Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 83

Quan Ni Ni

07/02/2023

Khương Nghi vùi trong chăn rụt lại bàn chân giẫm trên bụng Lục Lê, sau đó do dự nói: "Ra ngoài ở cũng được, nhưng đợi tháng sau hãy đi được không?"

Lục Lê nắm cổ chân cậu giữ lại rồi ngẩng đầu hỏi: "Thật không?"

Khương Nghi gật đầu, chân thành nói: "Thật mà."

Lục Lê ôm cậu làu bàu: "Sao không phải tháng này chứ?"

Hắn đã tìm được khá nhiều nhà quanh trường, địa thế không tệ, điều kiện cũng rất tốt.

Có sân thượng, còn có một cửa sổ sát đất rất lớn.

Hắn rất thích căn hộ có cửa sổ sát đất kia.

Bởi vì hắn có thể đặt một giá sách lớn cạnh cửa sổ, bên trên bày đầy những bộ xếp hình Khương Nghi thích, được sắp xếp gọn gàng theo màu sắc.

Chiều mùa hè Khương Nghi có thể ngồi trên chiếu tatami trước cửa sổ sát đất chơi xếp hình.

Đợi đến chạng vạng, nắng chiều rực rỡ sẽ chiếu vào cửa sổ sát đất cực lớn kia, Khương Nghi sẽ chơi đến khi buồn ngủ, mang tất ngủ trên chiếu tatami, có khi sẽ ngồi trên ghế salon chờ hắn.

Mùa đông tuyết rơi, Khương Nghi có thể ngồi trên ghế salon ngắm tuyết thật lâu.

Lục Lê liếm răng nanh.

Nếu có thể dọn ra ngoài sớm một chút thì tốt quá.

Lâu lắm rồi hắn không được thấy Khương Nghi mỗi sáng thức dậy nữa.

Ngày nào mở mắt ra cũng gặp vách tường ký túc xá.

Ghét chết đi được.

Khương Nghi sờ mũi, ngại ngùng không muốn nói vì mình chưa đủ tiền.

Dù sao mới nãy còn ôm người ta, cam đoan mua cho người ta giày chơi bóng mười tám ngàn, muốn đối xử với người ta thật tốt thật tốt.

Thế là cậu suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tớ muốn ở trường với các bạn cùng phòng thêm một thời gian nữa."

Lục Lê khựng lại, căm tức nghĩ thầm mẹ kiếp.

Đúng là tạo thiện cảm với Khương Nghi bằng đồ ăn vặt thật rồi.

Hồi nhỏ hắn lẽo đẽo theo sau Khương Nghi, năn nỉ cậu ngủ chung với mình nhưng cậu đều nói không được, cậu phải về nhà.

Nhưng Lục Lê cảm thấy mình vẫn là phải giả vờ hiểu chuyện một chút.

Dù sao bây giờ hai người cũng đang yêu đương mà.

Tần Lan nói đàn ông ghen tuông sẽ không được lòng người yêu.

Thế là nam sinh tóc vàng vùi đầu cắn cổ Khương Nghi một cái rồi làu bàu: "Thế thì tháng sau vậy......"

Khương Nghi thở phào một hơi.

Sáng hôm sau.

Khương Nghi bị chuông báo thức của điện thoại đặt ở đầu giường làm tỉnh giấc.

Cậu dụi mắt, phát hiện Lục Lê không còn bên cạnh.

Cậu mang dép ngồi trên giường, nhìn thấy Lục Lê chỉ mặc mỗi quần thể thao, tay cầm bộ đồ hôm qua của cậu, vừa gọi điện vừa nói: "Tìm được rồi. Sấy gì mà gần ba tiếng. Có rảnh thì đổi cái máy sấy cùi bắp của anh đi."

Lục Tiêu ở đầu dây bên kia: "......"

Tóc hắn rối bù, đang nằm trên giường, mới sáng sớm đã bị cậu em họ yêu dấu của mình dựng dậy.

