Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Chương 17: Yêu Ma Lĩnh

Hư Trần

02/11/2024

- Giờ này còn có người gõ cửa?

Diệp Hàn mang vẻ ngoài ý muốn, nhanh chóng mở cửa viện.

Người gõ cửa là ba đệ tử, cảnh giới ngang ngửa Diệp Hàn, đều là đệ tử Tụ Nguyên cửu trọng.

- Các vị huynh đài là?

Diệp Hàn hiếu kỳ hỏi.

- Ta là Nhiếp Viễn, vị này là Triệu Nhất Kiếm, còn hắn là Hà Thanh Phong.

Tên đệ tử tự xưng là Nhiếp Viễn nói xong, liền cười nhìn Diệp Hàn:

- Không biết huynh đài xưng hô thế nào?

- Diệp Hàn!

Diệp Hàn có chút không hiểu.

- Diệp Hàn, mấy người chúng ta quyết định ra ngoài lịch luyện, ngươi có đi không?

Nhiếp Viễn đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích đến.

- Lịch luyện? Đi đâu?

Diệp Hàn hiếu kỳ.

Không ngờ hắn vừa đến Luân Hồi Thư Viện đã có người tìm hắn đi lịch luyện.

- Yêu Ma Lĩnh!

Vẻ mặt Nhiếp Viễn mong đợi:

- Gom góp lực lượng bốn người chúng ta, có đủ vốn liếng để xông vào Yêu Ma Lĩnh lịch luyện thám hiểm, hơn nữa lần này Thư Viện có nhiệm vụ mới, ban thưởng tới hai ngàn viên Nguyên Khí Đan.

- Yêu Ma Lĩnh? Nơi đó không phải nơi chúng ta có thể đi a?

Yêu Ma Lĩnh, nằm ở phía bắc Nhật Nguyệt Hoàng Triều, Yêu thú ở khắp nơi, tồn tại một lượng lớn Yêu thú cấp hai, cấp ba thậm chí còn đáng sợ hơn.

Thậm chí ở đó còn có một Yêu Ma Hạp Cốc, trong hạp cốc chính là nơi Ma nhân sinh sống, quả thực nguy hiểm tột cùng.

Trong đầu Diệp Hàn lập tức hiện lên tất cả những gì liên quan tới Yêu Ma Lĩnh mà Thái Hư Bí Lục giới thiệu.

Yêu Ma Lĩnh rất tương tự khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, nhưng nguy hiểm còn hơn khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên gấp trăm ngàn lần.

Tuy đó là nơi lịch luyện mà võ giả tha thiết ước mơ, nhưng cũng phải xem là võ giả cảnh giới gì, cùng với mấy đệ tử tạp dịch Tụ Nguyên cảnh trước mắt này kết bạn đi, nói là cửu tử nhất sinh cũng không ngoa.

- Diệp Hàn huynh đệ, chúng ta chỉ ở vùng ngoài Yêu Ma Lĩnh thôi, sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhiếp Viễn mong đợi nói:

- Mấy người chúng ta đều đã chuẩn bị kỹ càng, nếu có ngươi gia nhập, chuyến này có tám phần nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó sẽ trực tiếp trở về, nếu may mắn, còn có thể thu hoạch được một ít dược thảo, bảo vật trân quý ở Yêu Ma Lĩnh, mang về đổi lấy thêm Nguyên Khí Đan.



- Là nhiệm vụ gì?

Diệp Hàn rất bình tĩnh, không trực tiếp đáp ứng.

Trong Yêu Ma Lĩnh, ngay cả cao thủ Thần Lực cảnh cũng có thể bỏ mạng.

Trong lòng không sợ hãi là một chuyện, có đầu óc hay không lại là chuyện khác, xu cát tị hung là lẽ thường tình.

- Là nhiệm vụ mà Vạn Dược Đại Điện ban bố, bọn họ cần hai mươi túi mật của Đại Địa Bạo Hùng để luyện đan, ban thưởng hai ngàn viên Nguyên Khí Đan.

Nhiếp Viễn nói.

- Mật của Đại Địa Bạo Hùng?

Diệp Hàn trầm ngâm:

- Được, ta sẽ cùng các ngươi đi làm nhiệm vụ.

Đại Địa Bạo Hùng là Yêu thú cấp ba, cấp bốn, chủ yếu sống ở khu vực ngoài rìa Yêu Ma Lĩnh, Đại Địa Bạo Hùng cấp ba xét về chiến lực, ước chừng có thể sánh ngang với Tụ Nguyên cửu trọng, thậm chí Thần Lực cảnh.

Hiện tại trong cơ thể Diệp Hàn xuất hiện thần cốt mới, Vạn Cổ Bất Bại Long Thể sơ khai đã hình thành, hắn cũng muốn nhân cơ hội này kiểm chứng chiến lực hiện tại.

Bốn người thương lượng một lát, liền trực tiếp lên đường.

Cùng đám người Nhiếp Viễn đến phía sau Thần Lực Phong, Diệp Hàn phát hiện một bãi đất vô cùng rộng lớn, nơi đó tụ tập rất nhiều loại tọa kỵ quý hiếm như Sư Huyết Bảo Mã, Vạn Lý Xuyên Phong Câu, Thần Hành Báo…

Điều kiện của Thư Viện không tệ, cho dù là đệ tử tạp dịch muốn ra ngoài lịch luyện, chỉ cần nộp ba viên Nguyên Khí Đan là có thể dẫn một con tọa kỵ đi.

Đương nhiên, kẻ yếu không có tư cách hưởng thụ nhiều phúc lợi, so với những đệ tử ngoại môn, nội môn, thậm chí là chân truyền hàng năm đều được nhận phúc lợi của Thư Viện, thì tất cả mọi thứ của đệ tử tạp dịch đều phải dựa vào bản thân tranh thủ.

Con đường tốt nhất, chính là giống như đám người Nhiếp Viễn nhận nhiệm vụ, để đổi lấy một ít tài nguyên, Nguyên Khí Đan… còn có những đệ tử nội môn, chân truyền cao cao tại thượng trong Thư Viện, thỉnh thoảng cũng sẽ ban bố nhiệm vụ, để cho một số đệ tử tạp dịch làm việc cho bọn họ.

Bốn con Sư Huyết Bảo Mã rất nhanh đã được dắt ra, chở bốn người Diệp Hàn một đường phi nhanh, rời khỏi Luân Hồi Thư Viện.

Nửa ngày sau, rốt cuộc cũng đến Yêu Ma Lĩnh.

Dãy núi đen kịt trùng điệp, sâu hun hút không thể dò, mang đến cảm giác áp lực nghẹt thở.

Đứng trước Yêu Ma Lĩnh, bốn người chỉ cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Yêu Ma Lĩnh không biết trải dài bao nhiêu vạn dặm, còn chưa bước vào, đã có thể nghe thấy tiếng gầm rú của rất nhiều Yêu thú, có thể cảm nhận được mặt đất thỉnh thoảng truyền đến chấn động dữ dội, đó chắc chắn là ở sâu trong Yêu Ma Lĩnh có hung vật tuyệt thế nào đó đang chiến đấu.

- Các vị huynh đệ yên tâm, Yêu Ma Lĩnh và Luân Hồi Thư Viện đều nằm trong địa phận Nhật Nguyệt Hoàng Triều, cách Thư Viện chúng ta khá gần, ngày thường có không ít sư huynh sư tỷ đến đó lịch luyện, cho dù có nguy hiểm gì, cũng có thể phát tín hiệu cầu cứu.

Nhiếp Viễn đứng trước Yêu Ma Lĩnh, trong mắt lóe lên ánh sáng, tràn đầy mong đợi.

Triệu Nhất Kiếm và Hà Thanh Phong lập tức gật đầu, Nhiếp Viễn nói không sai, Yêu Ma Lĩnh nguy hiểm là thật, nhưng cũng không đến mức vừa đặt chân vào đã mất mạng, nếu không thì ai dám đến?

- Diệp Hàn huynh đệ, ngươi cũng đừng lo lắng!

Nhiếp Viễn chuyển ánh mắt, khích lệ nhìn Diệp Hàn.



Sau đó bốn người tiến vào Yêu Ma Lĩnh.

Vừa vào Yêu Ma Lĩnh, đi chưa được một ngàn mét, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bốn người nhìn nhau, sắc mặt đám người Nhiếp Viễn đột biến.

Trên mặt đất phía trước, nằm rải rác mấy bộ hài cốt, nói chính xác là xác khô, huyết nhục đều đã biến mất, chỉ còn lại xương cốt tàn phá.

Bên cạnh còn có mấy bộ quần áo dính máu, ước chừng có thể đoán được mấy bộ hài cốt này chết chưa quá ba ngày.

Trong phút chốc, đám người Nhiếp Viễn vốn đang hăng hái, nói cười rôm rả bỗng chìm vào im lặng, cảnh tượng này khiến người ta phải nổi da gà.

- Chắc là sau khi chết bị Yêu thú ăn thịt, không cần để ý.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Viễn mở miệng an ủi.

Hắn không muốn mấy người vừa đến Yêu Ma Lĩnh đã quay đầu bỏ đi, như vậy chẳng phải uổng công vô ích.

Diệp Hàn nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm mấy bộ hài cốt, sau đó nhắm mắt lại như đang cảm ứng điều gì đó.

- Ma nhân!

- Năm đạo khí tức của Ma nhân, ngay gần đây.

Đột nhiên quay người, Diệp Hàn nhìn về phía Nhiếp Viễn:

- Tình hình của Yêu Ma Lĩnh, ta đã xem qua trên Thái Hư Bí Lục, tuy có Ma nhân hoành hành, nhưng cơ bản đều ở gần Yêu Ma Hạp Cốc, sẽ không xuất hiện ở vùng ngoài rìa.

- Các ngươi cẩn thận một chút!

Diệp Hàn sau đó nhắc nhở ba người Nhiếp Viễn.

Hà Thanh Phong ở bên cạnh cười gượng:

- Huynh đệ, ngươi đang nói đùa gì vậy, sao ngươi biết bọn họ bị Ma nhân giết chết, chứ không phải sau khi chết bị Yêu thú ăn thịt?

- Yêu thú ăn thịt sẽ không sạch sẽ như vậy, hơn nữa trên xương cốt này còn dính máu tươi của Ma nhân, còn có khí tức của Ma nhân Thần Lực cảnh.

Diệp Hàn bình tĩnh nói.

Tuy đều là những đệ tử trẻ tuổi mười mấy tuổi, nhưng kinh nghiệm sinh tồn của Diệp Hàn đâu phải ba người này có thể so sánh, trước kia hắn đã ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên rất lâu, thậm chí tận mắt nhìn thấy Ma nhân ăn sống nuốt tươi hai đệ tử của Viêm Dương Thư Viện.

Yêu thú đáng sợ, nhưng Ma nhân còn đáng sợ hơn!

Đại đa số Yêu thú cấp thấp thường hành động theo bản năng, dựa vào hung tính, thú tính, đối phó ngược lại đơn giản, nhưng Ma nhân thì khác, trí tuệ của chủng tộc này không hề thua kém Nhân tộc.

- Nhân tộc, chết!

Trong nháy mắt, năm bóng Ma nhân xuất hiện, tiếng gầm gừ tàn bạo vang lên.

- Hửm?

Diệp Hàn quay người lại, lập tức cảnh giác.

Quả nhiên nói cái gì đến cái đó, hắn vừa kiểm tra mấy bộ hài cốt này đã cảm thấy không ổn, không ngờ lại gặp phải Ma nhân, số lượng cũng trùng khớp với suy đoán của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook