con rùa lên, vừa ngẩng đầu thì phát hiện mắt xanh lớn và mắt xanh nhỏ đang gườm nhau.
Chó con mắt xanh cảnh giác nhe răng gồng mình nhìn Lục Lê đứng ở cửa.
Trên mặt Lục Lê chẳng có cảm xúc gì, thân hình cao gần mét chín hắt bóng xuống sàn bao trùm chó con đi chập chững trước mặt.
Chó con còn chưa to bằng giày hắn không hề sợ hãi mà tiếp tục nhe răng với hắn.
Mười phút sau.
Khương Nghi ôm chó con ngồi trên ghế salon, cậu khoanh chân hớn hở nói: "Cậu nhìn này, mắt nó giống hệt cậu vậy."
Lục Lê nghiêm mặt không nói lời nào mà chỉ cắt rau trong bếp.
Chó con nằm trong lòng Khương Nghi cực kỳ ngoan, ngoẹo đầu sủa một tiếng rồi dụi vào má cậu khiến vẻ mặt Khương Nghi vô cùng dịu dàng, hai mắt cong cong, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện trên má.
Cậu cũng cúi xuống dụi đầu chó con mượt như nhung, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Nó cũng giống cậu hồi nhỏ nữa."
Lục Lê đập dập một củ tỏi, nghĩ thầm thà nói con rùa bơi oàm oạp trong bể nước giống mình còn hơn.
Khương Nghi co chân lại, ngón tay bị chó con gặm, cậu nói: "Đàn em bảo tìm thấy nó khi trời đang mưa. Lúc đó nó bị vứt ở bồn hoa, nhìn khoảng bốn năm tháng tuổi, toàn thân ướt sũng, mắt cũng không mở ra được, chỉ biết nấp dưới bồn hoa tránh mưa thôi."
Cậu mỉm cười rồi nhẹ giọng nói: "Đàn em còn cho tớ xem ảnh chụp hôm đó nữa."
Lục Lê đang cắt rau trong bếp chợt dừng lại.
Khương Nghi sờ mũi chó con, thấy nó ngoẹo đầu tròn xoe mắt phơi bụng ra thì cười nói: "Cậu còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau hồi bé không? Khi thấy tấm hình kia, tớ lập tức nhớ lại lần đầu tiên tụi mình gặp nhau."
Cũng là mắt xanh, nấp dưới bồn hoa, trời mưa làm toàn thân ướt đẫm, ánh mắt hết sức hung dữ.
Đàn em mềm lòng đem chó con về rồi đưa tới bệnh viện thú y khám, vì đã nuôi rất nhiều mèo con và chó con, hơn nữa chú chó này thuộc giống chó lớn nên đành tìm người khác nhận nuôi.
Sau khi biết Khương Nghi muốn nuôi thú cưng thì hỏi cầu may, còn lấy ảnh ra cho cậu xem.
Khương Nghi vừa thấy tấm hình chụp ngày mưa hôm đó thì lập tức nhớ tới Arno hồi nhỏ.
Sau đó chó con mắt xanh này theo cậu về nhà.
"......"
Lục Lê không lên tiếng, hắn quay đầu nhìn chó con ngoắc đuôi trên ghế salon, đặt dao phay trong tay xuống rồi đi tới tủ lạnh.
Khương Nghi nghịch chân chó con, ngẩng đầu lên thấy Lục Lê lấy từ tủ lạnh ra một hộp ức gà tươi.
Sau đó nghiêm mặt bắt đầu làm đồ ăn dặm cho chó.
Ăn cơm tối xong, trước khi tắm Khương Nghi bế chó con đặt cạnh Lục Lê để một người một chó bồi đắp tình cảm.
Lục Lê lạnh lùng cao ngạo gật đầu rồi săm soi ngắm nghía chó con nhờ giống hắn nên mới được vào nhà này.
Mắt xanh mới tới khá được sủng ái.
Trước khi tắm Khương Nghi còn chơi với nó trên ghế salon một lúc.
Thậm chí tối nay cậu không mở laptop mà nằm gối lên đùi Lục Lê chọn mua đồ dùng cho thú cưng.
Chó con nằm trên ghế salon liếc nam sinh tóc vàng một cái, sau đó quay đầu nhìn con rùa trong bể nước.
Lục Lê: "......"
Khương Nghi tắm xong ra ngoài thì phát hiện Lục Lê đang nghiêm mặt dạy dỗ chó con trên ghế salon.
Nam sinh tóc vàng cao gần mét chín đã từng đấm bể bao cát mà giờ lại ngồi trên ghế salon giảng đạo lý với chó con còn không to bằng giày hắn.
"Mày trừng cái gì mà trừng?"
"Có trừng mày cũng không đến sớm bằng tao đâu."
"Còn trừng nữa à?"
"Còn trừng nữa có tin tao đặt tên mày là chó Rùa không?"
"Biết thân biết phận đi."
"Có mắt xanh thì ngon lắm sao?"
Khương Nghi: "......"
Cậu lau tóc với vẻ mặt phức tạp.
Chó con trên ghế salon sủa mấy tiếng về phía cậu.
Lục Lê quay đầu thấy Khương Nghi mới tắm xong.
Hắn thản nhiên bảo cậu: "Đang giao lưu tình cảm mà. Đừng gấp."
Ánh mắt Khương Nghi phức tạp: "Vậy kết quả giao lưu thế nào rồi?"
Lục Lê: "Kết quả là nó nói muốn tên Rùa."
Chó con trên ghế salon sủa nhặng xị như đang cố biểu đạt gì đó.
Lục Lê: "Cậu xem nó vui chưa kìa."
Hắn cúi đầu thân mật nói: "Nào, Rùa xoay một vòng xem nào."
Khương Nghi: "......"
Đến lúc đi ngủ, một người một chó vẫn chưa bắt tay làm hòa.
Biểu hiện cụ thể là vừa đóng cửa phòng ngủ thì chó con mắt xanh đã điên cuồng cào cửa, vừa cào vừa kêu ư ử, tựa như không hiểu tại sao Khương Nghi ở với mình cả ngày tự dưng biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Lúc đó hai người vừa lên giường.
Thậm chí Lục Lê đã sắp kéo ra ngăn tủ dưới cùng để lấy đồ.
Sắc mặt Khương Nghi trên giường ửng hồng, bờ môi ướt mọng, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu do dự hỏi: "Có phải Vượng Vượng đang cào cửa không?"
Vì tên Rùa khó nghe quá nên Khương Nghi đã chọn một chữ trong đó, đặt tên cho chó con là Vượng Vượng.
Lục Lê liếm môi, hắn cúi đầu thân mật cọ chóp mũi Khương Nghi rồi nói không phải.
"Gâu——"
Một giây sau, tiếng kêu lớn hơn vang lên kèm theo tiếng móng chó con cào cửa phòng ngủ.
Khương Nghi nhổm dậy quay đầu nhìn ra cửa, cậu đứng dậy vội vàng khoác áo rồi nói: "Không được, hình như tớ nghe tiếng Vượng Vượng thì phải."
Hai phút sau.
Chó con mắt xanh nằm trong lòng Khương Nghi, ngoẹo đầu nũng nịu với cậu.
"......"
Lục Lê xụ mặt nhìn chó con ngoắc đuôi trên thảm rồi lại nhìn Khương Nghi ngồi xổm trên sàn xoa lưng nó, kiên nhẫn dỗ dành nó đừng sợ.
Thậm chí Khương Nghi còn mặc sơ mi trắng của hắn.
Dỗ xong đứa nhỏ, Khương Nghi vừa thở phào nhẹ nhõm thì quay đầu thấy bé lớn phụng phịu.
Khương Nghi: "......"
Cậu đành phải kiên trì dỗ bé lớn.
Sau khi dỗ xong cả hai, Khương Nghi mới yên tâm nằm ngủ, hoàn toàn không hề hay biết hơn mười hai giờ đêm Lục Lê đứng dậy xách chó con ngủ say trên thảm ra phòng khách.
Hơn bốn giờ sáng, chó con tỉnh dậy tìm nam sinh tóc đen có mùi thơm dễ chịu kia, ra sức chui vào phòng ngủ rồi mò tới tấm thảm nằm ngáy o o.
Hơn sáu giờ sáng, Lục Lê tự động thức giấc, việc đầu tiên là nhéo má người bên cạnh, kết quả vừa nghiêng đầu thì lập tức trông thấy chó con ngủ khò khò trên thảm.
"......"
Thứ đồ chơi này sao cứ như âm hồn không tan vậy?
Khương Nghi có sức hút với mắt xanh mạnh thế cơ à?
Lục Lê xụ mặt xuống giường bế chó con ra tấm thảm ở phòng khách rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Sau khi tỉnh giấc, Khương Nghi mơ màng hé mắt nhìn về phía thảm rồi hỏi bằng giọng khàn khàn mới ngủ dậy: "Vượng Vượng đâu rồi?"
Lục Lê nói nó đang ăn ở ngoài.
Khương Nghi yên tâm ngáp một cái, hồi lâu sau mới mơ màng nói với Lục Lê buổi sáng tốt lành.
Mãi hai tuần sau một người một chó mới chịu bắt tay làm hòa.
Đó là lần đầu tiên Lục Lê đem chó con ra gọi Khương Nghi về.
Tối hôm đó Khương Nghi vốn định ở phòng thí nghiệm với các đàn anh đến chín giờ.
Nhưng Lục Lê gửi cho cậu một video, trong video chó con cắn quần áo Khương Nghi kêu ư ử, thỉnh thoảng còn chạy ra cửa nhìn quanh như đang chờ cậu về.
Trong video, đôi mắt xanh biếc của chó con tiu nghỉu cụp xuống, nằm rạp trên sàn nhìn cực kỳ tội nghiệp.
Khương Nghi mềm lòng, thế là bảy giờ tối đã về nhà.
Lục Lê hết sức hài lòng với điều này.
Nhưng lần thứ hai hắn đem con rùa ra triệu hồi Khương Nghi lại thất bại.
Trong video con rùa đen bò trên khóa cửa, bóng lưng cô đơn như đang đợi ai đó.
Lục Lê còn gửi mấy tin nhắn tha thiết nói Khương Nghi nên thường xuyên về sớm, ngày nào rùa đen cũng ngóng trông cậu về cả.
Lúc đó Khương Nghi im lặng hết hai phút rồi mới trả lời.
Cậu chậm rãi nói với Lục Lê.
Rùa đen nhà mình không thể nào leo lên khóa cửa được.
Lục Lê cũng im lặng một phút, sau đó tỉnh bơ rút lại video và tin nhắn.
Triệu hồi thất bại.
Lần sau vẫn phải dùng chó Rùa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.