Câu đầu tiên mà cậu em họ yêu dấu của hắn nói là: "Nhà anh ngay cả cái máy sấy cùi bắp cũng không có à?"

Hắn mơ màng cố chống mắt lên nhìn tên người gọi trên điện thoại mấy lần, chắc chắn là Lục Lê không sai vào đâu được.

Lục Tiêu cố tỉnh táo nói máy sấy nằm trên lầu hai, Lục Lê mới ồ một tiếng rồi nói để mình đi tìm xem.

Cuối cùng vì máy sấy khác hiệu nên cách dùng cũng không giống nhau lắm, Lục Lê lại hỏi hắn một hồi lâu.

Đầu óc Lục Tiêu tê dại, hắn đờ đẫn nói: "Trong tủ đồ của anh còn nhiều quần áo lắm. Toàn đồ thời thượng cả đấy, mới mặc một hai lần thôi. Em cho cậu ấy mặc tạm một ngày không được à?"

Lục Lê vừa nghiên cứu máy sấy vừa cáu kỉnh nói: "Không được."

Lục Tiêu muốn hỏi người trong điện thoại.

Mẹ bà mũi chó hay sao thế?

Ngay cả mùi quần áo nam sinh kia mặc trên người cũng muốn quản.

Thà dậy sớm hùng hục giặt đồ rồi tìm máy sấy khắp nhà chứ không muốn nam sinh kia mặc đồ người khác.

Cuối cùng sau khi sấy đồ mấy tiếng còn gọi điện nói cho hắn biết.

Đổi quách máy sấy ở nhà hắn đi.

Trong phòng ngủ, Khương Nghi ngồi trên giường ngáp một cái, sau đó nghiêng đầu hỏi Lục Lê đang gọi điện: "Gì vậy?"

Lục Lê cầm quần áo Khương Nghi, dịu dàng nói không có gì đâu.

Lục Tiêu ở đầu dây bên kia: "......"

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng của Lục Lê.

Một giây sau, hình như cảm thấy gọi cho hắn quá lãng phí thời gian nên người trong điện thoại phun ra hai chữ.



"Cúp đây."

Sau đó đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng tút tút.

Lục Tiêu: "......"

Với bạn trai nhỏ của mình thì nói không có gì, còn với hắn thì nói máy sấy cùi bắp đúng không.

Tiết học buổi sáng lúc chín giờ rưỡi, Khương Nghi mặc đồ tử tế rồi ra ngoài ăn sáng với Lục Lê.

Chín giờ mười phút.

Khương Nghi vào giảng đường, phát hiện Trương Hạo và Lý Chấn đã chừa chỗ cho mình như thường lệ.

Sau khi ngồi xuống, cậu thoáng do dự rồi quay sang định hỏi mấy người Lý Chấn cảm thấy thế nào khi biết sự tồn tại của Lục Lê.

Chưa chắc ai cũng chấp nhận được bạn cùng phòng của mình thích nam.

Ai ngờ Khương Nghi vừa quay đầu sang thì giật nảy mình.

Mấy người Lý Chấn xoa tay nhìn cậu, đầu tiên là hỏi cậu khỏe chưa, nghe cậu nói khỏe rồi thì ngượng ngập nói: "Khương Nghi. Lần sau bị bệnh, à không, có việc gì thì cứ gọi tụi tớ nhé. Ngồi xe hơn bảy triệu thích vãi."

Khương Nghi ngượng ngùng mỉm cười rồi khẽ gật đầu.

Lúc gần vào tiết, Khương Nghi nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra liên hệ với đàn anh ở đại học A mà trước đây chọn trường đại học, giáo viên trường trung học số 1 đã giới thiệu cho cậu.

Đầu tiên cậu hỏi đàn anh có rảnh không.

Bên kia mau chóng trả lời mình đang rảnh, hỏi cậu có chuyện gì.

Khương Nghi do dự một lát rồi hỏi đàn anh có biết chỗ nào làm thêm không.

