Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Chương 86
mẫu đơn tiên tử
18/10/2013
Nghe họ nói vậy THẢO QUYẾT MINH chỉ đứng nhíu nhíu mày.
Bọn họ nói gì vậy!
Đàn ông sẽ dễ thay lòng đổi dạ khi vợ mang bầu sao?
Làm gì có chuyện đó Bối Phong sẽ không bao giờ như vậy đâu.
Chắc chắn là như vậy rồi.
Nghĩ vậy cô nhẹ nhàng khuyên bảo hai người thích đi nói xấu chồng này!
- Hai chị à? Chắc không phải như vậy đâu!
Khi vợ mang thai , sinh con là lúc chồng quan tâm yêu thương , chiều chuộng nhất chứ!
Tuyệt không có chuyện ra ngoài tìm người khác đâu.
Hai người đang nói chuyện với nhau , tự nhiên bị người lạ xen vào , còn đi giảng giải đạo lý hàng ngàn năm trước… Khiến họ khó chịu nhếch miệng nhìn cô.
- Ai bảo cô thế?
- Mẹ em nói thế mà.
Mẹ bảo lấy chồng thích nhất là lúc mang thai và sinh em bé…
- Đồ ngốc ! Nói vậy mà cũng tin!
Có mà bà ta muốn có cháu nội bé , lên gạ gẫm dụ dỗ cô mắc mưu thì có!
- không ! Không mẹ muốn có cháu ngoại cơ!
- Con ngốc này!
Cứ như thế này có ngày thằng chồng nó đá ra ngoài đường rồi mang đứa khác về cũng chẳng biết !
- Không ! Chồng em yêu thương em nhiều lắm!
Sẽ không bao giờ lừa dối em đâu!
( người thứ 2 từ nãy giờ ngồi im lặng.
Nghe Quyết Minh nói vậy mới thở dài lên tiếng)
- Cũng có nhiều ông chồng , tuy bề ngoài rất yêu thương chiều chuộng vợ con… Nhưng thật ra khi vợ mang thai , sinh con… Vẫn giấu vợ ra ngoài tìm người khác.
Như chồng chị đây này! Chị đã chết nặng tại chỗ khi bắt gặp hai người trong khách sạn… Đau lắm em ạ!
- Nhưng chồng em sẽ không thế đâu!
( tuy nghe họ nói vậy cô có chút buồn và lo lắng.
Nhưng cô vẫn lựa chọn tin anh)
- Cô ở đây thì chắc cũng đang có thai chứ gì?
- Vâng!
- Bụng thế kia chắc mới có hả?
- Vâng!
- Thế đi đâu ra đây?
NGHE HỎI VẬY NHƯ NHỚ RA VẤN ĐỀ CHÍNH CÔ VỘI HỎI
- À ! Đúng rồi! Em muốn hỏi các chỉ đường đi ra ngoài !
- Ra đấy làm gì?
- ” mấy bà này sao hỏi lắm thế”
Dạ em muốn mua chút đồ ăn!
Cũng muộn rồi!
- Thế chồng đâu! Sao không bảo người ta mua cho
- Dạ~ Tại anh ấy~
Quyết Minh bối rối , đang không biết phải trả lời sao cho phải .
Thì một giọng nói chế nhạo vang lên
- Chắc chồng yêu qúa! lên cho nằm viện một mình chứ gì?
Tôi tưởng thế nào chứ?
- Do anh ấy bận lên chưa đến thôi
- Vợ nằm viện mà mất dạng… Công nhận chồng cô…
Cũng may tuy chồng tôi lăng nhăng nhưng vẫn là người có trách nhiệm với gia đình!
Còn hơn một số người gia đình thì chẳng ra gì …mà cứ thích lên mặt dạy đời.
Cô ta nói xong thì liếc mắt khinh bỉ nhìn cô. Rồi kéo theo cô bạn bỏ đi.
Vừa đi vừa nói mỉa
- Sắp mất chồng đến nơi mà còn…
Aish ! Trên đời này vẫn còn người “thông minh” đến vậy sao?
NGU NGỐC!
Nhìn hai bóng người bước vào phòng bệnh khuất dạng.
Tim Quyết Minh hụt hẫng nhói đau.
Cô ngồi phịch xuống , mắt như vô hồn , miệng không ngừng lẩm bẩm
Không phải thế!
Bối Phong không phải thế!
Anh ấy sẽ không bao giờ bỏ mình đâu!
Không bao giờ!
Chắc chắn anh ấy đang bận gì đó nên chưa thể đến thăm mình được thôi!
À ! Đúng rồi! Phải gọi điện cho anh ấy mới được!
Bàn tay cô run rẩy , móc tay vào trong túi rút điện thoại ra run rẩy bấm số gọi cho anh
Tút…tút…tút…tút…tút…
Cô đợi mãi , đợi mãi nhưng đáp lại cô cũng chỉ là những tiếng tút dài lạnh lẽo kia !
Gọi đi , gọi lại cho anh rất nhiều lần .
Miệng cô lo lắng van xin
- Anh à! Nhấc máy đi anh! Anh đâu rồi ! Sao không nghe máy em!
Xin anh! Hãy nhấc máy đi mà!
Xin anh hãy nói cho em biết anh không phải như họ nói!
SAO ANH KHÔNG TRẢ LỜI EM…MAU TRẢ LỜI ĐI ! TRẢ LỜI EM ĐI !ĐỒ DỐI TRÁ … Choang… Huhuhu
cơn tức giận dâng trào , cô cáu tiết đáp luôn chíếc điện thoại vô dụng vào tường , nó vỡ toang như chính trái tim cô vậy.
Bụng Đau đớn quằn quại cô không biết phải làm sao nữa?
Mà cô cũng chẳng muốn quan tâm đến no nữa!
Cô ghét tất cả mọi người , ghét hết toàn là lừa dối , không ai thương cô cả…
Ba mẹ bây giờ cũng không thương cô nữa rồi!
Mẹ nói dối , có con sẽ được chồng yêu nhiều hơn sao?… Rõ dàng là nói dối mà … Bây giờ thì anh ta đã bỏ cô mà đi rồi , không cần cô nữa rồi hức hức .
GHÉT CẢ ANH NỮA nếu không muốn có con sao không nói …Bây giờ lại bỏ đi không nói một lời…Chán ghét cô đến như vậy sao?
Vì đứa bé mà không cần cô nữa!
Thà nào lúc sáng biết cô sợ đau nhưng vẫn ép cô lấy máu bằng được…Tình thương vơi đi cũng nhanh thật đấy!
Anh cũng đang lừa dối em!
Em có lên hận anh không?
A!!!Bây giờ con có khó chịu cũng chẳng ai quan tâm cần đến con nữa đâu!
Mẹ mệt mỏi lắm rồi!
Làm ơn tha cho mẹ đi!!
Bọn họ nói gì vậy!
Đàn ông sẽ dễ thay lòng đổi dạ khi vợ mang bầu sao?
Làm gì có chuyện đó Bối Phong sẽ không bao giờ như vậy đâu.
Chắc chắn là như vậy rồi.
Nghĩ vậy cô nhẹ nhàng khuyên bảo hai người thích đi nói xấu chồng này!
- Hai chị à? Chắc không phải như vậy đâu!
Khi vợ mang thai , sinh con là lúc chồng quan tâm yêu thương , chiều chuộng nhất chứ!
Tuyệt không có chuyện ra ngoài tìm người khác đâu.
Hai người đang nói chuyện với nhau , tự nhiên bị người lạ xen vào , còn đi giảng giải đạo lý hàng ngàn năm trước… Khiến họ khó chịu nhếch miệng nhìn cô.
- Ai bảo cô thế?
- Mẹ em nói thế mà.
Mẹ bảo lấy chồng thích nhất là lúc mang thai và sinh em bé…
- Đồ ngốc ! Nói vậy mà cũng tin!
Có mà bà ta muốn có cháu nội bé , lên gạ gẫm dụ dỗ cô mắc mưu thì có!
- không ! Không mẹ muốn có cháu ngoại cơ!
- Con ngốc này!
Cứ như thế này có ngày thằng chồng nó đá ra ngoài đường rồi mang đứa khác về cũng chẳng biết !
- Không ! Chồng em yêu thương em nhiều lắm!
Sẽ không bao giờ lừa dối em đâu!
( người thứ 2 từ nãy giờ ngồi im lặng.
Nghe Quyết Minh nói vậy mới thở dài lên tiếng)
- Cũng có nhiều ông chồng , tuy bề ngoài rất yêu thương chiều chuộng vợ con… Nhưng thật ra khi vợ mang thai , sinh con… Vẫn giấu vợ ra ngoài tìm người khác.
Như chồng chị đây này! Chị đã chết nặng tại chỗ khi bắt gặp hai người trong khách sạn… Đau lắm em ạ!
- Nhưng chồng em sẽ không thế đâu!
( tuy nghe họ nói vậy cô có chút buồn và lo lắng.
Nhưng cô vẫn lựa chọn tin anh)
- Cô ở đây thì chắc cũng đang có thai chứ gì?
- Vâng!
- Bụng thế kia chắc mới có hả?
- Vâng!
- Thế đi đâu ra đây?
NGHE HỎI VẬY NHƯ NHỚ RA VẤN ĐỀ CHÍNH CÔ VỘI HỎI
- À ! Đúng rồi! Em muốn hỏi các chỉ đường đi ra ngoài !
- Ra đấy làm gì?
- ” mấy bà này sao hỏi lắm thế”
Dạ em muốn mua chút đồ ăn!
Cũng muộn rồi!
- Thế chồng đâu! Sao không bảo người ta mua cho
- Dạ~ Tại anh ấy~
Quyết Minh bối rối , đang không biết phải trả lời sao cho phải .
Thì một giọng nói chế nhạo vang lên
- Chắc chồng yêu qúa! lên cho nằm viện một mình chứ gì?
Tôi tưởng thế nào chứ?
- Do anh ấy bận lên chưa đến thôi
- Vợ nằm viện mà mất dạng… Công nhận chồng cô…
Cũng may tuy chồng tôi lăng nhăng nhưng vẫn là người có trách nhiệm với gia đình!
Còn hơn một số người gia đình thì chẳng ra gì …mà cứ thích lên mặt dạy đời.
Cô ta nói xong thì liếc mắt khinh bỉ nhìn cô. Rồi kéo theo cô bạn bỏ đi.
Vừa đi vừa nói mỉa
- Sắp mất chồng đến nơi mà còn…
Aish ! Trên đời này vẫn còn người “thông minh” đến vậy sao?
NGU NGỐC!
Nhìn hai bóng người bước vào phòng bệnh khuất dạng.
Tim Quyết Minh hụt hẫng nhói đau.
Cô ngồi phịch xuống , mắt như vô hồn , miệng không ngừng lẩm bẩm
Không phải thế!
Bối Phong không phải thế!
Anh ấy sẽ không bao giờ bỏ mình đâu!
Không bao giờ!
Chắc chắn anh ấy đang bận gì đó nên chưa thể đến thăm mình được thôi!
À ! Đúng rồi! Phải gọi điện cho anh ấy mới được!
Bàn tay cô run rẩy , móc tay vào trong túi rút điện thoại ra run rẩy bấm số gọi cho anh
Tút…tút…tút…tút…tút…
Cô đợi mãi , đợi mãi nhưng đáp lại cô cũng chỉ là những tiếng tút dài lạnh lẽo kia !
Gọi đi , gọi lại cho anh rất nhiều lần .
Miệng cô lo lắng van xin
- Anh à! Nhấc máy đi anh! Anh đâu rồi ! Sao không nghe máy em!
Xin anh! Hãy nhấc máy đi mà!
Xin anh hãy nói cho em biết anh không phải như họ nói!
SAO ANH KHÔNG TRẢ LỜI EM…MAU TRẢ LỜI ĐI ! TRẢ LỜI EM ĐI !ĐỒ DỐI TRÁ … Choang… Huhuhu
cơn tức giận dâng trào , cô cáu tiết đáp luôn chíếc điện thoại vô dụng vào tường , nó vỡ toang như chính trái tim cô vậy.
Bụng Đau đớn quằn quại cô không biết phải làm sao nữa?
Mà cô cũng chẳng muốn quan tâm đến no nữa!
Cô ghét tất cả mọi người , ghét hết toàn là lừa dối , không ai thương cô cả…
Ba mẹ bây giờ cũng không thương cô nữa rồi!
Mẹ nói dối , có con sẽ được chồng yêu nhiều hơn sao?… Rõ dàng là nói dối mà … Bây giờ thì anh ta đã bỏ cô mà đi rồi , không cần cô nữa rồi hức hức .
GHÉT CẢ ANH NỮA nếu không muốn có con sao không nói …Bây giờ lại bỏ đi không nói một lời…Chán ghét cô đến như vậy sao?
Vì đứa bé mà không cần cô nữa!
Thà nào lúc sáng biết cô sợ đau nhưng vẫn ép cô lấy máu bằng được…Tình thương vơi đi cũng nhanh thật đấy!
Anh cũng đang lừa dối em!
Em có lên hận anh không?
A!!!Bây giờ con có khó chịu cũng chẳng ai quan tâm cần đến con nữa đâu!
Mẹ mệt mỏi lắm rồi!
Làm ơn tha cho mẹ đi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.