Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Chương 108
mẫu đơn tiên tử
18/10/2013
BỐI PHONG bước từng bước vội vàng trên hành lang bệnh viện.
Lúc này đây lòng anh vừa mừng vừa lo … Không biết khi gặp cô rồi anh sẽ phải làm sao nữa.
Vừa bước đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt , anh đứng sững lại rồi Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thật khẽ như sợ kinh động đến ai kia.
Huhuhuhuhu
Tiếng khóc nhẹ nhàng mà ai oán rên rỉ của ai kia khiến lòng anh như thắt lại , tim anh nhói lên từng hồi vì xót thương.
Bối Phong Đứng sững một lát như bất động nhìn da diết vào cơ thể gầy yếu mỏng manh đang nằm run rẩy trên giường kia…
Người anh yêu thương đang quay mặt vào tường , giơ đôi vai không ngừng run rẩy trước mặt anh.
Tuy không nhìn thấy khuôn mặt người thương nhưng anh biết giờ đây trên khuôn mặt xanh xao đang đẫm nước mắt…
Anh cứ đứng vậy ngây ngốc nhìn cô , thật sự trong lòng rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng vỗ về , an ủi.
Nhưng không hiểu sao lúc này cổ họng anh như nghẹn đắng , tim như ngừng đập cùng với cơ thể vô lực….
- Con đến rồi à?
Mau qua dỗ dành , khuyên nhủ nó đi!
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nó cứ khóc không ngừng đấy.
Cha mẹ khuyên thế nào cũng không nghe.
Lời của cha vợ như khiến anh thoát ra được suy nghĩ mông lung mà quay về với thực tại.
Khẽ gật đầu đáp nhẹ lại cha như lời cảm ơn ông đã giúp mình thức tỉnh.
- Quyết Minh tỉnh dậy lâu chưa cha!
Em ấy khóc nhiều như vậy chẳng lẽ đã biết….
- Haizzz…
Nó tỉnh được một lát rồi!
Vừa tỉnh dậy là hoang mang , hốt hoảng ôm lấy bụng hỏi chúng ta về đứa bé.
Vừa hỏi xong thì Quyết Minh lại tự khẳng định rằng bé con không sao , nó đã bảo vệ được bé con , rồi thì nó thương bé con lắm , bé con sẽ không lỡ bỏ nó mà đi đâu… Lúc đó Nó đã nhìn chúng ta bằng ánh mắt van xin… Hãy nói rằng bé con vẫn an toàn , vẫn bình an ở bên nó.
Thấy Quyết Minh như vậy chúng ta đau lòng vô cùng , cứ ngây người không biết phải nói với Nó ra sao nữa…
Có lẽ vì sự ấp úng của chúng ta mà nó đã tự tin tưởng vào đứa bé vẫn tồn tại bên nó.
Lúc đó nó đã sờ nhẹ vào bụng mình rồi mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt nghỉ ngơi…
- Vậy Chắc cô ấy khóc vì trách con đã không bảo vệ cô ấy được an toàn.
Dù sao Quyết Minh chưa biết chuyện buồn kia cũng tốt.
Bối Phong thở phào nhẹ nhõm vì biết tin cô chưa biết chuyện hai người đã mất đi bé con.
Anh sợ nếu cô biết rồi sẽ kích động tổn hại đến sức khỏe , giờ đây cô đang rất yếu , anh không muốn cô có thêm tổn thương gì nữa…
- Không phải đâu!
Quyết Minh biết mình mất đi đứa bé rồi!
- Sao lại thế?
Giọng anh khẩn thiết đầy lo lắng , khuôn mặt chẳng mấy chốc toát lên vẻ lo lắng u sầu.
- Lúc nó vừa chấn an bản thân rằng cháu ta không sao , thì bác sĩ bước vào thăm khám bệnh tình nó.
Vì không an tâm nó đã hỏi bác sĩ…
- Con xin lỗi!
Bối Phong cúi mặt như để tạ lỗi với ông.
Vì anh đã không giữ đúng lời hứa với họ.
Lúc được họ tin tưởng trao gả con gái cho mình anh đã vô cùng vui mừng.