Đàn anh tỏ vẻ kinh ngạc.

Dù sao hầu hết sinh viên năm nhất mới nhập học đều rủng rỉnh tiền bạc, ngoại trừ một số người có gia cảnh khó khăn phải đi làm thêm thì đại đa số sinh viên năm nhất đều không nghĩ tới chuyện này.

Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng đàn anh vẫn bảo cậu nếu có việc gì phù hợp sẽ để ý giùm cậu, bảo cậu gửi điểm thi tốt nghiệp và thời khoá biểu cho mình.

Khương Nghi rối rít cảm ơn.

Có lẽ vì điểm thi tốt nghiệp cấp ba của Khương Nghi rất cao, đứng đầu cả tỉnh, cộng thêm kinh nghiệm tham gia thi đua nên chẳng bao lâu sau đàn anh đã có câu trả lời chắc chắn.

Hắn tìm một chỗ dạy thêm cho Khương Nghi, dạy toán cho một cô bé đang học lớp bảy, tiền lương trên mức trung bình.

Chỗ dạy cũng không xa, từ đại học A đến nhà học sinh có tuyến xe buýt đi thẳng.

Khương Nghi nhận lời, chiều hôm sau không có lớp nên đến nhà học sinh dạy thử hai tiết.

Học sinh lớp bảy này tên Thi Thi, tính cách rất hoạt bát, chỉ có điều không thích toán cho lắm, cảm thấy mình học không nổi, sau khi dạy hai tiết Khương Nghi phát hiện có khả năng lớn là Thi Thi bị mất căn bản nên rất khó tiếp thu, dần dà không thích học toán nữa.

Thật ra vấn đề rất dễ giải quyết.

Đặc biệt là Thi Thi chịu học với Khương Nghi, bởi vì gia sư mới nhìn rất hiền lành thân thiện chứ không giống gia sư trước đó luôn cau mày khi em giải đề sai.

Con mình chịu gia sư mới nên phụ huynh cũng nhanh chóng xác định ứng viên cho công việc dạy thêm này.

Dạy kèm chủ yếu là buổi tối hoặc cuối tuần.

Khương Nghi không nói cho Lục Lê biết chuyện này.

Bởi vì trong lòng cậu có dự cảm nếu mình nói với Lục Lê lý do dạy thêm, nhất định khi chọn nhà để dọn ra ngoài Lục Lê sẽ chiều theo ý cậu.

Nhưng Lục Lê đã quen ở nhà lớn rồi.

Mấy phòng nhỏ hắn từng ở đều vì cậu cả.

Chẳng hạn như ngủ trong phòng cậu, ở chung ký túc xá trường trung học số 1, ngủ trên giường gỗ.

Khương Nghi nghĩ nếu được thì cậu muốn để Lục Lê ở nhà lớn một chút.

Tuy không lớn lắm nhưng ít ra có thể lớn hơn trước kia đôi chút.

Dạy được một tuần, Khương Nghi tìm thời gian rảnh mời đàn anh kiếm việc làm thêm giùm mình ăn bữa cơm.

Đàn anh rất tốt bụng, dáng dấp nho nhã, nói năng xử sự khiến người ta như tắm gió xuân, quan trọng nhất là vì học chung ngành nên hai người có tiếng nói chung, lúc ăn cơm trò chuyện hết sức vui vẻ.

Ăn xong đúng lúc gặp Lục Lê đến tìm cậu.

Khương Nghi cười giới thiệu đàn anh với Lục Lê.

Lục Lê không ưa đàn anh này cho lắm.

Thậm chí còn có chút lạnh lùng được che giấu kỹ càng.

Bởi vì Lục Lê đã nhiều lần thấy Khương Nghi cảm ơn đàn anh này trên điện thoại.

Nhưng hắn không để lộ ra mặt mà chỉ ngồi cạnh Khương Nghi, nghe đàn anh và Khương Nghi nói về ngành học của bọn họ.

Hai người cùng chung chí hướng.

Một câu hắn cũng không chen vào được.

Cuối cùng tạm biệt đàn anh, Khương Nghi mới quay đầu sang, cong mắt cười bảo hắn món cá chua ngọt ở nhà ăn phía Tây ngon lắm.

Lục Lê ừ một tiếng, tựa như chẳng có phản ứng gì khi Khương Nghi ăn cơm với đàn anh.

Nhưng một tuần sau đó hắn không hề ăn cá.

Tần Lan biết chuyện này thì chế giễu hắn không ăn cá một tuần mà đổi thành uống giấm một tuần.

Lục Lê cứ tưởng đàn anh tự dưng chui ra đã đủ bực mình rồi.



Nhưng càng bực hơn là giờ học của Khương Nghi hình như đột ngột tăng lên rất nhiều.

Cũng không phải Khương Nghi cố ý bỏ bê hắn mà thật sự quá bận rộn.

Bận đến nỗi có lúc ở ký túc xá, đang nói chuyện điện thoại hắn còn nghe thấy Khương Nghi ngáp khẽ rồi mơ màng trả lời hắn.

Bận đến nỗi Lục Lê thường xuyên nghe bạn cùng phòng hỏi Khương Nghi: "Sao chưa đi tắm nữa?"

Cuối tuần cũng vậy.

Khi Lục Lê hỏi Khương Nghi, cậu chỉ suy tư giây lát rồi ôm hắn hôn một cái để hắn quên đi chuyện muốn hỏi.

Cứ hỏi là hôn.

Mẹ nó quan trọng nhất là mỗi lần Lục Lê đều mắc lừa.

Lục Lê bị mắc lừa mấy lần hỏi không ra nguyên cớ nên trong lòng hậm hực, hậm hực đâm ra cáu bẳn.

Cáu đến nỗi thậm chí mấy bạn cùng phòng đều tưởng hắn bị người yêu ở xa cắm sừng rồi.

Ban đêm mấy người nói chuyện hay làm gì cũng lấm la lấm lét.

Những ngày như thế kéo dài hơn một tháng.

Cuối tháng Chín.

Chạng vạng tối, bầu trời âm u, mưa rơi tí tách.

Trên lầu hai của chung cư cao cấp nào đó.

Trong phòng khách, người phụ nữ dịu dàng mỉm cười đặt bì thư lên bàn rồi nhìn nam sinh mặc sơ mi trắng, dung mạo thanh tú, khí chất trầm tĩnh trước mặt.

Họ trả lương cho gia sư theo kiểu của mấy người già thời xưa, một xấp tiền nằm ngay ngắn trong bì thư, sờ tới sờ lui cũng không dày nhưng khi mở ra có thể thấy tiền giấy xếp chồng lên nhau.

"Mau cảm ơn thầy Tiểu Khương đi, nhờ dạy con mấy ngày nay nên lần này thi giữa kỳ tiến bộ lên hẳn......"

Người phụ nữ vừa cười vừa vỗ con mình, cô bé cột tóc đuôi ngựa cười tủm tỉm khoác tay mẹ rồi nói lanh lảnh: "Cảm ơn thầy Khương ạ!"

Khương Nghi cười, cậu cúi xuống đối mặt với cô bé: "Không cần cảm ơn đâu. Sau này Thi Thi cũng phải tiếp tục cố gắng đấy nhé."

Cô bé gật đầu rồi tung tăng về phòng mình làm bài tập.

Mẹ Thi Thi đưa bì thư cho Khương Nghi, nhẹ nhàng cười nói: "Thời gian qua vất vả cho thầy Tiểu Khương rồi."

Bên ngoài đang mưa, nước mưa chảy trên cửa kính ngoằn ngoèo uốn lượn xuống dưới.

Khương Nghi cầm lấy bì thư, trên má lộ ra lúm đồng tiền mờ nhạt: "Không có gì ạ. Thật ra Thi Thi chỉ hơi mất căn bản thôi, củng cố lại sẽ học khá hơn nhiều."

Mẹ Thi Thi thở dài: "Chị cũng biết vậy nhưng Thi Thi chẳng có hứng thú gì với môn toán cả. Chị đoán có lẽ giáo viên ở trường yêu cầu nghiêm khắc quá nên Thi Thi theo không kịp, mời không ít thầy cô về cho nó nhưng Thi Thi đều không chịu học, may mà có Tiểu Khương."

Mẹ Thi Thi ra sức giữ chàng trai trẻ này ở lại nhà mình ăn bữa cơm, đợi mưa tạnh rồi hãy về.

Nhưng Khương Nghi vẫn không ở lại.

Cậu đeo túi trên vai, cầm dù quay sang nói với người phụ nữ đưa mình ra cổng đừng tiễn nữa.

Mẹ Thi Thi bật cười, nhìn thấy nam sinh luôn trầm tĩnh này rốt cuộc đã có dáng vẻ của người trẻ tuổi, mặc sơ mi trắng cầm dù đen nhẹ nhàng đi nhanh ra ngoài.

Mưa rơi lộp độp trên dù nhưng Khương Nghi vẫn giẫm lên nước đi tới trạm xe buýt.

Cậu gần như không thể chờ đợi.

Ánh đèn neon lúc chạng vạng phản chiếu sáng rực trong mưa, cả thành phố chìm trong ảo ảnh.

Dưới lầu ký túc xá đại học A, Lục Lê cầm dù cúi đầu nhìn điện thoại, đôi mắt rũ xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.

Hắn xin Lục Tiêu cho nghỉ một ngày, dành chút thời gian chờ Khương Nghi dưới ký túc xá, định đón cậu đi ăn tối.

Nhưng Khương Nghi lại nói mình không ở ký túc xá.

Lục Lê đợi nửa tiếng, trong lúc chờ vô tình gặp bạn cùng phòng của Khương Nghi xách cơm tối về.

Bọn họ nói với hắn: "Khương Nghi ấy à, dạo này cậu ấy hiếm khi ở ký túc xá lắm, nhiều khi tan học cũng chẳng về ký túc xá."

"Bọn tớ còn tưởng cậu ấy đi tìm cậu nữa chứ."

"Cậu ấy chẳng nói đi đâu nên bọn tớ cũng không rõ lắm."

Màn đêm buông xuống, nước mưa bắn tung toé trên chụp đèn của ngọn đèn đường tù mù, mưa bụi mênh mang, vì đã qua giờ ăn cơm nên dưới lầu ký túc xá vắng tanh.

Yết hầu Lục Lê khẽ động, khẽ thở hắt ra một hơi trong lồng ngực nặng trĩu, nghe tiếng bước chân dồn dập cách đó không xa thì ngẩng đầu lên.

Hắn thấy Khương Nghi mặc sơ mi trắng đeo túi cầm ô giẫm trên vũng nước chạy vội tới chỗ mình.

Tựa như không kịp chờ đợi.

Lục Lê không còn để ý gì khác mà vô thức nói: "Từ từ thôi ——"

Người đang chạy về phía hắn tựa như cánh chim mềm mại, góc áo sơmi phất phơ trong mưa gió.

Cậu sà vào lòng hắn.

Khương Nghi ngẩng đầu lên trong ngực hắn, tóc mái ẩm ướt rối tung, đôi mắt đen xinh đẹp sáng lấp lánh, vẻ mặt tràn đầy háo hức.

Cậu giơ lên bì thư trong tay, hai mắt cong cong, nghiêng đầu khoe lúm đồng tiền nhỏ, cố gắng kìm nén vui mừng nói: "Tụi mình ra ngoài ở chung đi."

Lục Lê sửng sốt.

Hắn thấy Khương Nghi nắm bì thư ôm chặt mình, sau đó ngẩng đầu lên chân thành nói: "Ở nhà nào lớn lớn ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Mình Mình Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook