Chương 43: Rồng Về Biển Cả
Hư Trần
04/11/2024
Toàn trường yên tĩnh, lòng người chấn động.
Doãn Thiên Tú xuyên qua lớp mạng che mặt nhìn chằm chằm Diệp Hàn, sát khí ngập trời.
Trong khoảnh khắc này, nàng có một loại xúc động muốn giết chết Diệp Hàn ngay tại chỗ, bất chấp tất cả hậu quả.
Nhưng ngay trong nháy mắt, nàng nhìn thấy Mạc Khinh Nhu ở phía xa, lập tức lý trí đã chiến thắng sát ý trong lòng.
- Diệp Hàn, ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi.
Doãn Thiên Tú đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh:
- Bất quá, Luân Hồi Thư Viện có vô số thiên tài, loại tiểu nhân vật như ngươi không đáng để nhắc tới, càng không cần phải nói đến toàn bộ Thái Hư Cổ Vực. Ngươi khiêu khích ta, ta là người đứng đầu Âm Dương Bảng, ta sẽ không so đo với ngươi.
Nói xong, Doãn Thiên Tú xoay người nhìn về phía Khâu điện chủ:
- Khâu điện chủ, phạt tên tiểu tử này vào U Minh Pháp Giới ba tháng, như thế nào?
Khâu điện chủ nhìn Diệp Hàn một cái thật sâu:
- Đề nghị này không tồi, công bằng, hợp lý!
- Không được!
Mạc Khinh Nhu lập tức lên tiếng.
Nàng nhìn về phía Khâu điện chủ:
- Diệp Hàn chỉ là đệ tử Thần Lực cảnh, tiến vào U Minh Pháp Giới, chưa từng có tiền lệ.
Khâu điện chủ cười nói:
- Mạc Khinh Nhu, tuy ngươi là nhân vật nổi bật trong số các đệ tử nội môn năm đó, nhưng cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của ta, Khâu Lăng, phó điện chủ Chấp Pháp Điện.
- Không sai!
Doãn Thiên Tú nhìn Mạc Khinh Nhu với ánh mắt đầy ẩn ý:
- Hắn tiến vào U Minh Pháp Giới là công bằng nhất, ba tháng sau khi ra ngoài cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn tham gia đại hội Thư Viện.
Không đợi Mạc Khinh Nhu trả lời, Doãn Thiên Tú lại nói:
- Bất quá, nếu ngươi có thể đưa nửa khối Cửu Dương Hỏa Ngọc kia cho ta, xem như nể mặt ngươi, ta cũng có thể chiếu cố một chút, giúp hắn giảm hình phạt.
- Không thể nào!
Diệp Hàn lần nữa cắt ngang lời Doãn Thiên Tú.
Hắn nhìn về phía Mạc Khinh Nhu:
- Sư phụ, tuyệt đối không thể đưa Cửu Dương Hỏa Ngọc cho nàng.
- U Minh Pháp Giới đúng không? Ta đi!
Ánh mắt Diệp Hàn nhìn Doãn Thiên Tú tràn đầy sát ý.
Còn có Khâu điện chủ kia, thân là phó điện chủ Chấp Pháp Điện, vậy mà lại phải nhìn sắc mặt của một tên đệ tử nội môn mà hành sự, quả thực không xứng đáng với chức vị này.
Sâu mọt, loại người này chính là sâu mọt của Luân Hồi Thư Viện.
Đáng tiếc, lúc này Diệp Hàn rất rõ ràng, hắn căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Hắn đi tới bên cạnh Mạc Khinh Nhu, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được:
- Sư phụ, U Minh Pháp Giới, ngược lại là một cơ hội.
- Cơ hội?
Mạc Khinh Nhu vẫn lắc đầu.
- Đừng quên ta là truyền nhân Nhân Gian Đạo, trên người có bảo vật mà Lý Phù Đồ ban cho, có thể hóa giải nguy hiểm. Trong U Minh Pháp Giới cũng có cơ duyên, ta tiến vào đó chưa chắc đã gặp nguy hiểm, ngược lại còn có thể được tôi luyện.
Diệp Hàn kiên định nói.
- Chỉ là, Cửu Dương Hỏa Ngọc kia, sư phụ tuyệt đối không thể đưa cho nàng, mọi chuyện đợi ta ra ngoài rồi hãy nói.
Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ của Mạc Khinh Nhu.
Mạc Khinh Nhu trầm mặc một lát, trong ánh mắt hiện lên vẻ áy náy:
- Là sư tỷ liên lụy ngươi.
- Nếu không có sư phụ, ta đã bị La Thiên Chinh giết chết ở Diệp gia, Viêm Thành rồi, về sau đừng nói những lời như liên lụy nữa.
Diệp Hàn nghiêm túc nói.
- Ừm!
Đôi mắt đẹp của Mạc Khinh Nhu nhìn Diệp Hàn, ánh lên tia sáng:
- Ba tháng sau, sư tỷ sẽ ở bên ngoài U Minh Pháp Giới chờ ngươi!
- Sư tỷ...
Trong lòng Diệp Hàn run lên.
- Được rồi, đi thôi.
Khâu điện chủ lên tiếng, phất tay một cái, một đám chấp pháp giả vây quanh lại.
- Ta có thể tự mình đi!
Diệp Hàn quét mắt nhìn đám chấp pháp giả này một cái, sau đó nhìn về phía Khâu Điện chủ:
- Đường đường là Phó Điện chủ chấp pháp đại điện, hôm nay lại nghe theo ý kiến của Doãn Thiên Tú mà hành sự, ta sẽ nhớ kỹ hôm nay.
- Tiểu tử, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta như vậy.
Khâu Điện chủ liếc nhìn Diệp Hàn, căn bản không để trong lòng.
Một đám chấp pháp giả vây quanh bốn phía, như hộ tống Diệp Hàn đi về nơi xa.
- Diệp Hàn, sư tỷ chờ ngươi!
Giọng nói của Mạc Khinh Nhu truyền đến từ phía sau.
Diệp Hàn quay đầu, nụ cười rạng rỡ, không hề có chút khí tức suy sụp nào.
Thư Viện, U Minh Phong!
Nơi này chính là lối vào U Minh Pháp Giới.
Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều đệ tử, Diệp Hàn được đưa đến một chỗ minh văn tế đàn trên đỉnh núi.
Khâu Điện chủ tự mình mở ra minh văn đại trận, trong chốc lát, thân hình Diệp Hàn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi Diệp Hàn rời đi, Doãn Thiên Tú ở phía trước đám người đột nhiên lên tiếng:
- Vương Dung, Diệp Hàn chưa từng gặp ngươi phải không?
- Vâng, Doãn sư tỷ!
Vương sư tỷ bên cạnh từng giáo huấn Lục Vân Tiêu, Tiêu Trần hai người lập tức cung kính đáp lời.
- Ngươi cũng đi U Minh Pháp Giới một chuyến, nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn, đừng để hắn chết.
- Nhưng mà...
- Mang theo viên minh văn truyền âm thủy tinh này, chờ ta lấy được Cửu Dương Hỏa Ngọc sẽ liên lạc với ngươi... Đến lúc đó nếu cần thiết, giết!
Doãn Thiên Tú làm ra thủ thế nhẹ nhàng cắt cổ, thanh âm nhỏ nhẹ, chỉ có hai người có thể nghe thấy.
- Được!
Vương Dung vội vàng gật đầu, sau đó tiếp nhận một quả cầu thủy tinh màu xanh da trời to bằng nắm tay trẻ con.
Diệp Hàn bị đưa đi ước chừng nửa canh giờ, Vương Dung cũng tiến vào tòa tế đàn kia, theo thân hình Vương Dung biến mất, hào quang minh văn lấp lóe trên tế đàn hoàn toàn biến mất.
Trong vòng ba tháng sau đó, U Minh Pháp Giới sẽ không thể mở ra lần nữa.
Nơi xa, vô số đệ tử nhìn một màn trên đỉnh U Minh Phong, ánh mắt đều phức tạp, nghị luận không ngớt.
Qua hôm nay, cái tên Diệp Hàn này, có lẽ sẽ truyền ra trong đám đệ tử tạp dịch ngoại viện.
Một người mới vừa gia nhập Thư Viện chưa đến một tháng, vậy mà phạm phải sai lầm lớn, bị đánh vào U Minh Pháp Giới ba tháng, thật đúng là xưa nay chưa từng có.
Có thể sống sót đi ra, e rằng đã là vạn hạnh.
Trên đỉnh U Minh Phong, Khâu Điện chủ và Doãn Thiên Tú dẫn người rời đi, trên đường đi, Khâu Điện chủ nhìn về phía Doãn Thiên Tú:
- Diệp Hàn này, hình như thật sự là truyền nhân của Nhân Gian Đạo, bên phía Lý Phù Đồ?
- Lý Phù Đồ?
Doãn Thiên Tú nhìn xuyên qua mạng che mặt, nhìn về phía xa:
- Về tình về lý, một trong Lục đại Đạo Chủ, cũng không thể để cho đệ tử môn hạ vi phạm quy củ của Thư Viện, đúng không?
U Minh Pháp Giới!
Diệp Hàn nhìn đại địa âm u trước mắt, liền có một loại cảm giác như đang ở U Minh Địa Ngục, thời không dị giới.
Trong đầu hắn, miêu tả về U Minh Pháp Giới trong Thái Hư Bí Lục lập tức hiện lên.
Thần Võ Đại Lục mênh mông vô ngần, trong một số đại địa cổ xưa mà đặc thù, chắc chắn sẽ có không gian trùng điệp, từ đó sẽ hình thành giới trung giới.
Những giới trung giới này phụ thuộc vào Thần Võ Đại Lục, nhưng lại có sự sinh sôi nảy nở, vận hành thậm chí là pháp tắc thiên địa khác biệt.
U Minh Pháp Giới chính là một trong số đó!
Thời đại thượng cổ, U Minh Pháp Giới cũng thuộc về một bộ phận của Thần Võ Đại Lục, dưới sự biến thiên của năm tháng thần kỳ, thời không chồng chất, do đó hình thành giới trung giới.
Bên trong U Minh Pháp Giới nguy cơ trùng trùng, tuy đã không còn Nhân tộc sinh tồn, nhưng lại có Ma nhân, Yêu thú ẩn nấp ở trong đó, từng xuất hiện tồn tại đáng sợ vượt qua Yêu thú cấp chín.
Không sai, đối với những cao thủ cường đại vô song trong Thư Viện mà nói, đây là một nơi rèn luyện.
Nhưng cho dù là một số đệ tử nội môn, cũng không dám tùy tiện đặt chân, loại tiểu nhân vật Thần Lực cảnh như Diệp Hàn, tiến vào U Minh Pháp Giới ba tháng, quả là tai họa.
Một cái không cẩn thận, chết cũng không biết chết như thế nào.
Nhưng... Diệp Hàn thì khác!
- Doãn Thiên Tú, ngươi liên thủ với tên Khâu Điện chủ kia đánh ta vào U Minh Pháp Giới, thật sự cho rằng ta là tiểu nhân vật chưa trải sự đời, nội tâm nhút nhát, sợ sệt hay sao?
- Ngươi sai rồi, Diệp Hàn ta tiến vào U Minh Pháp Giới, chính là hổ về rừng, rồng về biển.
Diệp Hàn hành tẩu giữa đại địa, khí tức trầm ổn, mặt không biểu tình.
Những người khác tiến vào có thể bị dọa chết khiếp, nhưng Diệp Hàn rất rõ ràng, ba tháng này nếu được tận dụng tốt, chính là cơ hội tốt nhất để hắn ở Luân Hồi Thư Viện một bước lên trời, không bị những kẻ được gọi là thiên tài cùng đệ tử nội môn kia áp bức.
Doãn Thiên Tú xuyên qua lớp mạng che mặt nhìn chằm chằm Diệp Hàn, sát khí ngập trời.
Trong khoảnh khắc này, nàng có một loại xúc động muốn giết chết Diệp Hàn ngay tại chỗ, bất chấp tất cả hậu quả.
Nhưng ngay trong nháy mắt, nàng nhìn thấy Mạc Khinh Nhu ở phía xa, lập tức lý trí đã chiến thắng sát ý trong lòng.
- Diệp Hàn, ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi.
Doãn Thiên Tú đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh:
- Bất quá, Luân Hồi Thư Viện có vô số thiên tài, loại tiểu nhân vật như ngươi không đáng để nhắc tới, càng không cần phải nói đến toàn bộ Thái Hư Cổ Vực. Ngươi khiêu khích ta, ta là người đứng đầu Âm Dương Bảng, ta sẽ không so đo với ngươi.
Nói xong, Doãn Thiên Tú xoay người nhìn về phía Khâu điện chủ:
- Khâu điện chủ, phạt tên tiểu tử này vào U Minh Pháp Giới ba tháng, như thế nào?
Khâu điện chủ nhìn Diệp Hàn một cái thật sâu:
- Đề nghị này không tồi, công bằng, hợp lý!
- Không được!
Mạc Khinh Nhu lập tức lên tiếng.
Nàng nhìn về phía Khâu điện chủ:
- Diệp Hàn chỉ là đệ tử Thần Lực cảnh, tiến vào U Minh Pháp Giới, chưa từng có tiền lệ.
Khâu điện chủ cười nói:
- Mạc Khinh Nhu, tuy ngươi là nhân vật nổi bật trong số các đệ tử nội môn năm đó, nhưng cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của ta, Khâu Lăng, phó điện chủ Chấp Pháp Điện.
- Không sai!
Doãn Thiên Tú nhìn Mạc Khinh Nhu với ánh mắt đầy ẩn ý:
- Hắn tiến vào U Minh Pháp Giới là công bằng nhất, ba tháng sau khi ra ngoài cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn tham gia đại hội Thư Viện.
Không đợi Mạc Khinh Nhu trả lời, Doãn Thiên Tú lại nói:
- Bất quá, nếu ngươi có thể đưa nửa khối Cửu Dương Hỏa Ngọc kia cho ta, xem như nể mặt ngươi, ta cũng có thể chiếu cố một chút, giúp hắn giảm hình phạt.
- Không thể nào!
Diệp Hàn lần nữa cắt ngang lời Doãn Thiên Tú.
Hắn nhìn về phía Mạc Khinh Nhu:
- Sư phụ, tuyệt đối không thể đưa Cửu Dương Hỏa Ngọc cho nàng.
- U Minh Pháp Giới đúng không? Ta đi!
Ánh mắt Diệp Hàn nhìn Doãn Thiên Tú tràn đầy sát ý.
Còn có Khâu điện chủ kia, thân là phó điện chủ Chấp Pháp Điện, vậy mà lại phải nhìn sắc mặt của một tên đệ tử nội môn mà hành sự, quả thực không xứng đáng với chức vị này.
Sâu mọt, loại người này chính là sâu mọt của Luân Hồi Thư Viện.
Đáng tiếc, lúc này Diệp Hàn rất rõ ràng, hắn căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Hắn đi tới bên cạnh Mạc Khinh Nhu, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được:
- Sư phụ, U Minh Pháp Giới, ngược lại là một cơ hội.
- Cơ hội?
Mạc Khinh Nhu vẫn lắc đầu.
- Đừng quên ta là truyền nhân Nhân Gian Đạo, trên người có bảo vật mà Lý Phù Đồ ban cho, có thể hóa giải nguy hiểm. Trong U Minh Pháp Giới cũng có cơ duyên, ta tiến vào đó chưa chắc đã gặp nguy hiểm, ngược lại còn có thể được tôi luyện.
Diệp Hàn kiên định nói.
- Chỉ là, Cửu Dương Hỏa Ngọc kia, sư phụ tuyệt đối không thể đưa cho nàng, mọi chuyện đợi ta ra ngoài rồi hãy nói.
Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ của Mạc Khinh Nhu.
Mạc Khinh Nhu trầm mặc một lát, trong ánh mắt hiện lên vẻ áy náy:
- Là sư tỷ liên lụy ngươi.
- Nếu không có sư phụ, ta đã bị La Thiên Chinh giết chết ở Diệp gia, Viêm Thành rồi, về sau đừng nói những lời như liên lụy nữa.
Diệp Hàn nghiêm túc nói.
- Ừm!
Đôi mắt đẹp của Mạc Khinh Nhu nhìn Diệp Hàn, ánh lên tia sáng:
- Ba tháng sau, sư tỷ sẽ ở bên ngoài U Minh Pháp Giới chờ ngươi!
- Sư tỷ...
Trong lòng Diệp Hàn run lên.
- Được rồi, đi thôi.
Khâu điện chủ lên tiếng, phất tay một cái, một đám chấp pháp giả vây quanh lại.
- Ta có thể tự mình đi!
Diệp Hàn quét mắt nhìn đám chấp pháp giả này một cái, sau đó nhìn về phía Khâu Điện chủ:
- Đường đường là Phó Điện chủ chấp pháp đại điện, hôm nay lại nghe theo ý kiến của Doãn Thiên Tú mà hành sự, ta sẽ nhớ kỹ hôm nay.
- Tiểu tử, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta như vậy.
Khâu Điện chủ liếc nhìn Diệp Hàn, căn bản không để trong lòng.
Một đám chấp pháp giả vây quanh bốn phía, như hộ tống Diệp Hàn đi về nơi xa.
- Diệp Hàn, sư tỷ chờ ngươi!
Giọng nói của Mạc Khinh Nhu truyền đến từ phía sau.
Diệp Hàn quay đầu, nụ cười rạng rỡ, không hề có chút khí tức suy sụp nào.
Thư Viện, U Minh Phong!
Nơi này chính là lối vào U Minh Pháp Giới.
Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều đệ tử, Diệp Hàn được đưa đến một chỗ minh văn tế đàn trên đỉnh núi.
Khâu Điện chủ tự mình mở ra minh văn đại trận, trong chốc lát, thân hình Diệp Hàn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi Diệp Hàn rời đi, Doãn Thiên Tú ở phía trước đám người đột nhiên lên tiếng:
- Vương Dung, Diệp Hàn chưa từng gặp ngươi phải không?
- Vâng, Doãn sư tỷ!
Vương sư tỷ bên cạnh từng giáo huấn Lục Vân Tiêu, Tiêu Trần hai người lập tức cung kính đáp lời.
- Ngươi cũng đi U Minh Pháp Giới một chuyến, nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn, đừng để hắn chết.
- Nhưng mà...
- Mang theo viên minh văn truyền âm thủy tinh này, chờ ta lấy được Cửu Dương Hỏa Ngọc sẽ liên lạc với ngươi... Đến lúc đó nếu cần thiết, giết!
Doãn Thiên Tú làm ra thủ thế nhẹ nhàng cắt cổ, thanh âm nhỏ nhẹ, chỉ có hai người có thể nghe thấy.
- Được!
Vương Dung vội vàng gật đầu, sau đó tiếp nhận một quả cầu thủy tinh màu xanh da trời to bằng nắm tay trẻ con.
Diệp Hàn bị đưa đi ước chừng nửa canh giờ, Vương Dung cũng tiến vào tòa tế đàn kia, theo thân hình Vương Dung biến mất, hào quang minh văn lấp lóe trên tế đàn hoàn toàn biến mất.
Trong vòng ba tháng sau đó, U Minh Pháp Giới sẽ không thể mở ra lần nữa.
Nơi xa, vô số đệ tử nhìn một màn trên đỉnh U Minh Phong, ánh mắt đều phức tạp, nghị luận không ngớt.
Qua hôm nay, cái tên Diệp Hàn này, có lẽ sẽ truyền ra trong đám đệ tử tạp dịch ngoại viện.
Một người mới vừa gia nhập Thư Viện chưa đến một tháng, vậy mà phạm phải sai lầm lớn, bị đánh vào U Minh Pháp Giới ba tháng, thật đúng là xưa nay chưa từng có.
Có thể sống sót đi ra, e rằng đã là vạn hạnh.
Trên đỉnh U Minh Phong, Khâu Điện chủ và Doãn Thiên Tú dẫn người rời đi, trên đường đi, Khâu Điện chủ nhìn về phía Doãn Thiên Tú:
- Diệp Hàn này, hình như thật sự là truyền nhân của Nhân Gian Đạo, bên phía Lý Phù Đồ?
- Lý Phù Đồ?
Doãn Thiên Tú nhìn xuyên qua mạng che mặt, nhìn về phía xa:
- Về tình về lý, một trong Lục đại Đạo Chủ, cũng không thể để cho đệ tử môn hạ vi phạm quy củ của Thư Viện, đúng không?
U Minh Pháp Giới!
Diệp Hàn nhìn đại địa âm u trước mắt, liền có một loại cảm giác như đang ở U Minh Địa Ngục, thời không dị giới.
Trong đầu hắn, miêu tả về U Minh Pháp Giới trong Thái Hư Bí Lục lập tức hiện lên.
Thần Võ Đại Lục mênh mông vô ngần, trong một số đại địa cổ xưa mà đặc thù, chắc chắn sẽ có không gian trùng điệp, từ đó sẽ hình thành giới trung giới.
Những giới trung giới này phụ thuộc vào Thần Võ Đại Lục, nhưng lại có sự sinh sôi nảy nở, vận hành thậm chí là pháp tắc thiên địa khác biệt.
U Minh Pháp Giới chính là một trong số đó!
Thời đại thượng cổ, U Minh Pháp Giới cũng thuộc về một bộ phận của Thần Võ Đại Lục, dưới sự biến thiên của năm tháng thần kỳ, thời không chồng chất, do đó hình thành giới trung giới.
Bên trong U Minh Pháp Giới nguy cơ trùng trùng, tuy đã không còn Nhân tộc sinh tồn, nhưng lại có Ma nhân, Yêu thú ẩn nấp ở trong đó, từng xuất hiện tồn tại đáng sợ vượt qua Yêu thú cấp chín.
Không sai, đối với những cao thủ cường đại vô song trong Thư Viện mà nói, đây là một nơi rèn luyện.
Nhưng cho dù là một số đệ tử nội môn, cũng không dám tùy tiện đặt chân, loại tiểu nhân vật Thần Lực cảnh như Diệp Hàn, tiến vào U Minh Pháp Giới ba tháng, quả là tai họa.
Một cái không cẩn thận, chết cũng không biết chết như thế nào.
Nhưng... Diệp Hàn thì khác!
- Doãn Thiên Tú, ngươi liên thủ với tên Khâu Điện chủ kia đánh ta vào U Minh Pháp Giới, thật sự cho rằng ta là tiểu nhân vật chưa trải sự đời, nội tâm nhút nhát, sợ sệt hay sao?
- Ngươi sai rồi, Diệp Hàn ta tiến vào U Minh Pháp Giới, chính là hổ về rừng, rồng về biển.
Diệp Hàn hành tẩu giữa đại địa, khí tức trầm ổn, mặt không biểu tình.
Những người khác tiến vào có thể bị dọa chết khiếp, nhưng Diệp Hàn rất rõ ràng, ba tháng này nếu được tận dụng tốt, chính là cơ hội tốt nhất để hắn ở Luân Hồi Thư Viện một bước lên trời, không bị những kẻ được gọi là thiên tài cùng đệ tử nội môn kia áp bức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.