Lúc đó anh đã hứa với họ và tự hứa với lòng mình sẽ luôn yêu thương , chăm sóc , bảo vệ cô thật tốt .
Vậy mà giờ đây anh đã sơ suất không bảo vệ cô thật tốt để cô bị thương , đáng đau buồn là đứa con xấu số của hai người đã mất … Anh đau lắm , nỗi đau này luôn cào xé tâm trí anh , bắt anh không được bình yên từng giây phút…
- Hai cha con nói gì mà lâu thế?
Bối Phong con vào với Quyết Minh đi.
Tuy nó đang giận con , nhưng chắc lúc này nó rất cần con đó.
Chúng ta đầu hàng rồi , nói mãi không nghe.
Con lựa lời mà khuyên nhủ dỗ dành nó…
- Dạ ! Con nhớ rồi ạ!
Cảm ơn ba mẹ đã…
- Thôi con vào với Quyết Minh đi !
Chúng ta ra ngoài một chút vậy!
- Vâng!
Nhìn cha mẹ vợ đi ra ngoài rồi khép cửa lại , mà lòng Bối Phong cũng phần nào nhẹ nhõm.
Cũng may cha mẹ thương cảm và hiểu cho anh , nếu không anh không biết phải đối diện với họ sao nữa.
Tiếng khóc giấm giứt vẫn đang cào xé tâm trí anh .. Ba mẹ vừa đi khỏi anh liền bước từng bước nhẹ nhàng đến bên giường.
Khẽ đặt bàn tay lên đôi vai đang run lên vì khóc của ai kia thật dịu dàng đầy quan tâm… Và anh cảm nhận đôi vai đó khẽ giật mình một cái…
Cẩn thận ngồi xuống giường anh xót xa gọi
- Quyết Minh!
- Huhuhu
- Quyết Minh à!
- Huhuhu
- Cho anh xin lỗi!
Là do anh không tốt , anh đã không bảo vệ tốt được em và con…
- Hức hức hức
- Anh sai rồi!
Xin em đừng như vậy nữa mà!
Hãy quay lại đánh anh , mắng anh , làm gì anh cũng được …
Xin em mà…
- Anh tránh ra … đi đi… Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa … Huhuhu
Lúc này đây lòng anh vừa mừng vừa lo … Không biết khi gặp cô rồi anh sẽ phải làm sao nữa.
Vừa bước đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt , anh đứng sững lại rồi Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thật khẽ như sợ kinh động đến ai kia.
Huhuhuhuhu
Tiếng khóc nhẹ nhàng mà ai oán rên rỉ của ai kia khiến lòng anh như thắt lại , tim anh nhói lên từng hồi vì xót thương.
Bối Phong Đứng sững một lát như bất động nhìn da diết vào cơ thể gầy yếu mỏng manh đang nằm run rẩy trên giường kia…
Người anh yêu thương đang quay mặt vào tường , giơ đôi vai không ngừng run rẩy trước mặt anh.
Tuy không nhìn thấy khuôn mặt người thương nhưng anh biết giờ đây trên khuôn mặt xanh xao đang đẫm nước mắt…
Anh cứ đứng vậy ngây ngốc nhìn cô , thật sự trong lòng rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng vỗ về , an ủi.
Nhưng không hiểu sao lúc này cổ họng anh như nghẹn đắng , tim như ngừng đập cùng với cơ thể vô lực….
- Con đến rồi à?
Mau qua dỗ dành , khuyên nhủ nó đi!
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nó cứ khóc không ngừng đấy.
Cha mẹ khuyên thế nào cũng không nghe.
Lời của cha vợ như khiến anh thoát ra được suy nghĩ mông lung mà quay về với thực tại.
Khẽ gật đầu đáp nhẹ lại cha như lời cảm ơn ông đã giúp mình thức tỉnh.
- Quyết Minh tỉnh dậy lâu chưa cha!
Em ấy khóc nhiều như vậy chẳng lẽ đã biết….
- Haizzz…
Nó tỉnh được một lát rồi!
Vừa tỉnh dậy là hoang mang , hốt hoảng ôm lấy bụng hỏi chúng ta về đứa bé.
Vừa hỏi xong thì Quyết Minh lại tự khẳng định rằng bé con không sao , nó đã bảo vệ được bé con , rồi thì nó thương bé con lắm , bé con sẽ không lỡ bỏ nó mà đi đâu… Lúc đó Nó đã nhìn chúng ta bằng ánh mắt van xin… Hãy nói rằng bé con vẫn an toàn , vẫn bình an ở bên nó.
Thấy Quyết Minh như vậy chúng ta đau lòng vô cùng , cứ ngây người không biết phải nói với Nó ra sao nữa…
Có lẽ vì sự ấp úng của chúng ta mà nó đã tự tin tưởng vào đứa bé vẫn tồn tại bên nó.
Lúc đó nó đã sờ nhẹ vào bụng mình rồi mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt nghỉ ngơi…
- Vậy Chắc cô ấy khóc vì trách con đã không bảo vệ cô ấy được an toàn.
Dù sao Quyết Minh chưa biết chuyện buồn kia cũng tốt.
Bối Phong thở phào nhẹ nhõm vì biết tin cô chưa biết chuyện hai người đã mất đi bé con.
Anh sợ nếu cô biết rồi sẽ kích động tổn hại đến sức khỏe , giờ đây cô đang rất yếu , anh không muốn cô có thêm tổn thương gì nữa…
- Không phải đâu!
Quyết Minh biết mình mất đi đứa bé rồi!
- Sao lại thế?
Giọng anh khẩn thiết đầy lo lắng , khuôn mặt chẳng mấy chốc toát lên vẻ lo lắng u sầu.
- Lúc nó vừa chấn an bản thân rằng cháu ta không sao , thì bác sĩ bước vào thăm khám bệnh tình nó.
Vì không an tâm nó đã hỏi bác sĩ…
- Con xin lỗi!
Bối Phong cúi mặt như để tạ lỗi với ông.
Vì anh đã không giữ đúng lời hứa với họ.
Lúc được họ tin tưởng trao gả con gái cho mình anh đã vô cùng vui mừng.
Lúc đó anh đã hứa với họ và tự hứa với lòng mình sẽ luôn yêu thương , chăm sóc , bảo vệ cô thật tốt .
Vậy mà giờ đây anh đã sơ suất không bảo vệ cô thật tốt để cô bị thương , đáng đau buồn là đứa con xấu số của hai người đã mất … Anh đau lắm , nỗi đau này luôn cào xé tâm trí anh , bắt anh không được bình yên từng giây phút…
- Hai cha con nói gì mà lâu thế?
Bối Phong con vào với Quyết Minh đi.
Tuy nó đang giận con , nhưng chắc lúc này nó rất cần con đó.
Chúng ta đầu hàng rồi , nói mãi không nghe.
Con lựa lời mà khuyên nhủ dỗ dành nó…
- Dạ ! Con nhớ rồi ạ!
Cảm ơn ba mẹ đã…
- Thôi con vào với Quyết Minh đi !
Chúng ta ra ngoài một chút vậy!
- Vâng!
Nhìn cha mẹ vợ đi ra ngoài rồi khép cửa lại , mà lòng Bối Phong cũng phần nào nhẹ nhõm.
Cũng may cha mẹ thương cảm và hiểu cho anh , nếu không anh không biết phải đối diện với họ sao nữa.
Tiếng khóc giấm giứt vẫn đang cào xé tâm trí anh .. Ba mẹ vừa đi khỏi anh liền bước từng bước nhẹ nhàng đến bên giường.
Khẽ đặt bàn tay lên đôi vai đang run lên vì khóc của ai kia thật dịu dàng đầy quan tâm… Và anh cảm nhận đôi vai đó khẽ giật mình một cái…
Cẩn thận ngồi xuống giường anh xót xa gọi
- Quyết Minh!
- Huhuhu
- Quyết Minh à!
- Huhuhu
- Cho anh xin lỗi!
Là do anh không tốt , anh đã không bảo vệ tốt được em và con…
- Hức hức hức
- Anh sai rồi!
Xin em đừng như vậy nữa mà!
Hãy quay lại đánh anh , mắng anh , làm gì anh cũng được …
Xin em mà…
- Anh tránh ra … đi đi… Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa … Huhuhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.