Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 100

Quan Ni Ni

21/02/2023

Khương Nghi bỏ ra hết mười phút để giải thích cho người trước mặt hiểu hai chục triệu có nghĩa gì.

Chỉ thiếu điều lắc vai người trước mặt nói: "Là hai chục triệu đó. Không phải hai ngàn tệ đâu."

Dù có đục lỗ trên đầu Lục Lê cũng không thể đục lỗ miếng phỉ thúy hai chục triệu được.

Nam sinh tóc vàng ngồi trên giường ngoẹo đầu lầm bầm mấy câu, nhìn mặt còn hơi quạu.

Khương Nghi nhét hộp nhung đen vào túi áo khoác của hắn: "Không được đục lỗ."

Cậu ngẩng lên ngờ vực hỏi: "Mà này, có phải cậu lén cầm đi không đấy?"

Bảo vật gia truyền nhà họ Lục tặng con dâu sao lại đưa cho Lục Lê mới mười tám tuổi chứ?

Lục Lê hời hợt đáp: "Mẹ tớ cho tớ mà."

Mặc dù mẹ hắn chỉ nói đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lục, nói chờ mai mốt kết hôn sẽ tặng cho vợ hắn.

Nghĩ đến đây, Lục Lê lại đắc ý nói: "Chắc tớ là người tặng vợ sớm nhất trong mấy đời nhà họ Lục đấy."

Mấy đời trước đều thua xa.

Cùi bắp muốn chết.

Kể cả cha hắn.

Cũng cùi bắp luôn.

Hai mươi mấy tuổi mới gặp mẹ Lục.

Còn hắn mới bảy tuổi đã quen vợ mình rồi.

Khương Nghi: "......"

Cậu yên lặng dời chân xuống khỏi đầu gối Lục Lê, sau đó lại thấy hắn cúi đầu lục lọi gì đó trong túi.

Khương Nghi sợ Lục Lê đem hết giấy tờ bất động sản của nhà họ Lục tới đây nên lanh tay lẹ mắt túm tay hắn rồi khẩn trương hỏi: "Cậu lại tìm gì nữa vậy?"

Lục Lê cúi đầu nói: "Tìm bao lì xì mẹ tớ cho cậu."

Khương Nghi thở phào một hơi rồi buông tay Lục Lê ra.

Dù sao Tết năm nào mẹ Lục cũng lì xì cho cậu, không chỉ dịp Tết mà sinh nhật cậu cũng được bà lì xì, mức tiền vừa phải để không làm nhà họ Khương khó đáp lễ mà cũng chẳng làm mất thể diện.

Một tay Khương Nghi còn đặt trên cánh tay Lục Lê, cậu nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Hình như Tết này tớ vẫn chưa gặp dì, hôm nào tớ phải đến chúc Tết dì mới được......"

Còn chưa nói hết thì Lục Lê đã móc ra một bao lì xì đưa cho Khương Nghi.

Thấy bao lì xì trước mặt, nỗi bồn chồn bất an trong lòng cậu mới lắng xuống.

Bao lì xì không dày mà nhìn hết sức bình thường.

Cũng không giống bao lì xì lúc nhỏ Arno tặng cậu, nhét cả xấp tiền dày cộp vào, cuối cùng hấp tấp bưng bao lì xì căng phồng suýt rách đưa cho cậu.

Khương Nghi cầm bao lì xì, phát hiện có gì đó là lạ nên do dự ngẩng đầu lên.

Bao lì xì rất nhẹ nhưng lại cứng ngắc như bị cấn gì đó, góc cạnh rõ ràng.

Trong lòng Khương Nghi chợt dâng lên dự cảm xấu, cậu cúi đầu mở bao lì xì ra, phát hiện bên trong chẳng có tờ tiền nào.

Trong bao chỉ có một tấm thẻ tín dụng đen tuyền, nhìn bề ngoài hết sức tầm thường nhưng là thẻ đen không có hạn mức, muốn xài bao nhiêu cũng được.

"......"

Không đem giấy tờ bất động sản tới.

Nhưng cũng chẳng khác gì cả.

Khương Nghi im lặng nhìn bao lì xì, sau đó đau đầu bóp trán nói: "Cậu đem về trả cho dì đi. Cái này quý quá rồi."

Rõ ràng mỗi năm dì Lục đều cho cậu bao lì xì bình thường, sao năm nay lại chơi lớn thế chứ?

Lục Lê thản nhiên nói: "Mẹ tớ nói cho con dâu phải cho nhiều một chút."

Khương Nghi nhìn hắn rồi nói chắc như đinh đóng cột: "Dì không nói vậy đâu."

Nghe là biết xạo rồi.

Lục Lê: "......"

Hắn lẩm bẩm: "Đúng là không phải mẹ tớ nói."

Khương Nghi: "Vậy dì nói sao?"

Lục Lê im lặng một hồi: "Cậu muốn nghe không?"

Thấy Lục Lê đột nhiên nghiêm túc lên, Khương Nghi do dự một hồi nhưng vẫn gật đầu: "Nghe. Cậu nói đi."

Lục Lê lẩm bẩm: "Mẹ tớ nói sớm muộn gì cũng có ngày cậu chán tớ. Lúc chán mà nghĩ tới tiền biết đâu sẽ nhịn xuống để ráng ở tiếp với tớ."



Khương Nghi: "......"

Lục Lê chồm tới hôn cậu, vừa hôn vừa nài nỉ cậu đừng chán mình.

Môi Khương Nghi bị hôn đỏ rực, cậu đẩy đầu tóc vàng trước mặt ra rồi nhét tấm thẻ đen vào bao lì xì, cuối cùng nhét vào túi áo khoác của Lục Lê.

Nhưng Lục Lê không cho cậu trả lại mà nói: "Cậu nhận đi mà."

Khương Nghi bất đắc dĩ nói mình không thể nhận được.

Lục Lê: "Sao lại không được?"

Hắn hùng hồn nói: "Hồi nhỏ mẹ tớ thuê lao động trẻ em là cậu, lớn lên nhận chút ít tiền thì đã sao?"

Khương Nghi mờ mịt: "Lao động trẻ em gì?"

Lục Lê: "Thì hồi tám tuổi cậu mặc váy công chúa......"

Vành tai Khương Nghi đỏ lên, lập tức bịt miệng Lục Lê: "Biết rồi biết rồi."

Đây là một trong số ít lịch sử đen hồi nhỏ của cậu.

Nhưng ví tiền của Lục Lê luôn giấu ảnh chụp cậu mặc váy hồi nhỏ.

Còn là ảnh cậu khóc tèm lem, rưng rưng nhìn vào ống kính nữa.

Lục Lê bị cậu bịt miệng thì nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó bỗng nhiên xoay người đè cậu dưới thân mình, hai mắt lóe sáng như sao, thấp giọng nói: "Mặc lại lần nữa nhé? Đến căn nhà ở trung tâm thành phố mặc cho tớ ngắm được không?"

Người dưới thân trắng đến độ chói mắt, xương quai xanh và bờ vai cong cong như cánh bướm, khoác lên voan trắng nhất định sẽ đẹp không sao tả xiết.

Vòng đùi có thể siết chặt một chút.

Hệt như lúc hắn nắm đùi Khương Nghi, thịt mềm trắng nõn tràn ra kẽ tay.

Quả thực khiến người ta không dời mắt nổi.

Khương Nghi nghiêng đầu, bị đè trên giường làm tóc mái hơi rối, cố giả bộ bình tĩnh nói: "Không mặc đâu."

Lục Lê cúi đầu liếm khóe môi cậu rồi dụi đầu vào cậu nói: "Chỉ mặc một lần thôi được không?"

Vành tai Khương Nghi đỏ lên: "Không muốn. Có ai lớn rồi còn mặc váy đâu. Tớ là con trai mà."

Lục Lê cắn cổ cậu dụ dỗ: "Có chứ."

Khương Nghi vẫn lắc đầu nói không mặc.

Lục Lê cọ chóp mũi cậu rồi tủi thân nói: "Sao Arno tám tuổi được ngắm cậu mặc váy còn Arno mười tám tuổi thì không hả?"

Khương Nghi: "......"

"Bé ngoan, cậu đừng phân biệt đối xử vậy chứ."

Khương Nghi nhìn Lục Lê ra sức bảo vệ quyền lợi mười tám tuổi của mình, yên lặng bảo hắn biến đi.

Lục Lê ôm cậu hôn lên vành tai, vừa hôn vừa nói: "Chỉ mặc một lần thôi mà......"

"Để tớ chọn váy nhé? Hồi nhỏ tớ chẳng được chọn gì cả, toàn là mẹ tớ chọn thôi......"

Khương Nghi đè đầu Lục Lê, bảo hắn tìm Khương Nghi tám tuổi mà mặc.

Lục Lê cắn má Khương Nghi một cái, răng nanh nhẹ nhàng mài mài.

Khương Nghi thoáng do dự, sau đó ngẩng đầu hôn Lục Lê, còn chủ động hé miệng cho người trước mặt.

Hôn xong Khương Nghi không chống tay nổi nữa, đuôi mắt cậu ửng đỏ, sau đó nói lý: "Được rồi. Hôn rồi đó. Đừng nhớ thương váy nữa."

Lục Lê cúi đầu nhìn bờ môi sáng lấp lánh của Khương Nghi, nhịn không được hôn thêm một cái rồi gật đầu lẩm bẩm: "Ừ...... Không nhớ váy nữa......"

Nói thế nào vẫn phải chọn màu trắng.

Không được ngắn quá.

Khương Nghi hay mắc cỡ lắm.

Đến lúc đó nhất định không chịu mặc đâu.

Vòng đùi phải viền ren.

Hoặc là một bên đen một bên trắng.

Khương Nghi ngồi dậy thở phào một hơi, cậu chống giường nhìn thấy Lục Lê chuẩn bị trèo ban công về nhà.

Khương Nghi giật thót tim: "Khoan đã."

Lục Lê đang đẩy cửa sổ chợt dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Sao thế?"

Khương Nghi lo âu nói: "Trèo ban công nguy hiểm lắm, cậu về bằng cửa chính đi."

Lục Lê mềm lòng, thấy vẻ khẩn trương của Khương Nghi thì hết sức đắc ý, lâng lâng nói: "Có gì nguy hiểm đâu. Tớ trèo bao năm rồi còn gì. Đừng lo."



Khương Nghi mang dép lê kéo hắn xuống khỏi bệ cửa sổ, thấp thỏm nói: "Đâu phải lo cho cậu. Tớ lo phỉ thúy trong túi cậu rơi xuống đấy chứ. Lỡ trèo qua ban công làm rơi nó thì sao? Hai chục triệu lận đó."

Có dỡ hết nhà này ra cũng chẳng kiếm nổi hai chục triệu đâu.

Lục Lê: "......"

Khương Nghi vỗ túi áo khoác của hắn rồi dụ dỗ: "Mình ra cửa chính đi. Cứ nói tớ gọi điện bảo cậu tới là được rồi."

Lục Lê cúi đầu nhìn hai chục triệu làm Khương Nghi nơm nớp lo sợ rồi lại yên lặng nhìn bộ dạng cậu như muốn hộ tống hai chục triệu về.

Hắn vừa mở miệng thì nghe Khương Nghi nói như một cái máy: "Rồi rồi rồi, tớ chỉ tốt với cậu thôi. Không tốt với nó đâu. Cậu mới là quan trọng nhất. Nó còn lâu mới quan trọng bằng cậu."

Cuối cùng Lục Lê vẫn từ phòng ngủ Khương Nghi đi ra cửa chính.

Trong phòng khách, bà cụ đang xem kịch trên TV cười ha ha, còn cha Khương uống rượu trên bàn ăn, vừa uống vừa xem kịch, thỉnh thoảng lại phì cười.

Khi Lục Lê đi ra, bà cụ chống gậy chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên mà còn vẫy tay nói: "Í, Tiểu Lục tới chơi à."

Cha Khương đã ngà ngà say trừng mắt chỉ vào Lục Lê: "Ê nhóc......"

Khương Nghi hồi hộp.

Lục Lê cũng hồi hộp.

Cha Khương trừng mắt chỉ vào hắn hồi lâu, sau đó thốt ra một câu: "Tới uống với chú Khương một ly nào."

Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm, Lục Lê cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nửa tiếng sau.

Khương Nghi ngồi trên ghế salon xem tivi với bà nội, còn Lục Lê ngồi trước bàn ăn uống rượu với cha Khương.

Bà cụ buồn bực hỏi: "Cha cháu đang lèm bèm gì thế?"

Khương Nghi: "......"

Cậu quay đầu thấy cha Khương uống say nắm tay Lục Lê rầu rĩ nói: "Chú chỉ có một đứa con thôi......"

Lục Lê cũng vội vàng cầm tay cha Khương nói: "Chú Khương cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc bé ngoan thật tốt......"

Cha Khương say khướt tiếp tục chua xót nói: "Hồi đó nó bé xíu mà giờ đã lớn thế này rồi......"

"Ngày nào cũng bệnh cả......"

Lục Lê cũng uống hơi say, ngậm ngùi lẩm bẩm: "Cháu biết mà chú Khương......"

"Hồi đó cứ ba ngày hai lần lại phải nhập viện......"

Mười phút sau.

Hai người say khướt lật xem một cuốn album ảnh.

Cha Khương chỉ vào album u sầu nói: "Cháu nhìn đi, bé ngoan lúc bảy tuổi đấy."

"Đây là buổi tiệc ở nhà trẻ, nó đóng vai cây non, bé xíu hà, nhỏ hơn mấy đứa chung quanh nữa......"

Lục Lê vuốt ve Khương Nghi trong album rồi lèm bèm: "Vâng, lúc đó cháu còn đứng cạnh cậu ấy nữa mà......"

Hắn buồn rầu nhìn tấm ảnh một hồi, sau đó mới phát hiện trong ảnh chỉ có mỗi mình Khương Nghi, hắn mờ mịt nói: "Không đúng, cháu nhớ lúc đó cháu và bé ngoan cùng đóng vai cây non mà......"

Cha Khương thương cảm nói: "À, lúc đó rửa ảnh xong chú cắt bớt cái cây bên cạnh rồi."

Cây gì mà bự chà bá.

Còn dựa sát rạt con ông nữa.

Thế là ông dứt khoát cắt bỏ cái cây bên cạnh Khương Nghi, nhìn ảnh thuận mắt hơn nhiều.

Lục Lê: "......"

Khương Nghi dựa vào ghế salon âm thầm bật tiếng tivi lớn hơn, dường như không muốn để bà cụ phát hiện đức hạnh của hai người sau lưng.

Uống được nửa chừng, cha Khương say khướt trò chuyện với người trước mặt cởi mở hơn nhiều.

Ông nghe người trước mặt nghiêm túc nói mình lấy bảo vật gia truyền ra cho bé ngoan xem rồi, cam đoan sau này kết hôn nhất định sẽ đối tốt với bé ngoan.

Cha Khương có vẻ hết sức cảm động, ông bùi ngùi nói: "Ừ, bé ngoan học xong tiến sĩ là hơn ba mươi tuổi, đến lúc đó hai đứa kết hôn cũng vừa rồi......"

Lục Lê: "???"

Hắn sửng sốt.

Hắn quay đầu nhìn Khương Nghi.

Khương Nghi đang dựa vào ghế salon, vừa ăn nho vừa nhìn họ, bắt gặp ánh mắt Lục Lê, cậu nuốt nho xuống rồi gật đầu nghiêm túc nói: "Đúng đấy, chẳng phải hồi nhỏ cậu nói học xong tiến sĩ mới được kết hôn à?"

Cậu vui vẻ nói: "Hồi trước thầy hướng dẫn của lớp tớ học thạc sĩ rồi học tiến sĩ bận tối mặt, tớ nhớ lại lời cậu nói hồi nhỏ, cảm thấy cậu nói đúng lắm."

"Học xong tiến sĩ rồi kết hôn là vừa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Mình Mình Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook