Chương 12
Bỉ Nhĩ Hàm
10/07/2023
Tác giả: Mặn Hơn Bạn | Dịch: Hạ Chí
"Em chẳng để ý gì cả, đánh rơi điện thoại trên xe này!"
Thẩm Nhất Phàn xoa đầu tôi rồi lấy điện thoại ra khỏi túi, đưa cho tôi.
Bấy giờ tôi mới nhận ra mình không cầm điện thoại, chắc do khi nãy bị anh hôn đột ngột, sợ quá nên làm rơi lúc nào chẳng hay.
Bỗng dưng nhớ đến nụ hôn ấy làm tôi nóng má, ngại ngùng cầm điện thoại: "... Cảm ơn anh."
Thẩm Nhất Phàn đứng bên cạnh tôi, đôi mắt sắc lẹm liếc Lục Thời Ôn, anh hỏi: "Ai đây?"
"Anh ta..."
Không hiểu sao tôi lại không dám nói thật.
"... Là người mua đồ hộ! Em nhờ anh ta mua hộ chai nước hoa, anh ta giao hàng ấy mà. Ờ... Em không đủ tiền, anh trả trước giúp em được không?"
"Bao nhiêu?" Thẩm Nhất Phàn tin thật, vừa rút ví vừa hỏi Lục Thời Ôn.
Lục Thời Ôn kinh ngạc rồi nhăn mặt nhìn Thẩm Nhất Phàn.
Thẩm Nhất Phàn không kiên nhẫn, người ta chưa trả lời đã rút một nghìn tệ tiền mặt đưa cho Lục Thời Ôn: "Không cần trả lại."
Sau đó anh đưa túi nước hoa cho tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: "Vào nhà đi, đừng quên chườm đá đấy."
Đây là lần thứ ba anh dặn tôi chườm đá rồi.
"Vâng."
Tôi gật đầu, vào nhà ngay.
Vừa đóng cửa, tôi nhìn qua mắt mèo xem tình hình bên ngoài.
Thẩm Nhất Phàn không xét nét Lục Thời Ôn, đi lướt qua anh ta xuống dưới nhà.
Lục Thời Ôn vẫn đứng ngây người, lát sau cũng rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn túi nước hoa rồi quét mã kiểm tra giá.
Giá ở cửa hàng chính hãng mới có 598 tệ thôi!
Mẹ nó, để cho đồ chó kia lãi gần một nửa rồi!
Tức quá!
Tôi chườm chai nước lạnh lên má rồi ngồi xuống ghế nhắn tin cho Thẩm Nhất Phàn: Em có thể chia ra trả tiền nước hoa cho anh trong ba đợt không?
Thẩm Nhất Phàn: Không!
Được thôi...
Tối ấy, tôi xin trước mẹ tiền sinh hoạt, gom góp đủ một nghìn tệ.
Sáng mai tôi sẽ trả cho Thẩm Nhất Phàn.
*
Hôm sau đi học, tôi vô tình gặp Thẩm Nhất Phàn trong khuôn viên trường như bao ngày. Tôi nhanh chóng trả tiền cho anh: "Chào buổi sáng, trả cho anh tiền nước hoa hôm qua này."
Gương mặt hãy còn tươi tỉnh của Thẩm Nhất Phàn đột ngột sầm sì: "Hứa Đường, em không chọc tức anh thì em ngứa ngáy lắm à?"
Tôi cảm thấy oan uổng: "Hả? Em làm sao?"
Thẩm Nhất Phàn không trả lời tôi, chỉ sầm mặt đi mất.
Anh giận thật à?
Tôi chẳng hiểu gì hết!
Với cả anh chưa nói cho tôi biết trưa nay đi đâu tìm anh nữa!
Đã không trả được tiền còn làm tôi mông lung.
Giờ nghỉ trưa, tôi tìm thấy Thẩm Nhất Phàn ở sân bóng rổ.
Anh đang chơi bóng, mồ hôi túa ra như mưa. Động tác nào cũng tràn đầy sức mạnh cứ như đang trút giận.
Hôm nay tôi không cầm theo cuốn sách tiếng Pháp vừa dày vừa nặng. Lần đầu tiên tập trung xem anh chơi bóng, bỗng nhiên hiểu phần nào lý do nữ sinh lại hò hét inh ỏi.
Bởi vì anh ngầu chết đi được!
Châu Khiêm đứng lên ngoắc tay, gọi tôi đến ngồi ở hàng ghế trước với anh ta.
"Này nhỏ bốn mắt, em lại chọc giận Nhất Phàn à?"
"Em cũng không biết sao anh ấy lại tức giận nữa. Em chỉ muốn trả tiền cho anh ấy thôi."
"Tiền gì?"
Tôi kể cho Châu Khiêm nghe chuyện hôm qua Thẩm Nhất Phàn trả trước tiền nước hoa hộ. Châu Khiêm hiểu ngay, lắc đầu bảo: "Nhỏ bốn mắt à, Nhất Phàn là người yêu của em, mua nước hoa cho em là chuyện quá đỗi bình thường mà? Em trả tiền cho cậu ấy tức xem cậu ấy là người ngoài. Em nghĩ cậu ấy có vui nổi không?"
"Nhưng mà..." Tôi bối rối và mất tự nhiên.
Có trời mới biết mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Nhất Phàn là gì.
Châu Khiêm có lòng tốt đưa cho tôi một chai nước khoáng: "Nghỉ giữa hiệp rồi, em mau dỗ Nhất Phàn đi. Không thì hôm nay cậu ấy sẽ trút giận lên anh và Triển Bằng mất."
Tôi đành phải cầm chai nước, đứng dậy đưa cho Thẩm Nhất Phàn.
"Thẩm Nhất Phàn, cho anh nước này..." Tôi ngại ngùng đưa nước cho anh.
Thẩm Nhất Phàn chỉ nhìn tôi, không cầm nước cũng không nói gì.
Tôi suy nghĩ rồi nói: "... Em xin lỗi, hôm nay em không nên trả tiền anh."
Nghe câu này mới lạ làm sao.
Anh hừ lạnh hỏi: "Tại sao không nên?"
Tôi phùng má, dựa vào kết luận của Châu Khiêm để trả lời: "Bởi vì... anh là người yêu của em, tiền của người yêu thì không cần trả..."
"Xì, biết là tốt!"
Anh lập tức tươi tỉnh, lúc này mới cầm nước, vặn nắp ngửa đầu uống hết nửa chai, rồi nắm tay tôi ngồi xuống ghế nghỉ.
Anh ngồi bên cạnh lau mồ hôi, xoa đầu tôi hỏi: "Chiều nay em có tiết không?"
Thẩm Nhất Phàn rất thích xoa đầu tôi, lần nào cũng vò rối tóc rồi lại tự vuốt mượt, xem chừng rất hưởng thụ.
Tôi đáp: "Hình như không có tiết. Sao vậy, có chuyện gì ạ?"
"Em chẳng để ý gì cả, đánh rơi điện thoại trên xe này!"
Thẩm Nhất Phàn xoa đầu tôi rồi lấy điện thoại ra khỏi túi, đưa cho tôi.
Bấy giờ tôi mới nhận ra mình không cầm điện thoại, chắc do khi nãy bị anh hôn đột ngột, sợ quá nên làm rơi lúc nào chẳng hay.
Bỗng dưng nhớ đến nụ hôn ấy làm tôi nóng má, ngại ngùng cầm điện thoại: "... Cảm ơn anh."
Thẩm Nhất Phàn đứng bên cạnh tôi, đôi mắt sắc lẹm liếc Lục Thời Ôn, anh hỏi: "Ai đây?"
"Anh ta..."
Không hiểu sao tôi lại không dám nói thật.
"... Là người mua đồ hộ! Em nhờ anh ta mua hộ chai nước hoa, anh ta giao hàng ấy mà. Ờ... Em không đủ tiền, anh trả trước giúp em được không?"
"Bao nhiêu?" Thẩm Nhất Phàn tin thật, vừa rút ví vừa hỏi Lục Thời Ôn.
Lục Thời Ôn kinh ngạc rồi nhăn mặt nhìn Thẩm Nhất Phàn.
Thẩm Nhất Phàn không kiên nhẫn, người ta chưa trả lời đã rút một nghìn tệ tiền mặt đưa cho Lục Thời Ôn: "Không cần trả lại."
Sau đó anh đưa túi nước hoa cho tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: "Vào nhà đi, đừng quên chườm đá đấy."
Đây là lần thứ ba anh dặn tôi chườm đá rồi.
"Vâng."
Tôi gật đầu, vào nhà ngay.
Vừa đóng cửa, tôi nhìn qua mắt mèo xem tình hình bên ngoài.
Thẩm Nhất Phàn không xét nét Lục Thời Ôn, đi lướt qua anh ta xuống dưới nhà.
Lục Thời Ôn vẫn đứng ngây người, lát sau cũng rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn túi nước hoa rồi quét mã kiểm tra giá.
Giá ở cửa hàng chính hãng mới có 598 tệ thôi!
Mẹ nó, để cho đồ chó kia lãi gần một nửa rồi!
Tức quá!
Tôi chườm chai nước lạnh lên má rồi ngồi xuống ghế nhắn tin cho Thẩm Nhất Phàn: Em có thể chia ra trả tiền nước hoa cho anh trong ba đợt không?
Thẩm Nhất Phàn: Không!
Được thôi...
Tối ấy, tôi xin trước mẹ tiền sinh hoạt, gom góp đủ một nghìn tệ.
Sáng mai tôi sẽ trả cho Thẩm Nhất Phàn.
*
Hôm sau đi học, tôi vô tình gặp Thẩm Nhất Phàn trong khuôn viên trường như bao ngày. Tôi nhanh chóng trả tiền cho anh: "Chào buổi sáng, trả cho anh tiền nước hoa hôm qua này."
Gương mặt hãy còn tươi tỉnh của Thẩm Nhất Phàn đột ngột sầm sì: "Hứa Đường, em không chọc tức anh thì em ngứa ngáy lắm à?"
Tôi cảm thấy oan uổng: "Hả? Em làm sao?"
Thẩm Nhất Phàn không trả lời tôi, chỉ sầm mặt đi mất.
Anh giận thật à?
Tôi chẳng hiểu gì hết!
Với cả anh chưa nói cho tôi biết trưa nay đi đâu tìm anh nữa!
Đã không trả được tiền còn làm tôi mông lung.
Giờ nghỉ trưa, tôi tìm thấy Thẩm Nhất Phàn ở sân bóng rổ.
Anh đang chơi bóng, mồ hôi túa ra như mưa. Động tác nào cũng tràn đầy sức mạnh cứ như đang trút giận.
Hôm nay tôi không cầm theo cuốn sách tiếng Pháp vừa dày vừa nặng. Lần đầu tiên tập trung xem anh chơi bóng, bỗng nhiên hiểu phần nào lý do nữ sinh lại hò hét inh ỏi.
Bởi vì anh ngầu chết đi được!
Châu Khiêm đứng lên ngoắc tay, gọi tôi đến ngồi ở hàng ghế trước với anh ta.
"Này nhỏ bốn mắt, em lại chọc giận Nhất Phàn à?"
"Em cũng không biết sao anh ấy lại tức giận nữa. Em chỉ muốn trả tiền cho anh ấy thôi."
"Tiền gì?"
Tôi kể cho Châu Khiêm nghe chuyện hôm qua Thẩm Nhất Phàn trả trước tiền nước hoa hộ. Châu Khiêm hiểu ngay, lắc đầu bảo: "Nhỏ bốn mắt à, Nhất Phàn là người yêu của em, mua nước hoa cho em là chuyện quá đỗi bình thường mà? Em trả tiền cho cậu ấy tức xem cậu ấy là người ngoài. Em nghĩ cậu ấy có vui nổi không?"
"Nhưng mà..." Tôi bối rối và mất tự nhiên.
Có trời mới biết mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Nhất Phàn là gì.
Châu Khiêm có lòng tốt đưa cho tôi một chai nước khoáng: "Nghỉ giữa hiệp rồi, em mau dỗ Nhất Phàn đi. Không thì hôm nay cậu ấy sẽ trút giận lên anh và Triển Bằng mất."
Tôi đành phải cầm chai nước, đứng dậy đưa cho Thẩm Nhất Phàn.
"Thẩm Nhất Phàn, cho anh nước này..." Tôi ngại ngùng đưa nước cho anh.
Thẩm Nhất Phàn chỉ nhìn tôi, không cầm nước cũng không nói gì.
Tôi suy nghĩ rồi nói: "... Em xin lỗi, hôm nay em không nên trả tiền anh."
Nghe câu này mới lạ làm sao.
Anh hừ lạnh hỏi: "Tại sao không nên?"
Tôi phùng má, dựa vào kết luận của Châu Khiêm để trả lời: "Bởi vì... anh là người yêu của em, tiền của người yêu thì không cần trả..."
"Xì, biết là tốt!"
Anh lập tức tươi tỉnh, lúc này mới cầm nước, vặn nắp ngửa đầu uống hết nửa chai, rồi nắm tay tôi ngồi xuống ghế nghỉ.
Anh ngồi bên cạnh lau mồ hôi, xoa đầu tôi hỏi: "Chiều nay em có tiết không?"
Thẩm Nhất Phàn rất thích xoa đầu tôi, lần nào cũng vò rối tóc rồi lại tự vuốt mượt, xem chừng rất hưởng thụ.
Tôi đáp: "Hình như không có tiết. Sao vậy, có chuyện gì ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.